Quyển 4 - Chương 403: Nhổ cỏ tận gốc
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
"Tả chân nhân, sao máy bay lại ngừng?" Đại Đầu nghi hoặc hỏi Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn cũng không biết.
Hai người bay tới gần máy bay, thì máy bay lại bật đèn pha, tiếp tục bay đi, lần này tốc độ bay rất chậm, hai người hoàn toàn có thể bám theo.
"Họ đang đùa chúng ta." Đại Đầu nói.
"Không đơn giản như vậy, họ muốn dẫn chúng ta tới chỗ họ." Tả Đăng Phong đáp.
"Có lẽ vậy, họ có thể liên lạc được với tổng bộ thông qua điện thoại vệ tinh, có lẽ tổng bộ của họ bảo họ làm vậy, nếu chúng ta đi theo, tất sẽ rơi vào bẫy." Đại Đầu nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không biết điện thoại vệ tinh là gì, nhưng hắn biết đó chắc chắn là một thiết bị thông tin hiện đại.
"Máy bay trực thăng không bay được xa, tổng bộ của họ chắc chắn không xa nơi này." Đại Đầu phân tích.
Tả Đăng Phong lại gật đầu.
"Nếu họ đã biết máy bay trực thăng dẫn chúng ta tới, nhất định sẽ đặt bẫy chờ chúng ta." Đại Đầu tiếp tục nói.
Tả Đăng Phong tiếp tục gật đầu.
"Tả chân nhân, chúng ta phải chuẩn bị trước, nơi này là địa bàn của họ, tôi không biết gì về nơi này cả, cũng không biết họ sẽ làm gì chúng ta." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong chỉ cứ gật đầu, thì không khỏi nôn nóng.
Tả Đăng Phong lại gật đầu.
"Tả chân nhân, ngài nói chuyện đi." Đại Đầu cố gắng bay tới sóng vai với Tả Đăng Phong.
"Lồng chó không thể giam được cọp, họ đã có một quyết định rất sai lầm." Tả Đăng Phong đeo bao tay Thuần Dương lên. Máy bay trực thăng dẫn hai người dẫn tới trụ sở của họ là muốn bắt sống hai người về làm nghiên cứu, nếu để làm nghiên cứu liền nhất định sẽ không bắn vào họ, mà dù có bắn thì cũng chưa chắc bắt được hai người, nên không dám bắn lại càng là muốn chết.
Đại Đầu biết Tả Đăng Phong đã có kế sách, nên không nhiều chuyện nữa, chỉ chăm chú đề khí cố đuổi kịp Tả Đăng Phong. Y vóc người thấp bé, tu vi không đủ, bay theo rất là vất vả.
Đại Đầu đoán không sai, bay hơn một giờ thì phía trước xuất hiện ánh đèn. Tả Đăng Phong quan sát, thấy cách đó hơn mười dặm có một quần thể kiến trúc to lớn, xung quanh có tường bằng xi măng cao tới ba trượng, bên trên tường có lưới sắt dạng xoắn ốc, chỗ này lúc trước hẳn là một nhà tù.
Máy bay may tới gần khu kiến trúc thì tăng tốc, ý đồ rất rõ ràng, muốn hai người chạy tới trước đưa Vạn Tiểu Đường xuống.
Chạm chân lên đất bằng, Tả Đăng Phong liền có cảm giác chân thật, tới nơi này hắn có thể phát huy mười phần tu vi, nhưng hắn không tăng tốc, mà đợi được máy bay bay vào bên trong tường mới phát lực, vút qua một hơi tám dặm, phóng vào bên trong.
Lúc này cánh quạt máy bay vẫn còn chưa dừng hẳn, Tả Đăng Phong đã lọt vào trong sân, phóng máy bay, người chưa tới, linh khí đã tới trước, giết chết phi công ngay trên ghế ngồi, cây mâu độc vẫn đang cắm trên khoang lái, Tả Đăng Phong vận linh khí rút nó ra, trở tay đâm chết người xạ thủ còn lại.
Diện tích trong sân rất lớn, máy bay trực thăng dừng ngay giữa sân, xung quanh sân đứng sẵn khoảng hai mươi người mặc đồ bảo hộ sinh hóa, có mấy người đã cầm sẵn súng, đều là loại súng bắn ra lưới trắng kia, lại có mấy người xách theo ba cáng cứu thương, rõ ràng là chuẩn bị cho Vạn Tiểu Đường và hai người họ.
Tả Đăng Phong xách mâu đâm vào bảng điều khiển của máy bay hai nhát, rồi vọt ra ngoài. Những người này mặc đồ sinh hóa làm hắn nhớ tới đội 731 của Nhật, cộng với phải lăng không di chuyển thời gian dài làm hắn vô cùng nóng nảy, ra tay không chút lưu tình. Người có tu vi tử khí đỉnh cao đối phó với người bình thường đương nhiên chẳng có gì là khó khăn, mới hít thở được vài hơi là Tả Đăng Phong đã diệt sạch người ba mặt đông Tây Nam, người mặt bắc thấy tình thế sắp mất khống chế, vội nổ súng, nhưng Tả Đăng Phong đã nổi sát cơ, không tránh không né, hai tay cùng múa, tay trái dùng bao tay Thuần Dương hòa tan băng mâu, tay phải dùng Huyền Âm chân khí, trong chớp mắt, băng đã biến thành băng thuẫn.
Nhờ băng thuẫn bảo vệ, Tả Đăng Phong vọt tới gần, lại biến băng thuẫn thành băng mâu, giết sạch đám người hướng bắc.
"Tả chân nhân, đi thôi!" Đại Đầu dùng sưu hồn quyết rút hồn phách con rắn ra khỏi người Vạn Tiểu Đường, rồi phát ra tử khí, giết luôn hồn phách đó.
Tả Đăng Phong không trả lời, ném băng mâu vào một kẻ mới chạy ra từ phía đông, Tả Đăng Phong vọt theo, rút băng mâu ra, vọt vào gian phòng đang mở cửa phía đông đó.
Nơi này là một khu vực tiêu độc khổng lồ, để rất nhiều bộ trang phục sinh hóa, nóc nhà có hệ thống lọc khí phức tạp và vòi phun, chếch hướng bắc có một cửa kính lớn.
"Tả chân nhân, đừng giết, đi thôi." Đại Đầu chạy theo kéo tay hắn.
"Đánh rắn không chết sẽ có hậu hoạn, nhổ cỏ nhất định phải nhổ tận gốc." Tả Đăng Phong tiến thẳng về cánh cửa kính hước bắc, đập một cái, cánh cửa kính vậy mà không vỡ, Tả Đăng Phong thấy vậy cau mặt, Huyền Âm chân khí vung ra, đập vỡ tan cánh cửa kính.
"Tả chân nhân, đừng giết, chính sự quan trọng hơn." Đại Đầu vội kéo Tả Đăng Phong lần nữa, cánh cửa kính này vốn là để ngăn cách không khí độc bên ngoài, bên trong còn có một cánh cửa kính nữa, nếu Tả Đăng Phong đập vỡ luôn cánh cửa thứ hai, bệnh độc sẽ xâm nhập vào đại bản doanh của đối phương.
"Tại sao không giết?" Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, hắn đang là người thắng, nắm giữ sự sống còn của đối phương, nếu ba người họ bị đối phương bắt giữ, chắc chắn sẽ bị mổ bụng phanh thây.
"Đây không phải là thời Dân quốc, giết người là phạm pháp." Đại Đầu lo lắng nói.
"Ai tới chấp pháp, cậu hả?!" Tả Đăng Phong cười gằn, vẫy tay trái phát ra Thuần Dương linh khí, cánh cửa kính trong nháy mắt bị chảy ra.
Tả Đăng Phong lập tức xoay người đi ra khỏi phòng, những người này có lẽ có chỗ đáng thương, nhưng cũng có chỗ đáng hận, nếu không giết hết họ, không chắc họ sẽ lại không chặn đường hoặc giở trò trên máy bay của ba người.
Vạn Tiểu Đường hôn mê bất tỉnh, Tả Đăng Phong cất bao tay Thuần Dương vào túi, cõng Vạn Tiểu Đường lên lưng, lăng không bay ra, Đại Đầu thở dài đi theo.
Đại Đầu mò theo khí tức của Thập Tam để tìm nó, Tả Đăng Phong lấy nước, giúp Vạn Tiểu Đường tỉnh lại.
“Sao tôi lại đây?" Vạn Tiểu Đường không nhớ gì những chuyện đã xảy ra.
"Đi thôi, mau tìm lấy món đồ, rồi nhanh chóng rời khỏi đây." Tả Đăng Phong chẳng buồn giải thích, cõng cô lên lưng bay vút đi.
