Quyển 4 - Chương 428: Thủy Thần Huyền Vũ
Phong Ngự Cửu Thu
19/06/2015
"Thật sự?" Đại Đầu trợn to mắt.
"Ừ." Tả Đăng Phong chặt khúc cây có những cái cây nhỏ để vào trong tay Đại Đầu, “Tôi nói một trăm bước cũng chỉ là phỏng đoán, cẩn thận."
"Hay quá rồi, nhất định phải mang trở về để cho họ nghiên cứu." Đại Đầu vui vẻ.
"Đi thôi, tới hòn đảo phía nam." Tả Đăng Phong nhún chân, đạp đất lăng không.
"Tả chân nhân, bây giờ làm gì tiếp?" Kim Quy Tử chạy theo.
"Đành phải xuống nước, có nó, xuống nước sẽ an toàn hơn một ít." Tả Đăng Phong chỉ chỉ Hạn Bạt trên lưng Đại Đầu, con Hạn Bạt này có thể xua tan dã thú bị vi khuẩn cảm hoá, đương nhiên cũng có thể làm cho đám sinh vật trong nước nhượng bộ lui binh.
Kim Quy Tử quay sang nhìn Đại Đầu, gật đầu.
Một lúc sau, ba người ra tới rìa hòn đảo, đám động vật ở đó lập tức dạt ra tránh né, Đại Đầu cảm thấy thú vị, bèn chạy quanh một vòng.
"Tả chân nhân, có hiệu quả thật, cả đám động vật dưới nước cũng phải tránh." Đại Đầu chơi đùa một trận khoái trá trở về bên cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, tình hình này nằm trong dự liệu của hắn.
Kim Quy Tử cảm thấy hứng thú với Hạn Bạt, bèn thương lượng với Đại Đầu cho mình cõng thử, Đại Đầu đương nhiên sẽ không đồng ý, "Tả chân nhân nói rồi, anh cõng Vạn Tiểu Đường, tôi lùn, cõng nó mới thích hợp."
Có Hạn Bạt làm cho đàn thú phải tránh xa, ba người đi một lèo không hề gặp phải khó khăn gì, không tới hai canh giờ đã chạy tới hòn đảo phía nam, mở cửa đi vào, đám người Vạn Tiểu Đường vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, có cánh cổng kim loại và trận pháp làm hai lớp bảo vệ, họ rất an toàn.
"Tả chân nhân, lúc nào họ tỉnh lại?" Đại Đầu thả Hạn Bạt xuống, hỏi Tả Đăng Phong.
"Để sau đi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp. Chuyện nguy hiểm nhất của hành trình này là đi xuống đáy biển tìm thiên thạch, đám người Vạn Tiểu Đường không giúp đỡ được gì, không cần phải cho họ tỉnh lại bây giờ.
"Ngài thật muốn xuống nước?" Kim Quy Tử liếc mắt nhìn Hạn Bạt.
"Ừ, nhất định phải xuống." Tả Đăng Phong nhún vai bỏ rương gỗ xuống.
"Dưới nước chắc chắn rất lạnh, hơn nữa ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, Tả chân nhân ngài nên nghĩ lại." Kim Quy Tử nói.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Kim Quy Tử, gật đầu.
"Tả chân nhân, lúc nào lên đường?" Đại Đầu hỏi.
“Tôi chưa nghĩ ra, nghỉ ngơi chút đã." Tả Đăng Phong nói xong nhắm mắt, xuống nước là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cần phải chuẩn bị cẩn thận.
Đại Đầu và Kim Quy Tử hai người thấy Tả Đăng Phong nhắm mắt, bèn không quấy rầy hắn nữa, im lặng lương khô rồi nằm nghỉ ngơi.
Tả Đăng Phong tuy nhắm mắt nhưng không hề ngủ, hắn là đang suy nghĩ việc xuống nước. Thứ nhất là nhiệt độ của nước biển, nhiệt độ dưới lớp băng đương nhiên ít nhất cũng là 0 độ, người bình thường gặp nhiệt độ này thể nào cũng sẽ bị đông cứng mà chết, dù là người tu hành cũng không chống đỡ được bao lâu, nhưng hắn có bao tay Thuần Dương, nhiệt độ của nước ảnh hưởng không lớn.
