Quyển 4 - Chương 292: Giả thần giả quỷ
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
Tả Đăng Phong nhíu mày, Câu Xà hắn có biết, là một loại độc vật thời kỳ viễn cổ, hình thể và hình dạng xác thực tương tự con độc vật họ vừa giết chết.
"Nhưng lúc chị dùng phù chú công kích nó, nó đã miễn dịch với phù chú." Tả Đăng Phong nói, trong (( Sơn Hải kinh )) từng có ghi chép về Câu Xà, Tả Đăng Phong đã từng đọc qua (( Sơn Hải kinh )), thấy nó vớ vẩn nên không hề tin nó.
"Thần Châu Phái là một nhánh của Chính Nhất Giáo, pháp thuật đi theo đạo âm dương long hổ, tu vi của tôi bây giờ biến ảo long hổ chưa đủ, biến ảo Kỳ Lân càng miễn cưỡng." Ngọc Phất đáp.
"Thập Tam, con quái vật mới giết có phải là bạn của thổ ngưu không?" Tả Đăng Phong vẫn không muốn thừa nhận sự thật hắn đang lãng phí thời giờ.
Thập Tam gật đầu.
"Sao mày không nói sớm." Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.
Thập Tam đương nhiên không trả lời hắn, nó đâu có biết Tả Đăng Phong tưởng lầm Câu Xà là độc vật do thổ ngưu diễn sinh ra.
"Tả Đăng Phong, lão nạp để lại cho cậu một nửa." Thiết Hài từ phía dưới lay lay vò rượu.
"Ông uống hết đi." Tả Đăng Phong đáp to.
"Bây giờ làm gì?" Ngọc Phất hỏi nhỏ , Tả Đăng Phong thần sắc bất thiện, cho thấy tâm tình hắn cực kỳ không tốt.
"Tất cả những gì đáng giá lấy đi hết." Tả Đăng Phong đáp. Thứ hắn cần thì không tìm được, nên muốn lấy đi vật bồi táng đáng giá chỉ để cân bằng nội tâm, đi một chuyến vất vả lại công cốc làm hắn rất tức giận.
Ngọc Phất bắt đầu thu thập đồ vàng và ngọc trong mộ, Tả Đăng Phong nhìn quanh rồi cản cô lại, Cơ 灻nghèo kiết xác, mấy thứ trong này thật không vừa mắt hắn.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong xoay người đi ra, trên góc đông bắc của lăng mộ có thông đạo, nhưng bên trên nhất định đã bị vô số mồ mả che lấp, không cần phải thử.
Ba người theo đường cũ đi ra, rời khỏi động đá vôi trời đã xế chiều, nhiệt độ khá nóng.
"Về âm chúc thổ ngưu, cậu còn manh mối gì không?" Ngọc Phất hỏi.
"Hẳn là ở trong mộ của Khương Tử Nha, Khương Tử Nha được phong ở Tề quốc, lăng mộ đương nhiên sẽ ở Tề quốc, vậy là lão gia của tôi ở Sơn Đông, chỗ lăng mộ hẳn là không khó tìm." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy chúng ta lập tức trở về Sơn Đông." Ngọc Phất nói.
"Tôi tạm thời còn chưa muốn đụng chạm tới Khương Tử Nha, việc này làm sau đi." Tả Đăng Phong lắc đầu , tuy Khương Tử Nha không phải tiên nhân, nhưng người này tinh thông Thập Nhị Cô Hư Pháp và Kỳ Môn Độn Giáp, lăng mộ của ông ta nhất định là kỳ trận chồng chất, đi đào phần mộ đó rất khó khăn, hơn nữa Sơn Đông bây giờ là khu vực chiếm đóng của Nhật, bây giờ tới đó sẽ bị người Nhật chú ý, họ hiện đang có tam đại ninja, không sợ xông tới đánh cùng hắn một trận.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Ngọc Phất hỏi.
"Trước mắt còn bốn chỗ có thể tìm, phân ở hai nơi, một là nước Thục và Ẩn ở trong cảnh nội Thiểm Tây, hai là nước Khương và Bành ở La Bố Bạc, giờ đang là mùa hè, đi sa mạc không ổn, tôi nghĩ nên đi Tây An." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp.
"Vậy thì đi Tây An." Ngọc Phất gật đầu.
Ba người đi lên hướng bắc. Vì không cần vội, nên họ đi không nhanh, trèo đèo lội suối, vượt núi băng sông, đến sáng sớm ngày thứ ba đã tới Tây An.
Tả Đăng Phong đã thuộc lòng bản đồ, so ra hiện tại, thì có một chỗ đánh dấu giờ nằm ngay giữa trung tâm thành phố Tây An, ngay nơi phồn hoa náo nhiệt.
"Cậu chắc chắn là ở đây? " Ngọc Phất chỉ một tòa nhà năm tầng. Ba người đang đứng ở một ngã tư đường, bốn phía xung quanh đều là nhà cao tầng, cửa hàng san sát, người đi người tới.
"Ừ, là trong chỗ này." Tả Đăng Phong đáp. Vị trí này còn làm đau đầu hơn cả Chu Lăng. Chu Lăng tách biệt với nơi người ở, còn ở đây lại ngay ở khu náo nhiệt, ra tay ở đây khác gì tát lên mặt chính phủ quốc dân, người ta nhất định sẽ ngăn cản.
"Làm sao bây giờ?" Ngọc Phất hỏi, ba người ngồi trong một quán ăn ven đường ăn sáng, nhưng chỉ có một mình Thiết Hài ăn.
"Tiến thẳng vào." Tả Đăng Phong nghiêm mặt đáp.
"Có cách nào nhu hòa hơn không?" Ngọc Phất nhìn quanh, giờ đang là sáng sớm, người đi đường chưa nhiều, nhưng đến trưa hoặc tối ở đây nhất định sẽ rất đông, xông thẳng vào chính là hạ sách.
"Cứng trước mềm sau." Tả Đăng Phong đáp. Chuyện gì cũng vậy, cứ phải phủ đầu, biểu hiện ra thực lực thì mới được người khác tôn trọng, chứ ngay từ đầu lễ phép sẽ luôn bị người ta coi mình là quả hồng mềm.
"Hay tìm người lãnh đạo quân đội ở đây thương lượng, để họ dời dân chúng ở đây đi." Ngọc Phất vẫn cảm thấy cách làm của Tả Đăng Phong quá tùy tiện và cực đoan.
"Họ làm việc hiệu suất thấp lắm." Tả Đăng Phong lắc đầu .
"Dù chúng ta có đuổi được dân ở khu vực này đi, thì cũng không có ai dám tới giúp chúng ta đào bới, tốt nhất vẫn là thông qua chính phủ quốc dân." Ngọc Phất nói. Chỗ Tả Đăng Phong chỉ chiếm phạm vi cả vài dặm, bên trong có rất nhiều nhà cửa, hơn nữa lại ở ngay giữa thành thị, đào bới ở khu vực này sẽ tạo nên hậu quả rất nghiêm trọng, rất khó giải quyết.
"Tôi không tin họ, không muốn làm việc với họ." Tả Đăng Phong dứt khoát lắc đầu.
"Vậy cách của cậu là gì?" Ngọc Phất bất đắc dĩ thở dài.
"Đuổi đi, nghe lời thì trả tiền đền bù, không nghe lời thì giết sạch." Tả Đăng Phong lạnh lùng, hắn đã lấy được rất nhiều kim phiếu từ kim trạch Cửu Châu, dư sức đền bù tổn thất cho các chủ nhà ở khu vực này.
"Ở đây chưa chắc đã có âm địa chi, không đáng phải đại khai sát giới." Ngọc Phất lắc đầu .
"Nếu ở đây không có âm địa chi, chúng ta sẽ đi Chung Nam sơn, đó là chỗ người tu đạo tập trung đông nhất, tôi cũng không muốn chọc tới họ." Tả Đăng Phong nhíu mày, Chung Nam sơn được người đời gọi là tiên đô, đa số người tu đạo Trung Quốc đều tập trung ở đó, còn nhiều hơn cả người tu hành ở núi Côn Luân, ba người đi chưa chắc đã thuận lợi.
"Giờ làm gì trước?" Ngọc Phất nhìn hắn .
"Tôi đã nói rồi, đuổi hết họ đi." Tả Đăng Phong đáp.
"Tôi có một cách, cậu nghe thử được không?" Ngọc Phất ghé sát tai Tả Đăng Phong thì thầm một hơi.
"Ừ, cách này hay." Tả Đăng Phong quay đầu cười, cách của Ngọc Phất là biến cả khu vực này thành Quỷ Vực, dọa cho mọi người sợ mà bỏ chạy hết, lúc đó ba người mới ra mặt, bảo rằng dưới mặt đất có giấu yêu vật, cần phải đào lên để "Khu ma hàng yêu" .
"Hai người làm cái gì đấy? " Thiết Hài nghi hoặc nhìn hai người.
"Không có gì, đi thôi, tìm chỗ nghỉ đã." Tả Đăng Phong đứng dậy trả tiền cơm, chuyện kiểu này không thể để cho Thiết Hài biết.
Ba người rời khỏi nội thành, đi khoảng ba mươi dặm tới một trấn nhỏ yên tĩnh, trong thôn có một nhà trọ, Tả Đăng Phong sắp xếp Thiết Hài ở Tiền viện, hắn và Ngọc Phất xuống hậu viện.
"Nói cụ thể kế hoạch của chị." Tả Đăng Phong đóng cửa phòng nói với Ngọc Phất nói.
"Chuyện này nghe thì đơn giản, nhưng thực hiện thì rất khó. Quỷ Hồn và thi thể không khó tìm, nhưng thường nếu Quỷ Hồn và thi thể cùng xuất hiện ở một khu vực rất dễ khiến người bản xứ hoài nghi, nên chúng ta cần phải tìm được một khu vực nào có liên quan tới Quỷ Hồn và thi thể, để chuyện ma quái không xảy ra kỳ quặc và đột ngột." Ngọc Phất nói .
"Cái này cứ giao cho tôi, tôi tìm một ít người tội ác tày trời giết chết là được." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Còn nữa, nếu số lượng Quỷ Hồn và thi thể quá ít sẽ không đủ làm người ta sợ hãi, số lượng quá nhiều thì sẽ chạy loạn lung tung, tôi không khống chế hết được." Ngọc Phất vẫn còn băn khoăn.
"Chuyện này cũng giao cho tôi, tôi có thể bày trận vây lại một khu vực cho âm vật." Tả Đăng Phong bĩu môi.
"Vậy không thành vấn đề." Ngọc Phất gật đầu.
"Nếu có Người trong đạo môn và người trong Phật môn tới hàng ma phục yêu thì sao?" Tả Đăng Phong hỏi lại Ngọc Phất.
"Tôi rất tin vào pháp thuật của Chính Nhất Phái." Ngọc Phất cười.
"Chị muốn người chết hay quỷ hồn, cái nào hiệu quả tốt hơn?" Tả Đăng Phong gật đầu.
"Cái nào cũng được." Ngọc Phất đáp.
"Số lượng?" Tả Đăng Phong hỏi vắn tắt.
"Càng nhiều càng tốt." Ngọc Phất trả lời.
"Được, chị nghỉ trước đi, tôi đi ra ngoài chuẩn bị." Tả Đăng Phong xoay người đi ra.
"Tôi cũng phải chuẩn bị đồ để tác pháp." Ngọc Phất cũng theo ra.
Hai người nói với Thiết Hài một tiếng rồi rời khỏi nhà trọ. Đồ vật hai người cần chuẩn bị không giống nhau, nên Ngọc Phất đi vào trong trấn, Tả Đăng Phong đi vào rừng cây, hắn muốn bày trận vây âm vật, thì phải có ba khúc rễ cây hòe mọc trên mộ phần. Hòe là mộc quỷ, tính âm, mọc ở nơi mộ địa càng âm, không thấy ánh sáng mặt trời là chí âm, dùng nó bày trận, âm vật chỉ có vào không ra được.
Sau hai giờ, Tả Đăng Phong tìm được chín cây hòe khác nhau, lấy được chín khúc rễ cây, sau đó chạy về nội thành cắm xung quanh, thực ra ba khúc là đủ rồi, sáu khúc còn lại là để dự bị, chỉ cần sót lại được ba khúc, là trận pháp vẫn còn tác dụng.
Làm xong Tả Đăng Phong đi dạo loanh quanh, không cõng thùng gỗ trên lưng, không mang Thập Tam bên người, nên không ai để ý kẻ ăn mặc rách rưới tả tơi như tên khất cái.
Trở lại nhà trọ, Ngọc Phất đã trở về từ trước, đang ở trong phòng gọt trúc.
"Mấy thứ này để làm gì?" Tả Đăng Phong ngồi xuống, chỉ đống đồ trúc đã gọt, hỏi.
"Để tác pháp, dùng gậy trúc để tác pháp là tốt nhất, nếu dùng đồ kim loại, thi thể sẽ trở nên cần dương khí, cho tới chừng nào cắn chết người mới chịu dừng." Ngọc Phất đáp.
"Còn dùng gậy trúc thì sao?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Dùng gậy trúc tác pháp thi thể cũng vẫn cắn người, nhưng không cắn chết, hơn nữa bản thân thi thể không tạo ra thi độc." Ngọc Phất đáp.
"Cái này hay thật." Tả Đăng Phong gật đầu cười.
"Cậu chuẩn bị sao rồi?" Ngọc Phất hỏi.
"Trận pháp tôi đã bố trí xong, ít nhất có thể chống đỡ mười ngày nửa tháng." Tả Đăng Phong đáp, chỉ cần dời rễ cây hòe đi, âm khí sẽ dần tiêu tán.
"Tìm được ngục giam chưa?" Ngọc Phất buông dao, cầm chén trà Tả Đăng Phong đưa tới.
"Tìm ngục giam làm gì?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên .
"Chỉ có tử tù mới tội ác tày trời, cậu không tới ngục giam thì tìm ở đâu ra người đáng chết?" Ngọc Phất nhíu mày.
"Tử tù tìm khó lắm, tôi tìm một loại người khác." Tả Đăng Phong cười xấu xa.
"Loại nào?" Ngọc Phất nghi hoặc.
"Ai chẳng biết trong vạn ác, dâm đứng đầu, một chỗ thế này có tới ba kỹ viện, khuya hôm nay tôi đến đó thăm. . ."
"Nhưng lúc chị dùng phù chú công kích nó, nó đã miễn dịch với phù chú." Tả Đăng Phong nói, trong (( Sơn Hải kinh )) từng có ghi chép về Câu Xà, Tả Đăng Phong đã từng đọc qua (( Sơn Hải kinh )), thấy nó vớ vẩn nên không hề tin nó.
"Thần Châu Phái là một nhánh của Chính Nhất Giáo, pháp thuật đi theo đạo âm dương long hổ, tu vi của tôi bây giờ biến ảo long hổ chưa đủ, biến ảo Kỳ Lân càng miễn cưỡng." Ngọc Phất đáp.
"Thập Tam, con quái vật mới giết có phải là bạn của thổ ngưu không?" Tả Đăng Phong vẫn không muốn thừa nhận sự thật hắn đang lãng phí thời giờ.
Thập Tam gật đầu.
"Sao mày không nói sớm." Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.
Thập Tam đương nhiên không trả lời hắn, nó đâu có biết Tả Đăng Phong tưởng lầm Câu Xà là độc vật do thổ ngưu diễn sinh ra.
"Tả Đăng Phong, lão nạp để lại cho cậu một nửa." Thiết Hài từ phía dưới lay lay vò rượu.
"Ông uống hết đi." Tả Đăng Phong đáp to.
"Bây giờ làm gì?" Ngọc Phất hỏi nhỏ , Tả Đăng Phong thần sắc bất thiện, cho thấy tâm tình hắn cực kỳ không tốt.
"Tất cả những gì đáng giá lấy đi hết." Tả Đăng Phong đáp. Thứ hắn cần thì không tìm được, nên muốn lấy đi vật bồi táng đáng giá chỉ để cân bằng nội tâm, đi một chuyến vất vả lại công cốc làm hắn rất tức giận.
