Quyển 3 - Chương 193: Thanh Phù bay tới
Phong Ngự Cửu Thu
02/06/2014
- Ý của anh nói bọn hắn sử dụng không phải là pháp môn của Phật gia?
Ngọc Phật hỏi.
- Có khả năng này.
Tả Đăng Phong nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Ngọc Phật cảm thấy nghi ngờ.
- Trước mắt vẫn chưa biết được, đợi đến ngọn Caba Borg liền lộ chân tướng rồi.
Tả Đăng Phong mở miệng nói..
Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu, ngồi xếp bằng Luyện Khí, Tả Đăng Phong nghiêng người dựa vào thạch bích tay niết tụ khí chỉ quyết để vận chuyển Linh khí.
Nửa đêm đầu, 2 người tự hành khí, nửa đêm sau 2 người đều mệt nhọc, cũng không biết là Ngọc Phật ngã lên vai Tả Đăng Phong hay là Tả Đăng Phong ngã lên vai của nàng, tốt lại chỉ thấy 2 người dựa vào nhau.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày kế, 2 người đứng dậy, Tả Đăng Phong lại tìm tòi 1 vòng quanh sơn động, xác định không có sơ sót gì rồi mới cùng Ngọc Phật rời khỏi đây.
Đi ra khỏi sơn động cũng là lúc mặt trời mọc lên, 2 người vừa ra khỏi sơn động thì phát hiện có 2 dấu chấm nhỏ màu xanh từ phía Đông bay tới, chốc lát sau lại vang lên những tiếng “ Ong..Ong”, liền thấy 2 con Thanh Phù trùng cùng bay tới lượn vong Ngọc Phật 3 vòng rồi rơi xuống đất, đã chết đi.
2 người thấy thế cũng không ai mở miệng.
Ngọc Phật không mở miệng bởi vì nàng biết rằng 2 Thanh Phù bay đến đây, điều này nói lên người nhà của Tả Đăng Phong rất có thể là bị Đằng Khi bắt đi, nàng đang đợi Tả Đăng Phong làm ra quyết định.
Tả Đăng Phong cũng không có mở miệng, sau một hồi do dự, Tả Đăng Phong liền xoay người về phía Tây Nam, bay xuống núi, Ngọc Phật thấy thế liền hiểu rõ lựa chọn của hắn, vội đề khí đi theo.
Giờ phút này tâm tình của Tả Đăng Phong đã không còn bình tĩnh nữa, hắn làm ra lựa chọn như thế cũng là bất đắc dĩ. 13 đã từng cứu mạng hắn, nói trắng ra 13 là ân nhân của hắn, nội đan của 13 thiếu sót làm thực lực của nó đại giảm, giống như hổ xuống đồng bằng, du long lạc nước vậy. Mày nay ngọn núi Caba Borg chỉ còn cách 500 dặm, đó là nhà của 13, bất kể như thế cũng phải đến đó rước, cho 13 một công đạo.
Nhưng mà máu mủ tình thâm, Tả Đăng Phong là một nam nhân cực kỳ truyền thống, rất coi trọng thân tình. Khi mẹ mình ốm chết, 2 người chị lại không gọi mình về chịu tang, đây là chuyện thiên lý bất dung, nhưng mà cho dù 2 người chị của hắn có che dấu thì hắn cũng trở về 2 lần, để lại tiền cho 2 người chị của mình dùng. 2 người chị của hắn chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, lúc nhỏ cha đi đánh cá, mẹ đi làm thuê, là 2 người chị chăm sóc, nuôi hắn. Mà nay 2 người chị của mình đang nằm trong tay giặc, lòng hắn nóng như lửa đốt, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là Đằng Khi không điên, chỉ cần không điên thì sẽ không làm thương tổn các nàng.
Bởi vì tâm tình vội vàng, nên Tả Đăng Phong lướt như điên, bất quá khi lướt hơn được 100 dặm, hắn liền hơi dừng lại vì hắn thấy chóp mũi Ngọc Phật ra mồ hôi.
- Không sao, tôi chịu được.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong đi chậm, biết y lo cho mình, nhưng mà nàng cũng biết giờ phút này Tả Đăng Phong vô cùng lo lắng.
- Không sao, tới giữa trưa là có thể tới nơi rồi.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu.
Tới gần buổi trưa, hai người rốt cục thấy được ngọn núi Caba Borg, nó giống như một tòa Kim Tự Tháp thiên nhiên, nhưng mà so với Kim Tự Tháp phương Tây thì ngọn Caba Borg có độ dốc lớn hơn, độ cao cũng khác so với những ngọn Tuyết sơn khác, sơn thế càng thêm hiểm trở.
2 người ở dưới chân núi phát hiện được một tòa tự miếu, tự miếu này chỉ có một gian nhà, không có ai cả, bên trong để vài món pháp khí, thần đàn thờ phụng một con Thạch Long dài khoảng 3 xích, phía trước còn có bài vị nhưng mà 2 người xem cũng không hiểu tiếng Tạng.
2 người nghỉ ngơi trong này chốc lát rồi bỏ hết trang bị xuống, chỉ chuẩn bị vài thứ cần dùng rồi lên núi. Lúc này 13 vô cùng kích động, nó run run khi ngồi ở trên vai Tả Đăng Phong.
Ngọn Caba Borg cao vút ở trong mây, trên sườn núi xuất hiện những đám mây, đám mây này làm cách trở tầm nhìn của con người khiến cho 2 người không thể quan sát được tình huống tên núi. Ngoài ra loại đám mây này là do hơi nước hình thành, nói cách khác tuyết đọng trên ngọn núi này đã bị hòa tan rồi, buổi tối sẽ kết băng, như thế sẽ làm cho việc leo núi trở nên khó khăn hơn. Bởi vì mặt ngoài lớp tuyết cứng rắn nhưng có thể ở bên dưới sẽ là một lớp tuyết động, vạn nhất nếu lỡ chân đi vào đó sẽ gặp chuyện khong may
- Chúng ta đến chậm, băng tuyết bắt đầu hòa tan, nếu đến sớm 1 tháng thì tốt rồi.
Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật.
- Mùa đông có Tuyết lớn cũng không phải là tốt cả.
Ngọc Phật cũng đang quan sát tình huống.
- Phía Tây không thích hợp để leo, phía Nam tuyệt đọng nhiều.
Tả Đăng Phong nói.
- Vậy đi từ phía Bắc đi.
Ngọc Phật thương lượng.
- Được.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Sau khi thương lượng xong, 2 người liền vòng qua phía Bắc của nognj núi.
- Cô và tôi cách nhau 3 trượng.
Sở dĩ Tả Đăng Phong làm như vậy là lo tới đặc tính của Tuyết sơn, nếu 2 người đi cùng nhau, cùng bám vào một chỗ có khả năng làm cho tuyết trên đó rơi xuống, sẽ tạo ra một vụ lở tuyết. Khoảng cách 3 trượng sẽ làm cho 2 người có thể hỗ trợ cho nhau, bất kể là ai xảy ra chuyện gì thì người kia cũng có thể nắm đối phương lại.
- Được rồi.
Ngọc Phật gật đầu đáp ứng.
- Nơi này không giống với những ngọn Tuyết sơn trước, nơi này không có chỗ để đặt chân, dường như toàn bộ đều phải bám vào tuyết đọng, cô làm được không?
Tả Đăng Phong ân cần hỏi.
- Không sao, 2 tay tôi có Kim Giáp Hộ Thủ rồi, có thể bám vào.
Thấy Tả Đăng Phong lo lắng cho mình, trong lòng Ngọc Phật cảm thấy ấm áp.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì liền để 13 lên vai, sau đó dùng Huyền Âm thủ che tay, nhảy lên ngọn núi.
Ngọc Phật thây thế liền đi theo.
- Tầng băng này có độ dày khoảng 1 thước, khi bám vào phải cẩn thận, tuy là dày nhưng bên trong lại có thể là tuyết đọng. Lỡ như xảy ra chấn động quá lớn, tầng băng bên ngoài có thể bị sụp đổ xuống, nếu xuất hiện tình huống này thì trực tiếp né qua một bên, làm lại tư đầu cũng được.
Tả Đăng Phong cúi đầu xuống nói.
Ngọc Phật nghe vậy, gật đầu.
- Cô lên trước đi, để tôi ở dưới cho.
Tả Đăng Phong lại nói.
Ngọc Phật liền vận Linh khí rồi đột nhiên cất cao, Tả Đăng Phong đợi nàng nhảy lên trên rồi mới dùng sức đi theo sau. Sở dĩ hắn muốn để Ngọc Phật ở bên trên là muốn bảo đảm an toàn của hắn, nói vậy cho dù tầng băng chảy xuống, Ngọc Phật cũng sẽ không có bị tổn thương, nguy hiểm do hắn nhận lấy, cũng có thể bảo vệ cho Ngọc Phật.
Bởi vì 2 người luôn cẩn thận cho nên dọc dường cũng không xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn. Sắp hết buổi trưa, rốt cuộc 2 người cũng đến dưới tầng may, Ngọc Phật mượn lực nhảy qua, cố gắng tiến vào tầng mây nhưng mà thân thể vừa tới giữa không trung, lập tức bị tầng mây bắn ngược trở lại. Tả Đăng Phong lanh tay, tay phải xuất ra Linh khí, kéo Ngọc Phật vào cạnh mình.
- Có trận pháp ngăn lại.
Tuy rằng Ngọc Phật hoảng sợ nhưng mà tâm thần cũng ổn định rất nhanh, ngước nhin lên trên.
- Phản lực có lớn hơn lực nhảy của cô không?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Bằng nhau.
Ngọc Phật nhíu mày trả lời.
- Vậy thì không phải là trận pháp, mà là cái chắn bằng Linh khí do người tu hành bố trí.
Ngọc Phật hỏi.
- Có khả năng này.
Tả Đăng Phong nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Ngọc Phật cảm thấy nghi ngờ.
- Trước mắt vẫn chưa biết được, đợi đến ngọn Caba Borg liền lộ chân tướng rồi.
Tả Đăng Phong mở miệng nói..
Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu, ngồi xếp bằng Luyện Khí, Tả Đăng Phong nghiêng người dựa vào thạch bích tay niết tụ khí chỉ quyết để vận chuyển Linh khí.
Nửa đêm đầu, 2 người tự hành khí, nửa đêm sau 2 người đều mệt nhọc, cũng không biết là Ngọc Phật ngã lên vai Tả Đăng Phong hay là Tả Đăng Phong ngã lên vai của nàng, tốt lại chỉ thấy 2 người dựa vào nhau.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày kế, 2 người đứng dậy, Tả Đăng Phong lại tìm tòi 1 vòng quanh sơn động, xác định không có sơ sót gì rồi mới cùng Ngọc Phật rời khỏi đây.
Đi ra khỏi sơn động cũng là lúc mặt trời mọc lên, 2 người vừa ra khỏi sơn động thì phát hiện có 2 dấu chấm nhỏ màu xanh từ phía Đông bay tới, chốc lát sau lại vang lên những tiếng “ Ong..Ong”, liền thấy 2 con Thanh Phù trùng cùng bay tới lượn vong Ngọc Phật 3 vòng rồi rơi xuống đất, đã chết đi.
2 người thấy thế cũng không ai mở miệng.
Ngọc Phật không mở miệng bởi vì nàng biết rằng 2 Thanh Phù bay đến đây, điều này nói lên người nhà của Tả Đăng Phong rất có thể là bị Đằng Khi bắt đi, nàng đang đợi Tả Đăng Phong làm ra quyết định.
Tả Đăng Phong cũng không có mở miệng, sau một hồi do dự, Tả Đăng Phong liền xoay người về phía Tây Nam, bay xuống núi, Ngọc Phật thấy thế liền hiểu rõ lựa chọn của hắn, vội đề khí đi theo.
Giờ phút này tâm tình của Tả Đăng Phong đã không còn bình tĩnh nữa, hắn làm ra lựa chọn như thế cũng là bất đắc dĩ. 13 đã từng cứu mạng hắn, nói trắng ra 13 là ân nhân của hắn, nội đan của 13 thiếu sót làm thực lực của nó đại giảm, giống như hổ xuống đồng bằng, du long lạc nước vậy. Mày nay ngọn núi Caba Borg chỉ còn cách 500 dặm, đó là nhà của 13, bất kể như thế cũng phải đến đó rước, cho 13 một công đạo.
Nhưng mà máu mủ tình thâm, Tả Đăng Phong là một nam nhân cực kỳ truyền thống, rất coi trọng thân tình. Khi mẹ mình ốm chết, 2 người chị lại không gọi mình về chịu tang, đây là chuyện thiên lý bất dung, nhưng mà cho dù 2 người chị của hắn có che dấu thì hắn cũng trở về 2 lần, để lại tiền cho 2 người chị của mình dùng. 2 người chị của hắn chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, lúc nhỏ cha đi đánh cá, mẹ đi làm thuê, là 2 người chị chăm sóc, nuôi hắn. Mà nay 2 người chị của mình đang nằm trong tay giặc, lòng hắn nóng như lửa đốt, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là Đằng Khi không điên, chỉ cần không điên thì sẽ không làm thương tổn các nàng.
Bởi vì tâm tình vội vàng, nên Tả Đăng Phong lướt như điên, bất quá khi lướt hơn được 100 dặm, hắn liền hơi dừng lại vì hắn thấy chóp mũi Ngọc Phật ra mồ hôi.
- Không sao, tôi chịu được.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong đi chậm, biết y lo cho mình, nhưng mà nàng cũng biết giờ phút này Tả Đăng Phong vô cùng lo lắng.
- Không sao, tới giữa trưa là có thể tới nơi rồi.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu.
Tới gần buổi trưa, hai người rốt cục thấy được ngọn núi Caba Borg, nó giống như một tòa Kim Tự Tháp thiên nhiên, nhưng mà so với Kim Tự Tháp phương Tây thì ngọn Caba Borg có độ dốc lớn hơn, độ cao cũng khác so với những ngọn Tuyết sơn khác, sơn thế càng thêm hiểm trở.
2 người ở dưới chân núi phát hiện được một tòa tự miếu, tự miếu này chỉ có một gian nhà, không có ai cả, bên trong để vài món pháp khí, thần đàn thờ phụng một con Thạch Long dài khoảng 3 xích, phía trước còn có bài vị nhưng mà 2 người xem cũng không hiểu tiếng Tạng.
2 người nghỉ ngơi trong này chốc lát rồi bỏ hết trang bị xuống, chỉ chuẩn bị vài thứ cần dùng rồi lên núi. Lúc này 13 vô cùng kích động, nó run run khi ngồi ở trên vai Tả Đăng Phong.
Ngọn Caba Borg cao vút ở trong mây, trên sườn núi xuất hiện những đám mây, đám mây này làm cách trở tầm nhìn của con người khiến cho 2 người không thể quan sát được tình huống tên núi. Ngoài ra loại đám mây này là do hơi nước hình thành, nói cách khác tuyết đọng trên ngọn núi này đã bị hòa tan rồi, buổi tối sẽ kết băng, như thế sẽ làm cho việc leo núi trở nên khó khăn hơn. Bởi vì mặt ngoài lớp tuyết cứng rắn nhưng có thể ở bên dưới sẽ là một lớp tuyết động, vạn nhất nếu lỡ chân đi vào đó sẽ gặp chuyện khong may
- Chúng ta đến chậm, băng tuyết bắt đầu hòa tan, nếu đến sớm 1 tháng thì tốt rồi.
Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phật.
- Mùa đông có Tuyết lớn cũng không phải là tốt cả.
Ngọc Phật cũng đang quan sát tình huống.
- Phía Tây không thích hợp để leo, phía Nam tuyệt đọng nhiều.
Tả Đăng Phong nói.
- Vậy đi từ phía Bắc đi.
Ngọc Phật thương lượng.
- Được.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Sau khi thương lượng xong, 2 người liền vòng qua phía Bắc của nognj núi.
- Cô và tôi cách nhau 3 trượng.
Sở dĩ Tả Đăng Phong làm như vậy là lo tới đặc tính của Tuyết sơn, nếu 2 người đi cùng nhau, cùng bám vào một chỗ có khả năng làm cho tuyết trên đó rơi xuống, sẽ tạo ra một vụ lở tuyết. Khoảng cách 3 trượng sẽ làm cho 2 người có thể hỗ trợ cho nhau, bất kể là ai xảy ra chuyện gì thì người kia cũng có thể nắm đối phương lại.
- Được rồi.
Ngọc Phật gật đầu đáp ứng.
- Nơi này không giống với những ngọn Tuyết sơn trước, nơi này không có chỗ để đặt chân, dường như toàn bộ đều phải bám vào tuyết đọng, cô làm được không?
Tả Đăng Phong ân cần hỏi.
- Không sao, 2 tay tôi có Kim Giáp Hộ Thủ rồi, có thể bám vào.
Thấy Tả Đăng Phong lo lắng cho mình, trong lòng Ngọc Phật cảm thấy ấm áp.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì liền để 13 lên vai, sau đó dùng Huyền Âm thủ che tay, nhảy lên ngọn núi.
Ngọc Phật thây thế liền đi theo.
- Tầng băng này có độ dày khoảng 1 thước, khi bám vào phải cẩn thận, tuy là dày nhưng bên trong lại có thể là tuyết đọng. Lỡ như xảy ra chấn động quá lớn, tầng băng bên ngoài có thể bị sụp đổ xuống, nếu xuất hiện tình huống này thì trực tiếp né qua một bên, làm lại tư đầu cũng được.
Tả Đăng Phong cúi đầu xuống nói.
Ngọc Phật nghe vậy, gật đầu.
- Cô lên trước đi, để tôi ở dưới cho.
Tả Đăng Phong lại nói.
Ngọc Phật liền vận Linh khí rồi đột nhiên cất cao, Tả Đăng Phong đợi nàng nhảy lên trên rồi mới dùng sức đi theo sau. Sở dĩ hắn muốn để Ngọc Phật ở bên trên là muốn bảo đảm an toàn của hắn, nói vậy cho dù tầng băng chảy xuống, Ngọc Phật cũng sẽ không có bị tổn thương, nguy hiểm do hắn nhận lấy, cũng có thể bảo vệ cho Ngọc Phật.
Bởi vì 2 người luôn cẩn thận cho nên dọc dường cũng không xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn. Sắp hết buổi trưa, rốt cuộc 2 người cũng đến dưới tầng may, Ngọc Phật mượn lực nhảy qua, cố gắng tiến vào tầng mây nhưng mà thân thể vừa tới giữa không trung, lập tức bị tầng mây bắn ngược trở lại. Tả Đăng Phong lanh tay, tay phải xuất ra Linh khí, kéo Ngọc Phật vào cạnh mình.
- Có trận pháp ngăn lại.
Tuy rằng Ngọc Phật hoảng sợ nhưng mà tâm thần cũng ổn định rất nhanh, ngước nhin lên trên.
- Phản lực có lớn hơn lực nhảy của cô không?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Bằng nhau.
Ngọc Phật nhíu mày trả lời.
- Vậy thì không phải là trận pháp, mà là cái chắn bằng Linh khí do người tu hành bố trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.