Tàn Bào

Quyển 2 - Chương 120: Thả thanh phù

Phong Ngự Cửu Thu

07/02/2014

Sau khi rời núi, Tả Đăng Phong liền đến một ngã tư náo nhiệt nhất của Huyền Thành, ngồi xuống ở một góc, 13 ngồi bên cạnh, một ngươi một mèo trợn trừng mắt nhìn người qua lại trên đường. Tả Đăng Phong trợn mắt rất to, mặc kệ nam hay nữ hắn đều nhìn một cái, 13 ở bên cạnh nhìn, nó không hiều vì sao Tả Đăng Phong lại nhìn những người này.

- 13, mày làm sao để sống qua ba ngàn năm ở trong mộ thế ?

Tả Đăng Phong vuốt đầu 13 hỏi, hai tháng không gặp người khiến hắn cảm giác sắp phát điên, không hiểu một mình 13 làm sao sống trong mộ suốt ba ngàn năm, nếu là người thì chắc sớm phát điên rồi.

13 nghe xong liền kêu một tiếng xem như trả lời, sau đó cả hai lại tiếp tục nhìn ngắm dòng người qua lại.

- Leng keng !

- 13, hay là chúng ta đi thôi, mọi người đều coi chúng ta là ăn mày rồi !

Tả Đăng Phong cười mếu cầm mấy đồng xu người đi đường ném cho mình. Thực ra bộ dáng của Tả Đăng Phong cũng không đến mức đói khổ, bộ dáng như vậy rất khó xin được tiền, người đi đường sỡ dĩ bố thí là vì nhìn bộ dáng 13 ngồi bên cạnh rất thật thà phúc hậu.

13 nghe xong liền đứng dậy, khinh bỉ liếc nhìn người đàn bà vừa ném tiền xong, mặc dù bề ngoài 13 nhìn thật thà hiền lành, nhưng chỉ có Tả Đăng Phong nhìn nó lớn lên là biết đó chỉ lừa gạt, ẩn dưới vẻ hiền lành thật thà đó là sự lười nhác hết ăn lại nằm và một trái tim xấu xa vô lại.

Tả Đăng Phong đứng dậy đem theo 13 đi về hướng nhà tắm công cộng, lúc đi đến bên cạnh người đàn bà kia Tả Đăng Phong nhanh chóng lấy ra một đồng đại dương cùng với tiền đồng vừa nãy nhét vào trong túi áo của nàng, đối phương cũng không hay biết gì, lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện hóa ra mình cũng có tố chất làm trộm.

- Tôi bao hết nhà tắm !

Tả Đăng Phong lấy ra hai đồng đại dương đập lên quầy trước mặt ông chủ nhà tắm.

- Chờ một chút được không ?

Ông chủ nhìn thấy hai đồng đại dương liền sáng cả mắt.

- Được, 1 tiếng sau tôi sẽ trở lại !

Tả Đăng Phong liền xoay người rời đi, thật vất vả mới rời núi, hắn muốn cùng 13 thoải mái tắm rửa một chút. Sỡ dĩ hắn muốn bao hết nhà tắm không phải ngại người khác nhìn thân hình mình, mà là vì hắn sợ các khách hàng khác không chịu để 13 vào tắm chung.

Tả Đăng Phong dẫn theo 13 đến tiệm cơm sang trọng nhất trong thành, gọi một bàn đầy thức ăn, để 13 ngồi trên ghế đối diện cùng ăn. Thật ra hắn cũng không muốn gây chú ý như vậy, nhưng nếu không để 13 ngồi trên ghế thì sợ rằng nó sẽ nhảy lên bàn, cơ bản nó chẳng hề sợ hắn.

Trong quán ăn còn có ca xướng, người hát chính là hai anh em, nam chơi đàn còn nữ hát, lúc Tả Đăng Phong dùng bữa thì hai người họ đang ngồi hát cho một bàn cạnh hắn, Tả Đăng Phong mong rằng đám khách nhân có vẻ mặt hung ác kia trêu chọc cô gái kia, để hắn làm người tốt anh hùng cứu mỹ nhân, cái khác thì không cần, làm người tốt được cám ơn luôn tốt, nhưng tiếc là đám khách nhân kia mặc dù là lưu mang nhưng lại không dám trêu chọc gì, chỉ luôn thật thà dùng bữa, Tả Đăng Phong tai thính, nghe được bọn họ nói chuyện, biết bọn họ đã nhận ra mình. Tàn Bào Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật Thôi Kim Ngọc là dễ nhận ra nhất trong số các vị Huyền Môn Thái Đẩu, một người thì nuôi một con mèo lớn, còn một người lại dẫn theo một con khỉ.

Ăn cơm xong, Tả Đăng Phong liền trở lại nhà tắm, nước tắm ở đây đã được thay mới, khách bên trong cũng đã bị đuổi đi hết, nhà tắm lớn như vậy chỉ có Tả Đăng Phong với 13, sau khi tắm nước nóng thoải mái xong, còn có thợ lau chân đến giúp hắn chăm sóc bàn chân.

- Ông chủ, đám lính NB đóng ở đâu trong thành vậy ?

Tả Đăng Phong lấy ra một đồng đại dương đặt trên quầy.

- Ở đây không có lính NB !

Ông chủ vui vẻ cầm lấy tiền.

- Vậy thì đám quân đội của Quốc Đân Đảng ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi, hắn hỏi vậy là vì muốn kiếm vũ khí, mặc dù không thích súng ống, nhưng hắn đã từng thấy sức mạnh của lựu đạn.

- Không có !

Ông chủ lại lắc đầu.

- Vậy thì có Bát Lộ quân không ?



Tả Đăng Phong đành hỏi, thực ra hắn muốn cướp nhất chính là lính NB, không có NB thì Quốc Dân Đảng cũng được, trong lòng hắn chẳng muốn động đến Bát Lộ quân, không phải vì Bát Lộ quân kháng NB, thực ra thì Quốc Dân Đảng cũng kháng NB, sỡ dĩ hắn không muốn động đến Bát Lộ quân là bởi vì bọn họ quá nghèo.

- Có ! Đi về hướng Đông qua hai con đường thì quẹo phải !

Ông chủ nhỏ giọng nói.

Tả Đăng Phong nghe xong liền cảm ơn, dẫn theo 13 rời khỏi nhà tắm, không có người NB, không có Quốc Dân Đảng, cũng chỉ đành cướp của Bát Lộ quân vậy.

Dựa theo chỉ dẫn của ông chủ, rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được nơi đóng quân của Bát Lộ quân, nói thẳng lý do mình đến, đối phương liền thẳng thắn từ chối, Tả Đăng Phong lại đưa ra yêu cầu mua, đối phương vẫn từ chối, cuối cùng Tả Đăng Phong đành rời đi, mà đám lính gác cũng coi hắn là người điên mà không gây khó dễ cho hắn.

Đến buổi chiều, ở kho súng của Bát Lộ quân đã bị mất trộm.

Tả Đăng Phong khiêng rương gỗ chạy vào núi, mở rương ra đếm, một rương có năm mươi khỏa lựu đạn, mới tinh, Tả Đăng Phong liền lấy một viên từ trong rương ra, bật chốt, kéo dây, ném mạnh, nổ lớn.

Thực ra Tả Đăng Phong cũng không muốn lãng phí một khỏa lựu đạn, nhưng hắn sợ trộm phải đồ giả, đến lúc quan trọng lại không nổ thì lại khốn.

Sau khi mua gạo và rượu trắng xong, Tả Đăng Phong liền cất lựu đạn vào rương, chuẩn bị vào núi, nhưng khi nhìn núi lớn trước mặt hắn bỗng sợ hãi, một mình đi vào nơi nguy hiểm là hành động rất ngu dốt, không có ai cứu giúp, quan trọng nhất là hắn cần tìm người nói chuyện với mình, nói thẳng ra là muốn có bạn đồng hành.

