Quyển 1 - Chương 49: Lương tri không bị mất đi
Phong Ngự Cửu Thu
13/11/2013
- Hỏa lực của địch nhân rất mạnh, nếu tiếp tục kéo dài thì người bên tôi sẽ chết hết.
Kỷ Toa đi đến chỗ Tả Đăng Phong rồi nói, nàng hóa trang thành Diêu tỷ, đi lại ở quanh đây tự nhiên là vì muốn kiếm Tả Đăng Phong.
- Như vậy các cô liền chạy trốn, để tôi lại chờ chết sao?
Tả Đăng Phong hừ lạnh, nếu hôm qua không phải 13 xuất hiện kịp lúc thì có thể hắn đã chết ở đó rồi.
- Tôi thật xin lỗi.
Kỷ Toa ôm tay, vẻ mặt nhìn xung quanh.
- Cô nên nói là thật có lỗi.
Tả Đăng Phong thuận miệng đáp trả.
- Máy chụp ảnh đâu, cậu đã chụp được chưa?
Kỷ Toa đến tìm Tả Đăng Phong là phụ, lấy máy chụp ảnh là chính.
- Chụp được rồi, máy chụp ảnh đang ở đây.
Tả Đăng Phong nói.
- Giao cho tôi.
Kỷ Toa xoay người về cửa sổ.
- 10 cây vàng.
Tả Đăng Phong bình tĩnh đã mở miệng.
- Trong mắt cậu chỉ có tiền sao? Quốc gia của chúng ta đang ở trong nước sôi lửa bỏng, cậu không muốn vì đồng bào làm chuyện gì đó sao?
Kỷ Toa nghiêm mặt nói.
- Mọi người vì mình, mình vì mọi người. Mọi người không vì tôi, tôi dựa vào cái gì mà làm vì các cô?
Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối.
- Nếu như cậu đồng ý thì có thể gia nhập tổ chức chúng tôi, phục vụ vì quốc gia, chẳng những có tiền lương mà còn được mọi người tôn trọng, dù sao cũng đỡ hơn phải lưu lãng tứ xứ.
Kỷ Toa liền dùng kế sách tâm lý chiến.
- 10 cây vàng.
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay, thời gian còn sớm, một chút nữa lính NB sẽ đến để tìm kiếm.
- Tôi mang theo nhiều tiền như vậy, lại nói trong khoảng thời gian ngắn thì tôi cũng không thể nào gom được nhiều tiền như thế.
Kỷ Toa nghe vậy liền lắc đầu, 1 cây vàng là 300 đồng đại dương, 10 cây chính là 3000 đồng, một số tiền rất lớn.
- 12h trưa ngày mai gặp nhau ở một ngôi miếu hoang dưới chân núi Hoa Sơn, cô mang tiền đến, không cần dẫn người cần không cần để súng ở trên đùi của mình.
Đăng Phong hừ lạnh mở miệng, mặc dù là đêm tối, nhưng hắn vẫn đang thấy rõ ràng đùi của Kỷ Toa gồ lên, nàng mặc chính là sườn xám, súng lục chỉ có thể để ở nơi này.
- Tôi thật sự không gom được nhiều tiền như thế, cậu cũng thấy đấy, quân NB tàn nhẫn cỡ nào, chỉ cần chúng ta lấy được chứng cớ thì có thể hướng về phía VN để vạch trần tội ác của NB, cầu xin bọn họ trợ giúp chúng ta.
Kỷ Toa khuyên bảo.
- Tiền tôi có thể bỏ, cô vào đây.
Tả Đăng Phong nói.
Kỷ Toa nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng đi vào phòng, đi đến trước mặt Tả Đăng Phong rồi vươn tay ra.
- Cởi quần áo ra.
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.
Kỷ Toa nghe vậy lập tức nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, nàng muốn cầm súng, bất quá là vẫn nhịn rồi từ từ cởi nút áo ra.
Kỷ Toa mở xong nút thứ nhất, Tả Đăng Phong cau mày, hắn chỉ muốn vũ nhục Kỷ Toa chứ không muốn làm gì.
- Tôi biết trong lòng cậu tức giận, đến đây đi, tốt nhất là nhanh một chút, lính NB sắp đến tìm bọn họ rồi đó.
Kỷ Toa cởi sườn xám rồi đi tới trong bóng tối.
Ngay tại khi Kỷ Toa nói chuyện thì ở góc rẽ bên ngoài đã xuất hiện 2 tên lính NB, không ngoài suy đoán của Tả Đăng Phong, 2 tên này ngày đó cũng có mặt ở Thanh Thủy quan.
