Chương 9
Cửu Nguyệt Hi
08/05/2017
Type: Lion Write
Tần Cảnh đã không còn đường trốn nữa, cô quay đầu đi, hoàn toàn không biết giờ phút này phải làm sao mới thoát được. Nhưng người đàn ông này lại không biết xấu hổ mà ôm rịt lấy cô, cố ý phả hơi nóng vào tai cô, khiến cô không sao kiềm chế nổi cơn run đang lan ra khắp người. Thậm chí ngón tay anh ta còn vô thức vuốt ve cổ tay cô.
Tần Cảnh quan sát kỹ lưỡng, khoảng cách giữa hai người quá gần, cô không thể nào đá mạnh vào nơi mấu chốt của anh ta được, phải làm sao đây?
Cô liếc nhìn cổ anh ta, còn đang nghĩ xem liệu cô nên cắn tên dê xồm này một phát không thì hai tay đã được cởi trói. Tần Cảnh sững sờ. Giây sau, anh ta đứng lên cười nhạt: “Còn ngồi thừ ra đó làm gì? Chẳng lẽ thất vọng rồi?”.
Tần Cảnh trừng mắt nhìn anh ta rồi nhanh chóng đứng dậy, ỉu xìu nói: “Không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây”.
Việt Trạch thờ ơ “ừ” một tiếng, thấy cô đi thẳng về phía cửa phòng, bỗng hỏi: “Tại sao Thư Miểu lại muốn hại cô?”.
Tần Cảnh thầm thở dài, sao tên này cố chấp thế nhỉ? Cô bèn miễn cưỡng đáp: “Cô ta tưởng tôi giật bồ của cô ta”, dứt lời bèn kéo cửa bỏ đi.
***
Cuối tuần là sinh nhật của bà nội Doãn Thiên Dã, Tần Chính đến nhà họ Doãn thăm bà, bảo Tần Cảnh cùng đi.
Sau khi nhận được tin, Tần Cảnh vội vàng lật nhật ký của Tần Cảnh trước kia bổ sung kiến thức. Cô rút ra kết luận, bà nội Doãn Thiên Dã thuộc kiểu người cả đời thuận buồm xuôi gió, hồi bé có cha thương yêu, lúc trẻ có chồng cưng chiều, trung niên được con trai quan tâm, về già thêm cháu trai hiếu thảo. Đương nhiên, tính tình của bà vô cùng đáng yêu xởi lởi, sáu mươi, bảy mươi tuổi vẫn không khá gì trẻ con. Với lại, nghe nói bà rất thích Tần Cảnh.
Thế nên, sau khi gập quyển nhật ký lại, Tần Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Tính tình người già hệt trẻ con, dỗ ngọt một chút là được. Nhưng mấu chốt là mỗi khi đến sinh nhật bà, Tần Cảnh khi trước đều tự nướng một chiếc bánh ngọt nhân hồ đào mang đến.
Chuyện này thì cô bó tay thật rồi. Tần Cảnh toàn năng trước kia làm thế nào nhỉ? Lại còn biết làm bánh ngọt kiểu Âu nữa đấy! Hơn nữa, lúc ba gọi điện cũng dặn dò cô nhớ mang theo bánh.
Ôi, cô điên lên mất!
Tần Cảnh loay hoay hết cả ngày thứ Bảy, sau N thành phẩm thất bại mới miễn cưỡng làm được một chiếc bánh hồ đào tàm tạm, trông cũng có vẻ ngon lành như bánh ngọt trong tủ kính của mấy cửa hàng bánh bình thường. Tần Cảnh hận không thể quay quanh nó chụo vô số tấm hình đăng lên mạng khoe cho bồ!
Ngày hôm sau, Tần Cảnh mang bánh ngọt đến nhà bà nội Doãn Thiên Dã với cảm giác thành tựu tràn trề trong lồng ngực.
