Quyển 2 - Chương 153: Nhảy ra khỏi bồn tắm
Phong Ngự Cửu Thu
25/03/2014
Phụ nữ trong lúc hoảng hốt thường vô ý thức ôm lấy thứu
gì đó để che thân nhưng Kỷ Toa sau khi nhảy ra khỏi bồn tắm lại trực
tiếp công kích Tả Đăng Phong. Nàng là đặc vụ đã từng được huấn luyện
quân sự cho nên động tác bổ tới cũng rất thông thạo.
Sắc mặt của Kỷ Toa lúc này đang tái nhợt. Nhiệt độ của nước trong bồn tắm chỉ trong khoảnh khắc khắc hạ xuống 0 độ khiến nàng hoảng sợ. Động tác nhảy bổ tới trước tấn công Tả Đăng Phong cũng không sử dụng hết toàn lực.Tả Đăng Phong cũng nhìn ra điểm này mới không nghiêng người né tránh bằng không Kỷ Toa sẽ vồ ếch ngay.
-Quý phi nếu muốn rời khỏi bồn tắm cũng không cần phải nhảy bổ ra thế chứ!
Tả Đăng Phong nhịn không được phải bật cười.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng của Kỷ Toa vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn lại cái bồn tắm.
-Không biết, chắc là do ma làm đấy!
Nửa đêm hôm qua,tâm tình của Tả Đăng Phong rất không tốt, nhưng 1 hồi đùa giỡn vừa rồi khiến hắn cảm thấy vui trở lại.
-Có phải do anh làm không?
Kỷ Toa nhăn mũi chất vấn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không lên tiếng. Hắn nhíu mày nghiêng tai lắng nghe tiếng xé gió bên ngoài.Lúc này đang là lúc nửa đêm rạng sáng nên tiếng xé gió trở nên vô cùng rõ ràng.
-Mau bỏ tay ra! Người tới là 1 cao thủ.
Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa với vẻ nghiêm túc. Tiếng xé gió lúc này đã ở dưới lầu.Cùng lúc truyền tới với tiếng xé gió là tiếng ong ong.
-Tôi không bỏ!
Kỷ Toa khi nghe thấy vậy chẳng những không buông tay mà ngược lại hai tay ôm cổ hắn, hai chân kẹp qua eo hắn.
-Thực sự đang có người tới đấy!
Tả Đăng Phong cố gắng thoát khỏi "con bạch tuộc" đang bám trên người. Trước đó từ bên ngoài đã truyền tới tiếng mượn lực khi chân chạm đất. Điều này này người đó vừa mới lấy đà.
-Đừng có hòng lừa tôi nhé! Ở đây là tầng 3!
Kỷ Toa khó lắm mới kiếm được lý do bám lấy người của Tả Đăng Phong nên có đánh chết thì nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội 1000 năm có 1 này được. Cảm giác khi thân thể của người đàn ông và người đàn bà tiếp xúc nhau càng dễ khiến cho đàn ông cương cứng hơn nhiều so với những kích thích đến từ thị giác.Nàng vô cùng hiểu rõ chuyện này.
-Lầu 3 thì sao chứ! Đối với 1 cao thủ thì độ cao hơn 10 m cũng chẳng có nghĩa lý gì nhiều.
Tả Đăng Phong đưa tay cố gắng đẩy Kỷ Toa ra. Nhưng hắn lại chạm phải 1 khối thịt trắng nõn mềm mịn.
-Không ai biết đâu! Sau này tôi cũng chẳng ép anh làm gì khác,cũng sẽ không nói cho bất cứ ai về chuyện này.Anh đừng tự làm khổ mình nữa.
Giọng nói hớp hồn cùng với hơi thở nóng hổi của Kỷ Toa truyền vào tai của Tả Đăng Phong
-Bình!
Nhưng đúng lúc này, từ phía cửa sổ truyền đến 1 âm thanh chát chúa. Âm thanh này do 1 thứ gì đó va chạm với thuỷ tinh gây ra.
Khi nghe thấy âm thanh đó, Tả Đăng Phong lập tức phản ứng. Đầu tiên hắn nghiêng mình tắt đèn trong phòng, sau đó chạy tới kéo rèm cửa định che lại. Nhưng ngay khi Tả Đăng Phong đưa tay kéo rèm cửa thì ngoài cửa sổ đã truyền tới 1 giọng nói có vẻ vui mừng:
-Ha ha ha, rốt cục đã bắt được mày rồi nhé.
Phía người cửa sổ của khách sạn không có ban công,chỉ có 1 bệ cửa cũng không rộng lắm. Hiện tại,1 tay của Thiết Hài bám vào bệ cửa sổ, tay còn lại đặt trên cửa kính. Ngón tay lãođang kẹp 1 con thanh phù trùng vẫn còn đang kêu vo ve.
