Quyển 1 - Chương 41: Suy bụng ta ra bụng người
Phong Ngự Cửu Thu
12/11/2013
- Cậu đang nhìn gì đó?
Diêu tỷ thấy Tả Đăng Phong luôn nhìn ra bên ngoài thì hỏi.
- Xem tình hình ngoài đường.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Nơi này cách tiểu lâu của bộ đội 1875 rất xa, người thường căn bản là không thể nhìn được.
- Cậu muốn trộm của người ta cái gì thế?
Diêu tỷ tò mò hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc lắc đầu cũng không trả lời, mà xoay người lấy một cái ghế dựa rồi ngồi xuống trước cửa sổ.
- Cậu uống này, nước này không bẩn đâu.
Diêu tỷ lên tiếng.
- Nếu cô không ngủ được thì hãy ra bên ngoài mua giùm tôi một bát hoành thánh, với vài tờ giấy và cây viết.
Tả Đăng Phong lấy vài đồng từ trong người ra.
- Được, cậu chờ một chút.
Diêu tỷ liền đứng dậy rồi đi ra ngoài nhưng mà vừa đi đến trước cửa thì nàng liền chạy vào cầm một cái túi nhỏ ở trong hộc tủ của bàn trang điểm.
- Tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
- Ai nói với cậu đây là tiền?
Diêu tỷ mập mờ nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi xoay người rời đi.
Tả Đăng Phong nhíu mày rồi lại nhìn về bên ngoài.
Không bao lâu Diêu tỷ đã trở lại.
- Mau ăn đi, còn có sữa đậu nành nóng nữa này.
Một tay Diêu tỷ bưng tô hoàng thánh, một tay bưng ly sữa đậu nành đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lấy bát hoàng thánh rồi bắt đầu ăn.
Ăn hết tô hoàng thánh, Tả Đăng Phong lại lấy từ trong người một cái bánh ngô ra, chấm với ly sữa đậu này kia rồi ăn xuống. Sau đó hắn bắt đầu cầm lấy viết mà viết lại những tình huống mà mình quan sát được vào tờ giấy kia.
- Cậu có nhiều tiền tại sao ăn cái này?
Diêu tỷ ngồi ở trên giường ngậm thuốc lá.
- Tôi thích ăn cái này.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, lúc này ở bên trong tiểu lâu kia có một chiếc quân xa chạy ra, dựa thèo ánh đèn thì có thể thấy được nó chạy về phía thành Bắc.
- Người nghèo mới ăn bánh ngô, cậu có tiền làm sao lại thích ăn thứ đó?
Diêu tỷ tò mò, hỏi.
- Tôi không có tiền.
Tả Đăng Phong nhìn chiếc quân xa đi xa rồi bắt đầu viết viết.
- Oh, cậu viết chữ thật đẹp nha.
Diêu tỷ đi tới.
- Cô biết chữ à?
Tả Đăng Phong khép vở lại rồi quay đầu nhìn lại, lúc này phần lớn không biết chữ, nhất là nữ nhân, lúc nhỏ rất ít có cơ hội tiếp xúc với giáo dục.
- Không biết, tôi chỉ cảm thấy đẹp mà thôi.
Diêu tỷ uốn éo người làm nũng. Đổi lại lúc trước đối với hành động này của nàng thì Tả Đăng Phong sẽ xem thường, nhưng mà giờ phút này Tả Đăng Phong lại cảm thấy từ bụng của mình truyền đến một cỗ nhiệt lưu.
Diều này làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày, rất nhanh hắn liền cảm giác được khí tức này chuyển động, ngay từ đầu hắn còn tưởng là Dương khí quá nhiều, sau lại phát hiện Âm- Dương trong huyệt Khí Hải và Đan Điền vẫn căn bằng, cỗ nhiệt lưu này truyền ra từ 2 quả thận của hắn.
- Cô đã bỏ gì vào hoàng thánh?
Tả Đăng Phong mở miệng hỏi Diêu tỷ.
- Một chút đồ trợ hứng mà thôi.
Diêu tỷ nghe vậy liền nở nụ cười quyến rũ.
- Tôi không có hứng thú đối với nữ nhân, sau này không cần vẽ rắn thêm chân, lên giường ngủ đi.
Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Diêu tỷ một cái, hắn biết Diêu tỷ bỏ xuân dược vào trong bát hoàng thánh kia, bất quá nàng làm vậy cũng không cso ác ý, nàng chỉ muốn cảm thấy rằng khi cầm tiền thì muốn làm một việc gì đó.