Trên đường đi Vạn Tiểu Đường vẫn không ngừng truy hỏi, nhưng Tả Đăng Phong không hề trả lời, Đại Đầu lo làm cô sợ nên cũng không nói.
Trở lại Kim tự tháp trong lòng đất, trời cũng đã sáng, Tả Đăng Phong kiểm tra rương gỗ, lương khô còn lại không ít, nhưng nước chỉ đủ duy trì hai ngày.
Đến chín giờ sáng, Đại Đầu chui xuống Kim tự tháp, Vạn Tiểu Đường đòi đi theo, lần này Tả Đăng Phong không cản.
Đến trưa, hai người leo lên, không tìm được thân hóa nhân.
"Rất có thể bên dưới nước đen, tuy nước đen không còn tính ăn mòn nhưng vẫn có độc, không thể lặn xuống dưới đó tìm được." Đại Đầu nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Đại Đầu, rồi nhảy xuống lòng đất. Tầng cao nhất của Kim tự tháp có một không gian rất lớn, hiện giờ đã phủ đầy cát, xung quanh có một ít xương cốt động vật cỡ lớn, trên vách đá xung quanh còn có bích hoạ.
Tả Đăng Phong không quan sát mớ xương cốt, cũng không xem bích hoạ, mà chuyển xuống tầng hai. Tầng hai có hai gian phòng, tầng ba có ba cái, dưới tầng bốn có một cái huyệt động thiên nhiên, giống với miêu tả của Đại Đầu, đường kính chừng năm dặm, giữa có một cái đảo biệt lập nhô ra, bên trên chất đống rất nhiều món đồ kim loại có hình dạng quái lạ, bao phủ hai dặm chung quanh đều là nước đen, xác của con rắn đang trôi nổi phía đông của đầm nước đen.
"Nhất định phải tìm đồ ngay dưới này?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nước đen này có thể sinh ra chất trung hòa với bệnh độc bên ngoài, cho thấy nó đã từng tiếp xúc với thân hóa nhân." Đại Đầu đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, tay phải vươn ra phát Huyền Âm chân khí, hàn khí phóng ra, nước đen lập tức kết băng, sau nửa giờ, cả đầm nước đen đều biến thành băng.
"Không nên đứng xa tôi hơn ba dặm." Tả Đăng Phong ngồi bệt dưới đất, kết băng đầm nước là hao sạch linh khí trong người hắn, nên phạm vi che chở bị thu nhỏ lại rất nhiều.
Đại Đầu đương nhiên biết phải làm gì, vung búa lớn đập băng, tìm tòi, Tả Đăng Phong bắt chỉ quyết khôi phục linh khí
"Tìm thấy rồi!" Hai giờ chiều, Đại Đầu hô vang.
Tả Đăng Phong đứng dậy xem, thấy Đại Đầu đang cầm một khối kim loại cẩn thận bỏ vào trong cái hộp đựng đặc thù, khối kim loại này to cỡ trứng gà, hình tròn dẹp, xem dáng vẻ thì rõ ràng đã từng bị nhiệt độ cao làm chảy ra.
"Màu sắc của nó có đúng hay không?" Tả Đăng Phong cầm lấy hộp đựng kim loại, đưa cho Vạn Tiểu Đường xem.
“Tôi cũng chỉ là nghe nói, chưa từng nhìn thấy nó." Vạn Tiểu Đường mở đèn pin, nhìn rồi đáp.
"Tả chân nhân, vật này có kịch độc." Đại Đầu lắc mình tới gần, lấy lại cái hộp từ tay Tả Đăng Phong.
"Cậu chắc chắn là nó?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Đúng vậy, đây là thứ tôi muốn tìm." Đại Đầu bịt kín cái hộp, cẩn thận bỏ vào balô sau lưng.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong gật đầu.
Đại Đầu kéo tay Vạn Tiểu Đường, dẫn đầu đi ra ngoài, Tả Đăng Phong thấy hai người quay lưng, mới lấy hộp sắt trong ngực ra, bỏ một miếng kim loại nhỏ vào. Đây là lúc hắn giả bộ mượn đưa cho Vạn Tiểu Đường xem đã vận lực bẻ lấy một ít. Hắn vẫn luôn cảm thấy người của Tử Dương luôn có điều giấu diếm mình, hắn muốn tìm thời cơ thí nghiệm thử xem kim loại này rốt cuộc có tác dụng gì . . .
Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn cũng không biết.
Hai người bay tới gần máy bay, thì máy bay lại bật đèn pha, tiếp tục bay đi, lần này tốc độ bay rất chậm, hai người hoàn toàn có thể bám theo.
"Họ đang đùa chúng ta." Đại Đầu nói.
"Không đơn giản như vậy, họ muốn dẫn chúng ta tới chỗ họ." Tả Đăng Phong đáp.
"Có lẽ vậy, họ có thể liên lạc được với tổng bộ thông qua điện thoại vệ tinh, có lẽ tổng bộ của họ bảo họ làm vậy, nếu chúng ta đi theo, tất sẽ rơi vào bẫy." Đại Đầu nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không biết điện thoại vệ tinh là gì, nhưng hắn biết đó chắc chắn là một thiết bị thông tin hiện đại.
"Máy bay trực thăng không bay được xa, tổng bộ của họ chắc chắn không xa nơi này." Đại Đầu phân tích.
Tả Đăng Phong lại gật đầu.
"Nếu họ đã biết máy bay trực thăng dẫn chúng ta tới, nhất định sẽ đặt bẫy chờ chúng ta." Đại Đầu tiếp tục nói.
Tả Đăng Phong tiếp tục gật đầu.
"Tả chân nhân, chúng ta phải chuẩn bị trước, nơi này là địa bàn của họ, tôi không biết gì về nơi này cả, cũng không biết họ sẽ làm gì chúng ta." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong chỉ cứ gật đầu, thì không khỏi nôn nóng.
Tả Đăng Phong lại gật đầu.
"Tả chân nhân, ngài nói chuyện đi." Đại Đầu cố gắng bay tới sóng vai với Tả Đăng Phong.
"Lồng chó không thể giam được cọp, họ đã có một quyết định rất sai lầm." Tả Đăng Phong đeo bao tay Thuần Dương lên. Máy bay trực thăng dẫn hai người dẫn tới trụ sở của họ là muốn bắt sống hai người về làm nghiên cứu, nếu để làm nghiên cứu liền nhất định sẽ không bắn vào họ, mà dù có bắn thì cũng chưa chắc bắt được hai người, nên không dám bắn lại càng là muốn chết.
Đại Đầu biết Tả Đăng Phong đã có kế sách, nên không nhiều chuyện nữa, chỉ chăm chú đề khí cố đuổi kịp Tả Đăng Phong. Y vóc người thấp bé, tu vi không đủ, bay theo rất là vất vả.
Đại Đầu đoán không sai, bay hơn một giờ thì phía trước xuất hiện ánh đèn. Tả Đăng Phong quan sát, thấy cách đó hơn mười dặm có một quần thể kiến trúc to lớn, xung quanh có tường bằng xi măng cao tới ba trượng, bên trên tường có lưới sắt dạng xoắn ốc, chỗ này lúc trước hẳn là một nhà tù.
Máy bay may tới gần khu kiến trúc thì tăng tốc, ý đồ rất rõ ràng, muốn hai người chạy tới trước đưa Vạn Tiểu Đường xuống.
Chạm chân lên đất bằng, Tả Đăng Phong liền có cảm giác chân thật, tới nơi này hắn có thể phát huy mười phần tu vi, nhưng hắn không tăng tốc, mà đợi được máy bay bay vào bên trong tường mới phát lực, vút qua một hơi tám dặm, phóng vào bên trong.
Lúc này cánh quạt máy bay vẫn còn chưa dừng hẳn, Tả Đăng Phong đã lọt vào trong sân, phóng máy bay, người chưa tới, linh khí đã tới trước, giết chết phi công ngay trên ghế ngồi, cây mâu độc vẫn đang cắm trên khoang lái, Tả Đăng Phong vận linh khí rút nó ra, trở tay đâm chết người xạ thủ còn lại.
Diện tích trong sân rất lớn, máy bay trực thăng dừng ngay giữa sân, xung quanh sân đứng sẵn khoảng hai mươi người mặc đồ bảo hộ sinh hóa, có mấy người đã cầm sẵn súng, đều là loại súng bắn ra lưới trắng kia, lại có mấy người xách theo ba cáng cứu thương, rõ ràng là chuẩn bị cho Vạn Tiểu Đường và hai người họ.
