Quyển 1 - Chương 77: Tống Nhữ thanh phù
Phong Ngự Cửu Thu
05/12/2013
Kim Giáp Cương Thi liền chạy nhanh ra ngoài, lúc này ngoài phòng đã có
nhiều lính NB, tứ chi của Kim Giáp Cương Thi cũng không cứng ngắc, vung
trảo nhấc chân cũng không khác người thường hơn nữa lực lại vô cùng lớn. Lợi trảo có thể đâm thủng ngực, vung chân có thể đá bay 5,6 người, quan trọng nhất là nó hành động rất nhanh nhẹn, lăng không né tránh, không
lộ ra vẻ cồng kềnh chậm chạp.
Kim Giáp Cương Thi vừa ra, đám lính NB liền sợ hãi, cho tới bây giờ bọn hắn vẫn chưa thấy thứ này. Bất quá sau đó bọn hắn liền lấy lại tinh thần rồi giơ súng lên bắn, đại bộ phận đạn đều bắn vào Kim Giáp trên người của Kim Giáp Cương Thi, cũng có một ít bắn trúng vào những bộ vị không có Kim Giáp nhưng mà thân mình của Kim Giáp Cương Thi cũng không có chảy máu, hành động cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Lính NB rất đông, Kim Giáp Cương Thi công kích địch nhân bằng lực lượng chứ không phải bằng Linh khí, cho nên nó giết từng tên lính NB, như vậy những tên lính khác đều nhắm bắn vào nó, tốc độ nổ súng ngày càng nhanh.
Nhưng vào lúc này, 13 nhảy vào, gương mặt của nó tỏ ra ảo não cùng vội vàng, ảo não là nó không đuổi kịp con khỉ kia, vội vàng là nó nghe được tiếng súng, đoán Tả Đăng Phong gặp nguy hiểm nên trở lại cứu viện.
- Bảo vệ cửa sổ.
Tả Đăng Phong liền hô lên, cùng lúc đó hắn liền phòng ra ngoài trợ giúp Ngọc Phật nghênh địch, lúc này ánh sáng bên ngoài không rõ, Tả Đăng Phong liền ra tay, tay trái tụ tập Linh khí, tay phải chế địch, giết những tên lính NB đang nhắm súng vào Ngọc Phật.
Có hắn trợ giúp, áp lực của Ngọc Phật liền giảm đi, 2 người liền hợp tác với nhau, rất nhanh đã giết hết lính NB ở lầu 2.
- Ngọc Chân nhân, đi ra ngoài giúp tôi giết chết tên chỉ huy kia, quân hàm đại tá, hắn là cừu nhân của tôi.
Tả Đăng Phong hô lớn về phía Ngọc Phật. Hắn cũng không dám ra ngoài, Ngọc Phật khống chế Kim Giáp Cương Thi nên có thể coi thường đạn nhưng mà giờ phút này tình huống bên ngoài không cho phép hắn giết Đằng Khi, cho nên hắn chỉ có thể lùi lại mà cầu viện.
- Được.
Ngọc Phật nghe vậy liền bỏ 7 8 tên lính NB rồi lắc mình xông ra ngoài.
Tả Đăng Phong lắc tay, đoạt đi những khẩu súng trường trong tay đám lính NB hắn không dám giết chết đám lính này, bằng không lính ở bên ngoài sẽ ném lựu đạn vào.
Sau khi ra ngoài Ngọc Phật liền lập tức hướng vào bên trong đám lính NB, mặc dù trên người nàng đã có đầy Kim Giáp nhưng mà có những vị trí không có, nếu bị tổn thương qua nhiều thì sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng, khó mà chữa trị được. Cho nên nàng rất thông minh mà xộc thẳng vào giữa đám lính NB, như vậy có thể khiến cho bọn chúng ném chuột sợ vỡ bình, không dám nổ súng bậy
Giờ phút này bên ngoài không chỉ có lính NB, mà còn có ngụy quân chạy tới, bọn hắn trở thành vậy hi sinh cùng kẻ chết thay, khiến cho tốc độ của Kim Giáp Cương Thi chậm lại rất nhiều.
- Ngọc chân nhân, nếu không được thì trở lại.
Tả Đăng Phong lại hô lớn.
Ngọc Phật cũng không trở lại mà là nhanh chóng đạp bay qua đám lính NB, lao xuống cách Đằng Khi không xa.
Một tư thế công kích này khiến Tả Đăng Phong mở rộng tầm mắt, hắn không nghĩ tới Kim Giáp Cương Thi mang Kim Giáp trên người nặng như vậy mà có thể bay cao như thế, hắn không nghĩ tới, Đằng Khi càng không nghĩ tới nhưng mà Đằng Khi cũng không có hồ đồ, hắn liền cầm lấy một khẩu súng máy bên cạnh rồi bắn vào Kim Giáp Cương Thi.
Đạn của súng máy thì có uy lực cao hơn so với đnạ thường, mặc dù bắn trúng vào Kim Giáp trên Kim Giáp Cương Thi nhưng cũng không thể xuyên thấu được Kim Giáp nhưng mà tốc độ của đạn nhanh làm cho tốc độ lao xuống của Kim Giáp Cương Thi chậm lại, khiến cho nó rơi cách Đằng Khi khoảng 3 bước, dù vậy Ngọc Phật cũng không có bỏ qua, vung móng vuốt tấn công Đằng Khi.
Có chút người đáng chết, nhưng lại không chết đúng lúc, ngay tại lúc này đột nhiên ma xui quỷ khiến gì đâu mà làm cho một tên lính NB hoảng sợ chạy qua, ăn ngay một trảo của Kim Giáp Cương Thi, Ngọc Phật thấy thế liền tỏ ra vô cùng tức giận, lúc này nàng muốn dừng tay đã không kịp rồi, dưới tình thế cấp bách vẫn phải đâm tới tên lính NB kia.
Tranh thủ lúc này Đằng Khi liền nghiêng người nhảy xuống.
- Ngọc chân nhân, mau trở lại.
Tả Đăng Phong vội vàng hô lớn, lúc này lính NB đã tới quá nhiều, nếu khồn rút về thì cho dù là hắn cùng Kim Giáp Cương Thi cũng không thể chống lại được, dù sao đối phương cũng có súng.
- Tôi giúp cậu giết hắn.
Ngọc Phật nghe Tả Đăng Phong kêu thế cũng không có dừng lại mà đuổi theo Đằng Khi, có chút người là tri ân đồ báo, Ngọc Phật chính là người như thế, lúc trước Tả Đăng Phong liều mạng giúp nàng làm cho nàng cảm động và nhớ nhung trong lòng. Khuya hôm nay Tả Đăng Phong lại liều mạng hộ vệ cho nàng, nàng cũng thấy, cho nên nàng liền bất chấp nguy hiểm muốn giết chết cừu nhân cho Tả Đăng Phong.
Lúc này đám lính NB đã nhắm súng vào Kim Giáp Cương Thi, Kim Giáp Cương Thi cũng không dám lăng không lần nữa, bởi vì một khi lăng không sẽ rở thành tấm bia cho tất cả mọi người, nàng có thể xông thẳng vào giữa trận địch.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nhịn được, đột nhiên cắn răn vọt ra, Huyền Âm chân khí bắn ra, hàn vụ đột khởi, những ai ngăn cản đều tơi bời hoa lá.
Kim Giáp Cương Thi đã khiến đám lính NB sợ mất mật, Huyền Âm chân khí tạo thành dị tưởng càng khiến bọn chúng sợ hãi, hơn nữa Đằng Khi đã chạy trốn, đám lính NB thấy thế cũng bắt đầu chạy trốn về 4 phía.
Địch nhân vừa chạy, 2 người liền đuổi theo, đuổi không được bao xa, Tả Đăng Phong nghe được Đằng Khi ra mệnh lệnh quăng lựu đạn, Tả Đăng Phong nghe thế liền lớn tiếng nhắc Ngọc Phật, lập tức lui về sau né tránh.
Cùng lúc đó, đám lính NB ném vô số lựu đạn ra, Ngọc Phật không hiểu được tiếng NB nhưng sau khi nghe được lời nhắc nhở của Tả Đăng Phong thì nàng liền giảm tốc độ lại. Lựu đạn nổ mạnh làm văng ra nhiều mảnh nhỏ, đều cắm vào trên Kim Giáp Cương Thi, trong đó có một quả lựu đạn làm đùi phải của Kim Giáp Cương Thi bị thương.
- Ngọc chân nhân, cô sao thế?
Tả Đăng Phong lắc mình đỡ lấy tay nàng.
- Không có gì đáng ngại, trời sáng rồi, Kim Giáp Cương Thi nhìn thấy ánh mặt trời thì uy lực sẽ giảm đi.
Ngọc Phật ngước đầu nhìn về phía chân trời.
- Chúng ta rời khỏi đây đã.
Tả Đăng Phong từ trong bụi khói nhìn lại, phát hiện đám người Đằng Khi đã lùi lại, bất quá dù gì đám lính NB cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù có rút lui cũng rút lui có tổ chức.
- Cậu đuổi theo hắn, tìm cơ hội xuống tay.
Ngọc Phật khống chế Kim Giáp Cương Thi đứng lên, đùi phải của Kim Giáp Cương Thi đã bị thương nên nàng đứng không vững.
- Không thể đuổi nữa, Linh khí trong người tôi đã tiêu hao hết rồi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu rồi vịn Ngọc Phật trở lại tiệm cơm.
Về đến phòng, 13 cùng con khỉ kia đều chạy ra đón chủ nhân của mình.
Sau khi trở về phòng, Ngọc Phật liền lấy ra bùa trên bản thể ra, hồn liền quy về bản thể, lập tức cởi Kim Giáp trên Kim Giáp Cương Thi xuống, tuy rằng Kim Giáp bị trúng nhiều vết dạn nhưng lại không có bất kỳ hư hại gì, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy thần dị.
Khi Ngọc Phật tháo Kim GIáp ra thì Tả Đăng Phong ngồi ở một bên Tụ khí chỉ quyết để khôi phục Linh khí, 13 nằm ở bên cạnh, nó cũng không tranh đấu với con khỉ kia nữa.
Sau khi Ngọc Phật tháo hết Kim Giáp trên người Cương thi xuống, nàng liền lập tức xé đi y phục treenn gười nó, nó là người chết, Tả Đăng Phong cũng không có cảm thấy gì, bởi vậy hắn nhìn qua, phát hiện trên người Cương thi có không ít lỗ to lỗ nhỏ. Tay phải Ngọc Phật chụp vào đầu Cương thi, rót Linh khí vào, đạn trên người Cương thi liền rớt ra.
- Còn cần bao lâu?
Tả Đăng Phong vội vàng hỏi, hắn nhìn ra cửa sổ thấy đám người Đằng Khi cũng không có đi xa mà là bắn một quả pháo sáng, sau đó có một đám lính NB xuất hiện ở hướng Thiếu Lâm tự chạy đến đây, nếu để 2 bên tập hợp lại thì bọn hắn sẽ tấn công vào đây, lúc này sắc trời cũng dần sáng rồi, tình thế vô cùng bất lợi đối với 2 người.
- Được rồi.
Ngọc Phật vội vàng nâng Cương thi dậy rồi mặc áo quần cho nó.
- Pháp khí của các cô bị tổn thương rồi, thật sự là không yên tâm.
Tả Đăng Phong nói, trên người Cương thi có rất nhiều dấu đạn.
- không sao, không bao lâu là có thể phục hồi.
Ngọc Phất thuận miệng trả lời.
- Người chết còn có thể phục hồi?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
- Nói cậu cũng không hiểu, kỳ thật tôi phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi đã gặp nguy hiểm rồi.
Ngọc Phật ngẩng đầu nở nụ cười với Tả Đăng Phong.
- Bọn hắn đến đây bắt con khỉ của cô, sau này cô hãy cẩn thận, quan chỉ huy của bọn hắn cũng tin tưởng Âm Dương Trường Sinh, sau này rất có khả năng bọn chúng sẽ đi đến Thần Châu phái.
Tả Đăng Phong nhắc nhở.
- Yên tâm đi, bọn hắn tìm không thấy.
