Quyển 1 - Chương 18: Lựa chọn sinh tử
Phong Ngự Cửu Thu
04/11/2013
Lời nói của Đằng Khi khiến cho tim Tả Đăng Phong đập loạn, lúc nãy Đằng
Khi đã tìm được dấu vết chứng minh có sự tồn tại của Vu Tâm Ngữ, hiện
giờ hắn lại muốn dùng Vu Tâm Ngữ để uy hiếp mình.
Mười mấy tên lính nghe thế thì liền tìm kiếm khắp nơi.
Sau một lát thì có 2 tên đi vào Tây sương, rồi bọn hắn đi vào nơi có để quan tài, chỉ một lát thì trong đó lại truyền ra tiếp nắp quan tài rơi xuống, không nói cũng biết Vu Tâm Ngữ đã bị bọn hắn đưa ra.
Quả nhiên, Vu Tâm Ngữ liền từ trong Đông sương chạy ra, trên tay nàng còn cầm một cây kéo.
Tả Đăng Phong thấy thế lập tức ôm lấy nàng, Đằng Khi thấy vậy cũng không có ngăn cản.
- Thả nàng ra, tôi sẽ đi tìm con mèo kia về.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Đằng Khi.
- Tả tiên sinh, tôn phu nhân ở lại đây, cậu đi tìm con mèo kia mang về, chỉ cần mang con mèo kia về thì tôi sẽ thả các vị rời đi.
Đằng Khi đánh giá Vu Tâm Ngữ, chỉ thấy Vu Tâm Ngữ vô cùng xinh đẹp, hắn không ngờ một nơi hoang dã như thế này lại có một nữ nhân xinh đẹp như thế, bất quá ánh mắt của hắn chỉ tỏ ra kinh ngạc chứ không có tỏ vẻ thèm thuồng.
- Không được, tuyệt đối không được.
Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục. Mặc dù Đằng Khi không tỏ ra háo sắc nhưng mà những tên thủ hạ của hắn lại nhìn đến trợn cả mắt.
- Con người tôi rất biết giảng đạo lý, như vậy đi, cậu ở lại đi, tôn phu nhân đi tìm con mèo kia. VÌ chứng minh thành ý nên tôi để cho nàng có thể rời đi.
Đằng Khi cười nói.
- Nếu như nàng mang con mèo kia về thì ông không giết chúng tôi sao?
Tả Đăng Phong bắt đầu diễn trò.
- Sẽ không.
Đằng Khi nghe vậy thì lắc đầu.
- Ông thề đi.
Tả Đăng Phong giả vờ trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào Đằng Khi nhưng trên thực tế thì hắn rất rõ ràng, cho dù có đem 13 trở về thì bọn người này cũng sẽ không tha cho hắn.
- Chỉ cần tôn phu nhân mang con mèo kia về giao cho tôi thì tôi sẽ không giết các vị, cũng không làm tổn thương các vị.
Đằng Khi trịnh trọng gật đầu
- Mau đi tìm 13 đi.
Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn Vu Tâm Ngữ đưa mắt liếc ra ý qua một cái.
Vu Tâm Ngữ lắc đầu, tỏ vẻ nàng sẽ không vứt bỏ Tả Đăng Phong.
- Mau nhanh đi tìm đi.
Tả Đăng Phong thấy thế liền giận dữ tát một cái vào mặt nàng, một cái này là hắn dùng toàn lực, mấy tên NB này đều là ác lang, nếu Vu Tâm Ngữ ở lại thì hậu quả khó mà lường được.
Vu Tâm Ngữ không nghĩ tới Tả Đăng Phong sẽ đnáh nàng, hơn nữa lại đánh nặng như thế, trong phút chốc nàng liền ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy thế thì liền tát một cái vào mặt nàng:
- 13 đi về phía Tây Bắc, mau đi bắt nó đi.
2 cái tát này tuy đánh vào mặt Vu Tâm Ngữ nhưng mà người đau chính là bản thân hắn, hắn không muốn tát Vu Tâm Ngữ nhưng mà hắn tuyệt đối không thể để Vu Tâm Ngữ ở lại đây.
Vu Tâm Ngữ khóc, nàng khóc không phải là bởi vì Tả Đăng Phong tát nàng mà nàng đọc được tâm ý trong mắt của Tả Đăng Phong, cũng hiểu được Tả Đăng Phong muốn nàng chạy trốn về phía Tây Bắc.