Ông bà Doãn không sống cùng con trai và con dâu mà ở trong căn nhà xưa tại khu phố cổ, sân nhà rộng rãi có cây hòe lâu năm, xà cột chạm khắc in dấu thời gian đậm nét cổ kính. Trong đình có chú chó đang mải mê vờn hoa bắt bướm, chim tước hót réo rắt trong lồng tre trên hành lang.
Tần Cảnh tới hơi sớm. Giờ này, ba cô vẫn chưa đến. Ông bà Doãn đã nhiều năm không gặp Tần Cảnh, hôm nay thấy cô thì vui vẻ vô cùng, kéo cô trò chuyện một lúc lâu, quan tâm hỏi han đủ thứ, từ cuộc sống đến công việc.
Họ tán gẫu được nửa chừng thì bắt gặp Doãn Tùng và Doãn Thiên Dã đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Tần Cảnh, Doãn Tùng nở nụ cười ấm áp: “Tiểu Cảnh cũng đến rồi à?”.
Còn Doãn Thiên Dã sắc mặt đã không tốt rồi, trông thấy Tần Cảnh lại càng sầm sì, chắc hẳn vừa bị ba dạy dỗ cho một bài.
Tần Cảnh vờ như không thấy anh, cười vui vẻ chào bác Doãn.
Bà nội thấy Doãn Thiên Dã không vui liền cau mày với Doãn Tùng: “Hai cha con nhà này, vừa ngồi với nhau đã không yên ổn rồi. Hiếm lắm Thiên Dã mới về nhà một lần, con mắng nó làm gì? Doãn Thị nhiều nhân viên như vậy không đủ cho con mắng hay sao, về nhà còn làm điệu bộ ông chủ lớn gì nữa”.
Tần Cảnh giả ngốc uống trà.
Doãn Tùng rất vô tội: “Mẹ! Mẹ lại bị thằng nhãi ranh này lừa rồi. Con có mắng nó câu nào đâu, nó giả bộ tội nghiệp trước mặt mẹ thôi. Mẹ không biết đấy chứ, bây giờ thấy mẹ mắng con, trong lòng nó đang vui lắm đấy!”.
Doãn Thiên Dã im lặng, tập trung biểu hiện tâm trạng u sầu của mình.
“Cháu mẹ mà mẹ không hiểu à?” Bà Doãn lập tức xua tay ngắt lời Doãn Tùng, “Dù sao sau này con cũng ít mắng nó đi! Cái kiểu giáo dục của con cũng không đúng đâu”.
Lúc Tần Cảnh thầm nghĩ bà cụ bênh vực cháu trai không hề nhẹ thì bà cụ suy nghĩ linh hoạt đã lập tức nói chân thành: “Thật đấy! Mẹ thấy tất cả là vì con giống hệt gã Đường Tăng trong phim Châu Tinh Trì đó. Lải nhải rõ nhiều, kích thích tâm lý phản nghịch của nó, nó mới thành ra thế này”.
Tần Cảnh bị sặc trà, nín cười đến mức đỏ bừng mặt, ho sù sụ.
Lần này, mặt Doãn Thiên Dã đã đen như đít nồi: “Bà nội, trả quà lại cho con đi!”.
Bà cụ lườm anh, không thèm ngó ngàng, quay sang hỏi Tần Cảnh: “Tiểu Cảnh à, giờ con vẫn chưa có bạn trai phải không? Để bà giới thiệu mấy người làm quen nhé? Con yên tâm, người bà ưng đều có gia cảnh trong sạch, nhân phẩm bảo đảm. Con có cần hẹn xem mặt trước không?”.
Tần Cảnh lặng thinh. Sao ở đâu xem mắt cũng là đề tài muôn thuở của người lớn vậy? Trong cuộc sống hiện thực, cô chưa tốt nghiệp đại học cũng đã bị người nhà giục đi xem mắt rồi. Xuyên vào tiểu thuyết, vừa mới chia tay với An Nham thì ai nhìn thấy cô cũng hỏi thăm tình hình yêu đương. Ôi xã hội này, phụ nữ không yêu thì chết à…
Hơn nữa, bây giờ, cô đâu có tâm trí nào để yêu đương cơ chứ! Nhưng cô biết người lớn để ý nhất là việc này. Bà Doãn chỉ xuất phát từ lòng quan tâm đơn thuần mà thôi, có điều lúc cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã nghe thấy giọng điệu quái gở của Doãn Thiên Dã.
“Bà nội, bà không biết bây giờ Tần Cảnh tinh ranh thế nào đâu. Bà đừng mang con nhỏ hung dữ này đi gây họa cho mấy đứa cháu của bạn tốt bà làm gì.”
Tần Cảnh chưa kịp nói câu nào thì Doãn Tùng đã khiển trách thay cô: “Doãn Thiên Dã, con nói chuyện đàng hoàng đi!”.
Lần này, bà cụ không bênh anh nữa: “Thằng này, nói bậy bạ gì thế? Tiểu Cảnh rất tốt, bà rất quý con bé. Nếu không phải tại cái tên tệ hại như con, Tiểu Cảnh đã thành cháu dâu của bà rồi. Nhưng mà giờ con thế này, bà nội cũng không nỡ để Tiểu Cảnh bị con bắt nạt đâu. Thế nên bà không ủng hộ Tiểu Cảnh với con, không thì lại cho con cơ hội vùi dập một cô gái tốt thế này”.
Tần Cảnh rất xấu hổ. Bà ơi, hình như bà lạc đề rồi…
Chắc là bà cụ gần đây đã xem nhiều phim thần tượng, tiếp tục mơ mộng: “Bà thấy con đang ghen tuông vì bà muốn giới thiệu Tiểu Cảnh cho người khác thì có! Nhưng đâu có cách nào khác, tên nhóc con mới là tai họa đấy!”.
Gương mặt tuấn tú của Doãn Thiên Dã xám xịt, than trời trách đất: “Làm ơn đi! Không ai muốn ở với cô ấy đâu. Con còn sợ bà cô này gây họa cho con nữa kìa. Và thích giới thiệu cho ai thì cứ giới thiệu đi, mau chóng gả đứa cháu gái bảo bối này của bà đi, đừng quan tâm đến thằng cháu hoang không phải máu mủ ruột rà như con nữa, thích bôi xấu con thế nào cũng được”.
Doãn Tùng cau mày: “Doãn Thiên Dã, con nói chuyện với bà nội thế hả?”.
Doãn Thiên Dã bị đả kích liên tục, tâm trạng đã tệ lắm rồi, nghĩ đến nỗi bực dọc mấy ngày qua liền sẵn giọng: “Bà nội còn chưa nói, ba nổi nóng gì chứ? Ba suốt ngày mắng mỏ con thế này thế kia đã đủ rồi, sao còn mang đến một Tần Cảnh hành hạ con. Con là con trai của ba đấy, vậy mà ba nỡ đối xử với con như vậy”.
“Đó là do cái tên nhãi nhép như mày suốt ngày ăn không ngồi rồi, ăn chơi đàng điếm.”
“Cũng là nhờ chủ tịch Doãn dạy dỗ mà ra cả!”
Sự tình nghiêm trọng rồi đây! Bà cụ trố mắt nghẹn lời, chưa nghĩ ra một câu trọn vẹn, Doãn Tùng đã nổi cơn tam bành, quay người tìm cây gậy gỗ của bà. Bà cụ quýnh đến mức không biết làm sao cho phải, Tần Cảnh đành để ông bà ngồi đó, bản thân vội vàng nhào đến giành lấy cây gậy kia.
Nhưng đã muộn một bước, Doãn Tùng cầm gậy định đanh Doãn Thiên Dã một trận: “Hôm nay, tao phải đánh chết thằng ranh này!”.
Doãn Thiên Dã không thèm trốn chạy, hùng hổ nói: “Thằng ranh này là con ba đấy!”.
“Anh nói ít một câu đi!” Tần Cảnh quát Doãn Thiên Dã, lại vội vàng cười với Doãn Tùng: “Bác trai, thôi bỏ đi…”.
“Tiểu Cảnh, con tránh ra!” – “Tần Cảnh, em tránh ra!”
Hai cha con đồng thanh, người Tần Cảnh bất giác run lên. Cô thật oan ức mà!
Nhưng bên kia, bà nội đã rối hết cả lên, cô có chết cũng không thể tránh ra, nếu không chỉ sợ đánh nhau thật mất. Cô vội hô lên: “Bác Doãn, anh Thiên Dã không có ý đó đâu. Bác…”.
“Tôi có ý đó đấy!” Doãn Thiên Dã phía sau Tần Cảnh rất có trách nhiệm, giọng nói đanh thép, kiên quyết không chịu khuất phục.
Một giây sau, chiếc gậy trong tay Doãn Tùng đã giáng mạnh xuống. Tần Cảnh hoảng hốt, cuống quýt ngăn cản nhưng bị Doãn Thiên Dã kéo ra. Cây gậy nện xuống vai anh, tiếng gỗ va vào xương vai trầm đục, vang rõ đến rùng cả mình.
Sao bác Doãn lại ra tay nặng đến vậy cơ chứ? Tần Cảnh giật thót, thấy bác Doãn định vung gậy lần nữa liền lật đật kéo Doãn Thiên Dã ra sau lưng mình, che trước mặt anh, sợ hãi nói: “Một cái là đủ rồi ạ, bác Doãn đừng đánh nữa, bị thương thật đấy ạ!”.
“Nó đáng bị đánh!” Doãn Tùng giận dữ: “Tiểu Cảnh, con mau tránh ra! Hôm nay bác phải dạy dỗ thằng ranh này mới được”.
Thế là Doãn Thiên Dã phối hợp rướn người đến, vươn đầu ra, chỉ vào: “Đây, ba nhìn kĩ đi, đánh vào đây này!”.
“Ôi… Đừng!” Tần Cảnh vội bật dậy, ôm lấy đầu Doãn Thiên Dã bảo vệ.
Doãn Tùng thấy con trai khiêu khích mình như vậy thì càng nổi giận, tuy không dám đánh vào đầu anh nhưng gậy gỗ lại nhanh chóng giáng liên tiếp vào đùi anh.
Hức… Ai bảo chân anh dài làm gì…
Tần Cảnh vừa phải ngăn gậy của Doãn Tùng, vừa phải cản cái tên Doãn Thiên Dã nhất mực thích xông lên: “Bác Doãn, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”.
Mấy con vẹt đậu bên cửa sổ nghiêng đầu trông sang, chốc chốc lại vỗ cánh phành phạch. Mấy chú chó chó chạy qua chạy lại trong phòng khách, lát lát lại sủa vài tiếng gâu gâu góp vui. Cảnh tượng này chỉ có thể nói là chim bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng.
Ngoài sân bỗng dậy tiếng còi xe, Tần Cảnh như thấy cứu tinh, vội nói: “Ba con đến, bác Doãn đừng… đừng đánh nữa!”.
Lúc này, Doãn Tùng và Doãn Thiên Dã mới thôi lườm nguýt nhau.
Bà cụ Doãn tức đến mức mím môi, trợn mắt trừng hai người nọ, quát tháo: “Lần sau còn như vậy, mẹ sẽ phạt hai cha con quỳ từ đường một ngày đấy!”.
Doãn Tùng vừa mới cất cây gậy đi, Tần Chính và Tập Quyên đã bước vào nhà, tiếng cười nói vọng lại từ đằng xa: “Chúc bác gái sinh nhật vui vẻ ạ!”.
“Vui vẻ! Vui vẻ!”
Bà Doãn thấy Tần Chính thì cười không sao khép miệng được.
Lời còn chưa dứt, phía sau lại truyền đến một giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ ạ!”.
Tần Cảnh sửng sốt. Tập Vi Lam cũng đến sao?
Tần Cảnh đã không còn đường trốn nữa, cô quay đầu đi, hoàn toàn không biết giờ phút này phải làm sao mới thoát được. Nhưng người đàn ông này lại không biết xấu hổ mà ôm rịt lấy cô, cố ý phả hơi nóng vào tai cô, khiến cô không sao kiềm chế nổi cơn run đang lan ra khắp người. Thậm chí ngón tay anh ta còn vô thức vuốt ve cổ tay cô.
Tần Cảnh quan sát kỹ lưỡng, khoảng cách giữa hai người quá gần, cô không thể nào đá mạnh vào nơi mấu chốt của anh ta được, phải làm sao đây?
Cô liếc nhìn cổ anh ta, còn đang nghĩ xem liệu cô nên cắn tên dê xồm này một phát không thì hai tay đã được cởi trói. Tần Cảnh sững sờ. Giây sau, anh ta đứng lên cười nhạt: “Còn ngồi thừ ra đó làm gì? Chẳng lẽ thất vọng rồi?”.
Tần Cảnh trừng mắt nhìn anh ta rồi nhanh chóng đứng dậy, ỉu xìu nói: “Không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây”.
Việt Trạch thờ ơ “ừ” một tiếng, thấy cô đi thẳng về phía cửa phòng, bỗng hỏi: “Tại sao Thư Miểu lại muốn hại cô?”.
Tần Cảnh thầm thở dài, sao tên này cố chấp thế nhỉ? Cô bèn miễn cưỡng đáp: “Cô ta tưởng tôi giật bồ của cô ta”, dứt lời bèn kéo cửa bỏ đi.
***
Cuối tuần là sinh nhật của bà nội Doãn Thiên Dã, Tần Chính đến nhà họ Doãn thăm bà, bảo Tần Cảnh cùng đi.
Sau khi nhận được tin, Tần Cảnh vội vàng lật nhật ký của Tần Cảnh trước kia bổ sung kiến thức. Cô rút ra kết luận, bà nội Doãn Thiên Dã thuộc kiểu người cả đời thuận buồm xuôi gió, hồi bé có cha thương yêu, lúc trẻ có chồng cưng chiều, trung niên được con trai quan tâm, về già thêm cháu trai hiếu thảo. Đương nhiên, tính tình của bà vô cùng đáng yêu xởi lởi, sáu mươi, bảy mươi tuổi vẫn không khá gì trẻ con. Với lại, nghe nói bà rất thích Tần Cảnh.
Thế nên, sau khi gập quyển nhật ký lại, Tần Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Tính tình người già hệt trẻ con, dỗ ngọt một chút là được. Nhưng mấu chốt là mỗi khi đến sinh nhật bà, Tần Cảnh khi trước đều tự nướng một chiếc bánh ngọt nhân hồ đào mang đến.
Chuyện này thì cô bó tay thật rồi. Tần Cảnh toàn năng trước kia làm thế nào nhỉ? Lại còn biết làm bánh ngọt kiểu Âu nữa đấy! Hơn nữa, lúc ba gọi điện cũng dặn dò cô nhớ mang theo bánh.
Ôi, cô điên lên mất!
Tần Cảnh loay hoay hết cả ngày thứ Bảy, sau N thành phẩm thất bại mới miễn cưỡng làm được một chiếc bánh hồ đào tàm tạm, trông cũng có vẻ ngon lành như bánh ngọt trong tủ kính của mấy cửa hàng bánh bình thường. Tần Cảnh hận không thể quay quanh nó chụo vô số tấm hình đăng lên mạng khoe cho bồ!
Ngày hôm sau, Tần Cảnh mang bánh ngọt đến nhà bà nội Doãn Thiên Dã với cảm giác thành tựu tràn trề trong lồng ngực.
Ông bà Doãn không sống cùng con trai và con dâu mà ở trong căn nhà xưa tại khu phố cổ, sân nhà rộng rãi có cây hòe lâu năm, xà cột chạm khắc in dấu thời gian đậm nét cổ kính. Trong đình có chú chó đang mải mê vờn hoa bắt bướm, chim tước hót réo rắt trong lồng tre trên hành lang.
Tần Cảnh tới hơi sớm. Giờ này, ba cô vẫn chưa đến. Ông bà Doãn đã nhiều năm không gặp Tần Cảnh, hôm nay thấy cô thì vui vẻ vô cùng, kéo cô trò chuyện một lúc lâu, quan tâm hỏi han đủ thứ, từ cuộc sống đến công việc.
Họ tán gẫu được nửa chừng thì bắt gặp Doãn Tùng và Doãn Thiên Dã đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Tần Cảnh, Doãn Tùng nở nụ cười ấm áp: “Tiểu Cảnh cũng đến rồi à?”.
Còn Doãn Thiên Dã sắc mặt đã không tốt rồi, trông thấy Tần Cảnh lại càng sầm sì, chắc hẳn vừa bị ba dạy dỗ cho một bài.
Tần Cảnh vờ như không thấy anh, cười vui vẻ chào bác Doãn.
Bà nội thấy Doãn Thiên Dã không vui liền cau mày với Doãn Tùng: “Hai cha con nhà này, vừa ngồi với nhau đã không yên ổn rồi. Hiếm lắm Thiên Dã mới về nhà một lần, con mắng nó làm gì? Doãn Thị nhiều nhân viên như vậy không đủ cho con mắng hay sao, về nhà còn làm điệu bộ ông chủ lớn gì nữa”.
Tần Cảnh giả ngốc uống trà.
Doãn Tùng rất vô tội: “Mẹ! Mẹ lại bị thằng nhãi ranh này lừa rồi. Con có mắng nó câu nào đâu, nó giả bộ tội nghiệp trước mặt mẹ thôi. Mẹ không biết đấy chứ, bây giờ thấy mẹ mắng con, trong lòng nó đang vui lắm đấy!”.
Doãn Thiên Dã im lặng, tập trung biểu hiện tâm trạng u sầu của mình.
“Cháu mẹ mà mẹ không hiểu à?” Bà Doãn lập tức xua tay ngắt lời Doãn Tùng, “Dù sao sau này con cũng ít mắng nó đi! Cái kiểu giáo dục của con cũng không đúng đâu”.
Lúc Tần Cảnh thầm nghĩ bà cụ bênh vực cháu trai không hề nhẹ thì bà cụ suy nghĩ linh hoạt đã lập tức nói chân thành: “Thật đấy! Mẹ thấy tất cả là vì con giống hệt gã Đường Tăng trong phim Châu Tinh Trì đó. Lải nhải rõ nhiều, kích thích tâm lý phản nghịch của nó, nó mới thành ra thế này”.
Tần Cảnh bị sặc trà, nín cười đến mức đỏ bừng mặt, ho sù sụ.
Lần này, mặt Doãn Thiên Dã đã đen như đít nồi: “Bà nội, trả quà lại cho con đi!”.
Bà cụ lườm anh, không thèm ngó ngàng, quay sang hỏi Tần Cảnh: “Tiểu Cảnh à, giờ con vẫn chưa có bạn trai phải không? Để bà giới thiệu mấy người làm quen nhé? Con yên tâm, người bà ưng đều có gia cảnh trong sạch, nhân phẩm bảo đảm. Con có cần hẹn xem mặt trước không?”.
Tần Cảnh lặng thinh. Sao ở đâu xem mắt cũng là đề tài muôn thuở của người lớn vậy? Trong cuộc sống hiện thực, cô chưa tốt nghiệp đại học cũng đã bị người nhà giục đi xem mắt rồi. Xuyên vào tiểu thuyết, vừa mới chia tay với An Nham thì ai nhìn thấy cô cũng hỏi thăm tình hình yêu đương. Ôi xã hội này, phụ nữ không yêu thì chết à…
Hơn nữa, bây giờ, cô đâu có tâm trí nào để yêu đương cơ chứ! Nhưng cô biết người lớn để ý nhất là việc này. Bà Doãn chỉ xuất phát từ lòng quan tâm đơn thuần mà thôi, có điều lúc cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã nghe thấy giọng điệu quái gở của Doãn Thiên Dã.
