Quyển 1 - Chương 53: Nơi hoang dã ngẫu nhiên gặp được
Phong Ngự Cửu Thu
17/11/2013
Tả Đăng Phong cảm thấy mệt rồi, đã không trộm được đồ lại còn bị người ta đuổi theo nữa, thật sự là biệt khuất a.
Chạy từ lúc chạng vạng tối cho đến đêm khuya, 2 tên tăng nhân vẫn đuổi theo sau hắn. Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong không chạy ở ngoài đường lớn nữa mà là chạy vào rừng.
13 luôn chạy sau hắn, nó không tỏ ra có chút mệt mỏi nào, tuy rằng Tả Đăng Phong đã biết nó chạy nhanh, nhưng không nghĩ thể lực có nó lại tốt như vậy.
3h sáng, Tả Đăng Phong cảm thấy Linh khí trong cơ thể gần khô kiệt, vì vậy hắn liền lấy bao tay ra đeo lên để bổ sung Linh khí. 2 tên tăng nhân ở phía sau đuổi theo liền mắng mỏ kêu Tả Đăng Phong dừng lại nhưng mà Tả Đăng Phong càng nghe thì càng chạy nhanh.
Đi vào rừng cây, Tả Đăng Phong vẫn không thoát được sự truy đuổi của 2 tên tăng nhân. Nửa đêm tới sáng, Tả Đăng Phong cảm thấy đói bụng, ngày hôm qua hắn chưa ăn cai gì, chạy cả đêm nên cảm thấy đói rồi. Mà 2 tên tăng nhân kia vừa mới ăn xong cơm tối, nên chạy 5-6 tiếng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đến lúc này đã không còn phải đuổi theo trộm nữa rồi, mà song phương đang đánh giá sức của đôi chân.
Song phương đều có Linh khí, tốc độ chạy hiển nhiên là rất nhanh. Tả Đăng Phong cũng không có biết là đã chạy được bao nhiêu km, hắn chỉ biết rằng bàn thân nhắm về phía Tây Bắc mà chạy. Thẳng đến khi song phương cảm thấy hơi mệt mỏi thì tốc độ mới chậm lại. Dù vậy song phương vẫn không có dừng lại, chạy suốt một đêm, mãi cho đến khi tờ mờ sáng thì vẫn là người đuổi ta chạy.
Rốt cuộc 2 hòa thượng cũng dừng lại, sở dĩ bọn hắn dừng lại là tại vì giày của bọn hắn đã rách hết rồi. Chạy một quãng đường dài, hơn nữa lại dùng Linh khí cho nên giày bọn chúng không rách cũng khó.
- Không phục thì đến đây.
Tả Đăng Phong thấy 2 tăng nhân dừng lại thì xoay người hô lớn.
2 tăng nhân vốn là uể oải, nghe được Tả Đăng Phong nói lời trào phúng như thế thì liền miễn cưỡng đuổi theo. Tả Đăng Phong thấy thế lập tức mang 13 chạy lên một ngọn núi.
Chạy lên núi, 2 tên tăng nhân liền bị bụi gai quấn vào người, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không có cười nhạo mà chạy lên núi. Hắn lo lắng 2 tên tăng nhân sẽ cởi hết quần áo mà đuổi theo hắn.
Trên đường chạy lên núi, Tả Đăng Phong phát hiện trên ngọn núi này có sơn đạo, xung quanh núi có rất nhiều sơn động. Ở giữa núi còn có những đạo quan cùng chùa chiên hoang tàn, gạch đá đổ nát. Dựa theo những thứ còn sót lại thì nơi này trước đây hẳn là một tòa đạo quán, ngoài ra gạch ở đây rất nhỏ so với gạch dùng để xây những tòa đạo quán thông thường, điều này nói nên phế tích này có cách đây rất lâu rồi.
Bởi vì niên đạo quá xưa cho nên những vật liệu bằng gỗ đã biến mất, bất quá dựa theo những đống đá vụn ở đây thì quy mô của đạo quán này cũng không nhỏ.
Tả Đăng Phong dừng lại ở sườn núi giây lát rồi bắt đầu trèo lên đỉnh núi, hắn muốn lên đỉnh núi để xem 2 tên tăng nhân có đuổi lên nữa không.
Sau khi lên đỉnh núi, Tả Đăng Phong ngước mắt nhìn xa thì thấy 2 tên tăng nhân đã khập khễnh rời đi, điều này làm hắn yên lòng, sau đó hắn nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Đỉnh núi cũng còn lại một cái nền đất và vô số gạch đá, điều này nói lên nơi này trước đây cũng là một tòa kiến trúc rất lớn. Đỉnh núi có gió lớn, Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn quanh thì thấy ở đống gạch đá kia có một pho Pháp tượng, hắn đi tới để nhìn xem. Pho tượng này đã bị thời gian bào mòn nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy được, đây là một vị Thái Thượng Đạo Quân của Tiệt giáo, hắn cũng không phải dựa vào mặt để nói lên điều này, mà hắn dựa vào Thái Cực đồ trong tay của Pháp tượng.
Ngoài Pháp tượng này ra thì trên đỉnh núi cũng không có tượng nào khác, điều này nói lên trước đây nơi này chính là đạo quán của Tiệt giáp.
Nhìn xung quanh một lát, Tả Đăng Phong liền phát hiện ở trước mặt có một sơn động, vì thế hắn liền nhặt cỏ khô vào củi, vào đốt lửa để sưởi ấm.
Sau khi đốt lửa lên thì Tả Đăng Phong bắt đầu sưởi ấm, lúc này hắn phát hiện không có 13 bên người. Vì thế liền đứng dậy đi gọi.
Đi ra sơn động hô vài tiếng, xa xa truyền đến tiếng kêu của 13, Tả Đăng Phong theo tiếng mà tới, phát hiện 13 đang ngồi xổm trước một bụi cỏ cách đó không xa.
- 13, mày đang nhìn cái gì thế?
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn 13, lúc này 13 đang nhìn vào một miếng thạch bích của phía Bắc, chiều cao của miếng thạch bích này khoảng 5m, dài chừng 23-25m, đúng là một lối vào, mặt trên có viết chữ nhưng đã bị thời gian bào mòn, chỉ còn thấy được vài đồ họa trên này.
“Meo Meo”
13 kêu lên một tiếng.
Thấy vẻ mặt di thường của nó thì Tả Đăng Phong vội vàng ngó xuống, phát hiện mắt phải của 13 cũng không biến thành màu vàng, cái này nói rõ nó không nhìn thấy vật Âm tính gì.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên rồi đi. Đi được mấy bước, thấy 13 vẫn không chịu đi, nó nghiêng đầu, mắt mèo lộ vẻ tò mò, dường như nó tìm thấy được một thứ thú vị.
Tả Đăng Phong thấy thế rất là nghi hoặc, liền đi về phía thạch bích kia, hắn quang sát tỉ mỉ cũng không có phát hiện điều gì khác thường, nhưng mà vẻ mặt 13 càng ngày càng tỏ ra hiếu kỳ, mắt mèo mở to.
- Đây là một ngôi mộ sao ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn về phía 13.
13 nghe vậy lắc lắc đầu.
- Trong này có gì à?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 gật đầu.
Tả Đăng Phong thấy vậy lập tức nghĩ đến sau miếng ngọc bích này là một gian mật thất, hơn nữa trong này còn có đồ.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cảm thấy hiếu kỳ, lại quan sát vào tấm thạch bích này, cuối cùng đi tới một vách thạch bích gần ngọn núi, ở đây hắn thấy được trên thạch bích có khắc Âm Dương Thái Cực phù, Dương phù cao hơn Âm phù khoảng 1 tấc. Giữa Âm
Bởi vì Dương phù cao hơn Âm phù, hơn nửa lại có khe hở cho nên Tả Đăng Phong đoán chỉ cần ấn vào Dương phù thì có thể mở được mật thất.
Cho dù là phát hiện mật thất tồn tại nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có xuống tay, hắn ngồi xuống đả tọa Luyện khí. Hắn làm như vậy sở dĩ là nếu như mở mật thất ra gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể chạy trốn.
Giữa trưa, đan điền của Tả Đăng Phong đã đầy khí, hắn đứng lên rồi lấy hết dũng khí, ấn vào Dương phù.
Ấn xong liền không có chút phản ứng nào, Tả Đăng Phong không do dự mà liền dùng Linh khí, vận hết toàn lực, cuối cùng cũng ấn được Dương phù, cùng lúc đó thạch bích vang lên mọt tiếng nặng nề, tấm thạch bích của phía Tây ngọn núi dần dần lui vào.
Tả Đăng Phong thấy mật thất đã mở ra thì vội vàng ngưng mắt đánh giá bên trong, khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là trong mật thất ngoài một Pháp tượng đạo sĩ ra thì cũng không có cái gì.
Tả Đăng Phong để sát mặt vào cửa đánh giá pho Pháp tượng kia, phát hiện đây là một pho Pháp tượng điêu khắc một đạo sĩ còn trẻ, toàn thân mặc áo bào, lông mày như trăng, vô cùng anh tuấn, ngay cả ngũ quan cùng với quàn áo đều rất sinh động, bởi vì đã quá lâu nên trên tượng có dính không ít tro bụi.
- 13, vào xem cái này nè.
Tả Đăng Phong quan sát một lát, quay đầu nhìn về phía Thập Tam.
Vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt 13 đột nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ, Tả Đăng Phong thấy thế vội quay dầu lại nhìn vào mặt thất, vừa nhìn vào thì lông tơ cả người dựng lên.
Tự dưng Pháp tượng nhắm mắt lại.
Chạy từ lúc chạng vạng tối cho đến đêm khuya, 2 tên tăng nhân vẫn đuổi theo sau hắn. Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong không chạy ở ngoài đường lớn nữa mà là chạy vào rừng.
13 luôn chạy sau hắn, nó không tỏ ra có chút mệt mỏi nào, tuy rằng Tả Đăng Phong đã biết nó chạy nhanh, nhưng không nghĩ thể lực có nó lại tốt như vậy.
3h sáng, Tả Đăng Phong cảm thấy Linh khí trong cơ thể gần khô kiệt, vì vậy hắn liền lấy bao tay ra đeo lên để bổ sung Linh khí. 2 tên tăng nhân ở phía sau đuổi theo liền mắng mỏ kêu Tả Đăng Phong dừng lại nhưng mà Tả Đăng Phong càng nghe thì càng chạy nhanh.
Đi vào rừng cây, Tả Đăng Phong vẫn không thoát được sự truy đuổi của 2 tên tăng nhân. Nửa đêm tới sáng, Tả Đăng Phong cảm thấy đói bụng, ngày hôm qua hắn chưa ăn cai gì, chạy cả đêm nên cảm thấy đói rồi. Mà 2 tên tăng nhân kia vừa mới ăn xong cơm tối, nên chạy 5-6 tiếng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đến lúc này đã không còn phải đuổi theo trộm nữa rồi, mà song phương đang đánh giá sức của đôi chân.
Song phương đều có Linh khí, tốc độ chạy hiển nhiên là rất nhanh. Tả Đăng Phong cũng không có biết là đã chạy được bao nhiêu km, hắn chỉ biết rằng bàn thân nhắm về phía Tây Bắc mà chạy. Thẳng đến khi song phương cảm thấy hơi mệt mỏi thì tốc độ mới chậm lại. Dù vậy song phương vẫn không có dừng lại, chạy suốt một đêm, mãi cho đến khi tờ mờ sáng thì vẫn là người đuổi ta chạy.
Rốt cuộc 2 hòa thượng cũng dừng lại, sở dĩ bọn hắn dừng lại là tại vì giày của bọn hắn đã rách hết rồi. Chạy một quãng đường dài, hơn nữa lại dùng Linh khí cho nên giày bọn chúng không rách cũng khó.
- Không phục thì đến đây.
Tả Đăng Phong thấy 2 tăng nhân dừng lại thì xoay người hô lớn.
2 tăng nhân vốn là uể oải, nghe được Tả Đăng Phong nói lời trào phúng như thế thì liền miễn cưỡng đuổi theo. Tả Đăng Phong thấy thế lập tức mang 13 chạy lên một ngọn núi.
Chạy lên núi, 2 tên tăng nhân liền bị bụi gai quấn vào người, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không có cười nhạo mà chạy lên núi. Hắn lo lắng 2 tên tăng nhân sẽ cởi hết quần áo mà đuổi theo hắn.
Trên đường chạy lên núi, Tả Đăng Phong phát hiện trên ngọn núi này có sơn đạo, xung quanh núi có rất nhiều sơn động. Ở giữa núi còn có những đạo quan cùng chùa chiên hoang tàn, gạch đá đổ nát. Dựa theo những thứ còn sót lại thì nơi này trước đây hẳn là một tòa đạo quán, ngoài ra gạch ở đây rất nhỏ so với gạch dùng để xây những tòa đạo quán thông thường, điều này nói nên phế tích này có cách đây rất lâu rồi.
Bởi vì niên đạo quá xưa cho nên những vật liệu bằng gỗ đã biến mất, bất quá dựa theo những đống đá vụn ở đây thì quy mô của đạo quán này cũng không nhỏ.
Tả Đăng Phong dừng lại ở sườn núi giây lát rồi bắt đầu trèo lên đỉnh núi, hắn muốn lên đỉnh núi để xem 2 tên tăng nhân có đuổi lên nữa không.
Sau khi lên đỉnh núi, Tả Đăng Phong ngước mắt nhìn xa thì thấy 2 tên tăng nhân đã khập khễnh rời đi, điều này làm hắn yên lòng, sau đó hắn nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Đỉnh núi cũng còn lại một cái nền đất và vô số gạch đá, điều này nói lên nơi này trước đây cũng là một tòa kiến trúc rất lớn. Đỉnh núi có gió lớn, Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn quanh thì thấy ở đống gạch đá kia có một pho Pháp tượng, hắn đi tới để nhìn xem. Pho tượng này đã bị thời gian bào mòn nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy được, đây là một vị Thái Thượng Đạo Quân của Tiệt giáo, hắn cũng không phải dựa vào mặt để nói lên điều này, mà hắn dựa vào Thái Cực đồ trong tay của Pháp tượng.
Ngoài Pháp tượng này ra thì trên đỉnh núi cũng không có tượng nào khác, điều này nói lên trước đây nơi này chính là đạo quán của Tiệt giáp.
Nhìn xung quanh một lát, Tả Đăng Phong liền phát hiện ở trước mặt có một sơn động, vì thế hắn liền nhặt cỏ khô vào củi, vào đốt lửa để sưởi ấm.
Sau khi đốt lửa lên thì Tả Đăng Phong bắt đầu sưởi ấm, lúc này hắn phát hiện không có 13 bên người. Vì thế liền đứng dậy đi gọi.
Đi ra sơn động hô vài tiếng, xa xa truyền đến tiếng kêu của 13, Tả Đăng Phong theo tiếng mà tới, phát hiện 13 đang ngồi xổm trước một bụi cỏ cách đó không xa.
- 13, mày đang nhìn cái gì thế?
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn 13, lúc này 13 đang nhìn vào một miếng thạch bích của phía Bắc, chiều cao của miếng thạch bích này khoảng 5m, dài chừng 23-25m, đúng là một lối vào, mặt trên có viết chữ nhưng đã bị thời gian bào mòn, chỉ còn thấy được vài đồ họa trên này.
“Meo Meo”
13 kêu lên một tiếng.
Thấy vẻ mặt di thường của nó thì Tả Đăng Phong vội vàng ngó xuống, phát hiện mắt phải của 13 cũng không biến thành màu vàng, cái này nói rõ nó không nhìn thấy vật Âm tính gì.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên rồi đi. Đi được mấy bước, thấy 13 vẫn không chịu đi, nó nghiêng đầu, mắt mèo lộ vẻ tò mò, dường như nó tìm thấy được một thứ thú vị.
Tả Đăng Phong thấy thế rất là nghi hoặc, liền đi về phía thạch bích kia, hắn quang sát tỉ mỉ cũng không có phát hiện điều gì khác thường, nhưng mà vẻ mặt 13 càng ngày càng tỏ ra hiếu kỳ, mắt mèo mở to.
- Đây là một ngôi mộ sao ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn về phía 13.
13 nghe vậy lắc lắc đầu.
- Trong này có gì à?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 gật đầu.
Tả Đăng Phong thấy vậy lập tức nghĩ đến sau miếng ngọc bích này là một gian mật thất, hơn nữa trong này còn có đồ.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cảm thấy hiếu kỳ, lại quan sát vào tấm thạch bích này, cuối cùng đi tới một vách thạch bích gần ngọn núi, ở đây hắn thấy được trên thạch bích có khắc Âm Dương Thái Cực phù, Dương phù cao hơn Âm phù khoảng 1 tấc. Giữa Âm
Bởi vì Dương phù cao hơn Âm phù, hơn nửa lại có khe hở cho nên Tả Đăng Phong đoán chỉ cần ấn vào Dương phù thì có thể mở được mật thất.
Cho dù là phát hiện mật thất tồn tại nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có xuống tay, hắn ngồi xuống đả tọa Luyện khí. Hắn làm như vậy sở dĩ là nếu như mở mật thất ra gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể chạy trốn.
Giữa trưa, đan điền của Tả Đăng Phong đã đầy khí, hắn đứng lên rồi lấy hết dũng khí, ấn vào Dương phù.
Ấn xong liền không có chút phản ứng nào, Tả Đăng Phong không do dự mà liền dùng Linh khí, vận hết toàn lực, cuối cùng cũng ấn được Dương phù, cùng lúc đó thạch bích vang lên mọt tiếng nặng nề, tấm thạch bích của phía Tây ngọn núi dần dần lui vào.
Tả Đăng Phong thấy mật thất đã mở ra thì vội vàng ngưng mắt đánh giá bên trong, khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là trong mật thất ngoài một Pháp tượng đạo sĩ ra thì cũng không có cái gì.
Tả Đăng Phong để sát mặt vào cửa đánh giá pho Pháp tượng kia, phát hiện đây là một pho Pháp tượng điêu khắc một đạo sĩ còn trẻ, toàn thân mặc áo bào, lông mày như trăng, vô cùng anh tuấn, ngay cả ngũ quan cùng với quàn áo đều rất sinh động, bởi vì đã quá lâu nên trên tượng có dính không ít tro bụi.
- 13, vào xem cái này nè.
Tả Đăng Phong quan sát một lát, quay đầu nhìn về phía Thập Tam.
Vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt 13 đột nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ, Tả Đăng Phong thấy thế vội quay dầu lại nhìn vào mặt thất, vừa nhìn vào thì lông tơ cả người dựng lên.
Tự dưng Pháp tượng nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.