Tan Biến Thời Không

Chương 14: Tổ trưởng tạm thời

Nhâm Oán

09/09/2013

- Adams! Đội hai.

- Triệu Lập! Đội một!

- Mark! Đội ba!

…..

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao sau khi kết thúc huấn luyện cơ bản lại tách ra thành nhiều tổ đội, nhưng một khi đang ở trong quân đội, tự nhiên không có ai dám thắc mắc, im lặng đi theo tiểu đội trưởng mới, tiến về vị trí tiểu đội của mình.

Cũng may, ngay sau khi chia tiểu đội xong, sĩ quan Arnold đã tuyên bố lý do: các binh chủng khác nhau sẽ có các phương thức huấn luyện khác nhau. Tuy nhiên, Triệu Lập mơ hồ cảm thấy việc này không có đơn giản như vậy. Nhưng lúc này, hắn cũng không lên tiếng, thành thành thật thật tiến đến tiểu đội của mình.

Không biết sau này có còn cơ hội gặp lại sĩ quan Kerui Christine, có còn được nhìn thấy nụ cười quyến rũ làm cho người ta xao xuyến nữa không? Mặc dù trong lòng còn có chút lưu luyến, nhưng cứ nhớ đến hình ảnh con chuột bạch, Triệu Lập nhanh chóng trấn tĩnh lại đầu óc.

Không biết cấp trên dựa vào tiêu chí nào để phân chia tiểu đội mới, nhưng nhân số không nhiều lắm, khoảng chừng hai mươi người, nhưng không biết làm sao tới nhân viên, quy mô một lần bổ sung là một trăm người.

- Triệu Lập! Tạm thời làm tổ trưởng tổ một.

….

Tiểu đội hai mươi người sẽ được chia thành những tổ nhỏ năm người. Mỗi một tổ nhỏ đều có tổ trưởng tạm thời. Đương nhiên, chỉ huy sẽ chú ý tới tổ trưởng. Mọi người cũng đều hiểu được vị trí tổ trưởng sẽ tùy thời được giao cho người có biểu hiện xuất sắc nhất.

Ngàn vạn lần đừng có coi thường vị trí tổ trưởng này. Các tân binh ai cũng biết vị trí đó cũng đồng nghĩa với việc sau khi kết thúc huấn luyện, khả năng được phong quân hàm sĩ quan sẽ rất lớn chứ không phải chỉ là một tên lính vô danh tiểu tốt.

Đương nhiên, Triệu Lập cũng không biết rõ việc này lắm, nhưng làm một tổ trưởng tạm thời cũng không tệ. Nếu có vận khí tốt thì cứ việc nắm bắt lấy.

Giai đoạn này, mọi người vẫn chưa được tiếp xúc với công pháp của quân đội. Tất cả mọi người ở cùng một chỗ với nhau. Trong ngày đầu tiên, bọn họ được đội trưởng dẫn tới kho vũ khí để nhận lấy súng ống huấn luyện.

Súng ống dùng để huấn luyện rất nặng, cơ hồ nặng gấp đôi so với súng ống thực tế. Loại súng ống này chỉ được dùng để huấn luyện động tác của các tân binh.

Tại trường bắn, tất cả mọi người phải dùng súng huấn luyện có trọng lượng nặng hơn súng thực tế, sau đó duy trì tư thế ngắm bắn trong một thời gian dài, mục đích để tăng tính ổn định khi bắn. Đây chính là huấn luyện cơ bản, không một ai có biện pháp trốn tránh.

Mọi người đều cắn răng kiên trì. Triệu Lập mặc dù không có công pháp cấp một làm trụ cột, nhưng hắn lại có thể tùy thời vận công duy trì thể lực. Nhìn từ bên ngoài, mọi người chỉ thấy hắn mồ hôi đầm đìa giống như sắp không thể duy trì thêm được nữa.

Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Lập như vậy, mấy tổ viên trong tổ cảm thấy rất vui sướng. Trước đây, cơ thể của Triệu Lập giống như là có bệnh, được nữ quân y Kerui Christine chú ý rất nhiều, hơn nữa, trong huấn luyện thể lực cũng luôn ở trong nhóm mấy tên cuối cùng, đây cũng là nhược điểm của hắn. Mấy tên tổ viên đều hết sức cố gắng, nhằm có thể hơn được hắn, cạnh tranh vị trí tổ trưởng.

Giữ vững tư thế trong một giờ, nhìn thấy Triệu Lập như sắp hết lực, mọi người tuy rất mệt mỏi nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Triệu Lập cũng đồng dạng quan sát mọi người, không có việc gì thoát khỏi mắt hắn. Dựa vào việc có thể khôi phục lại thể lực, Triệu Lập có thể duy trì tư thế như vậy thêm một tiếng nữa.Nhìn thấy bộ dạng mọi người như vậy, Triệu Lập liền tương kế tựu kế.

Nhìn Triệu Lập vẫn kiên trì như cũ, nhưng đôi tay thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài động tác nhỏ, chẳng hạn như lòng bàn tay cứ mở ra rồi nắm lại, hoặc tự vỗ vỗ bả vai. Mấy thành viên trong tổ đều cho đó là biểu hiện mệt mỏi của Triệu Lập. Có lẽ chỉ cần bọn họ kiên trì thêm một lúc nữa, Triệu Lập chắc chắn không thể chịu đựng thêm được. Chính nhờ một cái ý niệm đơn giản như vậy, khiến cho mọi người như hồi phục sức lực, cảm giác vũ khí trong tay nhẹ đi không ít.



Tổ một giống như được tiếp thêm năng lượng, duy trì ý chí, tiếp tục huấn luyện. Sĩ quan huấn luyện nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ yêu cầu cả tổ hết sức cố gắng.

Dấu hiệu chứng tỏ Triệu Lập không thể duy trì tiếp tục được nữa càng lúc càng rõ ràng, nhưng một số người cũng không chống đỡ được nữa. Mấy tổ viên đã lần lượt buông vũ khí trong tay xuống. Đến lúc này, Triệu Lập mới làm bộ như không hết hơi sức, buông cánh tay xuống, đầu đầy mồ hôi, hai tay áo cũng ướt sũng. Việc đổ mồ hôi không thể che giấu được, cho dù Triệu Lập có biện pháp khôi phục thể lực thì cũng không có cách nào ngăn không cho mồ hôi chảy ra. Hơn nữa, Triệu Lập cứ xoa nắn cánh tay một cách khoa trương, làm như tay hắn sắp rời ra đến nơi.

Thoạt nhìn, có vài tổ viên cùng Triệu Lập không hơn không kém. Điều đó làm cho mấy thành viên trong tổ không có ý chán nản, ngược lại càng thêm tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì khả năng vượt qua Triệu Lập sẽ rất lớn.

Ngoại trừ việc huấn luyện sử dụng súng ống, mọi người vẫn tiếp tục chịu huấn luyện thể lực. Biểu hiện của Triệu Lập vẫn hết sức kém cỏi. Nhưng đội viên trong tổ hình như cũng kém đi, mỗi lần như vậy, Triệu Lập giống như cũng chỉ chiếm ưu thế hơn một chút mà thôi.

Mỗi ngày, mọi người ngoại trừ việc tập luyện các động tác ngắm bắn, còn phải trải qua lớp bảo dưỡng súng ống và ổn định tính huấn luyện. Không ai có gì để phàn nàn. Qua một thời gian huấn luyện, Triệu Lập có thể kiên trì hơn một chút so với những người khác trong tổ, khiến cho ý nghĩ vượt qua hắn của mọi người dần dần phai nhạt.

Sau buổi tập, Triệu Lập đều mệt mỏi đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ cho thỏa thích thì thôi. Điều này khiến cho bốn thành viên khác trong tổ cảm thấy chưa mất hẳn hy vọng.

Các tổ khác, không biết có phải do ngẫu nhiên hay không, mà các tổ trưởng đều hết sức mạnh mẽ. Thành tích luyện tập luôn vượt xa các thành viên còn lại trong tổ. Các thành viên khác lúc đầu cũng có ý nghĩ muốn vượt qua, nhưng do thực lực có hạn, nên sau vài lần cố gắng, đành phải bỏ cuộc.

Duy chỉ có tổ một, mọi người vẫn luôn tràn đầy ý chí. Mỗi thành viên đều hy vọng vào lúc kiểm tra cuối cùng có thể vượt qua Triệu Lập. Không chỉ có thế… Thắng Triệu Lập là điều hiển nhiên, nhưng quan trọng nhất là phải vượt qua được những đối thủ khác trong tổ. Điều này khiến cho trong tổ luôn tràn ngập sự cạnh tranh, ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng phát hiện ra… tổ một thật sự đứng đầu, và cũng là tổ cạnh tranh nhất.

Cùng là tổ trưởng, những mọi người đều biết thân thể Triệu Lập tựa hồ có vấn đề. Hắn dường như khó có thể giữ vững chức vị tổ trưởng. Điều này thật đáng tiếc cho hắn.

Thoạt nhìn, vị trí huấn luyện của Triệu Lập trong đại đội so với các tân binh khác rõ ràng không giống nhau, ít nhất thể lực của hắn so với bọn họ cao hơn một chút. Vì Triệu Lập không có tu luyện qua công pháp cấp một, lại dưới tình huống giữ lại thực lực, vậy mà còn thắng được bọn này. Không cần nghĩ cũng biết tố chất của các thành viên trong tổ như thế nào.

Triệu Lập thậm chí còn ác ý đoán rằng, những người này bình thường tu luyện cũng không thành công, thậm chí là những người đần độn. Tham gia quân đội đều hướng về công pháp được tu luyện trong quân đội mà thôi. Trên thực tế, phán đoán của Triệu Lập cũng không khác mấy so với thực tế, xã hội hiện đại hòa bình đã lâu, quân nhân cũng không phải là nghề nghiệp cao quý gì nữa, chỉ có những người thất bại mới muốn gia nhập vào. Nhưng người ở đây cũng không ngoại lệ, đều có nhiều mục đích.

" Lâm Kiệt, lý do ngươi gia nhập quân đội là gì? " Trong thời gian nghỉ ngơi, Triệu Lập nhẹ giọng hỏi một tổ viên, cũng là cách bắt chuyện bình thường.

" ... " Đối với Triệu Lập tự nhiên hỏi tới vấn đề này, cũng là tân binh nên Lâm Kiệt hiển nhiên chưa có chuẩn bị tinh thần, do dự một chút không biết nên nói lời thật hay không?

" Không muốn nói à? Không sao! " Triệu Lập vốn cũng không có tính toán sẽ biết được đáp án, theo như sĩ quan kiểm tra tâm lý nói, đại bộ phận mọi người chỉ biết hô hào khẩu hiệu, cho nên biểu lộ ra cảm xúc chân thật thì rất ít : "Bất quá, mặc kệ ngươi nghĩ cái gì, đều phải làm được một điều." Triệu Lập chìa một ngón tay , đặt trước mặt Lâm Kiệt .

" Chuyện gì thế ?" Lâm Kiệt không tự chủ được bị lời nói của Triệu Lập hấp dẫn. mấy tổ viên khác cũng quay đầu lại , muốn nghe xem Triệu Lập rốt cuộc muốn nói gì .

" Rất đơn giản , trong thời gian tôi đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng lâm thời này , mọi người phải làm tốt bổn phận của mình , cố gắng nghe theo lời chỉ huy huấn luyện ." Triệu Lập đạt được mục đích, bắt đầu giáo huấn ý tưởng của mình .

" Chỉ vậy thôi ?" Lâm Kiệt có chút ngờ ngợ như bị lừa vậy .

" Tất nhiên không chỉ có thế." Triệu Lập đương nhiên sẽ không để cho cơ hội mà mình mất công sắp đặt mất đi: " Còn một điểm quan trọng, phải vượt qua tôi!" Trong khi mấy tổ viên khác còn đang trầm tư, Triệu Lập bỏ thêm một câu : " Chỉ có vượt qua tôi thì mấy người mới có thể tiến thêm một bước trong quân đội, tuy rằng cũng không nhất định có thể đạt tới mục đích của mọi người, nhưng ít ra mấy người cũng tiến gần tới mục tiêu hơn một chút ." Nói xong, chính mình nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi điều tức, mấy binh sĩ kiệt lực hình như đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau liền tới đợt huấn luyện sử dụng súng ống, rốt cuộc cũng tới thời khắc nhận súng. Mỗi người đều thực hưng phấn, bởi vì kế tiếp, chính là huấn luyện bằng đạn thật, mỗi người đều chờ mong thời khắc này.

Trên thực tế, súng ống hiện đại đối với cao thủ trên thất cấp, tác dụng cực kỳ nhỏ, thậm chí còn không có tác dụng. Bất quá, dù sao ở trong xã hội này, cao thủ ngoài thất cấp vẫn quá ít, cho nên mọi người không thể không đem những người này xem như là một truyền kỳ !



Nhưng tương đối mà nói, đối với 99% dân số thì súng ống vẫn là một vũ khí trí mạng, không bởi vì thân thể con người được nâng cao mà thay đổi .

" Chú ý linh kiện súng ống !"

" Cẩn thận băng đạn súng bị hở !"

....

Đủ loại thanh âm nhắc nhở vang lên trong bãi tập bắn, lũ tân binh vừa mới được phát súng, còn chưa đủ tư cách lập tức tiến hành huấn luyện bắn đạn thật, cũng phải làm công tác bảo dưỡng ban đầu đối với súng đạn.

Bất quá, đối với bọn tân binh còn đang hưng phấn này, rất nhiều người cũng không để ý tới mệnh lệnh của sĩ quan , chính mình trực tiếp chân chính đụng tay vào khẩu súng, bày ra một tư thế rất anh tuấn, sau đó, khó tránh bị tổ trưởng hoặc sĩ quan khiển trách . Tổ trưởng khiển trách thì còn đỡ, chứ gặp sĩ quan huấn luyện thì ít nhất sẽ bị đá vài cái vào mông !

Triệu Lập không có quản lý mấy tổ viên, ngay khi nhận được vũ khi chỉ nói một câu : " Bảo quản vũ khí !" Sau đó, cứ thế mà tự tiến hành lắp ráp vũ khí.

Có lẽ sau lần nói chuyện hôm đó, các tổ viên đã nhận thức được phần nào, mỗi người đều chấp hành kỷ luật rất nghiêm túc, còn hơn mấy tổ khác được tổ trưởng ước thúc rất nhiều.

Bởi vì ngay từ đầu biểu hiện của Triệu Lập chưa hề áp đảo các tổ viên, hơn nữa tựa hồ cũng không phải do Triệu Lập giả bộ . Trong lúc mấy tổ trưởng nói chuyện phiếm, cũng luôn tỏ ra tiếc nuối đối với thân thể của Triệu Lập, tất cả mọi người đều nghe rõ cả. Dưới loại tình huống này, đối với Triệu Lập cũng không hề gặp phải chuyện gì khó khăn.

Theo như các loại đánh giá khác nhàu, thành tích của Triệu Lập cũng chỉ hơn mọi người một chút. Tựa hồ chỉ cần cố gắng một chút là có thể đuổi kịp Triệu Lập. Thậm chí Lâm Kiệt trong lúc huấn luyện ổn định, có hai lần đạt được kết quả cùng với Triệu Lập, cùng một lúc bỏ vũ khí xuống.

Hi vọng ngay trước mắt, gánh nặng trên lưng mọi người càng lúc càng nặng, nhanh chóng đuổi theo phía sau Triệu Lập, ngẫu nhiên có vài người thành tích ngang bằng hắn. Nhưng Triệu Lập cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, ngay khi mọi người sắp vượt lên mình, thì hắn lại tiến từng bước lên phía trước, đem khoảng cách nới rộng ra một chút.

Vì một bước này, làm cho mọi người cơ hồ dùng hết sức của mình, cho dù trong thời gian nghỉ ngơi, cũng đều tưởng tượng huấn luyện của mình có phải có vấn đề gì hay không.

" Báo cáo, đã bảo quản súng ống xong !" Người báo cáo đầu tiên của tổ một, cũng không phải là Triệu Lập, cũng không phải Lâm Kiệt, mà là một tân binh báo cáo. Sau khi báo cáo xong, liền đứng bên cạnh chờ sĩ quan tới nghiệm thu , một bên nhìn sang Triệu Lập.

Ngay tại khi hắn nhìn sang Triệu Lập thì Triệu Lập cũng hoàn thành xong công việc trên tay, nhấc tay báo cáo hoàn thành . So với Lỗ Báo của tổ một kém chừng vài giây. Nhưng chính là vài giây này là một thắng lợi, làm cho Lỗ Báo phi thường vui vẻ, bật cười ra.

" Tháo ra, làm lại một lần nữa!" Sĩ quan huấn luyện đi tới, nhìn thời gian, mắt không biểu tình truyền đạt mệnh lệnh, tay kia bắt đầu tính giờ .

" Nhanh hơn nữa, lề mà lề mề, bộ ăn cơm chưa no sao ?" Đi sang bên này, Sĩ quan huấn luyện lớn giọng mắng to, chỉ để lại xung quanh tiếng linh kiện súng ống va chạm .

Cả ngày , tất cả mọi người đều đem súng của mình tháo ra lắp lại, bảo quản cẩn thận, sau đó lại làm lại lần nữa cho tốt. Người nào cũng biết đây là huấn luyện, nhưng ai cũng không dám lười biếng.

" Hôm nay người nào biểu hiện tốt nhất ?" Một sĩ quan khác hỏi một sĩ quan nọ.

" Victor , cái tên kia thân thể luôn luôn rất tuyệt, hầu như mỗi lần đều là thứ nhất ." Sĩ quan phụ trách tùy ý trả lời.

" Tổ nào biểu hiện tốt nhất ?" Liên tục hai vấn đề liền mạch đưa ra, kết hợp rất tốt với nhau.

" Vẫn là tổ một, tên tiểu tử Triệu Lập quả nhiên lợi hại, lại có thể dạy dỗ đám gia hỏa phía dưới như thế, rất có tiền đồ !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tan Biến Thời Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook