Quyển 1 - Chương 97: Non xanh nước biếc.(1 2)
Phong Ngự Cửu Thu
31/12/2013
Chuyến đi Hồ Nam không có thu hoạc lớn gì khiến Tả Đăng
Phong cảm thấy khá thất vọng, nhưng hắn cũng đã hiểu thêm được nhiều
thứ, trong đó, ít nhất hai bộ lạc liền nhau có thể có tình trạng đối
địch, thêm nữa là tám bộ lạc thời đó có thể đều có bản lĩnh gì đó hơn
người, khả năng này rất lớn. Bởi vì ngày trước, thực lực của nhà Thương
cực kỳ mạnh, lãnh thổ lại cực kỳ rộng lớn, cho dù tất cả binh lính của
nhà Chu cộng với tám đại bộ lạc cũng thua xa, vì vậy có thể ngày xưa, đã có những binh lính đặc biệt của tám bộ lạc này gia nhập, tạo thành một
đội quân hỗn hợp quái dị mà rất cường đại.
Thường thì tính toán sợ nhất là càng nghĩ càng sâu xa, “Phong Thần bảng” chính là do người đời sau dựa vào đoạn lịch sử Vũ vương phạt trụ mà sáng tác, bên trong bộ sách đó, có rất nhiều người và động vật kỳ quái, rất có thể những người và động vật kỳ quái này chính là dựa vào những chiến sĩ và dã thú họ nuôi dưỡng của tám bộ lạc năm xưa mà tạo ra. Mặc dù lịch sử chính thức đều không có ghi chép gì, nhưng đôi lúc những câu chuyện trong dân gian đó mới là lịch sử chân chính, người cầm quyền đương thời có thể chép đầu quan chép sử, nhưng lại không thể nào bịt miệng được tất cả dân chúng.
Trước khi rời đi, Tả Đăng Phong vẫn cẩn thận tìm kiếm xung quanh, mặc dù tất cả công cụ bằng đồng và chữ viết trên bia đá đã không còn, nhưng sau khi cẩn thận tìm kiếm, Tả Đăng Phong vẫn phát hiện rất nhiều búa đá lớn, như vậy có thể thấy được, năm xưa kinh đô của nước Dung năm xưa chắc chắn đã bị đám Cự Nhân của nước Lô công phá.
Ngoài những thứ đó thì Tả Đăng Phong còn phát hiện ra sáu bức tượng đá, hai trong số chúng đã hư hỏng quá nặng không thể phân biệt nổi, còn bốn bức tược kia do ngã úp mặt xuống đất mà còn giữ được khá nguyên vẹn, trong đó có ba bức là tượng khỉ, mặc dù tượng khỉ này lớn hơn Cửu Dương Hầu rất nhiều, nhưng hình dáng rất giống, như vậy, năm xưa con khỉ kia chắc từng được người dân ở đây xem là thần linh mà thời cúng.
Còn một nét điêu khắc trên bức tượng còn lại chính là miêu tả một con bọ cánh cứng, con bọ này có sáu cái chân rất lớn, đem ra so sánh thì phải gọi sáu cái chân đó là sáu cái móng vuốt có vẻ chính xác hơn, và cái đầu của nó cũng không phải đầu của loài bọ cánh cứng, mà giống với đầu chuột, miệng nhọn, trên tai còn có râu.
- 13, đến đây !
Tả Đăng Phong vừa dựng pho tượng này dậy, vừa hướng về phía 13 vẫy vẫy tay, 13 nghe tiếng liền chạy đến.
- Con vật đánh với mày lúc nãy, có phải là giống như thế này không ?
Tả Đăng Phong liền chỉ pho tượng hỏi.
13 liền liếc nhìn pho tượng đá một cái, rồi gật đầu liên tục.
Tả Đăng Phong thấy nó gật đầu liền cẩn thận quan sát pho tượng đá này, dựa theo thân thể thì có thể chắc chắn nó là loài bọ cánh cứng, nhưng dựa theo cái đầu thì nó lại phải là loài động vật có vú, nếu không có 13 xác nhận nó thực sự tồn tại, Tả Đăng Phong còn cho rằng con vật này là do ngưởi cổ đại tưởng tượng ra. Vịn tượng đá quan sát hơn nửa ngày, Tả Đăng Phong vẫn không thể xác định rõ nó có họ hàng gần với loài động vật hiện đại nào, cuối cùng chỉ đành xem nó là loài dị chủng cổ đại.
Lúc trước ở một khe nước Tả Đăng Phong còn phát hiện một con cóc ba chân, cho nên lúc này năng lực tiếp nhận của hắn đã tăng lên rất nhiều so với trước khi vào núi. Ở trong rừng sâu núi thẳm, đầm lầy và huyệt động rất có khả năng che giấu nhiều loài động vật thần bí mà con người chưa từng biết đến, mà vì sao con người ngày nay không thể phát hiện ra chúng là bởi vì chúng đều không dám để nhân loài nhìn thấy, nếu để cho con người nhìn thấy, vậy thì nó cách cái chết cũng không xa.
- 13, chúng ta đi thôi !
Tả Đăng Phong liền nhấc rương gỗ lên chuẩn bị rời đi, mục tiêu tiếp theo của hắn là đi tới Hồ Bắc tìm kiếm nước Lô, nước Lô chính là bộ lạc có đám Cự Nhân sử dụng búa đá lớn, bọn họ còn hậu nhân tồn tại hay không vẫn chưa xác định được, nhưng những tin tức hiện tại thì bọn họ hình như đã tuyệt diệt, hơn nữa, dựa vào tình hình trước mắt suy đoán, thì bọn họ là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến với nước Dung.
13 nghe vậy, liền lập tức xoay người chạy đến bên cạnh hắn, rồi nghĩ gì đó lại quay đầu chạy đến bên cạnh hố trời, tiểu vào bên trong. Tả Đăng Phong thấy thế liền cười, 13 không nói được, nên cũng không thể chửi rủa đối phương, cho nên mới dùng hành động đi tiểu để phát tiết tức giận.
Hố trời rất lớn, một ít nước tiểu của 13 sợ rằng chưa đến được đáy hố đã bị gió thổi bay rồi.
- Để tao giúp mày!
Tả Đăng Phong thấy thú vị liền thả rương gỗ xuống, dùng linh khí nhấc một tảng đá lớn đẩy vào hố trời, tảng đá rớt xuống một lúc liền phát ra tiếng vang yếu ớt, là tiếng “Bồm bộp”, chứng tỏ phía dưới đó có một ít nước. Nếu như nước nhiều, tiếng vang phải là “Tõm”, còn nếu phía dưới không có nước, tiếng vang sẽ là “Bộp”.
13 thấy Tả Đăng Phong giúp mình liền vui mừng nhảy nhót, Tả Đăng Phong thấy nó vui vẻ liền liên tục kéo mấy tảng đá ném xuống hố trời.
Thật ra Tả Đăng Phong cũng biết chỉ với vài tảng đá có thể đè chết được con côn trùng bên trong đó, cho nên chỉ làm một lúc rồi dừng. Sau đó đem những điển tịch đạo gia đã xem xong vứt đi, dọn một vị trí ngồi thoải mái cho 13.
Trước khi nhảy vào rương gỗ, 13 chạy tới phía trượng tượng đá gầm gừ hai tiếng, đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra mèo với chuột chính là thiên địch, rất có thể đây là nguyên nhân khiến cho lần đầu 13 đến đây đã cùng con vật kỳ lạ kia đánh nhau.
Đã hơn một tháng nay Tả Đăng Phong chưa nấu cơm, cho nên không thiếu gạo, cho nên hắn không rời núi từ hướng Đông, mà cõng theo 13 đi về phía Bắc, đi về phía Bắc bốn trăm dặm, Tả Đăng Phong liền phát hiện nơi này có người miền núi, cảnh sắc trước mặt bất ngờ thay đổi, nhìn về phía Nam có thể dùng từ khỉ ho cò gáy để hình dung, mà trước mặt thì cảnh sắc có thể dùng non xanh nước biếc để miêu tả, núi non ở đây cao sừng sững, nước suối trong vắt, đàn ông ở đây to cao, phụ nữ lại yểu điệu, xinh đẹp. Nhưng khi gặp Tả Đăng Phong thì những cô gái yểu điệu này đều thét lớn bỏ chạy, lúc đầu Tả Đăng Phong còn không hiểu nguyên nhân, nhưng lúc sau thì đã hiểu, các nàng chính là vì bộ dáng của mình hù dọa, sợ hãi mà bỏ chạy.
- 13, nhìn tao rất khó coi sao ?
Tả Đăng Phong liền nhìn về 13 đang chạy trên đường đá trong núi hỏi.
13 nghe xong liền nhìn hắn một chút, hơi do dự rồi gật gật đầu.
- Thật sự rất khó coi sao ?
Tả Đăng Phong liền nhấc tay sờ lên mặt, trước đây không lâu bao nhiêu người đẹp làm cùng cơ quan với hắn, đều nhìn hắn liếc mắt đưa tình, mà nay đầu tóc của hắn đều dài tới vai, miệng cũng bị râu mọc rậm rạp che khuất.
13 cũng không để ý đến hắn, mà đi chầm chậm đến ngọn suối nhỏ chảy dưới chân núi.
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, bước nhanh theo, tới bên dòng suối liền vốc ít nước rửa mặt, bộ dáng của hắn lúc này có rửa mặt hay không cũng chả khác biệt gì.
Rửa mặt xong, Tả Đăng Phong đi thêm vài dặm, gặp được một hồ nước, hồ nước rất cạn, trong suốt thấy đáy, có thể thấy rõ đá cuội dưới đáy, bây giờ đã qua giờ Ngọ, ánh mặt trời rất tốt cho nên nước rất ấm, Tả Đăng Phong liền làm bếp bắc nồi kiếm củi đốt lửa, sau đó liền cởi áo choàng để lên bờ, còn mình thì mặc nguyên quần áo nhảy vào hồ, sau đó vừa giặt quần áo vừa tắm rửa.
Sau khi đem quần áo giặt sặt để lên bờ phơi khô, Tả Đăng Phong bắt đầu vệ sinh thân thể, lúc này trên người hắn nổi đầy rôm sởi, khi tắm chà sắt rất đau, nhưng nước ở đây rất sạch sẽ, sau khi tắm rửa sạch sẽ lại mặc vào quần áo khô mát, bệnh rôm sởi này rất nhanh sẽ hết.
Trong hồ có cá, mặc dù không lớn, nhưng vẫn có thể ăn được, với tốc độ phản ứng bây giờ của Tả Đăng Phong, thì bắt mấy con cá này thật quá dễ dàng, sau khi bắt được liền ném lên cho 13 đang đứng đợi trên bờ, 13 liền ngậm chặt nằm xuống dùng bữa, 13 không thích nước, trừ phi rất cần thiết còn bình thường rất ít xuống nước.
Sau đó Tả Đăng Phong lại bắt thêm vài con, dùng dao nhỏ làm sạch rồi dùng linh khí ném vào trong nồi.
Tiếp đó, Tả Đăng Phong muốn dùng dao cạo râu, nhưng lưỡi dao không đủ sắc để cắt đứt râu, cho nên đành thôi.
Lúc tắm rửa xong, Tả Đăng Phong liền lấy mấy viên đá cuội dưới đáy hồ lên xoay xoay trong bàn tay. Nhưng điển tịch đạo gia mà Kim Châm đưa cho hắn lần trước, trong lúc 13 ngủ hắn đều xem xong hết, trong đó ghi chép liên quan đến Bát Trận Đồ của Gia Cát Lượng, có nhắc đến việc sau khi Hoàng Đế có được “Thiên Triện Văn Sách” truyền lại hoàn chỉnh, sau này lọt vào tay Khương Tử Nha, Khương Tử Nha giấu riếng, chỉ đem “Kỳ Môn Độn Giáp Nhất Thiên Linh Bát Thập Cục” truyền lại cho đời sau, Trương Lương cũng cất riếng, đem “Kỳ Môn Độn Giáp Nhất Thiên Linh Bát Thập Cục” cắt đi một phần, gọi là “Kỳ Môn Độn Giáp”.
Theo lý thuyết, thứ đồ tốt đó mà tiếp tục như vậy về sau sẽ thất truyền , nhưng gặp Gia Cát Lượng là một người cực kỳ thông minh, vậy mà có thể dựa vào một phần rải rác “Kỳ Môn Độn Giáp’ suy đoán ra được tám loại trận pháp, việc này khiến Tả Đăng Phong cực kỳ khâm phục.
Mọi người đều biết, Kỳ Môn Độn Giáp chính là để cho thầy tướng số tính toán, vậy mà từ đó Gia Cát Lượng có thể suy diễn ra trận pháp, điều này khó như lên trời, vậy mà Gia Cát Lượng lại làm được, cách hắn dùng chính là ngược suy, đầu tiên chính là suy luận ngược tìm ra Kỳ Môn Độn Giáp hoàn chỉnh, rồi từ đó lại tiếp tục suy ngược ra đại khái về “Thiên Triện Văn Sách”, cuối cùng chính là dựa vào “Thiên Triện Văn Sách” đã suy đoán được mà tìm ra tám loại trận pháp. Mặc dù tám trận pháp này không bằng “Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương” chính thống, bởi vì trong quá trình ngược suy, Gia Cát Lượng chỉ dùng đầu óc tính toán để bù lại những nội dung đã bị Trương Lương và Khương Tử Nha giấu đi, vì vậy kết quả sẽ khác với bản gốc, nhưng Bát Trận Đồ của hắn cũng rất huyền diệu, nếu trận này thành thì sánh bằng mười vạn tinh binh.
Tả Đăng Phong có hứng thú đối với Bát Trận Đồ có hai lý do, thứ nhất là cách làm của Bát Trận Đồ và Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, có thể dựa vào việc nghiên cứu Bát Trận Đồ mà có thể tìm ra phương pháp trợ giúp hắn đối phó với Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương của Khương Tử Nha. Thứ hai là đồ vật mà Bát Trận Đồ yêu câu không quá nghiêm khắc về việc Ngũ Hành đối xứng, nó chỉ xem trọng phương vị mà không coi trọng Ngũ Hành, Tả Đăng Phong chính là muốn tìm hiểu rõ nguyên lý bên trong của nó.
Cấm đá cuội suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Tả Đăng Phong lại đem nó ném ra ngoài.
Không tìm được manh mối, hắn đành lên bờ đi ăn.
Thường thì tính toán sợ nhất là càng nghĩ càng sâu xa, “Phong Thần bảng” chính là do người đời sau dựa vào đoạn lịch sử Vũ vương phạt trụ mà sáng tác, bên trong bộ sách đó, có rất nhiều người và động vật kỳ quái, rất có thể những người và động vật kỳ quái này chính là dựa vào những chiến sĩ và dã thú họ nuôi dưỡng của tám bộ lạc năm xưa mà tạo ra. Mặc dù lịch sử chính thức đều không có ghi chép gì, nhưng đôi lúc những câu chuyện trong dân gian đó mới là lịch sử chân chính, người cầm quyền đương thời có thể chép đầu quan chép sử, nhưng lại không thể nào bịt miệng được tất cả dân chúng.
Trước khi rời đi, Tả Đăng Phong vẫn cẩn thận tìm kiếm xung quanh, mặc dù tất cả công cụ bằng đồng và chữ viết trên bia đá đã không còn, nhưng sau khi cẩn thận tìm kiếm, Tả Đăng Phong vẫn phát hiện rất nhiều búa đá lớn, như vậy có thể thấy được, năm xưa kinh đô của nước Dung năm xưa chắc chắn đã bị đám Cự Nhân của nước Lô công phá.
Ngoài những thứ đó thì Tả Đăng Phong còn phát hiện ra sáu bức tượng đá, hai trong số chúng đã hư hỏng quá nặng không thể phân biệt nổi, còn bốn bức tược kia do ngã úp mặt xuống đất mà còn giữ được khá nguyên vẹn, trong đó có ba bức là tượng khỉ, mặc dù tượng khỉ này lớn hơn Cửu Dương Hầu rất nhiều, nhưng hình dáng rất giống, như vậy, năm xưa con khỉ kia chắc từng được người dân ở đây xem là thần linh mà thời cúng.
Còn một nét điêu khắc trên bức tượng còn lại chính là miêu tả một con bọ cánh cứng, con bọ này có sáu cái chân rất lớn, đem ra so sánh thì phải gọi sáu cái chân đó là sáu cái móng vuốt có vẻ chính xác hơn, và cái đầu của nó cũng không phải đầu của loài bọ cánh cứng, mà giống với đầu chuột, miệng nhọn, trên tai còn có râu.
- 13, đến đây !
Tả Đăng Phong vừa dựng pho tượng này dậy, vừa hướng về phía 13 vẫy vẫy tay, 13 nghe tiếng liền chạy đến.
- Con vật đánh với mày lúc nãy, có phải là giống như thế này không ?
Tả Đăng Phong liền chỉ pho tượng hỏi.
13 liền liếc nhìn pho tượng đá một cái, rồi gật đầu liên tục.
Tả Đăng Phong thấy nó gật đầu liền cẩn thận quan sát pho tượng đá này, dựa theo thân thể thì có thể chắc chắn nó là loài bọ cánh cứng, nhưng dựa theo cái đầu thì nó lại phải là loài động vật có vú, nếu không có 13 xác nhận nó thực sự tồn tại, Tả Đăng Phong còn cho rằng con vật này là do ngưởi cổ đại tưởng tượng ra. Vịn tượng đá quan sát hơn nửa ngày, Tả Đăng Phong vẫn không thể xác định rõ nó có họ hàng gần với loài động vật hiện đại nào, cuối cùng chỉ đành xem nó là loài dị chủng cổ đại.
Lúc trước ở một khe nước Tả Đăng Phong còn phát hiện một con cóc ba chân, cho nên lúc này năng lực tiếp nhận của hắn đã tăng lên rất nhiều so với trước khi vào núi. Ở trong rừng sâu núi thẳm, đầm lầy và huyệt động rất có khả năng che giấu nhiều loài động vật thần bí mà con người chưa từng biết đến, mà vì sao con người ngày nay không thể phát hiện ra chúng là bởi vì chúng đều không dám để nhân loài nhìn thấy, nếu để cho con người nhìn thấy, vậy thì nó cách cái chết cũng không xa.
- 13, chúng ta đi thôi !
Tả Đăng Phong liền nhấc rương gỗ lên chuẩn bị rời đi, mục tiêu tiếp theo của hắn là đi tới Hồ Bắc tìm kiếm nước Lô, nước Lô chính là bộ lạc có đám Cự Nhân sử dụng búa đá lớn, bọn họ còn hậu nhân tồn tại hay không vẫn chưa xác định được, nhưng những tin tức hiện tại thì bọn họ hình như đã tuyệt diệt, hơn nữa, dựa vào tình hình trước mắt suy đoán, thì bọn họ là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến với nước Dung.
13 nghe vậy, liền lập tức xoay người chạy đến bên cạnh hắn, rồi nghĩ gì đó lại quay đầu chạy đến bên cạnh hố trời, tiểu vào bên trong. Tả Đăng Phong thấy thế liền cười, 13 không nói được, nên cũng không thể chửi rủa đối phương, cho nên mới dùng hành động đi tiểu để phát tiết tức giận.
Hố trời rất lớn, một ít nước tiểu của 13 sợ rằng chưa đến được đáy hố đã bị gió thổi bay rồi.
- Để tao giúp mày!
Tả Đăng Phong thấy thú vị liền thả rương gỗ xuống, dùng linh khí nhấc một tảng đá lớn đẩy vào hố trời, tảng đá rớt xuống một lúc liền phát ra tiếng vang yếu ớt, là tiếng “Bồm bộp”, chứng tỏ phía dưới đó có một ít nước. Nếu như nước nhiều, tiếng vang phải là “Tõm”, còn nếu phía dưới không có nước, tiếng vang sẽ là “Bộp”.
13 thấy Tả Đăng Phong giúp mình liền vui mừng nhảy nhót, Tả Đăng Phong thấy nó vui vẻ liền liên tục kéo mấy tảng đá ném xuống hố trời.
Thật ra Tả Đăng Phong cũng biết chỉ với vài tảng đá có thể đè chết được con côn trùng bên trong đó, cho nên chỉ làm một lúc rồi dừng. Sau đó đem những điển tịch đạo gia đã xem xong vứt đi, dọn một vị trí ngồi thoải mái cho 13.
Trước khi nhảy vào rương gỗ, 13 chạy tới phía trượng tượng đá gầm gừ hai tiếng, đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra mèo với chuột chính là thiên địch, rất có thể đây là nguyên nhân khiến cho lần đầu 13 đến đây đã cùng con vật kỳ lạ kia đánh nhau.
Đã hơn một tháng nay Tả Đăng Phong chưa nấu cơm, cho nên không thiếu gạo, cho nên hắn không rời núi từ hướng Đông, mà cõng theo 13 đi về phía Bắc, đi về phía Bắc bốn trăm dặm, Tả Đăng Phong liền phát hiện nơi này có người miền núi, cảnh sắc trước mặt bất ngờ thay đổi, nhìn về phía Nam có thể dùng từ khỉ ho cò gáy để hình dung, mà trước mặt thì cảnh sắc có thể dùng non xanh nước biếc để miêu tả, núi non ở đây cao sừng sững, nước suối trong vắt, đàn ông ở đây to cao, phụ nữ lại yểu điệu, xinh đẹp. Nhưng khi gặp Tả Đăng Phong thì những cô gái yểu điệu này đều thét lớn bỏ chạy, lúc đầu Tả Đăng Phong còn không hiểu nguyên nhân, nhưng lúc sau thì đã hiểu, các nàng chính là vì bộ dáng của mình hù dọa, sợ hãi mà bỏ chạy.
- 13, nhìn tao rất khó coi sao ?
Tả Đăng Phong liền nhìn về 13 đang chạy trên đường đá trong núi hỏi.
13 nghe xong liền nhìn hắn một chút, hơi do dự rồi gật gật đầu.
- Thật sự rất khó coi sao ?
Tả Đăng Phong liền nhấc tay sờ lên mặt, trước đây không lâu bao nhiêu người đẹp làm cùng cơ quan với hắn, đều nhìn hắn liếc mắt đưa tình, mà nay đầu tóc của hắn đều dài tới vai, miệng cũng bị râu mọc rậm rạp che khuất.
13 cũng không để ý đến hắn, mà đi chầm chậm đến ngọn suối nhỏ chảy dưới chân núi.
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, bước nhanh theo, tới bên dòng suối liền vốc ít nước rửa mặt, bộ dáng của hắn lúc này có rửa mặt hay không cũng chả khác biệt gì.
Rửa mặt xong, Tả Đăng Phong đi thêm vài dặm, gặp được một hồ nước, hồ nước rất cạn, trong suốt thấy đáy, có thể thấy rõ đá cuội dưới đáy, bây giờ đã qua giờ Ngọ, ánh mặt trời rất tốt cho nên nước rất ấm, Tả Đăng Phong liền làm bếp bắc nồi kiếm củi đốt lửa, sau đó liền cởi áo choàng để lên bờ, còn mình thì mặc nguyên quần áo nhảy vào hồ, sau đó vừa giặt quần áo vừa tắm rửa.
Sau khi đem quần áo giặt sặt để lên bờ phơi khô, Tả Đăng Phong bắt đầu vệ sinh thân thể, lúc này trên người hắn nổi đầy rôm sởi, khi tắm chà sắt rất đau, nhưng nước ở đây rất sạch sẽ, sau khi tắm rửa sạch sẽ lại mặc vào quần áo khô mát, bệnh rôm sởi này rất nhanh sẽ hết.
Trong hồ có cá, mặc dù không lớn, nhưng vẫn có thể ăn được, với tốc độ phản ứng bây giờ của Tả Đăng Phong, thì bắt mấy con cá này thật quá dễ dàng, sau khi bắt được liền ném lên cho 13 đang đứng đợi trên bờ, 13 liền ngậm chặt nằm xuống dùng bữa, 13 không thích nước, trừ phi rất cần thiết còn bình thường rất ít xuống nước.
Sau đó Tả Đăng Phong lại bắt thêm vài con, dùng dao nhỏ làm sạch rồi dùng linh khí ném vào trong nồi.
Tiếp đó, Tả Đăng Phong muốn dùng dao cạo râu, nhưng lưỡi dao không đủ sắc để cắt đứt râu, cho nên đành thôi.
Lúc tắm rửa xong, Tả Đăng Phong liền lấy mấy viên đá cuội dưới đáy hồ lên xoay xoay trong bàn tay. Nhưng điển tịch đạo gia mà Kim Châm đưa cho hắn lần trước, trong lúc 13 ngủ hắn đều xem xong hết, trong đó ghi chép liên quan đến Bát Trận Đồ của Gia Cát Lượng, có nhắc đến việc sau khi Hoàng Đế có được “Thiên Triện Văn Sách” truyền lại hoàn chỉnh, sau này lọt vào tay Khương Tử Nha, Khương Tử Nha giấu riếng, chỉ đem “Kỳ Môn Độn Giáp Nhất Thiên Linh Bát Thập Cục” truyền lại cho đời sau, Trương Lương cũng cất riếng, đem “Kỳ Môn Độn Giáp Nhất Thiên Linh Bát Thập Cục” cắt đi một phần, gọi là “Kỳ Môn Độn Giáp”.
Theo lý thuyết, thứ đồ tốt đó mà tiếp tục như vậy về sau sẽ thất truyền , nhưng gặp Gia Cát Lượng là một người cực kỳ thông minh, vậy mà có thể dựa vào một phần rải rác “Kỳ Môn Độn Giáp’ suy đoán ra được tám loại trận pháp, việc này khiến Tả Đăng Phong cực kỳ khâm phục.
Mọi người đều biết, Kỳ Môn Độn Giáp chính là để cho thầy tướng số tính toán, vậy mà từ đó Gia Cát Lượng có thể suy diễn ra trận pháp, điều này khó như lên trời, vậy mà Gia Cát Lượng lại làm được, cách hắn dùng chính là ngược suy, đầu tiên chính là suy luận ngược tìm ra Kỳ Môn Độn Giáp hoàn chỉnh, rồi từ đó lại tiếp tục suy ngược ra đại khái về “Thiên Triện Văn Sách”, cuối cùng chính là dựa vào “Thiên Triện Văn Sách” đã suy đoán được mà tìm ra tám loại trận pháp. Mặc dù tám trận pháp này không bằng “Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương” chính thống, bởi vì trong quá trình ngược suy, Gia Cát Lượng chỉ dùng đầu óc tính toán để bù lại những nội dung đã bị Trương Lương và Khương Tử Nha giấu đi, vì vậy kết quả sẽ khác với bản gốc, nhưng Bát Trận Đồ của hắn cũng rất huyền diệu, nếu trận này thành thì sánh bằng mười vạn tinh binh.
Tả Đăng Phong có hứng thú đối với Bát Trận Đồ có hai lý do, thứ nhất là cách làm của Bát Trận Đồ và Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, có thể dựa vào việc nghiên cứu Bát Trận Đồ mà có thể tìm ra phương pháp trợ giúp hắn đối phó với Cô Hư Pháp Thập Nhị Chương của Khương Tử Nha. Thứ hai là đồ vật mà Bát Trận Đồ yêu câu không quá nghiêm khắc về việc Ngũ Hành đối xứng, nó chỉ xem trọng phương vị mà không coi trọng Ngũ Hành, Tả Đăng Phong chính là muốn tìm hiểu rõ nguyên lý bên trong của nó.
Cấm đá cuội suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Tả Đăng Phong lại đem nó ném ra ngoài.
Không tìm được manh mối, hắn đành lên bờ đi ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.