Diêu tỷ nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên, bóp tắt tàn thuốc rồi lên giường.
- Đắp mền vào, tôi muốn mở cửa số để xua khói đi.
Tả Đăng Phong mở cửa sổ.
Tả Đăng Phong đưa lưng về Diêu tỷ rồi lấy cái bao tay trong hộp ra, hàn khí trong bao tay liền trung hòa Dương khí trong người.
- Tại sao cô lại bỏ thuốc vào?
Âm-Dương được điều hòa, Tả Đăng Phong cất bao tay rồi đóng cửa sổ lại, sau đó đi đến trước giường của Diêu tỷ.
- Tôi nghĩ cậu không được nên muốn giúp cậu một chút.
Diêu tỷ nói cười nói, nữ nhân phong trần vô lại mà không biết xấu hổ.
Lời nói của Diêu tỷ làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày trừng mắt, tuy rằng hắn không cần Diêu tỷ biết hắn là người thế nào nhưng mà bị một người nói hắn là vô năng, điều này đã làm cho hắn vô cùng tức giận:
- Ai nói tôi không được? Nếu lão tử muốn thì có thể làm chết cô.
Tả Đăng Phong nói xong một câu rồi lại đi về phía cửa sổ.
Diêu tỷ cũng không nói gì thêm. Tả Đăng Phong cứ ngồi đó mà quan sát trong đó, 2h sáng thì chiếc quân xa kia trở lại tiểu lâu, mấy tên lính NB xuống trước, sau đó giải mấy người bị bắt xuống theo, trong đó có già có trẻ, có nam có nữ, 2 tay của bọn họ đều bị trói ở đằng sau, nhìn bộ đồ của bọn họ thì bọn họ chắc là nạn dân lưu lạc.
Sau khi đưa nạn dân xuống xe, đám người NB liền đuổi họ vào tầng 3 của tiểu lâu. Trên đường, có một nam nhan chạy trốn, đám lính NB cũng không có đuổi theo, cũng không có nổ súng, mặc cho nam nhân kia chạy vào tường vây, tường cao chừng 2m, nam nhân kia tuy rằng bị cột 2 tay nhưng vẫn cố gắng nhảy lên tường, sau đó một chuỗi hoa lửa bắn ra, nam nhân liền ngã xuống đất, cả người run rẩy, đám lính NB bây giờ mới tới kéo hắn lôi về.
Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân đã từng nói đám người NB dùng người sống để thí nghiệm, những nạn nhân này chính là minh chứng. Bọn người Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân vẫn muốn vào đây để tìm kiếm nhưng mà bọn hắn không có cách nào trà trộn vào được, Tả Đăng Phong đang nghĩ có nên cùng hợp tác với bọn hắn không?
Trong đầu của Tả Đăng Phong liền có một kế hoạch. Hắn giả vờ làm một nạn nhân bị đám lính NB đưa vào quân xa, chở về quân doanh. Sau đó đám người Kỷ Toa liền tấn công, đám lính NB gặp phải tấn công nên sẽ toàn lực chống cự, cũng không thèm để ý đến những nạn dân ở trên xe. Lúc này toàn bộ chú ý của đám lính NB sẽ dồn vào đám người Kỷ Toa, Tả Đăng Phong hắn sẽ nhân cơ hội này hạ thủ từng người để trả thù cũng như giúp Kỷ Toa tìm được đám người làm thí nghiệm trên cơ thể sống.
Mặc dù là có kế hoạch nhưng Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng thực hiện, dù gì thì cũng còn nhiều vướng mắc.
Rạng sáng 5h Tả Đăng Phong mới tranh thủ ngủ một chút, giữa trưa hắn tỉnh dậy thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, hẳn là có người muốn rủ Diêu tỷ đi dạo phố.
Diêu tỷ vội vàng rời giường mặc quần rồi đi cùng các nàng, đem chìa khóa để lại cho Tả Đăng Phong. Mọi người đi rồi, Tả Đăng Phong cũng ra ngoài ăn một chút gì đó.
Tới Đông thành, Tả Đăng Phong mua 1 con gà trống để cho 13, tới miếu thì thấy 13 đang nằm phơ nắng. 13 thấy hắn đi vào liền cao hứng, Tả Đăng Phong cùng nó ngồi chung một lát, gần 1h chiều mới đứng dậy rời đi.
Trở lại nhà thì Diêu tỷ cũng mới vừa về, nàng mua ít bánh ngọt về cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không có ăn bánh ngọt kia mà rất ra 1 đồng đại dương đưa cho nàng.
- Có phải cậu sợ tôi bỏ thuốc ở trong bánh không?
Diêu tỷ hỏi.
- Ừh.
Tả Đăng Phong trả lời.
- Tiểu huynh đệ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Diêu tỷ đến gần Tả Đăng Phong rồi âm thầm đánh giá hắn.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày nhìn nàng một cái, không nói gì.
- Có phải cậu nhìn vào trạm phòng dịch kia của người NB không?
Diêu tỷ căn cứ vào tầm mắt của Tả Đăng Phong mà hỏi.
- Làm sao cô biết nơi đó là trạm phòng dịch?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Mấy cô gái ở trên kia nói cho mà biết, các nàng cũng biết đám NB kia, cách một thời gian sẽ có một đám người NB đến chích thuốc cho các nàng, nói là đề phòng bệnh hoa liễu.
Diêu tỷ đưa tay ra chỉ về phía Nam.
- Thật hay giả?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Chích là thật còn phòng bệnh hoa liễu là giả.
Diêu tỷ nói ngay.
- Tốt nhất là cô đừng để bọn hắn chích, bằng không chết lúc nào cũng không biết.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
Diêu tỷ nghe vậy cũng thức thời không nói gì nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó 10 ngày, Tả Đăng Phong luôn quan sát tình hình của đám bộ đội 1875 kia, mỗi 2 ngày bọn hắn sẽ ra ngoài đem nạn dân đưa vào mộ lần, 12h đêm bọn hắn xuất phát, chừng 2h sẽ trở lại, nhân số không giống nhau, có lúc đem về 10 người có lúc 20 người, có lúc 30. Sau khi về bọn hắn liền đưa nạn dân vào tiểu lâu, những người này đi vào cũng không có đi ra trở lại. Mỗi ngày, ống khói sẽ thả khói từ 4-5h sáng, giờ này mặt trời còn chưa sáng, cho dù có thải ra khói đen cũng không làm người ta chú ý.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong muốn rời đi thì đột nhiên Diêu tỷ ngã bệnh, sốt cao, ho khan, cũng không ai đến thăm nàng. Tả Đăng Phong thấy thế liền ra ngoài mua thuốc tây cho nàng, chiến tranh xảy ra nên thuốc tay vô cùng khan hiếm, hơn nữa dưới sự quản chế của người NB, giá thuốc một tăng lên, một chỉ vàng cũng chỉ đổi được 10 viên Aspirin.
Khi Tả Đăng Phong đem thuốc cùng nước ấm đưa tới Diêu tỷ thì Diêu tỷ ngây ngẩn cả người, nàng biết thuốc tây rất quý, nàng không tin được Tả Đăng Phong lại mua cái này cho nàng.
Do dự hồi lâu, Diêu tỷ tiếp nhận viên thuốc rồi uống vào.
Thuốc tây có hiệu lực rất nhanh, lúc chạng vạng tối Diêu tỷ cũng đã hết sốt, Tả Đăng Phong thấy nàng chuyển biến tốt đẹp, liền cáo từ rời đi.
- Nơi này còn 8 viên, cô hãy cầm đi, tôi đi đây, cô hãy bảo trọng.
Tả Đăng Phong đem 8 viên thuốc nhét vào trong tay Diêu tỷ rồi đi ra.
- Đợi một chút, cậu là người tốt, tôi sẽ trả lại tiền thuê nhà cho cậu.
Diêu tỷ thấy thế vội vàng ngồi dậy.
- Cô giữ đi.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại.
- Đợi một chút, cậu chờ một chút.
Diêu tỷ nghe vậy vội vàng xuống giường, đi chân trần tới trước người hắn rồi kéo hắn lại:
- Tôi muốn để lại thứ này cho người đàn ông của mình sau này, nhưng mà tôi sẽ cho cậu.
Diêu tỷ nói xong bắt đầu mở dây lưng của hắn xuống.
- Cô làm gì thế?
Tả Đăng Phong cau mày ngăn trở nàng.
- Không phải là cậu không thích nữ nhân sao, trên người tôi chỉ có chỗ này là sạch sẽ.
Nước mắt Diêu tỷ tràn mi:
- Cậu chê…
Lúc này Tả Đăng Phong liền hiểu hiểu được hàm ý của Diêu tỷ.
- Hoàn lương đi.
Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi móc trong người một mảnh vàng nhét vào trong tay nàng, xoay người đi ra ngoài:
- Tôi rất bình thường, bất quá người mà tôi yêu đã chết rồi.
