Chương 24
Cửu Nguyệt Hi
11/06/2017
Type: P.anh
Doãn Thiên Dã quyết định làm tài xế cho Tần Cảnh một lần, theo cô đến Giải trí Thịnh Hạ gửi bài dự thi. Bộ phận đạo diễn nằm trên tầng hai mươi mốt của cao ốc Thịnh Hạ. Sau khi thang ra khỏi thang máy, Tần Cảnh đi thẳng đến văn phòng đối ngoại, còn Doãn Thiên Dã nhớ ra Thịnh Hạ có vài đạo diễn là bạn của ba anh, nếu đã đến cũng nên đi thăm hỏi.
Thế là hai người tách ra, hẹn nửa giờ sau gặp ở bãi đỗ xe.
Tần Cảnh giao CD cho ban tổ chức cuộc thi, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình cuộc thi lần này. Hôm nay vừa khớp là hạn cuối đăng ký, vì vậy nửa tháng sau, kết quả bình chọn sẽ được công bố trên trang web chính thức. Ban giám khảo sẽ chọn ra mười đạo diễn tài năng mới. Mười người này sẽ được cấp kinh phí hai mươi triệu thành lập đoàn làm phim và sắm sửa thiết bị tiêu chuẩn, với sự trợ giúp của ngôi sao trực thuộc Thịnh Hạ, tiến hành chế tác phim điện ảnh chân chính.
Dĩ nhiên, những tác phẩm ấy đều thuộc quyền sở hữu của Thịnh Hạ. Ban tổ chức sẽ căn cứ vào các tiêu chuẩn như doanh thu, danh tiếng, lượt bình chọn trên mạng, kỹ thuật dựng phim để tuyển chọn ba hạng đầu, trở thành đạo diễn hợp đồng của Thịnh Hạ.
Tần Cảnh vốn ôm tâm trạng đi thi thử sức, không đạt giải sẽ quay về tích cực cống hiến, chờ đợi thời cơ chuyển sang bộ phận điện ảnh và truyền hình của Tinh Nguyệt. Tuy quanh co khúc khuỷu nhưng chỉ cần cố gắng, cô vẫn có thể thành công.
Nhưng khi đến Thịnh Hạ, cô mới phát hiện ra nơi này chính là thiên đường của điện ảnh và truyền hình. Họ phân công rõ ràng từng bộ phận đạo diễn, biên kịch, chạy cảnh, diễn viên… Trên màn hình thông báo là những thông tin chuyên nghiệp liên quan, nhân viên làm việc luôn chân luôn tay… Không khí thể hiện rõ sự nhiệt thành và nghiêm cẩn. Đây mới là nơi làm việc cô thật sự mong muốn.
Tâm trạng vốn thảnh thơi dường như bị khung cảnh rộng lớn mặc cá nhảy này lây nhiễm. Chỉ mới dạo quanh một vòng, Tần Cảnh đã cảm thấy kích động lạ thường, mong muốn đạt giải trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hít sâu vài hơi mà vẫn không ổn định được cảm xúc đột ngột ùa đến, Tần Cảnh bèn vào phòng vệ sinh rửa mặt để bình tĩnh hơn một chút. Nhưng thật không may, cúi xuống rửa mặt lại làm tuột dây áo lót, cô đành phải vào phòng toilet cài lại.
Đang lúc cởi áo, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tuần tới, chị phải đến thử vai bộ Minh tinh tránh ra của đạo diễn Thạch Tiểu Thương, hôm nay đến đây lấy tài liệu”.
Ặc, gần một tháng nay cô chưa hề gặp Tập Vi Lam ở Tinh Nguyệt, sao cô ta lại lởn vởn ở Thịnh Hạ thế này?
Kế đó là giọng nói xa lạ: “Vi Lam, chị bảo trợ lý đến lấy là được, sao phải nhọc công chạy đến làm gì?”.
Chắc hẳn đối phương là người hâm mộ rồi. Giọng Tập Vi Lam vô cùng dịu dàng: “Đúng lúc chị cần hỏi thêm đạo diễn Thạch về phương diện diễn xuất”.
“Chị Vi Lam nghiêm túc thật đấy, cố gắng lên nhé, em đi làm việc trước đây.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Cô gái bước trên đôi giày cao gót rời đi, cùng lúc ấy, điện thoại của Tập Vi Lam cũng đổ chuông thánh thót. Tần Cảnh đã cài xong áo lót, định khảng khái kéo cửa bước ra lại nghe thấy giọng nói buồn bực của Tập Vi Lam: “Mẹ, đương nhiên con muốn bán cổ phần, nhưng nhiều khi tiền bạc không phải là vấn đề”.
Bước chân Tần Cảnh lập tức khựng lại.
Sau phút yên ắng ngắn ngủi, giọng điệu Tập Vi Lam thoáng chút bực bội: “Con có tính toán của con, mẹ đừng quan tâm. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là bộ phim của đạo diễn Thạch Tiểu Thương”.
Đúng vậy, phim của đạo diễn Thạch Tiểu Thương luôn ăn khách, nếu nhận được lời khen của ông ấy, trở thành cộng sự của ông, tiến thân thành ngôi sao hạng nhất là chuyện không khó khăn gì.
“Vâng, con biết rồi, cứ như vậy trước đã.”
Tập Vi Lam cúp máy, tâm trạng khá bất an. Tuy cô ta từng đóng rất nhiều vai chính nhưng đều là tác phẩm tự đầu tư, không mấy nổi tiếng cũng không đi sâu vào lòng người, so với ngôi sao nữ khác thì bình thường hơn một chút.
Nhưng, Tập Vi Lam cười nhạt, từ trước đến nay, những gì cô ta muốn đều chưa từng tuột khỏi tay, việc gì phải sợ chứ! Dù lần này có thất bại, cùng lắm mai mốt cô ta tự đầu tư là được, bán đi 30% cổ phần Trường Ninh, cô ta muốn đầu tư bao nhiêu bộ phim kinh phí lớn cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Cửa ngăn toilet chỗ Tần Cảnh đứng bị hư, cái dấu trên cửa hiện màu xanh lục, vì vậy Tập Vi Lam không biết bên trong có người. Sau khi dặm lại lớp phấn, cô ta cứ thế xách ví đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng, Tần Cảnh tức tốc gọi cho Tô Hiền báo chuyện Tập Vi Lam muốn bán cổ phần. Tô Hiền nói: “Nếu là vậy thì chúng ta có thể thu mua lại số cổ phần trong tay cô ta”.
“Chỉ sợ không đơn giản vậy đâu.” Tần Cảnh thở dài, “Em và cô ta không phải chị em thân thiết gì cho cam, anh nhớ giúp em theo dõi sát sao hướng đi của cô ta nhé! Đúng rồi, còn phải chú ý đến xu hướng của mấy cổ phiếu lẻ khác, em cảm thấy chuyện này không đơn giản vậy đâu”.
“Anh biết rồi, có gì sẽ báo lại với em.”
Tần Cảnh kết thúc cuộc gọi, thấy đã đến giờ hẹn, cô chuẩn bị đi xuống lầu chờ Doãn Thiên Dã. Lúc đi ngang qua ai đó, cô có cảm giác người ta cứ nhìn chằm chằm về phía mình, cô hơi chần chừ quay đầu lại, bất ngờ phát hiện ra đối phương cũng đang mỉm cười nhìn cô. Hình như đó là Hoàn Mộ - ngôi sao tham gia kỳ đầu tiên của Chuyện ngôi sao phiên bản mới.