- Tới rồi, đợi một chút, tôi sẽ quay lại.
Tả Đăng Phong nghiêng người chạy ra, ẩn núp ở một góc tường, đợi 2 tên lính tới thì nhảy ra rồi vung đấm.
- Có bản lĩnh cô cứ nổ súng.
Tả Đăng Phong kéo 2 tên lính NB này trở lại thì phát hiện Kỷ Toa đã mặc áo lên, lúc này nàng đang cầm khẩu súng nhắm vào mình.
- Đưa máy chụp ảnh cho tôi, nó rất quan trọng với chúng tôi.
Kỷ Toa do dự một chút, cuối cùng cũng cất súng, nơi này cách nơi đóng quân của quân NB không xa, nàng sợ tiếng súng sẽ kinh đến bọn họ, bất quá nàng càng sợ bắn không chết Tả Đăng Phong.
- Ở lúc quan trọng các cô đã ném tôi, tôi rất tức giận, tôi muốn tiền các cô lại không có, cô nói làm sao tôi nuốt cơn tức này?
Tả Đăng Phong quăng 2 tên lính NB vào một góc.
- Không bao lâu quân NB sẽ trở lại tìm kiếm, lần sau tuyệt đối không phải là 2 người, hơn nữa bọn hắn nhất định sẽ có súng, cậu muốn làm cái gì cũng không còn kịp nữa rồi, hay là chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Kỷ Toa vội vàng mở miệng.
- Có kịp hay không là chuyện của tôi, có cởi hay không là chuyện của cô.
Tả Đăng Phong âm lãnh mở miệng.
Kỷ Toa nghe vậy tức giận trợn mắt cắn răng, cuối cùng vẫn là cởi sườn xám ra.
- Cô tức giận sao? Khi tôi bị bọn cô vứt bỏ cũng có tâm tình như thế này.
Tả Đăng Phong đã xả hết ác khí trong lòng cho nên cũng không trêu cợt Kỷ Toa nữa.
- Đưa Máy chụp ảnh cho tôi.
Kỷ Toa tháo sườn xám xuống rồi đi tới, tuy rằng nàng rất tức giận nhưng vẫn không có phát tác.
- Súng của cô so thể bắn được bao xa?
Tả Đăng Phong không có lấy ra máy chụp ảnh, mà là đưa tay chỉ chỉ vào khẩu súng lục Kỷ Toa đặt ở cửa sổ.
- 30m.
Kỷ Toa nghi ngờ trả lời.
- Cô bắn súng giỏi không?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Khá tốt.
Kỷ Toa vẫn chưa hiểu Tả Đăng Phong muốn làm gì.
- Lát nữa, khi đám lính NB xuất hiện, cô sẽ bắn 2 người, nhất định phải bắn trúng đầu.
Tả Đăng Phong chính sắc mở miệng. lần sau đám lính NB đến sẽ mang theo rất nhiều, Tả Đăng Phong không muốn lao ra mạo hiểm, cho nên hắn mới cần Kỷ Toa hỗ trợ.
- Làm sao chúng ta chạy trốn được?
Kỷ Toa nghe vậy ngạc nhiên, hỏi lại.
- Tôi mang theo cô chạy trốn.
Tả Đăng Phong nói.
- Sẽ không vứt tôi ?
Toa không nghi ngờ Tả Đăng Phong năng lực, nhưng nàng lo lắng Tả Đăng Phong có thể thả nàng xuống giữa đường hay không.
- Tôi không giống với các cô.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
- Một lời đã định.
Kỷ Toa do dự hồi lâu rốt cục gật đầu đáp ứng.
Tả Đăng Phong thấy thế không nói gì thêm, đưa mắt nhìn bên ngoài.
Ước chừng 30’ sau, Tả Đăng Phong mới nghe được tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến.
- Bọn hắn tới rồi.
Tả Đăng Phong nhắc nhở Kỷ Toa.
- Trời có chút tối, cậu hãy nói cho tôi bắn vào người nào, bằng không tôi sẽ không bắn được.
Kỷ Toa nghiêng người đi tới cửa sổ.
Chốc lát sau, từ ngã tư đường xuất hiện một đám lính NB, khoảng chừng hai mươi mấy người, mục tiêu chính là kỹ viện.
Tả Đăng Phong ngưng thần đánh giá những tên lính này, bọn hắn rất nhiều hơn nữa lại đội mũ nên Tả Đăng Phong cần phải cẩn thận.
