Quyển 1 - Chương 61: Khả năng của Chí Tôn
Phong Ngự Cửu Thu
23/11/2013
Từ khi tu tập Đạo pháp đến lúc đột phá Chí Tôn Chi Cảnh thì Tả Đăng
Phong chỉ dùng thời gian không đến 1 năm, tốc độ nhanh như vậy có thể
gọi là chưa từng có ai, hậu vô lai giả. Tuy rằng thời gian tu tập rất
ngắn nhưng Tả Đăng Phong cảm giác được một thân tu vi của hắn cũng không dễ, hắn rất rõ ràng, mình có thể đạt được tu vi ngày hôm nay cũng đã
trải qua 4 chuyện.
Chuyện đầu tiên là khi hắn phát hiện được thẻ tre ghi lại Âm Dương Sinh Tử quyết, nhưng mà Âm Dương Sinh Tử quyết lại là phương pháp tu hành giành cho nữ nhân, hắn mạo hiểm tu hành nên đã tiêu hao hết Linh khí Âm chúc trong cơ thể, làm Dương khí trùng thể, tẩu hỏa nhập ma.
Lần thứ 2 là trong thời khắc mấu chốt 13 đa lấy được Huyền Âm thủ từ trong cổ mộ ra, nếu không có Huyền Âm thủ kia thì bây giờ hắn đã chết rồi.
Chuyện thứ ba chính là hành động lên Thiếu Lâm tự trộm kinh văn kia, bị tăng nhân truy đuổi đến núi kia, ở đó hắn đã gặp được đạo sĩ trong mật thất, được truyền thụ lại Tụ Khí Chỉ Quyết.
Bước ngoặt lớn nhất chính là một màn vừa nãy, nếu không có 13 giúp hắn né tránh 2 đạo thiên lôi thì giờ phút này hắn cũng đã bị thiên lôi đánh chết rồi.
Nếu 1 trong 4 chuyện này xảy ra sai lầm thì hắn cũng khó có được tu vi như ngày hôm nay. Thành công của hắn may mắn chỉ có 3 phần, 7 phần là do hung hiểm, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thán vân khí của bản thân quá tốt, cũng âm thầm bội phực nghị lực của mình, binh hành nước cờ hiểm, lại đến đại thành.
Thét xong một tiếng, Tả Đăng Phong đáp xuống mặt đất, giờ này hắn giống như một người mới trúng vé số, có tiền nhưng không biết lại nên tiêu như thế nào. Cổ nhân có nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi nắm giữ được năng lực của Chí Tôn Chi Cảnh, hắn sẽ không làm bất cứ chuyện mù quáng gì.
Sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn có thể thấy được mọi vật cách xa 10 dặm, nghiêng tai có thể nghe được tiếng nói chuyện trong vòng 2 dặm.
Linh khí trong cơ thể hắn đã biến thành thể lỏng, loại thể lỏng này làm cho hắn có cảm giác sung mãn, bởi vì Linh khí vô hình cũng không thấy được nên chỉ có thể cảm giác, loại Linh khí này có thể phóng xa được 5 trượng, chẳng những có thể dùng để đánh địch mà còn có thể cách không lấy đồ vật nữa. Nếu kết hợp với Huyền Âm thủ thì hắn có thể hóa Linh khí thành hàn vụ.
Lăng không cao nhất cũng được 30 trượng, khi Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn có thể dùng sức vượt hơn 9 lần so với người thường, nên nhảy xa về phía trước có thể lên tới 40 trượng, dựa theo thời gian và khoảng cách thì Tả Đăng Phong cảm thấy nếu hắn dốc toàn lực thì trong 1h có thể chạy tới 200 dặm, đối với cái này Tả Đăng Phong cũng không hài lòng, vì khoảng cách cùng Thiết Hài và Ngọc Phất cũng không lớn.