Kể từ khi tham gia chương trình, tần suất xuất hiện của Hoàn Mộ tăng chóng mặt, hiện tại đã không thể gọi cô ấy là ngôi sao hạng ba nữa rồi.
“Chào chị!” Hoàn Mộ nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, “Dạo này bận quá, em vẫn chưa có cơ hội ghé thăm cảm ơn chị”.
Tần Cảnh sửng sốt, không hiểu cho lắm.
Hoàn Mộ giải thích: “Thật ra, câu chuyện em kể trong kỳ đầu tiên của Chuyện ngôi sao không hợp với phong cách của chuyên mục lắm. Hì, tính tình em vốn tẻ nhạt, nhưng chị lại chọn câu chuyện của em, còn tốt bụng giúp em tìm chứng cứ nữa. Cảm ơn chị nhiều ạ!”.
Tần Cảnh cười đáp: “Không cần đâu, đó là chuyện tôi nên làm, tôi chỉ hoàn thành công việc của mình thôi”.
“Vì vậy, em không chỉ cảm ơn vì chuyện này.” Hoàn Mộ cảm kích, “Em biết xưa nay chị không đăng chuyện giả dối, em cảm ơn vì chị đã tin em”.
Tần Cảnh thoáng giật mình, Hoàn Mộ đưa cô một tấm danh thiếp: “Tần Cảnh, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, nhất định phải tìm em nhé!”.
Tần Cảnh nhận lấy, lại nhớ đến những gì Tập Vi Lam nói, bèn hỏi thêm: “Em đến đây vì muốn tham gia phim mới của đạo diễn Thạch Tiểu Thương à?”.
Hoàn Mộ gật đầu, vuốt vài sợi tóc phất phơ vén gọn qua tai: “Nhưng em hơi căng thẳng. Đạo diễn Thạch rất nghiêm khắc với diễn viên”.
“Tôi cũng xem qua nội dung tóm tắt của Minh tinh tránh ra rồi, cảm thấy rất hợp với phong cách của em. Với lại, nghe nói đạo diễn Thạch có ấn tượng rất tốt về em, thể hiện hết mình là được, cố gắng lên!”.
Mắt Hoàn Mộ sáng lấp lánh: “Vâng, cảm ơn chị”.
Tần Cảnh thật sự hi vọng cô Hoàn Mộ đơn thuần này có thể thành công, trên đường đến thang máy còn thầm chúc phúc cho cô ấy. Cứ phân tâm bước đi như vậy, cô không chú ý đến một người khác cũng định đến đây chào mình.
Cô đứng trong thang máy ngắm nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa kính, tâm trạng thảnh thơi đến lạ. Mà cách vài mét ngoài thang máy, Tô Man đi ngang qua đang nghiêng mình nhìn cô chìm trong ánh nắng óng ả.
Dạo trước Tô Man khá buồn phiền, cô ấy nên xin số điện thoại của Tần Cảnh mới phải, mãi mới tìm được người có liên hệ với Doãn Thiên Dã, kết quả lại bị ngắt quãng. Sau gần một tháng, không ngờ cô ấy lại gặp Tần Cảnh ở công ty. Nhưng cách dòng người tấp nập, cô ấy còn chưa kịp phản ứng, Tần Cảnh đã lơ đãng bước qua, vào thang máy đi xuống.
Trước khi cửa thang máy khép lại, Tô Man đang nghĩ có nên đuổi theo hay không thì trợ lý đã nhắc nhở: “Chị Tô, quản lý gọi điện thúc giục rồi đấy!”.
Tô Man hơi tiếc nuối, nhưng vẫn phải quay người bỏ đi.
Lúc Tần Cảnh xuống bãi đỗ xe, Doãn Thiên Dã đã ở đó rồi. Anh kinh ngạc nhìn cô hồi lâu: “Nộp đĩa thôi mà sao lâu thế hả?”.
Tần Cảnh bất đắc dĩ: “Chịu thôi, thấy nhiều sao nam quá nên lên cơn háo sắc”.
Doãn Thiên Dã vừa mở cửa xe cho cô vừa cúi đầu kề sát mặt cô, mỉm cười: “Vậy à? Bao giờ tôi thành siêu sao sẽ cho em ngắm cả ngày nhé?”.
“Có biết xấu hổ không vậy?” Tần Cảnh khẽ mắng, không hề khách sáo đẩy mặt anh ra, chui vào xe.
Có điều ngồi vào xe rồi lại phát hiện ra điều bất ổn. Dây áo lót chết tiệt kia lại bị tuột rồi, lần này chẳng hiểu sao ngay cả móc cài phía sau cũng bung ra nốt. Cả chiếc áo chỉ còn quai trái miễn cưỡng duy trì, phần khác hoàn toàn lơ lửng, cô có muốn vào nhà vệ sinh chỉnh lại cũng không được.
Doãn Thiên Dã đi qua bên kia vào xe, bất ngờ thấy Tần Cảnh đỏ mặt, đờ người ngồi với tư thế quái đản ở ghế lái phụ.
“Em sao nữa vậy?” Doãn Thiên Dã tò mò nhìn cô, thấy mặt cô có vẻ rối rắm, biểu cảm khổ sở khó nói thành lời, anh không khỏi nhăn mày. “Không phải lại viêm ruột thừa đấy chứ?”
… Lôi đâu ra nhiều người viêm ruột thừa như vậy? Tần Cảnh tức tối trừng mắt lườm anh.
Thấy cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng, Doãn Thiên Dã bật cười: “Không phải… Thế em lại đến ngày nữa đấy hả?”, nói xong còn ra vẻ như đã trả được thù rửa được nhục: “Lần trước em lừa tôi, lần này dù có là thật tôi cũng không đi mua giúp em đâu”.
Tần Cảnh thở dài bất đắc dĩ, cúi gằm mặt, nói lí nha lí nhí: “À, ờ…”. Cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ. “Hình như áo lót của tôi bị bung rồi.”
“Bung ra á?”
Phản ứng đầu tiên của Doãn Thiên Dã là nhếch môi, cảm thấy nên bàn lại cách dùng từ của Tần Cảnh mới được: “Ngực em nhỏ như vậy sao có thể làm bung áo ngực được?”.
Ánh mắt sắc lẻm như dao của Tần Cảnh liếc sang, cô hung dữ nói: “Cần tôi cởi ra cho anh xem không?”.
“Được!” Doãn Thiên Dã nhếch môi bỡn cợt, cười tươi roi rói, háo hức đồng ý.
Cuối cùng thấy Tần Cảnh gần như muốn nhào đến cắn mình, anh mới vội vàng đổi lại vẻ đứng đắn, vô cùng thành khẩn nói: “Vậy em vào phòng vệ sinh đi, tôi chờ em”.
Nhưng Tần Cảnh vẫn bất động, thầm khóc trong lòng. Ôi, làm sao nói ra chuyện này được đây?
Doãn Thiên Dã thấy cô bi ai cúi đầu, hình như mặt càng lúc càng đỏ liền bối rối: “Em… sao thế hả?”.