Thứ hai là độ sâu phải lặn xuống. Tàu ngầm cư dân nơi này chế tạo không kiên cố lắm, cho thấy năm đó lặn xuống cũng không quá sâu, hơn nữa người bên trong tàu còn có thể đi ra ngoài biển làm việc, họ chịu đựng được độ sâu đó thì hắn cũng có thể chịu đựng được, mặt này không có vấn đề gì.
Thứ ba, đám động vật biển bị vi khuẩn cảm hoá. Vấn đề này cũng không quan trọng, khí tức của Hạn Bạt có thể xua chúng đi, vấn đề duy nhất hiện giờ là thời gian ở lại dưới nước, nếu chỉ dựa vào bản thân nín thở, hắn chỉ có thể ở dưới nước một thời gian uống cạn nửa chén trà, đây là trong trạng thái bất động, còn nếu phải hoạt động dưới nước thì không tới được thời gian dài như vậy, lặn xuống, tìm, đào, nổi lên, bấy nhiêu việc chỉ trong năm phút là không đủ.
Nơi này là Bắc cực, không thể có thiết bị lặn, nhưng nếu không có thiết bị lặn thì không xuống nước lâu được, nếu chỉ là xuống biển để lấy một món đồ vật cố định, có thể lên xuống nhiều lần, nhưng dưới nước lại là Huyền Vũ, mà là còn đang bị khóa lại, phàm động vật mà bị nhốt đều sẽ rất thô bạo, huống chi bản thân Huyền Vũ có khả năng công kích cực mạnh, nếu nó nhìn thấy, nó nhất định sẽ phát động tấn công, để muốn nó không công kích, biện pháp duy nhất là cho nó cho ăn, nhưng đồ ăn mang theo mọi người rất có hạn.
Một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong thở một hơi dài, ngồi dậy mở rương gỗ lấy rượu ra uống một hớp.
"Tả chân nhân, sao vậy?" Đại Đầu nghe thấy tiếng Tả Đăng Phong thở dài.
"Xuống nước thì phải có bình dưỡng khí, nếu không tôi không nín thở được lâu." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
"Ngài biết dùng thiết bị lặn?." Đại Đầu ngạc nhiên.
"Ừ, hồi trước từng dùng rồi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Ngài chờ một chút." Đại Đầu kéo ba lô, rút bản đồ ra, tỉ mỉ xem xét rồi đưa qua chỉ cho Tả Đăng Phong, "Căn cứ gần Bắc cực nhất là trạm của Ấn Độ, cách đây không tới một ngàn km, ở đó chắc là có thiết bị dưỡng khí."
"Trạm Bắc cực là gì?" Tả Đăng Phong quan sát bản đồ trong tay Đại Đầu, trên bản đồ có mười chấm tròn màu đỏ.
"Là trạm căn cứ dành cho các nhà khoa học khảo sát và làm công tác nghiên cứu khoa học của các nước, thời của ngài thì chưa có." Đại Đầu giải thích.
"Chúng ta tới đó tìm bình dưỡng khí cho Tả chân nhân." Kim Quy Tử ngồi dậy.
"Cho tôi biết vị trí, để tôi tự đi." Tả Đăng Phong gật đầu, không có bình dưỡng khí chắc chắn không được.
"Không cần ngài đi, chuyện này cứ giao cho tôi." Đại Đầu liếc qua Hạn Bạt, có Hạn Bạt, y có thể đi đâu cũng được.
"Cũng được." Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc, gật đầu đồng ý, trang bị dưỡng khí hiện giờ và trang bị dưỡng khí chín mươi năm trước chắc chắn khác nhau rất nhiều, huống hồ hắn cũng không biết cái trạm gì Đại Đầu nói kia trông như thế nào.
“Tôi đi cho, tôi biết tiếng Ấn, nếu phải tìm bình dưỡng khí, tôi tìm cũng dễ hơn." Kim Quy Tử chủ động xin đi giết giặc.
"Cũng được." Đại Đầu vốn muốn tự đi, nhưng thấy Kim Quy Tử nói cũng có lý, hắn vóc người thấp bé, mang đồ đi quả thực không tiện.
Tả Đăng Phong cũng gật đầu đồng ý, Kim Quy Tử tuy thân pháp kém, nhưng chỉ cần cõng theo Hạn Bạt, thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
“Tôi lên đường ngay." Kim Quy Tử thấy hai người không có ý kiến, lập tức đứng dậy, cột hành lý lên người.
“Sao chưa bao giờ tôi nghe thấy anh nói anh biết tiếng Ấn?" Đại Đầu giúp Kim Quy Tử cột Hạn Bạt lên lưng.
“Trước khi bái vào Đạo môn tôi từng tiếp xúc với Phật môn, Phật môn dùng toàn là tiếng Phạn, cũng chính là tiếng Ấn." Kim Quy Tử đáp.
"Đây là bản đồ, anh đi về hướng tây nam, trên đường cẩn thận." Đại Đầu đưa bản đồ trong tay cho Kim Quy Tử.
"Ừ." Kim Quy Tử bỏ bản đồ vào túi áo.
"Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn, không cần phải gấp." Tả Đăng Phong đưa bình rượu cho Kim Quy Tử.
"Cảm ơn Tả chân nhân, các người cũng phải chú ý an toàn." Kim Quy Tử xua tay không nhận bình rượu.
Kim Quy Tử nói xong cất bước đi, Đại Đầu tiễn tới cửa thì quay trở về.
"Tả chân nhân, không tới hai ngày anh ấy sẽ trở về, ở Bắc cực luôn phải có bình dưỡng khí, dù không dùng để lặn xuống nước, thì cũng giúp tránh được bệnh." Đại Đầu nói.
"Vậy thì tốt, nghỉ sớm đi." Tả Đăng Phong nằm xuống.
Sau ba canh giờ, Tả Đăng Phong tỉnh giấc, Đại Đầu vẫn còn đang ngủ, Tả Đăng Phong cũng không gọi y, ngồi khoanh chân, cô đọng linh khí, từ khi tiến vào tử khí đỉnh cao số lần hắn đả tọa luyện khí rất ít, hắn biết mình không còn sống bao lâu, cũng không hy vọng xa vời ngộ đạo Phi Thăng, tu vi tử khí đỉnh cao đối với hắn là đã đủ.
Sau một canh giờ, Đại Đầu tỉnh giấc, hai người bắt đầu ăn điểm tâm.
"Huyền Vũ bị khóa dưới đáy biển, phạm vi hoạt động của nó rất có hạn, săn mồi chắc chắn rất khó khăn, tôi nghĩ chắc lúc nào nó cũng đang rất đói, nên hồi đó những người kia mới có thể dùng đồ ăn để cùng nó thấy sang bắt quàng làm họ." Tả Đăng Phong mở đồ hộp cho Thập Tam, Thập Tam ngửi ngửi rồi quay đi, không thèm ăn.
"Ngài nói rất đúng, tôi cảm thấy đến Huyền Vũ kia chắc chắn là miễn dịch với vi khuẩn, nếu nó không nuốt đám động vật bị vi khuẩn cảm hoá kia, thì có nghĩa đã nhiều năm nay nó không được ăn uống, ngài xuống nước nhất định phải cẩn thận." Đại Đầu gật đầu.
"Ăn cơm xong chúng ta tới chỗ của nó thăm dò một chút, chờ Mã Quý trở về sẽ ra tay." Tả Đăng Phong nói.
"Được, đúng rồi, Tả chân nhân, ngài nói vì sao Huyền Vũ lại bị khóa dưới biển Bắc cực, là ai làm?" Đại Đầu thắc mắc.
"Huyền Vũ là một trong Tứ Đại Thánh thú, phàm nhân chắc chắn không buộc được nó, tương truyền Huyền Vũ luôn ở phương bắc, chắc là có người sợ nó đi lung tung tới chỗ khác, làm rối loạn khí số của thiên hạ." Tả Đăng Phong thuận miệng, Thanh Long làm Thánh thú phương Đông, Bạch Hổ ở tây, Huyền Vũ trú bắc, Chu Tước Trấn Nam, những điều này đều được ghi chép trong kinh điển của đạo gia, bầu trời hình tròn chính là quan điểm do đạo gia mang tới trước tiên, sau đó mới truyền tới dân gian, mang tới rất nhiều tranh luận, thực ra trời tròn có ý tứ là Càn Khôn vốn là hình tròn vô cực, bốn con Thánh thú mỗi con trấn thủ một phương.
Đại Đầu gật đầu, hai người ăn xong điểm tâm, rời khỏi cổ thành đi về hướng tây, hai người thân pháp mau lẹ, chỉ sau một canh giờ, Đại Đầu căn cứ khí tức và với phương vị tọa độ đã tìm ra chỗ cần tới.
Chỗ cần tới có ba toà băng sơn vây quanh, ba mặt đông tây và bắc đều là núi băng, phía nam làm Băng Nguyên bằng phẳng, khu vực được ba núi băng vây quanh rộng hơn mười dặm.
"Ngay ở bên dưới này, khí tức rất mạnh, hành thủy, sát khí rất nặng." Đại Đầu chỉ tay xuống dưới.
"Mạnh tới bao nhiêu?" Tả Đăng Phong cau mày, Huyền Vũ vốn là hung thần, Đạo kinh có nói, Nam Đẩu rót sinh, Bắc đẩu rót tử, ý là người ứng với sao Nam Đẩu thì sinh, đến sao Bắc đẩu thì thọ dừng, thọ dừng thì người vong, nên Huyền Vũ ở hướng sao Bắc đẩu chính là hung thần.
"Rất mạnh." giọng Đại Đầu run run.
"Phía dưới có động vật bị vi khuẩn cảm hoá không?" Tả Đăng Phong hỏi sang câu khác, giọng Đại Đầu run rẩy như vậy, không cần hỏi nữa cũng biết Huyền Vũ chắc chắn cực lớn.
"Có." Đại Đầu híp mắt, cúi đầu nhìn xuống chân.
Tả Đăng Phong vừa định hỏi thêm, đã thấy Thập Tam chạy tới một vách núi cheo leo khuỳnh chân, tè một bãi.
"Lại tiểu, ngươi đánh thắng được người nhà nào à?" Tả Đăng Phong vung tay bắt Thập Tam về.
"Tả chân nhân, hơi thở của nó ở dưới đáy biển cực sâu, cách mặt băng phải chừng ba dặm, lỡ nó không nổi lên, chúng ta phải làm gì? " Đại Đầu nói.
"Không cần gấp gáp, năm đó những người kia nhất định là lợi dụng dùng đồ ăn để dụ nó lên, chúng ta cũng có thể bắt chước." Tả Đăng Phong đáp.
Đại Đầu quan sát thêm một lúc, không thấy điều gì khác, hai người bèn trở về cổ thành, tĩnh tâm chờ đợi Kim Quy Tử trở về.
Ngày thứ hai, Kim Quy Tử không trở về, ngày thứ ba, Kim Quy Tử vẫn không trở về...
"Ừ." Tả Đăng Phong chặt khúc cây có những cái cây nhỏ để vào trong tay Đại Đầu, “Tôi nói một trăm bước cũng chỉ là phỏng đoán, cẩn thận."
"Hay quá rồi, nhất định phải mang trở về để cho họ nghiên cứu." Đại Đầu vui vẻ.
"Đi thôi, tới hòn đảo phía nam." Tả Đăng Phong nhún chân, đạp đất lăng không.
"Tả chân nhân, bây giờ làm gì tiếp?" Kim Quy Tử chạy theo.
"Đành phải xuống nước, có nó, xuống nước sẽ an toàn hơn một ít." Tả Đăng Phong chỉ chỉ Hạn Bạt trên lưng Đại Đầu, con Hạn Bạt này có thể xua tan dã thú bị vi khuẩn cảm hoá, đương nhiên cũng có thể làm cho đám sinh vật trong nước nhượng bộ lui binh.
Kim Quy Tử quay sang nhìn Đại Đầu, gật đầu.
Một lúc sau, ba người ra tới rìa hòn đảo, đám động vật ở đó lập tức dạt ra tránh né, Đại Đầu cảm thấy thú vị, bèn chạy quanh một vòng.
"Tả chân nhân, có hiệu quả thật, cả đám động vật dưới nước cũng phải tránh." Đại Đầu chơi đùa một trận khoái trá trở về bên cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, tình hình này nằm trong dự liệu của hắn.
Kim Quy Tử cảm thấy hứng thú với Hạn Bạt, bèn thương lượng với Đại Đầu cho mình cõng thử, Đại Đầu đương nhiên sẽ không đồng ý, "Tả chân nhân nói rồi, anh cõng Vạn Tiểu Đường, tôi lùn, cõng nó mới thích hợp."
Có Hạn Bạt làm cho đàn thú phải tránh xa, ba người đi một lèo không hề gặp phải khó khăn gì, không tới hai canh giờ đã chạy tới hòn đảo phía nam, mở cửa đi vào, đám người Vạn Tiểu Đường vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, có cánh cổng kim loại và trận pháp làm hai lớp bảo vệ, họ rất an toàn.
"Tả chân nhân, lúc nào họ tỉnh lại?" Đại Đầu thả Hạn Bạt xuống, hỏi Tả Đăng Phong.
"Để sau đi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp. Chuyện nguy hiểm nhất của hành trình này là đi xuống đáy biển tìm thiên thạch, đám người Vạn Tiểu Đường không giúp đỡ được gì, không cần phải cho họ tỉnh lại bây giờ.
"Ngài thật muốn xuống nước?" Kim Quy Tử liếc mắt nhìn Hạn Bạt.
"Ừ, nhất định phải xuống." Tả Đăng Phong nhún vai bỏ rương gỗ xuống.
"Dưới nước chắc chắn rất lạnh, hơn nữa ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, Tả chân nhân ngài nên nghĩ lại." Kim Quy Tử nói.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Kim Quy Tử, gật đầu.
"Tả chân nhân, lúc nào lên đường?" Đại Đầu hỏi.
“Tôi chưa nghĩ ra, nghỉ ngơi chút đã." Tả Đăng Phong nói xong nhắm mắt, xuống nước là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cần phải chuẩn bị cẩn thận.
Đại Đầu và Kim Quy Tử hai người thấy Tả Đăng Phong nhắm mắt, bèn không quấy rầy hắn nữa, im lặng lương khô rồi nằm nghỉ ngơi.
Tả Đăng Phong tuy nhắm mắt nhưng không hề ngủ, hắn là đang suy nghĩ việc xuống nước. Thứ nhất là nhiệt độ của nước biển, nhiệt độ dưới lớp băng đương nhiên ít nhất cũng là 0 độ, người bình thường gặp nhiệt độ này thể nào cũng sẽ bị đông cứng mà chết, dù là người tu hành cũng không chống đỡ được bao lâu, nhưng hắn có bao tay Thuần Dương, nhiệt độ của nước ảnh hưởng không lớn.
Thứ hai là độ sâu phải lặn xuống. Tàu ngầm cư dân nơi này chế tạo không kiên cố lắm, cho thấy năm đó lặn xuống cũng không quá sâu, hơn nữa người bên trong tàu còn có thể đi ra ngoài biển làm việc, họ chịu đựng được độ sâu đó thì hắn cũng có thể chịu đựng được, mặt này không có vấn đề gì.
Thứ ba, đám động vật biển bị vi khuẩn cảm hoá. Vấn đề này cũng không quan trọng, khí tức của Hạn Bạt có thể xua chúng đi, vấn đề duy nhất hiện giờ là thời gian ở lại dưới nước, nếu chỉ dựa vào bản thân nín thở, hắn chỉ có thể ở dưới nước một thời gian uống cạn nửa chén trà, đây là trong trạng thái bất động, còn nếu phải hoạt động dưới nước thì không tới được thời gian dài như vậy, lặn xuống, tìm, đào, nổi lên, bấy nhiêu việc chỉ trong năm phút là không đủ.
Nơi này là Bắc cực, không thể có thiết bị lặn, nhưng nếu không có thiết bị lặn thì không xuống nước lâu được, nếu chỉ là xuống biển để lấy một món đồ vật cố định, có thể lên xuống nhiều lần, nhưng dưới nước lại là Huyền Vũ, mà là còn đang bị khóa lại, phàm động vật mà bị nhốt đều sẽ rất thô bạo, huống chi bản thân Huyền Vũ có khả năng công kích cực mạnh, nếu nó nhìn thấy, nó nhất định sẽ phát động tấn công, để muốn nó không công kích, biện pháp duy nhất là cho nó cho ăn, nhưng đồ ăn mang theo mọi người rất có hạn.
Một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong thở một hơi dài, ngồi dậy mở rương gỗ lấy rượu ra uống một hớp.
"Tả chân nhân, sao vậy?" Đại Đầu nghe thấy tiếng Tả Đăng Phong thở dài.
"Xuống nước thì phải có bình dưỡng khí, nếu không tôi không nín thở được lâu." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
"Ngài biết dùng thiết bị lặn?." Đại Đầu ngạc nhiên.
"Ừ, hồi trước từng dùng rồi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Ngài chờ một chút." Đại Đầu kéo ba lô, rút bản đồ ra, tỉ mỉ xem xét rồi đưa qua chỉ cho Tả Đăng Phong, "Căn cứ gần Bắc cực nhất là trạm của Ấn Độ, cách đây không tới một ngàn km, ở đó chắc là có thiết bị dưỡng khí."
"Trạm Bắc cực là gì?" Tả Đăng Phong quan sát bản đồ trong tay Đại Đầu, trên bản đồ có mười chấm tròn màu đỏ.
"Là trạm căn cứ dành cho các nhà khoa học khảo sát và làm công tác nghiên cứu khoa học của các nước, thời của ngài thì chưa có." Đại Đầu giải thích.
"Chúng ta tới đó tìm bình dưỡng khí cho Tả chân nhân." Kim Quy Tử ngồi dậy.
"Cho tôi biết vị trí, để tôi tự đi." Tả Đăng Phong gật đầu, không có bình dưỡng khí chắc chắn không được.
"Không cần ngài đi, chuyện này cứ giao cho tôi." Đại Đầu liếc qua Hạn Bạt, có Hạn Bạt, y có thể đi đâu cũng được.
"Cũng được." Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc, gật đầu đồng ý, trang bị dưỡng khí hiện giờ và trang bị dưỡng khí chín mươi năm trước chắc chắn khác nhau rất nhiều, huống hồ hắn cũng không biết cái trạm gì Đại Đầu nói kia trông như thế nào.
“Tôi đi cho, tôi biết tiếng Ấn, nếu phải tìm bình dưỡng khí, tôi tìm cũng dễ hơn." Kim Quy Tử chủ động xin đi giết giặc.
"Cũng được." Đại Đầu vốn muốn tự đi, nhưng thấy Kim Quy Tử nói cũng có lý, hắn vóc người thấp bé, mang đồ đi quả thực không tiện.
Tả Đăng Phong cũng gật đầu đồng ý, Kim Quy Tử tuy thân pháp kém, nhưng chỉ cần cõng theo Hạn Bạt, thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
“Tôi lên đường ngay." Kim Quy Tử thấy hai người không có ý kiến, lập tức đứng dậy, cột hành lý lên người.
“Sao chưa bao giờ tôi nghe thấy anh nói anh biết tiếng Ấn?" Đại Đầu giúp Kim Quy Tử cột Hạn Bạt lên lưng.
“Trước khi bái vào Đạo môn tôi từng tiếp xúc với Phật môn, Phật môn dùng toàn là tiếng Phạn, cũng chính là tiếng Ấn." Kim Quy Tử đáp.
"Đây là bản đồ, anh đi về hướng tây nam, trên đường cẩn thận." Đại Đầu đưa bản đồ trong tay cho Kim Quy Tử.
"Ừ." Kim Quy Tử bỏ bản đồ vào túi áo.
"Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn, không cần phải gấp." Tả Đăng Phong đưa bình rượu cho Kim Quy Tử.
"Cảm ơn Tả chân nhân, các người cũng phải chú ý an toàn." Kim Quy Tử xua tay không nhận bình rượu.
Kim Quy Tử nói xong cất bước đi, Đại Đầu tiễn tới cửa thì quay trở về.
"Tả chân nhân, không tới hai ngày anh ấy sẽ trở về, ở Bắc cực luôn phải có bình dưỡng khí, dù không dùng để lặn xuống nước, thì cũng giúp tránh được bệnh." Đại Đầu nói.
"Vậy thì tốt, nghỉ sớm đi." Tả Đăng Phong nằm xuống.
Sau ba canh giờ, Tả Đăng Phong tỉnh giấc, Đại Đầu vẫn còn đang ngủ, Tả Đăng Phong cũng không gọi y, ngồi khoanh chân, cô đọng linh khí, từ khi tiến vào tử khí đỉnh cao số lần hắn đả tọa luyện khí rất ít, hắn biết mình không còn sống bao lâu, cũng không hy vọng xa vời ngộ đạo Phi Thăng, tu vi tử khí đỉnh cao đối với hắn là đã đủ.
Sau một canh giờ, Đại Đầu tỉnh giấc, hai người bắt đầu ăn điểm tâm.
"Huyền Vũ bị khóa dưới đáy biển, phạm vi hoạt động của nó rất có hạn, săn mồi chắc chắn rất khó khăn, tôi nghĩ chắc lúc nào nó cũng đang rất đói, nên hồi đó những người kia mới có thể dùng đồ ăn để cùng nó thấy sang bắt quàng làm họ." Tả Đăng Phong mở đồ hộp cho Thập Tam, Thập Tam ngửi ngửi rồi quay đi, không thèm ăn.
"Ngài nói rất đúng, tôi cảm thấy đến Huyền Vũ kia chắc chắn là miễn dịch với vi khuẩn, nếu nó không nuốt đám động vật bị vi khuẩn cảm hoá kia, thì có nghĩa đã nhiều năm nay nó không được ăn uống, ngài xuống nước nhất định phải cẩn thận." Đại Đầu gật đầu.
"Ăn cơm xong chúng ta tới chỗ của nó thăm dò một chút, chờ Mã Quý trở về sẽ ra tay." Tả Đăng Phong nói.
"Được, đúng rồi, Tả chân nhân, ngài nói vì sao Huyền Vũ lại bị khóa dưới biển Bắc cực, là ai làm?" Đại Đầu thắc mắc.
"Huyền Vũ là một trong Tứ Đại Thánh thú, phàm nhân chắc chắn không buộc được nó, tương truyền Huyền Vũ luôn ở phương bắc, chắc là có người sợ nó đi lung tung tới chỗ khác, làm rối loạn khí số của thiên hạ." Tả Đăng Phong thuận miệng, Thanh Long làm Thánh thú phương Đông, Bạch Hổ ở tây, Huyền Vũ trú bắc, Chu Tước Trấn Nam, những điều này đều được ghi chép trong kinh điển của đạo gia, bầu trời hình tròn chính là quan điểm do đạo gia mang tới trước tiên, sau đó mới truyền tới dân gian, mang tới rất nhiều tranh luận, thực ra trời tròn có ý tứ là Càn Khôn vốn là hình tròn vô cực, bốn con Thánh thú mỗi con trấn thủ một phương.
Đại Đầu gật đầu, hai người ăn xong điểm tâm, rời khỏi cổ thành đi về hướng tây, hai người thân pháp mau lẹ, chỉ sau một canh giờ, Đại Đầu căn cứ khí tức và với phương vị tọa độ đã tìm ra chỗ cần tới.
Chỗ cần tới có ba toà băng sơn vây quanh, ba mặt đông tây và bắc đều là núi băng, phía nam làm Băng Nguyên bằng phẳng, khu vực được ba núi băng vây quanh rộng hơn mười dặm.
"Ngay ở bên dưới này, khí tức rất mạnh, hành thủy, sát khí rất nặng." Đại Đầu chỉ tay xuống dưới.
"Mạnh tới bao nhiêu?" Tả Đăng Phong cau mày, Huyền Vũ vốn là hung thần, Đạo kinh có nói, Nam Đẩu rót sinh, Bắc đẩu rót tử, ý là người ứng với sao Nam Đẩu thì sinh, đến sao Bắc đẩu thì thọ dừng, thọ dừng thì người vong, nên Huyền Vũ ở hướng sao Bắc đẩu chính là hung thần.
"Rất mạnh." giọng Đại Đầu run run.
"Phía dưới có động vật bị vi khuẩn cảm hoá không?" Tả Đăng Phong hỏi sang câu khác, giọng Đại Đầu run rẩy như vậy, không cần hỏi nữa cũng biết Huyền Vũ chắc chắn cực lớn.
"Có." Đại Đầu híp mắt, cúi đầu nhìn xuống chân.
Tả Đăng Phong vừa định hỏi thêm, đã thấy Thập Tam chạy tới một vách núi cheo leo khuỳnh chân, tè một bãi.
"Lại tiểu, ngươi đánh thắng được người nhà nào à?" Tả Đăng Phong vung tay bắt Thập Tam về.
"Tả chân nhân, hơi thở của nó ở dưới đáy biển cực sâu, cách mặt băng phải chừng ba dặm, lỡ nó không nổi lên, chúng ta phải làm gì? " Đại Đầu nói.
"Không cần gấp gáp, năm đó những người kia nhất định là lợi dụng dùng đồ ăn để dụ nó lên, chúng ta cũng có thể bắt chước." Tả Đăng Phong đáp.
Đại Đầu quan sát thêm một lúc, không thấy điều gì khác, hai người bèn trở về cổ thành, tĩnh tâm chờ đợi Kim Quy Tử trở về.
Ngày thứ hai, Kim Quy Tử không trở về, ngày thứ ba, Kim Quy Tử vẫn không trở về...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.