Quyển 4 - Chương 419: Trừng Phạt Cổ Trân
Phong Ngự Cửu Thu
19/06/2015
"Tả chân nhân nói không sai, quả thực tôi vẫn đang không hiểu vì sao tộc nhân họ Cơ lại làm ra được bộ giáp trụ này." Kim Quy Tử gật đầu.
"Tả chân nhân, ngài có vẻ rất vui nhỉ?! " Đại Đầu chớp mắt, Tả Đăng Phong nói chuyện, dáng vẻ rất hưng phấn.
"Khương Tử Nha là đối thủ cũ của tôi, không ngờ sau chín mươi năm, lại vẫn gặp được ông ấy, chẳng lẽ không đáng vui sao?" Tả Đăng Phong cười.
"Tả chân nhân, làm sao ngài với Khương Tử Nha là đối thủ cũ được?" Cổ Trân càng lúc càng thấy hiếu kỳ về Tả Đăng Phong.
"Việc này nói ra dài lắm, việc cấp bách là đi tìm thiên thạch, trước tiên kiểm tra cả cái thành này một chút, xem có đầu mối gì không." Tả Đăng Phong chấm dứt cuộc thảo luận.
Mọi người gật đầu, xoay người đi ra tổ miếu.
"Phân công nhau ra tìm manh mối, Thù Mộ Vũ dẫn họ đi Tây Thành, Mã Quý mang Vạn Tiểu Đường kiểm tra đông thành, cả thành đều nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi, cứ việc tự do hoạt động, nhất định phải tìm thật cẩn thận, xong tập họp ở chỗ hoàng cung." Tả Đăng Phong phân công nhiệm vụ.
Mọi người dạ ran, phân công nhau mà đi, đã có lời nói của Tả Đăng Phong, mọi người không cần phải sợ lỡ đi ra khỏi phạm vi che chở của hắn nữa, ai cũng cảm thấy thực là tự do.
"Tả chân nhân, chúng ta phải tìm đầu mối gì?" Cổ Trân đi bên trái Tả Đăng Phong, bên phải Tả Đăng Phong là vị trí cố định của Thập Tam, không ai dám đoạt.
"Tất cả những văn tự trên đồ gỗ hoặc đồ đồng." Tả Đăng Phong đáp. Thành phố này đã trống rỗng rồi, hắn cũng không nghĩ có thể tìm được cái gì hữu dụng, nếu nơi này không có manh mối, chỉ còn cách tìm đến chỗ năm đó tinh luyện kim loại, đó là kết quả xấu nhất.
"Tả chân nhân, ngài có thể đừng mãi nghiêm mặt có được hay không, tôi còn thấy mệt cho ngài." Cổ Trân nói, lúc không có người ngoài, cô ăn nói rất nhẹ nhàng, âm thanh rất điệu.
"Cô với bà nội cô thật giống nhau như đúc." Tả Đăng Phong không chút cảm tình nói với Cổ Trân.
"Tả chân nhân, hỏi ngài một chuyện, bà nội tôi năm đó phải cũng thích ngài hay không? " Cổ Trân bước nhanh đuổi theo Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Cổ Trân, hắn nghe ra được ý tứ của cô, biết cô cố ý thêm vào chữ"Cũng" kia.
"Tả chân nhân, tôi biết ngài có chín mươi năm bị Đóng băng, thật ra ngài vẫn chưa tới ba mươi tuổi, còn nhỏ hơn tôi nữa." Cổ Trân cười hắc hắc.
"Vạn Tiểu Đường nhiều chuyện quá." Tả Đăng Phong cau mày, hai người phụ nữ này thường đi ngoài với nhau, Cổ Trân nhất định là nhân cơ hội hỏi Vạn Tiểu Đường, Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu đều biết chuyện hắn bị Đóng băng.
"Bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta, ngài có ý kiến gì thì cứ nói đi, cơ hội như thế hiếm có lắm." Cổ Trân cũng không vì thái độ lạnh nhạt của Tả Đăng Phong mà nhụt chí.
"Cô nghĩ tôi có gì để nói không? " Tả Đăng Phong dừng bước lại cười, liếc cô một cái, không ngờ gien và huyết thống lại làm Cổ Trân và Kỷ Toa giống nhau đến vậy.
"Da mặt ngài mỏng thật, có gì mà không tiện, ngài nhìn lén tôi làm gì." Cổ Trân híp mắt liếc trả.
“Tôi chỉ sợ cô sẽ có nguy hiểm thôi, tôi muốn làm gì còn phải lén lút sao!" Tả Đăng Phong cau mày, lần trước Cổ Trân ra ngoài đi ngoài, hắn đứng dậy nhìn theo, nhất định cô đã nhìn thấy hắn nhìn theo mình.
"Có phải ngài có chướng ngại tâm lý gì không, đừng có coi tôi là cháu gái nữa." Cổ Trân nhìn quanh.
Tả Đăng Phong không đáp lại, cất bước đi trước, Cổ Trân nhìn quanh cho thấy cô muốn ra tay, chuyện Kỷ Toa làm được, cháu gái cô cũng làm được.
"Ngài chạy đi đâu đấy?" Cổ Trân cười đểu chạy theo.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì, cứ nói thẳng ra, bỏ qua quá trình này đi." Tả Đăng Phong cao giọng, việc gì cũng có nguyên nhân, hắn không hiểu Cổ Trân tại sao muốn dụ dỗ hắn, cũng không biết mục đích của cô là gì.
Cổ Trân không đáp, chỉ nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, thật ra cô cũng phải có dục vọng gì, mà chỉ là thấy hiếu kỳ với hắn. Gặp một người đàn ông có năng lực mạnh mẽ mà lại đầy thần bí thì người đàn bà nào cũng đều thấy hiếu kỳ, cực hạn của hiếu kỳ chính là chiếm hữu, đàn bà không ống đàn ông, họ không có nhu cầu dục vọng chinh phục, nhưng họ vẫn có dục vọng chiếm hữu.
"Tôi chiếu cố cô là vì tôi với bà nội cô là quen biết cũ, chỉ tới thế mà thôi, lúc tôi đi Ai Cập Vạn Tiểu Đường bị âm hồn bám thân chạy ra ngoài, tôi sợ cô cũng bị giống như vậy nên mới nhìn theo cô, chứ không phải là có ý định muốn nhìn lén cô, còn nữa, tôi để cô đi với tôi là vì tổ hợp như vậy là khoa học nhất. Thù Mộ Vũ tu vi không thấp, cậu ấy có thể bảo vệ hai binh sĩ, tính tình cậu ấy lại cẩn thận, có thể một mình chống đỡ một phương, tu vi Mã Quý thấp hơn Thù Mộ Vũ, anh ta chỉ bảo vệ được một người. Vạn Tiểu Đường đi cùng anh ta là thích hợp nhất, cô đi theo tôi cũng chỉ vì an toàn, không nên nghĩ ngợi quá nhiều." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.
"Nếu anh không có ý gì, thì đâu cần phải lúc nào cũng cố gắng giữ cách với tôi." Cổ Trân theo Tả Đăng Phong đi vào cửa lớn Vương thành.
“Tôi đối với tất cả phụ nữ đều giữ cách, không chỉ một mình cô." Tả Đăng Phong dừng bước, Cổ Trân làm hắn phân tâm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc quan sát và phán đoán của hắn.
“Tôi không biết anh có điều khó nói, xin lỗi." Cổ Trân nói rất thân thiết.
"Phép khích tướng vô hiệu đối với tôi, cô nên cảm thấy kính nể tôi thì hơn, cô nên biết tôi muốn giết cô thì chẳng khó hơn việc giết một con kiến đâu." Tả Đăng Phong lạnh lùng, tuy hắn nói phép khích tướng đối với mình vô hiệu, nhưng Cổ Trân đã làm hắn thương tổn. Không có người đàn ông nào lại muốn bị người khác nói mình là vô năng, nhất là khi hắn nhìn ra Cổ Trân là cố ý chọc giận hắn tức giận, người phụ nữ này xác thực rất thông minh, nhưng tâm tư của cô dùng không đúng chỗ, Kỷ Toa làm việc gì tốt xấu cũng có mục đích rõ ràng, nhưng Cổ Trân không có, cô thuần túy là hồ đồ.
“Tôi biết ngài rất lợi hại, ngài cứ tôi đi." Cổ Trân dửng dưng như không.
“Tôi thật muốn tát cho cô một cái." Tả Đăng Phong căm tức nhìn Cổ Trân, hắn nhìn ra được thật sự cô không biết mình muốn làm gì, không có mục đích, không có nguyên tắc, không có chiều sâu, quá là hời hợt nông cạn. Đây cũng là của bệnh chung người hiện đại. Tả Đăng Phong nhận ra Cổ Trân cố ý khiêu khích hắn, nên chỉ đe một câu chứ không ra tay đánh cô, hắn là người sắc bén, nhưng không hà khắc với phụ nữ.
"Tát chỗ nào?" Cổ Trân giãn mặt ra cười.
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn không hiểu tại sao phụ nữ chín mươi năm sau lại ra như thế này, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, nhưng không có ý nghĩ muốn trừng phạt Cổ Trân.
"Cầm giúp tôi một lúc." Cổ Trân đưa súng trường cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong lại thở dài, Cổ Trân cố ý dùng cả hai tay cầm súng, với sức lực của cô vốn chẳng cần phải dùng tới hai tay, cô thật là… hành động nào cũng giở trò ám muội và dụ dỗ.
Vì không biết Cổ Trân muốn làm gì, Tả Đăng Phong vẫn nhận lấy súng trường, Cổ Trân quay người chạy đi, không chạy bao xa thì tháo dây lưng, “Tôi muốn đi ngoài, đừng có nhìn lén."
Tả Đăng Phong nổi giận, nhưng hắn vẫn không định trách Cổ Trân, hắn tự hỏi tại sao mình lại không ra tay trừng phạt cô, nghĩ kỹ một lúc thì tìm ra nguyên nhân, thì ra là vì trong tiềm thức hắn cảm thấy rất thoải mái khi có người khác phái dụ dỗ mình.
Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống phẩy tay, Cổ Trân căn bản là không định đi ngoài, lập tức kéo quần lên chạy trở về.
“Có phải thấy tôi rất không biết xấu hổ hay không, không biết tại sao, tôi vừa nhìn thấy ngài thì cảm thấy thích." Cổ Trân chìa tay tới gần Tả Đăng Phong.
"Đừng có giở trò đùa nghịch tâm cơ với tôi, tâm cơ của ngươi không đủ." Tả Đăng Phong khẽ phẩy tay, Huyền Âm chân khí phóng ra, từ từ đóng băng hai bàn tay Cổ Trân, hắn không tin câu giải thích của Cổ Trân, vì hành động của Cổ Trân cho thấy cô là cao thủ tình trường, ít nhất là cô tự cho mình là như vậy.
"Chỉ cần ngài nói một tiếng, tôi tuyệt sẽ không nhúc nhích, ngài đâu cần phải đóng băng tôi." Cổ Trân căng thẳng những vẫn duy trì nụ cười.
“Tôi không biết trong đầu các người nghĩ cái gì nữa, hay là chính bản thân các người cũng không biết các người đang nghĩ cái gì, nhưng tôi biết tôi nghĩ cái gì." Tả Đăng Phong thúc Huyền Âm chân khí, đóng băng cả người Cổ Trân.
"Miêu." Thập Tam thấy Tả Đăng Phong đóng băng Cổ Trân, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ở chung với mấy người này mệt mỏi quá." Tả Đăng Phong nhét súng trường vào hai bàn tay Cổ Trân đang vươn ra. Cổ Trân thực sự rất thông minh, nhưng bị người ta nhìn ra mình thông minh thì có nghĩa là không còn thông minh nữa, người dùng kỹ xảo với người đương nhiên không ai cấm, nhưng tốt nhất vẫn là nên thật lòng.
Vương cung thời Thương Chu và thời Thanh khác nhau rất lớn. Vương cung thời Thương Chu chỉ có hai cái sân, một trước một sau, tiền viện là nơi để chư hầu Vương nghị sự, hậu viện là chỗ ở. Tiền viện nơi này rộng tới mười mấy mẫu, bằng phẳng và thoáng đãng, dưới bậc thang cửa lớn phía nam có dựng một cái bia đá màu xám cao tới tám thước.
Từ xưa tới nay chưa bao giờ có tục dựng bia đá trước chính điện vương cung hoặc vương phủ, Tả Đăng Phong bước tới thổi bay tuyết trên bia, thấy trên bia có khắc mấy trăm chữ cổ to bằng nắm tay, vì được tuyết bao trùm, những chữ cổ này vẫn còn được duy trì hoàn hảo, nét viết rõ ràng.
Đây là một toà bia công đức, viết lại công đức Khương Tử Nha lúc nguy nan đã ra tay giúp đỡ, tìm cho nơi ở, trong bi văn chỉ dùng hai chữ "Gặp nạn" để giản lược chuyện Cơ Tiên khởi binh thất bại, và dùng từ "Thượng Phụ" để tôn xưng Khương Tử Nha.
Tuy văn phong trên bia dùng từ ngữ bi thương, thuần để báo ân, nhưng Tả Đăng Phong vẫn tìm ra đầu mối, trên bi văn có ghi một câu "Nắm di với Thượng Phụ, nâng ngàn với cực bắc." Nắm di nghĩa tương tự với uỷ thác, chỉ có điều đối tượng là khác, nắm di ở đây ý chỉ con dân, uỷ thác đơn chỉ ấu Vương, ý tứ của những lời này là Cơ Tiên trước khi đi đưa con dân của mình giao cho Khương Tử Nha, sau đó dời nhà tới nơi này, từ ngữ cổ văn thường khó hiểu vì dùng nhiều chữ có tính thay thế cho nhau, rất tốn công sức để lý giải.
Xem xong bi văn, Tả Đăng Phong thấy Khương Tử Nha cứu viện Cơ Tiên đích thật là để thu mua lòng người , đáng tiếc Cơ Tiên không biết Tề quốc của Khương Tử Nha sau này sẽ thay thế hắn trở thành bá chủ chư hầu một phương, nếu không Cơ Tiên nhất định sẽ không mang ơn cảm đức đối với Khương Tử Nha đến như vậy.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong bước lên bậc thang, bậc thang có bốn mươi chín bậc, chính là số lượng chư hầu hay dùng, cửa lớn của chính điện đang đóng, Tả Đăng Phong tiện tay đẩy ra, cửa điện vừa mở, Tả Đăng Phong cau mày.
Trong vương cung có một người...
"Tả chân nhân, ngài có vẻ rất vui nhỉ?! " Đại Đầu chớp mắt, Tả Đăng Phong nói chuyện, dáng vẻ rất hưng phấn.
"Khương Tử Nha là đối thủ cũ của tôi, không ngờ sau chín mươi năm, lại vẫn gặp được ông ấy, chẳng lẽ không đáng vui sao?" Tả Đăng Phong cười.
"Tả chân nhân, làm sao ngài với Khương Tử Nha là đối thủ cũ được?" Cổ Trân càng lúc càng thấy hiếu kỳ về Tả Đăng Phong.
"Việc này nói ra dài lắm, việc cấp bách là đi tìm thiên thạch, trước tiên kiểm tra cả cái thành này một chút, xem có đầu mối gì không." Tả Đăng Phong chấm dứt cuộc thảo luận.
Mọi người gật đầu, xoay người đi ra tổ miếu.
"Phân công nhau ra tìm manh mối, Thù Mộ Vũ dẫn họ đi Tây Thành, Mã Quý mang Vạn Tiểu Đường kiểm tra đông thành, cả thành đều nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi, cứ việc tự do hoạt động, nhất định phải tìm thật cẩn thận, xong tập họp ở chỗ hoàng cung." Tả Đăng Phong phân công nhiệm vụ.
Mọi người dạ ran, phân công nhau mà đi, đã có lời nói của Tả Đăng Phong, mọi người không cần phải sợ lỡ đi ra khỏi phạm vi che chở của hắn nữa, ai cũng cảm thấy thực là tự do.
"Tả chân nhân, chúng ta phải tìm đầu mối gì?" Cổ Trân đi bên trái Tả Đăng Phong, bên phải Tả Đăng Phong là vị trí cố định của Thập Tam, không ai dám đoạt.
"Tất cả những văn tự trên đồ gỗ hoặc đồ đồng." Tả Đăng Phong đáp. Thành phố này đã trống rỗng rồi, hắn cũng không nghĩ có thể tìm được cái gì hữu dụng, nếu nơi này không có manh mối, chỉ còn cách tìm đến chỗ năm đó tinh luyện kim loại, đó là kết quả xấu nhất.
"Tả chân nhân, ngài có thể đừng mãi nghiêm mặt có được hay không, tôi còn thấy mệt cho ngài." Cổ Trân nói, lúc không có người ngoài, cô ăn nói rất nhẹ nhàng, âm thanh rất điệu.
"Cô với bà nội cô thật giống nhau như đúc." Tả Đăng Phong không chút cảm tình nói với Cổ Trân.
"Tả chân nhân, hỏi ngài một chuyện, bà nội tôi năm đó phải cũng thích ngài hay không? " Cổ Trân bước nhanh đuổi theo Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Cổ Trân, hắn nghe ra được ý tứ của cô, biết cô cố ý thêm vào chữ"Cũng" kia.
"Tả chân nhân, tôi biết ngài có chín mươi năm bị Đóng băng, thật ra ngài vẫn chưa tới ba mươi tuổi, còn nhỏ hơn tôi nữa." Cổ Trân cười hắc hắc.
"Vạn Tiểu Đường nhiều chuyện quá." Tả Đăng Phong cau mày, hai người phụ nữ này thường đi ngoài với nhau, Cổ Trân nhất định là nhân cơ hội hỏi Vạn Tiểu Đường, Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu đều biết chuyện hắn bị Đóng băng.
"Bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta, ngài có ý kiến gì thì cứ nói đi, cơ hội như thế hiếm có lắm." Cổ Trân cũng không vì thái độ lạnh nhạt của Tả Đăng Phong mà nhụt chí.
"Cô nghĩ tôi có gì để nói không? " Tả Đăng Phong dừng bước lại cười, liếc cô một cái, không ngờ gien và huyết thống lại làm Cổ Trân và Kỷ Toa giống nhau đến vậy.
"Da mặt ngài mỏng thật, có gì mà không tiện, ngài nhìn lén tôi làm gì." Cổ Trân híp mắt liếc trả.
“Tôi chỉ sợ cô sẽ có nguy hiểm thôi, tôi muốn làm gì còn phải lén lút sao!" Tả Đăng Phong cau mày, lần trước Cổ Trân ra ngoài đi ngoài, hắn đứng dậy nhìn theo, nhất định cô đã nhìn thấy hắn nhìn theo mình.
"Có phải ngài có chướng ngại tâm lý gì không, đừng có coi tôi là cháu gái nữa." Cổ Trân nhìn quanh.
Tả Đăng Phong không đáp lại, cất bước đi trước, Cổ Trân nhìn quanh cho thấy cô muốn ra tay, chuyện Kỷ Toa làm được, cháu gái cô cũng làm được.
"Ngài chạy đi đâu đấy?" Cổ Trân cười đểu chạy theo.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì, cứ nói thẳng ra, bỏ qua quá trình này đi." Tả Đăng Phong cao giọng, việc gì cũng có nguyên nhân, hắn không hiểu Cổ Trân tại sao muốn dụ dỗ hắn, cũng không biết mục đích của cô là gì.
Cổ Trân không đáp, chỉ nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, thật ra cô cũng phải có dục vọng gì, mà chỉ là thấy hiếu kỳ với hắn. Gặp một người đàn ông có năng lực mạnh mẽ mà lại đầy thần bí thì người đàn bà nào cũng đều thấy hiếu kỳ, cực hạn của hiếu kỳ chính là chiếm hữu, đàn bà không ống đàn ông, họ không có nhu cầu dục vọng chinh phục, nhưng họ vẫn có dục vọng chiếm hữu.
"Tôi chiếu cố cô là vì tôi với bà nội cô là quen biết cũ, chỉ tới thế mà thôi, lúc tôi đi Ai Cập Vạn Tiểu Đường bị âm hồn bám thân chạy ra ngoài, tôi sợ cô cũng bị giống như vậy nên mới nhìn theo cô, chứ không phải là có ý định muốn nhìn lén cô, còn nữa, tôi để cô đi với tôi là vì tổ hợp như vậy là khoa học nhất. Thù Mộ Vũ tu vi không thấp, cậu ấy có thể bảo vệ hai binh sĩ, tính tình cậu ấy lại cẩn thận, có thể một mình chống đỡ một phương, tu vi Mã Quý thấp hơn Thù Mộ Vũ, anh ta chỉ bảo vệ được một người. Vạn Tiểu Đường đi cùng anh ta là thích hợp nhất, cô đi theo tôi cũng chỉ vì an toàn, không nên nghĩ ngợi quá nhiều." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.
"Nếu anh không có ý gì, thì đâu cần phải lúc nào cũng cố gắng giữ cách với tôi." Cổ Trân theo Tả Đăng Phong đi vào cửa lớn Vương thành.
“Tôi đối với tất cả phụ nữ đều giữ cách, không chỉ một mình cô." Tả Đăng Phong dừng bước, Cổ Trân làm hắn phân tâm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc quan sát và phán đoán của hắn.
“Tôi không biết anh có điều khó nói, xin lỗi." Cổ Trân nói rất thân thiết.
"Phép khích tướng vô hiệu đối với tôi, cô nên cảm thấy kính nể tôi thì hơn, cô nên biết tôi muốn giết cô thì chẳng khó hơn việc giết một con kiến đâu." Tả Đăng Phong lạnh lùng, tuy hắn nói phép khích tướng đối với mình vô hiệu, nhưng Cổ Trân đã làm hắn thương tổn. Không có người đàn ông nào lại muốn bị người khác nói mình là vô năng, nhất là khi hắn nhìn ra Cổ Trân là cố ý chọc giận hắn tức giận, người phụ nữ này xác thực rất thông minh, nhưng tâm tư của cô dùng không đúng chỗ, Kỷ Toa làm việc gì tốt xấu cũng có mục đích rõ ràng, nhưng Cổ Trân không có, cô thuần túy là hồ đồ.
“Tôi biết ngài rất lợi hại, ngài cứ tôi đi." Cổ Trân dửng dưng như không.
“Tôi thật muốn tát cho cô một cái." Tả Đăng Phong căm tức nhìn Cổ Trân, hắn nhìn ra được thật sự cô không biết mình muốn làm gì, không có mục đích, không có nguyên tắc, không có chiều sâu, quá là hời hợt nông cạn. Đây cũng là của bệnh chung người hiện đại. Tả Đăng Phong nhận ra Cổ Trân cố ý khiêu khích hắn, nên chỉ đe một câu chứ không ra tay đánh cô, hắn là người sắc bén, nhưng không hà khắc với phụ nữ.
"Tát chỗ nào?" Cổ Trân giãn mặt ra cười.
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn không hiểu tại sao phụ nữ chín mươi năm sau lại ra như thế này, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, nhưng không có ý nghĩ muốn trừng phạt Cổ Trân.
"Cầm giúp tôi một lúc." Cổ Trân đưa súng trường cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong lại thở dài, Cổ Trân cố ý dùng cả hai tay cầm súng, với sức lực của cô vốn chẳng cần phải dùng tới hai tay, cô thật là… hành động nào cũng giở trò ám muội và dụ dỗ.
Vì không biết Cổ Trân muốn làm gì, Tả Đăng Phong vẫn nhận lấy súng trường, Cổ Trân quay người chạy đi, không chạy bao xa thì tháo dây lưng, “Tôi muốn đi ngoài, đừng có nhìn lén."
Tả Đăng Phong nổi giận, nhưng hắn vẫn không định trách Cổ Trân, hắn tự hỏi tại sao mình lại không ra tay trừng phạt cô, nghĩ kỹ một lúc thì tìm ra nguyên nhân, thì ra là vì trong tiềm thức hắn cảm thấy rất thoải mái khi có người khác phái dụ dỗ mình.
Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống phẩy tay, Cổ Trân căn bản là không định đi ngoài, lập tức kéo quần lên chạy trở về.
“Có phải thấy tôi rất không biết xấu hổ hay không, không biết tại sao, tôi vừa nhìn thấy ngài thì cảm thấy thích." Cổ Trân chìa tay tới gần Tả Đăng Phong.
"Đừng có giở trò đùa nghịch tâm cơ với tôi, tâm cơ của ngươi không đủ." Tả Đăng Phong khẽ phẩy tay, Huyền Âm chân khí phóng ra, từ từ đóng băng hai bàn tay Cổ Trân, hắn không tin câu giải thích của Cổ Trân, vì hành động của Cổ Trân cho thấy cô là cao thủ tình trường, ít nhất là cô tự cho mình là như vậy.
"Chỉ cần ngài nói một tiếng, tôi tuyệt sẽ không nhúc nhích, ngài đâu cần phải đóng băng tôi." Cổ Trân căng thẳng những vẫn duy trì nụ cười.
“Tôi không biết trong đầu các người nghĩ cái gì nữa, hay là chính bản thân các người cũng không biết các người đang nghĩ cái gì, nhưng tôi biết tôi nghĩ cái gì." Tả Đăng Phong thúc Huyền Âm chân khí, đóng băng cả người Cổ Trân.
"Miêu." Thập Tam thấy Tả Đăng Phong đóng băng Cổ Trân, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ở chung với mấy người này mệt mỏi quá." Tả Đăng Phong nhét súng trường vào hai bàn tay Cổ Trân đang vươn ra. Cổ Trân thực sự rất thông minh, nhưng bị người ta nhìn ra mình thông minh thì có nghĩa là không còn thông minh nữa, người dùng kỹ xảo với người đương nhiên không ai cấm, nhưng tốt nhất vẫn là nên thật lòng.
Vương cung thời Thương Chu và thời Thanh khác nhau rất lớn. Vương cung thời Thương Chu chỉ có hai cái sân, một trước một sau, tiền viện là nơi để chư hầu Vương nghị sự, hậu viện là chỗ ở. Tiền viện nơi này rộng tới mười mấy mẫu, bằng phẳng và thoáng đãng, dưới bậc thang cửa lớn phía nam có dựng một cái bia đá màu xám cao tới tám thước.
Từ xưa tới nay chưa bao giờ có tục dựng bia đá trước chính điện vương cung hoặc vương phủ, Tả Đăng Phong bước tới thổi bay tuyết trên bia, thấy trên bia có khắc mấy trăm chữ cổ to bằng nắm tay, vì được tuyết bao trùm, những chữ cổ này vẫn còn được duy trì hoàn hảo, nét viết rõ ràng.
Đây là một toà bia công đức, viết lại công đức Khương Tử Nha lúc nguy nan đã ra tay giúp đỡ, tìm cho nơi ở, trong bi văn chỉ dùng hai chữ "Gặp nạn" để giản lược chuyện Cơ Tiên khởi binh thất bại, và dùng từ "Thượng Phụ" để tôn xưng Khương Tử Nha.
Tuy văn phong trên bia dùng từ ngữ bi thương, thuần để báo ân, nhưng Tả Đăng Phong vẫn tìm ra đầu mối, trên bi văn có ghi một câu "Nắm di với Thượng Phụ, nâng ngàn với cực bắc." Nắm di nghĩa tương tự với uỷ thác, chỉ có điều đối tượng là khác, nắm di ở đây ý chỉ con dân, uỷ thác đơn chỉ ấu Vương, ý tứ của những lời này là Cơ Tiên trước khi đi đưa con dân của mình giao cho Khương Tử Nha, sau đó dời nhà tới nơi này, từ ngữ cổ văn thường khó hiểu vì dùng nhiều chữ có tính thay thế cho nhau, rất tốn công sức để lý giải.
Xem xong bi văn, Tả Đăng Phong thấy Khương Tử Nha cứu viện Cơ Tiên đích thật là để thu mua lòng người , đáng tiếc Cơ Tiên không biết Tề quốc của Khương Tử Nha sau này sẽ thay thế hắn trở thành bá chủ chư hầu một phương, nếu không Cơ Tiên nhất định sẽ không mang ơn cảm đức đối với Khương Tử Nha đến như vậy.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong bước lên bậc thang, bậc thang có bốn mươi chín bậc, chính là số lượng chư hầu hay dùng, cửa lớn của chính điện đang đóng, Tả Đăng Phong tiện tay đẩy ra, cửa điện vừa mở, Tả Đăng Phong cau mày.
Trong vương cung có một người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.