Mấy tên đi trước không phải là người Tả Đăng Phong muốn tìm, ngay khi Tả Đăng Phong nghĩ kế hoạch sẽ thất bại thì hắn phát hiện 2 tên mà mình muốn tìm lại đi sau cùng.
- Không cần bắn, ở đây chờ tôi.
Tả Đăng Phong kéo Kỷ Toa đi tới cửa.
- Cậu muốn làm gì?
Kỷ Toa khẩn trương thấp giọng hỏi.
- Tôi sẽ ra tay.
Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm vào đội ngũ, hắn phải tìm khoảng cách thích hợp để tấn công.
Đội ngũ lính NB đi tới, Tả Đăng Phong đợi cho 2 tên đi sau cùng còn cách chỗ mình khoảng 10m thì hắn liền nhảy ra ngoài, tới gần rồi vung quyền đấm vào đầu 2 tên này, sau đó liền quay trở lại rồi mang theo Kỷ Toa chạy vào một con hẻm nhỏ.
Tả Đăng Phong mang theo Kỷ Toa chạy được một đoạn thì phía sau truyền đến tiếng súng, điều này làm cho Tả Đăng Phong âm thầm khiếp sợ, may mắn mà hắn suy nghĩ chu đáo, nếu không sẽ thành tổ ong rồi.
Cho dù có mang theo Kỷ Toa nhưng tốc độ của Tả Đăng Phong vẫn rất nhanh, đám lính NB không thể đuổi kịp hắn. Rất nhanh hắn đã mang Kỷ Toa đến một nơi an toàn rồi lấy máy chụp ảnh đưa cho Kỷ Toa.
- Cảm ơn cậu.
Kỷ Toa cầm lấy máy chụp ảnh rồi ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
- Không có gì.
Tả Đăng Phong xoay người đi về phía Bắc.
Ngay tại Tả Đăng Phong sắp quẹo vào một con đường khác , phía sau truyện lại giọng nói của Kỷ Toa:
- Cậu không phải là người xấu, tôi muốn biết cậu tên là gì?
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu cười khổ cũng chưa quay đầu lại.
"Meo meo ~"
Lúc này 13 liền ở trên nóc nhà nhảy xuống.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn vào 13, dựa theo kế hoạch của hắn thì mọi chuyện ở đây đã xong, không cần phải lưu lại nữa.
- Đi thôi 13, đi tới Đông Bắc.
Kỷ Toa đi đến chỗ Tả Đăng Phong rồi nói, nàng hóa trang thành Diêu tỷ, đi lại ở quanh đây tự nhiên là vì muốn kiếm Tả Đăng Phong.
- Như vậy các cô liền chạy trốn, để tôi lại chờ chết sao?
Tả Đăng Phong hừ lạnh, nếu hôm qua không phải 13 xuất hiện kịp lúc thì có thể hắn đã chết ở đó rồi.
- Tôi thật xin lỗi.
Kỷ Toa ôm tay, vẻ mặt nhìn xung quanh.
- Cô nên nói là thật có lỗi.
Tả Đăng Phong thuận miệng đáp trả.
- Máy chụp ảnh đâu, cậu đã chụp được chưa?
Kỷ Toa đến tìm Tả Đăng Phong là phụ, lấy máy chụp ảnh là chính.
- Chụp được rồi, máy chụp ảnh đang ở đây.
Tả Đăng Phong nói.
- Giao cho tôi.
Kỷ Toa xoay người về cửa sổ.
- 10 cây vàng.
Tả Đăng Phong bình tĩnh đã mở miệng.
- Trong mắt cậu chỉ có tiền sao? Quốc gia của chúng ta đang ở trong nước sôi lửa bỏng, cậu không muốn vì đồng bào làm chuyện gì đó sao?
Kỷ Toa nghiêm mặt nói.
- Mọi người vì mình, mình vì mọi người. Mọi người không vì tôi, tôi dựa vào cái gì mà làm vì các cô?
Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối.
- Nếu như cậu đồng ý thì có thể gia nhập tổ chức chúng tôi, phục vụ vì quốc gia, chẳng những có tiền lương mà còn được mọi người tôn trọng, dù sao cũng đỡ hơn phải lưu lãng tứ xứ.
Kỷ Toa liền dùng kế sách tâm lý chiến.
- 10 cây vàng.
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay, thời gian còn sớm, một chút nữa lính NB sẽ đến để tìm kiếm.
- Tôi mang theo nhiều tiền như vậy, lại nói trong khoảng thời gian ngắn thì tôi cũng không thể nào gom được nhiều tiền như thế.
Kỷ Toa nghe vậy liền lắc đầu, 1 cây vàng là 300 đồng đại dương, 10 cây chính là 3000 đồng, một số tiền rất lớn.
- 12h trưa ngày mai gặp nhau ở một ngôi miếu hoang dưới chân núi Hoa Sơn, cô mang tiền đến, không cần dẫn người cần không cần để súng ở trên đùi của mình.
Đăng Phong hừ lạnh mở miệng, mặc dù là đêm tối, nhưng hắn vẫn đang thấy rõ ràng đùi của Kỷ Toa gồ lên, nàng mặc chính là sườn xám, súng lục chỉ có thể để ở nơi này.
- Tôi thật sự không gom được nhiều tiền như thế, cậu cũng thấy đấy, quân NB tàn nhẫn cỡ nào, chỉ cần chúng ta lấy được chứng cớ thì có thể hướng về phía VN để vạch trần tội ác của NB, cầu xin bọn họ trợ giúp chúng ta.
Kỷ Toa khuyên bảo.
- Tiền tôi có thể bỏ, cô vào đây.
Tả Đăng Phong nói.
Kỷ Toa nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng đi vào phòng, đi đến trước mặt Tả Đăng Phong rồi vươn tay ra.
- Cởi quần áo ra.
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.
Kỷ Toa nghe vậy lập tức nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, nàng muốn cầm súng, bất quá là vẫn nhịn rồi từ từ cởi nút áo ra.
Kỷ Toa mở xong nút thứ nhất, Tả Đăng Phong cau mày, hắn chỉ muốn vũ nhục Kỷ Toa chứ không muốn làm gì.
- Tôi biết trong lòng cậu tức giận, đến đây đi, tốt nhất là nhanh một chút, lính NB sắp đến tìm bọn họ rồi đó.
Kỷ Toa cởi sườn xám rồi đi tới trong bóng tối.
Ngay tại khi Kỷ Toa nói chuyện thì ở góc rẽ bên ngoài đã xuất hiện 2 tên lính NB, không ngoài suy đoán của Tả Đăng Phong, 2 tên này ngày đó cũng có mặt ở Thanh Thủy quan.
- Tới rồi, đợi một chút, tôi sẽ quay lại.
Tả Đăng Phong nghiêng người chạy ra, ẩn núp ở một góc tường, đợi 2 tên lính tới thì nhảy ra rồi vung đấm.
- Có bản lĩnh cô cứ nổ súng.
Tả Đăng Phong kéo 2 tên lính NB này trở lại thì phát hiện Kỷ Toa đã mặc áo lên, lúc này nàng đang cầm khẩu súng nhắm vào mình.
- Đưa máy chụp ảnh cho tôi, nó rất quan trọng với chúng tôi.
Kỷ Toa do dự một chút, cuối cùng cũng cất súng, nơi này cách nơi đóng quân của quân NB không xa, nàng sợ tiếng súng sẽ kinh đến bọn họ, bất quá nàng càng sợ bắn không chết Tả Đăng Phong.
- Ở lúc quan trọng các cô đã ném tôi, tôi rất tức giận, tôi muốn tiền các cô lại không có, cô nói làm sao tôi nuốt cơn tức này?
Tả Đăng Phong quăng 2 tên lính NB vào một góc.
- Không bao lâu quân NB sẽ trở lại tìm kiếm, lần sau tuyệt đối không phải là 2 người, hơn nữa bọn hắn nhất định sẽ có súng, cậu muốn làm cái gì cũng không còn kịp nữa rồi, hay là chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Kỷ Toa vội vàng mở miệng.
- Có kịp hay không là chuyện của tôi, có cởi hay không là chuyện của cô.
Tả Đăng Phong âm lãnh mở miệng.
Kỷ Toa nghe vậy tức giận trợn mắt cắn răng, cuối cùng vẫn là cởi sườn xám ra.
- Cô tức giận sao? Khi tôi bị bọn cô vứt bỏ cũng có tâm tình như thế này.
Tả Đăng Phong đã xả hết ác khí trong lòng cho nên cũng không trêu cợt Kỷ Toa nữa.
- Đưa Máy chụp ảnh cho tôi.
Kỷ Toa tháo sườn xám xuống rồi đi tới, tuy rằng nàng rất tức giận nhưng vẫn không có phát tác.
- Súng của cô so thể bắn được bao xa?
