Quyển 4 - Chương 378: Trí tuệ của cổ nhân.
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
Tả Đăng Phong thở phào một hơi, đi tới lối ra của mộ đạo, kiểm tra hàng cọc gỗ chống vòm, xác định chúng chịu được sức nặng, mới hoàn toàn yên tâm.
Trên hố vang lên tiếng mọi người kinh ngạc ầm ĩ, dồn nhau xông tới mép hố để xem quả cầu đá vừa lăn ra.
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhìn thấy quả cầu đá không phải tròn hoàn hảo, mà ở giữa có khe lõm vào, dây đồng cột quả cầu chính là quấn trong cái khe đó, cấu tạo này cũng giống như đám con nít thành thị chơi bóng, đá đi rồi có thể lợi dụng sợi dây cột trên bóng để vòng vèo kéo bóng trở về.
"Xuống mười người, phía nam quả cầu đá đào một cái lỗ, chôn quả cầu vô đó! " Tả Đăng Phong cõng rương gỗ lên lưng, quả cầu đá nặng tới mấy ngàn cân, ròng rọc không thể nào kéo nổi, đặt ở cửa mộ đạo thì làm chặn đường, chỉ có thể chôn nó xuống tại chỗ thôi.
Lưu Quý Lâm lập tức ra lệnh cho mọi người xuống đào hố. Ai cũng đào cật lực, đến lúc được chia tiền cũng có cớ.
"Tả chân nhân thực sự là thần cơ diệu toán!" Mã Anh cảm thán. Hắn vốn đối với Tả Đăng Phong chỉ có e ngại, nhưng bây giờ thì thật sự bái phục, chỉ vẻn vẹn căn cứ vào biểu tượng mà có thể suy đoán ra nguyên lý cơ quan bên trong mộ đạo và đại thể hình thức ám khí, người bình thường không thể nào làm được.
"Người này không phải là lừa đời lấy tiếng, rất có phong phạm." Tả Đăng Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, cái gọi là suy đoán chính là lấy bụng mình suy bụng người. Tuy hắn đoán được nguyên lý cơ quan, nhưng không ngờ lại là quả cầu đá, hắn vốn tưởng là vật nhọn gì đó, chi tiết nhỏ bé này cho thấy tâm tính của hắn và Khương Tử Nha khác nhau. Hắn quá mức cố chấp, làm việc tàn nhẫn, còn Khương Tử Nha lại chú trọng hiệu quả thực tế, lấy phương pháp cổ kính để giết người, tuy đều là giết kẻ xâm lấn, nhưng cách của Tả Đăng Phong hung tàn, còn phương pháp của Khương Tử Nha lại có hiệu suất cao, tuy vậy hai người cũng có một điểm giống nhau, chính là tâm tư cẩn thận.
"Đúng vậy, đúng vậy." Mã Anh và Chu Hùng chẳng hiểu gì, nhưng cũng hùa theo.
"Trong lăng mộ còn có một cơ quan, tôi muốn loại bỏ cơ quan này ít nhất cũng mất hai ba ngày, các người chờ ở đây hay về nhà chờ?" Tả Đăng Phong nhìn mọi người chung quanh, kỳ thực những người này đến lúc này đã không còn giúp ích được gì, nhưng không thể để cho họ rời đi, nếu không tin tức sẽ bị tiết lộ, cái gọi là trưng cầu ý kiến của họ kỳ thực cũng chỉ là làm cho có, cơ hội phát tài đang ở trước mắt, hắn đã biết những người này chẳng ai chịu rời đi.
Đúng như dự đoán, mọi người trăm miệng một lời muốn ở lại hỗ trợ, Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, nếu ép buộc họ ở lại, họ nhất định sẽ bỏ chạy, còn trưng cầu ý kiến, họ tự nguyện ở lại, lại là chuyện khác.
"Cho mười người lên trấn trên mua lấy đồ ăn ba ngày, cẩn thận giữ bí mật." Tả Đăng Phong móc trong ngực ra mấy tờ kim phiếu, rút một tấm kim phiếu giá trị nhỏ đưa cho Lưu Quý Lâm.
"Má của tôi ơi, một trăm lạng Hoàng Kim, mua ăn không có cần nhiều tới như vậy." Lưu Quý Lâm rất ngạc nhiên.
"Tôi không có tiền lẻ, chỗ còn lại mua cho tôi bình rượu, một con gà quay, với quả táo." Tả Đăng Phong hỏi Mã Anh và Chu Hùng, "Hai người muốn ăn cái gì?"
"Chúng tôi là đạo nhân, ăn cái gì cũng được." Hai người trả lời, hành động của Tả Đăng Phong vô tình đã cho họ mặt mũi, nên hai người rất cao hứng.
"Nhìn mà mua đi, mua đồ ăn ngon một chút, nhưng các người không được uống rượu." Tả Đăng Phong phẩy tay với Lưu Quý Lâm.
"Đến đây, mỗi nhóm cho hai người đi, giám thị lẫn nhau, không được lấy tiền bỏ trốn." Lưu Quý Lâm gào to với mọi người.
"Chạy càng tốt, đỡ phải chia tiền." Tả Đăng Phong không bỏ lỡ cơ hội xen mồm, kỳ thực hắn không biết trong lăng mộ Khương Tử Nha có vàng bạc gì hay không, nhưng hắn nhất định phải để mọi người ôm giấc mơ phát tài, như vậy mới dễ quản lý.
Rất nhanh, người được chọn đi mua đồ ăn kết đội xuất phát, Tả Đăng Phong phất tay, "Tới nghĩa trang nghỉ ngơi chút đi, thuận tiện lấp cái hố trong phòng đi, ở đây để lại mười người thay phiên canh gác."
Mọi người dồn dập rời hố một đi vào nghĩa trang, tuy đã qua tiết xuân, nhưng trời vẫn còn giá rét, bông tuyết lại bắt đầu bay bay.
"Có tuyết rơi thật là tốt." Tả Đăng Phong nhìn những bông hoa tuyết bay xuống lầu bầu, bùn đất đào ra rất nhiều, ở trong tuyết vô và dễ thấy, nếu lại có tuyết rơi che phủ đám bùn đất, là cách che giấu hành tung hay nhất.
"Đúng vậy a, thật tốt." Chu Hùng lại phụ họa.
"Cái thôn dưới kia cách chúng ta quá gần, tôi sợ sẽ có người trong thôn mật báo, Chu Hùng, anh tới cửa thôn canh chừng, nếu có người đi về hướng thị trấn thì giết hết." Tả Đăng Phong nói với Chu Hùng.
"Được." Chu Hùng cười khổ đáp ứng, hắn vốn định lấy lòng Tả Đăng Phong, không ngờ lại rước phải khổ sai, canh gác trong tiết trời lạnh căm này chắc chắn chẳng dễ chịu tí nào.
"Tả chân nhân, ngài cả nghĩ quá rồi, trưởng thôn kia chính là tên này, hắn không đi ai mà đi." Lưu Quý Lâm vỗ vai một người đào mộ bên cạnh.
"Vậy thì tốt." Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, người vui nhất là Chu Hùng, không phải đi canh gác nữa.
Có tiền điều động, hiệu suất rất cao. Không lâu sau dưới hố đã có tiếng người la lên, "Hố đào xong rồi, tảng đá nặng quá, không đẩy được, xuống mấy người đi!"
Tả Đăng Phong nghe vậy lướt xuống, Chuyển Sơn Quyết vận lên, mọi người đồng loạt ra tay giúp đỡ, đẩy quả cầu đá vào trong hố.
"Gọi thêm hai mươi người, đào hai đường lên xuống nơi này." Tả Đăng Phong nói với Lưu Quý Lâm.
"Đào đường đi làm gì?" Lưu Quý Lâm không hiểu.
"Cậu thật là đần, đào đường đi để còn xuống khuân đồ, dùng ròng rọc kéo phiền phức lắm." Chu Hùng đoán mò ý đồ của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu cười, kỳ thực hắn muốn đào đường đi không phải để khiêng đồ chôn trong mộ, mà là để làm đường lui nếu có xuất hiện tình huống khẩn cấp, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể nhanh chóng thuận tiện bứt ra rút đi.
Lưu Quý Lâm Nhất nghe vậy, hùng hục đi, chốc lát sau mang về một đám nông dân, ra lệnh một tiếng, ai nấy điên cuồng đào xúc.
"Đi thôi, đi xuống xem một chút." Tả Đăng Phong lại lướt xuống đáy hố, mọi người lập tức cầm dây thừng đi theo.
Cánh cửa đá thứ hai đã mở, bên trong là một chỗ khu vực hình chữ nhật dài đến mười bước, chếch hướng bắc có một món đồ bằng kim loại rất lớn, trông giống như guồng quay tơ, có dây nối với hai cánh cửa đá, rõ ràng tác dụng của nó là khi cửa đá bị người ta mở ra thì sẽ bắn quả cầu đá ra để tấn công người đi vào lăng mộ.
Tả Đăng Phong đi thẳng vào, tỉ mỉ quan sát món đồ đó, mọi người rụt rè ở phía sau, không dám đi theo.
"Chỗ này không còn cơ quan nữa đâu." Tả Đăng Phong khẽ nói.
Mọi người lúc này mới căng thẳng theo vào, càng lúc họ càng không hiểu Tả Đăng Phong đến và là cẩn thận hay là lỗ mãng, lúc trước lãng phí mấy tiếng đồng hồ quan sát từng chi tiết nhỏ bên trong mộ đạo, lần này lại cứ thế mà đi thẳng vào.
Hai bên món đồ bằng kim loại có cái giá, ở giữa có trục đẩy, thiết bị kích phát có chút tương tự với lò xo, khi cửa đá bị kéo động cửa đá, khuyên đồng sẽ kéo dây đồng, kéo đồ ngăn lò xo ra, lò xo sẽ đẩy quả cầu đá xô ra, trước khi quả cầu đá bị xô ra, sẽ tác động ngược lại sợi dây đồng, làm hai cánh cửa đá mở ra trước.
Tả Đăng Phong vuốt ve cái thứ trông giống lò xo đó, nó là một sợi kim loại màu đỏ hình xoắn ốc dài đến năm thước, cấu tạo rất giống lò xo, đều là lợi dụng lực quán tính của kim loại, nhưng cái lò xo khổng lồ này đã được chế tạo ba ngàn năm, mà vẫn có thể khôi phục nhanh chóng nguyên trạng, đây chắc chắn không phải kim loại bình thường có thể làm được, kim loại thường đừng nói ba ngàn năm, chỉ ba năm thôi, là lực đàn hồi đã biến mất.
Món đồ này cấu tạo không phức tạp, khó là ở chỗ cái lò xo kia sau ba ngàn năm mà vẫn còn duy trì được khả năng đàn hồi, có lẽ đây chính là kim loại tinh luyện được từ bí quyết và kỹ thuật tinh luyện kim loại có trong quyển sách trời Khương Tử Nha có được.
"Tả chân nhân, đây là vật gì?" Lưu Quý Lâm không nhìn ra món đồ đó là cái gì.
“Là cơ quan bắn ra quả cầu đá, quả cầu đá được bắn ra để đè chết kẻ xâm nhập, dây đồng khi kéo căng hết mức hoặc đụng phải vật nặng sẽ co giật rút trở về, quả cầu đá lại trở về chỗ cũ, khi đó hai cánh cửa cũng sẽ được dây đồng kéo đóng lại." Tả Đăng Phong thuận miệng giải thích.
"Người này thật lợi hại, cơ quan như vậy cũng nghĩ ra được." Mã Anh cảm thán.
"Trên đời không có thứ cơ quan nào có thể dùng mãi mãi, mỗi lần vận hành, cơ quan sẽ bị tiêu hao một phần cường độ, sau vài lần quả cầu đá sẽ không thể trở về vị trí cũ được nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Tả chân nhân, giờ làm gì với nó?" Lưu Quý Lâm chỉ món đồ.
"Lùi lại!" Tả Đăng Phong bước lên, phát Huyền Âm chân khí đóng băng những sợi dây đồng cố định món đồ, khi kim loại lạnh đến mức đủ giòn, sẽ rất dễ bị kéo đứt.
"Gọi người đem thứ này kéo ra ngoài chôn." Tả Đăng Phong phân phó.
"Vật này cũng đáng tiền." Một đầu lĩnh đào mộ đánh bạo lên tiếng.
"Vật này không may mắn, tốt nhất đừng đem bán." Tả Đăng Phong thuận miệng dặn. Thật ra, món đồ này không bị nhiễm khí tức bất lương, nên không có chuyện có may mắn gì hay không, nhưng nó được làm bằng một thứ kim loại màu đỏ rất kỳ dị, đây là kết tinh trí tuệ của người xưa, nếu bị rơi vào tay người nước ngoài thì thật sự là rất đáng tiếc, thà để chôn dưới đất cho hậu nhân nghiên cứu.
Mọi người lập tức đi ra ngoài gọi người, một lúc sau mấy chục người đi vào, tròng dây thừng lên buộc chặt, vì món đồ này quá lớn chắn hết mộ đạo, Tả Đăng Phong và Thập Tam phải chờ ở bên ngoài.
Hơn tám giờ tối, người lên trấn mua đồ ăn trở về, món đồ kim loại vẫn chưa được kéo ra khỏi mộ đạo, Tả Đăng Phong ra lệnh cho mọi người tạm nghỉ, những người này đã một ngày một đêm chưa ăn cơm rồi.
"Tả chân nhân, đây là đồ ăn ngài cần và tiền dư." Thằng nhóc mua đồ ăn đưa một cái rổ và một xấp tiền giấy cho Tả Đăng Phong.
"Sao lại là tiền giấy của tỉnh, các người lấy thứ rách nát này ở đâu?" Tả Đăng Phong nhìn thấy tiền giấy thì giật mình, hiện nay tiền tệ ở Trung Quốc vô và hỗn loạn, loại tiền thông dụng nhất là vàng và đồng đại dương, ngoài ra mỗi tỉnh còn lưu hành một loại tiền giấy riêng, Sơn Đông đã rơi vào tay Nhật từ sớm, nên thứ gọi là tiền giấy của tỉnh kỳ thực chính là ngụy tệ do người Nhật phát hành.
"Bưu quán trên trấn." thằng bé trả lời.
"Sao không tới tiền trang?" Tả Đăng Phong cao giọng. Bưu quán là chi nhánh của bưu cục, mà bưu cục là do người Nhật khống chế, cái nơi này thâm sơn và cốc mà lại có kim phiếu của Kim trạch Cửu Châu, kẻ ngu cũng biết có vấn đề.
"Trên trấn không có tiền trang." Thằng bé sợ hãi trả lời.
"Chuyện gì vậy Tả chân nhân?" mọi người hỏi.
Tả Đăng Phong cười gượng lắc đầu, "Không có gì, ăn cơm đi, cơm nước xong thì mau kéo cái thứ đó ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa..."
Trên hố vang lên tiếng mọi người kinh ngạc ầm ĩ, dồn nhau xông tới mép hố để xem quả cầu đá vừa lăn ra.
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhìn thấy quả cầu đá không phải tròn hoàn hảo, mà ở giữa có khe lõm vào, dây đồng cột quả cầu chính là quấn trong cái khe đó, cấu tạo này cũng giống như đám con nít thành thị chơi bóng, đá đi rồi có thể lợi dụng sợi dây cột trên bóng để vòng vèo kéo bóng trở về.
"Xuống mười người, phía nam quả cầu đá đào một cái lỗ, chôn quả cầu vô đó! " Tả Đăng Phong cõng rương gỗ lên lưng, quả cầu đá nặng tới mấy ngàn cân, ròng rọc không thể nào kéo nổi, đặt ở cửa mộ đạo thì làm chặn đường, chỉ có thể chôn nó xuống tại chỗ thôi.
Lưu Quý Lâm lập tức ra lệnh cho mọi người xuống đào hố. Ai cũng đào cật lực, đến lúc được chia tiền cũng có cớ.
"Tả chân nhân thực sự là thần cơ diệu toán!" Mã Anh cảm thán. Hắn vốn đối với Tả Đăng Phong chỉ có e ngại, nhưng bây giờ thì thật sự bái phục, chỉ vẻn vẹn căn cứ vào biểu tượng mà có thể suy đoán ra nguyên lý cơ quan bên trong mộ đạo và đại thể hình thức ám khí, người bình thường không thể nào làm được.
"Người này không phải là lừa đời lấy tiếng, rất có phong phạm." Tả Đăng Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, cái gọi là suy đoán chính là lấy bụng mình suy bụng người. Tuy hắn đoán được nguyên lý cơ quan, nhưng không ngờ lại là quả cầu đá, hắn vốn tưởng là vật nhọn gì đó, chi tiết nhỏ bé này cho thấy tâm tính của hắn và Khương Tử Nha khác nhau. Hắn quá mức cố chấp, làm việc tàn nhẫn, còn Khương Tử Nha lại chú trọng hiệu quả thực tế, lấy phương pháp cổ kính để giết người, tuy đều là giết kẻ xâm lấn, nhưng cách của Tả Đăng Phong hung tàn, còn phương pháp của Khương Tử Nha lại có hiệu suất cao, tuy vậy hai người cũng có một điểm giống nhau, chính là tâm tư cẩn thận.
"Đúng vậy, đúng vậy." Mã Anh và Chu Hùng chẳng hiểu gì, nhưng cũng hùa theo.
"Trong lăng mộ còn có một cơ quan, tôi muốn loại bỏ cơ quan này ít nhất cũng mất hai ba ngày, các người chờ ở đây hay về nhà chờ?" Tả Đăng Phong nhìn mọi người chung quanh, kỳ thực những người này đến lúc này đã không còn giúp ích được gì, nhưng không thể để cho họ rời đi, nếu không tin tức sẽ bị tiết lộ, cái gọi là trưng cầu ý kiến của họ kỳ thực cũng chỉ là làm cho có, cơ hội phát tài đang ở trước mắt, hắn đã biết những người này chẳng ai chịu rời đi.
Đúng như dự đoán, mọi người trăm miệng một lời muốn ở lại hỗ trợ, Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, nếu ép buộc họ ở lại, họ nhất định sẽ bỏ chạy, còn trưng cầu ý kiến, họ tự nguyện ở lại, lại là chuyện khác.
"Cho mười người lên trấn trên mua lấy đồ ăn ba ngày, cẩn thận giữ bí mật." Tả Đăng Phong móc trong ngực ra mấy tờ kim phiếu, rút một tấm kim phiếu giá trị nhỏ đưa cho Lưu Quý Lâm.
"Má của tôi ơi, một trăm lạng Hoàng Kim, mua ăn không có cần nhiều tới như vậy." Lưu Quý Lâm rất ngạc nhiên.
"Tôi không có tiền lẻ, chỗ còn lại mua cho tôi bình rượu, một con gà quay, với quả táo." Tả Đăng Phong hỏi Mã Anh và Chu Hùng, "Hai người muốn ăn cái gì?"
"Chúng tôi là đạo nhân, ăn cái gì cũng được." Hai người trả lời, hành động của Tả Đăng Phong vô tình đã cho họ mặt mũi, nên hai người rất cao hứng.
"Nhìn mà mua đi, mua đồ ăn ngon một chút, nhưng các người không được uống rượu." Tả Đăng Phong phẩy tay với Lưu Quý Lâm.
"Đến đây, mỗi nhóm cho hai người đi, giám thị lẫn nhau, không được lấy tiền bỏ trốn." Lưu Quý Lâm gào to với mọi người.
"Chạy càng tốt, đỡ phải chia tiền." Tả Đăng Phong không bỏ lỡ cơ hội xen mồm, kỳ thực hắn không biết trong lăng mộ Khương Tử Nha có vàng bạc gì hay không, nhưng hắn nhất định phải để mọi người ôm giấc mơ phát tài, như vậy mới dễ quản lý.
Rất nhanh, người được chọn đi mua đồ ăn kết đội xuất phát, Tả Đăng Phong phất tay, "Tới nghĩa trang nghỉ ngơi chút đi, thuận tiện lấp cái hố trong phòng đi, ở đây để lại mười người thay phiên canh gác."
Mọi người dồn dập rời hố một đi vào nghĩa trang, tuy đã qua tiết xuân, nhưng trời vẫn còn giá rét, bông tuyết lại bắt đầu bay bay.
"Có tuyết rơi thật là tốt." Tả Đăng Phong nhìn những bông hoa tuyết bay xuống lầu bầu, bùn đất đào ra rất nhiều, ở trong tuyết vô và dễ thấy, nếu lại có tuyết rơi che phủ đám bùn đất, là cách che giấu hành tung hay nhất.
"Đúng vậy a, thật tốt." Chu Hùng lại phụ họa.
"Cái thôn dưới kia cách chúng ta quá gần, tôi sợ sẽ có người trong thôn mật báo, Chu Hùng, anh tới cửa thôn canh chừng, nếu có người đi về hướng thị trấn thì giết hết." Tả Đăng Phong nói với Chu Hùng.
"Được." Chu Hùng cười khổ đáp ứng, hắn vốn định lấy lòng Tả Đăng Phong, không ngờ lại rước phải khổ sai, canh gác trong tiết trời lạnh căm này chắc chắn chẳng dễ chịu tí nào.
"Tả chân nhân, ngài cả nghĩ quá rồi, trưởng thôn kia chính là tên này, hắn không đi ai mà đi." Lưu Quý Lâm vỗ vai một người đào mộ bên cạnh.
"Vậy thì tốt." Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, người vui nhất là Chu Hùng, không phải đi canh gác nữa.
Có tiền điều động, hiệu suất rất cao. Không lâu sau dưới hố đã có tiếng người la lên, "Hố đào xong rồi, tảng đá nặng quá, không đẩy được, xuống mấy người đi!"
Tả Đăng Phong nghe vậy lướt xuống, Chuyển Sơn Quyết vận lên, mọi người đồng loạt ra tay giúp đỡ, đẩy quả cầu đá vào trong hố.
"Gọi thêm hai mươi người, đào hai đường lên xuống nơi này." Tả Đăng Phong nói với Lưu Quý Lâm.
"Đào đường đi làm gì?" Lưu Quý Lâm không hiểu.
"Cậu thật là đần, đào đường đi để còn xuống khuân đồ, dùng ròng rọc kéo phiền phức lắm." Chu Hùng đoán mò ý đồ của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu cười, kỳ thực hắn muốn đào đường đi không phải để khiêng đồ chôn trong mộ, mà là để làm đường lui nếu có xuất hiện tình huống khẩn cấp, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể nhanh chóng thuận tiện bứt ra rút đi.
Lưu Quý Lâm Nhất nghe vậy, hùng hục đi, chốc lát sau mang về một đám nông dân, ra lệnh một tiếng, ai nấy điên cuồng đào xúc.
"Đi thôi, đi xuống xem một chút." Tả Đăng Phong lại lướt xuống đáy hố, mọi người lập tức cầm dây thừng đi theo.
Cánh cửa đá thứ hai đã mở, bên trong là một chỗ khu vực hình chữ nhật dài đến mười bước, chếch hướng bắc có một món đồ bằng kim loại rất lớn, trông giống như guồng quay tơ, có dây nối với hai cánh cửa đá, rõ ràng tác dụng của nó là khi cửa đá bị người ta mở ra thì sẽ bắn quả cầu đá ra để tấn công người đi vào lăng mộ.
Tả Đăng Phong đi thẳng vào, tỉ mỉ quan sát món đồ đó, mọi người rụt rè ở phía sau, không dám đi theo.
"Chỗ này không còn cơ quan nữa đâu." Tả Đăng Phong khẽ nói.
Mọi người lúc này mới căng thẳng theo vào, càng lúc họ càng không hiểu Tả Đăng Phong đến và là cẩn thận hay là lỗ mãng, lúc trước lãng phí mấy tiếng đồng hồ quan sát từng chi tiết nhỏ bên trong mộ đạo, lần này lại cứ thế mà đi thẳng vào.
Hai bên món đồ bằng kim loại có cái giá, ở giữa có trục đẩy, thiết bị kích phát có chút tương tự với lò xo, khi cửa đá bị kéo động cửa đá, khuyên đồng sẽ kéo dây đồng, kéo đồ ngăn lò xo ra, lò xo sẽ đẩy quả cầu đá xô ra, trước khi quả cầu đá bị xô ra, sẽ tác động ngược lại sợi dây đồng, làm hai cánh cửa đá mở ra trước.
Tả Đăng Phong vuốt ve cái thứ trông giống lò xo đó, nó là một sợi kim loại màu đỏ hình xoắn ốc dài đến năm thước, cấu tạo rất giống lò xo, đều là lợi dụng lực quán tính của kim loại, nhưng cái lò xo khổng lồ này đã được chế tạo ba ngàn năm, mà vẫn có thể khôi phục nhanh chóng nguyên trạng, đây chắc chắn không phải kim loại bình thường có thể làm được, kim loại thường đừng nói ba ngàn năm, chỉ ba năm thôi, là lực đàn hồi đã biến mất.
Món đồ này cấu tạo không phức tạp, khó là ở chỗ cái lò xo kia sau ba ngàn năm mà vẫn còn duy trì được khả năng đàn hồi, có lẽ đây chính là kim loại tinh luyện được từ bí quyết và kỹ thuật tinh luyện kim loại có trong quyển sách trời Khương Tử Nha có được.
"Tả chân nhân, đây là vật gì?" Lưu Quý Lâm không nhìn ra món đồ đó là cái gì.
“Là cơ quan bắn ra quả cầu đá, quả cầu đá được bắn ra để đè chết kẻ xâm nhập, dây đồng khi kéo căng hết mức hoặc đụng phải vật nặng sẽ co giật rút trở về, quả cầu đá lại trở về chỗ cũ, khi đó hai cánh cửa cũng sẽ được dây đồng kéo đóng lại." Tả Đăng Phong thuận miệng giải thích.
"Người này thật lợi hại, cơ quan như vậy cũng nghĩ ra được." Mã Anh cảm thán.
"Trên đời không có thứ cơ quan nào có thể dùng mãi mãi, mỗi lần vận hành, cơ quan sẽ bị tiêu hao một phần cường độ, sau vài lần quả cầu đá sẽ không thể trở về vị trí cũ được nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Tả chân nhân, giờ làm gì với nó?" Lưu Quý Lâm chỉ món đồ.
"Lùi lại!" Tả Đăng Phong bước lên, phát Huyền Âm chân khí đóng băng những sợi dây đồng cố định món đồ, khi kim loại lạnh đến mức đủ giòn, sẽ rất dễ bị kéo đứt.
"Gọi người đem thứ này kéo ra ngoài chôn." Tả Đăng Phong phân phó.
"Vật này cũng đáng tiền." Một đầu lĩnh đào mộ đánh bạo lên tiếng.
"Vật này không may mắn, tốt nhất đừng đem bán." Tả Đăng Phong thuận miệng dặn. Thật ra, món đồ này không bị nhiễm khí tức bất lương, nên không có chuyện có may mắn gì hay không, nhưng nó được làm bằng một thứ kim loại màu đỏ rất kỳ dị, đây là kết tinh trí tuệ của người xưa, nếu bị rơi vào tay người nước ngoài thì thật sự là rất đáng tiếc, thà để chôn dưới đất cho hậu nhân nghiên cứu.
Mọi người lập tức đi ra ngoài gọi người, một lúc sau mấy chục người đi vào, tròng dây thừng lên buộc chặt, vì món đồ này quá lớn chắn hết mộ đạo, Tả Đăng Phong và Thập Tam phải chờ ở bên ngoài.
Hơn tám giờ tối, người lên trấn mua đồ ăn trở về, món đồ kim loại vẫn chưa được kéo ra khỏi mộ đạo, Tả Đăng Phong ra lệnh cho mọi người tạm nghỉ, những người này đã một ngày một đêm chưa ăn cơm rồi.
"Tả chân nhân, đây là đồ ăn ngài cần và tiền dư." Thằng nhóc mua đồ ăn đưa một cái rổ và một xấp tiền giấy cho Tả Đăng Phong.
"Sao lại là tiền giấy của tỉnh, các người lấy thứ rách nát này ở đâu?" Tả Đăng Phong nhìn thấy tiền giấy thì giật mình, hiện nay tiền tệ ở Trung Quốc vô và hỗn loạn, loại tiền thông dụng nhất là vàng và đồng đại dương, ngoài ra mỗi tỉnh còn lưu hành một loại tiền giấy riêng, Sơn Đông đã rơi vào tay Nhật từ sớm, nên thứ gọi là tiền giấy của tỉnh kỳ thực chính là ngụy tệ do người Nhật phát hành.
"Bưu quán trên trấn." thằng bé trả lời.
"Sao không tới tiền trang?" Tả Đăng Phong cao giọng. Bưu quán là chi nhánh của bưu cục, mà bưu cục là do người Nhật khống chế, cái nơi này thâm sơn và cốc mà lại có kim phiếu của Kim trạch Cửu Châu, kẻ ngu cũng biết có vấn đề.
"Trên trấn không có tiền trang." Thằng bé sợ hãi trả lời.
"Chuyện gì vậy Tả chân nhân?" mọi người hỏi.
Tả Đăng Phong cười gượng lắc đầu, "Không có gì, ăn cơm đi, cơm nước xong thì mau kéo cái thứ đó ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.