Quyển 3 - Chương 189: Thiên Long hộ thân
Phong Ngự Cửu Thu
22/05/2014
- Anh muốn làm như thế nào?
Ngọc Phật hỏi.
- Xông vào.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt, nói.
- Khi nào?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Hiện tại.
Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay với 13, 13 liền nhảy lên vai hắn.
- Hay là chờ trời tối rồi vào.
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
- 2 người chúng ta mà còn cần chờ đến tối sao?
Tả Đăng Phong hừ lạnh.
- Gặp phải ngăn trở thì chúng ta tiến hay là lui ?
Ngọc Phật biết không thể thay đổi chủ ý của Tả Đăng Phong.
- Tiến, cùng lắm là mất thời gian tìm đường khác thôi.
Tả Đăng Phong đưa tay mở chốt súng.
Ngọc Phật thấy thế âm thầm nhíu mày, hành động này của Tả Đăng Phong tỏ vẻ Tả Đăng Phong ngoài dùng Đạo thuật, còn dùng cả súng, đây là thủ đoạn không quang minh chính đại chút nào.
- Cố gắng đừng bắn, một khi kết thù, sau này sẽ bị trả thù đấy.
Ngọc Phật nhắc nhở.
- Tôi không có sau này.
Tả Đăng Phong đề khí lăng không, Ngọc Phật thở dài theo sau.
Lúc 2 người nhảy lên thì đã có người phát hiện ra, một người trong số đó kinh hô, mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Tả Đăng Phong đã đoán được tình cảnh này rồi cho nên vẫn không dừng lại, sau khi đáp xuống liền mượn lực lao về phía trước, những người ngăn cản đều bị Tả Đăng Phong dùng Linh khí đánh bay ra.
Ngọc Phật cũng không nhân từ, cho nên cũng đã hạ gục vài người.
Đám người tín đồ thấy thế liền cao giọng hét lên, nói cái gì 2 người cũng không hiểu. Cùng lúc đó, tăng lữ ở bên ngoài chùa đứng lên, bất quá bọn hắn không có chạy đến ngăn cản 2 người, mà là chạy về phía cửa chính của chùa, phòng thủ nghiêm mật chỗ này. Tả Đăng Phong thấy thế cười lạnh, hắn căn bản cũng không muốn đi vào tìm Phật sống trong kia.
Đám tín đồ này cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, thấy 2 người vừa chạm xuống đất liền liều mạng nhào tới ôm lại, vì đề phòng đám người này kéo lấy chăn đệm cho khi sau khi rơi xuống đất Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật lại nhảy lên, một chút cũng không dừng lại.
Nhảy lên được hơn 10 năm, chiếc cầu treo ở phía Nam đã còn không xa, Tả Đăng Phong đánh giá một chút, khoảng 5 6 lần vọt lên nữa là có thể đến đó. Nhưng vào lúc này lại truyền đến tiếng kêu của Ngọc Phật, Tả Đăng Phong quay đầu lại thì thấy những đồ mà Ngọc Phật mang theo đã bị đám tín đồ kia rị xuống, Ngọc Phật đang cố gắng giành lại.
- Bỏ đi, mau đi nhanh.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng kéo Ngọc Phật lại.
- Bên kia rất lạnh, không đệm chăn sao được.
Ngọc Phật vội vàng phóng Linh khí ra để lấy lại đệm chăn, lúc này dây thừng đã bị cắt đứt, nàng chỉ có thể ôm lấy.
- Cao thủ đến rồi, đi nhanh.
Tả Đăng Phong vận chuyển Linh khí để giúp Ngọc Phật, lúc này có 2 tăng nhân mặc áo dài Lạt Ma từ trong chùa lướt ra, hơn nữa dựa theo thân hình của bọn họ có thể thấy được họ là những cao thủ đã độ qua Thiên Kiếp rồi.
