Quyển 1 - Chương 65: Sống chết cùng nhau
Phong Ngự Cửu Thu
28/11/2013
- Đồng tiền chính là pháp khí mà phái Mao Sơn chúng tôi hay dùng nhất,
ngày đó có một nữ quỷ đi theo bên người cậu, ý định của tôi là dùng đồng tiền đánh tan nó nhưng thật không ngờ người luôn có thủ đoạn độc ác vô
tình như Ngọc Phật lại nổi lòng từ bi, vào lúc quan trọng đã dùng kim
đậu thay thế cho đồng tiền kia.
Kim Châm thuận miệng đáp.
Tả Đăng Phong nghe xong cực kỳ bất ngờ, nữ quỷ trong lời nói của Kim Châm rất có thể chính là hồn phách của Vu Tâm Ngữ.
- Đỗ chân nhân, nữ quỷ kia có hình dáng như thế nào?
Tả Đăng Phong liền vội vàng hỏi.
- Nữ quỷ kia mới chết không lâu, cũng không hề có oán khí gì, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại chứ không thể nhìn rõ được hình dáng của nó. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nữ quỷ kia không hề có ác ý với cậu.
Kim Châm nhấc vò rượu lên uống một ngụm,
- Ngọc chân nhân chắc đã thấy rõ hình dạng của nó, chứ nếu không nàng đã không ngăn cản tôi đánh tan nó.
- Nàng đương nhiên sẽ không có ác ý với tôi !
Tả Đăng Phong kìm nén đau thương, chậm rãi lắc đầu nói. Lúc này đây trong tìm hắn tràn ngập cảm giác cảm động, thật không thể ngờ sau khi Vu Tâm Ngữ chết đi còn nhớ đến hắn, luôn luôn theo sát không hề rời đi. Ngoại trừ cảm động ra thì Tả Đăng Phong còn cảm giác được một ít an ủi, linh hồn của Vu Tâm Ngữ chắc chắn đều nhìn thấy hết mọi chuyện từ lúc chính tay hắn chôn cất nàng, cho đến những chuyện xảy ra sau này, nàng đã thấy được cảm giác bi thương và cũng nhìn thấy được sự dũng cảm của hắn.
- Mặc dù nó đối với cậu không có ác ý, nhưng con người là thuần dương mà quỷ hồn thì thuần âm, quỷ hồnn nếu cứ đi theo bên cạnh người sống thì sẽ làm cho người đó hao tổn Dương khí. Vậy nên ta mới tặng đồng tiền kia cho cậu.
Kim Châm thả bầu rượu xuống, bắt đầu dùng đũa. Kim Châm rất cao ngạo nhưng sự cao ngạo này chỉ thể hiện với người thường, còn trước mặt bạn bè thực lực tương đương, thì hắn nói chuyện cũng khá nhiều.
- Từ sau khi tôi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì cũng có thể cảm nhận được tồn tại của linh hồn, nhưng tại sao tôi lại không cảm giác được nó ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Cái mà cậu gọi là Chí Tôn Chi Cảnh có phải giống với Nan của Phật Môn nói, hay giống với Độ Kiếp của Đạo Môn ?
Kim Châm nhíu mày hỏi lại.
- Không rõ nữa !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Hễ là người tu đạo hoặc dị loại muốn tiền vào cảnh giới như chúng ta bây giờ đều phải chịu lôi kiếp, sau ba lần lôi kiếp, thì mười không còn được một.
Kim Châm biết nhiều hơn so với Tả Đăng Phong .
- Đúng rồi, tôi cũng đã trải qua ải này !
Tả Đăng Phong liền hiểu.
- Độ Kiếp Thiên Lôi được chia làm ba đạo, cậu đã nhận mấy đạo ?
Kim Châm tò mò hỏi.
- Một đạo !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Tôi cũng là một đạo, còn lại hai đạo sau đều do tổ sư bá đón nhận giúp tôi.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Tôi nhận chính là đạo thứ b !
Tả Đăng Phong liền lên tiếng bổ sung, dựa theo lời của Kim Châm thì hắn nhận chính là đạo Thiên Lôi thứ nhất.
- Như vậy thì tu vi linh khí của cậu vững chắc hơn vài phần so với tôi, ba đạo thiên lôi, một đạo so với đạo trước càng mạnh hơn, mỗi lần nhận lấy một đạo thì linh khí trong cơ thể càng vững chắc thêm. Hầu như chưa từng có ai nhận cả ba đạo mà còn sống cả.
Kim Châm liền giải thích cho Tả Đăng Phong.
- Nhưng vì sao lúc này tôi lại không cảm giác được khí tức của đạo linh hồn đi theo bên cạnh chứ ?
Tả Đăng Phong liền nhắc lại đề tài cũ.
- Tiểu huynh đệ, cậu thật sự là không hiểu chút gì rồi, người sau khi chết lúc đó hồn phách âm khí nặng nhất, càng về sau thì càng suy yếu, nếu như không có oán khí thì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hồn phách sẽ tự động tiêu tán.
Kim Châm đành nhắc nhở những kiến thức cơ bản cho Tả Đăng Phong.
- Hả !
Tả Đăng Phong nghe xong giật mình đứng dậy, theo như Kim Châm vừa nói thì chẳng phải hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã tiêu tán rồi ?
- Nữ quỷ đó là cái gì của cậu ?
Kim Châm thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong cực kỳ lo sợ, liền nhíu mày hỏi.
- Vong thê ! ( vợ đã chết- thấy để vong thê nghe hay hơn )
Tả Đăng Phong biết mình thất lễ, liền vội vàng ngồi xuống.
- Huynh đệ xin nén bi thương !
Kim Châm liền vỗ vỗ bả vai Tả Đăng Phong.
- Đỗ chân nhân, ý của anh có phải là hồn phách của vợ tôi đã tiêu tán mất rồi không?
Tả Đăng Phong liền mở to mắt chăm chú nhìn Kim Châm, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là bắt quỷ, mà Kim Châm chính là chưởng giáo phái Mao Sơn, lời của hắn chắc chắn là đáng tin.
Kim Châm nghe xong cũng không lập tức trả lời, mà ngẩng đầu nhìn hắn thật lâu.
- Hồn phách bình thường sau bốn mươi chín ngày nhất định sẽ tiêu tán, có một ít hồn phách còn vương vấn thì sẽ dựa theo sự vương vấn ấy mà nán lại dương gian một thời gian rất lâu. Bây giờ cậu đã Độ Kiếp thành công cho nên âm vật không còn dám đến gần, có lẽ linh hồn của vợ cậu chưa tiêu tán mà chỉ là không dám đi theo cậu nữa thôi.
Kim Châm liền nâng vòng rượu lên uống một ngụm.
- Nếu không dám đi theo tôi thì sẽ đi đâu chứ ?
Tả Đăng Phong đã không còn chút tâm tư nào để uống rượu.
- Tôi cũng không rõ lắm.
Kim Châm nhìn tiểu nhị khẽ vẫy tay, ý bảo đối phương dâng trà lên.
Kim Châm bảo tiểu nhị dâng trà có thể có hai ý, thứ nhất chính là khát nước muốn uống, hai là tiệc đã tan thì cần dùng trà súc miệng. Việc này khiến Tả Đăng Phong rất lo lắng, trước đó một mực truy hỏi Kim Châm, điều này thật giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, đã quá thất lễ rồi.
Lúc này Tả Đăng Phong chợt nhớ lại lời mà Ngọc Phật nói khi gặp hắn ở Đông Bắc “ Lúc trước ta đã nhìn nhầm ngươi rồi, vậy mà tưởng ngươi là người một lòng chung thủy” Lúc này nghĩ lại thì có lẽ nàng đã phát hiện được nữ quỷ đã không còn đi theo hắn, mà lúc đó đã qua bốn mươi chín ngày rồi, Ngọc Phật cũng thuộc dạng cao nhân, lời nói của nàng cũng có thể dùng để làm bằng chứng, kết hợp với lời của Kim Châm vậy thì linh hồn còn vương vấn thật sự có thể ở lại dương thế thời gian rất lâu. Đến đây thì trong lòng Tả Đăng Phong lại có hi vọng, mặc dù không thể nhìn thấy hồn phách của Vu Tâm Ngữ, nhưng cũng không thể khẳng định linh hồn của nàng nhất định đã tiêu tán.
- Tiểu nhị, mang lên vài món đồ ăn đi !
Tả Đăng Phong liền nhìn tiểu nhị nói, thực ra thì đồ ăn trên bàn còn rất nhiều, Tả Đăng Phong làm như thế này chỉ là muốn bày tỏ với Kim Châm rằng hắn không muốn tan tiệc.
Kim Châm thấy vậy cũng không ngăn cản, điều này khiến Tả Đăng Phong hơi an lòng, sau khi nước trà đưa lên thì Kim Châm đứng lên châm trà cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phòng vội vàng cám ơn. Kim Châm chính là chưởng giáo phái Mao Sơn, tu vị lại sàn sàn với Tả Đăng Phong, nếu không phải là nhìn hắn thuận mắt thì chắc chắn không cùng hắn uống rượu tán gẫu rồi.
Sức ăn của Kim Châm rất ít, các loại thức ăn chỉ dùng mỗi thứ một chút nhưng rượu thì lại không ít. Một vò Bạch Cửu chính là hai cân, vậy mà rất nhanh đã xong một vò. Còn Tả Đăng Phong thì ăn khá nhiều, hắn sống khổ đã quen cho nên rất ít được ăn những món ngon như thế này, ngoài ta thì vì thời gian sống lưu lạc đã tạo thành thói quen cho hắn, mỗi khi gặp thức ăn sẽ ăn rất nhiều, bởi vì hắn còn không biết bữa tiếp theo của mình sẽ vào lúc nào.
Sau đó cả hai người đều thoải mái nói truyện trên trời dưới đất, mặc dù tính cách Tả Đăng Phong hơi cực đoan nhưng hắn không hề cuồng vọng, tự cao tự đại, hắn biết mặc dù tu vi linh khí của mình ngang bằng với ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì kém hơn rất nhiều, cho nên hắn rất khiêm tốn học hỏi Kim Châm. Kim Châm thấy mặc dù tu vị của Tả Đăng Phong rất cao nhưng lại rất khiêm tốn, cho nên ấn tượng với hắn rất tốt.
- Đỗ chân nhân, anh chính là người đứng đầu trong ngũ đại Huyền Môn Thái Đầu, không biết bốn vị kia lai lịch như thế nào, là bạn hay là địch với anh?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Cái gọi là Huyền Môn Thái Đầu chỉ là do người nhàn rỗi trong giang hồ bàn tán thôi, không thể coi là thật được. Thực tế trên đời có rất nhiều cao nhân đều ở ẩn không xuất thế, mà năm người chúng ta thì thường xuyên xuất hiện cho nên mới được thế nhân nhận biết thôi.
- Ngoài ra thì đem tôi xếp thứ nhất cũng không phải vì pháp lực của tôi mạnh nhất, mà là do tôi chính là chưởng giáo Mao Sơn, luôn lấy Kim Châm thi pháp, thật thẹn khi được xếp đầu. Còn bốn vị kia chắc cậu cũng đã nghe nói, Ngân Quan Vương chân nhân chính là chưởng giáo phái Toàn Chân, tên khai sinh là Vương Quốc Tĩnh, tu đạo từ trẻ, tu luyện chính là Thiên Cương Chính Khí bình thường nhất của phái Toàn Chân, nhưng dù là công phu thông thường nhưng luyện đến cực hạn thì uy lực cũng cực kỳ khủng bố, mọi người đều cho rằng võ học không bằng đạo pháp cùng với thần thông phép thuật, người học võ cũng rất khó vượt qua Thiên Kiếp, nhưng Vương chân nhân lại làm được, hơn nữa sử dụng chính là võ học bình thường.
Mặc kệ là ai đi nữa thì khi uống nhiều rượu cũng nói nhiều hơn, Kim Châm cũng vậy.
- Võ học của Vương chân nhân có chỗ nào tinh diệu ?
Tả Đăng Phong nhân lúc Kim Châm đang uống trà liền hỏi.
- Cậu có thể phóng xuất linh khí ra ngoài xa bao nhiêu ?
Kim Châm không trực tiếp trả lời Tả Đăng Phong, mà hỏi ngược lại hắn.
- Năm trượng !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Năm trượng cũng đã khá xa rồi, ta chỉ có thể phóng ra ngoài ba trượng, mà Vương chân nhân thì lại có thể đạt đến chín trượng !
Kim Châm cấp cho Tả Đăng Phong ánh mắt khen ngợi, cũng nhân lúc đó trả lời vấn đề của hắn. Phạm vi tấn công bằng linh khí của Ngân Quan xa hơn bọn hắn nhiều, lúc đó thì khi lâm trận đối địch đã chiếm được lợi thế, người khác chưa thể chạm đến hắn thì hắn đã có thể tấn công được họ.
- Hạc Phi Long Du, thật sự chuyên công.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Lời này cũng không sai.
Kim Châm cũng tỏ vẻ đồng ý với Tả Đăng Phong, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là trận pháp và hàng yêu bắt quỷ, ở phương diện tu luyện linh khí tất nhiên có chỗ thiếu sót.
- Người bên ngoài đồn rằng Đồng Giáp chính là phần tử cặn bã của Phật Môn, không biết có phải không ?
Tả Đăng Phong liền hỏi tiếp.
- Lời đồn là thật, người này chính là tăng nhân Mật Tông, tên gọi rất dài chính tôi cũng không nhớ rõ, hắn chính là tay sai của Mông Giang Đức Vương, người cao hơn hai thước, nặng hơn ba trăm cân, giống như một con gấu đen vậy. Dị thuật Mật Tông cùng tu nội ngoại, tu luyện công phu không sợ đạo thương, đại thủ ấn lại cực kỳ mạnh mẽ. Ngoại trừ Ngân Quan ra thì không có ai dám trực tiếp đỡ đòn của hắn. Lúc trước ta từng gặp hắn ở thành Nam Kinh, cuối cùng phải nhờ vào trận pháp vây khốn mới có thể thoát khỏi hắn.
Vẻ mặt Kim Châm nghiêm trọng nói.
- Người này nặng như vậy thì chắc chắn khó mà sử dụng phép khinh thân được.( bay)
Tả Đăng Phong thuận miệng đoán.
- Cũng không phải rất kém, lần sau nếu như cậu có gặp phải hắn thì nên cẩn thận một chút. Chẳng qua hắn có một cái đặc điểm, đó chính là buổi tối sẽ không ra ngoài.
Kim Châm liền nhắc nhở.
- Vì sao vậy ?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Dị thuật Mật Tông có pháp môn âm dương song tu, Đồng Giáp lại háo sắc !
Kim Châm khinh thường nói.
- Tu vị và nhân phẩm của Thiết Hài và Ngọc Phật thì như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Thiết Hài pháp danh là Minh Tịnh, nửa đời mới xuất gia, tục danh cũng họ Vương, tên chữ có một chữ là Tự, quê gốc ở An Huy, theo lời kể lại thì vì đào hôn ( bỏ trốn khỏi đám cưới ) mới gia nhập Thiếu Lâm tự, ngộ tính cực cao, vừa vào Thiếu Lâm tự đã được Phương Trượng coi trọng, sau ba năm khảo sát đã đem Tẩy Tủy Kinh truyền cho hắn. Hắn cũng không khiến Phương Trượng phải thất vọng, đã đem Tẩy Tủy Kinh luyện đến tầng cao nhất, tầng thứ chín. Thời Dân Quốc mười bảy, Thạch Hữu Tam muốn dùng lửa đốt Thiếu Lâm tự, hắn xả thân bảo vệ đại tự, đại khai sát giới, khiến cho hơn hai trăm người tiên phong của Thạch Hữu Tam ngã xuống, bản thân cũng bị thương hơn mười chỗ . Nhưng đáng tiếc là cuối cùng hắn cũng không ngăn cản được đại kiếp nạn, Thiếu Lâm tự vẫn bị đốt, đáng giận nhất chính là sau khi hắn được cứu sống cũng không hề được khen thưởng và tôn trọng, ngược lại là bị phương trượng mới của Thiếu Lâm Tự, lấy lý do hắn sát nghiệp quá nặng, phạt hắn diện bích mười năm. Trong long Minh Tịnh cực kỳ oan khuất nhưng vẫn đi ra sau núi diện bích mười năm, sau khi diện bích năm năm thì do kìm nén quá nặng đã hóa Cuồng, thần kinh bất ổn mà rời khỏi Thiếu Lâm tự lưu lạc khắp nơi. Nhưng mặc dù thần kinh không ổn nhưng bản tính lại rất nhân hậu, không hề ăn trộm hay làm điều gì ác.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Hắn dường như cũng có ăn trộm, lúc trước ở Đông Bắc tôi có gặp được hắn, khi đó hình như hắn đã trộm đi Hầu Tử của Ngọc Phật.
Tả Đăng Phong cười nói. Lúc này hắn mới hiểu vì sao lần trước đi Thiếu Lâm tự ăn trộm lại phát hiện kinh thư có dấu hiệu từng bị đốt, thì ra là mười năm trước Thiếu Lâm tự đã gặp đại nạn.
- Chuyện này tôi biết, thật ra thứ hắn trộm của Ngọc Phật chính là Cửu Dương Hầu, Ngọc Phật đã đuổi theo hắn hơn một tháng nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát, quá tức giận mà Ngọc Phật đã lên Thiếu Lâm tự bắt Phương Trượng phải giao người ra, nhưng Minh Tịnh nhiều năm chưa từng trở về chùa thì làm sao Phương Trượng có thể giao ra được đây, tôi đoán chắc lúc này Thôi Kim Ngọc vẫn còn đang chặn cửa Thiếu Lâm tự rồi.
Kim Châm cười nói.
- Vì sao hắn lại trộm Hầu Tử của Ngọc chân nhân ?
Tả Đăng Phong bây giờ mới biết tên thật của Ngọc Phật là Thôi Kim Ngọc.
- Thần kinh không ổn định thì làm gì có lý do chứ, chắc là hắn cảm giác Cưu Dương Hầu thú vị cho nên mới trộm đi chơi vài ngày, chẳng qua lần này hắn đã gây nên đại họa rồi. Con Cửu Dương Hầu đó chính là thứ mà Ngọc Phật cực kỳ yêu quý, năm xưa từng cứu tính mạng của nàng, Ngọc Phật nổi tiếng là thủ đoạn vô tình độc ác, nếu thật sự Minh Tịnh không chịu trả Cửu Dương Hầu lại cho nàng, rất có thể Ngọc Phật sẽ ra tay với đám tăng nhân Thiếu Lâm tự.
Kim Châm lắc đầu cười khổ.
- Vì sao con khỉ kia của Ngọc Phật lại gọi là Cửu Dương Hầu ?
Tả Đăng Phong cân nhắc một lát, mặc dù biết vẫn cố hỏi.
- Chuyện này nói ra rất dài, muốn biết rõ thì phải nhắc đến ba ngàn năm trước, vào thời Thương Chu....
Kim Châm thuận miệng đáp.
Tả Đăng Phong nghe xong cực kỳ bất ngờ, nữ quỷ trong lời nói của Kim Châm rất có thể chính là hồn phách của Vu Tâm Ngữ.
- Đỗ chân nhân, nữ quỷ kia có hình dáng như thế nào?
Tả Đăng Phong liền vội vàng hỏi.
- Nữ quỷ kia mới chết không lâu, cũng không hề có oán khí gì, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại chứ không thể nhìn rõ được hình dáng của nó. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nữ quỷ kia không hề có ác ý với cậu.
Kim Châm nhấc vò rượu lên uống một ngụm,
- Ngọc chân nhân chắc đã thấy rõ hình dạng của nó, chứ nếu không nàng đã không ngăn cản tôi đánh tan nó.
- Nàng đương nhiên sẽ không có ác ý với tôi !
Tả Đăng Phong kìm nén đau thương, chậm rãi lắc đầu nói. Lúc này đây trong tìm hắn tràn ngập cảm giác cảm động, thật không thể ngờ sau khi Vu Tâm Ngữ chết đi còn nhớ đến hắn, luôn luôn theo sát không hề rời đi. Ngoại trừ cảm động ra thì Tả Đăng Phong còn cảm giác được một ít an ủi, linh hồn của Vu Tâm Ngữ chắc chắn đều nhìn thấy hết mọi chuyện từ lúc chính tay hắn chôn cất nàng, cho đến những chuyện xảy ra sau này, nàng đã thấy được cảm giác bi thương và cũng nhìn thấy được sự dũng cảm của hắn.
- Mặc dù nó đối với cậu không có ác ý, nhưng con người là thuần dương mà quỷ hồn thì thuần âm, quỷ hồnn nếu cứ đi theo bên cạnh người sống thì sẽ làm cho người đó hao tổn Dương khí. Vậy nên ta mới tặng đồng tiền kia cho cậu.
Kim Châm thả bầu rượu xuống, bắt đầu dùng đũa. Kim Châm rất cao ngạo nhưng sự cao ngạo này chỉ thể hiện với người thường, còn trước mặt bạn bè thực lực tương đương, thì hắn nói chuyện cũng khá nhiều.
- Từ sau khi tôi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì cũng có thể cảm nhận được tồn tại của linh hồn, nhưng tại sao tôi lại không cảm giác được nó ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Cái mà cậu gọi là Chí Tôn Chi Cảnh có phải giống với Nan của Phật Môn nói, hay giống với Độ Kiếp của Đạo Môn ?
Kim Châm nhíu mày hỏi lại.
- Không rõ nữa !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Hễ là người tu đạo hoặc dị loại muốn tiền vào cảnh giới như chúng ta bây giờ đều phải chịu lôi kiếp, sau ba lần lôi kiếp, thì mười không còn được một.
Kim Châm biết nhiều hơn so với Tả Đăng Phong .
- Đúng rồi, tôi cũng đã trải qua ải này !
Tả Đăng Phong liền hiểu.
- Độ Kiếp Thiên Lôi được chia làm ba đạo, cậu đã nhận mấy đạo ?
Kim Châm tò mò hỏi.
- Một đạo !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Tôi cũng là một đạo, còn lại hai đạo sau đều do tổ sư bá đón nhận giúp tôi.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Tôi nhận chính là đạo thứ b !
Tả Đăng Phong liền lên tiếng bổ sung, dựa theo lời của Kim Châm thì hắn nhận chính là đạo Thiên Lôi thứ nhất.
- Như vậy thì tu vi linh khí của cậu vững chắc hơn vài phần so với tôi, ba đạo thiên lôi, một đạo so với đạo trước càng mạnh hơn, mỗi lần nhận lấy một đạo thì linh khí trong cơ thể càng vững chắc thêm. Hầu như chưa từng có ai nhận cả ba đạo mà còn sống cả.
Kim Châm liền giải thích cho Tả Đăng Phong.
- Nhưng vì sao lúc này tôi lại không cảm giác được khí tức của đạo linh hồn đi theo bên cạnh chứ ?
Tả Đăng Phong liền nhắc lại đề tài cũ.
- Tiểu huynh đệ, cậu thật sự là không hiểu chút gì rồi, người sau khi chết lúc đó hồn phách âm khí nặng nhất, càng về sau thì càng suy yếu, nếu như không có oán khí thì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hồn phách sẽ tự động tiêu tán.
Kim Châm đành nhắc nhở những kiến thức cơ bản cho Tả Đăng Phong.
- Hả !
Tả Đăng Phong nghe xong giật mình đứng dậy, theo như Kim Châm vừa nói thì chẳng phải hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã tiêu tán rồi ?
- Nữ quỷ đó là cái gì của cậu ?
Kim Châm thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong cực kỳ lo sợ, liền nhíu mày hỏi.
- Vong thê ! ( vợ đã chết- thấy để vong thê nghe hay hơn )
Tả Đăng Phong biết mình thất lễ, liền vội vàng ngồi xuống.
- Huynh đệ xin nén bi thương !
Kim Châm liền vỗ vỗ bả vai Tả Đăng Phong.
- Đỗ chân nhân, ý của anh có phải là hồn phách của vợ tôi đã tiêu tán mất rồi không?
Tả Đăng Phong liền mở to mắt chăm chú nhìn Kim Châm, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là bắt quỷ, mà Kim Châm chính là chưởng giáo phái Mao Sơn, lời của hắn chắc chắn là đáng tin.
Kim Châm nghe xong cũng không lập tức trả lời, mà ngẩng đầu nhìn hắn thật lâu.
- Hồn phách bình thường sau bốn mươi chín ngày nhất định sẽ tiêu tán, có một ít hồn phách còn vương vấn thì sẽ dựa theo sự vương vấn ấy mà nán lại dương gian một thời gian rất lâu. Bây giờ cậu đã Độ Kiếp thành công cho nên âm vật không còn dám đến gần, có lẽ linh hồn của vợ cậu chưa tiêu tán mà chỉ là không dám đi theo cậu nữa thôi.
Kim Châm liền nâng vòng rượu lên uống một ngụm.
- Nếu không dám đi theo tôi thì sẽ đi đâu chứ ?
Tả Đăng Phong đã không còn chút tâm tư nào để uống rượu.
- Tôi cũng không rõ lắm.
Kim Châm nhìn tiểu nhị khẽ vẫy tay, ý bảo đối phương dâng trà lên.
Kim Châm bảo tiểu nhị dâng trà có thể có hai ý, thứ nhất chính là khát nước muốn uống, hai là tiệc đã tan thì cần dùng trà súc miệng. Việc này khiến Tả Đăng Phong rất lo lắng, trước đó một mực truy hỏi Kim Châm, điều này thật giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, đã quá thất lễ rồi.
Lúc này Tả Đăng Phong chợt nhớ lại lời mà Ngọc Phật nói khi gặp hắn ở Đông Bắc “ Lúc trước ta đã nhìn nhầm ngươi rồi, vậy mà tưởng ngươi là người một lòng chung thủy” Lúc này nghĩ lại thì có lẽ nàng đã phát hiện được nữ quỷ đã không còn đi theo hắn, mà lúc đó đã qua bốn mươi chín ngày rồi, Ngọc Phật cũng thuộc dạng cao nhân, lời nói của nàng cũng có thể dùng để làm bằng chứng, kết hợp với lời của Kim Châm vậy thì linh hồn còn vương vấn thật sự có thể ở lại dương thế thời gian rất lâu. Đến đây thì trong lòng Tả Đăng Phong lại có hi vọng, mặc dù không thể nhìn thấy hồn phách của Vu Tâm Ngữ, nhưng cũng không thể khẳng định linh hồn của nàng nhất định đã tiêu tán.
- Tiểu nhị, mang lên vài món đồ ăn đi !
Tả Đăng Phong liền nhìn tiểu nhị nói, thực ra thì đồ ăn trên bàn còn rất nhiều, Tả Đăng Phong làm như thế này chỉ là muốn bày tỏ với Kim Châm rằng hắn không muốn tan tiệc.
Kim Châm thấy vậy cũng không ngăn cản, điều này khiến Tả Đăng Phong hơi an lòng, sau khi nước trà đưa lên thì Kim Châm đứng lên châm trà cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phòng vội vàng cám ơn. Kim Châm chính là chưởng giáo phái Mao Sơn, tu vị lại sàn sàn với Tả Đăng Phong, nếu không phải là nhìn hắn thuận mắt thì chắc chắn không cùng hắn uống rượu tán gẫu rồi.
Sức ăn của Kim Châm rất ít, các loại thức ăn chỉ dùng mỗi thứ một chút nhưng rượu thì lại không ít. Một vò Bạch Cửu chính là hai cân, vậy mà rất nhanh đã xong một vò. Còn Tả Đăng Phong thì ăn khá nhiều, hắn sống khổ đã quen cho nên rất ít được ăn những món ngon như thế này, ngoài ta thì vì thời gian sống lưu lạc đã tạo thành thói quen cho hắn, mỗi khi gặp thức ăn sẽ ăn rất nhiều, bởi vì hắn còn không biết bữa tiếp theo của mình sẽ vào lúc nào.
Sau đó cả hai người đều thoải mái nói truyện trên trời dưới đất, mặc dù tính cách Tả Đăng Phong hơi cực đoan nhưng hắn không hề cuồng vọng, tự cao tự đại, hắn biết mặc dù tu vi linh khí của mình ngang bằng với ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì kém hơn rất nhiều, cho nên hắn rất khiêm tốn học hỏi Kim Châm. Kim Châm thấy mặc dù tu vị của Tả Đăng Phong rất cao nhưng lại rất khiêm tốn, cho nên ấn tượng với hắn rất tốt.
- Đỗ chân nhân, anh chính là người đứng đầu trong ngũ đại Huyền Môn Thái Đầu, không biết bốn vị kia lai lịch như thế nào, là bạn hay là địch với anh?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Cái gọi là Huyền Môn Thái Đầu chỉ là do người nhàn rỗi trong giang hồ bàn tán thôi, không thể coi là thật được. Thực tế trên đời có rất nhiều cao nhân đều ở ẩn không xuất thế, mà năm người chúng ta thì thường xuyên xuất hiện cho nên mới được thế nhân nhận biết thôi.
- Ngoài ra thì đem tôi xếp thứ nhất cũng không phải vì pháp lực của tôi mạnh nhất, mà là do tôi chính là chưởng giáo Mao Sơn, luôn lấy Kim Châm thi pháp, thật thẹn khi được xếp đầu. Còn bốn vị kia chắc cậu cũng đã nghe nói, Ngân Quan Vương chân nhân chính là chưởng giáo phái Toàn Chân, tên khai sinh là Vương Quốc Tĩnh, tu đạo từ trẻ, tu luyện chính là Thiên Cương Chính Khí bình thường nhất của phái Toàn Chân, nhưng dù là công phu thông thường nhưng luyện đến cực hạn thì uy lực cũng cực kỳ khủng bố, mọi người đều cho rằng võ học không bằng đạo pháp cùng với thần thông phép thuật, người học võ cũng rất khó vượt qua Thiên Kiếp, nhưng Vương chân nhân lại làm được, hơn nữa sử dụng chính là võ học bình thường.
Mặc kệ là ai đi nữa thì khi uống nhiều rượu cũng nói nhiều hơn, Kim Châm cũng vậy.
- Võ học của Vương chân nhân có chỗ nào tinh diệu ?
Tả Đăng Phong nhân lúc Kim Châm đang uống trà liền hỏi.
- Cậu có thể phóng xuất linh khí ra ngoài xa bao nhiêu ?
Kim Châm không trực tiếp trả lời Tả Đăng Phong, mà hỏi ngược lại hắn.
- Năm trượng !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Năm trượng cũng đã khá xa rồi, ta chỉ có thể phóng ra ngoài ba trượng, mà Vương chân nhân thì lại có thể đạt đến chín trượng !
Kim Châm cấp cho Tả Đăng Phong ánh mắt khen ngợi, cũng nhân lúc đó trả lời vấn đề của hắn. Phạm vi tấn công bằng linh khí của Ngân Quan xa hơn bọn hắn nhiều, lúc đó thì khi lâm trận đối địch đã chiếm được lợi thế, người khác chưa thể chạm đến hắn thì hắn đã có thể tấn công được họ.
- Hạc Phi Long Du, thật sự chuyên công.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Lời này cũng không sai.
Kim Châm cũng tỏ vẻ đồng ý với Tả Đăng Phong, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là trận pháp và hàng yêu bắt quỷ, ở phương diện tu luyện linh khí tất nhiên có chỗ thiếu sót.
- Người bên ngoài đồn rằng Đồng Giáp chính là phần tử cặn bã của Phật Môn, không biết có phải không ?
Tả Đăng Phong liền hỏi tiếp.
- Lời đồn là thật, người này chính là tăng nhân Mật Tông, tên gọi rất dài chính tôi cũng không nhớ rõ, hắn chính là tay sai của Mông Giang Đức Vương, người cao hơn hai thước, nặng hơn ba trăm cân, giống như một con gấu đen vậy. Dị thuật Mật Tông cùng tu nội ngoại, tu luyện công phu không sợ đạo thương, đại thủ ấn lại cực kỳ mạnh mẽ. Ngoại trừ Ngân Quan ra thì không có ai dám trực tiếp đỡ đòn của hắn. Lúc trước ta từng gặp hắn ở thành Nam Kinh, cuối cùng phải nhờ vào trận pháp vây khốn mới có thể thoát khỏi hắn.
Vẻ mặt Kim Châm nghiêm trọng nói.
- Người này nặng như vậy thì chắc chắn khó mà sử dụng phép khinh thân được.( bay)
Tả Đăng Phong thuận miệng đoán.
- Cũng không phải rất kém, lần sau nếu như cậu có gặp phải hắn thì nên cẩn thận một chút. Chẳng qua hắn có một cái đặc điểm, đó chính là buổi tối sẽ không ra ngoài.
Kim Châm liền nhắc nhở.
- Vì sao vậy ?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Dị thuật Mật Tông có pháp môn âm dương song tu, Đồng Giáp lại háo sắc !
Kim Châm khinh thường nói.
- Tu vị và nhân phẩm của Thiết Hài và Ngọc Phật thì như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Thiết Hài pháp danh là Minh Tịnh, nửa đời mới xuất gia, tục danh cũng họ Vương, tên chữ có một chữ là Tự, quê gốc ở An Huy, theo lời kể lại thì vì đào hôn ( bỏ trốn khỏi đám cưới ) mới gia nhập Thiếu Lâm tự, ngộ tính cực cao, vừa vào Thiếu Lâm tự đã được Phương Trượng coi trọng, sau ba năm khảo sát đã đem Tẩy Tủy Kinh truyền cho hắn. Hắn cũng không khiến Phương Trượng phải thất vọng, đã đem Tẩy Tủy Kinh luyện đến tầng cao nhất, tầng thứ chín. Thời Dân Quốc mười bảy, Thạch Hữu Tam muốn dùng lửa đốt Thiếu Lâm tự, hắn xả thân bảo vệ đại tự, đại khai sát giới, khiến cho hơn hai trăm người tiên phong của Thạch Hữu Tam ngã xuống, bản thân cũng bị thương hơn mười chỗ . Nhưng đáng tiếc là cuối cùng hắn cũng không ngăn cản được đại kiếp nạn, Thiếu Lâm tự vẫn bị đốt, đáng giận nhất chính là sau khi hắn được cứu sống cũng không hề được khen thưởng và tôn trọng, ngược lại là bị phương trượng mới của Thiếu Lâm Tự, lấy lý do hắn sát nghiệp quá nặng, phạt hắn diện bích mười năm. Trong long Minh Tịnh cực kỳ oan khuất nhưng vẫn đi ra sau núi diện bích mười năm, sau khi diện bích năm năm thì do kìm nén quá nặng đã hóa Cuồng, thần kinh bất ổn mà rời khỏi Thiếu Lâm tự lưu lạc khắp nơi. Nhưng mặc dù thần kinh không ổn nhưng bản tính lại rất nhân hậu, không hề ăn trộm hay làm điều gì ác.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Hắn dường như cũng có ăn trộm, lúc trước ở Đông Bắc tôi có gặp được hắn, khi đó hình như hắn đã trộm đi Hầu Tử của Ngọc Phật.
Tả Đăng Phong cười nói. Lúc này hắn mới hiểu vì sao lần trước đi Thiếu Lâm tự ăn trộm lại phát hiện kinh thư có dấu hiệu từng bị đốt, thì ra là mười năm trước Thiếu Lâm tự đã gặp đại nạn.
- Chuyện này tôi biết, thật ra thứ hắn trộm của Ngọc Phật chính là Cửu Dương Hầu, Ngọc Phật đã đuổi theo hắn hơn một tháng nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát, quá tức giận mà Ngọc Phật đã lên Thiếu Lâm tự bắt Phương Trượng phải giao người ra, nhưng Minh Tịnh nhiều năm chưa từng trở về chùa thì làm sao Phương Trượng có thể giao ra được đây, tôi đoán chắc lúc này Thôi Kim Ngọc vẫn còn đang chặn cửa Thiếu Lâm tự rồi.
Kim Châm cười nói.
- Vì sao hắn lại trộm Hầu Tử của Ngọc chân nhân ?
Tả Đăng Phong bây giờ mới biết tên thật của Ngọc Phật là Thôi Kim Ngọc.
- Thần kinh không ổn định thì làm gì có lý do chứ, chắc là hắn cảm giác Cưu Dương Hầu thú vị cho nên mới trộm đi chơi vài ngày, chẳng qua lần này hắn đã gây nên đại họa rồi. Con Cửu Dương Hầu đó chính là thứ mà Ngọc Phật cực kỳ yêu quý, năm xưa từng cứu tính mạng của nàng, Ngọc Phật nổi tiếng là thủ đoạn vô tình độc ác, nếu thật sự Minh Tịnh không chịu trả Cửu Dương Hầu lại cho nàng, rất có thể Ngọc Phật sẽ ra tay với đám tăng nhân Thiếu Lâm tự.
Kim Châm lắc đầu cười khổ.
- Vì sao con khỉ kia của Ngọc Phật lại gọi là Cửu Dương Hầu ?
Tả Đăng Phong cân nhắc một lát, mặc dù biết vẫn cố hỏi.
- Chuyện này nói ra rất dài, muốn biết rõ thì phải nhắc đến ba ngàn năm trước, vào thời Thương Chu....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.