- Khóc cái gì, đi nahnh đi.
Tả Đăng Phong giờ phút nay có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Vu Tâm Ngữ nhưng mà hắn không thể mở miệng, Đằng Khi vô cùng thông minh, nếu hắn nổi lòng nghi ngờ thì sẽ thay đổi chủ ý.
Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, ánh hắn hiện lên vẻ cảm động và thâm tình, nàng rất rõ ràng nếu nàng đi không trở lại thì tất nhiên Tả Đăng Phong sẽ chịu độc thủ. Tả Đăng Phong là chồng nàng, chồng chết rồi thì nàng cũng không còn muốn sống nữa.
Qua một lúc lâu, ánh mắt Vu Tâm Ngữ liền phát sinh biến hóa, bên trong vẻ cảm động còn một vẻ kiên quyết, sau đó nàng gật đầu với Tả Đăng Phong:
- Đợi em, em sẽ về nhanh thôi.
Nói xong Vu Tâm Ngữ liền xoay người đi ra ngoài, đám lính NB thấy thế thì nhìn Đằng Khi, Đằng Khi liền nâng tay ý bảo để cho Vu Tâm Ngữ đi ra.
- Đại tá Đằng Khi, tôi nghĩ rằng tên TQ này muốn cứu vợ mình nên sẽ không giao con mèo kia ra đâu.
Tên giả dạng người chăn ngựa lúc nãy liền mở miệng nói, hắn dùng chính là tiếng NB.
- Ta biết, nhưng bà con đàn bà kia nhất định sẽ không chạy trốn.
Trên mặt của Đằng Khi nở ra nụ cười tự tin.
- Nếu con đàn bà kia mang theo con mèo trở về thì chúng ta có thể thả bọn hắn không?
Tên này nói tiếp.
- Hành động lần này của chúng ta chưa được quân bộ phê duyệt, sau này nhất định phải tiêu hủy toàn bộ dấu vết.
Khi nói chuyện Đằng Khi nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong sớm đã đoán được người NB sẽ không giữ chữ tin, nghe được cũng không cảm thấy kỳ quái, điền mà hắn quan tâm bây giờ chính là Vu Tâm Ngữ đã rời đi hay chưa, nếu như nàng quả thật mang 13 đem về thì cũng xong rồi.
- Vâng ạ.
Tên người NB kia gật đàu đáp ứng.
Sau đó tất cả mọi người không nói gì, tất cả mọi người đang đợi, Đằng Khi đang đợi Vu Tâm Ngữ mang 13 trở về, Tả Đăng Phong thì chờ chết. Hắn rất rõ ràng, vô luận Vu Tâm Ngữ có mang 13 trở về hay không thì hắn đều chết chắc rồi.
- Tả tiên sinh, dường như cậu rất hồi hộp?
Đằng Khi xoay người lại hỏi Tả Đăng Phong.
- Hy vọng ông có thể giữ lời hứa.
Tả Đăng Phong mở miệng nói, lúc này Vu Tâm Ngữ còn chưa đi xa, hắn phải kéo dài thời gian.
- Yên tâm, tôi hiểu rồi.
Đằng Khi gật đầu cười nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn hắn một cái không lên tiếng nữa.
10’, 20’….
Sau nửa giờ, Đằng Khi đứng lên rồi lấy một bao tay trắng trong túi ra mang vào tay, rồi đi đến trước mặt một tên thủ hạ của mình rồi lấy một con dao găm.
- Tả tiên sinh, tại sao tôn phu nhân lại chưa trở lại?
Đằng Khi cầm dao găm đến gần Tả Đăng Phong.
- Nàng sẽ không về.
Tả Đăng Phong cười nói, đã qua nửa giờ, hiển nhiên là Vu Tâm Ngữ đã tìm được chỗ ẩn thân rồi.
- Không không không, nàng sẽ trở lại.
Khi nói nói chuyện, vẻ mặt của Đằng Khi cũng không biến hóa nhưng mà tay phải của hắn liền cầm dao găm đăm vào đùi phải của Tả Đăng Phong.
- Đệt con mẹ nhà mày.
Tả Đăng Phong cố nén cơn đau muốn nhảy lên đánh Đằng Khi nhưng mà 2 tên lính ở bên liền ấn hắn xuống đất.
- Nhỏ quá, tôn phu nhân không nghe được, lớn tiếng một chút.