Tả Đăng Phong xách mâu đâm vào bảng điều khiển của máy bay hai nhát, rồi vọt ra ngoài. Những người này mặc đồ sinh hóa làm hắn nhớ tới đội 731 của Nhật, cộng với phải lăng không di chuyển thời gian dài làm hắn vô cùng nóng nảy, ra tay không chút lưu tình. Người có tu vi tử khí đỉnh cao đối phó với người bình thường đương nhiên chẳng có gì là khó khăn, mới hít thở được vài hơi là Tả Đăng Phong đã diệt sạch người ba mặt đông Tây Nam, người mặt bắc thấy tình thế sắp mất khống chế, vội nổ súng, nhưng Tả Đăng Phong đã nổi sát cơ, không tránh không né, hai tay cùng múa, tay trái dùng bao tay Thuần Dương hòa tan băng mâu, tay phải dùng Huyền Âm chân khí, trong chớp mắt, băng đã biến thành băng thuẫn.
Nhờ băng thuẫn bảo vệ, Tả Đăng Phong vọt tới gần, lại biến băng thuẫn thành băng mâu, giết sạch đám người hướng bắc.
"Tả chân nhân, đi thôi!" Đại Đầu dùng sưu hồn quyết rút hồn phách con rắn ra khỏi người Vạn Tiểu Đường, rồi phát ra tử khí, giết luôn hồn phách đó.
Tả Đăng Phong không trả lời, ném băng mâu vào một kẻ mới chạy ra từ phía đông, Tả Đăng Phong vọt theo, rút băng mâu ra, vọt vào gian phòng đang mở cửa phía đông đó.
Nơi này là một khu vực tiêu độc khổng lồ, để rất nhiều bộ trang phục sinh hóa, nóc nhà có hệ thống lọc khí phức tạp và vòi phun, chếch hướng bắc có một cửa kính lớn.
"Tả chân nhân, đừng giết, đi thôi." Đại Đầu chạy theo kéo tay hắn.
"Đánh rắn không chết sẽ có hậu hoạn, nhổ cỏ nhất định phải nhổ tận gốc." Tả Đăng Phong tiến thẳng về cánh cửa kính hước bắc, đập một cái, cánh cửa kính vậy mà không vỡ, Tả Đăng Phong thấy vậy cau mặt, Huyền Âm chân khí vung ra, đập vỡ tan cánh cửa kính.
"Tả chân nhân, đừng giết, chính sự quan trọng hơn." Đại Đầu vội kéo Tả Đăng Phong lần nữa, cánh cửa kính này vốn là để ngăn cách không khí độc bên ngoài, bên trong còn có một cánh cửa kính nữa, nếu Tả Đăng Phong đập vỡ luôn cánh cửa thứ hai, bệnh độc sẽ xâm nhập vào đại bản doanh của đối phương.
"Tại sao không giết?" Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, hắn đang là người thắng, nắm giữ sự sống còn của đối phương, nếu ba người họ bị đối phương bắt giữ, chắc chắn sẽ bị mổ bụng phanh thây.
"Đây không phải là thời Dân quốc, giết người là phạm pháp." Đại Đầu lo lắng nói.
"Ai tới chấp pháp, cậu hả?!" Tả Đăng Phong cười gằn, vẫy tay trái phát ra Thuần Dương linh khí, cánh cửa kính trong nháy mắt bị chảy ra.
Tả Đăng Phong lập tức xoay người đi ra khỏi phòng, những người này có lẽ có chỗ đáng thương, nhưng cũng có chỗ đáng hận, nếu không giết hết họ, không chắc họ sẽ lại không chặn đường hoặc giở trò trên máy bay của ba người.
Vạn Tiểu Đường hôn mê bất tỉnh, Tả Đăng Phong cất bao tay Thuần Dương vào túi, cõng Vạn Tiểu Đường lên lưng, lăng không bay ra, Đại Đầu thở dài đi theo.
Đại Đầu mò theo khí tức của Thập Tam để tìm nó, Tả Đăng Phong lấy nước, giúp Vạn Tiểu Đường tỉnh lại.
“Sao tôi lại đây?" Vạn Tiểu Đường không nhớ gì những chuyện đã xảy ra.
"Đi thôi, mau tìm lấy món đồ, rồi nhanh chóng rời khỏi đây." Tả Đăng Phong chẳng buồn giải thích, cõng cô lên lưng bay vút đi.
