Quyển 1 - Chương 51: Một tia hy vọng
Phong Ngự Cửu Thu
17/11/2013
Nằm ở trên xe ngựa, Tả Đăng Phong không thể ngủ, hắn một mực nghĩ lại
chuyện lúc nãy. Hắn vẫn cho rằng Thiết Hài là một tăng nhân nghiêm túc
cũ kỹ, không nghĩ tới lão đầu này lại là một hòa thượng có tóc, hơn nữa
trời sinh tính tình tự tại, không chút giả bộ nào, thậm chí là hắn bị
Ngọc Phật đuổi theo lâu như vậy, đói chết cũng không có cướp lấy con vịt trong tay Tả Đăng Phong. Cho dù đến cuối cùng là mạnh mẽ hoá duyên
nhưng cũng chỉ ra phương diện tu luyện Linh khí của Tả Đăng Phong là sai lầm, nói thẳng ra là trao đổi. Lấy tu vi của Thiết Hài, muốn cướp thì
10 Tả Đăng Phong cũng không phải là đối thủ, bởi vậy Tả Đăng Phong đoán
rằng, Thiết Hài tuy không tuân thủ giới luật nhưng vẫn là một người tốt.
Nhưng mà Ngọc Phật cũng không phải người xấu, lúc trước ở Toàn Chân phái thì nàng đã cho Tả Đăng Phong một Kim Đậu, điều này nói lên nàng có tấm lòng lương thiện, quan trọng hơn là ngày đó nàng lên Thánh Kinh sơn là để cùng thương thảo với Ngân Quan cách chống NB, vậy nàng cũng không phải là người xấu. Như thế tại sao Thiết Hài lại trộm con khỉ của nàng?
Trên cổ con khỉ của Ngọc Phật có một cái vòng vàng giống như cái vòng của 13, cái này nói lên nó là một trong Lục Dương, Tả Đăng Phong đoán được Thiết Hài trộm nó đi có liên quan đến câu “ Lục Dương Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Dương Trường Sinh”.
Có câu ” phúc chí tâm linh(phúc đến thì lòng cũng sáng ra)”, Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới câu “ Lục Dương Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Dương Trường Sinh” có ám giấu điều gì, “ Lục Âm, Lục Dương” cái này ứng với 12 chi động vật, “ Bất Tử, Trường Sinh” thì càng dễ lý giải, đó là mãi sống không bao giờ chết. Duy nhất không thể lý giải chính là ở giữa 2 câu lại nhiều hơn từ “ Âm, Dương” liên tưởng đến câu nói của Liễu Điền nói Đằng Khi đến TQ là tìm kiếm động vật để kéo dài tuổi thọ cho Thiên Hoàng của hắn, Tả Đăng Phong cảm thấy trong 12 địa chi này thì có loại 6 loại động vật Âm chúc có thể khiến nữ nhân Bất Tử, mà 6 loại động vật Dương chúc thì khiến nam nhân Trường Sinh. 2 câu này nói trắng ra chính là “ Lục Âm Nữ Bất Tử, Lục Dương Nam Trường Sinh”.
Tả Đăng Phong run lên, cả người run run, hắn kích động, vô cùng kích động bởi vì hắn nhìn thấy được hy vọng. Nếu 2 câu này là thật thì hắn có thể tìm 6 loại động vật Âm chúc để cứu sống lấy Vu Tâm Ngữ.
- Nhất định có thể, nhất định có thể.
Tả Đăng Phong quát to lên. Hắn vừa cao hứng, vừa sợ. Cao hứng là bởi vì nếu tìm được 6 loại động vật Âm chúc kia thì hắn có thể làm cho nữ nhân của mình sống lại. Hắn sợ là bởi vì ý nghĩa của câu này là chỉ làm cho nữ nhân còn sống bất tử nói cách khác là không biết có thể làm cho nữ nhân chết đi có thể sống lại hay không?
- Có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không hi vọng.
Tả Đăng Phong nức nở lầm bầm lầu bầu.
Giờ phút này Tả Đăng Phong âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải tìm được 6 loại động vật Âm chú kia, nếu vận khí tốt có lẽ Vu Tâm Ngữ thật sự có thể khởi tử hồi sinh, nói không chừng một ngày kia nàng còn có thể tiếp tục vì mình mà may một chiếc áo choàng mới.