(Thanh phù trùng là 1 loại côn trùng to bằng trứng tắm,lúc nào cũng bay thành 1 cặp mẹ con)
Thiết Hài không nghĩ tới chuyện rèm cửa sổ sẽ bị kéo lại nên hiện tại hắn nhìn cảnh tượng trong phòng với vẻ ngạc nhiên. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện người trong phòng là Tả Đăng Phong, lại càng không ngờ trên người của Tả Đăng Phong còn có 1 cô nương trần truồng trắng nõn như bông bưởi.
Hiện tại Kỷ Toa cũng sợ đến mất hồn. Nàng cũng không ngờ thật sự có người có thể bay từ lầu 1 lên lầu 3. Hơn nữa nhìn quần áo của người này thì biết ngay là 1 lão hoà thượng.
Tả Đăng Phong là người cảm thấy ngạc nhiên nhất. Hắn không ngờ Thiết Hài sẽ đến, lại càng không ngờ hắn lại tới vào lúc này. Thiết Hài chắc hẳn đã nhìn thấy hết cảnh tượng trong phòng. Lão ta là 1 kẻ điên nên sau này nhất định hắn sẽ rêu rao khắp nơi. Mà điều khiến Tả Đăng Phong tức nhất chính là trước đó hắn còn tỏ ra thông minh đi tắt đèn.Việc này cho dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Thiết Hài đưa một tay vịn bệ cửa sổ, một tay tựa lên cửa sổ hắn kẹp lấy con thanh phù. Tuy lão bị điên nhưng lão vẫn không quên giới luật. Lão cũng là người phản ứng đầu tiên trong 3 người. Lão chắp tay trước ngực định niệm "A Di Đà Phật" nhưng còn chưa kịp "A" đã ngã xuống dướilầu. Lão vì quá khẩn trương nên quên luôn chuyện đảo ngược linh khí.
Người phản ứng tiếp theo là Kỷ Toa. Nàng nhảy khỏi người Tả Đăng Phong sau đó chạy nhanh vào trong phòng tắm, sau đó rút ra súng lục được giấu trong y phục rồi quay trở lại.
- Cô nghiện trần truồng chạy lông nhông à?
Tả Đăng Phong bó tay phải giữ nàng lại.
Kỷ Toa được hắn nhắc nhở mới nhớ nàng đã cởi sạch quần áo nên nàng nhanh chóng chạy đi lấy quần áo để thay.
-Tả Đăng Phong, mau bảo người đàn bà của cậu mặc quần áo vào.Lão nạp còn phải bắt lại thanh trùng của lão.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng rống củaThiết Hài.
Tiếng rống của Thiết Hài khiến Tả Đăng Phong muốn ngất đi tại chỗ. Tu vi của Thiết Hài cao thâm, linh khí sung mãn. Hơn nữa lão lại lo hắn sẽ không nghe được cho nên lão còn chen vào 1 chút linh khí vào trong tiếng rống này. Âm thanh to thế này có thể truyền xa tới 10 dặm trong màn đềm yên tĩnh. Chỉ sợ có đến một nửa dân trong thành phố biết trong phòng Tàn Bào có 1 người phụ nữ không mặc quần áo.
-Ai vậy?
Kỷ Toa rất nhanh mặc xong quần áo rồi chạy tới rồi hỏi.
-Lão là Thiết Hài Minh Tịnh! Tôi đúng là bị sao rủi chiếu mệnh rồi!
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu. Chuyện này không còn biện pháp để xử lý rồi.
-Xin lỗi vì tôi đã mang thêm phiền phức cho anh!
Kỷ Toa nói với vẻ xấu hổ.
-Sao rủi thì đang ở dưới lầu, thêm sao chổi như cô nữa...
Tả Đăng Phong thở dài qua kéo lại rèm che cửa sổ.Hắn hiện tại đang suy nghĩ không biết có nên đáp lời của Thiết Hài hay không. Không đồng ý với lão, khẳng định lão sẽ còn tiếp tục gào lên. Đồng ý thì khác nào nói cho những người xung quanh biết Thiết Hài không nhìn lầm.
-Cô cứ lánh tạm đi trước đi! Mấy ngày này tôi sẽ vẫn ở đây!
Tả Đăng Phong do dự một chút rồi mở cửa sổ,bắt lấy con thanh phù trùng rồi nhảy xuống.
-A Di Đà Phật! Thanh phù trùng đâu rồi!
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong nhảy xuống liền nhìn tay của hắn.
-Sao lão lại đến đây?