Diêu tỷ thấy Tả Đăng Phong luôn nhìn ra bên ngoài thì hỏi.
- Xem tình hình ngoài đường.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Nơi này cách tiểu lâu của bộ đội 1875 rất xa, người thường căn bản là không thể nhìn được.
- Cậu muốn trộm của người ta cái gì thế?
Diêu tỷ tò mò hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc lắc đầu cũng không trả lời, mà xoay người lấy một cái ghế dựa rồi ngồi xuống trước cửa sổ.
- Cậu uống này, nước này không bẩn đâu.
Diêu tỷ lên tiếng.
- Nếu cô không ngủ được thì hãy ra bên ngoài mua giùm tôi một bát hoành thánh, với vài tờ giấy và cây viết.
Tả Đăng Phong lấy vài đồng từ trong người ra.
- Được, cậu chờ một chút.
Diêu tỷ liền đứng dậy rồi đi ra ngoài nhưng mà vừa đi đến trước cửa thì nàng liền chạy vào cầm một cái túi nhỏ ở trong hộc tủ của bàn trang điểm.
- Tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
- Ai nói với cậu đây là tiền?
Diêu tỷ mập mờ nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi xoay người rời đi.
Tả Đăng Phong nhíu mày rồi lại nhìn về bên ngoài.
Không bao lâu Diêu tỷ đã trở lại.
- Mau ăn đi, còn có sữa đậu nành nóng nữa này.
Một tay Diêu tỷ bưng tô hoàng thánh, một tay bưng ly sữa đậu nành đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lấy bát hoàng thánh rồi bắt đầu ăn.
Ăn hết tô hoàng thánh, Tả Đăng Phong lại lấy từ trong người một cái bánh ngô ra, chấm với ly sữa đậu này kia rồi ăn xuống. Sau đó hắn bắt đầu cầm lấy viết mà viết lại những tình huống mà mình quan sát được vào tờ giấy kia.
- Cậu có nhiều tiền tại sao ăn cái này?
Diêu tỷ ngồi ở trên giường ngậm thuốc lá.
- Tôi thích ăn cái này.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, lúc này ở bên trong tiểu lâu kia có một chiếc quân xa chạy ra, dựa thèo ánh đèn thì có thể thấy được nó chạy về phía thành Bắc.
- Người nghèo mới ăn bánh ngô, cậu có tiền làm sao lại thích ăn thứ đó?
Diêu tỷ tò mò, hỏi.
- Tôi không có tiền.
Tả Đăng Phong nhìn chiếc quân xa đi xa rồi bắt đầu viết viết.
- Oh, cậu viết chữ thật đẹp nha.
Diêu tỷ đi tới.
- Cô biết chữ à?
Tả Đăng Phong khép vở lại rồi quay đầu nhìn lại, lúc này phần lớn không biết chữ, nhất là nữ nhân, lúc nhỏ rất ít có cơ hội tiếp xúc với giáo dục.
- Không biết, tôi chỉ cảm thấy đẹp mà thôi.
Diêu tỷ uốn éo người làm nũng. Đổi lại lúc trước đối với hành động này của nàng thì Tả Đăng Phong sẽ xem thường, nhưng mà giờ phút này Tả Đăng Phong lại cảm thấy từ bụng của mình truyền đến một cỗ nhiệt lưu.
Diều này làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày, rất nhanh hắn liền cảm giác được khí tức này chuyển động, ngay từ đầu hắn còn tưởng là Dương khí quá nhiều, sau lại phát hiện Âm- Dương trong huyệt Khí Hải và Đan Điền vẫn căn bằng, cỗ nhiệt lưu này truyền ra từ 2 quả thận của hắn.
- Cô đã bỏ gì vào hoàng thánh?
Tả Đăng Phong mở miệng hỏi Diêu tỷ.
- Một chút đồ trợ hứng mà thôi.
Diêu tỷ nghe vậy liền nở nụ cười quyến rũ.
- Tôi không có hứng thú đối với nữ nhân, sau này không cần vẽ rắn thêm chân, lên giường ngủ đi.
Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Diêu tỷ một cái, hắn biết Diêu tỷ bỏ xuân dược vào trong bát hoàng thánh kia, bất quá nàng làm vậy cũng không cso ác ý, nàng chỉ muốn cảm thấy rằng khi cầm tiền thì muốn làm một việc gì đó.
Diêu tỷ nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên, bóp tắt tàn thuốc rồi lên giường.
- Đắp mền vào, tôi muốn mở cửa số để xua khói đi.
Tả Đăng Phong mở cửa sổ.
Tả Đăng Phong đưa lưng về Diêu tỷ rồi lấy cái bao tay trong hộp ra, hàn khí trong bao tay liền trung hòa Dương khí trong người.
- Tại sao cô lại bỏ thuốc vào?
Âm-Dương được điều hòa, Tả Đăng Phong cất bao tay rồi đóng cửa sổ lại, sau đó đi đến trước giường của Diêu tỷ.
- Tôi nghĩ cậu không được nên muốn giúp cậu một chút.
Diêu tỷ nói cười nói, nữ nhân phong trần vô lại mà không biết xấu hổ.
Lời nói của Diêu tỷ làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày trừng mắt, tuy rằng hắn không cần Diêu tỷ biết hắn là người thế nào nhưng mà bị một người nói hắn là vô năng, điều này đã làm cho hắn vô cùng tức giận:
- Ai nói tôi không được? Nếu lão tử muốn thì có thể làm chết cô.
Tả Đăng Phong nói xong một câu rồi lại đi về phía cửa sổ.
Diêu tỷ cũng không nói gì thêm. Tả Đăng Phong cứ ngồi đó mà quan sát trong đó, 2h sáng thì chiếc quân xa kia trở lại tiểu lâu, mấy tên lính NB xuống trước, sau đó giải mấy người bị bắt xuống theo, trong đó có già có trẻ, có nam có nữ, 2 tay của bọn họ đều bị trói ở đằng sau, nhìn bộ đồ của bọn họ thì bọn họ chắc là nạn dân lưu lạc.
Sau khi đưa nạn dân xuống xe, đám người NB liền đuổi họ vào tầng 3 của tiểu lâu. Trên đường, có một nam nhan chạy trốn, đám lính NB cũng không có đuổi theo, cũng không có nổ súng, mặc cho nam nhân kia chạy vào tường vây, tường cao chừng 2m, nam nhân kia tuy rằng bị cột 2 tay nhưng vẫn cố gắng nhảy lên tường, sau đó một chuỗi hoa lửa bắn ra, nam nhân liền ngã xuống đất, cả người run rẩy, đám lính NB bây giờ mới tới kéo hắn lôi về.
Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân đã từng nói đám người NB dùng người sống để thí nghiệm, những nạn nhân này chính là minh chứng. Bọn người Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân vẫn muốn vào đây để tìm kiếm nhưng mà bọn hắn không có cách nào trà trộn vào được, Tả Đăng Phong đang nghĩ có nên cùng hợp tác với bọn hắn không?
Trong đầu của Tả Đăng Phong liền có một kế hoạch. Hắn giả vờ làm một nạn nhân bị đám lính NB đưa vào quân xa, chở về quân doanh. Sau đó đám người Kỷ Toa liền tấn công, đám lính NB gặp phải tấn công nên sẽ toàn lực chống cự, cũng không thèm để ý đến những nạn dân ở trên xe. Lúc này toàn bộ chú ý của đám lính NB sẽ dồn vào đám người Kỷ Toa, Tả Đăng Phong hắn sẽ nhân cơ hội này hạ thủ từng người để trả thù cũng như giúp Kỷ Toa tìm được đám người làm thí nghiệm trên cơ thể sống.
Mặc dù là có kế hoạch nhưng Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng thực hiện, dù gì thì cũng còn nhiều vướng mắc.
Rạng sáng 5h Tả Đăng Phong mới tranh thủ ngủ một chút, giữa trưa hắn tỉnh dậy thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, hẳn là có người muốn rủ Diêu tỷ đi dạo phố.
Diêu tỷ vội vàng rời giường mặc quần rồi đi cùng các nàng, đem chìa khóa để lại cho Tả Đăng Phong. Mọi người đi rồi, Tả Đăng Phong cũng ra ngoài ăn một chút gì đó.
Tới Đông thành, Tả Đăng Phong mua 1 con gà trống để cho 13, tới miếu thì thấy 13 đang nằm phơ nắng. 13 thấy hắn đi vào liền cao hứng, Tả Đăng Phong cùng nó ngồi chung một lát, gần 1h chiều mới đứng dậy rời đi.
Trở lại nhà thì Diêu tỷ cũng mới vừa về, nàng mua ít bánh ngọt về cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không có ăn bánh ngọt kia mà rất ra 1 đồng đại dương đưa cho nàng.
