Quyển 2 - Chương 116: Hậu duệ cự nhân
Phong Ngự Cửu Thu
07/04/2014
Dã nhân và gấu đen đấu với nhau rất lâu. Sức của gấu đen
mạnh hơn nhưng dã nhân được cái linh hoạt. Tuy rằng chỉ số thông minh
của dã nhân không cao lắm nhưng cũng vẫn hơn hắc hùng. Nó biết sử dụng
gậy gỗ và đá tảng, đánh đi đanh lại cuối cùng vẫn làm gấu đen bể đầu.
Sau khi gấu đen chết, dã nhân có vẻ rất hưng phấn, ngửa đầu cao giọng hoan hô. Nó rõ ràng không có khả năng phát âm, âm tiết rất loạn. Hô một lúc sau, dã nhân bắt đầu ăn sống. Nó biết sử dụng những viên đá sắc nhọn để lột da, mổ bụng lấy nội tạng và lớp mỡ của con gấu. Những phần bộ vị đó khá là mềm mại, dinh dưỡng cũng cao. Trong đêm đông rét lạnh, dã nhân yên vị ở bên cạnh thi thể bốc hơi nóng của gấu đen, ăn uống ngon lành.
Tả Đăng Phong thấy nó tạm thời không có ý trở về liền vác rương gỗ trên lưng, mang theo 13 tới chỗ dã nhân ăn uống. Lúc này, nó đã ăn nó, kéo theo thi thể gấu đen đi về phía đông sườn núi.
Tả Đăng Phong đi ở rất xa phía sau. Tuy Tả Đăng Phong cảm thấy tên dã nhân này không phải cự nhân muốn tìm nhưng hắn tiếp xúc nhiều với nghiên cứu phương Tây, trong ấn tượng của hắn dòng linh trưởng không có dạng động vật nào như dã nhân. Nói cách khác, dã nhân không thuộc về mắt xích tiến hóa của tự nhiên, cho nên Tả Đăng Phong rất tò mò với nó. Vì thế hắn mới đi theo xem nó rốt cuộc là giống loài gì.
Dã nhân cố hết sức kéo theo thi thể của gấu đen đi được một đoạn rất xa, sau đó lại ngồi chồm hỗm xuống ăn, ăn vài miếng rồi lại kéo đi tiếp. Động tác này của nó nói lên rằng chỉ số thông minh của nó còn kém nhân loại rất xa. Nó chỉ biết ăn bớt một bộ phận thì thi thể sẽ nhẹ hơn nhưng không biết ăn một ít như thế thì căn bản cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
(Dịch: Vớ vẩn, nhỡ nó ăn để lấy sức thì sao.)
Dã nhân vừa đi vừa nghỉ, mãi cho tới hừng đông mới tới được một sơn động tránh gió. Hang núi này cách mặt đát một mét, ở cửa có một khối đá lớn chặt ngang. Dã nhân lôi thi thể gấu đen vào sơn động rồi không đi ra nữa.
Tả Đăng Phong luôn chở ở bên ngoài, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của dã nhân. Tiếng bước chân của dã nhân dừng lại, kèm đó là tiếng thi thể gấu đen rơi xuống đất, ước chừng dã nhân cách đây không quá mười mét. Tả Đăng Phong cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện chỗ này là một mảnh rừng rậm. Trong rừng rậm chỉ có cỏ dại và cây bụi gai. Cây cỏ bị dẵm thành một đường mòn hướng về phía sơn động, điều này chứng tỏ dã nhân luôn sống ở đây.
Sau khi mặt trời mọc, 13 bò lên trên cây lớn, tìm một chạc cây để ngủ. Tả Đăng Phong thì núp trong bóng tối nghe âm thanh. Dã nhân vào động một lúc lâu sau thì từ phía sơn động truyền tới tiếng ngáy, rõ ràng là nó đã ngủ.
Kiên nhẫn chờ đợi nửa giờ, Tả Đăng Phong cảm giác dã nhân đã ngủ say, liền đề khí, nhón chân đi vào sơn động. Sơn động này là do thiên nhiên hình thành, cao rộng đều chừng ba mét. Những dạng sơn động thế này tùy ý đều có thể tìm thấy ở trong khu vực Thần Nông. Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, xác định sơn động không có gì bất thường mới khẽ bước chân đi về phía trước.
Sơn động không phải dạng hình thẳng, sau khi đi vào trong ba bốn mét liền rẽ sang phải. Trên lối đi có rơi vãi một ít xương cốt bể nát. Sau khi đi qua lối rẽ là tiến tới một không gian rộng lớn dạng hình vuông, bên trong chất đống xương cốt động vật và vỏ hoa quả. Dã nhân kia nằm trên một đống cỏ rác, ngủ ngáy rất to. Thi thể gấu đen ở nơi mà nó có thể chạm tay tới. Cả không gian rất là khô ráo nhưng lại nồng nặc mùi thối.
Dã nhân ngáy to, chứng tỏ nó ngủ rất say. Tả Đăng Phong cẩn thận tìm tòi một vòng quanh sơn động, không phát hiện ra đồ vật gì từ cổ đại để lại. Có thể thấy, nơi này chỉ là nơi dã nhân sinh sống.
Ngay khi Tả Đăng Phong muốn rời khỏi sơn động, hắn liền phát hiện ra, bên trong đống cỏ dã nhân nằm có một khung xương loài người hoàn chỉnh. Cả sơn động chỉ duy nhất có một bộ xương này là hoàn chỉnh. Trên khung xương bám đầy tro bụi, rõ ràng là người đã chết từ lâu.
Ở trong một sơn động vắng bóng người trông thấy một bộ xương người hiến Trần Duệ thấy nghi hoặc. Lặng yên tới gần dã nhân đang ngủ say, đưa mắt nhìn kỹ khung xướng mới phát hiện nó trong tư thế nằm ngửa. Tả Đăng Phong không phải là học giả nhân loại nhưng hắn vẫn có thể phán đoán đây là một bộ xương của phụ nữ, hơn nữa còn là chết vì khó sinh. Hắn sở dĩ phán đoán vậy là vì chỗ xương chậu của bộ xương có một bộ xương nhỏ. Xác định điểm này, Tả Đăng Phong lập tức đoán ra đây là một nữ nhân bị dã nhân bắt cóc tới. Bộ hài cốt nằm ngửa này nằm bên trong ổ của dã nhân, chứng tỏ nàng luôn bị dã nhân quản chặt, hơn nữa còn đặt hòn đá ngoài cửa sơn động để ngăn nàng chạy trốn.
Phân tích ra chân tướng, Tả Đăng Phong lui ra. Lúc này, Tả Đăng Phong đã có hiểu biết đại khái về dã nhân. Đầu tiên, hắn khẳng định số lượng của dã nhân là không nhiều, nếu không tên dã nhân giống đực này cũng không cần phải chạy đi xa để bắt phụ nữ loài người. Ngoài ra, mặc dù dã nhân có dã tính ngỗ ngược, bắt phụ nữ là bởi vì nhu cầu sinh lý nhưng nó chắc hẳn là có cảm tình với người phụ nữ kia. Sau khi người phụ nữ đã chết nhiều năm vậy rồi mà nó vẫn không bỏ xương cốt của cô gái ấy ra.
Ra khỏi sơn động, Tả Đăng Phong đánh thức 13 rồi trở về sơn động đêm qua, đốt nửa nấu cơm. Hắn cảm giác không cần phải đi theo dã nhân kia nữa, bởi vì nó sống đơn độc chứ không ở chung, đi theo nó không thu hoạch được gì lớn.
Hiện tại, Tả Đăng Phong chỉ không hiểu loại động vật dã nhân từ đâu tới. Thế tích của nó nhỏ hơn cự nhân của Lô quốc không ít nhưng mà lại cao to hơn thường nhân rất nhiều. Chỉ số thông minh của nó kém nhân loại nhưng vẫn biết sử dụng công cụ...
Tả Đăng Phong sau khi ngủ say một giấc, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa. Thời tiết bên ngoài khá tốt, Tả Đăng Phong cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái. Mấy vấn đề vẫn quấy nhiễn hắn đã thông suốt rồi. Bộ hài cốt nữ tính trong sơ động dã nhân khi còn sống có mang thai, điều này chứng tỏ không thể bài trừ khả năng dã nhân muốn tóm cô về để duy trì nòi giống. Con của dã nhân bình thường vẫn có thể tích lớn hơn so với con người, điều này có lẽ là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chuyện người phụ nữ kia khó sinh mà chết. Nhưng nếu đứa trẻ kia mà sinh hạ an toàn thì sao? Nếu vậy thì sau này nó lớn lên có thể to lớn hơn mẹ nhưng chắc chắn phải nhỏ bé hơn cha.