Tất cả những năng lực này làm cho Tả Đăng Phong rung động, nhưng mà hắn vẫn coi trọng nhất chính là tốc độ phản ứng, đối địch với nhau thì ai phản ứng nhanh sẽ chiếm được tiên cơ, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền đưa tay trái lên rồi phóng Linh khí vào cây tùng cách hắn 3 trượng rồi giật lại về phía mình, Linh khí liền cắt ngang cây tùng, chỉ chừa một thân cây khoảng chừng 2 thước, sau đó hắn ngưng khí ném thân cây trong tay ra ngoài, thân cây rời tay liền bay nhanh đi. Tả Đăng Phong nhíu mày ngóng nhìn, cho đến khi thân cây bay ra ngoài 5 trượng thì Tả Đăng Phong mới nhấc chân phóng lên, một đạo hư ảnh bay lên, Tả Đăng Phong bay được khoảng 7 trượng thì đuổi kịp được thân cây kia.
- 13, đi theo tao.
Sau khi rơi xuống đất thì Tả Đăng Phong hô lớn, 13 nghe vậy thì liền đuổi theo. Nhưng mà tuy rằng nó toàn lực chạy như điên nhưng vẫn không thể đuổi kịp Tả Đăng Phong.
- Rốt cuộc mày có lai lịch gì?
Tả Đăng Phong ngừng lại rồi ôm lấy 13, 13 có thể khiến thiên lôi không đánh trúng, điều này chứng tỏ nó có lai lịch lớn nhưng mà bản thân cũng không lợi hại, thậm chí nó hết ăn rồi lại nằm, điều này làm cho Tả Đăng Phong càng thêm tò mò về lai lịch của nó.
Có Linh khí trong người, Tả Đăng Phong mang theo 13 một đường chạy nhanh về lại Thanh Thủy quan.
Trong đạo quán vẫn còn một bộ quần áo mà lúc trước Tả Đăng Phong không mang đi, sau khi mặc áo lót vào người, Tả Đăng Phong bắt đầu kiểm tra áo choáng, ngày đó Vu Tâm Ngữ may áo choàng cho hắn thì hắn cũng biết đây chỉ là một chiếc áo choàng bình thường, nhưng vì sao quần áo bên trong của hắn bị thiên lôi đánh làm cho cháy ra nhưng chiếc áo choàng này lại không bị tổn hại gì?
Một lúc lâu, Tả Đăng Phong cũng chưa phát hiện được manh mối gì, áo choàng có một cái túi áo, đồ đạc của hắn đều để ở đây nên có thể giữ lại toàn bộ.
Ở lại đạo quán khoảng 30’ thì Tả Đăng Phong đi tới trước mộ Vu Tâm Ngữ, lúc này hắn đã đạt đến Chí Tôn Chi Cảnh, trên thẻ tre có ghi lại sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh có thể thấy được Âm vật, Tả Đăng Phong muốn tới nhìn coi thử hồn phách của Vu Tâm Ngữ còn ở trong mộ không.
Nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có phát hiện ra khí tức dị thường gì, điều này làm cho hắn rất lo lắng, bất quá dọc đường đi hắn cũng không phát hiện ra Âm chúc vật gì khác, trầm ngâm một lát, Tả Đăng Phong rời khỏi mộ của Vu Tâm Ngữ. Hắn trở lại đạo quán rồi cùng với 13 đi về phía Đông Nam, hắn muốn đến ngôi mộ mà lúc trước hắn từng bị Da mị qua, lúc ấy 13 còn nhảy lên phần mộ kia rồi tè xuống giống như là để thị uy cho nên Tả Đăng Phong có cảm giác ngôi mộ ở đó có tồn tại thứ gì. Hắn muốn xác định rốt cuộc trên thế gia có Âm vật không, nếu có thì hắn có thể nhìn được không.
Sau một lúc Tả Đăng Phong đã đi đến ngoi mộ kia, sau khi nhìn thấy ngôi mộ kia thì cả người Tả Đăng Phong cảm thấy lạnh lẽo, hắn có loại cảm giác này cũng không phải là hắn cảm nhân được bên trong có khí tức của Âm chúc mà là bên trong mộ kia có sự tồn tại của Âm vật, điều này chứng tỏ trên thế gia có Âm vật, nếu như ở đây hắn cảm nhận được Âm vật thì tại sao ở trước mộ của Vu Tâm Ngữ hắn lại không có bất kỳ cảm giác nào?
Ngây ngốc đứng đó một lúc, Tả Đăng Phong nhíu mày đi lên lấy tay đào ngôi mộ lên, hắn muốn nhìn Âm vật là cái dạng gì, ngoài ra sở dĩ hắn dám đào lên là bởi vì tuy rằng hắn cảm nhận được trong ngôi mộ này có cái gì đó đáng sợ nhưng nó lạ không tổn thương đến mình, đây là một loại trực giác quái dị, cũng không có căn cứ gì cả.
Rất nhanh hắn đã đào được một lỗ hổng, nhưng mà vẫn thấy chậm cho nên hắn bất đầu phóng Linh khí xuống, có Linh khí hỗ trợ nên một lát hắn đã đào xong, thấy được bên dưới có một cái quan tài, quan tài được làm từ gỗ, hư hỏng cũng không nghiêm trọng lắm, Tả Đăng Phong nâng tay mở nắp quan tài lên, phát hiện trong quan tài có một nữ thi mặc trang phục đời Thanh, mắt của nữ thi lòi thịt ra ngoài, đầu lưỡi đỏ tươi lè ra, móng tay dài nhọn, răng nanh đưa ra, trên cỗ còn cò một dấu hồng, rõ ràng là khi còn sống đã treo cổ.
Nữ thi cảm nhận được Tả Đăng Phong tồn tại, hơi co quắp muốn bắn ra, Tả Đăng Phong thấy thế liền tức giận phóng Linh khí, chặt rơi đầu nó xuống, tức thì Âm khí liền biến mất.
Lúc này Tả Đăng Phong vô cùng cao hứng và khẩn trương, cao hứng vì chẳng những hắn có thể giết được người sống mà còn có thể đối phó với người chết. Mà khẩn trương là thế gian thật sự có Âm vật, mà tại sao hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của Vu Tâm Ngữ?
Tả Đăng Phong liền mang theo 13 trở lại trước mộ Vu Tâm Ngữ, ngưng thần cảm giác một hồi lâu cũng không có khác thường gì. Tả Đăng Phong đứng ngây ở đó nhíu mày mà suy tư, mãi cho đến hừng đông thì hắn mới có một kết luật, lúc Vu Tâm Ngữ thì nàng đã hoàn thành xong tâm nguyện cho nên hồn phách không có oán khí, bởi vậy mình mới không thể cảm giác được nàng ở chỗ này, chẳng qua là mình không cảm giác được thôi. Mặc dù kết luận này là chỉ an ủi nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn tin chắc là thế.
Sau khi mặt trời mọc, Tả Đăng Phong mang theo 13 trở về chỗ của đội du kích, hôm nay hắn muốn hoàn thành lời hứa tìm đạn dược của mình, hắn muốn rời khỏi nơi này để tìm 6 loại đông vật Âm chúc kia.
- Tiểu huynh đệ, cậu không có chuyện gì chứ?
Râu quai nón thấy Tả Đăng Phong đến thì vội vàng mở miệng, đêm qua hắn nghe tiếng sấm, sắc trời lại tối đen nhưng hắn không biết có chuyện gì.
- Mang người của anh đi theo tôi lấy đạn dược.
Tả Đăng Phong mở miệng.
- Lấy đạn dược?
Râu quai nón ngạc nhiên hỏi.
- Tôi sẽ giết chết toàn bộ lính NB ở kho súng ống thị trấn, còn lấy được hay không là chuyện của anh.