- Có phải cậu sợ tôi bỏ thuốc ở trong bánh không?
Diêu tỷ hỏi.
- Ừh.
Tả Đăng Phong trả lời.
- Tiểu huynh đệ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Diêu tỷ đến gần Tả Đăng Phong rồi âm thầm đánh giá hắn.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày nhìn nàng một cái, không nói gì.
- Có phải cậu nhìn vào trạm phòng dịch kia của người NB không?
Diêu tỷ căn cứ vào tầm mắt của Tả Đăng Phong mà hỏi.
- Làm sao cô biết nơi đó là trạm phòng dịch?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Mấy cô gái ở trên kia nói cho mà biết, các nàng cũng biết đám NB kia, cách một thời gian sẽ có một đám người NB đến chích thuốc cho các nàng, nói là đề phòng bệnh hoa liễu.
Diêu tỷ đưa tay ra chỉ về phía Nam.
- Thật hay giả?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Chích là thật còn phòng bệnh hoa liễu là giả.
Diêu tỷ nói ngay.
- Tốt nhất là cô đừng để bọn hắn chích, bằng không chết lúc nào cũng không biết.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
Diêu tỷ nghe vậy cũng thức thời không nói gì nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó 10 ngày, Tả Đăng Phong luôn quan sát tình hình của đám bộ đội 1875 kia, mỗi 2 ngày bọn hắn sẽ ra ngoài đem nạn dân đưa vào mộ lần, 12h đêm bọn hắn xuất phát, chừng 2h sẽ trở lại, nhân số không giống nhau, có lúc đem về 10 người có lúc 20 người, có lúc 30. Sau khi về bọn hắn liền đưa nạn dân vào tiểu lâu, những người này đi vào cũng không có đi ra trở lại. Mỗi ngày, ống khói sẽ thả khói từ 4-5h sáng, giờ này mặt trời còn chưa sáng, cho dù có thải ra khói đen cũng không làm người ta chú ý.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong muốn rời đi thì đột nhiên Diêu tỷ ngã bệnh, sốt cao, ho khan, cũng không ai đến thăm nàng. Tả Đăng Phong thấy thế liền ra ngoài mua thuốc tây cho nàng, chiến tranh xảy ra nên thuốc tay vô cùng khan hiếm, hơn nữa dưới sự quản chế của người NB, giá thuốc một tăng lên, một chỉ vàng cũng chỉ đổi được 10 viên Aspirin.
Khi Tả Đăng Phong đem thuốc cùng nước ấm đưa tới Diêu tỷ thì Diêu tỷ ngây ngẩn cả người, nàng biết thuốc tây rất quý, nàng không tin được Tả Đăng Phong lại mua cái này cho nàng.
Do dự hồi lâu, Diêu tỷ tiếp nhận viên thuốc rồi uống vào.
Thuốc tây có hiệu lực rất nhanh, lúc chạng vạng tối Diêu tỷ cũng đã hết sốt, Tả Đăng Phong thấy nàng chuyển biến tốt đẹp, liền cáo từ rời đi.
- Nơi này còn 8 viên, cô hãy cầm đi, tôi đi đây, cô hãy bảo trọng.
Tả Đăng Phong đem 8 viên thuốc nhét vào trong tay Diêu tỷ rồi đi ra.
- Đợi một chút, cậu là người tốt, tôi sẽ trả lại tiền thuê nhà cho cậu.
Diêu tỷ thấy thế vội vàng ngồi dậy.
- Cô giữ đi.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại.
- Đợi một chút, cậu chờ một chút.
Diêu tỷ nghe vậy vội vàng xuống giường, đi chân trần tới trước người hắn rồi kéo hắn lại:
- Tôi muốn để lại thứ này cho người đàn ông của mình sau này, nhưng mà tôi sẽ cho cậu.
Diêu tỷ nói xong bắt đầu mở dây lưng của hắn xuống.
- Cô làm gì thế?
Tả Đăng Phong cau mày ngăn trở nàng.
- Không phải là cậu không thích nữ nhân sao, trên người tôi chỉ có chỗ này là sạch sẽ.
Nước mắt Diêu tỷ tràn mi:
- Cậu chê…
Lúc này Tả Đăng Phong liền hiểu hiểu được hàm ý của Diêu tỷ.
- Hoàn lương đi.
Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi móc trong người một mảnh vàng nhét vào trong tay nàng, xoay người đi ra ngoài:
- Tôi rất bình thường, bất quá người mà tôi yêu đã chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.