Tả Đăng Phong không có lấy ra máy chụp ảnh, mà là đưa tay chỉ chỉ vào khẩu súng lục Kỷ Toa đặt ở cửa sổ.
- 30m.
Kỷ Toa nghi ngờ trả lời.
- Cô bắn súng giỏi không?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Khá tốt.
Kỷ Toa vẫn chưa hiểu Tả Đăng Phong muốn làm gì.
- Lát nữa, khi đám lính NB xuất hiện, cô sẽ bắn 2 người, nhất định phải bắn trúng đầu.
Tả Đăng Phong chính sắc mở miệng. lần sau đám lính NB đến sẽ mang theo rất nhiều, Tả Đăng Phong không muốn lao ra mạo hiểm, cho nên hắn mới cần Kỷ Toa hỗ trợ.
- Làm sao chúng ta chạy trốn được?
Kỷ Toa nghe vậy ngạc nhiên, hỏi lại.
- Tôi mang theo cô chạy trốn.
Tả Đăng Phong nói.
- Sẽ không vứt tôi ?
Toa không nghi ngờ Tả Đăng Phong năng lực, nhưng nàng lo lắng Tả Đăng Phong có thể thả nàng xuống giữa đường hay không.
- Tôi không giống với các cô.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
- Một lời đã định.
Kỷ Toa do dự hồi lâu rốt cục gật đầu đáp ứng.
Tả Đăng Phong thấy thế không nói gì thêm, đưa mắt nhìn bên ngoài.
Ước chừng 30’ sau, Tả Đăng Phong mới nghe được tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến.
- Bọn hắn tới rồi.
Tả Đăng Phong nhắc nhở Kỷ Toa.
- Trời có chút tối, cậu hãy nói cho tôi bắn vào người nào, bằng không tôi sẽ không bắn được.
Kỷ Toa nghiêng người đi tới cửa sổ.
Chốc lát sau, từ ngã tư đường xuất hiện một đám lính NB, khoảng chừng hai mươi mấy người, mục tiêu chính là kỹ viện.
Tả Đăng Phong ngưng thần đánh giá những tên lính này, bọn hắn rất nhiều hơn nữa lại đội mũ nên Tả Đăng Phong cần phải cẩn thận.
Mấy tên đi trước không phải là người Tả Đăng Phong muốn tìm, ngay khi Tả Đăng Phong nghĩ kế hoạch sẽ thất bại thì hắn phát hiện 2 tên mà mình muốn tìm lại đi sau cùng.
- Không cần bắn, ở đây chờ tôi.
Tả Đăng Phong kéo Kỷ Toa đi tới cửa.
- Cậu muốn làm gì?
Kỷ Toa khẩn trương thấp giọng hỏi.
- Tôi sẽ ra tay.
Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm vào đội ngũ, hắn phải tìm khoảng cách thích hợp để tấn công.
Đội ngũ lính NB đi tới, Tả Đăng Phong đợi cho 2 tên đi sau cùng còn cách chỗ mình khoảng 10m thì hắn liền nhảy ra ngoài, tới gần rồi vung quyền đấm vào đầu 2 tên này, sau đó liền quay trở lại rồi mang theo Kỷ Toa chạy vào một con hẻm nhỏ.
Tả Đăng Phong mang theo Kỷ Toa chạy được một đoạn thì phía sau truyền đến tiếng súng, điều này làm cho Tả Đăng Phong âm thầm khiếp sợ, may mắn mà hắn suy nghĩ chu đáo, nếu không sẽ thành tổ ong rồi.
Cho dù có mang theo Kỷ Toa nhưng tốc độ của Tả Đăng Phong vẫn rất nhanh, đám lính NB không thể đuổi kịp hắn. Rất nhanh hắn đã mang Kỷ Toa đến một nơi an toàn rồi lấy máy chụp ảnh đưa cho Kỷ Toa.
- Cảm ơn cậu.
Kỷ Toa cầm lấy máy chụp ảnh rồi ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
- Không có gì.
Tả Đăng Phong xoay người đi về phía Bắc.
Ngay tại Tả Đăng Phong sắp quẹo vào một con đường khác , phía sau truyện lại giọng nói của Kỷ Toa:
- Cậu không phải là người xấu, tôi muốn biết cậu tên là gì?
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu cười khổ cũng chưa quay đầu lại.
"Meo meo ~"
Lúc này 13 liền ở trên nóc nhà nhảy xuống.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn vào 13, dựa theo kế hoạch của hắn thì mọi chuyện ở đây đã xong, không cần phải lưu lại nữa.
- Đi thôi 13, đi tới Đông Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.