Tả Đăng Phong xoay người mang theo 13 xuống chân núi.
Râu quai nón nghe vậy cũng không có lập tức đuổi theo, thẳng cho đến khi Tả Đăng Phong đi đến chân núi hắn mới dẫn người đi theo.
Tả Đăng Phong đi ở trước, đội du kích đi theo ở sau, sau khi vào thị trấn thì Tả Đăng Phong cũng không có ẩn núp mà là hướng đến kho súng ống đi tới, râu quai nón thì ẩn núp ở một nơi khá xa.
Tả Đăng Phong lập tức đi vào phạm vi kho súng ống, lính NB lập tức đưa ra cảnh cáo, Tả Đăng Phong cười lạnh, sau đó lập tức thi triển Âm Dương Sinh Tử quyết mà bắn lên, giờ phút này tốc độ của hắn nhanh như quỷ dị, chỉ thấy được hư ảnh, những tên lính NB kia đều mờ mịt, không thấy đường thì đã táng mạng rồi. Lúc này Tả Đăng Phong đã lợi dụng những tên lính NB này để kiểm tra Huyền Âm Linh Khí của mình, đem Linh khí bức đến mức tận cùng, trực tiếp có thể làm cho người ta đóng băng. Tuy rằng tu vi Chí Tôn Chi Cảnh không thể tránh thoát được viên đạn nhưng mà trước khi đối phương nổ súng hắn vẫ có thể giết được. Ngoài ra giác quan của hắn cũng vô cùng nhạy bén, có thể quan sát được vị trí của lính NB, sau một hồi thì trong kho súng ống chỉ còn lại một mình hắn, toàn bộ lính NB đã bị hắn giết chết.
Sau khi xác định được lính NB đã chết hết thì Tả Đăng Phong liền mở cổng chính ra.
- Đi vào dọn sạch đi.
Tả Đăng Phong khoát tay áo, rồi đi về phía Tây, lúc này ở phụ cận xuất hiện thôn dân, bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong. Đối với việc này Tả Đăng Phong cũng không có cảm giác gì cả.
- Tiểu huynh đệ, cậu đi đâu?
Râu quai nón kịp phản ứng hướng Tả Đăng Phong hô lớn.
- Tìm thức ăn.
Tả Đăng Phong trả lời.
Chuyện đầu tiên là khi hắn phát hiện được thẻ tre ghi lại Âm Dương Sinh Tử quyết, nhưng mà Âm Dương Sinh Tử quyết lại là phương pháp tu hành giành cho nữ nhân, hắn mạo hiểm tu hành nên đã tiêu hao hết Linh khí Âm chúc trong cơ thể, làm Dương khí trùng thể, tẩu hỏa nhập ma.
Lần thứ 2 là trong thời khắc mấu chốt 13 đa lấy được Huyền Âm thủ từ trong cổ mộ ra, nếu không có Huyền Âm thủ kia thì bây giờ hắn đã chết rồi.
Chuyện thứ ba chính là hành động lên Thiếu Lâm tự trộm kinh văn kia, bị tăng nhân truy đuổi đến núi kia, ở đó hắn đã gặp được đạo sĩ trong mật thất, được truyền thụ lại Tụ Khí Chỉ Quyết.
Bước ngoặt lớn nhất chính là một màn vừa nãy, nếu không có 13 giúp hắn né tránh 2 đạo thiên lôi thì giờ phút này hắn cũng đã bị thiên lôi đánh chết rồi.
Nếu 1 trong 4 chuyện này xảy ra sai lầm thì hắn cũng khó có được tu vi như ngày hôm nay. Thành công của hắn may mắn chỉ có 3 phần, 7 phần là do hung hiểm, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thán vân khí của bản thân quá tốt, cũng âm thầm bội phực nghị lực của mình, binh hành nước cờ hiểm, lại đến đại thành.