Trên đường đi Vạn Tiểu Đường vẫn không ngừng truy hỏi, nhưng Tả Đăng Phong không hề trả lời, Đại Đầu lo làm cô sợ nên cũng không nói.
Trở lại Kim tự tháp trong lòng đất, trời cũng đã sáng, Tả Đăng Phong kiểm tra rương gỗ, lương khô còn lại không ít, nhưng nước chỉ đủ duy trì hai ngày.
Đến chín giờ sáng, Đại Đầu chui xuống Kim tự tháp, Vạn Tiểu Đường đòi đi theo, lần này Tả Đăng Phong không cản.
Đến trưa, hai người leo lên, không tìm được thân hóa nhân.
"Rất có thể bên dưới nước đen, tuy nước đen không còn tính ăn mòn nhưng vẫn có độc, không thể lặn xuống dưới đó tìm được." Đại Đầu nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Đại Đầu, rồi nhảy xuống lòng đất. Tầng cao nhất của Kim tự tháp có một không gian rất lớn, hiện giờ đã phủ đầy cát, xung quanh có một ít xương cốt động vật cỡ lớn, trên vách đá xung quanh còn có bích hoạ.
Tả Đăng Phong không quan sát mớ xương cốt, cũng không xem bích hoạ, mà chuyển xuống tầng hai. Tầng hai có hai gian phòng, tầng ba có ba cái, dưới tầng bốn có một cái huyệt động thiên nhiên, giống với miêu tả của Đại Đầu, đường kính chừng năm dặm, giữa có một cái đảo biệt lập nhô ra, bên trên chất đống rất nhiều món đồ kim loại có hình dạng quái lạ, bao phủ hai dặm chung quanh đều là nước đen, xác của con rắn đang trôi nổi phía đông của đầm nước đen.
"Nhất định phải tìm đồ ngay dưới này?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nước đen này có thể sinh ra chất trung hòa với bệnh độc bên ngoài, cho thấy nó đã từng tiếp xúc với thân hóa nhân." Đại Đầu đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, tay phải vươn ra phát Huyền Âm chân khí, hàn khí phóng ra, nước đen lập tức kết băng, sau nửa giờ, cả đầm nước đen đều biến thành băng.
"Không nên đứng xa tôi hơn ba dặm." Tả Đăng Phong ngồi bệt dưới đất, kết băng đầm nước là hao sạch linh khí trong người hắn, nên phạm vi che chở bị thu nhỏ lại rất nhiều.
Đại Đầu đương nhiên biết phải làm gì, vung búa lớn đập băng, tìm tòi, Tả Đăng Phong bắt chỉ quyết khôi phục linh khí
"Tìm thấy rồi!" Hai giờ chiều, Đại Đầu hô vang.
Tả Đăng Phong đứng dậy xem, thấy Đại Đầu đang cầm một khối kim loại cẩn thận bỏ vào trong cái hộp đựng đặc thù, khối kim loại này to cỡ trứng gà, hình tròn dẹp, xem dáng vẻ thì rõ ràng đã từng bị nhiệt độ cao làm chảy ra.
"Màu sắc của nó có đúng hay không?" Tả Đăng Phong cầm lấy hộp đựng kim loại, đưa cho Vạn Tiểu Đường xem.
“Tôi cũng chỉ là nghe nói, chưa từng nhìn thấy nó." Vạn Tiểu Đường mở đèn pin, nhìn rồi đáp.
"Tả chân nhân, vật này có kịch độc." Đại Đầu lắc mình tới gần, lấy lại cái hộp từ tay Tả Đăng Phong.
"Cậu chắc chắn là nó?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Đúng vậy, đây là thứ tôi muốn tìm." Đại Đầu bịt kín cái hộp, cẩn thận bỏ vào balô sau lưng.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong gật đầu.
Đại Đầu kéo tay Vạn Tiểu Đường, dẫn đầu đi ra ngoài, Tả Đăng Phong thấy hai người quay lưng, mới lấy hộp sắt trong ngực ra, bỏ một miếng kim loại nhỏ vào. Đây là lúc hắn giả bộ mượn đưa cho Vạn Tiểu Đường xem đã vận lực bẻ lấy một ít. Hắn vẫn luôn cảm thấy người của Tử Dương luôn có điều giấu diếm mình, hắn muốn tìm thời cơ thí nghiệm thử xem kim loại này rốt cuộc có tác dụng gì . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.