Đằng Khi ngồi xổm xuống, cắm con dao găm vào đùi Tả Đăng Phong rồi xoay một vòng.
“A”
Cơn đau làm cho Tả Đăng Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, đây chỉ là phản ứng sinh lý, cơ thể không thể khống chế được nhưng mà Tả Đăng Phong chỉ hô một nửa thì liền ngậm miệng lại, hắn biết Đằng Khi muốn hắn gọi to lên để dẫn dụ Vu Tâm Ngữ đi ra.
Đằng Khi thấy thế thì đưa tay nâng mặt Tả Đăng Phong lên, giờ phút này cả người Tả Đăng Phong chảy đầy mồ hôi, cả người run lên, hắn cố nén cơn đau trong người, hắn cũng không rõ ác ma này sẽ làm gì nữa.
- Tả tiên sinh, mau nhổ nước miếng, không phải người TQ thích nhất là nhổ nước miếng sao?
Đằng Khi đứng lên, đùa giỡn Tả Đăng Phong giống như là đang đùa với một con chuột.
Tả Đăng Phong cắn chặt răng quay đầu không nhìn Đằng Khi nữa, trên thực tế là Đằng Khi nói không sai, giờ phút này hắn thật là muốn phun nước miệng vào mặt của Đằng Khi.
- Chỗ này chắc là đau lắm đây, cậu cũng không nhịn được a,
Đằng Khi thấy thế thì lại cắm con dao găm vào đùi của Tả Đăng Phong rồi từ từ xoay xoay.
Lúc này Tả Đăng Phong chỉ cảm thấy đau đớn không thể chịu thổi, cơn đau này khiến cho tim của Tả Đăng Phong đập hanh hơn, cả người muốn cuộn tròn nhưng tứ chi lại bị mấy tên lính NB kia ấn chặt, dù vậy Tả Đăng Phong vẫn là cố nén không có kêu lên, hắn rất rõ ràng, một khi mình kêu lên thì sẽ có hậu quả gì.
Cơn đau mãnh liệt làm cho dạ dạy của Tả Đăng Phong co thắt lại, đến cuối cùng Tả Đăng Phong phải ói ra.
- Nè, người TQ thật sự là không biết giữ vệ sinh a.
Đằng Khi nhíu mày đứng lên, vẻ mặt xem thường.
- Tao thành quỷ cũng không tha cho bọn mày.
Tả Đăng Phong nhe răng mở miệng. Hắn biết mình tuyệt không thể sống, cho nên nguyện vọng bây giờ của hắn chính là hy vọng thế giới này có tồn tại ma quỷ.
- Lời này tao đã nghe nhiều rồi….
Đằng Khi nói được một nửa thì dừng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài của.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng quay đầu, hắn nhìn một màn mà hắn không muốn thấy, Vu Tâm Ngữ mang theo 13 đứng ở cửa.
- Chạy mau, chạy mau.
Tả Đăng Phong liền hô lớn, Vu Tâm Ngữ mang 13 về, mọi cố gắng trước đó của hắn đều uổng phí.
Vu Tâm Ngữ thấy được Tả Đăng Phong, cũng nghe được lời của hắn, nhưng là nàng không có chạy.
- Tốt lắm, tốt lắm, vào đây.
Đằng Khi thấy Vu Tâm Ngữ mang 13 về thì khuôn mặt tỏ ra vui mừng, vội vàng ngoắc tay ý bảo Vu Tâm Ngữ mang theo 13 đi vào.
- Đừng vào, chạy mau.
Tả Đăng Phong lại hô lớn.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy vẫn chưa mở miệng, cũng không có bước lên, ánh mắt thâm tình nhìn vào Tả Đăng Phong, cùng lúc đó nàng mở nút áo bông của mình ra.
- Em kẻ ngốc này, em làm như vậy cũng không cứu được anh, anh hận em…
Tả Đăng Phong vừa mới hô lên một nữa thì bị một tên lính NB đấm vào mồm.
Giờ phút này Tả Đăng Phong vô cùng tức giân, hắn hận nhất không phải là người NB, mà là Vu Tâm Ngữ, hành động của Vu Tâm Ngữ quả thật là vô cùng ngu xuẩn, mấy tên NB này bắt được 13 thì sẽ không tha cho hắn và nàng. Hành vi ngu xuẩn này của Vu Tâm Ngữ khiến cho Tả Đăng Phong có cảm giác đã mất đi tôn nghiêm của một nam nhân, cho dù Vu Tâm Ngữ thật sự có dùng cách này để cứu hắn thì hắn cũng sẽ giết chết Vu Tâm Ngữ, sau đó hắn sẽ tự sát theo nàng.