Người thường muốn có bạn bè thật dễ dàng, tùy tiện tìm là được, nhưng hắn thì không thoải mái như thế được, nếu để người thường cùng đi vào núi thì khác gì để họ đi chịu chết, muốn tìm bạn đồng hành cũng chỉ trong số mấy người trong Huyền Môn Thái Đẩu là đủ tư cách, Đồng Giáp thì loại trừ, người này hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi. Ngân Quan tuổi tác đã cao, ngại nhờ vả, Kim Châm còn phải trông coi môn phái, Thiết Hài là người điên, khó mà tìm được. Cũng chỉ còn mình Ngọc Phật là thích hợp nhất, nơi này cũng gần Hồ Nam, vậy thì chọn cô ấy vậy.

Quyết định xong, Tả Đăng Phong liền móc ống trúc trong lòng ngực ra, mở nắp, Thanh Phù Trùng lập tức bay đi, bay vòng quanh Tả Đăng Phong ba vòng rồi lập tức bay về hướng nam.

Thả Phi Thanh Trùng xong, Tả Đăng Phong lại hói hận, sắp bước sang năm mới rồi, gọi Ngọc Phật đến đây có chút thất lễ, hơn nữa Kim Châm còn có ý với nàng, cô nam quả nữ lỡ đâu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Nhưng nếu không gọi nàng thì Tả Đăng Phong cũng chẳng biết tìm ai nữa.

Thực ra thì Đằng Khi Anh Tử là đối tượng tốt nhất, biết nhẫn thuật lại nhẹ nhàng, nhưng Tả Đăng Phong không dám để nàng đi cùng, sợ bất ngờ nảy sinh tình cảm, đó là đương nhiên, khuôn mặt của nàng khiến Tả Đăng Phong không thể nào kháng cự được.

Thanh Phù Trùng cần có thời gian để bay đến phái Thần Châu, Ngọc Phật đi theo nó đến đây cũng cần có thời gian, Tả Đăng Phong ổn định tâm tư xong, liền trở lại thành, tìm một nhà trọ tốt nhất, ngủ một giấc để lấy lại sức. Ngày hôm sau rời giường, Tả Đăng Phong cũng không phát hiện dấu hiệu gì của Bát Lộ quân đang lùng bắt hắn, điều này khiến hắn hơi khó hiệu, khẽ suy nghĩ một lát liền hiểu ra, khả năng là do tác phong của Bát Lộ quân, sau khi xảy ra chuyện đã dấu giếm không báo lên trên.

Huyền Thành tất nhiên có hiệu cầm đồ, vẫn là huy thương, Tả Đăng Phong có ấn tượng rất tốt với người An Huy, lần trước Dạ Minh Châu kia cũng là bán cho một hiệu cầm đồ huy thương, Tả Đăng Phong lấy cái ngọc bội kia ra cho họ định giá. Bây giờ không còn ai đeo ngọc bội, để trên quần áo rất dễ dụ trộm đến.

- Thời buổi loạn lạc chuộng vàng bạc, thứ này ngài đợi lúc khác hãy đem đến đi.

Lão giám định cũng không nói ra giá tiền.

- Giá trị bao nhiêu ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Bội ngọc bích, màu trắng thuần, hình dáng thượng thừa, màu sắc thượng thừa, tất cả đều thượng thừa, đứng hỏi nó có giá bao nhiêu, căn bản là vô giá.

Lão giả lắc đầu nói.

- Còn cái này ?

Tả Đăng Phong nghe xong liền ngạc nhiên, lấy ra chiếc nhẫn ngọc ra hỏi.

- Tam sắc linh lung, vô giá !

Lão già lại lắc đầu nói.

- Còn thứ này ?

Tả Đăng Phong lại lấy chiếc trâm ngọc Phượng Hoàng ra hỏi.



