Quyển 1 - Chương 73: Kẻ điên trong Thái Đẩu
Phong Ngự Cửu Thu
05/12/2013
Ngọc Phật nghe vậy lập tức nhíu mày nghiêng tai, tập trung lắng
nghe, lập tức lộ vẻ vui mừng. Tốc độ di chuyển của Thiết Hài cực kỳ
nhanh, nháy mắt đã đi đến trong vòng hai dặm, Ngọc Phật đã nghe thấy
tiếng con khỉ kêu.
- Nâng Minh Không đại sư qua đây.
Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay với mấy hòa thượng kia. Bây giờ hắn đang bị thương khẳng định không phải là đối thủ của Thiết Hài, nếu Thiết Hài thấy Minh Không đang sưởi ấm mà hắn thờ ơ nhìn thì nhất định sẽ động thủ, thôi thì cứ tỏ ra đang tích cực chữa trị đỡ phải vừa thấy đã động thủ.
Hòa thượng chờ lời này đã lâu, nghe vậy lập tức đứa Minh Không tới thanh thạch chỗ Tả Đăng Phong. Lúc này Minh Không đang giữ nguên tư thế vươn song chưởng về phía trước, tứ chi cứng ngắc, sương lạnh trên mặt còn chưa tán đi.
- A di đà phật, thỉnh an sư thúc và các vị sư huynh.
Đúng lúc này, Thiết Hài đã chạy gấp tới, sau khi hạ xuống đất vội chắp tay hành lễ với đám người trụ trì. Thiết Hài đã lâu chưa trở về không rõ chuyện trong chùa nên vẫn gọi Tính Mộc là sư thúc mà không biết hắn đã là trụ trì đương nhiệm. Ngoài ra tuy hắn bị điên nhưng chưa đến mức nghiêm trọng, cấp bậc lễ nghĩa lâu năm còn chưa quên.
- A di đà phật!
Chúng tăng chắp tay hoàn lễ, lúc trước vì bảo vệ Thiếu Lâm tự mà Thiết Hài đại khai sát giới, tuy rằng phạm giới bị phạt nhưng tất cả mọi người vẫn phi thường cảm kích hắn. Trụ trì lúc đó theo giới luật Phật môn bắt hắn diện bích, kết quả ép một người bình thường hóa điên, chúng tăng cũng thấy thẹn với Thiết Hài.
- Sư thúc, ai dám phóng hỏa ngoài của chùa chúng ta vậy có phải Thạch Hữu Tam lại đến?
Thiết Hài chào hỏi đồng môn xong chỉ tay vời đống lửa hỏi. Lúc này trời vừa mưa, củi gỗ không đến mức quá khô nên nhóm lửa sẽ có khói, Thiết Hài thấy khói nghĩ Thiếu Lâm tự gặp khó khắn nên quay về tương trợ.
- Mau trả Cửu nhi lại cho ta !
Ngọc Phật tiến tới một bước, ngón tay chỉ vào rương gỗ Thiết Hài mang theo giận dữ nói. Con khỉ trong rương gỗ nghe thấy tiếng của Ngọc Phật cũng vôi vàng kêu lên.
- Ai bắt con khỉ của cô!
Thiết Hài vừa nghe liền xoay cái rương gỗ ra phía sau, sau đó tỏ ra tùacute; nhìn xung quanh. Hắn thật sự điên rồi, nếu không cũng sẽ không làm kiểu bịt tay trộm chuông như vậy. Chúng tăng Thiếu Lâm tự thấy thế cũng nhíu mày lắc đầu, cũng biết Ngọc Phật không nói oan cho hắn.
- A di đà phật, Minh Tinh, nếu như con cầm cái gì của nữ thí chủ thì trả cho người ta đi.
Trụ trì thở dài nói.
- Vậy cũng không được, đây là ta nhặt được mà.
Thiết hài nghe vậy lắc đầu liên tục. Hắn lúc này tuy rằng mặc tăng bào rách nát nhưng đã không còn đi chân trần mà đã mang giày da rồi. Loại giày đắt tiền này Tả Đăng Phong đã từng thấy qua, là trang phục của Đông bắc quan đông quân, không hỏi cũng biết là hắn đoạt trên đường.
- Nói hươu nói vượn, là ngươi trộm trong phòng ta.
Ngọc Phật phủ nhận.
- Ai có thể chứng minh? Sư thúc, lửa này là ai đốt vậy?
Thiết Hài giở trò vô lại, cố gắng thay đổi sự chú ý của mọi người.
- Là người Thiếu Lâm tự tự phóng, Minh Không đại sư bị thương. Ngươi mau trả con khỉ cho Ngọc Chân nhân, nếu không ta sẽ không cứu hắn.
Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài nhìn chung quanh, ý muốn chuồn đi, vội nói để giữ chân hắn.
- Hả!
Thiết Hài lúc này mới chú ý đến Minh Không nằm trên một tảng đá, vội vàng đẩy chúng tăng hai bên tới xem. Ngọc Phật thấy thế nhíu mày muốn động thủ cướp đoạt cái rương gỗ nhỏ kia. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng khoát tay áo. Lúc này đích thực là Thiết Hài không để ý, Ngọc Phật có thể thừa cơ đoạt lại con khỉ, nhưng như thế Thiết Hài nào cam lòng, sớm muộn sẽ lại trộm đi mà thôi.
Thiết Hài cúi người xem xét, tiện tay đặt hôm gỗ bên phải tảng đá, song chưởng run lên đối chưởng với Minh Không, tứ chưởng đụng vào nhau, linh khí mạnh mẽ phun ra, cố gắng dùng linh khí bản thân chữa thương cho Minh Không.
Hắn vừa ra tay, Tả Đăng Phong lập tức đoạt lấy cái rương gỗ nhỏ, nhưng mà hắn không đưa cho Ngọc Phật mà đặt vào tay trụ trì Thiếu Lâm tự Tính Mộc đại sư. Nếu trực tiếp đưa cho Ngọc Phật, Thiết Hài chắc chắn sẽ không chịu nhưng do Tính Mộc đại sư trả lại cho Ngọc Phật thì hắn làm sao mà dám phản đối.
- Ngươi là tên chết bầm.
Thiết Hài thây thế liền lớn tiếng chửi bậy, sau đó nói to với trụ trì :
- Sư thúc, đó là của con, đừng trả cho cô ta.
Tính Mộc nâng rương gỗ mà thở dài liên tục, người điên thì không có tư duy lô-gic, nếu không phải là trộm, sao có thể nói là “trả”. Ngọc Phật thấy thế mỉm cười gật đầu với Tả Đăng Phong, khen ngợi cách hắn xử lí.
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Thiết Hài giận dữ trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong, sau đó quay đầu hết sức chăm chú sử dụng linh khí chưa trị cho Minh Không.
Tả Đăng Phong nhíu mày quan sát, phát hiện tu vi của Thiết Hài cao hơn Minh Không, tu vi cao thâm không chỉ là linh khí nhiều ít mà còn bao gồm cả độ thuần thục thao tác linh khí, Thiết Hài chắc đã luyện Tẩy Tủy Kinh đến cảnh giới cao nhất tầng thứ chín, tùacute; không chế linh khí toàn thân, ban đầu là đẩy một ít linh khí vào cơ thể Minh Không cố gắng xua hàn khí đi. Sau một lần thấy không có kết quả liền tăng lượng linh khí rót vào, đồng thời chuẩn bị thôi động linh khí đã xong chuẩn bị quay về, mục đích hắn làm vậy dĩ nhiên là lo làm Minh Không bị thương.
Âm Dương Sinh Tử quyết nhận biết năng lượng linh khí cực mạnh, cho nên Tả Đăng Phong có thể cảm thấy được hướng đi linh khí của Thiết Hài, Tả Đăng Phong phát hiện Thiết Hài chẳng những đang thôi động linh khí tùy thời rút về còn phân ra một đạo linh khí mạnh mẽ xuyên qua chỗ Minh Không bị Huyền Âm chân khí cản trở che chắn kinh lạc của Minh Không, mục đích là phòng ngừa linh khí của mình đột nhiên đánh bại Huyền Âm chân khí mà làm bị thương kinh lạc của Minh Không.
Lúc này Tả Đăng Phong còn hoài nghi có phải là Thiết Hài giả điên hay không, một người điên sao có lối suy nghĩ kín đáo như vậy. Bất quá lần thứ hai ngưng thần Tả Đăng Phong phát hiện mười hai kinh lạc của Thiết Hài có Túc Quyết Âm Can Kinh cùng Quyết Âm Tâm Bao Kinh hai chỗ này tắc nghẽn không thông. Hai chỗ này không thông dẫn đến thần trí bị che mờ, khiến hắn xử lí mọi chuyện đều hồ đồ.
Bất quá người này đúng là kỳ tài luyện võ, sau khi thần trí hỗn loạn nhưng ngự sử linh khí không chút lỗ mãng xúc động nào.
- Công phu nào mà tà môn vậy? Làm thế này thì ba năm cũng chưa hóa giải xong.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Thiết Hài uể oải thu hồi linh khí truyền vào Minh Không, nhíu mày khổ não tự hỏi. Linh khí trong cơ thể Minh Không vẫn sung mãn, chẳng qua bị đóng băng lại, linh khí của Thiết Hài lại không được thuần dương, không thể hóa giải được Huyền Âm chân khí. Tình huống này giống như ống nước đóng băng, dùng nước bình thường khó mà tan ra được, cách nhanh nhất chính là đổ nước sôi vào để làm tan chảy.
- Ta có thể chữa.
Tả Đăng Phong thấy thế liền nói, mục đích đã đạt được, chỉ cần nhanh chóng cứu sống Minh Không rồi nhanh chóng rời chỗ này.
- Hảo tiểu tử, ngươi không nói ta còn quên mất người đã dám trộm con khỉ của ta.
Thiết Hài lúc này mới nhớ đến Tả Đăng Phong đã cầm cái rương gỗ nhỏ đi.
- Không nhận trộm Cửu nhi thì ngươi từ từ ở lại Thiếu Lâm tự mà cứu chữa cho Minh Không đi.
Ngọc Phật thấy Thiết Hài lộ vẻ giận dữ, lo lắng hắn xuống tay với Tả Đăng Phong đang bị thương, lập tức lắc mình chắn trước người Tả Đăng Phong.
- Ta thừa nhận, ngươi mau cứu đi, ta không ở lại đây đâu.
Thiết Hài vừa nghe, vẻ mặt giận dữ lập tức trở nên sợ hãi, hắn đúng là thấy khói lửa mới quay về Thiếu Lâm tự chứ thực tế hắn cũng không dám quay về, mấy năm diện bích đã để lại bóng ma to lớn trong hắn.
- Tính Mộc đại sư, Minh Tịnh đại sư là đệ tử Thiếu Lâm tự, ngài nói đôi lời đi.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn trụ trì Thiếu Lâm tự, người điên nói chuyện thì không tính toán gì, để cho Thiếu Lâm tự lên tiếng mới được.
- A di đà phật, nữ thí chủ, Minh Tịnh làm việc lỗ mãng, vật này xin quy nguyên chủ.
Trụ trì đưa rương gỗ về phía Ngọc Phật. Ngọc Phật thấy thế liền tiến lên nhận lấy rương gỗ, sau khi mở ra con khỉ lập tức nhảy lên đầu vai nàng.
- Chờ chút.
Thiết Hài thấy thế vội vàng lắc mình tới gần.
- Minh Tịnh, nếu như con còn tiếp tục trộm con khỉ của nữ thí chủ này thì đừng làm đệ tử Thiếu Lâm nữa.
Nếu không phải là Thiết hài càn quấy, ba vị thủ tọa Thiếu Lâm tự cũng sẽ không bị đả thương, mà thủ tọa La Hán đường và Đạt Ma viện cũng sẽ một chiêu mà bại, chuyện này nếu truyền ra ngoài danh dự Thiếu Lâm có thể sẽ bị hủy sạch.
- A di đà phật, sư thúc hiểu nhầm rồi, con còn chút trái cây cho con khỉ con thôi.
Thiết Hài nghe vậy giải thích, vội sờ vào trong ngực, vừa móc ra chín cái đầu dê, thấy xung quanh không ai phát hiện vôi nhét lại lôi ra một quả táo đưa cho con khỉ trên vai Ngọc Phật.
Lúc này là mùa hè, táo còn chưa lớn, táo từ năm ngoái còn giữ đến năm nay không dễ dàng gì, từ đó có thể thấy Thiết Hài thật sự thích con khỉ này, nhưng mà con khỉ lại không thích hắn, nhe răng trợn mắt thị uy không thèm nhận quả táo. Tuy rằng Thiết Hài thích nó nhưng chẳng thèm chiếu cố, mấy ngày nay nó ở trong cái rương gỗ quả thực là như tù tội.
Thiết Hài đưa mãi mà con khỉ không chịu nhận, cuối cùng vẫn là Ngọc Phật thấy hắn đáng thương nhận giùm cho con khỉ, lúc này Thiết Hài mới thu tay lại đi sang một góc ngồi chồm hổm nhìn con khỉ.
- Ngọc Chân nhân, cô rời đi trước một chút đi, tôi tới chữa cho Minh Không đại sư.
Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật.
- Đừng vội, tôi chờ cậu.
Ngọc Phật nâng tay xoa đầu con khỉ nhỏ trên vai, giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại
- Mau cứu đi, chưa xong chưa được đi.
Thiết Hài lúc này mới nhớ đến chính sự còn chưa xong.
- Tìm một gian phòng yên tĩnh, khi ta cứu người không thể có người bên cạnh.
Tả Đăng Phong gật đầu nói. Hắn không muốn để cho nhiều người biết bí mật Huyền Âm thủ, càng không muốn để Thiết Hài biết, lòng hiếu kì của người điên rất nặng, càng phải đề phòng hắn.
Chúng tăng vừa nghe lập tức chuyển Minh Không vào tự, Tả Đăng Phong cũng không vào nội đường mà chữa cho Minh Không ở ngay sát cổng. Sau khi tháo Huyền Âm hộ thủ, âm dương trong cơ thể lập tức mất cân bằng, hai mắt liền sung huyết, da thịt căng muốn nứt ra, lúc này Tả Đăng Phong không khỏi cảm thấy bi thương, mọi người đều cảm thán một năm qua hắn tiến bộ thần tốc, một chiêu đóng băng thủ tọa Đạt Ma viện lại không biết pháp môn hành khí của hắn đều sai lầm, nếu mất đi Huyền âm thủ chỉ một lát sau da thịt sẽ bạo liệt mà chết.
Sau khi tháo hộ thủ xuống Tả Đăng Phong cũng không vội ra tay, chờ âm khí trong cơ thể bị dương khí thôn phệ gần hết mới xuất linh khí ra hóa giải Huyền Âm chân khí trong cơ thể Minh Không.
- Ngọc Chân Nhân, sau này gặp lại.
Tả Đăng Phong vừa bước ra cửa chùa vừa nói với Ngọc Phật, hắn chờ cho Minh Không có hơi thở mới rời đi.
- Không vội, tôi chờ thương thế cậu khỏi hẳn rồi hãy đi.
Nàng tất nhiên nhìn ra được Tả Đăng Phong chẳng những nội thương, linh khí cũng đã tiêu hao hết.
- Tôi không sao.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, chuyện đã xong, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngọc Phật.
- Đừng nói nữa, đi thôi.
Ngọc Phật lắc đầu, tiến lên đỡ Tả Đăng Phong.
- Không sao, tôi có thể đi được.
Tả Đăng Phong lướt ngang ba bước kéo dài khoảng cách rồi cất bước xuống núi.
Ngọc Phật nhíu mày nhìn bóng lưng Tả Đăng Phong rồi cũng đi theo.
Thiết Hài nhìn chằm chằm vào con khỉ trên vai Ngọc Phật, do dự hồi lâu cũng vội vàng đi theo.
- Nâng Minh Không đại sư qua đây.
Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay với mấy hòa thượng kia. Bây giờ hắn đang bị thương khẳng định không phải là đối thủ của Thiết Hài, nếu Thiết Hài thấy Minh Không đang sưởi ấm mà hắn thờ ơ nhìn thì nhất định sẽ động thủ, thôi thì cứ tỏ ra đang tích cực chữa trị đỡ phải vừa thấy đã động thủ.
Hòa thượng chờ lời này đã lâu, nghe vậy lập tức đứa Minh Không tới thanh thạch chỗ Tả Đăng Phong. Lúc này Minh Không đang giữ nguên tư thế vươn song chưởng về phía trước, tứ chi cứng ngắc, sương lạnh trên mặt còn chưa tán đi.
- A di đà phật, thỉnh an sư thúc và các vị sư huynh.
Đúng lúc này, Thiết Hài đã chạy gấp tới, sau khi hạ xuống đất vội chắp tay hành lễ với đám người trụ trì. Thiết Hài đã lâu chưa trở về không rõ chuyện trong chùa nên vẫn gọi Tính Mộc là sư thúc mà không biết hắn đã là trụ trì đương nhiệm. Ngoài ra tuy hắn bị điên nhưng chưa đến mức nghiêm trọng, cấp bậc lễ nghĩa lâu năm còn chưa quên.
- A di đà phật!
Chúng tăng chắp tay hoàn lễ, lúc trước vì bảo vệ Thiếu Lâm tự mà Thiết Hài đại khai sát giới, tuy rằng phạm giới bị phạt nhưng tất cả mọi người vẫn phi thường cảm kích hắn. Trụ trì lúc đó theo giới luật Phật môn bắt hắn diện bích, kết quả ép một người bình thường hóa điên, chúng tăng cũng thấy thẹn với Thiết Hài.
- Sư thúc, ai dám phóng hỏa ngoài của chùa chúng ta vậy có phải Thạch Hữu Tam lại đến?
Thiết Hài chào hỏi đồng môn xong chỉ tay vời đống lửa hỏi. Lúc này trời vừa mưa, củi gỗ không đến mức quá khô nên nhóm lửa sẽ có khói, Thiết Hài thấy khói nghĩ Thiếu Lâm tự gặp khó khắn nên quay về tương trợ.
- Mau trả Cửu nhi lại cho ta !
Ngọc Phật tiến tới một bước, ngón tay chỉ vào rương gỗ Thiết Hài mang theo giận dữ nói. Con khỉ trong rương gỗ nghe thấy tiếng của Ngọc Phật cũng vôi vàng kêu lên.
- Ai bắt con khỉ của cô!
Thiết Hài vừa nghe liền xoay cái rương gỗ ra phía sau, sau đó tỏ ra tùacute; nhìn xung quanh. Hắn thật sự điên rồi, nếu không cũng sẽ không làm kiểu bịt tay trộm chuông như vậy. Chúng tăng Thiếu Lâm tự thấy thế cũng nhíu mày lắc đầu, cũng biết Ngọc Phật không nói oan cho hắn.
- A di đà phật, Minh Tinh, nếu như con cầm cái gì của nữ thí chủ thì trả cho người ta đi.
Trụ trì thở dài nói.
- Vậy cũng không được, đây là ta nhặt được mà.
Thiết hài nghe vậy lắc đầu liên tục. Hắn lúc này tuy rằng mặc tăng bào rách nát nhưng đã không còn đi chân trần mà đã mang giày da rồi. Loại giày đắt tiền này Tả Đăng Phong đã từng thấy qua, là trang phục của Đông bắc quan đông quân, không hỏi cũng biết là hắn đoạt trên đường.
- Nói hươu nói vượn, là ngươi trộm trong phòng ta.
Ngọc Phật phủ nhận.
- Ai có thể chứng minh? Sư thúc, lửa này là ai đốt vậy?
Thiết Hài giở trò vô lại, cố gắng thay đổi sự chú ý của mọi người.
- Là người Thiếu Lâm tự tự phóng, Minh Không đại sư bị thương. Ngươi mau trả con khỉ cho Ngọc Chân nhân, nếu không ta sẽ không cứu hắn.
Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài nhìn chung quanh, ý muốn chuồn đi, vội nói để giữ chân hắn.
- Hả!
Thiết Hài lúc này mới chú ý đến Minh Không nằm trên một tảng đá, vội vàng đẩy chúng tăng hai bên tới xem. Ngọc Phật thấy thế nhíu mày muốn động thủ cướp đoạt cái rương gỗ nhỏ kia. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng khoát tay áo. Lúc này đích thực là Thiết Hài không để ý, Ngọc Phật có thể thừa cơ đoạt lại con khỉ, nhưng như thế Thiết Hài nào cam lòng, sớm muộn sẽ lại trộm đi mà thôi.
Thiết Hài cúi người xem xét, tiện tay đặt hôm gỗ bên phải tảng đá, song chưởng run lên đối chưởng với Minh Không, tứ chưởng đụng vào nhau, linh khí mạnh mẽ phun ra, cố gắng dùng linh khí bản thân chữa thương cho Minh Không.
Hắn vừa ra tay, Tả Đăng Phong lập tức đoạt lấy cái rương gỗ nhỏ, nhưng mà hắn không đưa cho Ngọc Phật mà đặt vào tay trụ trì Thiếu Lâm tự Tính Mộc đại sư. Nếu trực tiếp đưa cho Ngọc Phật, Thiết Hài chắc chắn sẽ không chịu nhưng do Tính Mộc đại sư trả lại cho Ngọc Phật thì hắn làm sao mà dám phản đối.
- Ngươi là tên chết bầm.
Thiết Hài thây thế liền lớn tiếng chửi bậy, sau đó nói to với trụ trì :
- Sư thúc, đó là của con, đừng trả cho cô ta.
Tính Mộc nâng rương gỗ mà thở dài liên tục, người điên thì không có tư duy lô-gic, nếu không phải là trộm, sao có thể nói là “trả”. Ngọc Phật thấy thế mỉm cười gật đầu với Tả Đăng Phong, khen ngợi cách hắn xử lí.
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Thiết Hài giận dữ trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong, sau đó quay đầu hết sức chăm chú sử dụng linh khí chưa trị cho Minh Không.
Tả Đăng Phong nhíu mày quan sát, phát hiện tu vi của Thiết Hài cao hơn Minh Không, tu vi cao thâm không chỉ là linh khí nhiều ít mà còn bao gồm cả độ thuần thục thao tác linh khí, Thiết Hài chắc đã luyện Tẩy Tủy Kinh đến cảnh giới cao nhất tầng thứ chín, tùacute; không chế linh khí toàn thân, ban đầu là đẩy một ít linh khí vào cơ thể Minh Không cố gắng xua hàn khí đi. Sau một lần thấy không có kết quả liền tăng lượng linh khí rót vào, đồng thời chuẩn bị thôi động linh khí đã xong chuẩn bị quay về, mục đích hắn làm vậy dĩ nhiên là lo làm Minh Không bị thương.
Âm Dương Sinh Tử quyết nhận biết năng lượng linh khí cực mạnh, cho nên Tả Đăng Phong có thể cảm thấy được hướng đi linh khí của Thiết Hài, Tả Đăng Phong phát hiện Thiết Hài chẳng những đang thôi động linh khí tùy thời rút về còn phân ra một đạo linh khí mạnh mẽ xuyên qua chỗ Minh Không bị Huyền Âm chân khí cản trở che chắn kinh lạc của Minh Không, mục đích là phòng ngừa linh khí của mình đột nhiên đánh bại Huyền Âm chân khí mà làm bị thương kinh lạc của Minh Không.
Lúc này Tả Đăng Phong còn hoài nghi có phải là Thiết Hài giả điên hay không, một người điên sao có lối suy nghĩ kín đáo như vậy. Bất quá lần thứ hai ngưng thần Tả Đăng Phong phát hiện mười hai kinh lạc của Thiết Hài có Túc Quyết Âm Can Kinh cùng Quyết Âm Tâm Bao Kinh hai chỗ này tắc nghẽn không thông. Hai chỗ này không thông dẫn đến thần trí bị che mờ, khiến hắn xử lí mọi chuyện đều hồ đồ.
Bất quá người này đúng là kỳ tài luyện võ, sau khi thần trí hỗn loạn nhưng ngự sử linh khí không chút lỗ mãng xúc động nào.
- Công phu nào mà tà môn vậy? Làm thế này thì ba năm cũng chưa hóa giải xong.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Thiết Hài uể oải thu hồi linh khí truyền vào Minh Không, nhíu mày khổ não tự hỏi. Linh khí trong cơ thể Minh Không vẫn sung mãn, chẳng qua bị đóng băng lại, linh khí của Thiết Hài lại không được thuần dương, không thể hóa giải được Huyền Âm chân khí. Tình huống này giống như ống nước đóng băng, dùng nước bình thường khó mà tan ra được, cách nhanh nhất chính là đổ nước sôi vào để làm tan chảy.
- Ta có thể chữa.
Tả Đăng Phong thấy thế liền nói, mục đích đã đạt được, chỉ cần nhanh chóng cứu sống Minh Không rồi nhanh chóng rời chỗ này.
- Hảo tiểu tử, ngươi không nói ta còn quên mất người đã dám trộm con khỉ của ta.
Thiết Hài lúc này mới nhớ đến Tả Đăng Phong đã cầm cái rương gỗ nhỏ đi.
- Không nhận trộm Cửu nhi thì ngươi từ từ ở lại Thiếu Lâm tự mà cứu chữa cho Minh Không đi.
Ngọc Phật thấy Thiết Hài lộ vẻ giận dữ, lo lắng hắn xuống tay với Tả Đăng Phong đang bị thương, lập tức lắc mình chắn trước người Tả Đăng Phong.
- Ta thừa nhận, ngươi mau cứu đi, ta không ở lại đây đâu.
Thiết Hài vừa nghe, vẻ mặt giận dữ lập tức trở nên sợ hãi, hắn đúng là thấy khói lửa mới quay về Thiếu Lâm tự chứ thực tế hắn cũng không dám quay về, mấy năm diện bích đã để lại bóng ma to lớn trong hắn.
- Tính Mộc đại sư, Minh Tịnh đại sư là đệ tử Thiếu Lâm tự, ngài nói đôi lời đi.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn trụ trì Thiếu Lâm tự, người điên nói chuyện thì không tính toán gì, để cho Thiếu Lâm tự lên tiếng mới được.
- A di đà phật, nữ thí chủ, Minh Tịnh làm việc lỗ mãng, vật này xin quy nguyên chủ.
Trụ trì đưa rương gỗ về phía Ngọc Phật. Ngọc Phật thấy thế liền tiến lên nhận lấy rương gỗ, sau khi mở ra con khỉ lập tức nhảy lên đầu vai nàng.
- Chờ chút.
Thiết Hài thấy thế vội vàng lắc mình tới gần.
- Minh Tịnh, nếu như con còn tiếp tục trộm con khỉ của nữ thí chủ này thì đừng làm đệ tử Thiếu Lâm nữa.
Nếu không phải là Thiết hài càn quấy, ba vị thủ tọa Thiếu Lâm tự cũng sẽ không bị đả thương, mà thủ tọa La Hán đường và Đạt Ma viện cũng sẽ một chiêu mà bại, chuyện này nếu truyền ra ngoài danh dự Thiếu Lâm có thể sẽ bị hủy sạch.
- A di đà phật, sư thúc hiểu nhầm rồi, con còn chút trái cây cho con khỉ con thôi.
Thiết Hài nghe vậy giải thích, vội sờ vào trong ngực, vừa móc ra chín cái đầu dê, thấy xung quanh không ai phát hiện vôi nhét lại lôi ra một quả táo đưa cho con khỉ trên vai Ngọc Phật.
Lúc này là mùa hè, táo còn chưa lớn, táo từ năm ngoái còn giữ đến năm nay không dễ dàng gì, từ đó có thể thấy Thiết Hài thật sự thích con khỉ này, nhưng mà con khỉ lại không thích hắn, nhe răng trợn mắt thị uy không thèm nhận quả táo. Tuy rằng Thiết Hài thích nó nhưng chẳng thèm chiếu cố, mấy ngày nay nó ở trong cái rương gỗ quả thực là như tù tội.
Thiết Hài đưa mãi mà con khỉ không chịu nhận, cuối cùng vẫn là Ngọc Phật thấy hắn đáng thương nhận giùm cho con khỉ, lúc này Thiết Hài mới thu tay lại đi sang một góc ngồi chồm hổm nhìn con khỉ.
- Ngọc Chân nhân, cô rời đi trước một chút đi, tôi tới chữa cho Minh Không đại sư.
Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật.
- Đừng vội, tôi chờ cậu.
Ngọc Phật nâng tay xoa đầu con khỉ nhỏ trên vai, giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại
- Mau cứu đi, chưa xong chưa được đi.
Thiết Hài lúc này mới nhớ đến chính sự còn chưa xong.
- Tìm một gian phòng yên tĩnh, khi ta cứu người không thể có người bên cạnh.
Tả Đăng Phong gật đầu nói. Hắn không muốn để cho nhiều người biết bí mật Huyền Âm thủ, càng không muốn để Thiết Hài biết, lòng hiếu kì của người điên rất nặng, càng phải đề phòng hắn.
Chúng tăng vừa nghe lập tức chuyển Minh Không vào tự, Tả Đăng Phong cũng không vào nội đường mà chữa cho Minh Không ở ngay sát cổng. Sau khi tháo Huyền Âm hộ thủ, âm dương trong cơ thể lập tức mất cân bằng, hai mắt liền sung huyết, da thịt căng muốn nứt ra, lúc này Tả Đăng Phong không khỏi cảm thấy bi thương, mọi người đều cảm thán một năm qua hắn tiến bộ thần tốc, một chiêu đóng băng thủ tọa Đạt Ma viện lại không biết pháp môn hành khí của hắn đều sai lầm, nếu mất đi Huyền âm thủ chỉ một lát sau da thịt sẽ bạo liệt mà chết.
Sau khi tháo hộ thủ xuống Tả Đăng Phong cũng không vội ra tay, chờ âm khí trong cơ thể bị dương khí thôn phệ gần hết mới xuất linh khí ra hóa giải Huyền Âm chân khí trong cơ thể Minh Không.
- Ngọc Chân Nhân, sau này gặp lại.
Tả Đăng Phong vừa bước ra cửa chùa vừa nói với Ngọc Phật, hắn chờ cho Minh Không có hơi thở mới rời đi.
- Không vội, tôi chờ thương thế cậu khỏi hẳn rồi hãy đi.
Nàng tất nhiên nhìn ra được Tả Đăng Phong chẳng những nội thương, linh khí cũng đã tiêu hao hết.
- Tôi không sao.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, chuyện đã xong, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngọc Phật.
- Đừng nói nữa, đi thôi.
Ngọc Phật lắc đầu, tiến lên đỡ Tả Đăng Phong.
- Không sao, tôi có thể đi được.
Tả Đăng Phong lướt ngang ba bước kéo dài khoảng cách rồi cất bước xuống núi.
Ngọc Phật nhíu mày nhìn bóng lưng Tả Đăng Phong rồi cũng đi theo.
Thiết Hài nhìn chằm chằm vào con khỉ trên vai Ngọc Phật, do dự hồi lâu cũng vội vàng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.