Thét xong một tiếng, Tả Đăng Phong đáp xuống mặt đất, giờ này hắn giống như một người mới trúng vé số, có tiền nhưng không biết lại nên tiêu như thế nào. Cổ nhân có nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi nắm giữ được năng lực của Chí Tôn Chi Cảnh, hắn sẽ không làm bất cứ chuyện mù quáng gì.
Sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn có thể thấy được mọi vật cách xa 10 dặm, nghiêng tai có thể nghe được tiếng nói chuyện trong vòng 2 dặm.
Linh khí trong cơ thể hắn đã biến thành thể lỏng, loại thể lỏng này làm cho hắn có cảm giác sung mãn, bởi vì Linh khí vô hình cũng không thấy được nên chỉ có thể cảm giác, loại Linh khí này có thể phóng xa được 5 trượng, chẳng những có thể dùng để đánh địch mà còn có thể cách không lấy đồ vật nữa. Nếu kết hợp với Huyền Âm thủ thì hắn có thể hóa Linh khí thành hàn vụ.
Lăng không cao nhất cũng được 30 trượng, khi Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn có thể dùng sức vượt hơn 9 lần so với người thường, nên nhảy xa về phía trước có thể lên tới 40 trượng, dựa theo thời gian và khoảng cách thì Tả Đăng Phong cảm thấy nếu hắn dốc toàn lực thì trong 1h có thể chạy tới 200 dặm, đối với cái này Tả Đăng Phong cũng không hài lòng, vì khoảng cách cùng Thiết Hài và Ngọc Phất cũng không lớn.
Tất cả những năng lực này làm cho Tả Đăng Phong rung động, nhưng mà hắn vẫn coi trọng nhất chính là tốc độ phản ứng, đối địch với nhau thì ai phản ứng nhanh sẽ chiếm được tiên cơ, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền đưa tay trái lên rồi phóng Linh khí vào cây tùng cách hắn 3 trượng rồi giật lại về phía mình, Linh khí liền cắt ngang cây tùng, chỉ chừa một thân cây khoảng chừng 2 thước, sau đó hắn ngưng khí ném thân cây trong tay ra ngoài, thân cây rời tay liền bay nhanh đi. Tả Đăng Phong nhíu mày ngóng nhìn, cho đến khi thân cây bay ra ngoài 5 trượng thì Tả Đăng Phong mới nhấc chân phóng lên, một đạo hư ảnh bay lên, Tả Đăng Phong bay được khoảng 7 trượng thì đuổi kịp được thân cây kia.
- 13, đi theo tao.
Sau khi rơi xuống đất thì Tả Đăng Phong hô lớn, 13 nghe vậy thì liền đuổi theo. Nhưng mà tuy rằng nó toàn lực chạy như điên nhưng vẫn không thể đuổi kịp Tả Đăng Phong.
- Rốt cuộc mày có lai lịch gì?
Tả Đăng Phong ngừng lại rồi ôm lấy 13, 13 có thể khiến thiên lôi không đánh trúng, điều này chứng tỏ nó có lai lịch lớn nhưng mà bản thân cũng không lợi hại, thậm chí nó hết ăn rồi lại nằm, điều này làm cho Tả Đăng Phong càng thêm tò mò về lai lịch của nó.
Có Linh khí trong người, Tả Đăng Phong mang theo 13 một đường chạy nhanh về lại Thanh Thủy quan.
Trong đạo quán vẫn còn một bộ quần áo mà lúc trước Tả Đăng Phong không mang đi, sau khi mặc áo lót vào người, Tả Đăng Phong bắt đầu kiểm tra áo choáng, ngày đó Vu Tâm Ngữ may áo choàng cho hắn thì hắn cũng biết đây chỉ là một chiếc áo choàng bình thường, nhưng vì sao quần áo bên trong của hắn bị thiên lôi đánh làm cho cháy ra nhưng chiếc áo choàng này lại không bị tổn hại gì?