“Bà nội, bà không biết bây giờ Tần Cảnh tinh ranh thế nào đâu. Bà đừng mang con nhỏ hung dữ này đi gây họa cho mấy đứa cháu của bạn tốt bà làm gì.”
Tần Cảnh chưa kịp nói câu nào thì Doãn Tùng đã khiển trách thay cô: “Doãn Thiên Dã, con nói chuyện đàng hoàng đi!”.
Lần này, bà cụ không bênh anh nữa: “Thằng này, nói bậy bạ gì thế? Tiểu Cảnh rất tốt, bà rất quý con bé. Nếu không phải tại cái tên tệ hại như con, Tiểu Cảnh đã thành cháu dâu của bà rồi. Nhưng mà giờ con thế này, bà nội cũng không nỡ để Tiểu Cảnh bị con bắt nạt đâu. Thế nên bà không ủng hộ Tiểu Cảnh với con, không thì lại cho con cơ hội vùi dập một cô gái tốt thế này”.
Tần Cảnh rất xấu hổ. Bà ơi, hình như bà lạc đề rồi…
Chắc là bà cụ gần đây đã xem nhiều phim thần tượng, tiếp tục mơ mộng: “Bà thấy con đang ghen tuông vì bà muốn giới thiệu Tiểu Cảnh cho người khác thì có! Nhưng đâu có cách nào khác, tên nhóc con mới là tai họa đấy!”.
Gương mặt tuấn tú của Doãn Thiên Dã xám xịt, than trời trách đất: “Làm ơn đi! Không ai muốn ở với cô ấy đâu. Con còn sợ bà cô này gây họa cho con nữa kìa. Và thích giới thiệu cho ai thì cứ giới thiệu đi, mau chóng gả đứa cháu gái bảo bối này của bà đi, đừng quan tâm đến thằng cháu hoang không phải máu mủ ruột rà như con nữa, thích bôi xấu con thế nào cũng được”.
Doãn Tùng cau mày: “Doãn Thiên Dã, con nói chuyện với bà nội thế hả?”.
Doãn Thiên Dã bị đả kích liên tục, tâm trạng đã tệ lắm rồi, nghĩ đến nỗi bực dọc mấy ngày qua liền sẵn giọng: “Bà nội còn chưa nói, ba nổi nóng gì chứ? Ba suốt ngày mắng mỏ con thế này thế kia đã đủ rồi, sao còn mang đến một Tần Cảnh hành hạ con. Con là con trai của ba đấy, vậy mà ba nỡ đối xử với con như vậy”.
“Đó là do cái tên nhãi nhép như mày suốt ngày ăn không ngồi rồi, ăn chơi đàng điếm.”
“Cũng là nhờ chủ tịch Doãn dạy dỗ mà ra cả!”
Sự tình nghiêm trọng rồi đây! Bà cụ trố mắt nghẹn lời, chưa nghĩ ra một câu trọn vẹn, Doãn Tùng đã nổi cơn tam bành, quay người tìm cây gậy gỗ của bà. Bà cụ quýnh đến mức không biết làm sao cho phải, Tần Cảnh đành để ông bà ngồi đó, bản thân vội vàng nhào đến giành lấy cây gậy kia.
Nhưng đã muộn một bước, Doãn Tùng cầm gậy định đanh Doãn Thiên Dã một trận: “Hôm nay, tao phải đánh chết thằng ranh này!”.
Doãn Thiên Dã không thèm trốn chạy, hùng hổ nói: “Thằng ranh này là con ba đấy!”.