Nghĩ tới đây, Tả Đăng Phong đưa ra một kết luận, dã nhân ngày ôm qua hắn nhìn thấy có khả năng là giống con lao, do cự nhân Lô quốc tạp giao với người thường sinh ra.
(Dịch: Cự nhân tạp giao với con người . Guro ero.
Biên: )
Tìm một khe suối, Tả Đăng Phong vệ sinh cá nhân xong lại tiếp tục đi tiếp. Đời sau của cự nhân Lô quốc ở khu vực này, vậy chứng tỏ thành trì năm đó của Lô quốc cũng ở gần đây.
Đi từ lúc giữa trưa, sáng sớm ngày hôm sau, gió bên sườn đông thổi lành lạnh. Tả Đăng Phong đi bộ hai mươi dặm về hướng bắc sau đó lại tiếp tục đi về hướng Tây. Ngay từ đầu, hắn không cảm giác được điều dị thường gì nhưng sau đó hắn phát hiện ra dị trạng. Lúc tìm kiếm hắn vẫn luôn đi thẳng về phía trước, cho dù đi lệch cũng không đến rất xa nhưng cảnh vật trước mắt vô cùng quen thuộc. Lúc trước, Tả Đăng Phong từng tìm kiếm ở hướng đông đã từng qua nơi này.
Hắn cảm giác đây không phải ảo giác, bởi vì hắn phát hiện đống lửa tàn lúc trước mình nhóm ở giữa rừng. Rõ ràng là hắn đã đi từ Đông sang Tây, nhưng vô tình lại đi chếch về phía nam hai mươi dặm.
Loại tình huống này chưa từng xuất hiện bao giờ, Tả Đăng Phong cũng thấy hơi nghi hoặc. Nhưng mà hắn cũng không để ý quá mức, có lẽ không cẩn thận đi nhầm thôi. Hắn lại tiếp tục đi về hướng Tây, sau đó di động về phía Bắc khoảng bốn mươi dặm, tiếp tục công việc tìm kiếm. Nhưng trên đường đi, hắn phát hiện ra đống lửa tro tàn mình lưu lại. Giờ phút này, Tả Đăng Phong tin là đã xảy ra vấn đề. Lệch hai mươi dặm không nói gì nhưng lệch bốn mươi dặm, quả thực vô lý.
Tả Đăng Phong nâng tay nhìn đồng hồ, phát hiện nó vẫn chạy bình thường. Từ khi phát hiện đống lửa cho tới giờ là tám tiếng. Vậy cũng không đúng, bởi vì lúc trước hắn đi chỉ mất có bảy tiếng thôi, hơn nữa hai lần đều không nghỉ ngơi, nói cách khác, lòi thêm nửa canh giờ này nhất định là đi đường vòng rồi.
Đã phát hiện ra điều này, mấy ngày sau, Tả Đăng Phong bắt đầu bận rộn. Hắn lấy linh khí cắt nát hơn trăm gốc cây lớn, sau đó kéo chúng lên đỉnh núi. Vì kéo dài thời gian bốc hơi nước, hắn phân đại thụ ra làm ba đống, mỗi một đống đều kẹp thêm một ít cỏ khô. Cuối cùng, Tả Đăng Phong gom một ít cỏ dại để xuống dưới ba đống gỗ, châm lửa đốt. Sau đó, hắn bắt đầu chạy nhanh về phía Đông.
Đứng bên sườn núi nhìn một lúc, phát hiện ra phương hướng hơi nước ở phía tây. Hắn lập tức lướt về phía Bắc, Tả Đăng Phong cảm giác mình đã đi tới hơn trăm dặm, bây giờ đã có thể nhìn rõ ràng nơi lệch về hướng nam có hơi nước.
Xác định xong phương vị, Tả Đăng Phong bắt đầu chạy về phía Tây. Lần này, hắn cố gắng đi thẳng một mạch nhưng cuối cùng vẫn đi trật. Lại trở lại ngọn núi, lúc này ba đống lửa đã đốt hết.