Giờ phút này ánh mắt của Đằng Khi chỉ nhìn chằm chằm vào 13, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Mà mấy tên lính đều nhìn vào Vu Tâm Ngữ,.
Bảo vệ nữ nhân chính là nhiệm vụ của nam nhân, giờ phút này thấy được Vu Tâm Ngữ đứng đó thì Tả Đăng Phong chỉ có cảm giác sống không bằng chết. Vô cùng đau khổ, mất hết can đảm vì thế hắn liền đập đầu của mình xuống nền nhà để muốn chết nhanh.
Lúc này một tên lính liền nắm lấy tóc của Tả Đăng Phong, trước khi bắt được 13 thì bọn họ sẽ không để Tả Đăng Phong chết.
Bị nắm lấy tóc thì ánh mắt của Tả Đăng Phong liền nhìn vào mấy tên lính này, Tả Đăng Phong muốn nhớ kỹ bộ dạng của bọn hắn, cho dù biến thành quỷ cũng không thể bỏ qua bọn hắn.
Đột nhiên Tả Đăng Phong thấy được vẻ mặt của mấy tên lính này tỏ ra hoảng sợ cùng nghi hoặc.
Tả Đăng Phong thấy thế thì nhìn về phía Tả Đăng Phong, chỉ thấy sau khi Vu Tâm Ngữ cởi áo bông ra cũng không có cởi áo trong, nàng vén tay áo lên rồi liền cầm kéo đâm vào tay của mình.
Mấy tên lính NB tự nhiên là không rõ hành động của Vu Tâm Ngữ nhưng mà Tả Đăng Phong hiểu được, Vu Tâm Ngữ làm như vậy chính là kích thích đạo thuật ở trong thân thể. Mấy ngày nay nàng không có hành kinh cho nên không thể sử dụng Đạo thuật.
Hành động của Vu Tâm Ngữ khiến cho Tả Đăng Phong rơi lệ.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong rơi lệ thì Vu Tâm Ngữ hướng về phía 13 rồi mở miệng.
- Liều mạng với tụi nó, có chết thì cũng chết cùng một chỗ.
Mười mấy tên lính nghe thế thì liền tìm kiếm khắp nơi.
Sau một lát thì có 2 tên đi vào Tây sương, rồi bọn hắn đi vào nơi có để quan tài, chỉ một lát thì trong đó lại truyền ra tiếp nắp quan tài rơi xuống, không nói cũng biết Vu Tâm Ngữ đã bị bọn hắn đưa ra.
Quả nhiên, Vu Tâm Ngữ liền từ trong Đông sương chạy ra, trên tay nàng còn cầm một cây kéo.
Tả Đăng Phong thấy thế lập tức ôm lấy nàng, Đằng Khi thấy vậy cũng không có ngăn cản.
- Thả nàng ra, tôi sẽ đi tìm con mèo kia về.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Đằng Khi.
- Tả tiên sinh, tôn phu nhân ở lại đây, cậu đi tìm con mèo kia mang về, chỉ cần mang con mèo kia về thì tôi sẽ thả các vị rời đi.
Đằng Khi đánh giá Vu Tâm Ngữ, chỉ thấy Vu Tâm Ngữ vô cùng xinh đẹp, hắn không ngờ một nơi hoang dã như thế này lại có một nữ nhân xinh đẹp như thế, bất quá ánh mắt của hắn chỉ tỏ ra kinh ngạc chứ không có tỏ vẻ thèm thuồng.
- Không được, tuyệt đối không được.
Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục. Mặc dù Đằng Khi không tỏ ra háo sắc nhưng mà những tên thủ hạ của hắn lại nhìn đến trợn cả mắt.
- Con người tôi rất biết giảng đạo lý, như vậy đi, cậu ở lại đi, tôn phu nhân đi tìm con mèo kia. VÌ chứng minh thành ý nên tôi để cho nàng có thể rời đi.
Đằng Khi cười nói.
- Nếu như nàng mang con mèo kia về thì ông không giết chúng tôi sao?
Tả Đăng Phong bắt đầu diễn trò.
