Quyển 3 - Chương 183: Hy vọng
Phong Ngự Cửu Thu
10/05/2014
- Hắn thật là xui xẻo.
Ngọc Phật cười nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, chính như Ngọc Phật nói, Đằng Khi thật là xui xẻo, kể từ khi hắn xông vào Thanh Thủy quan hắn định sẳn là một người chết, bởi vì hắn chọc vào người không nên dây vào.
- Hi vọng nó là thuộc tính dương diễn sinh ra, nói cách khác chúng ta khó Ngọc Phật phó độc vật biết bay.
NP thu hồi vẻ tươi cười nói.
- Cái con độc vật thủ hộ thuộc tính dương là một cái độc mãng, đã bị Đỗ chân nhân giết chết, còn có 3 con địa chi thuộc tính Thổ, khả năng mà chúng ta gặp phải chúng chỉ có một phần ba.
Tả Đăng Phong cõng lên rương gỗ.
- Năm đó 13 không phải cùng chúng nó tranh đấu qua sao ? Anh có thể hỏi 13một chút.
Ngọc Phật đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tả Đăng Phong nghe vậy tỉnh ngộ, 13 là “đương sự” năm đó, nên nó biết tình huống năm đó.
- 13, năm đó mày cùng 12 địa chi tranh đấu, thời điểm đó có phải là có sự tham dự của 12 độc vật không?
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn về 13 đang đứng bên cạnh hắn.
13 nghi hoặc nhìn về phía TDP , không có lắc đầu cũng không có gật đầu.
- Nó làm sao vậy?
Ngọc Phật hỏi.
- Đối với con số , năng lực phân tích của 13 không tốt lắm, vượt qua 2 số thì nó bắt đầu mơ hồ, ngoài ra tôi hỏi vấn đề này này cũng quá phức tạp, nó không lý giải được.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, bên trong động vật, 13 có chỉ số thông minh phải nói là rất cao, nhưng chung quy nó củng không phải con người.
- Đổi lại vấn đề khác.
Ngọc Phật mỉm cười .
- 13, độc vật mà địa chi Long diễn sinh ra có biết bay hay không?
TDP nghĩ nghĩ nói.
13 lắc đầu.
Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật liếc nhau song nhíu mày.
- Độc vật mà địa chi Cẩu diễn sinh ra có biết bay hay không
Tả Đăng Phong hỏi lại.
13 lại lắc đầu.
Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật thấy thế lông mày tiếp tục nhăn, hai địa chi thuộc tính Dương loại bỏ rồi.
- Thế còn của Ngưu có biết bay hay không.
Tả Đăng Phong do dự một chút lần thứ hai đặt câu hỏi.
13 gật đầu.
2 người thấy thế nhất thời gượng cười lắc đầu, con độc điểu khó chơi này là do thổ Ngưu thuộc tính Âm diển sinh ra.
- Trư có đồng bọn mà nó diễn sinh hay không?
Tả Đăng Phong hỏi lại, hắn sở dĩ dùng từ đồng bọn là bở vì địa chi cùng độc vật đều không phải quan hệ bằng hữu mà là khống chế và bị khống chế.
13 lắc đầu.
- Tôi đoán không sai, Khương Tử Nha năm đó mạnh mẽ Thủy Chúc Âm Trư, độc vật quả thật bị giết chết rồi, nó không tham gia tranh đấu.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Ngọc Phật
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu.
Tả Đăng Phong thấy thế đưa mắt liếc ra hiệu cho 13 nhảy lên đầu vai hắn, Tả Đăng Phong lăng không hướng phía bắc mà đi, Ngọc Phật nhún chân mượn lực như ảnh đi theo.
- Tôi luôn có cảm giác là có vấn đề.
Sau khi lướt ra mười dặm, Tả Đăng Phong nhìn lại sau lưng thành cổ.
- Vấn đề gì?
Ngọc Phật ở giửa không trung lướt ngang hơn trượng đến gần Tả Đăng Phong rồi hỏi.
- Không biết , tóm lại tôi có cảm giác có một số chổ chúng ta không để ý đến.
Tả Đăng Phong hạ xuống mặt đất nhất thời cũng không có lăng không.