Thí nghiệm này làm Tả Đăng Phong hiểu ra hắn đã gặp trận pháp. Trận pháp này còn lớn hơn so với dự tính của hắn. Trận pháp cũng ẩn tàng một khu vực ngăn cách không nhỏ, khiến cho người ngoài không thể nào nhìn thấy cũng không cách nào tiến vào. Trận pháp ẩn hình này phải có hai tầng, tầng thứ nhất che phủ diện tích rất rộng nhưng chỉ cách trở với động vật mà vô dùng với người. Cũng vì tầng thứ nhất này mà động vật không thể ra ngoài, cho nên chúng mới phải giao phối gần dẫn tới xuất hiện bệnh "bạch tạng". Trước mắt, hắn bị vây trong tầng thứ hai của trận pháp. Chỉ cần hắn phá giải trận pháp này thì liền có thể đi vào một khu vực chưa từng có ngoại nhân đi qua.
Hiện nay, Tả Đăng Phong xác định trận pháp này ở phía nam ngọn núi hắn đáng đứng. Nhưng chỉ dựa vào một ngọn núi thì Tả Đăng Phong không thể phán đoán ra phạm vi của trận pháp, cũng không biết dãy núi này mang hình chữ v hay là đáy của chữ u. Nếu như là chữ v thì rất có thể đây là trận pháp Ngũ Hành, còn nếu là chữ u thì khá phức tạp, có thể là Ngũ Hành cũng có thể là Âm Dương.
Trận pháp dựa theo uy lực mà đại khái chia làm hai loại. Một loại là Càn Chúc trận. Trận hình của Càn Chúc hay thay đổi, uy lực cực lớn. Loại thứ hày là Khôn Chúc trận. Khôn Chúc chỉ có thể là hình vuông, uy lực nhỏ, chiêu số siêu hình. Trước mắt, ở chỗ hắn đứng sử dụng trận pháp Càn Chúc là không thể nghi ngờ, hơn nữa trận pháp còn chưa có hoàn chỉnh. Tả Đăng Phong muốn đi vào thì cần phá trận.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã tìm được biên giới trận pháp rồi. Có thu hoạch! Tiếp đó, Tả Đăng Phong cần xác định phạm vi bao trùm của trận pháp. Đây là một công tác hết sức nặng nề, vô cùng tốn thời gian. Tả Đăng Phong mất mười ngày, sử dụng phương pháp bài trừ đi xác định trập pháp này hình tròn, đường kính hơn ba trăm dặm.
Sau khi gấu đen chết, dã nhân có vẻ rất hưng phấn, ngửa đầu cao giọng hoan hô. Nó rõ ràng không có khả năng phát âm, âm tiết rất loạn. Hô một lúc sau, dã nhân bắt đầu ăn sống. Nó biết sử dụng những viên đá sắc nhọn để lột da, mổ bụng lấy nội tạng và lớp mỡ của con gấu. Những phần bộ vị đó khá là mềm mại, dinh dưỡng cũng cao. Trong đêm đông rét lạnh, dã nhân yên vị ở bên cạnh thi thể bốc hơi nóng của gấu đen, ăn uống ngon lành.
Tả Đăng Phong thấy nó tạm thời không có ý trở về liền vác rương gỗ trên lưng, mang theo 13 tới chỗ dã nhân ăn uống. Lúc này, nó đã ăn nó, kéo theo thi thể gấu đen đi về phía đông sườn núi.
Tả Đăng Phong đi ở rất xa phía sau. Tuy Tả Đăng Phong cảm thấy tên dã nhân này không phải cự nhân muốn tìm nhưng hắn tiếp xúc nhiều với nghiên cứu phương Tây, trong ấn tượng của hắn dòng linh trưởng không có dạng động vật nào như dã nhân. Nói cách khác, dã nhân không thuộc về mắt xích tiến hóa của tự nhiên, cho nên Tả Đăng Phong rất tò mò với nó. Vì thế hắn mới đi theo xem nó rốt cuộc là giống loài gì.
Dã nhân cố hết sức kéo theo thi thể của gấu đen đi được một đoạn rất xa, sau đó lại ngồi chồm hỗm xuống ăn, ăn vài miếng rồi lại kéo đi tiếp. Động tác này của nó nói lên rằng chỉ số thông minh của nó còn kém nhân loại rất xa. Nó chỉ biết ăn bớt một bộ phận thì thi thể sẽ nhẹ hơn nhưng không biết ăn một ít như thế thì căn bản cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
(Dịch: Vớ vẩn, nhỡ nó ăn để lấy sức thì sao.)
Dã nhân vừa đi vừa nghỉ, mãi cho tới hừng đông mới tới được một sơn động tránh gió. Hang núi này cách mặt đát một mét, ở cửa có một khối đá lớn chặt ngang. Dã nhân lôi thi thể gấu đen vào sơn động rồi không đi ra nữa.
Tả Đăng Phong luôn chở ở bên ngoài, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của dã nhân. Tiếng bước chân của dã nhân dừng lại, kèm đó là tiếng thi thể gấu đen rơi xuống đất, ước chừng dã nhân cách đây không quá mười mét. Tả Đăng Phong cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện chỗ này là một mảnh rừng rậm. Trong rừng rậm chỉ có cỏ dại và cây bụi gai. Cây cỏ bị dẵm thành một đường mòn hướng về phía sơn động, điều này chứng tỏ dã nhân luôn sống ở đây.
Sau khi mặt trời mọc, 13 bò lên trên cây lớn, tìm một chạc cây để ngủ. Tả Đăng Phong thì núp trong bóng tối nghe âm thanh. Dã nhân vào động một lúc lâu sau thì từ phía sơn động truyền tới tiếng ngáy, rõ ràng là nó đã ngủ.
Kiên nhẫn chờ đợi nửa giờ, Tả Đăng Phong cảm giác dã nhân đã ngủ say, liền đề khí, nhón chân đi vào sơn động. Sơn động này là do thiên nhiên hình thành, cao rộng đều chừng ba mét. Những dạng sơn động thế này tùy ý đều có thể tìm thấy ở trong khu vực Thần Nông. Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, xác định sơn động không có gì bất thường mới khẽ bước chân đi về phía trước.
Sơn động không phải dạng hình thẳng, sau khi đi vào trong ba bốn mét liền rẽ sang phải. Trên lối đi có rơi vãi một ít xương cốt bể nát. Sau khi đi qua lối rẽ là tiến tới một không gian rộng lớn dạng hình vuông, bên trong chất đống xương cốt động vật và vỏ hoa quả. Dã nhân kia nằm trên một đống cỏ rác, ngủ ngáy rất to. Thi thể gấu đen ở nơi mà nó có thể chạm tay tới. Cả không gian rất là khô ráo nhưng lại nồng nặc mùi thối.
Dã nhân ngáy to, chứng tỏ nó ngủ rất say. Tả Đăng Phong cẩn thận tìm tòi một vòng quanh sơn động, không phát hiện ra đồ vật gì từ cổ đại để lại. Có thể thấy, nơi này chỉ là nơi dã nhân sinh sống.
Ngay khi Tả Đăng Phong muốn rời khỏi sơn động, hắn liền phát hiện ra, bên trong đống cỏ dã nhân nằm có một khung xương loài người hoàn chỉnh. Cả sơn động chỉ duy nhất có một bộ xương này là hoàn chỉnh. Trên khung xương bám đầy tro bụi, rõ ràng là người đã chết từ lâu.
Ở trong một sơn động vắng bóng người trông thấy một bộ xương người hiến Trần Duệ thấy nghi hoặc. Lặng yên tới gần dã nhân đang ngủ say, đưa mắt nhìn kỹ khung xướng mới phát hiện nó trong tư thế nằm ngửa. Tả Đăng Phong không phải là học giả nhân loại nhưng hắn vẫn có thể phán đoán đây là một bộ xương của phụ nữ, hơn nữa còn là chết vì khó sinh. Hắn sở dĩ phán đoán vậy là vì chỗ xương chậu của bộ xương có một bộ xương nhỏ. Xác định điểm này, Tả Đăng Phong lập tức đoán ra đây là một nữ nhân bị dã nhân bắt cóc tới. Bộ hài cốt nằm ngửa này nằm bên trong ổ của dã nhân, chứng tỏ nàng luôn bị dã nhân quản chặt, hơn nữa còn đặt hòn đá ngoài cửa sơn động để ngăn nàng chạy trốn.