- Sẽ không.
Đằng Khi nghe vậy thì lắc đầu.
- Ông thề đi.
Tả Đăng Phong giả vờ trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào Đằng Khi nhưng trên thực tế thì hắn rất rõ ràng, cho dù có đem 13 trở về thì bọn người này cũng sẽ không tha cho hắn.
- Chỉ cần tôn phu nhân mang con mèo kia về giao cho tôi thì tôi sẽ không giết các vị, cũng không làm tổn thương các vị.
Đằng Khi trịnh trọng gật đầu
- Mau đi tìm 13 đi.
Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn Vu Tâm Ngữ đưa mắt liếc ra ý qua một cái.
Vu Tâm Ngữ lắc đầu, tỏ vẻ nàng sẽ không vứt bỏ Tả Đăng Phong.
- Mau nhanh đi tìm đi.
Tả Đăng Phong thấy thế liền giận dữ tát một cái vào mặt nàng, một cái này là hắn dùng toàn lực, mấy tên NB này đều là ác lang, nếu Vu Tâm Ngữ ở lại thì hậu quả khó mà lường được.
Vu Tâm Ngữ không nghĩ tới Tả Đăng Phong sẽ đnáh nàng, hơn nữa lại đánh nặng như thế, trong phút chốc nàng liền ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy thế thì liền tát một cái vào mặt nàng:
- 13 đi về phía Tây Bắc, mau đi bắt nó đi.
2 cái tát này tuy đánh vào mặt Vu Tâm Ngữ nhưng mà người đau chính là bản thân hắn, hắn không muốn tát Vu Tâm Ngữ nhưng mà hắn tuyệt đối không thể để Vu Tâm Ngữ ở lại đây.
Vu Tâm Ngữ khóc, nàng khóc không phải là bởi vì Tả Đăng Phong tát nàng mà nàng đọc được tâm ý trong mắt của Tả Đăng Phong, cũng hiểu được Tả Đăng Phong muốn nàng chạy trốn về phía Tây Bắc.
- Khóc cái gì, đi nahnh đi.
Tả Đăng Phong giờ phút nay có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Vu Tâm Ngữ nhưng mà hắn không thể mở miệng, Đằng Khi vô cùng thông minh, nếu hắn nổi lòng nghi ngờ thì sẽ thay đổi chủ ý.
Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, ánh hắn hiện lên vẻ cảm động và thâm tình, nàng rất rõ ràng nếu nàng đi không trở lại thì tất nhiên Tả Đăng Phong sẽ chịu độc thủ. Tả Đăng Phong là chồng nàng, chồng chết rồi thì nàng cũng không còn muốn sống nữa.
Qua một lúc lâu, ánh mắt Vu Tâm Ngữ liền phát sinh biến hóa, bên trong vẻ cảm động còn một vẻ kiên quyết, sau đó nàng gật đầu với Tả Đăng Phong:
- Đợi em, em sẽ về nhanh thôi.
Nói xong Vu Tâm Ngữ liền xoay người đi ra ngoài, đám lính NB thấy thế thì nhìn Đằng Khi, Đằng Khi liền nâng tay ý bảo để cho Vu Tâm Ngữ đi ra.
- Đại tá Đằng Khi, tôi nghĩ rằng tên TQ này muốn cứu vợ mình nên sẽ không giao con mèo kia ra đâu.
Tên giả dạng người chăn ngựa lúc nãy liền mở miệng nói, hắn dùng chính là tiếng NB.
- Ta biết, nhưng bà con đàn bà kia nhất định sẽ không chạy trốn.
Trên mặt của Đằng Khi nở ra nụ cười tự tin.
- Nếu con đàn bà kia mang theo con mèo trở về thì chúng ta có thể thả bọn hắn không?
Tên này nói tiếp.
- Hành động lần này của chúng ta chưa được quân bộ phê duyệt, sau này nhất định phải tiêu hủy toàn bộ dấu vết.
Khi nói chuyện Đằng Khi nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong sớm đã đoán được người NB sẽ không giữ chữ tin, nghe được cũng không cảm thấy kỳ quái, điền mà hắn quan tâm bây giờ chính là Vu Tâm Ngữ đã rời đi hay chưa, nếu như nàng quả thật mang 13 đem về thì cũng xong rồi.
- Vâng ạ.
Tên người NB kia gật đàu đáp ứng.