Ngọc Phật nghe vậy cũng không có tiếp lời, mà là hạ xuống bên hông yên tĩnh nhìn Tả Đăng Phong đang tự hỏi.
- Cô nói độc vật mà Thủy Chúc Âm Trư diễn sinh ra năm đó ngụ ở chổ nào?
TDP trầm ngâm thật lâu sau đó nhíu mày mở miệng.
- Sườn đông thành cổ là chổ ở của nhân loại, mà chổ ở phía Tây là chổ ở người cá, t Thủy Chúc Âm Trư ở sườn đông thủy đàm, nó diển sinh ra độc vật có thể cùng người cá một chổ.
Ngọc Phật đoán.
- Vì cái gì nó không công kích những người cá kia?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
Ngọc Phật nghe qua không có trả lời, vấn đề này nàng không thể trả lời, thậm chí không thể đoán.
- Người cá ở Bộc Quốc là nô lệ địa vị thấp, ngoài ra chúng nó tại thời điểm tác chiến hoàn toàn có cơ hội chạy trốn, chúng nó vì cái gì không trốn?
Tả Đăng Phong không đợi Ngọc Phật trả lời mà đặt câu hỏi, vấn đề này hắn hỏi Ngọc Phật tựa như là tự hỏi chính mình.
Ngọc Phật vẫn là không mở miệng, những người cá kia trong nước công kích kẻ địch, có tính linh hoạt cơ động, khẳng định không thể dùng dây thừng trói lại, nói cách khác chúng nó ở thời điểm chiến đấu là hoàn toàn tự do, vì cái gì chúng nó không bỏ trốn.
- Lúc trong hổ , thời điểm mà tôi bị công kích, công kích của bọn chúng rất có quy luật, cũng không phải hô nhau mà lên, điều này tỏ rõ có cái gì đang chỉ huy chúng nó, không biết là ai đang chỉ huy chúng nó.
Tả Đăng Phong lấy tay xoa trán cố gắng suy nghĩ.
Ngọc Phật nghe vậy lắc đầu gượng cười, vấn đề này làm Tả Đăng Phong cùng nàng đều không có biện pháp trả lời, cùng một chỗ với Tả Đăng Phong nàng không giống lúc trước là tư nhận mình thông minh.
“Ha ha ha ha ha”.
Sau chốc lát, Tả Đăng Phong cao giọng cười lớn.
Ngọc Phật thấy thể thật lòng mừng thay cho hắn, nàng biết Tả Đăng Phong nghĩ thông suốt, mặc dù nàng không biết Tả Đăng Phong thông suốt cái gì.
- Độc vật do địa chi diễn sinh ra đúng là thủ lĩnh người cá, ở thời điểm chiến đấu , độc vật lãnh đạo chúng nó, mặc dù là độc vật lãnh đạo người cá, nhưng là nói trắng ra là Thủy Chúc Âm Trư lãnh đạo người cá, bởi vì độc vật là do địa chi khống chế.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Suy đoán của anh rất có đạo lý.
Ngọc Phật xảo diệu nhắc nhở Tả Đăng Phong cần chứng cớ để chứng minh suy đoán của mình.
- Cửu Dương Hầu đúng là bị vây, Kim Kê cũng bị vây, nhưng là ở nơi này, Thủy Chúc Âm Trư chẳng những không bị vây mà còn hưởng thụ đãi ngộ rất cao, người ta sẽ nuôi nấng nó, thậm chí còn đem trang sức ném vào thủy đàm, đây là một loại tín ngưỡng phát ra từ nội tâm thể hiện sư sùng bái cùng cảm tạ. Người nước Bộc vì cái gì sùng bái Thủy Chúc Âm Trư, thứ nhất địa chi thuộc tính Thủy có công với bọn họ, thứ hai là do Thủy Chúc Âm Trư có thể khống chế độc vật lãnh đạo người cá.
Tả Đăng Phong giải thích nói.
- Có đạo lý?
Ngọc Phật gật đầu lần nữa.
- Tôi hỏi cô một vấn đề, thành cổ là do người nào chỉ đạo thi công?
Tả Đăng Phong hướng dẫn Ngọc Phật tìm hiểu chân tướng.
Ngọc Phật cười nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, chính như Ngọc Phật nói, Đằng Khi thật là xui xẻo, kể từ khi hắn xông vào Thanh Thủy quan hắn định sẳn là một người chết, bởi vì hắn chọc vào người không nên dây vào.
- Hi vọng nó là thuộc tính dương diễn sinh ra, nói cách khác chúng ta khó Ngọc Phật phó độc vật biết bay.
NP thu hồi vẻ tươi cười nói.
- Cái con độc vật thủ hộ thuộc tính dương là một cái độc mãng, đã bị Đỗ chân nhân giết chết, còn có 3 con địa chi thuộc tính Thổ, khả năng mà chúng ta gặp phải chúng chỉ có một phần ba.
Tả Đăng Phong cõng lên rương gỗ.
- Năm đó 13 không phải cùng chúng nó tranh đấu qua sao ? Anh có thể hỏi 13một chút.
Ngọc Phật đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tả Đăng Phong nghe vậy tỉnh ngộ, 13 là “đương sự” năm đó, nên nó biết tình huống năm đó.
- 13, năm đó mày cùng 12 địa chi tranh đấu, thời điểm đó có phải là có sự tham dự của 12 độc vật không?
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn về 13 đang đứng bên cạnh hắn.
13 nghi hoặc nhìn về phía TDP , không có lắc đầu cũng không có gật đầu.
- Nó làm sao vậy?
Ngọc Phật hỏi.
- Đối với con số , năng lực phân tích của 13 không tốt lắm, vượt qua 2 số thì nó bắt đầu mơ hồ, ngoài ra tôi hỏi vấn đề này này cũng quá phức tạp, nó không lý giải được.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, bên trong động vật, 13 có chỉ số thông minh phải nói là rất cao, nhưng chung quy nó củng không phải con người.
- Đổi lại vấn đề khác.
Ngọc Phật mỉm cười .
- 13, độc vật mà địa chi Long diễn sinh ra có biết bay hay không?
TDP nghĩ nghĩ nói.
13 lắc đầu.
Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật liếc nhau song nhíu mày.
- Độc vật mà địa chi Cẩu diễn sinh ra có biết bay hay không
Tả Đăng Phong hỏi lại.
13 lại lắc đầu.
Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật thấy thế lông mày tiếp tục nhăn, hai địa chi thuộc tính Dương loại bỏ rồi.
- Thế còn của Ngưu có biết bay hay không.
Tả Đăng Phong do dự một chút lần thứ hai đặt câu hỏi.
13 gật đầu.
2 người thấy thế nhất thời gượng cười lắc đầu, con độc điểu khó chơi này là do thổ Ngưu thuộc tính Âm diển sinh ra.
- Trư có đồng bọn mà nó diễn sinh hay không?
Tả Đăng Phong hỏi lại, hắn sở dĩ dùng từ đồng bọn là bở vì địa chi cùng độc vật đều không phải quan hệ bằng hữu mà là khống chế và bị khống chế.
13 lắc đầu.
- Tôi đoán không sai, Khương Tử Nha năm đó mạnh mẽ Thủy Chúc Âm Trư, độc vật quả thật bị giết chết rồi, nó không tham gia tranh đấu.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Ngọc Phật
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu.
Tả Đăng Phong thấy thế đưa mắt liếc ra hiệu cho 13 nhảy lên đầu vai hắn, Tả Đăng Phong lăng không hướng phía bắc mà đi, Ngọc Phật nhún chân mượn lực như ảnh đi theo.
- Tôi luôn có cảm giác là có vấn đề.
Sau khi lướt ra mười dặm, Tả Đăng Phong nhìn lại sau lưng thành cổ.
- Vấn đề gì?
Ngọc Phật ở giửa không trung lướt ngang hơn trượng đến gần Tả Đăng Phong rồi hỏi.
- Không biết , tóm lại tôi có cảm giác có một số chổ chúng ta không để ý đến.
Tả Đăng Phong hạ xuống mặt đất nhất thời cũng không có lăng không.
Ngọc Phật nghe vậy cũng không có tiếp lời, mà là hạ xuống bên hông yên tĩnh nhìn Tả Đăng Phong đang tự hỏi.
- Cô nói độc vật mà Thủy Chúc Âm Trư diễn sinh ra năm đó ngụ ở chổ nào?
TDP trầm ngâm thật lâu sau đó nhíu mày mở miệng.
- Sườn đông thành cổ là chổ ở của nhân loại, mà chổ ở phía Tây là chổ ở người cá, t Thủy Chúc Âm Trư ở sườn đông thủy đàm, nó diển sinh ra độc vật có thể cùng người cá một chổ.
Ngọc Phật đoán.
- Vì cái gì nó không công kích những người cá kia?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
Ngọc Phật nghe qua không có trả lời, vấn đề này nàng không thể trả lời, thậm chí không thể đoán.
- Người cá ở Bộc Quốc là nô lệ địa vị thấp, ngoài ra chúng nó tại thời điểm tác chiến hoàn toàn có cơ hội chạy trốn, chúng nó vì cái gì không trốn?
Tả Đăng Phong không đợi Ngọc Phật trả lời mà đặt câu hỏi, vấn đề này hắn hỏi Ngọc Phật tựa như là tự hỏi chính mình.
Ngọc Phật vẫn là không mở miệng, những người cá kia trong nước công kích kẻ địch, có tính linh hoạt cơ động, khẳng định không thể dùng dây thừng trói lại, nói cách khác chúng nó ở thời điểm chiến đấu là hoàn toàn tự do, vì cái gì chúng nó không bỏ trốn.
- Lúc trong hổ , thời điểm mà tôi bị công kích, công kích của bọn chúng rất có quy luật, cũng không phải hô nhau mà lên, điều này tỏ rõ có cái gì đang chỉ huy chúng nó, không biết là ai đang chỉ huy chúng nó.
Tả Đăng Phong lấy tay xoa trán cố gắng suy nghĩ.
Ngọc Phật nghe vậy lắc đầu gượng cười, vấn đề này làm Tả Đăng Phong cùng nàng đều không có biện pháp trả lời, cùng một chỗ với Tả Đăng Phong nàng không giống lúc trước là tư nhận mình thông minh.
“Ha ha ha ha ha”.
Sau chốc lát, Tả Đăng Phong cao giọng cười lớn.
Ngọc Phật thấy thể thật lòng mừng thay cho hắn, nàng biết Tả Đăng Phong nghĩ thông suốt, mặc dù nàng không biết Tả Đăng Phong thông suốt cái gì.
- Độc vật do địa chi diễn sinh ra đúng là thủ lĩnh người cá, ở thời điểm chiến đấu , độc vật lãnh đạo chúng nó, mặc dù là độc vật lãnh đạo người cá, nhưng là nói trắng ra là Thủy Chúc Âm Trư lãnh đạo người cá, bởi vì độc vật là do địa chi khống chế.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Suy đoán của anh rất có đạo lý.
Ngọc Phật xảo diệu nhắc nhở Tả Đăng Phong cần chứng cớ để chứng minh suy đoán của mình.
- Cửu Dương Hầu đúng là bị vây, Kim Kê cũng bị vây, nhưng là ở nơi này, Thủy Chúc Âm Trư chẳng những không bị vây mà còn hưởng thụ đãi ngộ rất cao, người ta sẽ nuôi nấng nó, thậm chí còn đem trang sức ném vào thủy đàm, đây là một loại tín ngưỡng phát ra từ nội tâm thể hiện sư sùng bái cùng cảm tạ. Người nước Bộc vì cái gì sùng bái Thủy Chúc Âm Trư, thứ nhất địa chi thuộc tính Thủy có công với bọn họ, thứ hai là do Thủy Chúc Âm Trư có thể khống chế độc vật lãnh đạo người cá.
Tả Đăng Phong giải thích nói.
- Có đạo lý?
Ngọc Phật gật đầu lần nữa.
- Tôi hỏi cô một vấn đề, thành cổ là do người nào chỉ đạo thi công?
Tả Đăng Phong hướng dẫn Ngọc Phật tìm hiểu chân tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.