Quyển 4 - Chương 411: Sát cơ tứ phía
Phong Ngự Cửu Thu
19/06/2015
"Thông qua khí tức không đoán ra được chúng là gì, chỉ có thể nhìn ra đầu của chúng rất lớn." Đại Đầu đưa mắt nhìn qua, xác định đám động vật kia không có bám theo.
"Trên đầu chúng có cái sừng màu xanh lục dài tới chín mét." Tả Đăng Phong nhắc, lúc Đại Đầu đứng dậy đám quái vật đã thu sừng về, nên Đại Đầu không nhìn thấy.
Đại Đầu nghi hoặc, lôi tư liệu ra lật xem.
"Tả chân nhân, có phải rồng không?" Cổ Trân tới hỏi Tả Đăng Phong.
"Không phải, tôi đã từng gặp Ngũ Trảo Kim Long, sừng của nó không dài như vậy." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Hay là cá kình một sừng?" Hiện giờ còn sót lại ba binh sĩ hai nam một nữ, nam binh sĩ từng chất vấn Tả Đăng Phong về suy đoán tấm ván gỗ là tàu ngầm chính là người này.
"Cá kình một sừng là con gì?" Đại Đầu hỏi, y chưa bao giờ tới Bắc cực, nếu không chẳng cần phải xách theo nhiều tài liệu như vậy.
"Một loại cá voi mọc sừng, cái sừng đó thật sự không phải là sừng, mà là hàm răng bị biến dài ra, nhưng sừng của chúng không dài tới chín mét, thông thường không vượt quá ba mét." Binh sĩ kia trả lời.
"Phải con này không?" Đại Đầu nhanh chóng từ mục lục tìm ra trang tư liệu về cá kình một sừng, trên trang đầu còn có mấy tấm ảnh.
"Đúng rồi, hồi trước chúng tôi chấp hành một nhiệm vụ hộ tống đã từng thấy nó." Binh sĩ liếc nhìn tấm hình, gật đầu.
Đại Đầu đưa tư liệu cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cúi xuống xem, nhìn cái sừng thì chắc là loại động vật này, hơn nữa loại động vật này có thói quen quần cư, sừng của chúng cũng là màu xanh lục, tình hình cơ bản là phù hợp, chỉ là cái sừng hắn thấy to hơn rất nhiều, có thể là do bệnh độc tạo ra biến dị.
"Tất cả mọi người cẩn thận, tận lực tăng nhanh tốc độ, chúng ta hiện giờ còn trên mặt băng, rất không an toàn." Tả Đăng Phong nói.
Mọi người gật đầu, lập tức tăng tốc.
Hiện giờ còn sót lại bảy người, ba người tu hành, ba binh sĩ, và Vạn Tiểu Đường. Cô thể lực kém, Bọ Rầy rất có trách nhiệm thi hành nhiệm vụ, thấy Vạn Tiểu Đường thở dốc, thì chủ động vác cô lên lưng.
Tả Đăng Phong vẫn rất ung dung, tuy đã xuất hiện hai loại sinh vật biển to lớn, nhưng chúng đều nằm trong phạm vi con người đã biết, chưa xuất hiện loại dị chủng nào mà mọi người chưa từng gặp.
Việc mặt trời không lặn, lúc nào cũng là ban ngày đối với mọi người vừa có lợi vừa có hại, vì lúc nào cũng có thể chạy đi được, cách đến mục tiêu càng lúc càng gần, nhưng nó cũng làm cho đầu óc mọi người hơi bị thác loạn, cả Tả Đăng Phong cũng cảm thấy không ổn. Con người đã quen mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, trong tiềm thức lúc nào cũng chờ đợi đến tối để nghỉ ngơi, mà chờ mãi buổi tối không tới khiến ai cũng có tâm lý lo lắng chờ đợi, cộng với việc lúc nào cũng chỉ nhìn thấy tuyết trắng lóa xung quanh làm cho mọi người càng bị áp lực, mắt con người đã quen nhìn thấy nhiều màu sắc, bỗng nhiên trước mắt chỉ còn mỗi một màu trắng, trong thời gian ngắn không ai có thể quen thuộc được.
Để nhằm giảm áp lực, mọi người luôn miệng nói chuyện, Tả Đăng Phong nghe nhiều, nói ít, theo những câu chuyện, hắn biết được hai binh sĩ nam một người từng là lính hải quân, một người là lính lục quân, Cổ Trân lúc trước cũng là lục quân, ai cũng thạo bắn súng, từng giết người, nhưng những người họ giết đều là người bị bệnh độc lây nhiễm.
Trên băng nguyên thỉnh thoảng có gấu xuất hiện, con nào nhìn thấy mọi người cũng đều xông tới công kích, sợ chúng lại kéo cá kình một sừng tới, Tả Đăng Phong ra lệnh Cổ Trân nổ súng giết ngay, hắn biết loại súng bắn tỉa này, biết nó bắn được rất xa, tiếng nổ lại nhỏ.
Cổ Trân bắn cực tốt, hơn năm dặm vẫn bách phát bách trúng.
"Tả chân nhân, tôi có chuyện muốn nói với ngài."Đại Đầu dừng bước chờ Tả Đăng Phong.
Mọi người thức thời đi trước, Tả Đăng Phong đi tới bên cạnh Đại Đầu dừng lại.
"Nơi này rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm." Đại Đầu nghiêm túc.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Đại Đầu, hắn biết Đại Đầu vẫn chưa nói hết.
"Ở dưới băng chỗ nào cũng có những động vật kỳ quái, số lượng rất nhiều, ngay dưới chân chúng ta cũng có." Đại Đầu chỉ xuống dưới chân.
"Cùng một loại động vật?"
"Không, giống rất tạp, đám cá kình một sừng lúc trước công kích con gấu vừa bị một con động vật khổng lồ đuổi sang phía đông, nhưng con quái vật khổng lồ kia lại bị một đám cá kỳ quái từ phía nam xông tới đuổi đi rồi. Động vật bên dưới này rất nhiều, như một khu săn bắn khổng lồ vậy." Đại Đầu nói rất nhỏ.
Tả Đăng Phong gật đầu, Đại Đầu từ lúc máy bay hạ cánh đã nói xung quanh có rất nhiều khí tức động vật, lần này lặp lại lần thứ hai, cho thấy vấn đề rất nghiêm trọng.
"Tầng băng tuy dày tới sáu mét, nhưng dầy như vậy cũng không an toàn, động vật dưới băng bất cứ lúc nào có thể phá tầng băng, huống chi trong tầng băng còn có vết nứt." Đại Đầu vừa bước đi vừa nói, để bảo đảm mọi người an toàn, hai người chọn đi cuối đội.
"Không sao cả, chúng ta có thể lăng không, lúc cần thiết có thể xách người lên cao tránh né." Tả Đăng Phong thuận miệng.
"Trước khi lên đường tôi đã xem rất nhiều tư liệu về hoàn cảnh sống và sinh vật Bắc cực, hoàn cảnh sống đây rất ác liệt, động vật cũng không nhiều, nhưng bây giờ dưới này không chỉ tụ tập quá nhiều động vật, còn có rất nhiều loại động vật lẽ ra không thể xuất hiện ở đây." Đại Đầu cau mày.
"Cái gì gọi là lẽ ra không thể xuất hiện ở đây?"
"Tôi đã nhìn thấy cáo Bắc cực, chúng không nên xuất hiện ở đây, chúng phải sống bên ngoài vòng cực Bắc, dưới băng cũng có một số loài chỉ chuyên sống vùng biển nhiệt đới, nhưng bây giờ lại có nơi này." Đại Đầu giải thích.
" Bệnh độc do người Nhật nghiên cứu chế tạo không sợ nhiệt độ cao, nhưng không thích nhiệt độ thấp, Bắc cực và nam cực có lẽ là hai khu vực bị bệnh độc cảm hoá sau cùng, động vật đều có bản năng xu cát tị hung, những động vật sống lâu nhất định sẽ có trí óc, theo bản năng và trí óc điều động, chúng sẽ di chuyển đến khu lạnh hơn để tránh né vi khuẩn , đ1ng tiếc cuối cùng vẫn không trốn thoát, vẫn bị bệnh độc xâm nhập, nên tập trung trong khu vực này." Tả Đăng Phong phân tích.
"Ngài nói cũng có lý, chúng ta nhất định phải cẩn thận, nhất định không định kinh động đến chúng, chúng vốn đã nôn nóng bất an, nếu kinh động chúng, động vật xung quanh đều sẽ đuổi tới, một khi tạo thành quy mô lớn, họ sẽ gặp nguy hiểm." Đại Đầu nhìn phía trước, chép miệng.
"Chỗ cần tới còn xa lắm không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chỉ còn 150 dặm." Đại Đầu nhìn máy đo.
"Đi thôi, trên đường không dừng lại nghỉ nữa, tới đảo tính tiếp." Tả Đăng Phong nói.
Đại Đầu gật đầu, bước nhanh đuổi theo đội ngũ.
"Chúng tôi thực đã trở thành trói buộc cho mọi người." Cổ Trân nói với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong và Đại Đầu nói chuyện cô đã mơ hồ nghe được một phần.
"Phía trước có hai hòn đảo, mỗi đảo đều rộng trăm dặm, tới đó là đến lúc các người dụng võ." Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
"Chúng ta sẽ nghỉ đó bao lâu." Cổ Trân hỏi.
"Nửa tháng tới một tháng." Tả Đăng Phong suy nghĩ, trả lời.
"Tả chân nhân, ngài mau nhìn." Bọ Rầy đột nhiên kêu lên, chỉ về hướng đông. Tả Đăng Phong nhìn qua, thấy phía chân trời có một mản bóng đen đang nhanh chóng bay tới, nhìn như một mảng mây đen, giữa hơi ửng hồng.
"Là một loại quái điểu." Cổ Trân nhấc súng, nhìn qua ống nhắm.
"Là dơi." Tả Đăng Phong nhìn quanh tìm chỗ tránh né, loại dơi này hắn và Đại Đầu, Vạn Tiểu Đường đã từng gặp phải, loại này dơi hung hãn khát máuThị Huyết, chúng đã từng công kích máy bay của ba người hồi đi Ai Cập.
"Sao chúng sống đây được?" Đại Đầu cũng nhìn thấy đàn dơi đang nhanh chóng bay tới gần.
“Tôi đang nghĩ có phải chúng tới đây chính là vì chúng ta hay không." Tả Đăng Phong cười yếu ớt, xung quanh đều là Băng Nguyên, không có chỗ nào tránh được.
Mọi người đều quay sang nhìn Tả Đăng Phong, chờ hắn quyết định.
"Ở đây không có chỗ để tránh né, chúng nhất định sẽ thấy chúng ta." Tả Đăng Phong không chút hoảng loạn, "Mã Quý, ông với Thù Mộ Vũ nghênh đón, giết hết là tốt nhất, giết không được thì cũng phải dụ được chúng tản đi."
"Đã hiểu." Bọ Rầy bỏ Vạn Tiểu Đường xuống, rút trường kiếm.
"Tả chân nhân, ngài cầm cái này." Đại Đầu đưa balo và máy móc cho Tả Đăng Phong.
"Vẫn vác đi, chúng tôi đi tiếp về hướng bắc, trong vòng năm mươi dặm phải bỏ rơi đàn dơi." Tả Đăng Phong xua tay không tiếp.
Đại Đầu vác lại túi lên lưng, cùng Bọ Rầy lao về hướng đông.
"Theo tôi." Tả Đăng Phong đi tới đầu đội ngũ, dẫn mọi người đi.
"Tả chân nhân, hai người họ có thể bị nguy hiểm hay không?" Vạn Tiểu Đường nhìn theo hai người.
"Có." Tả Đăng Phong không hề quay sang lại.
"Vậy sao ngài còn phái họ đi?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Nếu là cô, thì cô làm sao?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu, thấy đàn dơi chỉ còn cách nơi này hai mươi dặm, Đại Đầu và Bọ Rầy phỏng chừng sẽ khoảng mười dặm sẽ cùng đàn dơi chính diện giao phong.
"Kề vai chiến đấu, cùng nhau kháng địch." Vạn Tiểu Đường trả lời vô cùng khảng khái.
"Kháng địch, làm sao kháng?" Tả Đăng Phong tăng tốc.
"Chúng tôi dùng súng, các người có thể nhảy lên công kích chúng." Vạn Tiểu Đường.
"Tiếng súng sẽ lôi kẻ địch bên dưới tầng băng tới, chúng ta sẽ bị cục diện trên dưới đều gặp giáp công." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy sao ngài không đi, mà phái họ đi." Vạn Tiểu Đường và Tả Đăng Phong biết nhau thời gian cũng đã khá dài, nên nói chuyện cũng khá là tùy ý.
"Cô nói thử xem tại sao tôi không đi." Tả Đăng Phong vẫn không ngừng bước.
"Vì ngài là dẫn đầu, ngài không thể chết được." Vạn Tiểu Đường cười, ngữ khí nửa thật nửa giả.
Tả Đăng Phong dừng bước, xoay người lại nhìn thẳng Vạn Tiểu Đường, "Số lượng dơi quá nhiều, không thể giết hết được, chỉ có thể dẫn đi, lấy tốc độ của tôi có thể nhanh chóng bỏ rơi chúng, nhưng nếu tôi lướt ra khỏi phạm vi ba mươi dặm, các người sẽ mất đi màn chắn che chở của tôi, sẽ bị bệnh độc cảm hoá, phái hai người họ đi ra ngoài, tôi có thể chuyên tâm kéo rộng màn chắn bảo vệ ra hơn năm mươi dặm để bảo vệ họ, cách càng xa, khả năng họ bỏ rơi được đàn dơi sẽ càng lớn, chỉ cần họ bỏ rơi được đàn dơi, Thù Mộ Vũ có thể dùng Quan Khí Thuật dễ dàng tìm lại được chúng ta, nhìn cứ tưởng hai người họ chiến đấu là cực nhất, nhưng thực sự người mệt nhất là tôi, vì phải che chở một phạm vi năm mươi dặm chính là một cực hạn đối với tôi."
Vạn Tiểu Đường há hốc mồm, Tả Đăng Phong nhìn cô chằm chằm, chờ cô hiểu được gật đầu, mới xoay người đi...
"Trên đầu chúng có cái sừng màu xanh lục dài tới chín mét." Tả Đăng Phong nhắc, lúc Đại Đầu đứng dậy đám quái vật đã thu sừng về, nên Đại Đầu không nhìn thấy.
Đại Đầu nghi hoặc, lôi tư liệu ra lật xem.
"Tả chân nhân, có phải rồng không?" Cổ Trân tới hỏi Tả Đăng Phong.
"Không phải, tôi đã từng gặp Ngũ Trảo Kim Long, sừng của nó không dài như vậy." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Hay là cá kình một sừng?" Hiện giờ còn sót lại ba binh sĩ hai nam một nữ, nam binh sĩ từng chất vấn Tả Đăng Phong về suy đoán tấm ván gỗ là tàu ngầm chính là người này.
"Cá kình một sừng là con gì?" Đại Đầu hỏi, y chưa bao giờ tới Bắc cực, nếu không chẳng cần phải xách theo nhiều tài liệu như vậy.
"Một loại cá voi mọc sừng, cái sừng đó thật sự không phải là sừng, mà là hàm răng bị biến dài ra, nhưng sừng của chúng không dài tới chín mét, thông thường không vượt quá ba mét." Binh sĩ kia trả lời.
"Phải con này không?" Đại Đầu nhanh chóng từ mục lục tìm ra trang tư liệu về cá kình một sừng, trên trang đầu còn có mấy tấm ảnh.
"Đúng rồi, hồi trước chúng tôi chấp hành một nhiệm vụ hộ tống đã từng thấy nó." Binh sĩ liếc nhìn tấm hình, gật đầu.
Đại Đầu đưa tư liệu cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cúi xuống xem, nhìn cái sừng thì chắc là loại động vật này, hơn nữa loại động vật này có thói quen quần cư, sừng của chúng cũng là màu xanh lục, tình hình cơ bản là phù hợp, chỉ là cái sừng hắn thấy to hơn rất nhiều, có thể là do bệnh độc tạo ra biến dị.
"Tất cả mọi người cẩn thận, tận lực tăng nhanh tốc độ, chúng ta hiện giờ còn trên mặt băng, rất không an toàn." Tả Đăng Phong nói.
Mọi người gật đầu, lập tức tăng tốc.
Hiện giờ còn sót lại bảy người, ba người tu hành, ba binh sĩ, và Vạn Tiểu Đường. Cô thể lực kém, Bọ Rầy rất có trách nhiệm thi hành nhiệm vụ, thấy Vạn Tiểu Đường thở dốc, thì chủ động vác cô lên lưng.
Tả Đăng Phong vẫn rất ung dung, tuy đã xuất hiện hai loại sinh vật biển to lớn, nhưng chúng đều nằm trong phạm vi con người đã biết, chưa xuất hiện loại dị chủng nào mà mọi người chưa từng gặp.
Việc mặt trời không lặn, lúc nào cũng là ban ngày đối với mọi người vừa có lợi vừa có hại, vì lúc nào cũng có thể chạy đi được, cách đến mục tiêu càng lúc càng gần, nhưng nó cũng làm cho đầu óc mọi người hơi bị thác loạn, cả Tả Đăng Phong cũng cảm thấy không ổn. Con người đã quen mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, trong tiềm thức lúc nào cũng chờ đợi đến tối để nghỉ ngơi, mà chờ mãi buổi tối không tới khiến ai cũng có tâm lý lo lắng chờ đợi, cộng với việc lúc nào cũng chỉ nhìn thấy tuyết trắng lóa xung quanh làm cho mọi người càng bị áp lực, mắt con người đã quen nhìn thấy nhiều màu sắc, bỗng nhiên trước mắt chỉ còn mỗi một màu trắng, trong thời gian ngắn không ai có thể quen thuộc được.
Để nhằm giảm áp lực, mọi người luôn miệng nói chuyện, Tả Đăng Phong nghe nhiều, nói ít, theo những câu chuyện, hắn biết được hai binh sĩ nam một người từng là lính hải quân, một người là lính lục quân, Cổ Trân lúc trước cũng là lục quân, ai cũng thạo bắn súng, từng giết người, nhưng những người họ giết đều là người bị bệnh độc lây nhiễm.
Trên băng nguyên thỉnh thoảng có gấu xuất hiện, con nào nhìn thấy mọi người cũng đều xông tới công kích, sợ chúng lại kéo cá kình một sừng tới, Tả Đăng Phong ra lệnh Cổ Trân nổ súng giết ngay, hắn biết loại súng bắn tỉa này, biết nó bắn được rất xa, tiếng nổ lại nhỏ.
Cổ Trân bắn cực tốt, hơn năm dặm vẫn bách phát bách trúng.
"Tả chân nhân, tôi có chuyện muốn nói với ngài."Đại Đầu dừng bước chờ Tả Đăng Phong.
Mọi người thức thời đi trước, Tả Đăng Phong đi tới bên cạnh Đại Đầu dừng lại.
"Nơi này rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm." Đại Đầu nghiêm túc.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Đại Đầu, hắn biết Đại Đầu vẫn chưa nói hết.
"Ở dưới băng chỗ nào cũng có những động vật kỳ quái, số lượng rất nhiều, ngay dưới chân chúng ta cũng có." Đại Đầu chỉ xuống dưới chân.
"Cùng một loại động vật?"
"Không, giống rất tạp, đám cá kình một sừng lúc trước công kích con gấu vừa bị một con động vật khổng lồ đuổi sang phía đông, nhưng con quái vật khổng lồ kia lại bị một đám cá kỳ quái từ phía nam xông tới đuổi đi rồi. Động vật bên dưới này rất nhiều, như một khu săn bắn khổng lồ vậy." Đại Đầu nói rất nhỏ.
Tả Đăng Phong gật đầu, Đại Đầu từ lúc máy bay hạ cánh đã nói xung quanh có rất nhiều khí tức động vật, lần này lặp lại lần thứ hai, cho thấy vấn đề rất nghiêm trọng.
"Tầng băng tuy dày tới sáu mét, nhưng dầy như vậy cũng không an toàn, động vật dưới băng bất cứ lúc nào có thể phá tầng băng, huống chi trong tầng băng còn có vết nứt." Đại Đầu vừa bước đi vừa nói, để bảo đảm mọi người an toàn, hai người chọn đi cuối đội.
"Không sao cả, chúng ta có thể lăng không, lúc cần thiết có thể xách người lên cao tránh né." Tả Đăng Phong thuận miệng.
"Trước khi lên đường tôi đã xem rất nhiều tư liệu về hoàn cảnh sống và sinh vật Bắc cực, hoàn cảnh sống đây rất ác liệt, động vật cũng không nhiều, nhưng bây giờ dưới này không chỉ tụ tập quá nhiều động vật, còn có rất nhiều loại động vật lẽ ra không thể xuất hiện ở đây." Đại Đầu cau mày.
"Cái gì gọi là lẽ ra không thể xuất hiện ở đây?"
"Tôi đã nhìn thấy cáo Bắc cực, chúng không nên xuất hiện ở đây, chúng phải sống bên ngoài vòng cực Bắc, dưới băng cũng có một số loài chỉ chuyên sống vùng biển nhiệt đới, nhưng bây giờ lại có nơi này." Đại Đầu giải thích.
" Bệnh độc do người Nhật nghiên cứu chế tạo không sợ nhiệt độ cao, nhưng không thích nhiệt độ thấp, Bắc cực và nam cực có lẽ là hai khu vực bị bệnh độc cảm hoá sau cùng, động vật đều có bản năng xu cát tị hung, những động vật sống lâu nhất định sẽ có trí óc, theo bản năng và trí óc điều động, chúng sẽ di chuyển đến khu lạnh hơn để tránh né vi khuẩn , đ1ng tiếc cuối cùng vẫn không trốn thoát, vẫn bị bệnh độc xâm nhập, nên tập trung trong khu vực này." Tả Đăng Phong phân tích.
"Ngài nói cũng có lý, chúng ta nhất định phải cẩn thận, nhất định không định kinh động đến chúng, chúng vốn đã nôn nóng bất an, nếu kinh động chúng, động vật xung quanh đều sẽ đuổi tới, một khi tạo thành quy mô lớn, họ sẽ gặp nguy hiểm." Đại Đầu nhìn phía trước, chép miệng.
"Chỗ cần tới còn xa lắm không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chỉ còn 150 dặm." Đại Đầu nhìn máy đo.
"Đi thôi, trên đường không dừng lại nghỉ nữa, tới đảo tính tiếp." Tả Đăng Phong nói.
Đại Đầu gật đầu, bước nhanh đuổi theo đội ngũ.
"Chúng tôi thực đã trở thành trói buộc cho mọi người." Cổ Trân nói với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong và Đại Đầu nói chuyện cô đã mơ hồ nghe được một phần.
"Phía trước có hai hòn đảo, mỗi đảo đều rộng trăm dặm, tới đó là đến lúc các người dụng võ." Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
"Chúng ta sẽ nghỉ đó bao lâu." Cổ Trân hỏi.
"Nửa tháng tới một tháng." Tả Đăng Phong suy nghĩ, trả lời.
"Tả chân nhân, ngài mau nhìn." Bọ Rầy đột nhiên kêu lên, chỉ về hướng đông. Tả Đăng Phong nhìn qua, thấy phía chân trời có một mản bóng đen đang nhanh chóng bay tới, nhìn như một mảng mây đen, giữa hơi ửng hồng.
"Là một loại quái điểu." Cổ Trân nhấc súng, nhìn qua ống nhắm.
"Là dơi." Tả Đăng Phong nhìn quanh tìm chỗ tránh né, loại dơi này hắn và Đại Đầu, Vạn Tiểu Đường đã từng gặp phải, loại này dơi hung hãn khát máuThị Huyết, chúng đã từng công kích máy bay của ba người hồi đi Ai Cập.
"Sao chúng sống đây được?" Đại Đầu cũng nhìn thấy đàn dơi đang nhanh chóng bay tới gần.
“Tôi đang nghĩ có phải chúng tới đây chính là vì chúng ta hay không." Tả Đăng Phong cười yếu ớt, xung quanh đều là Băng Nguyên, không có chỗ nào tránh được.
Mọi người đều quay sang nhìn Tả Đăng Phong, chờ hắn quyết định.
"Ở đây không có chỗ để tránh né, chúng nhất định sẽ thấy chúng ta." Tả Đăng Phong không chút hoảng loạn, "Mã Quý, ông với Thù Mộ Vũ nghênh đón, giết hết là tốt nhất, giết không được thì cũng phải dụ được chúng tản đi."
"Đã hiểu." Bọ Rầy bỏ Vạn Tiểu Đường xuống, rút trường kiếm.
"Tả chân nhân, ngài cầm cái này." Đại Đầu đưa balo và máy móc cho Tả Đăng Phong.
"Vẫn vác đi, chúng tôi đi tiếp về hướng bắc, trong vòng năm mươi dặm phải bỏ rơi đàn dơi." Tả Đăng Phong xua tay không tiếp.
Đại Đầu vác lại túi lên lưng, cùng Bọ Rầy lao về hướng đông.
"Theo tôi." Tả Đăng Phong đi tới đầu đội ngũ, dẫn mọi người đi.
"Tả chân nhân, hai người họ có thể bị nguy hiểm hay không?" Vạn Tiểu Đường nhìn theo hai người.
"Có." Tả Đăng Phong không hề quay sang lại.
"Vậy sao ngài còn phái họ đi?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Nếu là cô, thì cô làm sao?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu, thấy đàn dơi chỉ còn cách nơi này hai mươi dặm, Đại Đầu và Bọ Rầy phỏng chừng sẽ khoảng mười dặm sẽ cùng đàn dơi chính diện giao phong.
"Kề vai chiến đấu, cùng nhau kháng địch." Vạn Tiểu Đường trả lời vô cùng khảng khái.
"Kháng địch, làm sao kháng?" Tả Đăng Phong tăng tốc.
"Chúng tôi dùng súng, các người có thể nhảy lên công kích chúng." Vạn Tiểu Đường.
"Tiếng súng sẽ lôi kẻ địch bên dưới tầng băng tới, chúng ta sẽ bị cục diện trên dưới đều gặp giáp công." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy sao ngài không đi, mà phái họ đi." Vạn Tiểu Đường và Tả Đăng Phong biết nhau thời gian cũng đã khá dài, nên nói chuyện cũng khá là tùy ý.
"Cô nói thử xem tại sao tôi không đi." Tả Đăng Phong vẫn không ngừng bước.
"Vì ngài là dẫn đầu, ngài không thể chết được." Vạn Tiểu Đường cười, ngữ khí nửa thật nửa giả.
Tả Đăng Phong dừng bước, xoay người lại nhìn thẳng Vạn Tiểu Đường, "Số lượng dơi quá nhiều, không thể giết hết được, chỉ có thể dẫn đi, lấy tốc độ của tôi có thể nhanh chóng bỏ rơi chúng, nhưng nếu tôi lướt ra khỏi phạm vi ba mươi dặm, các người sẽ mất đi màn chắn che chở của tôi, sẽ bị bệnh độc cảm hoá, phái hai người họ đi ra ngoài, tôi có thể chuyên tâm kéo rộng màn chắn bảo vệ ra hơn năm mươi dặm để bảo vệ họ, cách càng xa, khả năng họ bỏ rơi được đàn dơi sẽ càng lớn, chỉ cần họ bỏ rơi được đàn dơi, Thù Mộ Vũ có thể dùng Quan Khí Thuật dễ dàng tìm lại được chúng ta, nhìn cứ tưởng hai người họ chiến đấu là cực nhất, nhưng thực sự người mệt nhất là tôi, vì phải che chở một phạm vi năm mươi dặm chính là một cực hạn đối với tôi."
Vạn Tiểu Đường há hốc mồm, Tả Đăng Phong nhìn cô chằm chằm, chờ cô hiểu được gật đầu, mới xoay người đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.