Tả Đăng Phong giơ lên thanh phù trùng trong bàn tay phải.
-Thanh phù trùng không cẩn thận bay mất.
Thiết Hài theo lấy ra từ trong túi ống trúc sao đó thẻ thanh phù trùng vào bên trong. Nhìn ống trúc không bị sứt mẻ gì thì không hỏi cũng biết trước đó chắc do lão tò mò tháo chiếc nút gỗ bịt ống trúc khiến thanh phù trùng bay ra tìm đến chỗ Tả Đăng Phong. Trên thân của Tả Đăng Phong là con mẹ còn trong tay của Thiết Hài và Ngọc Phất là con con.Con trùng mẹ và trùng con có thể tìm kiếm lẫn nhau, nhưng giữa 2 con trùng con lại không có sự liên hệ nào.Ngọc Phất đưa cho Thiết Hài con thanh phù trùng chỉ có thể tìm tới Tả Đăng Phong bởi vì nàng không muốn Thiết Hài tìm tới Thần Châu Phái trộm đi cửu dương hầu tử.
-Chuyện của lão đã xử lý xong chưa?
Tả Đăng Phong rất nhanh đưa ra đối sách. Phải nghĩ cách làm sao để lão hoà thượng điên này không nói linh tinh mới được!
-A Di Đà Phật! Thứ đó lão đã lấy về!Người phụ nữ trên lầu là ai?
Thiết Hài chỉ lên trên lầu.
-Là 1 nữ đặc vụ muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ tôi!
Tả Đăng Phong trả lời. Thiết Hài tuy bị rối loạn thần kinh, nhưng chỉ số thông minh của lão lại không có vấn đề. Lão có thể cẩn thận phân tích vấn đề cho nên Tả Đăng Phong quyết định không lừa gạt lão mà cứ nói thật ra tình hình thực tế.
-Tại sao phải dụ dỗ cậu?
Thiết Hài tỏ vẻ như đã bừng tỉnh.
-Đồng Giáp bây giờ đang ở Thượng Hải. Cô ta muốn tôi đi giết Đồng Giáp. Tôi không đi nên cô ta mới giở trò quyến rũ tôi.
Tả Đăng Phong giải thích.
-May là tôi đến kịp lúc, bằng không sự trong sạch của cậu đã bị khối xương trắng đó vấy bẩn rồi! A di đà phật!
Thiết Hài chắp tay trước ngực niệm phật hiệu.
Thiết Hài vừa nói ra câu này thì trong lòng của Tả Đăng Phong cảm thấy may mắn vì hắn xử lý chuyện này khá thoả đáng.Nếu coi Thiết Hài như 1 thằng ngốc, lão nhất định sẽ phát hiện hắn nói dối và cảm thấy nghi ngờ.Hiện tại khi hắn nói ra sự thật, trong lòng của Thiết Hài sẽ không cảm thấy nghi ngờ nữa vì chuyện này rất hợp tình hợp lý.
-Đa tạ đại sư! Nếu như lão đến chậm thêm chút nữa, áo choàng của tôi sẽ bị cô ta cởi ra.
Tả Đăng Phong nhấn mạnh chi tiết hắn còn chưa cởi quần áo.
-Đúng thế,đúng thế! Cậu tuổi còn trẻ,ở trong phòng tối mà không nhân cơ hội đã rất khó rồi! Lão nạp đúng là không nhìn lầm cậu!
Thiết Hài nhìn Tả Đăng Phong với vẻ tán thưởng.
-Đại sư đường xa tới đây cũng nên lên lầu nghỉ ngơi 1 chút! Mai chúng ta sẽ lên lên đường.
Tả Đăng Phong gật đầu cười nói. Trong lúc nguy cấp có thể giữ được tỉnh táo quả thật quá quan trọng. Xử lý thoả đáng sẽ khiến hắn hoá nguy thành an, còn nếu như xử lý không được, thanh danh của hắn sẽ trôi theo dòng nước.Cho dù hắn không quan tâm người khác nói gì về hắn, nhưng mà hắn cũng không hy vọng người ta nói mình là hạng người dâm dục, đam mê nữ sắc.
-Vậy người phụ nữ kia đâu?
Thiết Hài lại chỉ tay lên lầu.
-Thị bị 1 tiếng phật hiệu uy nghiêm của đại sư làm cho bừng tỉnh nên lúc này đã xấu hổ lủi đi rồi.
Tả Đăng Phong nhân cơ hội tâng bốc. Thật ra Thiết Hài còn chưa niệm xong ''A Di Đà Phật'' thì đã ngã xuống đất rồi.
-A Di Đà Phật.