Tần Cảnh gần như muốn khóc, ấm ức nói: “Móc sau lưng và quai áo đều bị tuột hết rồi, bây giờ tôi không cử động được”. Lỡ như đi được nửa đường, áo lót rơi ra thì sao?
Doãn Thiên Dã ngây dại, anh cũng đỏ mặt, ngượng ngùng nói khẽ: “Vậy phải làm sao? Cài lại… ngay trong xe à?”.
Mặt Tần Cảnh nóng như đổ lửa, dù cô có vén hết áo lên cũng chỉ có thể cài lại dây lưng, nhưng móc quai phía sau thì bó tay. Trừ phi cô cởi áo ra, kéo áo lót xuống.
Giờ phút này, Tần Cảnh đã mắc cỡ đến mức không biết nhìn đi đâu, khuôn mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Có thể cài giúp tôi không, tôi không vòng tay ra sau được”.
Doãn Thiên Dã sửng sốt hơn nữa, lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai anh cũng đỏ gay. Anh im lặng hồi lâu, sau đó mới nới dây an toàn nhích về phía cô. Thấy cô vẫn cúi đầu rầy ra, anh mới nhỏ giọng ra lệnh: “Ghé qua đây!”.
Tần Cảnh ngoan ngoãn nghiêng người về phía lồng ngực anh. Cần gạt số chặn chân cô lại, không kề sát được, cô đành nhấc chân quỳ trên ghế, nhích về phía anh. Đến lúc khoảng cách đã đủ gần mới cúi đầu, run run cởi nút áo.
Không gian trong xe chật hẹp mà riêng tư, Doãn Thiên Dã nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ ửng của Tần Cảnh, không sao dời mắt đi được. Trong thoáng chốc, anh có ý nghĩ quái lạ. Nếu anh vuốt ve khuôn mặt cô, làn da hẳn là mịn màng lắm nhỉ? Đúng rồi, còn hơi nóng nữa. Nhưng có nóng thế nào cũng không bằng nhiệt độ lòng bàn tay anh hiện giờ.
Trời ạ, sao đột nhiên lại nóng rực thế này?
Cổ họng anh cháy khát, cảm thấy họ không nên ở gần nhau như vậy, anh không nên nhìn cô đắm đuối như thế. Nhưng khi nhác thấy bàn tay cô đang cởi nút áo, trái tim anh bất giác đập rộn rã, ánh mắt cũng không thể khống chế được nữa, dần dần rơi xuống, nhìn cô đã cởi đến nút áo thứ ba.
Chiếc áo lộ ra một khe nhỏ, phần còn lại không che chắn được làn da láng mịn trắng ngần và đường cong cám dỗ trước ngực cô. Ánh sáng khác biệt giữa trong và ngoài xe in lên ngực cô cái bóng bí ẩn hút hồn người.
Hơi thở anh vô thức trở nên nặng nề hơn. Không thể nhìn tiếp nữa! Doãn Thiên Dã cố hết sức quay đầu đi, lặng lẽ rối loạn, hít vài hơi thật sâu cũng không thể ổn định lại trái tim đang đập liên hồi.
Cảm giác tự giễu bỗng lướt qua đầu anh. Quái đản, lần trước đến quán bar nhìn mấy cô nàng còn hở hang hơn cả cô, thậm chí có mấy cô còn cố ý nhào vào lòng anh, cọ xát cọ xát, vậy mà anh không hề có phản ứng. Chẳng phải cô đã đập nát hứng thú của anh với phụ nữ rồi sao? Huống chi là cô gái này? Đâu thể có chuyện đó chứ!
Tuy năm ấy anh thấy hơi tiếc nuối nhưng vô cùng chắc chắn tình cảm của anh đối với cô đã trở thành tình bạn, chỉ giới hạn ở mức bạn bè thanh mai trúc mã thôi. Sao bây giờ anh lại muốn hôn cô thế này? Cũng không chỉ hiện tại, hình như lúc trước cũng từng có lúc rung động thoáng qua.
Có một lần, cô nhào vào lòng anh thầm rơi lệ; rất nhiều lần, cô giả bộ dịu dàng giở trò dụ dỗ anh; và nhiều hơn cả là cảnh tượng cô nghiêm túc chỉ cho anh thấy chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt. Còn có rất nhiều buổi tối anh ngả mình trên sô pha xem ti vi, cô ngồi trên chiếc thảm bên bàn trà nghịch máy tính. Thỉnh thoảng anh quay sang nhìn cô, cảm thấy cô lúc yên tĩnh lúc tinh nghịch như vậy đáng yêu biết nhường nào…
Rất nhiều việc lúc xảy ra tưởng chừng là lẽ đương nhiên nhưng sau này nghĩ kỹ lại mới thấy thật khó để nói rõ ràng.
Tần Cảnh giờ phút này cũng mang cảm giác như thế. Đầu óc cô như mất khống chế, đột nhiên nhớ lại từng chi tiết từng trải qua với anh, thế là tim đập như trống vỗ. Anh nghiêng người về phía cô như thế, hơi thở mạnh mẽ và dịu dàng phả vào mặt cô, bủa vây lấy cô tầng tầng lớp lớp.
Đúng là anh đã thay đổi, hương vị trở nên nồng nàn, không còn như tên nhóc thường cãi nhau với cô nữa mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và nam tính rồi. Mùi hương trên người anh dù là hương xà bông thơm mát sáng sớm hay là hương nước hoa thoang thoảng thường ngày, thật ra cô đều thích.
Tần Cảnh nhắm mắt, ngừng dòng suy nghĩ lan man, chỉnh cổ áo rồi kéo xuống khỏi bả vai, không dám đưa mắt nhìn anh mà chỉ cúi đầu nói khẽ: “Xong rồi”.
Tim hai người đều đập thình thịch, cố gắng không lên tiếng nhiều, như thể làm vậy sẽ che giấu được cảm xúc nơi đáy lòng họ.
Doãn Thiên Dã khẽ thở hắt, ôm cơ thể mảnh mai của cô vào lòng. Tần Cảnh đụng nhẹ vào vai anh, sợ anh vướng víu lại cố gắng kéo cổ áo xuống.
Một tay Doãn Thiên Dã cẩn thận cầm quai áo bị tuột, tay kia chuẩn bị luồn vào tìm viền áo lót, kết quả áo cô vẫn hơi chật. Giọng anh khàn khàn pha chút lúng túng: “Ừm… có thể… phải cởi thêm một nút nữa”.
Tần Cảnh cởi thêm một nút áo. Doãn Thiên Dã nhìn chằm chằm vào bả vai trần trụi của cô, hồn vía lại bay đến tận phương trời nào. Cô cởi hờ áo, dịu dàng tựa vào lòng anh, có trời mới biết anh phải kiềm chế đến mức nào.
Áo cô buông lơi thêm một chút, tay Doãn Thiên Dã cứng đờ, người cũng căng thẳng khác thường, rầy rà hồi lâu mới cài lại được cái móc màu hồng vào dây áo.
Tiếp theo là móc gài sau lưng. Hình như áo lót hơi chật, muốn cài lại, Doãn Thiên Dã không khỏi chạm vào làn da mịn màng của Tần Cảnh. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa đàn ông và phụ nữ khiến lòng dạ hai người đều thoáng nhộn nhạo.