Phân tích ra chân tướng, Tả Đăng Phong lui ra. Lúc này, Tả Đăng Phong đã có hiểu biết đại khái về dã nhân. Đầu tiên, hắn khẳng định số lượng của dã nhân là không nhiều, nếu không tên dã nhân giống đực này cũng không cần phải chạy đi xa để bắt phụ nữ loài người. Ngoài ra, mặc dù dã nhân có dã tính ngỗ ngược, bắt phụ nữ là bởi vì nhu cầu sinh lý nhưng nó chắc hẳn là có cảm tình với người phụ nữ kia. Sau khi người phụ nữ đã chết nhiều năm vậy rồi mà nó vẫn không bỏ xương cốt của cô gái ấy ra.
Ra khỏi sơn động, Tả Đăng Phong đánh thức 13 rồi trở về sơn động đêm qua, đốt nửa nấu cơm. Hắn cảm giác không cần phải đi theo dã nhân kia nữa, bởi vì nó sống đơn độc chứ không ở chung, đi theo nó không thu hoạch được gì lớn.
Hiện tại, Tả Đăng Phong chỉ không hiểu loại động vật dã nhân từ đâu tới. Thế tích của nó nhỏ hơn cự nhân của Lô quốc không ít nhưng mà lại cao to hơn thường nhân rất nhiều. Chỉ số thông minh của nó kém nhân loại nhưng vẫn biết sử dụng công cụ...
Tả Đăng Phong sau khi ngủ say một giấc, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa. Thời tiết bên ngoài khá tốt, Tả Đăng Phong cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái. Mấy vấn đề vẫn quấy nhiễn hắn đã thông suốt rồi. Bộ hài cốt nữ tính trong sơ động dã nhân khi còn sống có mang thai, điều này chứng tỏ không thể bài trừ khả năng dã nhân muốn tóm cô về để duy trì nòi giống. Con của dã nhân bình thường vẫn có thể tích lớn hơn so với con người, điều này có lẽ là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chuyện người phụ nữ kia khó sinh mà chết. Nhưng nếu đứa trẻ kia mà sinh hạ an toàn thì sao? Nếu vậy thì sau này nó lớn lên có thể to lớn hơn mẹ nhưng chắc chắn phải nhỏ bé hơn cha.
Nghĩ tới đây, Tả Đăng Phong đưa ra một kết luận, dã nhân ngày ôm qua hắn nhìn thấy có khả năng là giống con lao, do cự nhân Lô quốc tạp giao với người thường sinh ra.
(Dịch: Cự nhân tạp giao với con người . Guro ero.
Biên: )
Tìm một khe suối, Tả Đăng Phong vệ sinh cá nhân xong lại tiếp tục đi tiếp. Đời sau của cự nhân Lô quốc ở khu vực này, vậy chứng tỏ thành trì năm đó của Lô quốc cũng ở gần đây.
Đi từ lúc giữa trưa, sáng sớm ngày hôm sau, gió bên sườn đông thổi lành lạnh. Tả Đăng Phong đi bộ hai mươi dặm về hướng bắc sau đó lại tiếp tục đi về hướng Tây. Ngay từ đầu, hắn không cảm giác được điều dị thường gì nhưng sau đó hắn phát hiện ra dị trạng. Lúc tìm kiếm hắn vẫn luôn đi thẳng về phía trước, cho dù đi lệch cũng không đến rất xa nhưng cảnh vật trước mắt vô cùng quen thuộc. Lúc trước, Tả Đăng Phong từng tìm kiếm ở hướng đông đã từng qua nơi này.
Hắn cảm giác đây không phải ảo giác, bởi vì hắn phát hiện đống lửa tàn lúc trước mình nhóm ở giữa rừng. Rõ ràng là hắn đã đi từ Đông sang Tây, nhưng vô tình lại đi chếch về phía nam hai mươi dặm.
Loại tình huống này chưa từng xuất hiện bao giờ, Tả Đăng Phong cũng thấy hơi nghi hoặc. Nhưng mà hắn cũng không để ý quá mức, có lẽ không cẩn thận đi nhầm thôi. Hắn lại tiếp tục đi về hướng Tây, sau đó di động về phía Bắc khoảng bốn mươi dặm, tiếp tục công việc tìm kiếm. Nhưng trên đường đi, hắn phát hiện ra đống lửa tro tàn mình lưu lại. Giờ phút này, Tả Đăng Phong tin là đã xảy ra vấn đề. Lệch hai mươi dặm không nói gì nhưng lệch bốn mươi dặm, quả thực vô lý.
Tả Đăng Phong nâng tay nhìn đồng hồ, phát hiện nó vẫn chạy bình thường. Từ khi phát hiện đống lửa cho tới giờ là tám tiếng. Vậy cũng không đúng, bởi vì lúc trước hắn đi chỉ mất có bảy tiếng thôi, hơn nữa hai lần đều không nghỉ ngơi, nói cách khác, lòi thêm nửa canh giờ này nhất định là đi đường vòng rồi.
Đã phát hiện ra điều này, mấy ngày sau, Tả Đăng Phong bắt đầu bận rộn. Hắn lấy linh khí cắt nát hơn trăm gốc cây lớn, sau đó kéo chúng lên đỉnh núi. Vì kéo dài thời gian bốc hơi nước, hắn phân đại thụ ra làm ba đống, mỗi một đống đều kẹp thêm một ít cỏ khô. Cuối cùng, Tả Đăng Phong gom một ít cỏ dại để xuống dưới ba đống gỗ, châm lửa đốt. Sau đó, hắn bắt đầu chạy nhanh về phía Đông.
Đứng bên sườn núi nhìn một lúc, phát hiện ra phương hướng hơi nước ở phía tây. Hắn lập tức lướt về phía Bắc, Tả Đăng Phong cảm giác mình đã đi tới hơn trăm dặm, bây giờ đã có thể nhìn rõ ràng nơi lệch về hướng nam có hơi nước.
Xác định xong phương vị, Tả Đăng Phong bắt đầu chạy về phía Tây. Lần này, hắn cố gắng đi thẳng một mạch nhưng cuối cùng vẫn đi trật. Lại trở lại ngọn núi, lúc này ba đống lửa đã đốt hết.
Thí nghiệm này làm Tả Đăng Phong hiểu ra hắn đã gặp trận pháp. Trận pháp này còn lớn hơn so với dự tính của hắn. Trận pháp cũng ẩn tàng một khu vực ngăn cách không nhỏ, khiến cho người ngoài không thể nào nhìn thấy cũng không cách nào tiến vào. Trận pháp ẩn hình này phải có hai tầng, tầng thứ nhất che phủ diện tích rất rộng nhưng chỉ cách trở với động vật mà vô dùng với người. Cũng vì tầng thứ nhất này mà động vật không thể ra ngoài, cho nên chúng mới phải giao phối gần dẫn tới xuất hiện bệnh "bạch tạng". Trước mắt, hắn bị vây trong tầng thứ hai của trận pháp. Chỉ cần hắn phá giải trận pháp này thì liền có thể đi vào một khu vực chưa từng có ngoại nhân đi qua.
Hiện nay, Tả Đăng Phong xác định trận pháp này ở phía nam ngọn núi hắn đáng đứng. Nhưng chỉ dựa vào một ngọn núi thì Tả Đăng Phong không thể phán đoán ra phạm vi của trận pháp, cũng không biết dãy núi này mang hình chữ v hay là đáy của chữ u. Nếu như là chữ v thì rất có thể đây là trận pháp Ngũ Hành, còn nếu là chữ u thì khá phức tạp, có thể là Ngũ Hành cũng có thể là Âm Dương.
Trận pháp dựa theo uy lực mà đại khái chia làm hai loại. Một loại là Càn Chúc trận. Trận hình của Càn Chúc hay thay đổi, uy lực cực lớn. Loại thứ hày là Khôn Chúc trận. Khôn Chúc chỉ có thể là hình vuông, uy lực nhỏ, chiêu số siêu hình. Trước mắt, ở chỗ hắn đứng sử dụng trận pháp Càn Chúc là không thể nghi ngờ, hơn nữa trận pháp còn chưa có hoàn chỉnh. Tả Đăng Phong muốn đi vào thì cần phá trận.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã tìm được biên giới trận pháp rồi. Có thu hoạch! Tiếp đó, Tả Đăng Phong cần xác định phạm vi bao trùm của trận pháp. Đây là một công tác hết sức nặng nề, vô cùng tốn thời gian. Tả Đăng Phong mất mười ngày, sử dụng phương pháp bài trừ đi xác định trập pháp này hình tròn, đường kính hơn ba trăm dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.