Thiết Hài nghe xong có vẻ rất tự đắc. Lão lại niệm thêm 1 lần phật hiệu. Sau khi niệm xong lão phi thân bay lên lầu 3, Tả Đăng Phong cũng phi thân lên theo.
-13, có nhớ ta không?
Thiết Hài nhìn thấy 13 có vẻ rất cao hứng. Lão đi tới vuốt ve nó. 13 cũng nhận ra lão liền kêu "meo" 1 tiếng đáp lại. Thiết Hài thấy 13 phản ứng như vậy bèn vui vẻ lấy tay đưa vào trong lòng móc ra 1 chiếc đùi gà đưa cho nó. Buổi tối 13 cũng ăn không nhiều lắm. Nó ngửi 1 lát rồi nhận lấy cái đù gà khiến Thiết Hài càng vui vẻ hơn.
-Đại sư, ngài đã từng chính diện giao đấu với Đồng Giáp lần nào chưa?
Tả Đăng Phong đóng cửa sổ sau đó đến tủ rượu lấy ra một bình rượu đế.
-Mấy năm trước đã từng giao thủ 1 lần. Đại thủ ấn của phiên tăng kia rất lợi hại ! Lão nạp chỉ có thể đánh ngang tay với y.
Thiết Hài nhìn qua bình rượu trong tay của Tả Đăng Phong, sau đó đưa mắt nhìn nội thất trong phòng.
-Rượu là điều cấm thứ 5 trong 8 điều cấm của Phật môn. Người xuất gia thông thường không được uống rượu nhưng đại sư phật hiệu cao thâm, rượu thịt qua dạ dày nhưng Phật tổ luôn trong lòng.
Tả Đăng Phong mở nắp bình rượu đế rồi đưa cho Thiết Hài.
-Ha ha, thật ra lão đây cũng không nên uống rượu.
Thiết Hài chê cười tự mỉa đón lấy bình rượu.
Phản ứng của Thiết Hài nhìn như bình thản không có vẻ ngạc nhiên đã cho thấy lão biết rõ Tả Đăng Phong đang kiếm cớ cho lão uống rượu. Điều này nói lên lão cũng không ngu. Đối với lão hòa thượng điên Thiết Hài này, Tả Đăng Phong cũng không cần phải cảm thấy lão đáng thương, bởi vì lão đã luyện tới cảnh giới cao nhất của Tẩy Tủy Kinh -- cảnh giới cửu trọng, có thể nói đã là võ học tông sư thời nay. Lão hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không muốn lừa gạt lão bởi vì tính cách của lão vốn từ bi hỉ xả mà Tả Đăng Phong cũng không muốn lừa gạt người tốt. Tả Đăng Phong phần nhiều chỉ thích trêu chọc lão. Bởi vì lão ngây ngô nửa điên nửa khùng nên trêu chọc lão cũng rất vui .
-Lão ăn cơm chưa?
Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài đang nốc rượu.
-Lão đã dùng qua cơm bố thí nên không cần phải lo cho lão.
Miệng của Thiết Hài thỉnh thoảng vẫn hay dùng những từ của Phật Môn. Nhưng bữa cơm bố thí của lão chỉ sợ cũng chẳng phải là cơm chay.
Tả Đăng Phong nghe xong liền ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch. Thiết Hài đến cũng đúng lúc vì hắn cũng đang muốn đi về phía Tây.Lão cũng có thể giúp đỡ 1 số chuyện. Quan trọng hơn là khi Thiết Hài đến rồi thì hắn không cần phải thả ra thanh phù trùng để gọi Ngọc Phất nữa.Chuyến đi tới Mao Sơn lần trước khiến trong lòng của Tả Đăng Phong cảm thấy không được tự nhiên. Hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngọc Phất. Tuy trước mắt hắn cũng chưa động tình với nàng, nhưng đạo lý ở lâu tất sinh tình hắn cũng biết rõ. Ngọc Phất không giống như Kỷ Toa. Hắn hoàn toàn miễn dịch với Kỷ Toa, nhưng hắn lại chưa thể hoàn toàn miễn dịch với Ngọc Phất.
Còn vấn đề của Đồng Giáp nữa. Lão đại hán gian này tốt nhất cũng nên xử lý. Hiện tại Thiết Hài đã đến, hai người liên thủ tuyệt đối có thể trừ khử đi tên Lạt Ma đó. Sau khi giết y rồi thì giết cái tên thị trưởng gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Như vậy coi như cũng dễ ăn nói với Kỷ Toa vì dù sao hắn cũng đã được miễn phí nhìn người ta đi tắm.
Một lát sau, trong lòng Tả Đăng Phong còn đang suy nghĩ. Trang bị cũng phải tới mấy ngày nữa mới kiếm đủ, thôi thì sáng mai cứ dắt Thiết Hài đi dạo 1 hồi. Đến khi trang bị đầy đủ thì đi trừ khử Đồng Giáp, sau đó lên đường tới phía Tây.
Sắc mặt của Kỷ Toa lúc này đang tái nhợt. Nhiệt độ của nước trong bồn tắm chỉ trong khoảnh khắc khắc hạ xuống 0 độ khiến nàng hoảng sợ. Động tác nhảy bổ tới trước tấn công Tả Đăng Phong cũng không sử dụng hết toàn lực.Tả Đăng Phong cũng nhìn ra điểm này mới không nghiêng người né tránh bằng không Kỷ Toa sẽ vồ ếch ngay.
-Quý phi nếu muốn rời khỏi bồn tắm cũng không cần phải nhảy bổ ra thế chứ!
Tả Đăng Phong nhịn không được phải bật cười.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng của Kỷ Toa vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn lại cái bồn tắm.
-Không biết, chắc là do ma làm đấy!
Nửa đêm hôm qua,tâm tình của Tả Đăng Phong rất không tốt, nhưng 1 hồi đùa giỡn vừa rồi khiến hắn cảm thấy vui trở lại.
-Có phải do anh làm không?
Kỷ Toa nhăn mũi chất vấn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không lên tiếng. Hắn nhíu mày nghiêng tai lắng nghe tiếng xé gió bên ngoài.Lúc này đang là lúc nửa đêm rạng sáng nên tiếng xé gió trở nên vô cùng rõ ràng.
-Mau bỏ tay ra! Người tới là 1 cao thủ.
Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa với vẻ nghiêm túc. Tiếng xé gió lúc này đã ở dưới lầu.Cùng lúc truyền tới với tiếng xé gió là tiếng ong ong.
-Tôi không bỏ!
Kỷ Toa khi nghe thấy vậy chẳng những không buông tay mà ngược lại hai tay ôm cổ hắn, hai chân kẹp qua eo hắn.
-Thực sự đang có người tới đấy!
Tả Đăng Phong cố gắng thoát khỏi "con bạch tuộc" đang bám trên người. Trước đó từ bên ngoài đã truyền tới tiếng mượn lực khi chân chạm đất. Điều này này người đó vừa mới lấy đà.
-Đừng có hòng lừa tôi nhé! Ở đây là tầng 3!
Kỷ Toa khó lắm mới kiếm được lý do bám lấy người của Tả Đăng Phong nên có đánh chết thì nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội 1000 năm có 1 này được. Cảm giác khi thân thể của người đàn ông và người đàn bà tiếp xúc nhau càng dễ khiến cho đàn ông cương cứng hơn nhiều so với những kích thích đến từ thị giác.Nàng vô cùng hiểu rõ chuyện này.
-Lầu 3 thì sao chứ! Đối với 1 cao thủ thì độ cao hơn 10 m cũng chẳng có nghĩa lý gì nhiều.
Tả Đăng Phong đưa tay cố gắng đẩy Kỷ Toa ra. Nhưng hắn lại chạm phải 1 khối thịt trắng nõn mềm mịn.
-Không ai biết đâu! Sau này tôi cũng chẳng ép anh làm gì khác,cũng sẽ không nói cho bất cứ ai về chuyện này.Anh đừng tự làm khổ mình nữa.
Giọng nói hớp hồn cùng với hơi thở nóng hổi của Kỷ Toa truyền vào tai của Tả Đăng Phong
-Bình!
Nhưng đúng lúc này, từ phía cửa sổ truyền đến 1 âm thanh chát chúa. Âm thanh này do 1 thứ gì đó va chạm với thuỷ tinh gây ra.
Khi nghe thấy âm thanh đó, Tả Đăng Phong lập tức phản ứng. Đầu tiên hắn nghiêng mình tắt đèn trong phòng, sau đó chạy tới kéo rèm cửa định che lại. Nhưng ngay khi Tả Đăng Phong đưa tay kéo rèm cửa thì ngoài cửa sổ đã truyền tới 1 giọng nói có vẻ vui mừng:
-Ha ha ha, rốt cục đã bắt được mày rồi nhé.
Phía người cửa sổ của khách sạn không có ban công,chỉ có 1 bệ cửa cũng không rộng lắm. Hiện tại,1 tay của Thiết Hài bám vào bệ cửa sổ, tay còn lại đặt trên cửa kính. Ngón tay lãođang kẹp 1 con thanh phù trùng vẫn còn đang kêu vo ve.
(Thanh phù trùng là 1 loại côn trùng to bằng trứng tắm,lúc nào cũng bay thành 1 cặp mẹ con)
Thiết Hài không nghĩ tới chuyện rèm cửa sổ sẽ bị kéo lại nên hiện tại hắn nhìn cảnh tượng trong phòng với vẻ ngạc nhiên. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện người trong phòng là Tả Đăng Phong, lại càng không ngờ trên người của Tả Đăng Phong còn có 1 cô nương trần truồng trắng nõn như bông bưởi.
Hiện tại Kỷ Toa cũng sợ đến mất hồn. Nàng cũng không ngờ thật sự có người có thể bay từ lầu 1 lên lầu 3. Hơn nữa nhìn quần áo của người này thì biết ngay là 1 lão hoà thượng.
Tả Đăng Phong là người cảm thấy ngạc nhiên nhất. Hắn không ngờ Thiết Hài sẽ đến, lại càng không ngờ hắn lại tới vào lúc này. Thiết Hài chắc hẳn đã nhìn thấy hết cảnh tượng trong phòng. Lão ta là 1 kẻ điên nên sau này nhất định hắn sẽ rêu rao khắp nơi. Mà điều khiến Tả Đăng Phong tức nhất chính là trước đó hắn còn tỏ ra thông minh đi tắt đèn.Việc này cho dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Thiết Hài đưa một tay vịn bệ cửa sổ, một tay tựa lên cửa sổ hắn kẹp lấy con thanh phù. Tuy lão bị điên nhưng lão vẫn không quên giới luật. Lão cũng là người phản ứng đầu tiên trong 3 người. Lão chắp tay trước ngực định niệm "A Di Đà Phật" nhưng còn chưa kịp "A" đã ngã xuống dướilầu. Lão vì quá khẩn trương nên quên luôn chuyện đảo ngược linh khí.
Người phản ứng tiếp theo là Kỷ Toa. Nàng nhảy khỏi người Tả Đăng Phong sau đó chạy nhanh vào trong phòng tắm, sau đó rút ra súng lục được giấu trong y phục rồi quay trở lại.
- Cô nghiện trần truồng chạy lông nhông à?
Tả Đăng Phong bó tay phải giữ nàng lại.
Kỷ Toa được hắn nhắc nhở mới nhớ nàng đã cởi sạch quần áo nên nàng nhanh chóng chạy đi lấy quần áo để thay.
-Tả Đăng Phong, mau bảo người đàn bà của cậu mặc quần áo vào.Lão nạp còn phải bắt lại thanh trùng của lão.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng rống củaThiết Hài.
Tiếng rống của Thiết Hài khiến Tả Đăng Phong muốn ngất đi tại chỗ. Tu vi của Thiết Hài cao thâm, linh khí sung mãn. Hơn nữa lão lại lo hắn sẽ không nghe được cho nên lão còn chen vào 1 chút linh khí vào trong tiếng rống này. Âm thanh to thế này có thể truyền xa tới 10 dặm trong màn đềm yên tĩnh. Chỉ sợ có đến một nửa dân trong thành phố biết trong phòng Tàn Bào có 1 người phụ nữ không mặc quần áo.
-Ai vậy?
Kỷ Toa rất nhanh mặc xong quần áo rồi chạy tới rồi hỏi.
-Lão là Thiết Hài Minh Tịnh! Tôi đúng là bị sao rủi chiếu mệnh rồi!
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu. Chuyện này không còn biện pháp để xử lý rồi.
-Xin lỗi vì tôi đã mang thêm phiền phức cho anh!
Kỷ Toa nói với vẻ xấu hổ.
-Sao rủi thì đang ở dưới lầu, thêm sao chổi như cô nữa...
Tả Đăng Phong thở dài qua kéo lại rèm che cửa sổ.Hắn hiện tại đang suy nghĩ không biết có nên đáp lời của Thiết Hài hay không. Không đồng ý với lão, khẳng định lão sẽ còn tiếp tục gào lên. Đồng ý thì khác nào nói cho những người xung quanh biết Thiết Hài không nhìn lầm.
-Cô cứ lánh tạm đi trước đi! Mấy ngày này tôi sẽ vẫn ở đây!
Tả Đăng Phong do dự một chút rồi mở cửa sổ,bắt lấy con thanh phù trùng rồi nhảy xuống.
-A Di Đà Phật! Thanh phù trùng đâu rồi!
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong nhảy xuống liền nhìn tay của hắn.
-Sao lão lại đến đây?
Tả Đăng Phong giơ lên thanh phù trùng trong bàn tay phải.
-Thanh phù trùng không cẩn thận bay mất.