Ngọc Phất bắt đầu thu thập đồ vàng và ngọc trong mộ, Tả Đăng Phong nhìn quanh rồi cản cô lại, Cơ 灻nghèo kiết xác, mấy thứ trong này thật không vừa mắt hắn.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong xoay người đi ra, trên góc đông bắc của lăng mộ có thông đạo, nhưng bên trên nhất định đã bị vô số mồ mả che lấp, không cần phải thử.
Ba người theo đường cũ đi ra, rời khỏi động đá vôi trời đã xế chiều, nhiệt độ khá nóng.
"Về âm chúc thổ ngưu, cậu còn manh mối gì không?" Ngọc Phất hỏi.
"Hẳn là ở trong mộ của Khương Tử Nha, Khương Tử Nha được phong ở Tề quốc, lăng mộ đương nhiên sẽ ở Tề quốc, vậy là lão gia của tôi ở Sơn Đông, chỗ lăng mộ hẳn là không khó tìm." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy chúng ta lập tức trở về Sơn Đông." Ngọc Phất nói.
"Tôi tạm thời còn chưa muốn đụng chạm tới Khương Tử Nha, việc này làm sau đi." Tả Đăng Phong lắc đầu , tuy Khương Tử Nha không phải tiên nhân, nhưng người này tinh thông Thập Nhị Cô Hư Pháp và Kỳ Môn Độn Giáp, lăng mộ của ông ta nhất định là kỳ trận chồng chất, đi đào phần mộ đó rất khó khăn, hơn nữa Sơn Đông bây giờ là khu vực chiếm đóng của Nhật, bây giờ tới đó sẽ bị người Nhật chú ý, họ hiện đang có tam đại ninja, không sợ xông tới đánh cùng hắn một trận.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Ngọc Phất hỏi.
"Trước mắt còn bốn chỗ có thể tìm, phân ở hai nơi, một là nước Thục và Ẩn ở trong cảnh nội Thiểm Tây, hai là nước Khương và Bành ở La Bố Bạc, giờ đang là mùa hè, đi sa mạc không ổn, tôi nghĩ nên đi Tây An." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp.
"Vậy thì đi Tây An." Ngọc Phất gật đầu.
Ba người đi lên hướng bắc. Vì không cần vội, nên họ đi không nhanh, trèo đèo lội suối, vượt núi băng sông, đến sáng sớm ngày thứ ba đã tới Tây An.
Tả Đăng Phong đã thuộc lòng bản đồ, so ra hiện tại, thì có một chỗ đánh dấu giờ nằm ngay giữa trung tâm thành phố Tây An, ngay nơi phồn hoa náo nhiệt.
"Cậu chắc chắn là ở đây? " Ngọc Phất chỉ một tòa nhà năm tầng. Ba người đang đứng ở một ngã tư đường, bốn phía xung quanh đều là nhà cao tầng, cửa hàng san sát, người đi người tới.
"Ừ, là trong chỗ này." Tả Đăng Phong đáp. Vị trí này còn làm đau đầu hơn cả Chu Lăng. Chu Lăng tách biệt với nơi người ở, còn ở đây lại ngay ở khu náo nhiệt, ra tay ở đây khác gì tát lên mặt chính phủ quốc dân, người ta nhất định sẽ ngăn cản.
"Làm sao bây giờ?" Ngọc Phất hỏi, ba người ngồi trong một quán ăn ven đường ăn sáng, nhưng chỉ có một mình Thiết Hài ăn.
"Tiến thẳng vào." Tả Đăng Phong nghiêm mặt đáp.
"Có cách nào nhu hòa hơn không?" Ngọc Phất nhìn quanh, giờ đang là sáng sớm, người đi đường chưa nhiều, nhưng đến trưa hoặc tối ở đây nhất định sẽ rất đông, xông thẳng vào chính là hạ sách.
"Cứng trước mềm sau." Tả Đăng Phong đáp. Chuyện gì cũng vậy, cứ phải phủ đầu, biểu hiện ra thực lực thì mới được người khác tôn trọng, chứ ngay từ đầu lễ phép sẽ luôn bị người ta coi mình là quả hồng mềm.
"Hay tìm người lãnh đạo quân đội ở đây thương lượng, để họ dời dân chúng ở đây đi." Ngọc Phất vẫn cảm thấy cách làm của Tả Đăng Phong quá tùy tiện và cực đoan.