Trong lòng có ý này, Tả Đăng Phong liền cởi áo choàng ra rồi ôm chiếc áo choàng, khóc to lên, tuổi hắn cũng không lớn, trước mặt người khác thì vẻ mặt của hắn tỏ ra âm lãnh, không có biểu hiện ra vẻ nhu nhược trong lòng của mình. Vu Tâm Ngữ vì hắn mà chảy giọt máu cuối cùng, trước khi đi nàng còn nói “ Đăng Phong, em mệt quá” , điều này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong vẫn cho rằng kiếp này không có cơ hội để báo đáp thâm tình mà Vu Tâm Ngữ giành cho mình, không ngờ lúc này lại có cơ hội, điều này có thể khiến hắn không kích động sao?
Sau khi nghĩ xong, Tả Đăng Phong liền đứng lên đi tới đo khoảng cách của bước nhảy của Thiết hài cùng Ngọc Phật, rất nhanh hắn đã tìm được dấu chân nơi 2 người đáp xuống, trải qua đo đạc, Tả Đăng Phong phát hiện được Thiết Hài có thể nhảy xa chừng 120m, mà Ngọc Phật thì kém hắn 2m, nói cách khác tu vi của Ngọc Phật còn yếu hơn Thiết Hài một chút.
- 120m?
Tả Đăng Phong đo xong thì âm thầm tính thử khi hắn đạt tới Chí Tôn Chi Cảnh có thể lướt được bao xa, trải qua một hồi tính toán thì Tả Đăng Phong cho ra kết luận, nếu hắn tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì tu vi sẽ cao hơn Thiết Hài cùng Ngọc Phật, nhưng mà chỉ cao hơn một chút, không bao nhiêu cả.
Kết quả này làm Tả Đăng Phong hơi yên lòng một trước, dựa theo tình huống trước mắt thì xem ra Ngũ Đại Huyền Môn Thái Đẩu rất có thể là cảm thấy hứng thú với 12 loài động vật kia, hắn phải làm cho tốt dự tính xấu nhất là địch nhân với Ngũ Đại Thái Đẩu.
Sau khi có kế hoạch, Tả Đăng Phong bắt đầu nóng lòng, lúc nãy Thiết Hài đã trộm đi con khỉ của Ngọc Phật, điều này nói lên bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm 12 loại động vật kia. Hơn nữa Đằng Khi cùng đang tìm, nếu hắn xuống tay chậm thì rất có thể sẽ bị bọn người kia tìm được trước. Nhưng nếu bây giờ bắt tay vào tìm, lấy thực lực trước mắt của hắn chỉ sợ là không đủ tư cách, việc quan trọng trước mắt là nâng cao tu vi, chỉ khi nào đạt được Chí Tôn Chi Cảnh trong Âm Dương Sinh Tử quyết mới có năng lực cạnh tranh.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bắt đầu đeo cái bao tay kia rồi ngồi xếp bằng đả tọa Luyện khí, 1h sau hắn ngừng đả tọa rồi lắc đầu thở dài. Phương pháp tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết vững chắc mà chính thống, từng bước cầu ổn, không thể mưu lợi, dựa theo tình huống trước mắt nếu muốn có đủ linh khí để đi lên Chí Tôn Chi Cảnh thì ít nhất cũng cần đến 8 năm, thời gian khẳng định không còn kịp rồi.
Một đêm này Tả Đăng Phong cũng không có ngủ, lòng nóng như lửa đốt, việc quan trọng là đề cao tu vi nhưng mà lại không có cách nào trong thời gian ngắn để đề cao tu vi.
Hừng đông, Tả Đăng Phong đi đánh xe đi về phía Đông, mấy ngày sau hắn đã đi đến ngoại ô của Trường Xuân, Tả Đăng Phong tháo ngựa ra rồi để cho nó chạy tự do.
Ở Trường Xuân được vài ngày,rốt cuộc cũng tìm được nơi bộ đội của quân NB đóng quân, hắn ở một nơi bí mật gần đó quan sát 1 tuần, xác định không có Đằng Khi ở đây thì hắn mới bắt đầu Bắc thượng đi đến Cáp Nhĩ Tân.
Trường Xuân là một kinh thành mới, ở Đông Bắc này cũng được coi là một thành có kinh tế phát đạt nhất, nơi này cũng có không ít Hán gian cùng người NB, cũng không có thiếu kẻ có tiền, trước khi đi Tả Đăng Phong đã cướp được một chiếc xe đạp.