“Anh nói ít một câu đi!” Tần Cảnh quát Doãn Thiên Dã, lại vội vàng cười với Doãn Tùng: “Bác trai, thôi bỏ đi…”.
“Tiểu Cảnh, con tránh ra!” – “Tần Cảnh, em tránh ra!”
Hai cha con đồng thanh, người Tần Cảnh bất giác run lên. Cô thật oan ức mà!
Nhưng bên kia, bà nội đã rối hết cả lên, cô có chết cũng không thể tránh ra, nếu không chỉ sợ đánh nhau thật mất. Cô vội hô lên: “Bác Doãn, anh Thiên Dã không có ý đó đâu. Bác…”.
“Tôi có ý đó đấy!” Doãn Thiên Dã phía sau Tần Cảnh rất có trách nhiệm, giọng nói đanh thép, kiên quyết không chịu khuất phục.
Một giây sau, chiếc gậy trong tay Doãn Tùng đã giáng mạnh xuống. Tần Cảnh hoảng hốt, cuống quýt ngăn cản nhưng bị Doãn Thiên Dã kéo ra. Cây gậy nện xuống vai anh, tiếng gỗ va vào xương vai trầm đục, vang rõ đến rùng cả mình.
Sao bác Doãn lại ra tay nặng đến vậy cơ chứ? Tần Cảnh giật thót, thấy bác Doãn định vung gậy lần nữa liền lật đật kéo Doãn Thiên Dã ra sau lưng mình, che trước mặt anh, sợ hãi nói: “Một cái là đủ rồi ạ, bác Doãn đừng đánh nữa, bị thương thật đấy ạ!”.
“Nó đáng bị đánh!” Doãn Tùng giận dữ: “Tiểu Cảnh, con mau tránh ra! Hôm nay bác phải dạy dỗ thằng ranh này mới được”.
Thế là Doãn Thiên Dã phối hợp rướn người đến, vươn đầu ra, chỉ vào: “Đây, ba nhìn kĩ đi, đánh vào đây này!”.
“Ôi… Đừng!” Tần Cảnh vội bật dậy, ôm lấy đầu Doãn Thiên Dã bảo vệ.
Doãn Tùng thấy con trai khiêu khích mình như vậy thì càng nổi giận, tuy không dám đánh vào đầu anh nhưng gậy gỗ lại nhanh chóng giáng liên tiếp vào đùi anh.
Hức… Ai bảo chân anh dài làm gì…
Tần Cảnh vừa phải ngăn gậy của Doãn Tùng, vừa phải cản cái tên Doãn Thiên Dã nhất mực thích xông lên: “Bác Doãn, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”.
Mấy con vẹt đậu bên cửa sổ nghiêng đầu trông sang, chốc chốc lại vỗ cánh phành phạch. Mấy chú chó chó chạy qua chạy lại trong phòng khách, lát lát lại sủa vài tiếng gâu gâu góp vui. Cảnh tượng này chỉ có thể nói là chim bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng.
Ngoài sân bỗng dậy tiếng còi xe, Tần Cảnh như thấy cứu tinh, vội nói: “Ba con đến, bác Doãn đừng… đừng đánh nữa!”.
Lúc này, Doãn Tùng và Doãn Thiên Dã mới thôi lườm nguýt nhau.
Bà cụ Doãn tức đến mức mím môi, trợn mắt trừng hai người nọ, quát tháo: “Lần sau còn như vậy, mẹ sẽ phạt hai cha con quỳ từ đường một ngày đấy!”.
Doãn Tùng vừa mới cất cây gậy đi, Tần Chính và Tập Quyên đã bước vào nhà, tiếng cười nói vọng lại từ đằng xa: “Chúc bác gái sinh nhật vui vẻ ạ!”.
“Vui vẻ! Vui vẻ!”
Bà Doãn thấy Tần Chính thì cười không sao khép miệng được.
Lời còn chưa dứt, phía sau lại truyền đến một giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ ạ!”.
Tần Cảnh sửng sốt. Tập Vi Lam cũng đến sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.