"Họ làm việc hiệu suất thấp lắm." Tả Đăng Phong lắc đầu .
"Dù chúng ta có đuổi được dân ở khu vực này đi, thì cũng không có ai dám tới giúp chúng ta đào bới, tốt nhất vẫn là thông qua chính phủ quốc dân." Ngọc Phất nói. Chỗ Tả Đăng Phong chỉ chiếm phạm vi cả vài dặm, bên trong có rất nhiều nhà cửa, hơn nữa lại ở ngay giữa thành thị, đào bới ở khu vực này sẽ tạo nên hậu quả rất nghiêm trọng, rất khó giải quyết.
"Tôi không tin họ, không muốn làm việc với họ." Tả Đăng Phong dứt khoát lắc đầu.
"Vậy cách của cậu là gì?" Ngọc Phất bất đắc dĩ thở dài.
"Đuổi đi, nghe lời thì trả tiền đền bù, không nghe lời thì giết sạch." Tả Đăng Phong lạnh lùng, hắn đã lấy được rất nhiều kim phiếu từ kim trạch Cửu Châu, dư sức đền bù tổn thất cho các chủ nhà ở khu vực này.
"Ở đây chưa chắc đã có âm địa chi, không đáng phải đại khai sát giới." Ngọc Phất lắc đầu .
"Nếu ở đây không có âm địa chi, chúng ta sẽ đi Chung Nam sơn, đó là chỗ người tu đạo tập trung đông nhất, tôi cũng không muốn chọc tới họ." Tả Đăng Phong nhíu mày, Chung Nam sơn được người đời gọi là tiên đô, đa số người tu đạo Trung Quốc đều tập trung ở đó, còn nhiều hơn cả người tu hành ở núi Côn Luân, ba người đi chưa chắc đã thuận lợi.
"Giờ làm gì trước?" Ngọc Phất nhìn hắn .
"Tôi đã nói rồi, đuổi hết họ đi." Tả Đăng Phong đáp.
"Tôi có một cách, cậu nghe thử được không?" Ngọc Phất ghé sát tai Tả Đăng Phong thì thầm một hơi.
"Ừ, cách này hay." Tả Đăng Phong quay đầu cười, cách của Ngọc Phất là biến cả khu vực này thành Quỷ Vực, dọa cho mọi người sợ mà bỏ chạy hết, lúc đó ba người mới ra mặt, bảo rằng dưới mặt đất có giấu yêu vật, cần phải đào lên để "Khu ma hàng yêu" .
"Hai người làm cái gì đấy? " Thiết Hài nghi hoặc nhìn hai người.
"Không có gì, đi thôi, tìm chỗ nghỉ đã." Tả Đăng Phong đứng dậy trả tiền cơm, chuyện kiểu này không thể để cho Thiết Hài biết.
Ba người rời khỏi nội thành, đi khoảng ba mươi dặm tới một trấn nhỏ yên tĩnh, trong thôn có một nhà trọ, Tả Đăng Phong sắp xếp Thiết Hài ở Tiền viện, hắn và Ngọc Phất xuống hậu viện.
"Nói cụ thể kế hoạch của chị." Tả Đăng Phong đóng cửa phòng nói với Ngọc Phất nói.
"Chuyện này nghe thì đơn giản, nhưng thực hiện thì rất khó. Quỷ Hồn và thi thể không khó tìm, nhưng thường nếu Quỷ Hồn và thi thể cùng xuất hiện ở một khu vực rất dễ khiến người bản xứ hoài nghi, nên chúng ta cần phải tìm được một khu vực nào có liên quan tới Quỷ Hồn và thi thể, để chuyện ma quái không xảy ra kỳ quặc và đột ngột." Ngọc Phất nói .
"Cái này cứ giao cho tôi, tôi tìm một ít người tội ác tày trời giết chết là được." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Còn nữa, nếu số lượng Quỷ Hồn và thi thể quá ít sẽ không đủ làm người ta sợ hãi, số lượng quá nhiều thì sẽ chạy loạn lung tung, tôi không khống chế hết được." Ngọc Phất vẫn còn băn khoăn.
"Chuyện này cũng giao cho tôi, tôi có thể bày trận vây lại một khu vực cho âm vật." Tả Đăng Phong bĩu môi.
"Vậy không thành vấn đề." Ngọc Phất gật đầu.
"Nếu có Người trong đạo môn và người trong Phật môn tới hàng ma phục yêu thì sao?" Tả Đăng Phong hỏi lại Ngọc Phất.
"Tôi rất tin vào pháp thuật của Chính Nhất Phái." Ngọc Phất cười.
"Chị muốn người chết hay quỷ hồn, cái nào hiệu quả tốt hơn?" Tả Đăng Phong gật đầu.
"Cái nào cũng được." Ngọc Phất đáp.
"Số lượng?" Tả Đăng Phong hỏi vắn tắt.
"Càng nhiều càng tốt." Ngọc Phất trả lời.
"Được, chị nghỉ trước đi, tôi đi ra ngoài chuẩn bị." Tả Đăng Phong xoay người đi ra.
"Tôi cũng phải chuẩn bị đồ để tác pháp." Ngọc Phất cũng theo ra.
Hai người nói với Thiết Hài một tiếng rồi rời khỏi nhà trọ. Đồ vật hai người cần chuẩn bị không giống nhau, nên Ngọc Phất đi vào trong trấn, Tả Đăng Phong đi vào rừng cây, hắn muốn bày trận vây âm vật, thì phải có ba khúc rễ cây hòe mọc trên mộ phần. Hòe là mộc quỷ, tính âm, mọc ở nơi mộ địa càng âm, không thấy ánh sáng mặt trời là chí âm, dùng nó bày trận, âm vật chỉ có vào không ra được.
Sau hai giờ, Tả Đăng Phong tìm được chín cây hòe khác nhau, lấy được chín khúc rễ cây, sau đó chạy về nội thành cắm xung quanh, thực ra ba khúc là đủ rồi, sáu khúc còn lại là để dự bị, chỉ cần sót lại được ba khúc, là trận pháp vẫn còn tác dụng.
Làm xong Tả Đăng Phong đi dạo loanh quanh, không cõng thùng gỗ trên lưng, không mang Thập Tam bên người, nên không ai để ý kẻ ăn mặc rách rưới tả tơi như tên khất cái.
Trở lại nhà trọ, Ngọc Phất đã trở về từ trước, đang ở trong phòng gọt trúc.
"Mấy thứ này để làm gì?" Tả Đăng Phong ngồi xuống, chỉ đống đồ trúc đã gọt, hỏi.
"Để tác pháp, dùng gậy trúc để tác pháp là tốt nhất, nếu dùng đồ kim loại, thi thể sẽ trở nên cần dương khí, cho tới chừng nào cắn chết người mới chịu dừng." Ngọc Phất đáp.
"Còn dùng gậy trúc thì sao?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Dùng gậy trúc tác pháp thi thể cũng vẫn cắn người, nhưng không cắn chết, hơn nữa bản thân thi thể không tạo ra thi độc." Ngọc Phất đáp.
"Cái này hay thật." Tả Đăng Phong gật đầu cười.
"Cậu chuẩn bị sao rồi?" Ngọc Phất hỏi.
"Trận pháp tôi đã bố trí xong, ít nhất có thể chống đỡ mười ngày nửa tháng." Tả Đăng Phong đáp, chỉ cần dời rễ cây hòe đi, âm khí sẽ dần tiêu tán.
"Tìm được ngục giam chưa?" Ngọc Phất buông dao, cầm chén trà Tả Đăng Phong đưa tới.
"Tìm ngục giam làm gì?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên .
"Chỉ có tử tù mới tội ác tày trời, cậu không tới ngục giam thì tìm ở đâu ra người đáng chết?" Ngọc Phất nhíu mày.
"Tử tù tìm khó lắm, tôi tìm một loại người khác." Tả Đăng Phong cười xấu xa.
"Loại nào?" Ngọc Phất nghi hoặc.
"Ai chẳng biết trong vạn ác, dâm đứng đầu, một chỗ thế này có tới ba kỹ viện, khuya hôm nay tôi đến đó thăm. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.