Không đến mấy ngày, Tả Đăng Phong đã mang theo 13 đến Cáp Nhĩ Tân, người sống trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được bộ đội 731 trong miệng Liễu Điền. Chi bộ đội này đóng quân ở phía Đông Nam Cáp Nhĩ Tân, nó có diện tích lớn hơn mấy quân doanh mà Tả Đăng Phong đã thấy, số lượng lính cũng rất nhiều, phòng thủ lại càng sâm nghiêm. Thật vất vả lắm Tả Đăng Phong mới tìm được một chỗ gần quân doanh này để quan sát, quan sát vài ngày Tả Đăng Phong cũng không thấy được bóng dáng của Đằng Khi.
Mặc dù không có phát hiện Đằng Khi, nhưng là mấy ngày nay Tả Đăng Phong thấy được nhiều việc, buổi tối hắn nhìn thấy đám lính NB đuổi một đám nạn dân không có mặc quần áo đi ra ngoài. Nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, bọn lính NB đang quan sát mất bao lâu thì 1 người mới chết cóng. Chiều ngày hôm sau, bọn hắn lại bắt một đám nam nhân, phía dưới của bọn nam nhân này có mủ, không hỏi cũng biết bọn người này bị bệnh hoa liễu, hiển nhiên là đám lính NB muốn tìm cách nghiên cứu vi khuẩn của bệnh hoa liễu này. Tả Đăng Phong chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn, bởi vì tường ở đây cao từ 4-5m, hắn không thể nhảy vào trong được.
Rạng sáng ngày thứ 5, Tả Đăng Phong quyết định rời đi.
Sắp đi vào rừng, Tả Đăng Phong liền mạo hiểm bắt một tên lính gác, ép hỏi đối phương rằng Đằng Khi có đến đây không, sau khi tra hỏi thì biết được Đằng Khi đã rời khỏi Cáp Nhĩ Tân rồi, chuyến đi này của hắn coi như là công cốc nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có cảm thấy mất mát, bởi vì Đằng Khi cũng đang đi tìm 12 loài động vật kia, sớm hay muốn cũng sẽ xuất hiện, việc quan trọng trước mắt là nâng cao tu vi. Nhưng mà phương pháp Luyện khí của hắn cũng không thể nào giúp hắn trong một thời gian ngắn đạt tới cảnh giới Chí Tôn Chi Cảnh được, cho nên Tả Đăng Phong quyết định đi Thiếu Lâm Tự. Hắn muốn đi tới Nam Kinh, vừa hay cũng thuận đường đi qua Thiếu Lâm tự ở Hà Nam.
Tả Đăng Phong muốn đi Thiếu Lâm tự đương nhiên là vì quyển Tẩy Tủy kinh mà Ngọc Phật đã nói, chứ không phải là muốn đi cạo đầu làm hòa thượng, hắn muốn đến đó để coi thử có lấy được quyển Tẩy Tủy kinh đem ra ngoài nghiên cứu một chút hay không?
Nhưng mà Ngọc Phật cũng không phải người xấu, lúc trước ở Toàn Chân phái thì nàng đã cho Tả Đăng Phong một Kim Đậu, điều này nói lên nàng có tấm lòng lương thiện, quan trọng hơn là ngày đó nàng lên Thánh Kinh sơn là để cùng thương thảo với Ngân Quan cách chống NB, vậy nàng cũng không phải là người xấu. Như thế tại sao Thiết Hài lại trộm con khỉ của nàng?
Trên cổ con khỉ của Ngọc Phật có một cái vòng vàng giống như cái vòng của 13, cái này nói lên nó là một trong Lục Dương, Tả Đăng Phong đoán được Thiết Hài trộm nó đi có liên quan đến câu “ Lục Dương Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Dương Trường Sinh”.
Có câu ” phúc chí tâm linh(phúc đến thì lòng cũng sáng ra)”, Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới câu “ Lục Dương Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Dương Trường Sinh” có ám giấu điều gì, “ Lục Âm, Lục Dương” cái này ứng với 12 chi động vật, “ Bất Tử, Trường Sinh” thì càng dễ lý giải, đó là mãi sống không bao giờ chết. Duy nhất không thể lý giải chính là ở giữa 2 câu lại nhiều hơn từ “ Âm, Dương” liên tưởng đến câu nói của Liễu Điền nói Đằng Khi đến TQ là tìm kiếm động vật để kéo dài tuổi thọ cho Thiên Hoàng của hắn, Tả Đăng Phong cảm thấy trong 12 địa chi này thì có loại 6 loại động vật Âm chúc có thể khiến nữ nhân Bất Tử, mà 6 loại động vật Dương chúc thì khiến nam nhân Trường Sinh. 2 câu này nói trắng ra chính là “ Lục Âm Nữ Bất Tử, Lục Dương Nam Trường Sinh”.
Tả Đăng Phong run lên, cả người run run, hắn kích động, vô cùng kích động bởi vì hắn nhìn thấy được hy vọng. Nếu 2 câu này là thật thì hắn có thể tìm 6 loại động vật Âm chúc để cứu sống lấy Vu Tâm Ngữ.
- Nhất định có thể, nhất định có thể.
Tả Đăng Phong quát to lên. Hắn vừa cao hứng, vừa sợ. Cao hứng là bởi vì nếu tìm được 6 loại động vật Âm chúc kia thì hắn có thể làm cho nữ nhân của mình sống lại. Hắn sợ là bởi vì ý nghĩa của câu này là chỉ làm cho nữ nhân còn sống bất tử nói cách khác là không biết có thể làm cho nữ nhân chết đi có thể sống lại hay không?
- Có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không hi vọng.
Tả Đăng Phong nức nở lầm bầm lầu bầu.
Giờ phút này Tả Đăng Phong âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải tìm được 6 loại động vật Âm chú kia, nếu vận khí tốt có lẽ Vu Tâm Ngữ thật sự có thể khởi tử hồi sinh, nói không chừng một ngày kia nàng còn có thể tiếp tục vì mình mà may một chiếc áo choàng mới.
Trong lòng có ý này, Tả Đăng Phong liền cởi áo choàng ra rồi ôm chiếc áo choàng, khóc to lên, tuổi hắn cũng không lớn, trước mặt người khác thì vẻ mặt của hắn tỏ ra âm lãnh, không có biểu hiện ra vẻ nhu nhược trong lòng của mình. Vu Tâm Ngữ vì hắn mà chảy giọt máu cuối cùng, trước khi đi nàng còn nói “ Đăng Phong, em mệt quá” , điều này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong vẫn cho rằng kiếp này không có cơ hội để báo đáp thâm tình mà Vu Tâm Ngữ giành cho mình, không ngờ lúc này lại có cơ hội, điều này có thể khiến hắn không kích động sao?
Sau khi nghĩ xong, Tả Đăng Phong liền đứng lên đi tới đo khoảng cách của bước nhảy của Thiết hài cùng Ngọc Phật, rất nhanh hắn đã tìm được dấu chân nơi 2 người đáp xuống, trải qua đo đạc, Tả Đăng Phong phát hiện được Thiết Hài có thể nhảy xa chừng 120m, mà Ngọc Phật thì kém hắn 2m, nói cách khác tu vi của Ngọc Phật còn yếu hơn Thiết Hài một chút.
- 120m?
Tả Đăng Phong đo xong thì âm thầm tính thử khi hắn đạt tới Chí Tôn Chi Cảnh có thể lướt được bao xa, trải qua một hồi tính toán thì Tả Đăng Phong cho ra kết luận, nếu hắn tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì tu vi sẽ cao hơn Thiết Hài cùng Ngọc Phật, nhưng mà chỉ cao hơn một chút, không bao nhiêu cả.
Kết quả này làm Tả Đăng Phong hơi yên lòng một trước, dựa theo tình huống trước mắt thì xem ra Ngũ Đại Huyền Môn Thái Đẩu rất có thể là cảm thấy hứng thú với 12 loài động vật kia, hắn phải làm cho tốt dự tính xấu nhất là địch nhân với Ngũ Đại Thái Đẩu.
Sau khi có kế hoạch, Tả Đăng Phong bắt đầu nóng lòng, lúc nãy Thiết Hài đã trộm đi con khỉ của Ngọc Phật, điều này nói lên bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm 12 loại động vật kia. Hơn nữa Đằng Khi cùng đang tìm, nếu hắn xuống tay chậm thì rất có thể sẽ bị bọn người kia tìm được trước. Nhưng nếu bây giờ bắt tay vào tìm, lấy thực lực trước mắt của hắn chỉ sợ là không đủ tư cách, việc quan trọng trước mắt là nâng cao tu vi, chỉ khi nào đạt được Chí Tôn Chi Cảnh trong Âm Dương Sinh Tử quyết mới có năng lực cạnh tranh.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bắt đầu đeo cái bao tay kia rồi ngồi xếp bằng đả tọa Luyện khí, 1h sau hắn ngừng đả tọa rồi lắc đầu thở dài. Phương pháp tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết vững chắc mà chính thống, từng bước cầu ổn, không thể mưu lợi, dựa theo tình huống trước mắt nếu muốn có đủ linh khí để đi lên Chí Tôn Chi Cảnh thì ít nhất cũng cần đến 8 năm, thời gian khẳng định không còn kịp rồi.
Một đêm này Tả Đăng Phong cũng không có ngủ, lòng nóng như lửa đốt, việc quan trọng là đề cao tu vi nhưng mà lại không có cách nào trong thời gian ngắn để đề cao tu vi.
Hừng đông, Tả Đăng Phong đi đánh xe đi về phía Đông, mấy ngày sau hắn đã đi đến ngoại ô của Trường Xuân, Tả Đăng Phong tháo ngựa ra rồi để cho nó chạy tự do.
Ở Trường Xuân được vài ngày,rốt cuộc cũng tìm được nơi bộ đội của quân NB đóng quân, hắn ở một nơi bí mật gần đó quan sát 1 tuần, xác định không có Đằng Khi ở đây thì hắn mới bắt đầu Bắc thượng đi đến Cáp Nhĩ Tân.
Trường Xuân là một kinh thành mới, ở Đông Bắc này cũng được coi là một thành có kinh tế phát đạt nhất, nơi này cũng có không ít Hán gian cùng người NB, cũng không có thiếu kẻ có tiền, trước khi đi Tả Đăng Phong đã cướp được một chiếc xe đạp.
Không đến mấy ngày, Tả Đăng Phong đã mang theo 13 đến Cáp Nhĩ Tân, người sống trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được bộ đội 731 trong miệng Liễu Điền. Chi bộ đội này đóng quân ở phía Đông Nam Cáp Nhĩ Tân, nó có diện tích lớn hơn mấy quân doanh mà Tả Đăng Phong đã thấy, số lượng lính cũng rất nhiều, phòng thủ lại càng sâm nghiêm. Thật vất vả lắm Tả Đăng Phong mới tìm được một chỗ gần quân doanh này để quan sát, quan sát vài ngày Tả Đăng Phong cũng không thấy được bóng dáng của Đằng Khi.
Mặc dù không có phát hiện Đằng Khi, nhưng là mấy ngày nay Tả Đăng Phong thấy được nhiều việc, buổi tối hắn nhìn thấy đám lính NB đuổi một đám nạn dân không có mặc quần áo đi ra ngoài. Nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, bọn lính NB đang quan sát mất bao lâu thì 1 người mới chết cóng. Chiều ngày hôm sau, bọn hắn lại bắt một đám nam nhân, phía dưới của bọn nam nhân này có mủ, không hỏi cũng biết bọn người này bị bệnh hoa liễu, hiển nhiên là đám lính NB muốn tìm cách nghiên cứu vi khuẩn của bệnh hoa liễu này. Tả Đăng Phong chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn, bởi vì tường ở đây cao từ 4-5m, hắn không thể nhảy vào trong được.
Rạng sáng ngày thứ 5, Tả Đăng Phong quyết định rời đi.
Sắp đi vào rừng, Tả Đăng Phong liền mạo hiểm bắt một tên lính gác, ép hỏi đối phương rằng Đằng Khi có đến đây không, sau khi tra hỏi thì biết được Đằng Khi đã rời khỏi Cáp Nhĩ Tân rồi, chuyến đi này của hắn coi như là công cốc nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có cảm thấy mất mát, bởi vì Đằng Khi cũng đang đi tìm 12 loài động vật kia, sớm hay muốn cũng sẽ xuất hiện, việc quan trọng trước mắt là nâng cao tu vi. Nhưng mà phương pháp Luyện khí của hắn cũng không thể nào giúp hắn trong một thời gian ngắn đạt tới cảnh giới Chí Tôn Chi Cảnh được, cho nên Tả Đăng Phong quyết định đi Thiếu Lâm Tự. Hắn muốn đi tới Nam Kinh, vừa hay cũng thuận đường đi qua Thiếu Lâm tự ở Hà Nam.
Tả Đăng Phong muốn đi Thiếu Lâm tự đương nhiên là vì quyển Tẩy Tủy kinh mà Ngọc Phật đã nói, chứ không phải là muốn đi cạo đầu làm hòa thượng, hắn muốn đến đó để coi thử có lấy được quyển Tẩy Tủy kinh đem ra ngoài nghiên cứu một chút hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.