Tàn Bào

Quyển 3 - Chương 228: Mật thất Tử Dương

Phong Ngự Cửu Thu

20/09/2014

3 năm trước, Tả Đăng Phong từng đến nơi này, lần đó là một buổi sáng sớm vào mua xuân, 3 năm sau hắn lại đến đây, lần này là chạng vạng lúc tối.

Đi tới ngoài mật thất, cặp mắt của 13 lại trở thành màu vàng, điều này nói lên đạo sĩ thần bí kia vẫn còn ở trong đó. Lúc này sắc trời đã tối, Tả Đăng Phong cũng không muốn đi vào quấy rầy, đành phải ngồi ở bên ngoài đợi.

Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong đứng dậy, tìm kiếm cơ quan mở mật thất.

“Két”

Mật thấy được mở ra, vị đạo nhân trẻ tuổi kia vẫn còn ở bên trong.

- Xin chào Ôn chân nhân.

Tả Đăng Phong chắp tay chào.

- Không dám.

Đạo nhân bình tĩnh trả lời.

Tả Đăng Phong thấy thế nội tâm mừng rỡ, nghe ngữ khí của đối phương, dường như đối phương cũng không trách móc hắn đến quấy rầy, nhưng mà Tả Đăng Phong lại không biết nên mở miệng xin giúp đỡ như thế nào.

- Là ai giúp ngươi đỡ Thiên kiếp.

Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới là đạo nhân kia lại mở miệng hỏi.

- Là nó giúp tôi tránh 1 lần, tôi nhận 1 lần.

Tả Đăng Phong chỉ vào 13.

- Là ai phế đi tu vi của ngươi?

Đạo nhân nhìn 13, rồi hỏi tiếp.

- Khi trước tôi dùng Đạo thuật của Xiển giáo, Thanh Lương động phủ Ngọc Hành tử nói tôi học trộm Đạo thuật, vì phế liền phế đi tu vi của tôi.

Tả Đăng Phong trả lời.

- Lần này ngươi đến đây là muốn làm gì?

Đạo nhân hỏi.

- Tôi muốn xin Ôn chân nhân truyền thụ pháp môn hành khí của bổn phái cho tôi, giúp tôi khôi phục tu vi.

Tả Đăng Phong do dự một lát rồi nói.

- Tại sao ta phải truyền thụ pháp môn hành khí cho ngươi?



Đạo nhân cười nói.

- Ôn chân nhân từ bi, tôi còn tâm nguyện chưa làm xong, không thể mất đi tu vi được.

Tả Đăng Phong rất ít khi cầu xin người khác giúp đỡ cho nên không biết mở miệng như thế nào.

- 3 năm trước kia dương thọ của người chỉ còn có một giáp, mà nay lại không còn bao nhiêu, ta thấy trong 3 năm qua ngươi đã giết vô số ngươi.

Đạo nhân bình tĩnh nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy trong lòng hoảng hốt, đạo nhân này nhìn qua chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng Đạot thuật lại vô cùng cao mình, thoáng nhìn là có thể thấy ra dương thọ cùng với những chuyện hắn đã trải qua.

- Những ngươi tôi giết đa số đều là giặc Oa, làm sao thọ mệnh lại hao tổn như vậy?

Tả Đăng Phong bình tĩnh đặt câu hỏi.

- Lúc trước ngươi tu tập pháp môn của Xiển giáo, Xiển giáo lấy tu chân phi thăng là việc chính, trong Xiển giáo giết người chính là việc hao tổn dương thọ nặng nhất, nếu ngươi tu tập pháp môn Tiệt giáo thì cũng không mất đi nhiều dương thọ như vậy.

Đạo nhân mở miệng.

- Xin Ôn chân nhân từ bi, tôi không cần bí pháp của quý phái, chỉ cần biết pháp môn hành khí là được.

Tả Đăng Phong thở dài, lại nói.

- Ngươi là môn nhân Xiển giáo, sau khi bị phế đi tu vi thì muốn làm môn hạ của Tiệt giáo ta, vì sao Tiệt giáo ta phải nhận?

Đạo nhân cười lạnh mở miệng.

Tả Đăng Phong nghe vậy không khỏi nhíu mày , nghe giọng nói của đạo nhân này thì hình như hắn rất có địch ý với Xiển giáo. Ở cái nhìn của vị đạo nhân này thì Tả Đăng Phong là đệ tử đã bị Xiển giáo từ bỏ, Xiển giáo không cần thì tự nhiên Tiệt giáo cũng không cần và giúp đỡ hắn.

- Lần trước tôi đến đây đã nói với chân nhân rằng tôi không có sư phụ, tuy rằng tôi tu tập pháp môn của Xiển giáo nhưng tôi không phải là đệ tử của Xiển giáo. 3 năm trước tiện nội của tôi bị giặc Oa hại chết, 3 năm nay tôi một mực tìm Âm chúc Địa chi, mà nay đã tìm được 3 miếng nội đan, chỉ cần tìm thêm 3 miếng nữa là tiện nội có cơ hội khởi tử hoàn sinh. Nhưng bây giờ tôi đã mất đi tu vi, không thể tiếp tục, mong rằng Ôn chân nhân từ bi, xin hãy truyền pháp môn hành khí của bổn phái cho tôi.

Rơi vào đường cùng, Tả Đăng Phong đành phải nói ra tình hình cụ thể.

Đạo nhân nghe vậy ngẩng đầu đánh giá Tả Đăng Phong , trầm ngâm một lúc sau lắc đầu:

- Xem khí tức của ngươi, cuộc đời của ngươi đã lận đận vì 1 người con gái, thê tử đã chết đi 3 năm nhưng ngươi vẫn không dời tâm, ý chí vô cùng kiên cố, điều này làm Khiếu Phong tử ta vô cùng xấu hổ. Nhưng mà pháp môn hành khí của Tử Dương ta lại tương thông với Đạo thuật của bổn môn, nếu đã truyền pháp môn hành khí cho ngươi thì điều đó chẳng khác gì đã truyền Ngũ thuật, Ngự Khí thập tam quyết cho ngươi.

- Ôn chân nhân yên tâm , tôi có thể nhìn trời thề , tuyệt sẽ không đem Đạo thuật của quý phái truyền cho người ngoài. Chân nhân hành động bất tiện, nếu có việc gì cần làm, Tã mỗ cũng sẽ nguyện ý.

Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng mở miệng.

- Người thân họ hàng đều đã mất đi, dưới cửu u cũng còn người ấy.

Ôn Khiếu Phong lắc đầu cười khổ:



- Ta không có việc gì cần ngươi làm, pháp môn hành khí của Tử Dương quan cũng không thể truyền thụ cho ngươi.

- Xin chân nhân từ bi, nếu tôi tu tập pháp môn hành khí của quý phái, tôi sẽ không lạm sát người vô tội nữa.

Tả Đăng Phong thấp giọng nói.

- Nam nhi trên đời , giết vài người tính là gì , ta không thể truyền cho ngươi pháp môn hành khí là bởi vì ta không phải là chưởng giáo của Tử Dương quan, cũng không phải là đệ tử của chưởng giáo, không có quyền truyền thụ bí pháp của bổn môn, 3 năm trước ta truyền thụ tụ khí chỉ quyết cho ngươi đã là phá môn quy rồi.

Ôn Khiếu Phong chậm rãi lắc đầu.

Tả Đăng Phong nghe vậy hoàn toàn uể oải , lúc trước hắn không nghĩ tới việc pháp môn hành khí tương thông với Đạo thuật của Tử Dương quan, cũng không nghĩ đến Ôn Khiếu Phong coi trọng môn quy như vậy. Hắn cũng biết Ôn Khiếu Phong không có nói dối, bởi vì quy củ của Mao Sơn phái cũng chỉ có chưởng giáo mới có tư cách thụ đồ.

- Một khi đã như vậy , Tả mỗ cũng không làm khó chân nhân nữa, cáo từ, ngày sau nhất định sẽ không lại đến quấy rầy .

Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong ôm quyền với Ôn Khiếu Phong rồi xoay người rời khỏi mật thất.

Ôn Khiếu Phong nhìn vào bóng lưng Tả Đăng Phong rời đi, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại thôi.

Đóng mật thất lại, Tả Đăng Phong bắt đầu xuống núi. Kết cục như vậy làm cho Tả Đăng Phong vô cùng nản chí, ngã lòng.

Lúc này mặt trời đã lên cao nhưng trong lòng Tả Đăng Phong là một mảnh hắc ám, cầu Ngọc Hành tử tha hắn một lần , Ngọc Hành tử cự tuyệt , cầu Ôn Khiếu Phong truyền thụ pháp môn hành khí của Tiệt giáo, Ôn Khiếu Phong cũng cự tuyệt , luân phiên hai lần xin người khác giúp đỡ bị cự tuyệt làm cho cảm xúc của Tả Đăng Phong rơi xuống thấp. Nhưng mà hắn cũng không thẹn với lương tâm, những gì muốn làm đã cố gắng làm rồi, trời không cho người toại nguyện , không có biện pháp , đi về nhà thôi.

Lần này Tả Đăng Phong đi về phía Đông, tư nơi này đến Thanh Thủy quan cùng còn hơn 2000 dặm, đường về nhà còn dài, Tả Đăng Phong cũng không có tránh đầu sóng ngọn gió , mà là trực tiếp đi về phía Đông, là phúc thì không phải là họa , là họa thì tránh không khỏi , cứ để tự nhiên đi.

Sau khi xuống núi Tả Đăng Phong liền mua rượu để giải sầu, liên tục 3 ngày mỗi ngày Tả Đăng Phong đều uống rượu rồi đi đường, tuy rằng hắn rất uể oải nhưng người sống một đời ai cũng gặp suy sụp , ai cũng sẽ phải chịu ủy khuất , không thể gặp rủi ro liền oán trời trách đất. Dù vậy khi nghĩ đến chuyện trong 3 năm nay thì Tả Đăng Phong vẫn cảm thấy bi thương, bị Đằng Khi Chính Nam nổ súng bắn bị thương, chật vật lắm mới chạy tránh được, không có sư phụ, lại tu tập Âm Dương Sinh Tử quyết, điều này đã làm cho hắn xém chút nữa mất mạng, thật vất vả độ quaThiên kiếp lại bị Ngọc Hành tử phế bỏ tu vi. Hắn có bằng hữu nhưng lúc mắc nạn lại không có ai bên cạnh, chỉ có 13 là bất ly bất khí đi theo hắn.

Không có tu vi Tả Đăng Phong chỉ là người bình thường, hắn không thể thể từ Huyền Âm hộ thủ rút ra Hàn khí để trung hòa Âm Dương. Trải qua gần một tháng tích luỹ , rốt cuộc cũng có phản ứng, cả người hắn không nóng, mồ hôi không ngừng , nhưng mà Tả Đăng Phong cũng không có đi tìm thầy thuốc bởi vì hắn biết thầy thuốc cũng pó tay. Hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trở về Thanh Thủy quan.

Vì muốn trở lại Thanh Thủy quan cho nhanh cho nên Tả Đăng Phong quyết định mua ngựa nhưng hắn lại phát hiện ra tiền của mình đã bị trộm hết rồi.

Nghèo còn gặp cái eo, thuyền chậm lại gặp ngược gió, không tiền cũng không có cơm ăn. Tả Đăng Phong đã xin người khác giúp đỡ 2 lần đều bị cự tuyệt, điều này đã đả kích tâm tình của hắn, cho nên hắn cũng không đi ăn mày. Cũng may là trên tay hắn có súng, khi đi trên đường nhỏ thấy được 2 người trung niên mặc áo tôn trung sơn thì hắn liền rút súng ra bắn, 2 người này không oán không cừu với hắn nhưng mà hắn cần tiền để trở lại bên người Vu Tâm Ngữ, vì tâm nguyện cuối cùng này mà điều gì Tả Đăng Phong cũng có thể làm.

Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới là trên người 2 người này có 3 thỏi vàng cùng 1 phong thư. Tả Đăng Phong mở thu ra đọc, đọc xong thì cười ha ha, người tới thật là xúi quẩy, 2 người này chính là người của Bát Lộ quân, lần này ra ngoài mua thuốc trị thương cho đồng bạn, như thế rất tốt, người trong Đạo môn, Phạt môn, người NB, Bát Lộ quân, ai hắn cũng đắc tội rồi.

- Cái loại người như Quốc Dân đảng này, lão tử giết không tha.

Tả Đăng Phong cười to, mắng.

Có tiền, Tả Đăng Phong mua xe ngựa. Đi về phía Nam vài chục dặm, chạng váng tối ngày hôm sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một tăng nhân mặc áo cà xa từ phía sau vọt nhanh tới, ngăn cản đường đi của hắn.

Gặp tình hình này Tả Đăng Phong không chút do dự nổ súng, không hỏi cũng biết tên tăng nhân này đã độ qua Thiên kiếp, phát súng đầu tiên trúng ngay vai trái của hắn, phát thứ 2 thì bị kẹt đạn.

Ngay lúc Tả Đăng Phong đang tháo đạn ra thì tăng nhân kia vọt tới trước mặt Tả Đăng Phong, cầm lấy súng rồi ném đi, sau đó núm lấy cổ áo Tả Đăng Phong rồi quăng Tả Đăng Phong ra ngoài xe ngựa.

Đột nhiên ngay tại khi Tả Đăng Phong chuẩn bị rơi xuống đất thì hắn có cảm giác có người nào đó đã đỡ lấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Bào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook