Quyển 2 - Chương 112: Người lừa ta gạt
Phong Ngự Cửu Thu
21/01/2014
Sau khi cười lạnh, Tả Đăng Phong liền rời đi, không lâu
sau đã trở lại, còn cầm theo một bao hương nến, hương nến được chia làm
hai, trước hết dùng để tế Vu Tâm Ngữ, hắn muốn nói cho nàng biết hắn
không có bị người lừa gạt, hắn vẫn một lòng với nàng. Phần thứ hai là
dùng để tế trời, đợi hương nến đốt được một nữa thì hắn liền đi dùng
nước tiểu dập tắt, lức trước hắn còn đốt nhang cảm tạ ông trời đã đem
Lâm Ngọc Linh đến bên cạnh mình, bây giờ xem ra ông trời vẫn luôn bất
công với mình, làm sao có thể hưởng hương nến được, cứ uống tạm nước
tiểu đi.
Đổi lại người thường nếu khám phá ra âm mưu lớn như vậy, nhất định sẽ kích động khó ngủ, nhưng Tả Đăng Phong lại khá trấn định, hắn không sợ bất cứ việc gì đã khám phá ra chân tướng, chỉ sợ những âm mưu âm hiểm.
Sáng sớm, Lâm Ngọc Linh thức dậy đánh thức hắn. Lúc Tả Đăng Phong mở mắt phát hiện Lâm Ngọc Linh đang nhíu mày kiểm tra cúc áo, lúc Tả Đăng Phong kiểm tra người nàng có mở một nút áo, cái này là Tả Đăng Phong cố tình không cài lại.
- Đây là chuyện tốt anh làm ra đúng không ?
Lâm Ngọc Linh thấy Tả Đăng Phong đã tỉnh, liền chỉ cúc áo của mình nói.
- Không nhớ nữa !
Tả Đăng Phong liền giả vờ vô tội.
- Vì sao nó lại gật đầu ?
Lâm Ngọc Linh chỉ tay vào 13 hỏi, nàng cũng không biết 13 thông minh đến mức nào.
- Ai biết được, em đi tìm đồng đội đi, anh cũng nên đi rồi.
Tả Đăng Phong xuống giường vác túi đồ của mình lên vai, nói.
- Anh đi đi, em sẽ ở lại đây chờ anh.
Lâm Ngọc Linh mỉm cười nói.
- Nơi này không an toàn !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Không sao cả, em có thể tự bảo vệ mình.
Lâm Ngọc Linh nghiêm mặt nói.
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh khiến Tả Đăng Phong có cảm giác muốn cười, nàng là người NB tất nhiên có thể tự bảo vệ mình rồi.
- Em là một cô gái tốt, hiểu được chịu ân phải báo, nhưng phần lễ này của em quá nặng rồi, anh thật sự không nhận nổi, em đi đi, ngày sau có cơ hội sẽ gặp lại.
Tả Đăng Phong bắt đầu nói lòng vòng, để Lâm Ngọc Linh cùng đi với mình.
- Anh đi sớm đi, sớm trở về.
Lâm Ngọc Linh lấy lui làm tiến.
- Nơi này thực sự không an toàn, em không thể ở lại được.
Tả Đăng Phong liền phối hợp.
- Em có thể bảo vệ mình !
Lâm Ngọc Linh cẩn trọng nói.
- Em khẳng định có thể tự bảo vệ mình không để người NB bắt được sao?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Chịu ơn thì phải báo, vả lại bôn ba nhiều năm như vậy em cũng mệt mỏi rồi.
Lâm Ngọc Linh u buồn nói.
- Nếu không thì...
Tả Đăng Phong nói đến đây thì ngập ngừng, trên mặt lộ vẻ do dự,
- Thôi, quá nguy hiểm.
- Có ý gì ?
Lâm Ngọc Linh đã biết vẫn giả vờ hỏi.
- Nơi anh đi rất nguy hiểm, em có sợ không ?
Tả Đăng Phong liền trả lời.
- Chỉ cần đi cùng anh thì em không sợ cái gì, hơn nữa em cũng không phải là loại con gái trói gà không chặt !
Lâm Ngọc Linh vui mừng nói
- Anh không muốn thân xác của em, việc hại người lợi mình anh không bao giờ làm, nhưng nếu không báo ơn cho anh thì em không chịu rời đi, nếu vậy thì em cùng đi với anh tìm kiếm sáu loài vật thuần âm đi.
Tả Đăng Phong thấy đã đến lúc, liền chính thức mời.
- Được !
Lâm Ngọc Linh mỉm cười gật đầu.
- Thu dọn đồ đạc rồi cùng đi.
Tả Đăng Phong mỉm cười nói.
Trong lúc Lâm Ngọc Linh thu dọn đồ đạc thì Tả Đăng Phong và 13 cùng đứng nhìn, 13 rất vui mừng, mặc dù nó rất thông minh nhưng cũng chỉ là một con mèo, trong mắt nó thì Lâm Ngọc Linh chính là Vu Tâm Ngữ.
Rất nhanh Lâm Ngọc Linh đã thu dọn xong đồ đạc, cũng không nhiều lắm.
- Khinh công của em như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền mỉm cười, xoay ngươi đi ra ngoài, khẽ hạ người lấy đà nhảy lên cao hai trượng, một trượng bằng ba thước, như vậy hai trượng tương đương với độ cao của tòa lâu hai tầng, khinh công như thế đã là rất khá.
- Binh khí trước đây của em là gì ?
Tả Đăng Phong biết rõ nàng là Ninja thì binh khí tất nhiên là đao, nhưng vẫn cố hỏi.
- Đao kiếm đều được, ám khí cũng khá thông thạo.
Lâm Ngọc Linh liền nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, quay lưng đi về phía trước.
- Đại danh Tàn Bào đỉnh đỉnh, sao không để tiểu nữ tử mở rộng tầm mắt một chú ?
Lâm Ngọc Linh nhân cơ hội làm nũng.
Tả Đăng Phong nghe xong mỉm cười, lấy bao lương khô đưa cho Lâm Ngọc Linh, xoay người nhìn căn phòng hắn đã ở hơn một tháng, xử dụng linh khí đem tường bao đẩy ngã, dụng linh khí ở hai tay đẩy ngã hoàn toàn căn nhà, biến nó thành đống đổ hoàng, Tả Đăng Phong thật sự ghét nơi này, vì vậy mới đem nó phá hủy.
- Anh còn dấu diếm, thứ anh am hiểu nhất không phải là vậy.
Lâm Ngọc Linh thực sự sợ hãi tu vi linh khí mạnh mẽ của Tả Đăng Phong.
- Thứ anh am hiểu nhất?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Hàn khí !
Lâm Ngọc Linh liền nói.
- Bây giờ đã đủ lạnh rồi, đợi sang mùa hè anh sẽ giúp em tạo một khối băng để hạ nhiệt.
Tả Đăng Phong liền cười nói.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền vui vẻ cười, nàng nghĩ những lời này Tả Đăng Phong tỏ vẻ quan tâm chăm sóc mình. Nhưng thật ra Tả Đăng Phong chính là cố tình che giấu uy lực thực sự của Huyền Âm chân khí.
- Muốn làm việc lớn cần chuẩn bị kỹ càng, bây giờ anh muốn chuẩn bị binh khí cho em.
Tả Đăng Phong nói xong xoay người đi về phía trước, Lâm Ngọc Linh vui vẻ đi sát theo sau, cuối cùng là 13, chầm chậm mà đi.
Trong lúc đi bộ, Tả Đăng Phong liên tục suy nghĩ nên làm gì khi ở chung với Lâm Ngọc Linh, sau khi suy nghĩ kỹ hắn nghĩ ra một cách đơn giản, cứ coi như nàng là Lâm Ngọc Linh để đối xử, như vậy mới có vẻ tự nhiên, không cần tính toán che dấu, đỡ hao tổn trí óc.
Rất nhanh hai người đã tìm được một tiệm rèn trong thành, Tả Đăng Không vẫn dùng tay không, Huyền Âm Thủ ở tay phải chính là vũ khí của hắn, không những có thể phát ra Huyền Âm chân khí, còn rất chắc chắn. Nhưng Lâm Ngọc Linh không thể, nàng nhất định phải có binh khí thuận tay, nếu không sau này vào núi sẽ rất khó khăn.
Lâm Ngọc Linh đã vẽ sẵn hình thức của trường kiếm và ám khí, lúc nhận nó Tả Đăng Phong đã nhìn thoáng qua, phát hiện nàng đã cố ý sửa một vài chỗ, binh khí nếu chết tạo ra chắc chắn không thể thuận tay được.
- Em vẽ còn thiếu một số chỗ, tốt nhất nên sửa lại một chút.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Sửa chỗ nào ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Loại binh khí này nếu làm ra sẽ rất nặng chỉ thích hợp cho nam nhân dùng, mấy hôm trước ở phái Mao Sơn anh có gặp qua một nữ Ninja Nhật Bản dùng loại binh khí như thế này, anh vẫn còn nhớ được hình thức của nó, để anh vẽ lại cho.
Tả Đăng Phong nói xong liền dùng bút chì vẽ lại.
- Thứ của NB dùng, emkhông cần !
Lâm Ngọc Linh lắc đầu nói.
- Người NB cũng ăn cơm, chẳng lẽ em sẽ không ăn sao ?
Tả Đăng Phong liền cười nói.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền im lặng, thực sự thứ nàng am hiểu nhất chính là ám khí thập tự tiêu của Ninja, hành động này của Tả Đăng Phong rất hợp với ý nàng.
Thập tự tiêu rất nhẹ và mỏng, cho nên rất tốn thời gian, phải đến giữa trưa hai vị thợ rèn mới làm ra được hơn sáu mươi miếng. Sau khi nhận hàng Lâm Ngọc Linh liền dùng thử, liên tiếp ba miếng đều đánh trật, Tả Đăng Phong đứng bên cạnh liên tục cười, hắn cười không phải vì nàng đánh trật, mà đang cười chính bản thân nàng, bất cứ lúc nào Lâm Ngọc Linh cũng phải giả tạo, nàng làm vậy nhất định là rất mệt.
Trường kiếm rất nhanh đã làm xong, Tả Đăng Phong nhìn cũng không nói gì, âm thầm tìm kiếm biện pháp, cuối cùng đã nghĩ ra được một cách có thể để Lâm Ngọc Linh có thể hợp lý sử dụng võ sĩ đao.
Sau khi nhận lấy ám khí và trường kiếm xong, hai ngươi liền đi về hướng Tây, đến nơi không có người, cả hai bắt đầu sử dụng thân phát, Lâm Ngọc Linh chưa vượt qua thiên kiếp, cho nên chỉ có thể dùng khinh công đi được hơn trăm dặm, bằng đúng nửa tốc độ của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong đối với việc này rất vui vẻ, tốc độ như vậy đã là rất tốt rồi.
Vào chạng vạng tối, hai người đã tới Nam Kinh, Lâm Ngọc Linh mua một ít đồ của nữ nhân dùng, Tả Đăng Phong lại tới Đồ Thư Quán, nhưng lần này hắn không phải đến đọc sách, mà là để lấy rương gỗ, loại rương gỗ này hắn đã dùng quen.
- Ăn cơm xong chúng ta đi giết người NB !
Trong lúc ăn cơm Tả Đăng Phong ngước đầu lên nói.
- Giết người NB làm gì?
Lâm Ngọc Linh khó hiểu hỏi
- Bên trong núi rất nguy hiểm, cho nên anh muốn tìm mấy cây súng.
Tả Đăng Phong muốn có súng chỉ là giả, mục đích thật sự chính là tạo cơ hội để Lâm Ngọc Linh có thể dùng võ sĩ đao.
- Uhm !
Lâm Ngọc Linh liền gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Khi đã xác định thân phận người NB của Lâm Ngọc Linh, Tả Đăng Phong lại nhìn được chút dấu vết, giống như lúc này đang ăn cơm, người NB cũng dùng đũa, nhưng người NB ăn cơm cực kỳ quy củ, một miếng cơm là một miếng đồ ăn, không như người TQ khó khăn lắm mới ăn một miếng.
Sau khi ăn cơm xong, hai người bắt đầu tìm mục tiêu, không lâu sau Tả Đăng Phong đã đón chặn xe của một trung tá, cươp được súng cùng với võ sĩ đao.
- Đây là võ sĩ đao, hợp với ngươi đó.
Tả Đăng Phong liền đưa võ sĩ đao cho Lâm Ngọc Linh.
- Em dùng thứ này là được !
Lâm Ngọc Linh liền nghi ngờ, thập tự tiêu đã khiến nàng hơi nghi ngờ, lúc này Tả Đăng Phong lại để nàng dùng võ sĩ đao càng khiến nàng nghi ngờ hơn.
- Cây kiếm kia của em không có vỏ, cầm theo giống như kẻ cướp vậy!
Tả Đăng Phong nói xong liền cầm lấy trường kiếm của Lâm Ngọc Linh, dùng võ sĩ đao chặt một nhát, trường kiếm liền gãy.
- Hơn nữa, chất lượng thép của thanh võ sĩ đao này tốt hơn trường kiếm của em nhiều !
- Dùng thứ này lại hợp mắt hơn !
Tả Đăng Phong liên tục viện lý do để trấn an Lâm ngọc Linh.
- Thêm một chuyện nữa, nơi chúng ta đến không có người !
Tả Đăng Phong liền nói cho nàng cần chuẩn bị một số thuốc cần thiết.
- Chúng ta đi nơi nào?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Đảo Hải Nam?
Đổi lại người thường nếu khám phá ra âm mưu lớn như vậy, nhất định sẽ kích động khó ngủ, nhưng Tả Đăng Phong lại khá trấn định, hắn không sợ bất cứ việc gì đã khám phá ra chân tướng, chỉ sợ những âm mưu âm hiểm.
Sáng sớm, Lâm Ngọc Linh thức dậy đánh thức hắn. Lúc Tả Đăng Phong mở mắt phát hiện Lâm Ngọc Linh đang nhíu mày kiểm tra cúc áo, lúc Tả Đăng Phong kiểm tra người nàng có mở một nút áo, cái này là Tả Đăng Phong cố tình không cài lại.
- Đây là chuyện tốt anh làm ra đúng không ?
Lâm Ngọc Linh thấy Tả Đăng Phong đã tỉnh, liền chỉ cúc áo của mình nói.
- Không nhớ nữa !
Tả Đăng Phong liền giả vờ vô tội.
- Vì sao nó lại gật đầu ?
Lâm Ngọc Linh chỉ tay vào 13 hỏi, nàng cũng không biết 13 thông minh đến mức nào.
- Ai biết được, em đi tìm đồng đội đi, anh cũng nên đi rồi.
Tả Đăng Phong xuống giường vác túi đồ của mình lên vai, nói.
- Anh đi đi, em sẽ ở lại đây chờ anh.
Lâm Ngọc Linh mỉm cười nói.
- Nơi này không an toàn !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Không sao cả, em có thể tự bảo vệ mình.
Lâm Ngọc Linh nghiêm mặt nói.
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh khiến Tả Đăng Phong có cảm giác muốn cười, nàng là người NB tất nhiên có thể tự bảo vệ mình rồi.
- Em là một cô gái tốt, hiểu được chịu ân phải báo, nhưng phần lễ này của em quá nặng rồi, anh thật sự không nhận nổi, em đi đi, ngày sau có cơ hội sẽ gặp lại.
Tả Đăng Phong bắt đầu nói lòng vòng, để Lâm Ngọc Linh cùng đi với mình.
- Anh đi sớm đi, sớm trở về.
Lâm Ngọc Linh lấy lui làm tiến.
- Nơi này thực sự không an toàn, em không thể ở lại được.
Tả Đăng Phong liền phối hợp.
- Em có thể bảo vệ mình !
Lâm Ngọc Linh cẩn trọng nói.
- Em khẳng định có thể tự bảo vệ mình không để người NB bắt được sao?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Chịu ơn thì phải báo, vả lại bôn ba nhiều năm như vậy em cũng mệt mỏi rồi.
Lâm Ngọc Linh u buồn nói.
- Nếu không thì...
Tả Đăng Phong nói đến đây thì ngập ngừng, trên mặt lộ vẻ do dự,
- Thôi, quá nguy hiểm.
- Có ý gì ?
Lâm Ngọc Linh đã biết vẫn giả vờ hỏi.
- Nơi anh đi rất nguy hiểm, em có sợ không ?
Tả Đăng Phong liền trả lời.
- Chỉ cần đi cùng anh thì em không sợ cái gì, hơn nữa em cũng không phải là loại con gái trói gà không chặt !
Lâm Ngọc Linh vui mừng nói
- Anh không muốn thân xác của em, việc hại người lợi mình anh không bao giờ làm, nhưng nếu không báo ơn cho anh thì em không chịu rời đi, nếu vậy thì em cùng đi với anh tìm kiếm sáu loài vật thuần âm đi.
Tả Đăng Phong thấy đã đến lúc, liền chính thức mời.
- Được !
Lâm Ngọc Linh mỉm cười gật đầu.
- Thu dọn đồ đạc rồi cùng đi.
Tả Đăng Phong mỉm cười nói.
Trong lúc Lâm Ngọc Linh thu dọn đồ đạc thì Tả Đăng Phong và 13 cùng đứng nhìn, 13 rất vui mừng, mặc dù nó rất thông minh nhưng cũng chỉ là một con mèo, trong mắt nó thì Lâm Ngọc Linh chính là Vu Tâm Ngữ.
Rất nhanh Lâm Ngọc Linh đã thu dọn xong đồ đạc, cũng không nhiều lắm.
- Khinh công của em như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền mỉm cười, xoay ngươi đi ra ngoài, khẽ hạ người lấy đà nhảy lên cao hai trượng, một trượng bằng ba thước, như vậy hai trượng tương đương với độ cao của tòa lâu hai tầng, khinh công như thế đã là rất khá.
- Binh khí trước đây của em là gì ?
Tả Đăng Phong biết rõ nàng là Ninja thì binh khí tất nhiên là đao, nhưng vẫn cố hỏi.
- Đao kiếm đều được, ám khí cũng khá thông thạo.
Lâm Ngọc Linh liền nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, quay lưng đi về phía trước.
- Đại danh Tàn Bào đỉnh đỉnh, sao không để tiểu nữ tử mở rộng tầm mắt một chú ?
Lâm Ngọc Linh nhân cơ hội làm nũng.
Tả Đăng Phong nghe xong mỉm cười, lấy bao lương khô đưa cho Lâm Ngọc Linh, xoay người nhìn căn phòng hắn đã ở hơn một tháng, xử dụng linh khí đem tường bao đẩy ngã, dụng linh khí ở hai tay đẩy ngã hoàn toàn căn nhà, biến nó thành đống đổ hoàng, Tả Đăng Phong thật sự ghét nơi này, vì vậy mới đem nó phá hủy.
- Anh còn dấu diếm, thứ anh am hiểu nhất không phải là vậy.
Lâm Ngọc Linh thực sự sợ hãi tu vi linh khí mạnh mẽ của Tả Đăng Phong.
- Thứ anh am hiểu nhất?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Hàn khí !
Lâm Ngọc Linh liền nói.
- Bây giờ đã đủ lạnh rồi, đợi sang mùa hè anh sẽ giúp em tạo một khối băng để hạ nhiệt.
Tả Đăng Phong liền cười nói.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền vui vẻ cười, nàng nghĩ những lời này Tả Đăng Phong tỏ vẻ quan tâm chăm sóc mình. Nhưng thật ra Tả Đăng Phong chính là cố tình che giấu uy lực thực sự của Huyền Âm chân khí.
- Muốn làm việc lớn cần chuẩn bị kỹ càng, bây giờ anh muốn chuẩn bị binh khí cho em.
Tả Đăng Phong nói xong xoay người đi về phía trước, Lâm Ngọc Linh vui vẻ đi sát theo sau, cuối cùng là 13, chầm chậm mà đi.
Trong lúc đi bộ, Tả Đăng Phong liên tục suy nghĩ nên làm gì khi ở chung với Lâm Ngọc Linh, sau khi suy nghĩ kỹ hắn nghĩ ra một cách đơn giản, cứ coi như nàng là Lâm Ngọc Linh để đối xử, như vậy mới có vẻ tự nhiên, không cần tính toán che dấu, đỡ hao tổn trí óc.
Rất nhanh hai người đã tìm được một tiệm rèn trong thành, Tả Đăng Không vẫn dùng tay không, Huyền Âm Thủ ở tay phải chính là vũ khí của hắn, không những có thể phát ra Huyền Âm chân khí, còn rất chắc chắn. Nhưng Lâm Ngọc Linh không thể, nàng nhất định phải có binh khí thuận tay, nếu không sau này vào núi sẽ rất khó khăn.
Lâm Ngọc Linh đã vẽ sẵn hình thức của trường kiếm và ám khí, lúc nhận nó Tả Đăng Phong đã nhìn thoáng qua, phát hiện nàng đã cố ý sửa một vài chỗ, binh khí nếu chết tạo ra chắc chắn không thể thuận tay được.
- Em vẽ còn thiếu một số chỗ, tốt nhất nên sửa lại một chút.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Sửa chỗ nào ?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Loại binh khí này nếu làm ra sẽ rất nặng chỉ thích hợp cho nam nhân dùng, mấy hôm trước ở phái Mao Sơn anh có gặp qua một nữ Ninja Nhật Bản dùng loại binh khí như thế này, anh vẫn còn nhớ được hình thức của nó, để anh vẽ lại cho.
Tả Đăng Phong nói xong liền dùng bút chì vẽ lại.
- Thứ của NB dùng, emkhông cần !
Lâm Ngọc Linh lắc đầu nói.
- Người NB cũng ăn cơm, chẳng lẽ em sẽ không ăn sao ?
Tả Đăng Phong liền cười nói.
Lâm Ngọc Linh nghe xong liền im lặng, thực sự thứ nàng am hiểu nhất chính là ám khí thập tự tiêu của Ninja, hành động này của Tả Đăng Phong rất hợp với ý nàng.
Thập tự tiêu rất nhẹ và mỏng, cho nên rất tốn thời gian, phải đến giữa trưa hai vị thợ rèn mới làm ra được hơn sáu mươi miếng. Sau khi nhận hàng Lâm Ngọc Linh liền dùng thử, liên tiếp ba miếng đều đánh trật, Tả Đăng Phong đứng bên cạnh liên tục cười, hắn cười không phải vì nàng đánh trật, mà đang cười chính bản thân nàng, bất cứ lúc nào Lâm Ngọc Linh cũng phải giả tạo, nàng làm vậy nhất định là rất mệt.
Trường kiếm rất nhanh đã làm xong, Tả Đăng Phong nhìn cũng không nói gì, âm thầm tìm kiếm biện pháp, cuối cùng đã nghĩ ra được một cách có thể để Lâm Ngọc Linh có thể hợp lý sử dụng võ sĩ đao.
Sau khi nhận lấy ám khí và trường kiếm xong, hai ngươi liền đi về hướng Tây, đến nơi không có người, cả hai bắt đầu sử dụng thân phát, Lâm Ngọc Linh chưa vượt qua thiên kiếp, cho nên chỉ có thể dùng khinh công đi được hơn trăm dặm, bằng đúng nửa tốc độ của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong đối với việc này rất vui vẻ, tốc độ như vậy đã là rất tốt rồi.
Vào chạng vạng tối, hai người đã tới Nam Kinh, Lâm Ngọc Linh mua một ít đồ của nữ nhân dùng, Tả Đăng Phong lại tới Đồ Thư Quán, nhưng lần này hắn không phải đến đọc sách, mà là để lấy rương gỗ, loại rương gỗ này hắn đã dùng quen.
- Ăn cơm xong chúng ta đi giết người NB !
Trong lúc ăn cơm Tả Đăng Phong ngước đầu lên nói.
- Giết người NB làm gì?
Lâm Ngọc Linh khó hiểu hỏi
- Bên trong núi rất nguy hiểm, cho nên anh muốn tìm mấy cây súng.
Tả Đăng Phong muốn có súng chỉ là giả, mục đích thật sự chính là tạo cơ hội để Lâm Ngọc Linh có thể dùng võ sĩ đao.
- Uhm !
Lâm Ngọc Linh liền gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Khi đã xác định thân phận người NB của Lâm Ngọc Linh, Tả Đăng Phong lại nhìn được chút dấu vết, giống như lúc này đang ăn cơm, người NB cũng dùng đũa, nhưng người NB ăn cơm cực kỳ quy củ, một miếng cơm là một miếng đồ ăn, không như người TQ khó khăn lắm mới ăn một miếng.
Sau khi ăn cơm xong, hai người bắt đầu tìm mục tiêu, không lâu sau Tả Đăng Phong đã đón chặn xe của một trung tá, cươp được súng cùng với võ sĩ đao.
- Đây là võ sĩ đao, hợp với ngươi đó.
Tả Đăng Phong liền đưa võ sĩ đao cho Lâm Ngọc Linh.
- Em dùng thứ này là được !
Lâm Ngọc Linh liền nghi ngờ, thập tự tiêu đã khiến nàng hơi nghi ngờ, lúc này Tả Đăng Phong lại để nàng dùng võ sĩ đao càng khiến nàng nghi ngờ hơn.
- Cây kiếm kia của em không có vỏ, cầm theo giống như kẻ cướp vậy!
Tả Đăng Phong nói xong liền cầm lấy trường kiếm của Lâm Ngọc Linh, dùng võ sĩ đao chặt một nhát, trường kiếm liền gãy.
- Hơn nữa, chất lượng thép của thanh võ sĩ đao này tốt hơn trường kiếm của em nhiều !
- Dùng thứ này lại hợp mắt hơn !
Tả Đăng Phong liên tục viện lý do để trấn an Lâm ngọc Linh.
- Thêm một chuyện nữa, nơi chúng ta đến không có người !
Tả Đăng Phong liền nói cho nàng cần chuẩn bị một số thuốc cần thiết.
- Chúng ta đi nơi nào?
Lâm Ngọc Linh liền hỏi.
- Đảo Hải Nam?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.