Một lúc lâu, Tả Đăng Phong cũng chưa phát hiện được manh mối gì, áo choàng có một cái túi áo, đồ đạc của hắn đều để ở đây nên có thể giữ lại toàn bộ.
Ở lại đạo quán khoảng 30’ thì Tả Đăng Phong đi tới trước mộ Vu Tâm Ngữ, lúc này hắn đã đạt đến Chí Tôn Chi Cảnh, trên thẻ tre có ghi lại sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh có thể thấy được Âm vật, Tả Đăng Phong muốn tới nhìn coi thử hồn phách của Vu Tâm Ngữ còn ở trong mộ không.
Nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có phát hiện ra khí tức dị thường gì, điều này làm cho hắn rất lo lắng, bất quá dọc đường đi hắn cũng không phát hiện ra Âm chúc vật gì khác, trầm ngâm một lát, Tả Đăng Phong rời khỏi mộ của Vu Tâm Ngữ. Hắn trở lại đạo quán rồi cùng với 13 đi về phía Đông Nam, hắn muốn đến ngôi mộ mà lúc trước hắn từng bị Da mị qua, lúc ấy 13 còn nhảy lên phần mộ kia rồi tè xuống giống như là để thị uy cho nên Tả Đăng Phong có cảm giác ngôi mộ ở đó có tồn tại thứ gì. Hắn muốn xác định rốt cuộc trên thế gia có Âm vật không, nếu có thì hắn có thể nhìn được không.
Sau một lúc Tả Đăng Phong đã đi đến ngoi mộ kia, sau khi nhìn thấy ngôi mộ kia thì cả người Tả Đăng Phong cảm thấy lạnh lẽo, hắn có loại cảm giác này cũng không phải là hắn cảm nhân được bên trong có khí tức của Âm chúc mà là bên trong mộ kia có sự tồn tại của Âm vật, điều này chứng tỏ trên thế gia có Âm vật, nếu như ở đây hắn cảm nhận được Âm vật thì tại sao ở trước mộ của Vu Tâm Ngữ hắn lại không có bất kỳ cảm giác nào?
Ngây ngốc đứng đó một lúc, Tả Đăng Phong nhíu mày đi lên lấy tay đào ngôi mộ lên, hắn muốn nhìn Âm vật là cái dạng gì, ngoài ra sở dĩ hắn dám đào lên là bởi vì tuy rằng hắn cảm nhận được trong ngôi mộ này có cái gì đó đáng sợ nhưng nó lạ không tổn thương đến mình, đây là một loại trực giác quái dị, cũng không có căn cứ gì cả.
Rất nhanh hắn đã đào được một lỗ hổng, nhưng mà vẫn thấy chậm cho nên hắn bất đầu phóng Linh khí xuống, có Linh khí hỗ trợ nên một lát hắn đã đào xong, thấy được bên dưới có một cái quan tài, quan tài được làm từ gỗ, hư hỏng cũng không nghiêm trọng lắm, Tả Đăng Phong nâng tay mở nắp quan tài lên, phát hiện trong quan tài có một nữ thi mặc trang phục đời Thanh, mắt của nữ thi lòi thịt ra ngoài, đầu lưỡi đỏ tươi lè ra, móng tay dài nhọn, răng nanh đưa ra, trên cỗ còn cò một dấu hồng, rõ ràng là khi còn sống đã treo cổ.
Nữ thi cảm nhận được Tả Đăng Phong tồn tại, hơi co quắp muốn bắn ra, Tả Đăng Phong thấy thế liền tức giận phóng Linh khí, chặt rơi đầu nó xuống, tức thì Âm khí liền biến mất.
Lúc này Tả Đăng Phong vô cùng cao hứng và khẩn trương, cao hứng vì chẳng những hắn có thể giết được người sống mà còn có thể đối phó với người chết. Mà khẩn trương là thế gian thật sự có Âm vật, mà tại sao hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của Vu Tâm Ngữ?
Tả Đăng Phong liền mang theo 13 trở lại trước mộ Vu Tâm Ngữ, ngưng thần cảm giác một hồi lâu cũng không có khác thường gì. Tả Đăng Phong đứng ngây ở đó nhíu mày mà suy tư, mãi cho đến hừng đông thì hắn mới có một kết luật, lúc Vu Tâm Ngữ thì nàng đã hoàn thành xong tâm nguyện cho nên hồn phách không có oán khí, bởi vậy mình mới không thể cảm giác được nàng ở chỗ này, chẳng qua là mình không cảm giác được thôi. Mặc dù kết luận này là chỉ an ủi nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn tin chắc là thế.
Sau khi mặt trời mọc, Tả Đăng Phong mang theo 13 trở về chỗ của đội du kích, hôm nay hắn muốn hoàn thành lời hứa tìm đạn dược của mình, hắn muốn rời khỏi nơi này để tìm 6 loại đông vật Âm chúc kia.
- Tiểu huynh đệ, cậu không có chuyện gì chứ?
Râu quai nón thấy Tả Đăng Phong đến thì vội vàng mở miệng, đêm qua hắn nghe tiếng sấm, sắc trời lại tối đen nhưng hắn không biết có chuyện gì.
- Mang người của anh đi theo tôi lấy đạn dược.
Tả Đăng Phong mở miệng.
- Lấy đạn dược?
Râu quai nón ngạc nhiên hỏi.
- Tôi sẽ giết chết toàn bộ lính NB ở kho súng ống thị trấn, còn lấy được hay không là chuyện của anh.
Tả Đăng Phong xoay người mang theo 13 xuống chân núi.
Râu quai nón nghe vậy cũng không có lập tức đuổi theo, thẳng cho đến khi Tả Đăng Phong đi đến chân núi hắn mới dẫn người đi theo.
Tả Đăng Phong đi ở trước, đội du kích đi theo ở sau, sau khi vào thị trấn thì Tả Đăng Phong cũng không có ẩn núp mà là hướng đến kho súng ống đi tới, râu quai nón thì ẩn núp ở một nơi khá xa.
Tả Đăng Phong lập tức đi vào phạm vi kho súng ống, lính NB lập tức đưa ra cảnh cáo, Tả Đăng Phong cười lạnh, sau đó lập tức thi triển Âm Dương Sinh Tử quyết mà bắn lên, giờ phút này tốc độ của hắn nhanh như quỷ dị, chỉ thấy được hư ảnh, những tên lính NB kia đều mờ mịt, không thấy đường thì đã táng mạng rồi. Lúc này Tả Đăng Phong đã lợi dụng những tên lính NB này để kiểm tra Huyền Âm Linh Khí của mình, đem Linh khí bức đến mức tận cùng, trực tiếp có thể làm cho người ta đóng băng. Tuy rằng tu vi Chí Tôn Chi Cảnh không thể tránh thoát được viên đạn nhưng mà trước khi đối phương nổ súng hắn vẫ có thể giết được. Ngoài ra giác quan của hắn cũng vô cùng nhạy bén, có thể quan sát được vị trí của lính NB, sau một hồi thì trong kho súng ống chỉ còn lại một mình hắn, toàn bộ lính NB đã bị hắn giết chết.
Sau khi xác định được lính NB đã chết hết thì Tả Đăng Phong liền mở cổng chính ra.
- Đi vào dọn sạch đi.
Tả Đăng Phong khoát tay áo, rồi đi về phía Tây, lúc này ở phụ cận xuất hiện thôn dân, bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong. Đối với việc này Tả Đăng Phong cũng không có cảm giác gì cả.
- Tiểu huynh đệ, cậu đi đâu?
Râu quai nón kịp phản ứng hướng Tả Đăng Phong hô lớn.
- Tìm thức ăn.
Tả Đăng Phong trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.