Sau đó tất cả mọi người không nói gì, tất cả mọi người đang đợi, Đằng Khi đang đợi Vu Tâm Ngữ mang 13 trở về, Tả Đăng Phong thì chờ chết. Hắn rất rõ ràng, vô luận Vu Tâm Ngữ có mang 13 trở về hay không thì hắn đều chết chắc rồi.
- Tả tiên sinh, dường như cậu rất hồi hộp?
Đằng Khi xoay người lại hỏi Tả Đăng Phong.
- Hy vọng ông có thể giữ lời hứa.
Tả Đăng Phong mở miệng nói, lúc này Vu Tâm Ngữ còn chưa đi xa, hắn phải kéo dài thời gian.
- Yên tâm, tôi hiểu rồi.
Đằng Khi gật đầu cười nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn hắn một cái không lên tiếng nữa.
10’, 20’….
Sau nửa giờ, Đằng Khi đứng lên rồi lấy một bao tay trắng trong túi ra mang vào tay, rồi đi đến trước mặt một tên thủ hạ của mình rồi lấy một con dao găm.
- Tả tiên sinh, tại sao tôn phu nhân lại chưa trở lại?
Đằng Khi cầm dao găm đến gần Tả Đăng Phong.
- Nàng sẽ không về.
Tả Đăng Phong cười nói, đã qua nửa giờ, hiển nhiên là Vu Tâm Ngữ đã tìm được chỗ ẩn thân rồi.
- Không không không, nàng sẽ trở lại.
Khi nói nói chuyện, vẻ mặt của Đằng Khi cũng không biến hóa nhưng mà tay phải của hắn liền cầm dao găm đăm vào đùi phải của Tả Đăng Phong.
- Đệt con mẹ nhà mày.
Tả Đăng Phong cố nén cơn đau muốn nhảy lên đánh Đằng Khi nhưng mà 2 tên lính ở bên liền ấn hắn xuống đất.
- Nhỏ quá, tôn phu nhân không nghe được, lớn tiếng một chút.
Đằng Khi ngồi xổm xuống, cắm con dao găm vào đùi Tả Đăng Phong rồi xoay một vòng.
“A”
Cơn đau làm cho Tả Đăng Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, đây chỉ là phản ứng sinh lý, cơ thể không thể khống chế được nhưng mà Tả Đăng Phong chỉ hô một nửa thì liền ngậm miệng lại, hắn biết Đằng Khi muốn hắn gọi to lên để dẫn dụ Vu Tâm Ngữ đi ra.
Đằng Khi thấy thế thì đưa tay nâng mặt Tả Đăng Phong lên, giờ phút này cả người Tả Đăng Phong chảy đầy mồ hôi, cả người run lên, hắn cố nén cơn đau trong người, hắn cũng không rõ ác ma này sẽ làm gì nữa.
- Tả tiên sinh, mau nhổ nước miếng, không phải người TQ thích nhất là nhổ nước miếng sao?
Đằng Khi đứng lên, đùa giỡn Tả Đăng Phong giống như là đang đùa với một con chuột.
Tả Đăng Phong cắn chặt răng quay đầu không nhìn Đằng Khi nữa, trên thực tế là Đằng Khi nói không sai, giờ phút này hắn thật là muốn phun nước miệng vào mặt của Đằng Khi.
- Chỗ này chắc là đau lắm đây, cậu cũng không nhịn được a,
Đằng Khi thấy thế thì lại cắm con dao găm vào đùi của Tả Đăng Phong rồi từ từ xoay xoay.
Lúc này Tả Đăng Phong chỉ cảm thấy đau đớn không thể chịu thổi, cơn đau này khiến cho tim của Tả Đăng Phong đập hanh hơn, cả người muốn cuộn tròn nhưng tứ chi lại bị mấy tên lính NB kia ấn chặt, dù vậy Tả Đăng Phong vẫn là cố nén không có kêu lên, hắn rất rõ ràng, một khi mình kêu lên thì sẽ có hậu quả gì.
Cơn đau mãnh liệt làm cho dạ dạy của Tả Đăng Phong co thắt lại, đến cuối cùng Tả Đăng Phong phải ói ra.
- Nè, người TQ thật sự là không biết giữ vệ sinh a.
Đằng Khi nhíu mày đứng lên, vẻ mặt xem thường.
- Tao thành quỷ cũng không tha cho bọn mày.