Thiết Hài theo lấy ra từ trong túi ống trúc sao đó thẻ thanh phù trùng vào bên trong. Nhìn ống trúc không bị sứt mẻ gì thì không hỏi cũng biết trước đó chắc do lão tò mò tháo chiếc nút gỗ bịt ống trúc khiến thanh phù trùng bay ra tìm đến chỗ Tả Đăng Phong. Trên thân của Tả Đăng Phong là con mẹ còn trong tay của Thiết Hài và Ngọc Phất là con con.Con trùng mẹ và trùng con có thể tìm kiếm lẫn nhau, nhưng giữa 2 con trùng con lại không có sự liên hệ nào.Ngọc Phất đưa cho Thiết Hài con thanh phù trùng chỉ có thể tìm tới Tả Đăng Phong bởi vì nàng không muốn Thiết Hài tìm tới Thần Châu Phái trộm đi cửu dương hầu tử.
-Chuyện của lão đã xử lý xong chưa?
Tả Đăng Phong rất nhanh đưa ra đối sách. Phải nghĩ cách làm sao để lão hoà thượng điên này không nói linh tinh mới được!
-A Di Đà Phật! Thứ đó lão đã lấy về!Người phụ nữ trên lầu là ai?
Thiết Hài chỉ lên trên lầu.
-Là 1 nữ đặc vụ muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ tôi!
Tả Đăng Phong trả lời. Thiết Hài tuy bị rối loạn thần kinh, nhưng chỉ số thông minh của lão lại không có vấn đề. Lão có thể cẩn thận phân tích vấn đề cho nên Tả Đăng Phong quyết định không lừa gạt lão mà cứ nói thật ra tình hình thực tế.
-Tại sao phải dụ dỗ cậu?
Thiết Hài tỏ vẻ như đã bừng tỉnh.
-Đồng Giáp bây giờ đang ở Thượng Hải. Cô ta muốn tôi đi giết Đồng Giáp. Tôi không đi nên cô ta mới giở trò quyến rũ tôi.
Tả Đăng Phong giải thích.
-May là tôi đến kịp lúc, bằng không sự trong sạch của cậu đã bị khối xương trắng đó vấy bẩn rồi! A di đà phật!
Thiết Hài chắp tay trước ngực niệm phật hiệu.
Thiết Hài vừa nói ra câu này thì trong lòng của Tả Đăng Phong cảm thấy may mắn vì hắn xử lý chuyện này khá thoả đáng.Nếu coi Thiết Hài như 1 thằng ngốc, lão nhất định sẽ phát hiện hắn nói dối và cảm thấy nghi ngờ.Hiện tại khi hắn nói ra sự thật, trong lòng của Thiết Hài sẽ không cảm thấy nghi ngờ nữa vì chuyện này rất hợp tình hợp lý.
-Đa tạ đại sư! Nếu như lão đến chậm thêm chút nữa, áo choàng của tôi sẽ bị cô ta cởi ra.
Tả Đăng Phong nhấn mạnh chi tiết hắn còn chưa cởi quần áo.
-Đúng thế,đúng thế! Cậu tuổi còn trẻ,ở trong phòng tối mà không nhân cơ hội đã rất khó rồi! Lão nạp đúng là không nhìn lầm cậu!
Thiết Hài nhìn Tả Đăng Phong với vẻ tán thưởng.
-Đại sư đường xa tới đây cũng nên lên lầu nghỉ ngơi 1 chút! Mai chúng ta sẽ lên lên đường.
Tả Đăng Phong gật đầu cười nói. Trong lúc nguy cấp có thể giữ được tỉnh táo quả thật quá quan trọng. Xử lý thoả đáng sẽ khiến hắn hoá nguy thành an, còn nếu như xử lý không được, thanh danh của hắn sẽ trôi theo dòng nước.Cho dù hắn không quan tâm người khác nói gì về hắn, nhưng mà hắn cũng không hy vọng người ta nói mình là hạng người dâm dục, đam mê nữ sắc.
-Vậy người phụ nữ kia đâu?
Thiết Hài lại chỉ tay lên lầu.
-Thị bị 1 tiếng phật hiệu uy nghiêm của đại sư làm cho bừng tỉnh nên lúc này đã xấu hổ lủi đi rồi.
Tả Đăng Phong nhân cơ hội tâng bốc. Thật ra Thiết Hài còn chưa niệm xong ''A Di Đà Phật'' thì đã ngã xuống đất rồi.
-A Di Đà Phật.
Thiết Hài nghe xong có vẻ rất tự đắc. Lão lại niệm thêm 1 lần phật hiệu. Sau khi niệm xong lão phi thân bay lên lầu 3, Tả Đăng Phong cũng phi thân lên theo.
-13, có nhớ ta không?
Thiết Hài nhìn thấy 13 có vẻ rất cao hứng. Lão đi tới vuốt ve nó. 13 cũng nhận ra lão liền kêu "meo" 1 tiếng đáp lại. Thiết Hài thấy 13 phản ứng như vậy bèn vui vẻ lấy tay đưa vào trong lòng móc ra 1 chiếc đùi gà đưa cho nó. Buổi tối 13 cũng ăn không nhiều lắm. Nó ngửi 1 lát rồi nhận lấy cái đù gà khiến Thiết Hài càng vui vẻ hơn.
-Đại sư, ngài đã từng chính diện giao đấu với Đồng Giáp lần nào chưa?
Tả Đăng Phong đóng cửa sổ sau đó đến tủ rượu lấy ra một bình rượu đế.
-Mấy năm trước đã từng giao thủ 1 lần. Đại thủ ấn của phiên tăng kia rất lợi hại ! Lão nạp chỉ có thể đánh ngang tay với y.
Thiết Hài nhìn qua bình rượu trong tay của Tả Đăng Phong, sau đó đưa mắt nhìn nội thất trong phòng.
-Rượu là điều cấm thứ 5 trong 8 điều cấm của Phật môn. Người xuất gia thông thường không được uống rượu nhưng đại sư phật hiệu cao thâm, rượu thịt qua dạ dày nhưng Phật tổ luôn trong lòng.
Tả Đăng Phong mở nắp bình rượu đế rồi đưa cho Thiết Hài.
-Ha ha, thật ra lão đây cũng không nên uống rượu.
Thiết Hài chê cười tự mỉa đón lấy bình rượu.
Phản ứng của Thiết Hài nhìn như bình thản không có vẻ ngạc nhiên đã cho thấy lão biết rõ Tả Đăng Phong đang kiếm cớ cho lão uống rượu. Điều này nói lên lão cũng không ngu. Đối với lão hòa thượng điên Thiết Hài này, Tả Đăng Phong cũng không cần phải cảm thấy lão đáng thương, bởi vì lão đã luyện tới cảnh giới cao nhất của Tẩy Tủy Kinh -- cảnh giới cửu trọng, có thể nói đã là võ học tông sư thời nay. Lão hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không muốn lừa gạt lão bởi vì tính cách của lão vốn từ bi hỉ xả mà Tả Đăng Phong cũng không muốn lừa gạt người tốt. Tả Đăng Phong phần nhiều chỉ thích trêu chọc lão. Bởi vì lão ngây ngô nửa điên nửa khùng nên trêu chọc lão cũng rất vui .
-Lão ăn cơm chưa?
Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài đang nốc rượu.
-Lão đã dùng qua cơm bố thí nên không cần phải lo cho lão.
Miệng của Thiết Hài thỉnh thoảng vẫn hay dùng những từ của Phật Môn. Nhưng bữa cơm bố thí của lão chỉ sợ cũng chẳng phải là cơm chay.
Tả Đăng Phong nghe xong liền ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch. Thiết Hài đến cũng đúng lúc vì hắn cũng đang muốn đi về phía Tây.Lão cũng có thể giúp đỡ 1 số chuyện. Quan trọng hơn là khi Thiết Hài đến rồi thì hắn không cần phải thả ra thanh phù trùng để gọi Ngọc Phất nữa.Chuyến đi tới Mao Sơn lần trước khiến trong lòng của Tả Đăng Phong cảm thấy không được tự nhiên. Hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngọc Phất. Tuy trước mắt hắn cũng chưa động tình với nàng, nhưng đạo lý ở lâu tất sinh tình hắn cũng biết rõ. Ngọc Phất không giống như Kỷ Toa. Hắn hoàn toàn miễn dịch với Kỷ Toa, nhưng hắn lại chưa thể hoàn toàn miễn dịch với Ngọc Phất.
Còn vấn đề của Đồng Giáp nữa. Lão đại hán gian này tốt nhất cũng nên xử lý. Hiện tại Thiết Hài đã đến, hai người liên thủ tuyệt đối có thể trừ khử đi tên Lạt Ma đó. Sau khi giết y rồi thì giết cái tên thị trưởng gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Như vậy coi như cũng dễ ăn nói với Kỷ Toa vì dù sao hắn cũng đã được miễn phí nhìn người ta đi tắm.
Một lát sau, trong lòng Tả Đăng Phong còn đang suy nghĩ. Trang bị cũng phải tới mấy ngày nữa mới kiếm đủ, thôi thì sáng mai cứ dắt Thiết Hài đi dạo 1 hồi. Đến khi trang bị đầy đủ thì đi trừ khử Đồng Giáp, sau đó lên đường tới phía Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.