Ngọc Phật mặc xong quần áo cho Cương thi rồi lấy 2 tấm phù chú màu vàng nhét vào trong tay nó.
- Tại sao đám người Kim Châm lại tìm được cô?
Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.
- Đây là Thanh Phù trùng, cho cậu 1 con, ngày sau có việc gì thì cứ thả nó ra, tôi sẽ biết cậu đang ở đâu.
Ngọc Phật đưa cho Tả Đăng Phong một cái ống trúc nhỏ.
- Nó ăn cái gì?
Tả Đăng Phong tò mò muốn mở cái nút gỗ ra.
- Đừng mở ra.
Ngọc Phật lấy thuốc trị thương trong túi ra rồi rịt thuốc cho Tả Đăng Phong.
- Cô đi nhanh đi, tôi ngăn bọn hắn lại.
Tả Đăng Phong thúc dục.
- Tôi đi tìm được chỗ ổn định rồi trở lại giuops cậu.
Ngón tay Ngọc Phật chỉ vào Cương thi.
- Không cần, nhiều người mục tiêu lớn, cô đi nhanh đi.
Đăng Phong lắc đầu liên tục. Hắn không muốn ở cùng một chỗ với Ngọc Phật, sợ bị Kim Châm hiểu lầm.
- Cũng tốt, đại lễ lớn thu đồ đệ của đại sư huynh sắp được cử hành, tôi phải ở đó.
Ngọc Phật gật đầu đồng ý.
- Đi nhanh đi, cô cất cái này đi.
Tả Đăng Phong lại lấy Kim Đậu ở trong người ra đưa cho Ngọc Phật
- Cậu cứ giữa đó, chơ khi nào tôi cao hứng sẽ thu lại.
Ngọc Phất thấy thế lắc đầu mở miệng, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong rồi xoay người ra ngoài, con khỉ nhảy lên đầu vai, Cương thi như ảnh tùy hình.
Ngọc Phật đ rồi, Tả Đăng Phong cũng không có iễn, hắn cầm lấy Kim Đâu đứng nguyên tại chỗ, hắn nhớ lại lúc đi ánh mắt của Ngọc Phật nhìn hắn, ánh mắt kia cũng không phải là ánh mắt yêu thường, cũng không phải là phẫn nộ hay ai oán, mà đó là một ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại và đồng tình. Tả Đăng Phong cũng không rõ tại sao Ngọc Phật lại nhìn hắn bằng ánh mắt này.
Kim Giáp Cương Thi vừa ra, đám lính NB liền sợ hãi, cho tới bây giờ bọn hắn vẫn chưa thấy thứ này. Bất quá sau đó bọn hắn liền lấy lại tinh thần rồi giơ súng lên bắn, đại bộ phận đạn đều bắn vào Kim Giáp trên người của Kim Giáp Cương Thi, cũng có một ít bắn trúng vào những bộ vị không có Kim Giáp nhưng mà thân mình của Kim Giáp Cương Thi cũng không có chảy máu, hành động cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Lính NB rất đông, Kim Giáp Cương Thi công kích địch nhân bằng lực lượng chứ không phải bằng Linh khí, cho nên nó giết từng tên lính NB, như vậy những tên lính khác đều nhắm bắn vào nó, tốc độ nổ súng ngày càng nhanh.
Nhưng vào lúc này, 13 nhảy vào, gương mặt của nó tỏ ra ảo não cùng vội vàng, ảo não là nó không đuổi kịp con khỉ kia, vội vàng là nó nghe được tiếng súng, đoán Tả Đăng Phong gặp nguy hiểm nên trở lại cứu viện.
- Bảo vệ cửa sổ.
Tả Đăng Phong liền hô lên, cùng lúc đó hắn liền phòng ra ngoài trợ giúp Ngọc Phật nghênh địch, lúc này ánh sáng bên ngoài không rõ, Tả Đăng Phong liền ra tay, tay trái tụ tập Linh khí, tay phải chế địch, giết những tên lính NB đang nhắm súng vào Ngọc Phật.
Có hắn trợ giúp, áp lực của Ngọc Phật liền giảm đi, 2 người liền hợp tác với nhau, rất nhanh đã giết hết lính NB ở lầu 2.
- Ngọc Chân nhân, đi ra ngoài giúp tôi giết chết tên chỉ huy kia, quân hàm đại tá, hắn là cừu nhân của tôi.
Tả Đăng Phong hô lớn về phía Ngọc Phật. Hắn cũng không dám ra ngoài, Ngọc Phật khống chế Kim Giáp Cương Thi nên có thể coi thường đạn nhưng mà giờ phút này tình huống bên ngoài không cho phép hắn giết Đằng Khi, cho nên hắn chỉ có thể lùi lại mà cầu viện.
- Được.
Ngọc Phật nghe vậy liền bỏ 7 8 tên lính NB rồi lắc mình xông ra ngoài.
Tả Đăng Phong lắc tay, đoạt đi những khẩu súng trường trong tay đám lính NB hắn không dám giết chết đám lính này, bằng không lính ở bên ngoài sẽ ném lựu đạn vào.
Sau khi ra ngoài Ngọc Phật liền lập tức hướng vào bên trong đám lính NB, mặc dù trên người nàng đã có đầy Kim Giáp nhưng mà có những vị trí không có, nếu bị tổn thương qua nhiều thì sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng, khó mà chữa trị được. Cho nên nàng rất thông minh mà xộc thẳng vào giữa đám lính NB, như vậy có thể khiến cho bọn chúng ném chuột sợ vỡ bình, không dám nổ súng bậy
Giờ phút này bên ngoài không chỉ có lính NB, mà còn có ngụy quân chạy tới, bọn hắn trở thành vậy hi sinh cùng kẻ chết thay, khiến cho tốc độ của Kim Giáp Cương Thi chậm lại rất nhiều.
- Ngọc chân nhân, nếu không được thì trở lại.
Tả Đăng Phong lại hô lớn.
Ngọc Phật cũng không trở lại mà là nhanh chóng đạp bay qua đám lính NB, lao xuống cách Đằng Khi không xa.
Một tư thế công kích này khiến Tả Đăng Phong mở rộng tầm mắt, hắn không nghĩ tới Kim Giáp Cương Thi mang Kim Giáp trên người nặng như vậy mà có thể bay cao như thế, hắn không nghĩ tới, Đằng Khi càng không nghĩ tới nhưng mà Đằng Khi cũng không có hồ đồ, hắn liền cầm lấy một khẩu súng máy bên cạnh rồi bắn vào Kim Giáp Cương Thi.
Đạn của súng máy thì có uy lực cao hơn so với đnạ thường, mặc dù bắn trúng vào Kim Giáp trên Kim Giáp Cương Thi nhưng cũng không thể xuyên thấu được Kim Giáp nhưng mà tốc độ của đạn nhanh làm cho tốc độ lao xuống của Kim Giáp Cương Thi chậm lại, khiến cho nó rơi cách Đằng Khi khoảng 3 bước, dù vậy Ngọc Phật cũng không có bỏ qua, vung móng vuốt tấn công Đằng Khi.
Có chút người đáng chết, nhưng lại không chết đúng lúc, ngay tại lúc này đột nhiên ma xui quỷ khiến gì đâu mà làm cho một tên lính NB hoảng sợ chạy qua, ăn ngay một trảo của Kim Giáp Cương Thi, Ngọc Phật thấy thế liền tỏ ra vô cùng tức giận, lúc này nàng muốn dừng tay đã không kịp rồi, dưới tình thế cấp bách vẫn phải đâm tới tên lính NB kia.
Tranh thủ lúc này Đằng Khi liền nghiêng người nhảy xuống.
- Ngọc chân nhân, mau trở lại.
Tả Đăng Phong vội vàng hô lớn, lúc này lính NB đã tới quá nhiều, nếu khồn rút về thì cho dù là hắn cùng Kim Giáp Cương Thi cũng không thể chống lại được, dù sao đối phương cũng có súng.
- Tôi giúp cậu giết hắn.
Ngọc Phật nghe Tả Đăng Phong kêu thế cũng không có dừng lại mà đuổi theo Đằng Khi, có chút người là tri ân đồ báo, Ngọc Phật chính là người như thế, lúc trước Tả Đăng Phong liều mạng giúp nàng làm cho nàng cảm động và nhớ nhung trong lòng. Khuya hôm nay Tả Đăng Phong lại liều mạng hộ vệ cho nàng, nàng cũng thấy, cho nên nàng liền bất chấp nguy hiểm muốn giết chết cừu nhân cho Tả Đăng Phong.
Lúc này đám lính NB đã nhắm súng vào Kim Giáp Cương Thi, Kim Giáp Cương Thi cũng không dám lăng không lần nữa, bởi vì một khi lăng không sẽ rở thành tấm bia cho tất cả mọi người, nàng có thể xông thẳng vào giữa trận địch.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nhịn được, đột nhiên cắn răn vọt ra, Huyền Âm chân khí bắn ra, hàn vụ đột khởi, những ai ngăn cản đều tơi bời hoa lá.
Kim Giáp Cương Thi đã khiến đám lính NB sợ mất mật, Huyền Âm chân khí tạo thành dị tưởng càng khiến bọn chúng sợ hãi, hơn nữa Đằng Khi đã chạy trốn, đám lính NB thấy thế cũng bắt đầu chạy trốn về 4 phía.
Địch nhân vừa chạy, 2 người liền đuổi theo, đuổi không được bao xa, Tả Đăng Phong nghe được Đằng Khi ra mệnh lệnh quăng lựu đạn, Tả Đăng Phong nghe thế liền lớn tiếng nhắc Ngọc Phật, lập tức lui về sau né tránh.
Cùng lúc đó, đám lính NB ném vô số lựu đạn ra, Ngọc Phật không hiểu được tiếng NB nhưng sau khi nghe được lời nhắc nhở của Tả Đăng Phong thì nàng liền giảm tốc độ lại. Lựu đạn nổ mạnh làm văng ra nhiều mảnh nhỏ, đều cắm vào trên Kim Giáp Cương Thi, trong đó có một quả lựu đạn làm đùi phải của Kim Giáp Cương Thi bị thương.
- Ngọc chân nhân, cô sao thế?
Tả Đăng Phong lắc mình đỡ lấy tay nàng.
- Không có gì đáng ngại, trời sáng rồi, Kim Giáp Cương Thi nhìn thấy ánh mặt trời thì uy lực sẽ giảm đi.
Ngọc Phật ngước đầu nhìn về phía chân trời.
- Chúng ta rời khỏi đây đã.
Tả Đăng Phong từ trong bụi khói nhìn lại, phát hiện đám người Đằng Khi đã lùi lại, bất quá dù gì đám lính NB cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù có rút lui cũng rút lui có tổ chức.
- Cậu đuổi theo hắn, tìm cơ hội xuống tay.
Ngọc Phật khống chế Kim Giáp Cương Thi đứng lên, đùi phải của Kim Giáp Cương Thi đã bị thương nên nàng đứng không vững.
- Không thể đuổi nữa, Linh khí trong người tôi đã tiêu hao hết rồi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu rồi vịn Ngọc Phật trở lại tiệm cơm.
Về đến phòng, 13 cùng con khỉ kia đều chạy ra đón chủ nhân của mình.
Sau khi trở về phòng, Ngọc Phật liền lấy ra bùa trên bản thể ra, hồn liền quy về bản thể, lập tức cởi Kim Giáp trên Kim Giáp Cương Thi xuống, tuy rằng Kim Giáp bị trúng nhiều vết dạn nhưng lại không có bất kỳ hư hại gì, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy thần dị.
Khi Ngọc Phật tháo Kim GIáp ra thì Tả Đăng Phong ngồi ở một bên Tụ khí chỉ quyết để khôi phục Linh khí, 13 nằm ở bên cạnh, nó cũng không tranh đấu với con khỉ kia nữa.
Sau khi Ngọc Phật tháo hết Kim Giáp trên người Cương thi xuống, nàng liền lập tức xé đi y phục treenn gười nó, nó là người chết, Tả Đăng Phong cũng không có cảm thấy gì, bởi vậy hắn nhìn qua, phát hiện trên người Cương thi có không ít lỗ to lỗ nhỏ. Tay phải Ngọc Phật chụp vào đầu Cương thi, rót Linh khí vào, đạn trên người Cương thi liền rớt ra.
- Còn cần bao lâu?
Tả Đăng Phong vội vàng hỏi, hắn nhìn ra cửa sổ thấy đám người Đằng Khi cũng không có đi xa mà là bắn một quả pháo sáng, sau đó có một đám lính NB xuất hiện ở hướng Thiếu Lâm tự chạy đến đây, nếu để 2 bên tập hợp lại thì bọn hắn sẽ tấn công vào đây, lúc này sắc trời cũng dần sáng rồi, tình thế vô cùng bất lợi đối với 2 người.
- Được rồi.
Ngọc Phật vội vàng nâng Cương thi dậy rồi mặc áo quần cho nó.
- Pháp khí của các cô bị tổn thương rồi, thật sự là không yên tâm.
Tả Đăng Phong nói, trên người Cương thi có rất nhiều dấu đạn.
- không sao, không bao lâu là có thể phục hồi.
Ngọc Phất thuận miệng trả lời.
- Người chết còn có thể phục hồi?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
- Nói cậu cũng không hiểu, kỳ thật tôi phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi đã gặp nguy hiểm rồi.
Ngọc Phật ngẩng đầu nở nụ cười với Tả Đăng Phong.
- Bọn hắn đến đây bắt con khỉ của cô, sau này cô hãy cẩn thận, quan chỉ huy của bọn hắn cũng tin tưởng Âm Dương Trường Sinh, sau này rất có khả năng bọn chúng sẽ đi đến Thần Châu phái.
Tả Đăng Phong nhắc nhở.
- Yên tâm đi, bọn hắn tìm không thấy.
Ngọc Phật mặc xong quần áo cho Cương thi rồi lấy 2 tấm phù chú màu vàng nhét vào trong tay nó.
- Tại sao đám người Kim Châm lại tìm được cô?
Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.
- Đây là Thanh Phù trùng, cho cậu 1 con, ngày sau có việc gì thì cứ thả nó ra, tôi sẽ biết cậu đang ở đâu.
Ngọc Phật đưa cho Tả Đăng Phong một cái ống trúc nhỏ.
- Nó ăn cái gì?
Tả Đăng Phong tò mò muốn mở cái nút gỗ ra.
- Đừng mở ra.
Ngọc Phật lấy thuốc trị thương trong túi ra rồi rịt thuốc cho Tả Đăng Phong.
- Cô đi nhanh đi, tôi ngăn bọn hắn lại.
Tả Đăng Phong thúc dục.
- Tôi đi tìm được chỗ ổn định rồi trở lại giuops cậu.
Ngón tay Ngọc Phật chỉ vào Cương thi.
- Không cần, nhiều người mục tiêu lớn, cô đi nhanh đi.
Đăng Phong lắc đầu liên tục. Hắn không muốn ở cùng một chỗ với Ngọc Phật, sợ bị Kim Châm hiểu lầm.
- Cũng tốt, đại lễ lớn thu đồ đệ của đại sư huynh sắp được cử hành, tôi phải ở đó.
Ngọc Phật gật đầu đồng ý.
- Đi nhanh đi, cô cất cái này đi.
Tả Đăng Phong lại lấy Kim Đậu ở trong người ra đưa cho Ngọc Phật
- Cậu cứ giữa đó, chơ khi nào tôi cao hứng sẽ thu lại.
Ngọc Phất thấy thế lắc đầu mở miệng, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong rồi xoay người ra ngoài, con khỉ nhảy lên đầu vai, Cương thi như ảnh tùy hình.
Ngọc Phật đ rồi, Tả Đăng Phong cũng không có iễn, hắn cầm lấy Kim Đâu đứng nguyên tại chỗ, hắn nhớ lại lúc đi ánh mắt của Ngọc Phật nhìn hắn, ánh mắt kia cũng không phải là ánh mắt yêu thường, cũng không phải là phẫn nộ hay ai oán, mà đó là một ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại và đồng tình. Tả Đăng Phong cũng không rõ tại sao Ngọc Phật lại nhìn hắn bằng ánh mắt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.