Anh cảm thấy Tần Cảnh khẽ run, mà trong phút chốc đó, tim anh cũng râm ran. Kết quả, anh càng luống cuống hơn, cài thế nào cũng không vào, khiến tốc độ của anh chậm lại. Còn Tần Cảnh bị anh giam trong vòng tay với tư thế quỳ nghiêng như thế, cơ thể cũng dần dần mỏi nhừ.
Vào khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy hơi thở của anh đem lại cảm giác an toàn, cả người bất giác thả lỏng, rất muốn nhoài trên người anh, tựa đầu vào vai anh, ngoan ngoãn nằm yên, an phận phó mặc bờ lưng cho ngón tay anh. Hay là dựa gần một chút nữa, cũng đâu có sao nhỉ!
Lúc Doãn Thiên Dã đang sốt ruột cài chiếc móc nhỏ xíu hành hạ ý chí người khác thì bỗng cảm thấy bả vai và lồng ngực đón nhận một áp lực quen thuộc. Cô lặng lẽ gục vào lòng anh rồi. Vì thế, anh không cần gài chiếc móc này nữa phải không?
Thời khắc đó, anh thoáng giật mình, đôi môi mỏng len lén nhoẻn lên một đường cong vui vẻ. Nhưng tuy anh đã cố ý chậm lại tốc độ, cái móc kia cũng không thể giúp anh thêu hoa, cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Anh nhẹ nhàng kéo lại áo giúp cô, ngón tay lướt khẽ qua da thịt cô. Chỉnh áo xong, anh lại cúi xuống, ngón tay đẹp như nghệ sĩ dương cầm cài lại từng nút áo từ dưới lên trên, trước sau khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Tần Cảnh không cự tuyệt, đỏ mặt ngoan ngoãn chờ anh cài hết nút áo giúp cô mới ngồi lại ngay ngắn, thắt dây an toàn lại.
Suốt quãng đường, hai người không nói với nhau tiếng nào. Không khí trong xe huyền bí và kỳ diệu nhưng không hề có sự lúng túng, như thể đó là giao hẹn ngầm giữa hai người vậy. Không biết chạy mất bao lâu, xe anh đã tiến vào hầm đỗ xe của trung tâm thương mại Trường Ninh.
Tần Cảnh thấy lạ: “Đến đây làm gì?”.
Doãn Thiên Dã không nhìn cô, ngại ngùng vuốt mũi, ậm ừ nói: “Tôi cảm thấy dù ngực em nhỏ nhưng hình như áo lót của em còn nhỏ hơn. Nếu đã đi ngang qua đây thì mua cái mới luôn cho rồi. Với cả trên tầng thượng có nhà hàng xoay, mua quần áo xong nhân tiện ăn tối luôn”.
Tần Cảnh không hề bứt rứt vì câu nói đầu của anh mà lập tức nở nụ cười hồ ly độc quyền: “Anh muốn mời tôi ăn tối sao? Siêu sao có tiền rồi nhỉ?”.
Doãn Thiên Dã trợn trừng mắt nhìn cô ba giây, cố ý khiến cô sợ. Khi đã trêu được cô, anh mới hài lòng cười rộ: “Nói thật cho em biết nhé, bởi vì ký hợp đồng với công ty nên mới có tiền. Tuy không đủ mua xe cho em nhưng mời em ăn cơm và mua vài cái áo vẫn dư sức”.
Lòng Tần Cảnh ấm áp nhưng vẫn cứng miệng: “Cũng đúng, tôi tốt với anh thế mà anh chưa mời tôi được bữa cơm nào đâu”.
Doãn Thiên Dã nhăn mặt, vò rối tóc cô: “Tần Cảnh, em không biết ngượng mồm à?”.
Tầng hai trung tâm thương mại chuyên bán trang phục nữ và trang sức. Hai người đi vào một cửa hàng bán đồ lót, cô bán hàng vừa thấy cặp trai xinh gái đẹp trông khá giả thì lập tức tươi cười chào đón: “Xin hỏi anh muốn mua áo lót cho bạn gái phải không ạ?”.
Doãn Thiên Dã câm nín, Tần Cảnh im lìm. Nhưng lạ là hai người đều không có ý giải thích. Doãn Thiên Dã gật đầu, kéo Tần Cảnh đi vào.
Cô bán hàng rất ân cần: “Vậy xin hỏi hai anh chị muốn mua loại đồ lót gợi cảm hay là đồ lót tình thú ạ?”.
Doãn Thiên Dã á khẩu, Tần Cảnh câm nín. Cô cảm thấy để Doãn Thiên Dã dẫn cô đi mua đồ lót chính là lựa chọn sai lầm. Hơn nữa, giây sau còn sai lầm hơi cả giây trước, bởi vì một giây sau, Doãn Thiên Dã gian xảo nhìn Tần Cảnh, thản nhiên cất lời: “Bình thường là được rồi, dáng vóc cô ấy không đẹp, mặc đồ lót tình thú không nhìn nổi đâu”.
Sau phút sửng sốt, cô nhân viên bật cười: “Anh nói đùa phải không, rõ ràng dáng chị ấy rất đẹp mà”.
Tần Cảnh nhất thời không có lối thoát, thoáng có ý nghĩ không phục: “Ai nói tôi mặc không đẹp hả?”.
Ánh mắt Doãn Thiên Dã sáng rực: “Vậy sao?”.
Anh chỉ vào một bộ đồ lót tình thú màu đỏ mỏng tang trên người ma-nơ-canh, nói: “Vậy em thử bộ này cho tôi xem đi!”.
Lúc này, Tần Cảnh mới biết mình đã mắc mưu của anh rồi, đỏ mặt quay đầu nhìn bộ đồ lót bằng vải voan hoàn toàn không có tác dụng che chắn kia. Còn Doãn Thiên Dã cười vô cùng xấu xa, hết sức đắc ý.
Cô bán hàng còn tự cho rằng mình rất thức thời, châm thêm một câu: “Mắt thẩm mĩ của anh chuẩn quá ạ, đó là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng bọn em đấy! Chị ấy mặc vào đảm bảo quyến rũ chết người. Chỗ em có phòng thử đồ lớn, hay là anh đưa bạn gái đi thử xem thế nào ạ?”.
Doãn Thiên Dã cúi đầu, kề sát gương mặt đỏ bừng của Tần Cảnh, giọng nói trầm lắng như cung đàn: “Có muốn tôi đi vào thử cùng em, cho em chút ý kiến không?”.
“Thử cái đầu anh ấy!” Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, lườm anh sắc lẻm mới quay người đi đến nơi khác chọn cho mình mấy chiếc áo lót.
Lúc nhân viên bán hàng đi vào phòng thử đồ điều chỉnh giúp còn khen ngợi không ngớt: “Người yêu chị đẹp trai quá, mà chị cũng đẹp nữa. Sao lại xứng đôi thế cơ chứ?”.
Tần Cảnh cười lấy lệ, không trả lời. Trong lòng chợt lướt qua một ý nghĩ kỳ lạ, thật ra thì… có lẽ… họ rất xứng đôi nhỉ? Cô lắc đầu, cảm thấy hôm nay mình lạ lùng quá, thế là nhanh chóng ép buộc bản thân gạt bỏ ý nghĩ này.
Chọn xong áo lót, Doãn Thiên Dã tính tiền, cùng cô đi ra khỏi cửa hàng. Trên đường đến thang máy, họ đi ngang qua một quầy trang sức. Tần Cảnh lơ đãng nhìn sang, bất ngờ bắt gặp An Nham.
Doãn Thiên Dã quyết định làm tài xế cho Tần Cảnh một lần, theo cô đến Giải trí Thịnh Hạ gửi bài dự thi. Bộ phận đạo diễn nằm trên tầng hai mươi mốt của cao ốc Thịnh Hạ. Sau khi thang ra khỏi thang máy, Tần Cảnh đi thẳng đến văn phòng đối ngoại, còn Doãn Thiên Dã nhớ ra Thịnh Hạ có vài đạo diễn là bạn của ba anh, nếu đã đến cũng nên đi thăm hỏi.
Thế là hai người tách ra, hẹn nửa giờ sau gặp ở bãi đỗ xe.
Tần Cảnh giao CD cho ban tổ chức cuộc thi, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình cuộc thi lần này. Hôm nay vừa khớp là hạn cuối đăng ký, vì vậy nửa tháng sau, kết quả bình chọn sẽ được công bố trên trang web chính thức. Ban giám khảo sẽ chọn ra mười đạo diễn tài năng mới. Mười người này sẽ được cấp kinh phí hai mươi triệu thành lập đoàn làm phim và sắm sửa thiết bị tiêu chuẩn, với sự trợ giúp của ngôi sao trực thuộc Thịnh Hạ, tiến hành chế tác phim điện ảnh chân chính.
Dĩ nhiên, những tác phẩm ấy đều thuộc quyền sở hữu của Thịnh Hạ. Ban tổ chức sẽ căn cứ vào các tiêu chuẩn như doanh thu, danh tiếng, lượt bình chọn trên mạng, kỹ thuật dựng phim để tuyển chọn ba hạng đầu, trở thành đạo diễn hợp đồng của Thịnh Hạ.
Tần Cảnh vốn ôm tâm trạng đi thi thử sức, không đạt giải sẽ quay về tích cực cống hiến, chờ đợi thời cơ chuyển sang bộ phận điện ảnh và truyền hình của Tinh Nguyệt. Tuy quanh co khúc khuỷu nhưng chỉ cần cố gắng, cô vẫn có thể thành công.
Nhưng khi đến Thịnh Hạ, cô mới phát hiện ra nơi này chính là thiên đường của điện ảnh và truyền hình. Họ phân công rõ ràng từng bộ phận đạo diễn, biên kịch, chạy cảnh, diễn viên… Trên màn hình thông báo là những thông tin chuyên nghiệp liên quan, nhân viên làm việc luôn chân luôn tay… Không khí thể hiện rõ sự nhiệt thành và nghiêm cẩn. Đây mới là nơi làm việc cô thật sự mong muốn.
Tâm trạng vốn thảnh thơi dường như bị khung cảnh rộng lớn mặc cá nhảy này lây nhiễm. Chỉ mới dạo quanh một vòng, Tần Cảnh đã cảm thấy kích động lạ thường, mong muốn đạt giải trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hít sâu vài hơi mà vẫn không ổn định được cảm xúc đột ngột ùa đến, Tần Cảnh bèn vào phòng vệ sinh rửa mặt để bình tĩnh hơn một chút. Nhưng thật không may, cúi xuống rửa mặt lại làm tuột dây áo lót, cô đành phải vào phòng toilet cài lại.
Đang lúc cởi áo, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tuần tới, chị phải đến thử vai bộ Minh tinh tránh ra của đạo diễn Thạch Tiểu Thương, hôm nay đến đây lấy tài liệu”.
Ặc, gần một tháng nay cô chưa hề gặp Tập Vi Lam ở Tinh Nguyệt, sao cô ta lại lởn vởn ở Thịnh Hạ thế này?
Kế đó là giọng nói xa lạ: “Vi Lam, chị bảo trợ lý đến lấy là được, sao phải nhọc công chạy đến làm gì?”.
Chắc hẳn đối phương là người hâm mộ rồi. Giọng Tập Vi Lam vô cùng dịu dàng: “Đúng lúc chị cần hỏi thêm đạo diễn Thạch về phương diện diễn xuất”.
“Chị Vi Lam nghiêm túc thật đấy, cố gắng lên nhé, em đi làm việc trước đây.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Cô gái bước trên đôi giày cao gót rời đi, cùng lúc ấy, điện thoại của Tập Vi Lam cũng đổ chuông thánh thót. Tần Cảnh đã cài xong áo lót, định khảng khái kéo cửa bước ra lại nghe thấy giọng nói buồn bực của Tập Vi Lam: “Mẹ, đương nhiên con muốn bán cổ phần, nhưng nhiều khi tiền bạc không phải là vấn đề”.
Bước chân Tần Cảnh lập tức khựng lại.
Sau phút yên ắng ngắn ngủi, giọng điệu Tập Vi Lam thoáng chút bực bội: “Con có tính toán của con, mẹ đừng quan tâm. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là bộ phim của đạo diễn Thạch Tiểu Thương”.
Đúng vậy, phim của đạo diễn Thạch Tiểu Thương luôn ăn khách, nếu nhận được lời khen của ông ấy, trở thành cộng sự của ông, tiến thân thành ngôi sao hạng nhất là chuyện không khó khăn gì.
“Vâng, con biết rồi, cứ như vậy trước đã.”
Tập Vi Lam cúp máy, tâm trạng khá bất an. Tuy cô ta từng đóng rất nhiều vai chính nhưng đều là tác phẩm tự đầu tư, không mấy nổi tiếng cũng không đi sâu vào lòng người, so với ngôi sao nữ khác thì bình thường hơn một chút.
Nhưng, Tập Vi Lam cười nhạt, từ trước đến nay, những gì cô ta muốn đều chưa từng tuột khỏi tay, việc gì phải sợ chứ! Dù lần này có thất bại, cùng lắm mai mốt cô ta tự đầu tư là được, bán đi 30% cổ phần Trường Ninh, cô ta muốn đầu tư bao nhiêu bộ phim kinh phí lớn cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Cửa ngăn toilet chỗ Tần Cảnh đứng bị hư, cái dấu trên cửa hiện màu xanh lục, vì vậy Tập Vi Lam không biết bên trong có người. Sau khi dặm lại lớp phấn, cô ta cứ thế xách ví đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng, Tần Cảnh tức tốc gọi cho Tô Hiền báo chuyện Tập Vi Lam muốn bán cổ phần. Tô Hiền nói: “Nếu là vậy thì chúng ta có thể thu mua lại số cổ phần trong tay cô ta”.
“Chỉ sợ không đơn giản vậy đâu.” Tần Cảnh thở dài, “Em và cô ta không phải chị em thân thiết gì cho cam, anh nhớ giúp em theo dõi sát sao hướng đi của cô ta nhé! Đúng rồi, còn phải chú ý đến xu hướng của mấy cổ phiếu lẻ khác, em cảm thấy chuyện này không đơn giản vậy đâu”.
“Anh biết rồi, có gì sẽ báo lại với em.”
Tần Cảnh kết thúc cuộc gọi, thấy đã đến giờ hẹn, cô chuẩn bị đi xuống lầu chờ Doãn Thiên Dã. Lúc đi ngang qua ai đó, cô có cảm giác người ta cứ nhìn chằm chằm về phía mình, cô hơi chần chừ quay đầu lại, bất ngờ phát hiện ra đối phương cũng đang mỉm cười nhìn cô. Hình như đó là Hoàn Mộ - ngôi sao tham gia kỳ đầu tiên của Chuyện ngôi sao phiên bản mới.
Kể từ khi tham gia chương trình, tần suất xuất hiện của Hoàn Mộ tăng chóng mặt, hiện tại đã không thể gọi cô ấy là ngôi sao hạng ba nữa rồi.
“Chào chị!” Hoàn Mộ nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, “Dạo này bận quá, em vẫn chưa có cơ hội ghé thăm cảm ơn chị”.
Tần Cảnh sửng sốt, không hiểu cho lắm.
Hoàn Mộ giải thích: “Thật ra, câu chuyện em kể trong kỳ đầu tiên của Chuyện ngôi sao không hợp với phong cách của chuyên mục lắm. Hì, tính tình em vốn tẻ nhạt, nhưng chị lại chọn câu chuyện của em, còn tốt bụng giúp em tìm chứng cứ nữa. Cảm ơn chị nhiều ạ!”.
Tần Cảnh cười đáp: “Không cần đâu, đó là chuyện tôi nên làm, tôi chỉ hoàn thành công việc của mình thôi”.
“Vì vậy, em không chỉ cảm ơn vì chuyện này.” Hoàn Mộ cảm kích, “Em biết xưa nay chị không đăng chuyện giả dối, em cảm ơn vì chị đã tin em”.
Tần Cảnh thoáng giật mình, Hoàn Mộ đưa cô một tấm danh thiếp: “Tần Cảnh, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, nhất định phải tìm em nhé!”.
Tần Cảnh nhận lấy, lại nhớ đến những gì Tập Vi Lam nói, bèn hỏi thêm: “Em đến đây vì muốn tham gia phim mới của đạo diễn Thạch Tiểu Thương à?”.
Hoàn Mộ gật đầu, vuốt vài sợi tóc phất phơ vén gọn qua tai: “Nhưng em hơi căng thẳng. Đạo diễn Thạch rất nghiêm khắc với diễn viên”.
“Tôi cũng xem qua nội dung tóm tắt của Minh tinh tránh ra rồi, cảm thấy rất hợp với phong cách của em. Với lại, nghe nói đạo diễn Thạch có ấn tượng rất tốt về em, thể hiện hết mình là được, cố gắng lên!”.
Mắt Hoàn Mộ sáng lấp lánh: “Vâng, cảm ơn chị”.
Tần Cảnh thật sự hi vọng cô Hoàn Mộ đơn thuần này có thể thành công, trên đường đến thang máy còn thầm chúc phúc cho cô ấy. Cứ phân tâm bước đi như vậy, cô không chú ý đến một người khác cũng định đến đây chào mình.
Cô đứng trong thang máy ngắm nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa kính, tâm trạng thảnh thơi đến lạ. Mà cách vài mét ngoài thang máy, Tô Man đi ngang qua đang nghiêng mình nhìn cô chìm trong ánh nắng óng ả.
Dạo trước Tô Man khá buồn phiền, cô ấy nên xin số điện thoại của Tần Cảnh mới phải, mãi mới tìm được người có liên hệ với Doãn Thiên Dã, kết quả lại bị ngắt quãng. Sau gần một tháng, không ngờ cô ấy lại gặp Tần Cảnh ở công ty. Nhưng cách dòng người tấp nập, cô ấy còn chưa kịp phản ứng, Tần Cảnh đã lơ đãng bước qua, vào thang máy đi xuống.
Trước khi cửa thang máy khép lại, Tô Man đang nghĩ có nên đuổi theo hay không thì trợ lý đã nhắc nhở: “Chị Tô, quản lý gọi điện thúc giục rồi đấy!”.
Tô Man hơi tiếc nuối, nhưng vẫn phải quay người bỏ đi.
Lúc Tần Cảnh xuống bãi đỗ xe, Doãn Thiên Dã đã ở đó rồi. Anh kinh ngạc nhìn cô hồi lâu: “Nộp đĩa thôi mà sao lâu thế hả?”.
Tần Cảnh bất đắc dĩ: “Chịu thôi, thấy nhiều sao nam quá nên lên cơn háo sắc”.
Doãn Thiên Dã vừa mở cửa xe cho cô vừa cúi đầu kề sát mặt cô, mỉm cười: “Vậy à? Bao giờ tôi thành siêu sao sẽ cho em ngắm cả ngày nhé?”.
“Có biết xấu hổ không vậy?” Tần Cảnh khẽ mắng, không hề khách sáo đẩy mặt anh ra, chui vào xe.
Có điều ngồi vào xe rồi lại phát hiện ra điều bất ổn. Dây áo lót chết tiệt kia lại bị tuột rồi, lần này chẳng hiểu sao ngay cả móc cài phía sau cũng bung ra nốt. Cả chiếc áo chỉ còn quai trái miễn cưỡng duy trì, phần khác hoàn toàn lơ lửng, cô có muốn vào nhà vệ sinh chỉnh lại cũng không được.
Doãn Thiên Dã đi qua bên kia vào xe, bất ngờ thấy Tần Cảnh đỏ mặt, đờ người ngồi với tư thế quái đản ở ghế lái phụ.
“Em sao nữa vậy?” Doãn Thiên Dã tò mò nhìn cô, thấy mặt cô có vẻ rối rắm, biểu cảm khổ sở khó nói thành lời, anh không khỏi nhăn mày. “Không phải lại viêm ruột thừa đấy chứ?”
… Lôi đâu ra nhiều người viêm ruột thừa như vậy? Tần Cảnh tức tối trừng mắt lườm anh.
Thấy cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng, Doãn Thiên Dã bật cười: “Không phải… Thế em lại đến ngày nữa đấy hả?”, nói xong còn ra vẻ như đã trả được thù rửa được nhục: “Lần trước em lừa tôi, lần này dù có là thật tôi cũng không đi mua giúp em đâu”.
Tần Cảnh thở dài bất đắc dĩ, cúi gằm mặt, nói lí nha lí nhí: “À, ờ…”. Cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ. “Hình như áo lót của tôi bị bung rồi.”
“Bung ra á?”
Phản ứng đầu tiên của Doãn Thiên Dã là nhếch môi, cảm thấy nên bàn lại cách dùng từ của Tần Cảnh mới được: “Ngực em nhỏ như vậy sao có thể làm bung áo ngực được?”.
Ánh mắt sắc lẻm như dao của Tần Cảnh liếc sang, cô hung dữ nói: “Cần tôi cởi ra cho anh xem không?”.
“Được!” Doãn Thiên Dã nhếch môi bỡn cợt, cười tươi roi rói, háo hức đồng ý.
Cuối cùng thấy Tần Cảnh gần như muốn nhào đến cắn mình, anh mới vội vàng đổi lại vẻ đứng đắn, vô cùng thành khẩn nói: “Vậy em vào phòng vệ sinh đi, tôi chờ em”.
Nhưng Tần Cảnh vẫn bất động, thầm khóc trong lòng. Ôi, làm sao nói ra chuyện này được đây?
Doãn Thiên Dã thấy cô bi ai cúi đầu, hình như mặt càng lúc càng đỏ liền bối rối: “Em… sao thế hả?”.
Tần Cảnh gần như muốn khóc, ấm ức nói: “Móc sau lưng và quai áo đều bị tuột hết rồi, bây giờ tôi không cử động được”. Lỡ như đi được nửa đường, áo lót rơi ra thì sao?
Doãn Thiên Dã ngây dại, anh cũng đỏ mặt, ngượng ngùng nói khẽ: “Vậy phải làm sao? Cài lại… ngay trong xe à?”.
Mặt Tần Cảnh nóng như đổ lửa, dù cô có vén hết áo lên cũng chỉ có thể cài lại dây lưng, nhưng móc quai phía sau thì bó tay. Trừ phi cô cởi áo ra, kéo áo lót xuống.
Giờ phút này, Tần Cảnh đã mắc cỡ đến mức không biết nhìn đi đâu, khuôn mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Có thể cài giúp tôi không, tôi không vòng tay ra sau được”.
Doãn Thiên Dã sửng sốt hơn nữa, lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai anh cũng đỏ gay. Anh im lặng hồi lâu, sau đó mới nới dây an toàn nhích về phía cô. Thấy cô vẫn cúi đầu rầy ra, anh mới nhỏ giọng ra lệnh: “Ghé qua đây!”.
Tần Cảnh ngoan ngoãn nghiêng người về phía lồng ngực anh. Cần gạt số chặn chân cô lại, không kề sát được, cô đành nhấc chân quỳ trên ghế, nhích về phía anh. Đến lúc khoảng cách đã đủ gần mới cúi đầu, run run cởi nút áo.
Không gian trong xe chật hẹp mà riêng tư, Doãn Thiên Dã nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ ửng của Tần Cảnh, không sao dời mắt đi được. Trong thoáng chốc, anh có ý nghĩ quái lạ. Nếu anh vuốt ve khuôn mặt cô, làn da hẳn là mịn màng lắm nhỉ? Đúng rồi, còn hơi nóng nữa. Nhưng có nóng thế nào cũng không bằng nhiệt độ lòng bàn tay anh hiện giờ.
Trời ạ, sao đột nhiên lại nóng rực thế này?
Cổ họng anh cháy khát, cảm thấy họ không nên ở gần nhau như vậy, anh không nên nhìn cô đắm đuối như thế. Nhưng khi nhác thấy bàn tay cô đang cởi nút áo, trái tim anh bất giác đập rộn rã, ánh mắt cũng không thể khống chế được nữa, dần dần rơi xuống, nhìn cô đã cởi đến nút áo thứ ba.
Chiếc áo lộ ra một khe nhỏ, phần còn lại không che chắn được làn da láng mịn trắng ngần và đường cong cám dỗ trước ngực cô. Ánh sáng khác biệt giữa trong và ngoài xe in lên ngực cô cái bóng bí ẩn hút hồn người.
Hơi thở anh vô thức trở nên nặng nề hơn. Không thể nhìn tiếp nữa! Doãn Thiên Dã cố hết sức quay đầu đi, lặng lẽ rối loạn, hít vài hơi thật sâu cũng không thể ổn định lại trái tim đang đập liên hồi.
Cảm giác tự giễu bỗng lướt qua đầu anh. Quái đản, lần trước đến quán bar nhìn mấy cô nàng còn hở hang hơn cả cô, thậm chí có mấy cô còn cố ý nhào vào lòng anh, cọ xát cọ xát, vậy mà anh không hề có phản ứng. Chẳng phải cô đã đập nát hứng thú của anh với phụ nữ rồi sao? Huống chi là cô gái này? Đâu thể có chuyện đó chứ!
Tuy năm ấy anh thấy hơi tiếc nuối nhưng vô cùng chắc chắn tình cảm của anh đối với cô đã trở thành tình bạn, chỉ giới hạn ở mức bạn bè thanh mai trúc mã thôi. Sao bây giờ anh lại muốn hôn cô thế này? Cũng không chỉ hiện tại, hình như lúc trước cũng từng có lúc rung động thoáng qua.
Có một lần, cô nhào vào lòng anh thầm rơi lệ; rất nhiều lần, cô giả bộ dịu dàng giở trò dụ dỗ anh; và nhiều hơn cả là cảnh tượng cô nghiêm túc chỉ cho anh thấy chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt. Còn có rất nhiều buổi tối anh ngả mình trên sô pha xem ti vi, cô ngồi trên chiếc thảm bên bàn trà nghịch máy tính. Thỉnh thoảng anh quay sang nhìn cô, cảm thấy cô lúc yên tĩnh lúc tinh nghịch như vậy đáng yêu biết nhường nào…
Rất nhiều việc lúc xảy ra tưởng chừng là lẽ đương nhiên nhưng sau này nghĩ kỹ lại mới thấy thật khó để nói rõ ràng.
Tần Cảnh giờ phút này cũng mang cảm giác như thế. Đầu óc cô như mất khống chế, đột nhiên nhớ lại từng chi tiết từng trải qua với anh, thế là tim đập như trống vỗ. Anh nghiêng người về phía cô như thế, hơi thở mạnh mẽ và dịu dàng phả vào mặt cô, bủa vây lấy cô tầng tầng lớp lớp.
Đúng là anh đã thay đổi, hương vị trở nên nồng nàn, không còn như tên nhóc thường cãi nhau với cô nữa mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và nam tính rồi. Mùi hương trên người anh dù là hương xà bông thơm mát sáng sớm hay là hương nước hoa thoang thoảng thường ngày, thật ra cô đều thích.
Tần Cảnh nhắm mắt, ngừng dòng suy nghĩ lan man, chỉnh cổ áo rồi kéo xuống khỏi bả vai, không dám đưa mắt nhìn anh mà chỉ cúi đầu nói khẽ: “Xong rồi”.
Tim hai người đều đập thình thịch, cố gắng không lên tiếng nhiều, như thể làm vậy sẽ che giấu được cảm xúc nơi đáy lòng họ.
Doãn Thiên Dã khẽ thở hắt, ôm cơ thể mảnh mai của cô vào lòng. Tần Cảnh đụng nhẹ vào vai anh, sợ anh vướng víu lại cố gắng kéo cổ áo xuống.
Một tay Doãn Thiên Dã cẩn thận cầm quai áo bị tuột, tay kia chuẩn bị luồn vào tìm viền áo lót, kết quả áo cô vẫn hơi chật. Giọng anh khàn khàn pha chút lúng túng: “Ừm… có thể… phải cởi thêm một nút nữa”.
Tần Cảnh cởi thêm một nút áo. Doãn Thiên Dã nhìn chằm chằm vào bả vai trần trụi của cô, hồn vía lại bay đến tận phương trời nào. Cô cởi hờ áo, dịu dàng tựa vào lòng anh, có trời mới biết anh phải kiềm chế đến mức nào.
Áo cô buông lơi thêm một chút, tay Doãn Thiên Dã cứng đờ, người cũng căng thẳng khác thường, rầy rà hồi lâu mới cài lại được cái móc màu hồng vào dây áo.
Tiếp theo là móc gài sau lưng. Hình như áo lót hơi chật, muốn cài lại, Doãn Thiên Dã không khỏi chạm vào làn da mịn màng của Tần Cảnh. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa đàn ông và phụ nữ khiến lòng dạ hai người đều thoáng nhộn nhạo.
Anh cảm thấy Tần Cảnh khẽ run, mà trong phút chốc đó, tim anh cũng râm ran. Kết quả, anh càng luống cuống hơn, cài thế nào cũng không vào, khiến tốc độ của anh chậm lại. Còn Tần Cảnh bị anh giam trong vòng tay với tư thế quỳ nghiêng như thế, cơ thể cũng dần dần mỏi nhừ.
Vào khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy hơi thở của anh đem lại cảm giác an toàn, cả người bất giác thả lỏng, rất muốn nhoài trên người anh, tựa đầu vào vai anh, ngoan ngoãn nằm yên, an phận phó mặc bờ lưng cho ngón tay anh. Hay là dựa gần một chút nữa, cũng đâu có sao nhỉ!
Lúc Doãn Thiên Dã đang sốt ruột cài chiếc móc nhỏ xíu hành hạ ý chí người khác thì bỗng cảm thấy bả vai và lồng ngực đón nhận một áp lực quen thuộc. Cô lặng lẽ gục vào lòng anh rồi. Vì thế, anh không cần gài chiếc móc này nữa phải không?
Thời khắc đó, anh thoáng giật mình, đôi môi mỏng len lén nhoẻn lên một đường cong vui vẻ. Nhưng tuy anh đã cố ý chậm lại tốc độ, cái móc kia cũng không thể giúp anh thêu hoa, cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Anh nhẹ nhàng kéo lại áo giúp cô, ngón tay lướt khẽ qua da thịt cô. Chỉnh áo xong, anh lại cúi xuống, ngón tay đẹp như nghệ sĩ dương cầm cài lại từng nút áo từ dưới lên trên, trước sau khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Tần Cảnh không cự tuyệt, đỏ mặt ngoan ngoãn chờ anh cài hết nút áo giúp cô mới ngồi lại ngay ngắn, thắt dây an toàn lại.
Suốt quãng đường, hai người không nói với nhau tiếng nào. Không khí trong xe huyền bí và kỳ diệu nhưng không hề có sự lúng túng, như thể đó là giao hẹn ngầm giữa hai người vậy. Không biết chạy mất bao lâu, xe anh đã tiến vào hầm đỗ xe của trung tâm thương mại Trường Ninh.
Tần Cảnh thấy lạ: “Đến đây làm gì?”.
Doãn Thiên Dã không nhìn cô, ngại ngùng vuốt mũi, ậm ừ nói: “Tôi cảm thấy dù ngực em nhỏ nhưng hình như áo lót của em còn nhỏ hơn. Nếu đã đi ngang qua đây thì mua cái mới luôn cho rồi. Với cả trên tầng thượng có nhà hàng xoay, mua quần áo xong nhân tiện ăn tối luôn”.
Tần Cảnh không hề bứt rứt vì câu nói đầu của anh mà lập tức nở nụ cười hồ ly độc quyền: “Anh muốn mời tôi ăn tối sao? Siêu sao có tiền rồi nhỉ?”.
Doãn Thiên Dã trợn trừng mắt nhìn cô ba giây, cố ý khiến cô sợ. Khi đã trêu được cô, anh mới hài lòng cười rộ: “Nói thật cho em biết nhé, bởi vì ký hợp đồng với công ty nên mới có tiền. Tuy không đủ mua xe cho em nhưng mời em ăn cơm và mua vài cái áo vẫn dư sức”.
Lòng Tần Cảnh ấm áp nhưng vẫn cứng miệng: “Cũng đúng, tôi tốt với anh thế mà anh chưa mời tôi được bữa cơm nào đâu”.
Doãn Thiên Dã nhăn mặt, vò rối tóc cô: “Tần Cảnh, em không biết ngượng mồm à?”.
Tầng hai trung tâm thương mại chuyên bán trang phục nữ và trang sức. Hai người đi vào một cửa hàng bán đồ lót, cô bán hàng vừa thấy cặp trai xinh gái đẹp trông khá giả thì lập tức tươi cười chào đón: “Xin hỏi anh muốn mua áo lót cho bạn gái phải không ạ?”.
Doãn Thiên Dã câm nín, Tần Cảnh im lìm. Nhưng lạ là hai người đều không có ý giải thích. Doãn Thiên Dã gật đầu, kéo Tần Cảnh đi vào.
Cô bán hàng rất ân cần: “Vậy xin hỏi hai anh chị muốn mua loại đồ lót gợi cảm hay là đồ lót tình thú ạ?”.
Doãn Thiên Dã á khẩu, Tần Cảnh câm nín. Cô cảm thấy để Doãn Thiên Dã dẫn cô đi mua đồ lót chính là lựa chọn sai lầm. Hơn nữa, giây sau còn sai lầm hơi cả giây trước, bởi vì một giây sau, Doãn Thiên Dã gian xảo nhìn Tần Cảnh, thản nhiên cất lời: “Bình thường là được rồi, dáng vóc cô ấy không đẹp, mặc đồ lót tình thú không nhìn nổi đâu”.
Sau phút sửng sốt, cô nhân viên bật cười: “Anh nói đùa phải không, rõ ràng dáng chị ấy rất đẹp mà”.
Tần Cảnh nhất thời không có lối thoát, thoáng có ý nghĩ không phục: “Ai nói tôi mặc không đẹp hả?”.
Ánh mắt Doãn Thiên Dã sáng rực: “Vậy sao?”.
Anh chỉ vào một bộ đồ lót tình thú màu đỏ mỏng tang trên người ma-nơ-canh, nói: “Vậy em thử bộ này cho tôi xem đi!”.
Lúc này, Tần Cảnh mới biết mình đã mắc mưu của anh rồi, đỏ mặt quay đầu nhìn bộ đồ lót bằng vải voan hoàn toàn không có tác dụng che chắn kia. Còn Doãn Thiên Dã cười vô cùng xấu xa, hết sức đắc ý.
Cô bán hàng còn tự cho rằng mình rất thức thời, châm thêm một câu: “Mắt thẩm mĩ của anh chuẩn quá ạ, đó là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng bọn em đấy! Chị ấy mặc vào đảm bảo quyến rũ chết người. Chỗ em có phòng thử đồ lớn, hay là anh đưa bạn gái đi thử xem thế nào ạ?”.
Doãn Thiên Dã cúi đầu, kề sát gương mặt đỏ bừng của Tần Cảnh, giọng nói trầm lắng như cung đàn: “Có muốn tôi đi vào thử cùng em, cho em chút ý kiến không?”.
“Thử cái đầu anh ấy!” Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, lườm anh sắc lẻm mới quay người đi đến nơi khác chọn cho mình mấy chiếc áo lót.
Lúc nhân viên bán hàng đi vào phòng thử đồ điều chỉnh giúp còn khen ngợi không ngớt: “Người yêu chị đẹp trai quá, mà chị cũng đẹp nữa. Sao lại xứng đôi thế cơ chứ?”.
Tần Cảnh cười lấy lệ, không trả lời. Trong lòng chợt lướt qua một ý nghĩ kỳ lạ, thật ra thì… có lẽ… họ rất xứng đôi nhỉ? Cô lắc đầu, cảm thấy hôm nay mình lạ lùng quá, thế là nhanh chóng ép buộc bản thân gạt bỏ ý nghĩ này.
Chọn xong áo lót, Doãn Thiên Dã tính tiền, cùng cô đi ra khỏi cửa hàng. Trên đường đến thang máy, họ đi ngang qua một quầy trang sức. Tần Cảnh lơ đãng nhìn sang, bất ngờ bắt gặp An Nham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.