Quyển 4 - Chương 367: Trời vốn vô tình
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
Tới tiệm bán nhang, Tả Đăng Phong phá cửa vào, lấy đi một bao nhang đèn, rồi đi đến quảng trường
Tả Đăng Phong đốt hết mớ nhang nến, khấn ba hướng Đông nam bắc , dập đầu chín lần "Khấu xin Tam Thanh Chư Thần cho phép tôi gặp lại hồn phách người vợ đã mất, coi như tạo phúc cho bách tính, nếu đến hết canh ba không xuất hiện, tôi sẽ tàn sát vạn dân của phủ Tế Nam phủ, lấy máu tế vợ tôi."
Tả Đăng Phong quỳ gối chờ đợi. Ngày Vu Tâm Ngữ mới mất, hắn cũng đã quỳ cầu xin trời xanh trả Vu Tâm Ngữ lại cho hắn nhưng trời cao không trả lời. Hiện giờ hắn vẫn chưa đủ làm địch thủ với tiên nhân nhưng đã là phàm nhân có tu vi cao nhất, nên có tư cách tế xin Tam Thanh Chư Thần thả hồn phách Vu Tâm Ngữ, nếu không ngọc đá cùng vỡ.
Chốc lát sau trên bầu trời xuất hiện dị tượng, gió mạnh đột nhiên nổi lên, mây đen đậm đặc đen kịt bầu trời, rồi mưa to mưa tầm tã buông xuống, dập tắt tất cả nhang nến.
Mùa đông lạnh giá lẽ ra không thể có trận mưa lớn như thế này, nhưng hắn biết sư phụ Vu Thanh Trúc của Vu Tâm Ngữ là Thiên Đình vũ sư, trận mưa này chắc chắn do bà làm ra để ngăn cản hành vi điên cuồng của hắn.
"Tả mỗ bản tâm vốn hướng thiện, nhưng vì thiên đạo bất công, hôm nay nếu không gặp lại vợ mỗ, thì sau canh ba tất sẽ có thêm vạn sinh linh đồ thán, vạn quỷ khóc minh. " Tả Đăng Phong tay trái bấm quyết tụ khí để đề phòng trời cao đánh hắn đột tử, nếu đột tử, linh khí trong đan điền của hắn sẽ mất khống chế, tử khí đỉnh cao tán công tự bạo, sẽ san bằng trăm dặm xung quanh.
Tiếng sấm cuồn cuộn vang lên điếc tai, những tia chớp to liên tục chớp giật nhiều lần, người thường tất sợ chết khiếp, nhưng Tả Đăng Phong chỉ bĩu môi cười gằn. Nếu trời cao nhẫn tâm, làm việc không tuân theo quy tắc thiên địa, vậy hãy để cho vạn dân cùng chôn theo đi thôi.
Thời gian từng chút trôi qua, đến giờ tý ba khắc, mưa to vẫn xối xả, nhưng sấm chớp đã di chuyển về hướng tây rồi biến mất, cho thấy Thiên Lôi Điện Mẫu đã đi về hướng ấy, nhen nhóm một tia hy vọng trong lòng Tả Đăng Phong. Ròng rã suốt một canh giờ Tả Đăng Phong quỳ gối trong mưa. Hắn hiểu Tam Thanh là vạn thế chi chủ, phép thuật vô biên nhìn xuống thế nhân, cứ để hắn quỳ mà không nói gì, ý chính là cho hắn biết hắn chỉ là một con giun dế bé nhỏ mà thôi.
Đến khi canh ba sắp qua, hồn phách Vu Tâm Ngữ vẫn chưa xuất hiện, mưa to vẫn chưa dừng, nhưng sấm chớp vẫn không thấy, cho thấy vũ sư và thần gió vẫn còn nhưng Thiên Lôi Điện Mẫu đi về phía tây đã lâu vẫn chưa trở về, có nghĩa vẫn còn hi vọng.
Tới gần canh tư, trên bầu trời lần thứ hai vang lên tiếng sấm, từ trên trời đột nhiên rớt xuống một vật cách Tả Đăng Phong chừng năm trượng.
Tuy trong mưa to, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy rõ đó là một cái đầu người. Theo búi tóc và thái dương dài, thì đó là đầu một người phụ nữ.
Tả Đăng Phong kinh hãi, vội phóng linh khí tóm cái đầu lại. Hắn cau mày, đây đúng là đầu một cô gái nhưng mặt xanh nanh vàng, hình dạng cực kì dữ tợn, căn bản không phải là hình dạng của Vu Tâm Ngữ.
Cái đầu lâu này đã biến hình nhưng răng nanh dài ngoằn cho thấy đây là một cương thi. Tả Đăng Phong nhìn kỹ, rốt cục nhận ra cái đầu lâu này chính là nữ Hạn Bạt mà hắn và Ngọc Phất từng gặp ở Thiểm Tây, trong Chung Quỳ Thần Miếu.
Tả Đăng Phong bối rối. Hắn sở dĩ có oán khí trong lòng là vì hắn phát hiện Chung Quỳ để cho người phụ nữ đáng chết này sống sót, làm cho hắn cảm thấy trời cao xử sự không công bằng, chỉ cần có chỗ dựa là có thể không cần tuân thủ quy củ. Hắn không ngờ trời cao lại chọn cách rút củi dưới đáy nồi này, khiến hắn mất đi lý do tức giận.
Đầu lâu rơi xuống, mây mưa sấm chớp cũng ngừng.
Tả Đăng Phong cầm đầu lâu trong tay, sững người rất lâu. Hắn không ngờ hành động của mình vô tình lại hại chết nữ cương thi này, và đắc tội Chung Quỳ. Hắn vốn không muốn điều này, hắn chỉ muốn dựa vào thực lực bản thân đổi lấy chút chiếu cố ngoài lề, không ngờ trời cao không những không khai ân mà còn đi tìm nguyên nhân làm hắn so bì, rồi tiêu diệt nó. Quả thực rất công bằng nhưng quá vô tình.
"Ai, đạo trời sáng tỏ, chút xíu vướng bận kéo dài ngàn năm cuối cùng cũng chấm dứt tối nay. Đừng lo, bản tọa sẽ không giận lây sang ngươi. " bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thở dài.
Tả Đăng Phong quay đầu sang, nhưng không thấy ai. Tay hắn chợt nhẹ đi, cái đầu lâu trên tay biến mất. Tuy không nhìn thấy người nhưng hắn nhận ra được giọng nói của Chung Quỳ .
"Vô Lượng Thiên Tôn " Tả Đăng Phong niệm một câu. Hắn không hề có thù hận gì với Chung Quỳ, cũng không giận vì Chung Quỳ không tiết lộ Thiên Cơ cho hắn, hai người không ai nợ ai, không ân không oán, một câu Vô Lượng Thiên Tôn là đủ.
Xung quanh không có âm thanh nào, chắc đối phương đã đi xa.
Tả Đăng Phong khá kích động, không ngờ không những không đạt được mục đích mà còn làm phiền hà người khác, đây chính là kết quả của việc hành động lỗ mãng.
Tả Đăng Phong đứng ngây ra một lúc lâu rồi trờ về nhà văn hóa, vận công hong khô đạo bào, mở tài liệu ra xem, vừa nghĩ vừa thầm nghĩ mà sợ. Nếu thật sự trời cao không để ý tới thỉnh cầu của hắn, chẳng lẽ hắn thật sẽ tàn sát Tế Nam phủ hay sao, thật là lỗ mãng.
Trong đống thư tịch địa phương, Tả Đăng Phong không tìm ra manh mối vị trí ngôi mộ của Khương Tử Nha tương ứng với vị trí trong bản đồ của Đằng Khi Chính Nam, chỉ có thể từ Tề quốc năm đó Khương Tử Nha được thụ phong để tìm mà thôi.
Căn cứ sách sử ghi chép, Tề quốc năm đó Khương Tử Nha được phong phạm vi đại thể bao quát từ trung bộ Sơn Đông đến bắc bộ Hà Nam, một số khu vực trong đất phong năm đó hiện giờ chỉ cách Tế Nam phủ chưa tới năm trăm dặm.
Khương Tử Nha năm đó bị phong đất không phải để hưởng phúc mà để đi thảo phạt người Đông Di ở phía nam Man Hoang, nay là khu vực duyên hải Sơn Đông. Người Di cao to cường tráng, am hiểu bắn tên bắt cá, tính tình hung hãn, sau khi Chu triều thành lập người Di không hề thần phục nên Khương Tử Nha mới bị phong đến Tề quốc để phụ trách tiêu diệt và chinh phục Đông Di.
Mọi người đều biết chư hầu được phong tới nơi nào thì sẽ được mai táng ở nơi đó. Nhưng sách sử ( lễ ký ) và ( sử ký ) lại ghi rằng Khương Tử Nha sau khi chết được đưa về Chu triều an táng, điều này rất không phù hợp lễ nghi, nhưng sách sử chẳng những ghi như vậy, còn ghi chép rất rõ ràng rằng phần mộ của Khương Tử Nha ở Tế quốc chỉ là Y Quan trủng, nghĩa là chỉ chôn quần áo ông ta mặc lúc còn sống trong đó mà thôi.
Tả Đăng Phong không khỏi cau mày. Diện tích Chu triều năm đó rất lớn, nếu Khương Tử Nha được chở về Chu triều an táng thì sẽ rất khó tìm, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Trên sử sách không nói rõ ông ta được chở về Chu triều mai táng ở chỗ nào.
Khương Tử Nha làm Vương chư hầu, chết rồi lại được chở về Chu triều an táng, chỉ có thể giải thích do Khương Tử Nha có công lao rất lớn hoặc có quan hệ rất tốt với Chu vương, nên mới được hưởng đãi ngộ đặc thù. Nhưng trong ( lễ ký ) ghi rằng "Thái công được phong, trong năm đời đều được đưa về nước Chu để chôn ", ý là Khương Tử Nha và năm đời tử tôn của ông ta sau khi chết đều được chở về Chu triều.
Tả Đăng Phong thích tham chiếu lịch sử nhưng hắn chưa bao giờ mê vào lịch sử vì lịch sử cũng có thể là sai lầm. Lấy ( sử ký ) làm thí dụ. Trong (sử ký) có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.
Do triều đình biên soạn sách sử thường không đủ tỉ mỉ chân thực, nên không có giá trị tham khảo bằng huyện Chí, nhưng nơi này không có huyện Chí nên Tả Đăng Phong ôm luôn mấy quyển sách sử cùng Thập Tam đi Lâm Truy.
Tả Đăng Phong đi về phía nam, trong lòng rất mâu thuẫn. Một mặt hắn hi vọng Khương Tử Nha được chôn ở Tề quốc, nếu không sẽ phải trở về Chu triều để tìm mà tìm ở đó thì không biết tìm tới năm nào tháng nào; mặt khác hắn lại hy vọng Khương Tử Nha không được chôn ở Tề quốc vì Sơn Đông hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào tay người Nhật, ở đây có trọng binh của quân Nhật, đào mộ Khương Tử Nha ở đây chẳng nào rút củi dưới đáy rồi..
Tả Đăng Phong đốt hết mớ nhang nến, khấn ba hướng Đông nam bắc , dập đầu chín lần "Khấu xin Tam Thanh Chư Thần cho phép tôi gặp lại hồn phách người vợ đã mất, coi như tạo phúc cho bách tính, nếu đến hết canh ba không xuất hiện, tôi sẽ tàn sát vạn dân của phủ Tế Nam phủ, lấy máu tế vợ tôi."
Tả Đăng Phong quỳ gối chờ đợi. Ngày Vu Tâm Ngữ mới mất, hắn cũng đã quỳ cầu xin trời xanh trả Vu Tâm Ngữ lại cho hắn nhưng trời cao không trả lời. Hiện giờ hắn vẫn chưa đủ làm địch thủ với tiên nhân nhưng đã là phàm nhân có tu vi cao nhất, nên có tư cách tế xin Tam Thanh Chư Thần thả hồn phách Vu Tâm Ngữ, nếu không ngọc đá cùng vỡ.
Chốc lát sau trên bầu trời xuất hiện dị tượng, gió mạnh đột nhiên nổi lên, mây đen đậm đặc đen kịt bầu trời, rồi mưa to mưa tầm tã buông xuống, dập tắt tất cả nhang nến.
Mùa đông lạnh giá lẽ ra không thể có trận mưa lớn như thế này, nhưng hắn biết sư phụ Vu Thanh Trúc của Vu Tâm Ngữ là Thiên Đình vũ sư, trận mưa này chắc chắn do bà làm ra để ngăn cản hành vi điên cuồng của hắn.
"Tả mỗ bản tâm vốn hướng thiện, nhưng vì thiên đạo bất công, hôm nay nếu không gặp lại vợ mỗ, thì sau canh ba tất sẽ có thêm vạn sinh linh đồ thán, vạn quỷ khóc minh. " Tả Đăng Phong tay trái bấm quyết tụ khí để đề phòng trời cao đánh hắn đột tử, nếu đột tử, linh khí trong đan điền của hắn sẽ mất khống chế, tử khí đỉnh cao tán công tự bạo, sẽ san bằng trăm dặm xung quanh.
Tiếng sấm cuồn cuộn vang lên điếc tai, những tia chớp to liên tục chớp giật nhiều lần, người thường tất sợ chết khiếp, nhưng Tả Đăng Phong chỉ bĩu môi cười gằn. Nếu trời cao nhẫn tâm, làm việc không tuân theo quy tắc thiên địa, vậy hãy để cho vạn dân cùng chôn theo đi thôi.
Thời gian từng chút trôi qua, đến giờ tý ba khắc, mưa to vẫn xối xả, nhưng sấm chớp đã di chuyển về hướng tây rồi biến mất, cho thấy Thiên Lôi Điện Mẫu đã đi về hướng ấy, nhen nhóm một tia hy vọng trong lòng Tả Đăng Phong. Ròng rã suốt một canh giờ Tả Đăng Phong quỳ gối trong mưa. Hắn hiểu Tam Thanh là vạn thế chi chủ, phép thuật vô biên nhìn xuống thế nhân, cứ để hắn quỳ mà không nói gì, ý chính là cho hắn biết hắn chỉ là một con giun dế bé nhỏ mà thôi.
Đến khi canh ba sắp qua, hồn phách Vu Tâm Ngữ vẫn chưa xuất hiện, mưa to vẫn chưa dừng, nhưng sấm chớp vẫn không thấy, cho thấy vũ sư và thần gió vẫn còn nhưng Thiên Lôi Điện Mẫu đi về phía tây đã lâu vẫn chưa trở về, có nghĩa vẫn còn hi vọng.
Tới gần canh tư, trên bầu trời lần thứ hai vang lên tiếng sấm, từ trên trời đột nhiên rớt xuống một vật cách Tả Đăng Phong chừng năm trượng.
Tuy trong mưa to, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy rõ đó là một cái đầu người. Theo búi tóc và thái dương dài, thì đó là đầu một người phụ nữ.
Tả Đăng Phong kinh hãi, vội phóng linh khí tóm cái đầu lại. Hắn cau mày, đây đúng là đầu một cô gái nhưng mặt xanh nanh vàng, hình dạng cực kì dữ tợn, căn bản không phải là hình dạng của Vu Tâm Ngữ.
Cái đầu lâu này đã biến hình nhưng răng nanh dài ngoằn cho thấy đây là một cương thi. Tả Đăng Phong nhìn kỹ, rốt cục nhận ra cái đầu lâu này chính là nữ Hạn Bạt mà hắn và Ngọc Phất từng gặp ở Thiểm Tây, trong Chung Quỳ Thần Miếu.
Tả Đăng Phong bối rối. Hắn sở dĩ có oán khí trong lòng là vì hắn phát hiện Chung Quỳ để cho người phụ nữ đáng chết này sống sót, làm cho hắn cảm thấy trời cao xử sự không công bằng, chỉ cần có chỗ dựa là có thể không cần tuân thủ quy củ. Hắn không ngờ trời cao lại chọn cách rút củi dưới đáy nồi này, khiến hắn mất đi lý do tức giận.
Đầu lâu rơi xuống, mây mưa sấm chớp cũng ngừng.
Tả Đăng Phong cầm đầu lâu trong tay, sững người rất lâu. Hắn không ngờ hành động của mình vô tình lại hại chết nữ cương thi này, và đắc tội Chung Quỳ. Hắn vốn không muốn điều này, hắn chỉ muốn dựa vào thực lực bản thân đổi lấy chút chiếu cố ngoài lề, không ngờ trời cao không những không khai ân mà còn đi tìm nguyên nhân làm hắn so bì, rồi tiêu diệt nó. Quả thực rất công bằng nhưng quá vô tình.
"Ai, đạo trời sáng tỏ, chút xíu vướng bận kéo dài ngàn năm cuối cùng cũng chấm dứt tối nay. Đừng lo, bản tọa sẽ không giận lây sang ngươi. " bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thở dài.
Tả Đăng Phong quay đầu sang, nhưng không thấy ai. Tay hắn chợt nhẹ đi, cái đầu lâu trên tay biến mất. Tuy không nhìn thấy người nhưng hắn nhận ra được giọng nói của Chung Quỳ .
"Vô Lượng Thiên Tôn " Tả Đăng Phong niệm một câu. Hắn không hề có thù hận gì với Chung Quỳ, cũng không giận vì Chung Quỳ không tiết lộ Thiên Cơ cho hắn, hai người không ai nợ ai, không ân không oán, một câu Vô Lượng Thiên Tôn là đủ.
Xung quanh không có âm thanh nào, chắc đối phương đã đi xa.
Tả Đăng Phong khá kích động, không ngờ không những không đạt được mục đích mà còn làm phiền hà người khác, đây chính là kết quả của việc hành động lỗ mãng.
Tả Đăng Phong đứng ngây ra một lúc lâu rồi trờ về nhà văn hóa, vận công hong khô đạo bào, mở tài liệu ra xem, vừa nghĩ vừa thầm nghĩ mà sợ. Nếu thật sự trời cao không để ý tới thỉnh cầu của hắn, chẳng lẽ hắn thật sẽ tàn sát Tế Nam phủ hay sao, thật là lỗ mãng.
Trong đống thư tịch địa phương, Tả Đăng Phong không tìm ra manh mối vị trí ngôi mộ của Khương Tử Nha tương ứng với vị trí trong bản đồ của Đằng Khi Chính Nam, chỉ có thể từ Tề quốc năm đó Khương Tử Nha được thụ phong để tìm mà thôi.
Căn cứ sách sử ghi chép, Tề quốc năm đó Khương Tử Nha được phong phạm vi đại thể bao quát từ trung bộ Sơn Đông đến bắc bộ Hà Nam, một số khu vực trong đất phong năm đó hiện giờ chỉ cách Tế Nam phủ chưa tới năm trăm dặm.
Khương Tử Nha năm đó bị phong đất không phải để hưởng phúc mà để đi thảo phạt người Đông Di ở phía nam Man Hoang, nay là khu vực duyên hải Sơn Đông. Người Di cao to cường tráng, am hiểu bắn tên bắt cá, tính tình hung hãn, sau khi Chu triều thành lập người Di không hề thần phục nên Khương Tử Nha mới bị phong đến Tề quốc để phụ trách tiêu diệt và chinh phục Đông Di.
Mọi người đều biết chư hầu được phong tới nơi nào thì sẽ được mai táng ở nơi đó. Nhưng sách sử ( lễ ký ) và ( sử ký ) lại ghi rằng Khương Tử Nha sau khi chết được đưa về Chu triều an táng, điều này rất không phù hợp lễ nghi, nhưng sách sử chẳng những ghi như vậy, còn ghi chép rất rõ ràng rằng phần mộ của Khương Tử Nha ở Tế quốc chỉ là Y Quan trủng, nghĩa là chỉ chôn quần áo ông ta mặc lúc còn sống trong đó mà thôi.
Tả Đăng Phong không khỏi cau mày. Diện tích Chu triều năm đó rất lớn, nếu Khương Tử Nha được chở về Chu triều an táng thì sẽ rất khó tìm, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Trên sử sách không nói rõ ông ta được chở về Chu triều mai táng ở chỗ nào.
Khương Tử Nha làm Vương chư hầu, chết rồi lại được chở về Chu triều an táng, chỉ có thể giải thích do Khương Tử Nha có công lao rất lớn hoặc có quan hệ rất tốt với Chu vương, nên mới được hưởng đãi ngộ đặc thù. Nhưng trong ( lễ ký ) ghi rằng "Thái công được phong, trong năm đời đều được đưa về nước Chu để chôn ", ý là Khương Tử Nha và năm đời tử tôn của ông ta sau khi chết đều được chở về Chu triều.
Tả Đăng Phong thích tham chiếu lịch sử nhưng hắn chưa bao giờ mê vào lịch sử vì lịch sử cũng có thể là sai lầm. Lấy ( sử ký ) làm thí dụ. Trong (sử ký) có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.
Do triều đình biên soạn sách sử thường không đủ tỉ mỉ chân thực, nên không có giá trị tham khảo bằng huyện Chí, nhưng nơi này không có huyện Chí nên Tả Đăng Phong ôm luôn mấy quyển sách sử cùng Thập Tam đi Lâm Truy.
Tả Đăng Phong đi về phía nam, trong lòng rất mâu thuẫn. Một mặt hắn hi vọng Khương Tử Nha được chôn ở Tề quốc, nếu không sẽ phải trở về Chu triều để tìm mà tìm ở đó thì không biết tìm tới năm nào tháng nào; mặt khác hắn lại hy vọng Khương Tử Nha không được chôn ở Tề quốc vì Sơn Đông hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào tay người Nhật, ở đây có trọng binh của quân Nhật, đào mộ Khương Tử Nha ở đây chẳng nào rút củi dưới đáy rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.