Tả Đăng Phong nhe răng mở miệng. Hắn biết mình tuyệt không thể sống, cho nên nguyện vọng bây giờ của hắn chính là hy vọng thế giới này có tồn tại ma quỷ.
- Lời này tao đã nghe nhiều rồi….
Đằng Khi nói được một nửa thì dừng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài của.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng quay đầu, hắn nhìn một màn mà hắn không muốn thấy, Vu Tâm Ngữ mang theo 13 đứng ở cửa.
- Chạy mau, chạy mau.
Tả Đăng Phong liền hô lớn, Vu Tâm Ngữ mang 13 về, mọi cố gắng trước đó của hắn đều uổng phí.
Vu Tâm Ngữ thấy được Tả Đăng Phong, cũng nghe được lời của hắn, nhưng là nàng không có chạy.
- Tốt lắm, tốt lắm, vào đây.
Đằng Khi thấy Vu Tâm Ngữ mang 13 về thì khuôn mặt tỏ ra vui mừng, vội vàng ngoắc tay ý bảo Vu Tâm Ngữ mang theo 13 đi vào.
- Đừng vào, chạy mau.
Tả Đăng Phong lại hô lớn.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy vẫn chưa mở miệng, cũng không có bước lên, ánh mắt thâm tình nhìn vào Tả Đăng Phong, cùng lúc đó nàng mở nút áo bông của mình ra.
- Em kẻ ngốc này, em làm như vậy cũng không cứu được anh, anh hận em…
Tả Đăng Phong vừa mới hô lên một nữa thì bị một tên lính NB đấm vào mồm.
Giờ phút này Tả Đăng Phong vô cùng tức giân, hắn hận nhất không phải là người NB, mà là Vu Tâm Ngữ, hành động của Vu Tâm Ngữ quả thật là vô cùng ngu xuẩn, mấy tên NB này bắt được 13 thì sẽ không tha cho hắn và nàng. Hành vi ngu xuẩn này của Vu Tâm Ngữ khiến cho Tả Đăng Phong có cảm giác đã mất đi tôn nghiêm của một nam nhân, cho dù Vu Tâm Ngữ thật sự có dùng cách này để cứu hắn thì hắn cũng sẽ giết chết Vu Tâm Ngữ, sau đó hắn sẽ tự sát theo nàng.
Giờ phút này ánh mắt của Đằng Khi chỉ nhìn chằm chằm vào 13, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Mà mấy tên lính đều nhìn vào Vu Tâm Ngữ,.
Bảo vệ nữ nhân chính là nhiệm vụ của nam nhân, giờ phút này thấy được Vu Tâm Ngữ đứng đó thì Tả Đăng Phong chỉ có cảm giác sống không bằng chết. Vô cùng đau khổ, mất hết can đảm vì thế hắn liền đập đầu của mình xuống nền nhà để muốn chết nhanh.
Lúc này một tên lính liền nắm lấy tóc của Tả Đăng Phong, trước khi bắt được 13 thì bọn họ sẽ không để Tả Đăng Phong chết.
Bị nắm lấy tóc thì ánh mắt của Tả Đăng Phong liền nhìn vào mấy tên lính này, Tả Đăng Phong muốn nhớ kỹ bộ dạng của bọn hắn, cho dù biến thành quỷ cũng không thể bỏ qua bọn hắn.
Đột nhiên Tả Đăng Phong thấy được vẻ mặt của mấy tên lính này tỏ ra hoảng sợ cùng nghi hoặc.
Tả Đăng Phong thấy thế thì nhìn về phía Tả Đăng Phong, chỉ thấy sau khi Vu Tâm Ngữ cởi áo bông ra cũng không có cởi áo trong, nàng vén tay áo lên rồi liền cầm kéo đâm vào tay của mình.
Mấy tên lính NB tự nhiên là không rõ hành động của Vu Tâm Ngữ nhưng mà Tả Đăng Phong hiểu được, Vu Tâm Ngữ làm như vậy chính là kích thích đạo thuật ở trong thân thể. Mấy ngày nay nàng không có hành kinh cho nên không thể sử dụng Đạo thuật.
Hành động của Vu Tâm Ngữ khiến cho Tả Đăng Phong rơi lệ.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong rơi lệ thì Vu Tâm Ngữ hướng về phía 13 rồi mở miệng.
- Liều mạng với tụi nó, có chết thì cũng chết cùng một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.