- Cùng một khối nguyên liệu với cái ngọc bích kia, người anh em, lão hủ hỏi một câu trái quy củ, mấy thứ này người lấy ở đâu ra vậy ?

Lão già tò mò hỏi.

- Tìm thấy trong một sơn động ở Hồ Nam.

Tả Đăng Phong nửa thật nửa giả nói.

- Thôi được rồi, như vậy là đủ rồi, ngọc thạch tính khiết, một khi ngọc bị tuẫn táng theo thì liên biến thành hạ phẩm, tất cả phẩm chất đều bị hủy. Nếu liên tục qua tay nhiều người, trong ngọc có thể sẽ xuất hiện tơ máu, Bạch Ngọc có tơ máu thì thành hạ phẩm.

Lão giả gật gù nói.

- Ngọc có tơ máu không phải là cực phẩm sao ?

Tả Đăng Phong ngạc nhiên hỏi.

- Ngọc có linh tính, Bạch Ngọc có tia máu chứng tỏ đã nhận chủ, người khác không thể đeo, sao có thể gọi là cực phẩm ?

Lão già liền giải thích.

Tả Đăng Phong nghe xong liền rất vui mừng, mấy món này đều không cớ tơ máu, làm quà tặng rất tốt tặng cho Ngọc Phất, xem như trả ơn nàng đã vất vả.

- Xin hỏi, ai có tư cách đeo những món đồ này ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Vương Cơ hoặc Hầu Cơ.

Lão già liền đáp.

- Nghĩa là sao ?

Tả Đăng Phong liền hỏi tiếp.

- Dựa theo hình dáng thì mấy món ngọc khí của cậu xuất xứ từ thời Thương Chu, khi đó con gái của vua thì gọi là Vương Cơ, mà con gái của chư hầu thì gọi là Hầu Cơ, cũng như chúng ta gọi là công chúa vậy.

Lão già liền giải thích cho Tả Đăng Phong.

- Món này điêu khắc hình Phượng Hoàng mà, không phải Phượng Hoàng là dành cho hoàng hậu sao ?

Tả Đăng Phong chỉ trâm ngọc hình Phượng Hoàng hỏi.

- Trâm cài này đúng là điêu khắc Phượng Hoàng, nhưng là tam vĩ Phượng Hoàng, còn thứ hoàng hậu sử dụng là ngư vĩ Phượng Hoàng.

Lão già kiên nhẫn giải thích.

Tả Đăng Phong nghe xong liền hiểu ra.

Tả Đăng Phong im lặng một lát lấy mấy món đồ bằng vàng khác ra đổi thành tiền, vàng thời Thương Chu độ tinh khiết không cao, cho nên bốn món Kim bính chỉ đổi được hai thỏi vàng nhỏ, Tả Đăng Phong cũng không đắn đo.

Xong xuôi mọi việc, Tả Đăng Phong trở lại chỗ ở đợi Ngọc Phật đến, chạng vạng ngày hôm sau, Tả Đăng Phong đã nghe được tiếng gió, đứng dậy nhìn về phía nam, liền phát hiện hai bóng dáng quen thuộc lao nhanh về hướng hắn, thị lực của Tả Đăng Phong rất tốt, chỉ liếc mắt hắn đã nhận ra người ở phía trước chinh là tăng điên Thiết Hài, còn ở phía sau mười trượng chính là Ngọc Phất.

Nhìn thấy hai người, Tả Đăng Phong liền cười lớn, hắn cười là bởi vì ba nguyên nhân, thứ nhất, nhất định Thiết Hài là bị Ngọc Phật lừa đến đây, nếu nhờ hắn giúp đỡ chắc chắn hắn sẽ không đến, chỉ có thể lừa gạt mới dễ dàng đem hắn đến. Thứ hai, vốn muốn tìm một người giúp đỡ, kết quả là có đến hai, có Thiết Hài ở đây, vậy thì không còn sợ cô nam quả nữ ám muội rồi. Thứ ba, cả ba đại cao thủ cùng đến, vào trận giết địch nhất định rất dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Bào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook