Chương 1
Cửu Nguyệt Hi
26/04/2017
Type: P.anh
Lúc Tần Cảnh chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, QQ chợt nhấp nháy báo có tin nhắn của Viên Tử, cô bèn kích động mở ra xem. Vì nghỉ đông rảnh rỗi nên Viên Tử đã viết một bộ truyện lấy tên nữ chính là Tần Cảnh - cũng chính là tên cô!
Cô gái nào chẳng ôm mộng làm nữ chính, mà nữ chính Viên Tử viết còn dựa theo cuộc sống thật của chính Tần Cảnh nữa.
Trắng trẻo, sang chảnh, xinh đẹp, ôm mộng làm đạo diễn… cô có thể không kích động hay sao?
Hộp thoại xuất hiện, quả nhiên là cô ấy gửi tới một tệp tin tên là “Minh tinh tránh ra, nữ phụ muốn báo thù”.
Tần Cảnh vừa nhìn tiêu đề máu nóng đã sục sôi: Minh tinh cơ đấy, nữ phụ muốn báo thù nữa kìa, nhất định là tranh đấu rất khốc liệt, không bên nào chịu nhường bên nào rồi!
Sau khi cô nhận tập tin, hộp thoại còn hiện thêm một câu:
Viên Tử 22:33:33 17/03/2013: Tần Cảnh, gần đây thịnh hành văn nữ phụ, tôi viết thử một truyện xem thế nào. Thật ra bà là nữ chính, có điều, ừm, là nguyên nữ chính (*) thôi. Bà đừng choảng tôi đấy nhé! Tôi phắn đây! Vèo~~~
(*) Từ dùng để chỉ nữ chính ban đầu của một bộ văn nữ phụ. (Tất cả các chú thích trong truyện đều là của người dịch.)
Thế rồi, ảnh đại diện cười ngốc nghếch của Viên Tử lập tức tối thui.
Tần Cảnh không hay đọc truyện, ngu ngơ không hiểu, câu này nghĩa là thế nào. Văn nữ phụ là gì vậy? Còn cả nữ chính rồi nguyên nữ chính nữa? Con nhỏ này viết văn đến ngu người rồi à? Nữ phụ là nữ phụ, nữ chính là nữ chính, sao lại loạn xì ngầu lên thế này?
Nhưng Tần Cảnh không thèm quan tâm nhiều, cô lưu file vào di động rồi cuộn mình trong chăn, hăm hở nghiên cứu bộ truyện mà mình làm nữ chính.
Vài tiếng sau, cuối cùng Tần Cảnh cũng phát hiện ra mình đã bị lừa! Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch đây mà!
Không thể tin được đây còn là một bộ truyện “xôi thịt” nữa chứ! Không những phô bày mọi tư thế, thậm chí còn đủ mọi chiêu trò gợi tình các kiểu. Đã vậy văn phong còn tinh tế và sống động, cô đọc quên hết trời trăng, không nỡ bỏ xuống, thế nên cứ vừa đọc vừa tức muốn ói máu.
Câu chuyện chia thành phần nguyên gốc và phần truyện kể về quá trình sau khi một độc giả vô tình xuyên vào nhân vật nữ phụ Tập Vi Lam và được đặt tên là Minh tinh tránh ra.
Phần truyện gốc kể về nguyên nữ chính Tần Cảnh và nữ phụ Tập Vi Lam là hai chị em trong gia đình “rổ rá cạp lại” - tình tiết kiểu mẫu của hàng loạt phim thần tượng. Tần Cảnh là người chị kiên cường và lương thiện, có ông bố giàu sụ, anh nào anh nấy mê như điếu đổ, có giáo dục, có tài hoa, từng bước trở thành đạo diễn nổi tiếng. Còn Tập Vi Lam là cô em gái nham hiểm và độc ác, có bà mẹ hồ ly tinh lúc nào cũng ghen tỵ và muốn tranh đoạt hết thảy từ cô chị. Cuối cùng cô ta bán mình, trải qua đủ loại quy tắc ngầm để trở thành đại minh tinh.
Nam chính Doãn Thiên Dã có thân phận thần bí, hình như là con ông cháu cha, gia tộc nắm chức vị quan trọng. Cũng nhờ anh khích lệ và âm thầm giúp đỡ mọi lúc nên Tần Cảnh mới có thể chiến thắng được mưu kế thâm hiểm do Tập Vi Lam bày ra, trở thành đạo diễn.
Đến cuối truyện, Tập Vi Lam mơ được trở thành con dâu nhà giàu, không ngờ phim “nóng” của cô ta cùng hàng loạt ông chủ tai to mặt lớn bị phơi bày ngay tại đám cưới. Vừa không thể cưới chồng giàu lại không được làm minh tinh, cô ta trút giận vào Tần Cảnh, muốn đẩy Tần Cảnh xuống lầu, kết quả lại bất cẩn tự ngã chết.
Phần truyện gốc được tác giả Viên Tử khái quát trong chương đầu tiên, về sau không nhắc đến nữa.
Còn phần nữ phụ Minh tinh tránh ra lại dài vô kể. Độc giả không tên hy sinh oan uổng nào đó xuyên vào truyện trở thành Tập Vi Lam, thề phải trả thù Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã vì đã hủy hoại cuộc đời cô ta. (Tần Cảnh cảm thấy điều này phải bàn lại, không phải chính cô ta gieo gió gặt bão sao?)
Đầu tiên, cô ta cứu vớt hình tượng của mình trong suy nghĩ của cha dượng, còn cùng bà mẹ nham hiểm bày mưu tính kế, thành công thuyết phục cha dượng chia phân nửa số cổ phần công ty cho mình. Thế là cô ta tự đầu tư cho bộ phim mình đóng, không phải chịu quy tắc ngầm nữa.
Không chỉ vậy, cô ta còn có khả năng nhìn xa trông rộng, luôn đầu tư vào những bộ phim hay, mang lại doanh thu lớn, không những vơ vét được cả đống tiền mà tiếng tăm cũng nổi như cồn. (Vẫn phải bàn lại, có người cha nào thân thiết với con gái riêng của vợ hơn con gái ruột của mình không?)
Bước thứ hai, cô ta đắp nặn bản thân theo hình mẫu một người phụ nữ tự tin, thành đạt. (Hừm, làm gì có người phụ nữ tự tin nào lại ngày ngày nghĩ đến chuyện báo thù cơ chứ?) Đồng thời, cô ta còn giả vờ tử tế, tốt đẹp trước mặt mọi người, bao gồm nguyên nữ chính, khiến tất cả tin sái cổ. Khi cô ta đã được bao người yêu mến, nguyên nam chính cũng quay sang chết mê chết mệt cô ta.
Cô ta vui vẻ đùa giỡn nam chính, còn định cho nữ chính xem phim và ảnh của họ, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại không đành lòng, thế là tạm thời thu tay. Kết quả nam chính ra nước ngoài, nữ chính bị vứt bỏ còn khóc lóc kể lể nỗi tủi hờn với cô em nữ phụ cứ như hai người là tri kỉ vậy. (Ôi, nữ chính ngốc đến mức không nhận ra cô ta xấu xa đến vậy sao?)
Bước thứ ba, cô ta bồi dưỡng và khai thác nam phụ là vị đạo diễn tài năng An Nham. Sau khi nam chính bỏ đi, nữ chính bỗng dồn hết tâm trí về phía nam phụ, từ đó nhận ra mọi mặt tốt đẹp của anh ta, yêu anh ta nồng cháy, không tiếc đoạn tuyệt với gia đình, thế là lại có màn tranh giành tình cảm.
Trong truyện gốc, để nhấn mạnh sự gian truân của nữ phụ, nguyên nữ chính là một người tài sắc vẹn toàn, tình yêu, sự nghiệp, gia đình đều thuận lợi, còn nữ phụ phải phấn đấu vô cùng vất vả! Đã thế, phen này cô ta quyết hại nữ chính đến cùng. Cô ta bèn quyến rũ và xúi giục nam phụ, để nam phụ ngu ngốc ở bên nữ chính, giám sát, lợi dụng, lừa gạt tình cảm, đồng thời học ngón nghề đạo diễn từ nữ chính.
Cuối cùng, sau khi có được tình cảm của Tần Cảnh, anh ta lại vứt bỏ cô, trở thành tay sai đắc lực cho nữ phụ trong cả cuộc sống lẫn sự nghiệp.
Mấu chốt là nữ phụ muốn giành lại người đàn ông này từ trước nên nhất quyết không thể làm người thứ ba. Vì vậy cô ta nói với nam phụ rằng anh ta chỉ có thể yêu đương vụng trộm với nữ chính thôi, tuyệt đối không được phép công khai tình cảm. Nữ chính thấy đều là người trong giới cho nên cũng nhận lời.
Về sau, nữ chính bị vứt bỏ, nữ phụ chạy tới nói hai anh chị không công khai, tôi nào có biết gì đâu…
Tuy nữ chính tin lời cô ta nhưng vẫn ghen tuông gây khó khăn trăm bề, kết quả bị công ty khiển trách rồi giáng chức. Nhưng tác giả dường như thấy chưa đủ đã, còn ép nữ chính phải bán mình, chịu quy tắc ngầm để bò lên từng chút một.
Nữ chính vẫn yêu nam phụ, muốn giành lại anh ta nhưng không sao thành công. Nữ phụ còn cố tình lựa lúc ở phim trường nói cho nữ chính biết kế hoạch lừa gạt trước kia, kết quả nữ chính nổi cơn thịnh nộ đánh cô ta ngay tại trận.
Nữ phụ dùng khổ nhục kế khiến mọi người lên án nữ chính gay gắt, công ty đại diện của nữ chính cũng đóng băng cô. Vì muốn tiếp tục sự nghiệp đạo diễn, nữ chính lại bán mình, chịu quy tắc ngầm lần nữa, hoàn toàn trở thành phiên bản nữ phụ trong tiểu thuyết gốc.
(Người ta là nguyên nữ chính đấy, kiên định nghị lực, lễ nghi đầy mình, sao có thể dễ dàng ra tay đánh người như thế? Hơn nữa, làm gì có chuyện vừa gặp chút khó khăn đã bắt đầu chịu quy tắc ngầm chứ? Phẩm chất bất khuất của người ta bay biến đâu rồi?)
Kết cục là nữ phụ được hưởng cuộc sống hạnh phúc còn nguyên nữ chính thì “hương tan ngọc nát” trong cảnh phóng túng quá độ.
Đọc hết bản thảo, Tần Cảnh cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cô không tài nào hiểu nổi sao Tần Cảnh trong truyện lại phải chịu đựng mấy tình tiết vớ vẩn như thế? Không hề có phong thái của nguyên nữ chính gì cả.
Hóa ra văn nữ phụ là thế này đây, phải bôi xấu nữ chính đủ kiểu, phải ngược nữ chính đủ đường. Thật ra nếu đọc truyện nguyên nữ chính trở thành nữ phụ vẫn rất hay, nhưng nữ chính lại trùng tên trùng họ với Tần Cảnh nên cô cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Tại sao thể loại truyện này chỉ cần dựa vào thân phận nữ phụ là có thể hà hiếp nữ chính trắng trợn như thế? Hai chữ “nữ chính” kia còn có ý nghĩa gì nữa?
Nói dễ nghe là nguyên nữ chính, nhưng thật ra chỉ là nữ phụ thôi, không phải sao?
Mẹ kiếp, xem nữ chính hèn mọn, yếu đuối, thiểu năng, não tàn đến mức kia, các người cho rằng tác giả truyện gốc bị ngốc nên mới cho cô ta làm nữ chính đúng không?
Không phải độc giả xuyên vào nữ phụ nên tạo mối quan hệ tốt với nữ chính trước ư? Lẽ nào độc giả xuyên không không thích nữ chính à? Lẽ nào độc giả xuyên không không muốn cuộc sống hài hòa, hạnh phúc giữa nữ chính và nữ phụ sao? Ai lại chuyển thành trạng thái chiến đấu, chĩa súng máy vào mục tiêu sống là nữ chính mà bắn quét trước tiên chứ?
Cái cô nguyên nữ chính này quả thật còn bi thương, thảm khốc hơn nữ phụ trong truyện thông thường nhiều, đúng không?
Cứ nghĩ đi, nữ chính người ta đang yên đang lành, hoàn toàn vô tội không làm gì cả, kết quả nữ phụ mang vầng hào quang vạn năng vừa xuyên không đã lập tức trả thù. Với lại kể từ khi nữ phụ xuyên không, nguyên nữ chính phải chịu đủ cảnh bi thảm, trắc trở mọi bề. Phim lên sóng có tỷ suất thấp thì thôi, ngay cả nam chính cũng trở thành vật hy sinh bám váy nữ phụ, sau đó bị cướp mất trong tích tắc, chuyện này ngược với ý trời mà, đúng không? Nam chính người ta kiên định không đổi, lòng dạ sắt son, sao lại bị nữ phụ dạy dỗ trong vòng một nốt nhạc cơ chứ?
Nữ phụ xuyên không không sửa chữa sai lầm trước kia còn giơ cao lá cờ báo thù, ngày ngày lấy việc hành hạ nam chính, nữ chính, đùa giỡn, cướp đoạt mấy người đàn ông trước đây vây quanh nữ chính làm thú vui. Rõ ràng là tâm lý biến thái thù hằn xã hội đây mà!
Sau khi căm phẫn phỉ nhổ trong lòng, Tần Cảnh bình tĩnh xem xét lại. Nếu không phải vì nguyên nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này lấy tên Tần Cảnh thì cô sẽ thấy ổn thôi. Có mấy ai không thích truyện về nhân vật chính xuôi chèo mát mái chứ?
Nhưng khó chịu thay, nhân vật chính lại trùng tên trùng họ với Tần Cảnh.
Cô phẫn nộ ngút trời gọi điện cho Viên Tử, kết quả điện thoại báo không gọi được. Chắc là cô nàng sợ bị mắng nên đã tắt máy từ lâu. Vì vậy cô chỉ còn cách gửi tin nhắn: Viên Tử, đừng có trốn! Tôi ra lệnh cho bà phải viết lại, nhất định phải viết cho nguyên nữ chính một kết cục xứng đáng. Nếu không tôi sẽ cho ông cụ nhà bà xem cuốn truyện nghiêm cấm thiếu nhi này ngay đấy! Để xem bà dám không!
Gửi tin nhắn xong, cơn giận của Tần Cảnh vẫn không nguôi nổi. Cô lăn lộn trằn trọc, quyết định sáng mai dậy phải mắng cho Viên Tử một trận mới được. Nhưng không ngờ rằng, khi cô tỉnh giấc, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc Tần Cảnh chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, QQ chợt nhấp nháy báo có tin nhắn của Viên Tử, cô bèn kích động mở ra xem. Vì nghỉ đông rảnh rỗi nên Viên Tử đã viết một bộ truyện lấy tên nữ chính là Tần Cảnh - cũng chính là tên cô!
Cô gái nào chẳng ôm mộng làm nữ chính, mà nữ chính Viên Tử viết còn dựa theo cuộc sống thật của chính Tần Cảnh nữa.
Trắng trẻo, sang chảnh, xinh đẹp, ôm mộng làm đạo diễn… cô có thể không kích động hay sao?
Hộp thoại xuất hiện, quả nhiên là cô ấy gửi tới một tệp tin tên là “Minh tinh tránh ra, nữ phụ muốn báo thù”.
Tần Cảnh vừa nhìn tiêu đề máu nóng đã sục sôi: Minh tinh cơ đấy, nữ phụ muốn báo thù nữa kìa, nhất định là tranh đấu rất khốc liệt, không bên nào chịu nhường bên nào rồi!
Sau khi cô nhận tập tin, hộp thoại còn hiện thêm một câu:
Viên Tử 22:33:33 17/03/2013: Tần Cảnh, gần đây thịnh hành văn nữ phụ, tôi viết thử một truyện xem thế nào. Thật ra bà là nữ chính, có điều, ừm, là nguyên nữ chính (*) thôi. Bà đừng choảng tôi đấy nhé! Tôi phắn đây! Vèo~~~
(*) Từ dùng để chỉ nữ chính ban đầu của một bộ văn nữ phụ. (Tất cả các chú thích trong truyện đều là của người dịch.)
Thế rồi, ảnh đại diện cười ngốc nghếch của Viên Tử lập tức tối thui.
Tần Cảnh không hay đọc truyện, ngu ngơ không hiểu, câu này nghĩa là thế nào. Văn nữ phụ là gì vậy? Còn cả nữ chính rồi nguyên nữ chính nữa? Con nhỏ này viết văn đến ngu người rồi à? Nữ phụ là nữ phụ, nữ chính là nữ chính, sao lại loạn xì ngầu lên thế này?
Nhưng Tần Cảnh không thèm quan tâm nhiều, cô lưu file vào di động rồi cuộn mình trong chăn, hăm hở nghiên cứu bộ truyện mà mình làm nữ chính.
Vài tiếng sau, cuối cùng Tần Cảnh cũng phát hiện ra mình đã bị lừa! Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch đây mà!
Không thể tin được đây còn là một bộ truyện “xôi thịt” nữa chứ! Không những phô bày mọi tư thế, thậm chí còn đủ mọi chiêu trò gợi tình các kiểu. Đã vậy văn phong còn tinh tế và sống động, cô đọc quên hết trời trăng, không nỡ bỏ xuống, thế nên cứ vừa đọc vừa tức muốn ói máu.
Câu chuyện chia thành phần nguyên gốc và phần truyện kể về quá trình sau khi một độc giả vô tình xuyên vào nhân vật nữ phụ Tập Vi Lam và được đặt tên là Minh tinh tránh ra.
Phần truyện gốc kể về nguyên nữ chính Tần Cảnh và nữ phụ Tập Vi Lam là hai chị em trong gia đình “rổ rá cạp lại” - tình tiết kiểu mẫu của hàng loạt phim thần tượng. Tần Cảnh là người chị kiên cường và lương thiện, có ông bố giàu sụ, anh nào anh nấy mê như điếu đổ, có giáo dục, có tài hoa, từng bước trở thành đạo diễn nổi tiếng. Còn Tập Vi Lam là cô em gái nham hiểm và độc ác, có bà mẹ hồ ly tinh lúc nào cũng ghen tỵ và muốn tranh đoạt hết thảy từ cô chị. Cuối cùng cô ta bán mình, trải qua đủ loại quy tắc ngầm để trở thành đại minh tinh.
Nam chính Doãn Thiên Dã có thân phận thần bí, hình như là con ông cháu cha, gia tộc nắm chức vị quan trọng. Cũng nhờ anh khích lệ và âm thầm giúp đỡ mọi lúc nên Tần Cảnh mới có thể chiến thắng được mưu kế thâm hiểm do Tập Vi Lam bày ra, trở thành đạo diễn.
Đến cuối truyện, Tập Vi Lam mơ được trở thành con dâu nhà giàu, không ngờ phim “nóng” của cô ta cùng hàng loạt ông chủ tai to mặt lớn bị phơi bày ngay tại đám cưới. Vừa không thể cưới chồng giàu lại không được làm minh tinh, cô ta trút giận vào Tần Cảnh, muốn đẩy Tần Cảnh xuống lầu, kết quả lại bất cẩn tự ngã chết.
Phần truyện gốc được tác giả Viên Tử khái quát trong chương đầu tiên, về sau không nhắc đến nữa.
Còn phần nữ phụ Minh tinh tránh ra lại dài vô kể. Độc giả không tên hy sinh oan uổng nào đó xuyên vào truyện trở thành Tập Vi Lam, thề phải trả thù Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã vì đã hủy hoại cuộc đời cô ta. (Tần Cảnh cảm thấy điều này phải bàn lại, không phải chính cô ta gieo gió gặt bão sao?)
Đầu tiên, cô ta cứu vớt hình tượng của mình trong suy nghĩ của cha dượng, còn cùng bà mẹ nham hiểm bày mưu tính kế, thành công thuyết phục cha dượng chia phân nửa số cổ phần công ty cho mình. Thế là cô ta tự đầu tư cho bộ phim mình đóng, không phải chịu quy tắc ngầm nữa.
Không chỉ vậy, cô ta còn có khả năng nhìn xa trông rộng, luôn đầu tư vào những bộ phim hay, mang lại doanh thu lớn, không những vơ vét được cả đống tiền mà tiếng tăm cũng nổi như cồn. (Vẫn phải bàn lại, có người cha nào thân thiết với con gái riêng của vợ hơn con gái ruột của mình không?)
Bước thứ hai, cô ta đắp nặn bản thân theo hình mẫu một người phụ nữ tự tin, thành đạt. (Hừm, làm gì có người phụ nữ tự tin nào lại ngày ngày nghĩ đến chuyện báo thù cơ chứ?) Đồng thời, cô ta còn giả vờ tử tế, tốt đẹp trước mặt mọi người, bao gồm nguyên nữ chính, khiến tất cả tin sái cổ. Khi cô ta đã được bao người yêu mến, nguyên nam chính cũng quay sang chết mê chết mệt cô ta.
Cô ta vui vẻ đùa giỡn nam chính, còn định cho nữ chính xem phim và ảnh của họ, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại không đành lòng, thế là tạm thời thu tay. Kết quả nam chính ra nước ngoài, nữ chính bị vứt bỏ còn khóc lóc kể lể nỗi tủi hờn với cô em nữ phụ cứ như hai người là tri kỉ vậy. (Ôi, nữ chính ngốc đến mức không nhận ra cô ta xấu xa đến vậy sao?)
Bước thứ ba, cô ta bồi dưỡng và khai thác nam phụ là vị đạo diễn tài năng An Nham. Sau khi nam chính bỏ đi, nữ chính bỗng dồn hết tâm trí về phía nam phụ, từ đó nhận ra mọi mặt tốt đẹp của anh ta, yêu anh ta nồng cháy, không tiếc đoạn tuyệt với gia đình, thế là lại có màn tranh giành tình cảm.
Trong truyện gốc, để nhấn mạnh sự gian truân của nữ phụ, nguyên nữ chính là một người tài sắc vẹn toàn, tình yêu, sự nghiệp, gia đình đều thuận lợi, còn nữ phụ phải phấn đấu vô cùng vất vả! Đã thế, phen này cô ta quyết hại nữ chính đến cùng. Cô ta bèn quyến rũ và xúi giục nam phụ, để nam phụ ngu ngốc ở bên nữ chính, giám sát, lợi dụng, lừa gạt tình cảm, đồng thời học ngón nghề đạo diễn từ nữ chính.
Cuối cùng, sau khi có được tình cảm của Tần Cảnh, anh ta lại vứt bỏ cô, trở thành tay sai đắc lực cho nữ phụ trong cả cuộc sống lẫn sự nghiệp.
Mấu chốt là nữ phụ muốn giành lại người đàn ông này từ trước nên nhất quyết không thể làm người thứ ba. Vì vậy cô ta nói với nam phụ rằng anh ta chỉ có thể yêu đương vụng trộm với nữ chính thôi, tuyệt đối không được phép công khai tình cảm. Nữ chính thấy đều là người trong giới cho nên cũng nhận lời.
Về sau, nữ chính bị vứt bỏ, nữ phụ chạy tới nói hai anh chị không công khai, tôi nào có biết gì đâu…
Tuy nữ chính tin lời cô ta nhưng vẫn ghen tuông gây khó khăn trăm bề, kết quả bị công ty khiển trách rồi giáng chức. Nhưng tác giả dường như thấy chưa đủ đã, còn ép nữ chính phải bán mình, chịu quy tắc ngầm để bò lên từng chút một.
Nữ chính vẫn yêu nam phụ, muốn giành lại anh ta nhưng không sao thành công. Nữ phụ còn cố tình lựa lúc ở phim trường nói cho nữ chính biết kế hoạch lừa gạt trước kia, kết quả nữ chính nổi cơn thịnh nộ đánh cô ta ngay tại trận.
Nữ phụ dùng khổ nhục kế khiến mọi người lên án nữ chính gay gắt, công ty đại diện của nữ chính cũng đóng băng cô. Vì muốn tiếp tục sự nghiệp đạo diễn, nữ chính lại bán mình, chịu quy tắc ngầm lần nữa, hoàn toàn trở thành phiên bản nữ phụ trong tiểu thuyết gốc.
(Người ta là nguyên nữ chính đấy, kiên định nghị lực, lễ nghi đầy mình, sao có thể dễ dàng ra tay đánh người như thế? Hơn nữa, làm gì có chuyện vừa gặp chút khó khăn đã bắt đầu chịu quy tắc ngầm chứ? Phẩm chất bất khuất của người ta bay biến đâu rồi?)
Kết cục là nữ phụ được hưởng cuộc sống hạnh phúc còn nguyên nữ chính thì “hương tan ngọc nát” trong cảnh phóng túng quá độ.
Đọc hết bản thảo, Tần Cảnh cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cô không tài nào hiểu nổi sao Tần Cảnh trong truyện lại phải chịu đựng mấy tình tiết vớ vẩn như thế? Không hề có phong thái của nguyên nữ chính gì cả.
Hóa ra văn nữ phụ là thế này đây, phải bôi xấu nữ chính đủ kiểu, phải ngược nữ chính đủ đường. Thật ra nếu đọc truyện nguyên nữ chính trở thành nữ phụ vẫn rất hay, nhưng nữ chính lại trùng tên trùng họ với Tần Cảnh nên cô cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Tại sao thể loại truyện này chỉ cần dựa vào thân phận nữ phụ là có thể hà hiếp nữ chính trắng trợn như thế? Hai chữ “nữ chính” kia còn có ý nghĩa gì nữa?
Nói dễ nghe là nguyên nữ chính, nhưng thật ra chỉ là nữ phụ thôi, không phải sao?
Mẹ kiếp, xem nữ chính hèn mọn, yếu đuối, thiểu năng, não tàn đến mức kia, các người cho rằng tác giả truyện gốc bị ngốc nên mới cho cô ta làm nữ chính đúng không?
Không phải độc giả xuyên vào nữ phụ nên tạo mối quan hệ tốt với nữ chính trước ư? Lẽ nào độc giả xuyên không không thích nữ chính à? Lẽ nào độc giả xuyên không không muốn cuộc sống hài hòa, hạnh phúc giữa nữ chính và nữ phụ sao? Ai lại chuyển thành trạng thái chiến đấu, chĩa súng máy vào mục tiêu sống là nữ chính mà bắn quét trước tiên chứ?
Cái cô nguyên nữ chính này quả thật còn bi thương, thảm khốc hơn nữ phụ trong truyện thông thường nhiều, đúng không?
Cứ nghĩ đi, nữ chính người ta đang yên đang lành, hoàn toàn vô tội không làm gì cả, kết quả nữ phụ mang vầng hào quang vạn năng vừa xuyên không đã lập tức trả thù. Với lại kể từ khi nữ phụ xuyên không, nguyên nữ chính phải chịu đủ cảnh bi thảm, trắc trở mọi bề. Phim lên sóng có tỷ suất thấp thì thôi, ngay cả nam chính cũng trở thành vật hy sinh bám váy nữ phụ, sau đó bị cướp mất trong tích tắc, chuyện này ngược với ý trời mà, đúng không? Nam chính người ta kiên định không đổi, lòng dạ sắt son, sao lại bị nữ phụ dạy dỗ trong vòng một nốt nhạc cơ chứ?
Nữ phụ xuyên không không sửa chữa sai lầm trước kia còn giơ cao lá cờ báo thù, ngày ngày lấy việc hành hạ nam chính, nữ chính, đùa giỡn, cướp đoạt mấy người đàn ông trước đây vây quanh nữ chính làm thú vui. Rõ ràng là tâm lý biến thái thù hằn xã hội đây mà!
Sau khi căm phẫn phỉ nhổ trong lòng, Tần Cảnh bình tĩnh xem xét lại. Nếu không phải vì nguyên nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này lấy tên Tần Cảnh thì cô sẽ thấy ổn thôi. Có mấy ai không thích truyện về nhân vật chính xuôi chèo mát mái chứ?
Nhưng khó chịu thay, nhân vật chính lại trùng tên trùng họ với Tần Cảnh.
Cô phẫn nộ ngút trời gọi điện cho Viên Tử, kết quả điện thoại báo không gọi được. Chắc là cô nàng sợ bị mắng nên đã tắt máy từ lâu. Vì vậy cô chỉ còn cách gửi tin nhắn: Viên Tử, đừng có trốn! Tôi ra lệnh cho bà phải viết lại, nhất định phải viết cho nguyên nữ chính một kết cục xứng đáng. Nếu không tôi sẽ cho ông cụ nhà bà xem cuốn truyện nghiêm cấm thiếu nhi này ngay đấy! Để xem bà dám không!
Gửi tin nhắn xong, cơn giận của Tần Cảnh vẫn không nguôi nổi. Cô lăn lộn trằn trọc, quyết định sáng mai dậy phải mắng cho Viên Tử một trận mới được. Nhưng không ngờ rằng, khi cô tỉnh giấc, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.