Lúc này khoảng cách giữa 2 người với cầu treo chỉ là 2 dặm, mà 2 gã tăng nhân kia cũng cách cầu treo không quá 2 dặm. 2 người này cũng không biết mục đích của Tả Đăng Phong và Ngọc Phật, cho nên bọn họ chỉ đến ngăn đường đi của Tả Đăng Phong, cũng không có đứng trấn giữ cầu treo.
Bằng vào tốc độ lăng không Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được tu vi của 2 người này xấp xỉ với Ngọc Phật nhưng mà vẫn còn yếu hơn hắn.
Cuối cùng, 2 bên cũng đã giáp mặt nhau. Lúc này Tả Đăng Phong mới thấy rõ đối phương, 2 tăng nhân này khá lớn tuổi, thân mặc tăng y Lạt Ma, đầu đội mũ Phật, cả người gầy gò nhưng vẻ mặt trang nghiêm.
Thấy rõ bộ dạng 2 người Tả Đăng Phong đột nhiên nhíu mày, hắn hy vọng 2 người này càng hung ác càng tốt, chỉ có như vậy hắn mới có thể không biết xấu hổ mà nổ sung. Nhưng mà nhìn và vẻ mặt của 2 người này Tả Đăng Phong biết rằng bọn họ là cao tăng đắc đạo, cũng không phải là người xấu.
Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng động thủ, Ngọc Phật cũng sẽ không tự tiện chủ trương. Mà 2 gã tăng nhân này cũng không động thủ, chắp tay trước ngực hành lễ với Tả Đăng Phong và Ngọc Phật.
- Nhị vị đại sư, tại hạ Tả Đăng Phong lần này muốn đi vào 13 ngọn núi thái tử kia để tìm Tuyết sâm cứu người, cũng không có ác ý.
Tả Đăng Phong hơi do dự một chút rồi nói.
Đáng tiếc là 2 lão tăng kia cũng không biết Hán ngữ, nghe Tả Đăng Phong nói xong, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Tả Đăng Phong thấy thế đưa tay chỉ chùa, rồi khoát tay, lập tức chỉ về chiếc cầu treo. Hắn muốn thông qua động tác của mình để tỏ ra cho 2 người biết mình không muốn vào chùa, chỉ muốn đi qua.
2 lão tăng thấy thế liền lắc đầu, đưa tay chỉ về phía Đông, ý bảo 2 người rời đi.
Phản ứng của 2 người làm Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Đi.
Tả Đăng Phong ra hiệu cho Tả Đăng Phong, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất lướt về hướng Tây.
2 người vừa động, 2 lão tăng cũng có động tác, lắc thân tiến lên tiến hành ngăn cản, cùng lúc đó cao giọng nói một câu gì, đám tín lữ ở bên ngoài thấy thế liền tản ra.
- Pằng..pằng…
Tả Đăng Phong thấy thế, lập tức cầm súng bắn lên trời, muốn dọa lui 2 người.
Tiếng súng vang lên, 2 lão tăng cũng chưa lui mà hạ xuống đất chặn đường 2 người.
- Ông, mạ cáp cát lạp, cách lý hống ba.
Sau khi rơi xuống đất, 2 lão tăng liền lập tức kế thủ ấn, đọc một câu thần chú, dị tượng liền xuất hiện, 2 hư ảnh Thiên Long đột nhiên xuất hiện từ đằng sau của 2 người. Thiên Long ngẩng đầu, râu rồng cuộn lại, khí thế bạo phát, nhanh chóng quấn quanh thân của 2 lão tăng.
Đây là lần đầu tiên Tả Đăng Phong thấy Thiên Long, trong lòng cũng có áp lực, không hề nghi ngờ, đây là dấu hiệu trước khi động thủ.
Tả Đăng Phong cùng Tả Đăng Phong thấy thế lập tức ngưng khí đề phòng. 2 người cũng biết 2 lão tăng kia cũng không dễ đối phó.
2 lão tăng kia biết Tả Đăng Phong và Ngọc Phật có tu vi cao thâm, trước mặt ngàn vạn tín đồ này nếu thua sẽ làm mất thể diện của Cát Cử phái A Để tự.
Song phương cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, ước chừng qua mấy phút trầm mặc, 2 lão tăng mới có động tác trước, một người thấp giọng nói nhỏ gì đó, sau đó thu lại Thủ Ấn, rồi lui về sau 3 trượng.
Hành động này đã làm Tả Đăng Phong vô cùng kính nể, hành động của hắn chứng tỏ bọn hắn không muốn động thủ với nữ nhân, chỉ do một người xuất chiến là Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong cũng đưa ba lô và súng máy cho Ngọc Phật.
- Cẩn thận một chút.
Sau khi lui ra sau, Ngọc Phật lên tiếng nhắc nhở.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, giờ phút này trong lòng hắn cũng không thoải mái, hắn cũng không nắm chắc việc Âm Dương Sinh Tử quyết của mình có thể phá được Thiên Long hộ thể của đối phương hay không.
- Nếu như tôi thua, sẽ lập tức rời khỏi đây.
Tả Đăng Phong đưa tay làm ra động tác nằm xuống, sau đó chỉ về phía Đông.
Lão tăng kia thấy thế mặt lộ vẻ ngượng nghịu, xoay người nhìn đồng bạn ở phía sau, người ở phía sau cũng lộ ra vẻ khó khăn, do dự thật lâu mới gật đầu, sau đó dùng tiếng Tạng nói câu gì, rồi đưa tay chỉ về phía Tây. Ý tứ rất rõ ràng, nếu Tả Đăng Phong thắng có thể vào núi.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì nữa, nhanh chóng thúc dục Linh khí.
Mà môi của lão tăng kia cũng nhấp nháy, hư ảnh Thiên Long phát ra rõ hơn, tay phải chuyển từ trắng sang hồng, từ từ lớn lên, đến cuối cùng giống như một bàn tay gấu, một màu đỏ tươi.
- A Tây Cát Đốc.
Lão tăng hô lên.
- Huyền Âm chân khí.
Tả Đăng Phong lập tức đáp lại, cấp tốc công thẳng về phía lão tăng.
Ngọc Phật hỏi.
- Xông vào.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt, nói.
- Khi nào?
Ngọc Phật lại hỏi.
- Hiện tại.
Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay với 13, 13 liền nhảy lên vai hắn.
- Hay là chờ trời tối rồi vào.
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
- 2 người chúng ta mà còn cần chờ đến tối sao?
Tả Đăng Phong hừ lạnh.
- Gặp phải ngăn trở thì chúng ta tiến hay là lui ?
Ngọc Phật biết không thể thay đổi chủ ý của Tả Đăng Phong.
- Tiến, cùng lắm là mất thời gian tìm đường khác thôi.
Tả Đăng Phong đưa tay mở chốt súng.
Ngọc Phật thấy thế âm thầm nhíu mày, hành động này của Tả Đăng Phong tỏ vẻ Tả Đăng Phong ngoài dùng Đạo thuật, còn dùng cả súng, đây là thủ đoạn không quang minh chính đại chút nào.
- Cố gắng đừng bắn, một khi kết thù, sau này sẽ bị trả thù đấy.
Ngọc Phật nhắc nhở.
- Tôi không có sau này.
Tả Đăng Phong đề khí lăng không, Ngọc Phật thở dài theo sau.
Lúc 2 người nhảy lên thì đã có người phát hiện ra, một người trong số đó kinh hô, mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Tả Đăng Phong đã đoán được tình cảnh này rồi cho nên vẫn không dừng lại, sau khi đáp xuống liền mượn lực lao về phía trước, những người ngăn cản đều bị Tả Đăng Phong dùng Linh khí đánh bay ra.
Ngọc Phật cũng không nhân từ, cho nên cũng đã hạ gục vài người.
Đám người tín đồ thấy thế liền cao giọng hét lên, nói cái gì 2 người cũng không hiểu. Cùng lúc đó, tăng lữ ở bên ngoài chùa đứng lên, bất quá bọn hắn không có chạy đến ngăn cản 2 người, mà là chạy về phía cửa chính của chùa, phòng thủ nghiêm mật chỗ này. Tả Đăng Phong thấy thế cười lạnh, hắn căn bản cũng không muốn đi vào tìm Phật sống trong kia.
Đám tín đồ này cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, thấy 2 người vừa chạm xuống đất liền liều mạng nhào tới ôm lại, vì đề phòng đám người này kéo lấy chăn đệm cho khi sau khi rơi xuống đất Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật lại nhảy lên, một chút cũng không dừng lại.
Nhảy lên được hơn 10 năm, chiếc cầu treo ở phía Nam đã còn không xa, Tả Đăng Phong đánh giá một chút, khoảng 5 6 lần vọt lên nữa là có thể đến đó. Nhưng vào lúc này lại truyền đến tiếng kêu của Ngọc Phật, Tả Đăng Phong quay đầu lại thì thấy những đồ mà Ngọc Phật mang theo đã bị đám tín đồ kia rị xuống, Ngọc Phật đang cố gắng giành lại.
- Bỏ đi, mau đi nhanh.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng kéo Ngọc Phật lại.
- Bên kia rất lạnh, không đệm chăn sao được.
Ngọc Phật vội vàng phóng Linh khí ra để lấy lại đệm chăn, lúc này dây thừng đã bị cắt đứt, nàng chỉ có thể ôm lấy.
- Cao thủ đến rồi, đi nhanh.
Tả Đăng Phong vận chuyển Linh khí để giúp Ngọc Phật, lúc này có 2 tăng nhân mặc áo dài Lạt Ma từ trong chùa lướt ra, hơn nữa dựa theo thân hình của bọn họ có thể thấy được họ là những cao thủ đã độ qua Thiên Kiếp rồi.
Lúc này khoảng cách giữa 2 người với cầu treo chỉ là 2 dặm, mà 2 gã tăng nhân kia cũng cách cầu treo không quá 2 dặm. 2 người này cũng không biết mục đích của Tả Đăng Phong và Ngọc Phật, cho nên bọn họ chỉ đến ngăn đường đi của Tả Đăng Phong, cũng không có đứng trấn giữ cầu treo.
Bằng vào tốc độ lăng không Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được tu vi của 2 người này xấp xỉ với Ngọc Phật nhưng mà vẫn còn yếu hơn hắn.
Cuối cùng, 2 bên cũng đã giáp mặt nhau. Lúc này Tả Đăng Phong mới thấy rõ đối phương, 2 tăng nhân này khá lớn tuổi, thân mặc tăng y Lạt Ma, đầu đội mũ Phật, cả người gầy gò nhưng vẻ mặt trang nghiêm.
Thấy rõ bộ dạng 2 người Tả Đăng Phong đột nhiên nhíu mày, hắn hy vọng 2 người này càng hung ác càng tốt, chỉ có như vậy hắn mới có thể không biết xấu hổ mà nổ sung. Nhưng mà nhìn và vẻ mặt của 2 người này Tả Đăng Phong biết rằng bọn họ là cao tăng đắc đạo, cũng không phải là người xấu.
Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng động thủ, Ngọc Phật cũng sẽ không tự tiện chủ trương. Mà 2 gã tăng nhân này cũng không động thủ, chắp tay trước ngực hành lễ với Tả Đăng Phong và Ngọc Phật.
- Nhị vị đại sư, tại hạ Tả Đăng Phong lần này muốn đi vào 13 ngọn núi thái tử kia để tìm Tuyết sâm cứu người, cũng không có ác ý.
Tả Đăng Phong hơi do dự một chút rồi nói.
Đáng tiếc là 2 lão tăng kia cũng không biết Hán ngữ, nghe Tả Đăng Phong nói xong, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Tả Đăng Phong thấy thế đưa tay chỉ chùa, rồi khoát tay, lập tức chỉ về chiếc cầu treo. Hắn muốn thông qua động tác của mình để tỏ ra cho 2 người biết mình không muốn vào chùa, chỉ muốn đi qua.
2 lão tăng thấy thế liền lắc đầu, đưa tay chỉ về phía Đông, ý bảo 2 người rời đi.
Phản ứng của 2 người làm Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Đi.
Tả Đăng Phong ra hiệu cho Tả Đăng Phong, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất lướt về hướng Tây.
2 người vừa động, 2 lão tăng cũng có động tác, lắc thân tiến lên tiến hành ngăn cản, cùng lúc đó cao giọng nói một câu gì, đám tín lữ ở bên ngoài thấy thế liền tản ra.
- Pằng..pằng…
Tả Đăng Phong thấy thế, lập tức cầm súng bắn lên trời, muốn dọa lui 2 người.
Tiếng súng vang lên, 2 lão tăng cũng chưa lui mà hạ xuống đất chặn đường 2 người.
- Ông, mạ cáp cát lạp, cách lý hống ba.
Sau khi rơi xuống đất, 2 lão tăng liền lập tức kế thủ ấn, đọc một câu thần chú, dị tượng liền xuất hiện, 2 hư ảnh Thiên Long đột nhiên xuất hiện từ đằng sau của 2 người. Thiên Long ngẩng đầu, râu rồng cuộn lại, khí thế bạo phát, nhanh chóng quấn quanh thân của 2 lão tăng.
Đây là lần đầu tiên Tả Đăng Phong thấy Thiên Long, trong lòng cũng có áp lực, không hề nghi ngờ, đây là dấu hiệu trước khi động thủ.
Tả Đăng Phong cùng Tả Đăng Phong thấy thế lập tức ngưng khí đề phòng. 2 người cũng biết 2 lão tăng kia cũng không dễ đối phó.
2 lão tăng kia biết Tả Đăng Phong và Ngọc Phật có tu vi cao thâm, trước mặt ngàn vạn tín đồ này nếu thua sẽ làm mất thể diện của Cát Cử phái A Để tự.
Song phương cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, ước chừng qua mấy phút trầm mặc, 2 lão tăng mới có động tác trước, một người thấp giọng nói nhỏ gì đó, sau đó thu lại Thủ Ấn, rồi lui về sau 3 trượng.
Hành động này đã làm Tả Đăng Phong vô cùng kính nể, hành động của hắn chứng tỏ bọn hắn không muốn động thủ với nữ nhân, chỉ do một người xuất chiến là Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong cũng đưa ba lô và súng máy cho Ngọc Phật.
- Cẩn thận một chút.
Sau khi lui ra sau, Ngọc Phật lên tiếng nhắc nhở.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, giờ phút này trong lòng hắn cũng không thoải mái, hắn cũng không nắm chắc việc Âm Dương Sinh Tử quyết của mình có thể phá được Thiên Long hộ thể của đối phương hay không.
- Nếu như tôi thua, sẽ lập tức rời khỏi đây.
Tả Đăng Phong đưa tay làm ra động tác nằm xuống, sau đó chỉ về phía Đông.
Lão tăng kia thấy thế mặt lộ vẻ ngượng nghịu, xoay người nhìn đồng bạn ở phía sau, người ở phía sau cũng lộ ra vẻ khó khăn, do dự thật lâu mới gật đầu, sau đó dùng tiếng Tạng nói câu gì, rồi đưa tay chỉ về phía Tây. Ý tứ rất rõ ràng, nếu Tả Đăng Phong thắng có thể vào núi.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì nữa, nhanh chóng thúc dục Linh khí.
Mà môi của lão tăng kia cũng nhấp nháy, hư ảnh Thiên Long phát ra rõ hơn, tay phải chuyển từ trắng sang hồng, từ từ lớn lên, đến cuối cùng giống như một bàn tay gấu, một màu đỏ tươi.
- A Tây Cát Đốc.
Lão tăng hô lên.
- Huyền Âm chân khí.
Tả Đăng Phong lập tức đáp lại, cấp tốc công thẳng về phía lão tăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.