Chương 58
Alhn- Lan Anh
05/11/2024
Chưa đầy năm phút cô đã thay đồ xong, anh đã đứng chờ sẵn cả hai cùng nhau xuống bàn ăn . Anh để cô ngồi sát bên cạnh rồi liên tục gắp cho cô, nhưng càng ăn cô càng thấy nó giống như sáp vậy không thể nào nhai nối được. Anh cũng không nói gì vẫn kiên nhẫn nhìn cô ăn từng miếng.
Bữa ăn kết thúc cũng đã gần tám giờ tối, cô trở về phòng đầy mệt mỏi, còn anh thì sau khi dặn dò bà Hòa vài câu rồi cũng nhanh chóng rời đi .
Cô từ lúc trở về phòng đến giờ như người không có linh hồn cứ nằm một chỗ ánh mặt xa xăm vô định bây giờ có khóc cũng khóc không nối , có làm gì cũng vô lực .
Mười giờ bà Hòà mang lên cho cô một ly sữa nóng khi mở cửa vào nhìn cô bà cảm giác như cô đã từ bỏ hy vọng sống, thấy cô như vậy bà chỉ thở dài lắc đầu rồi rời đi .
Sáng hôm sau bà Hòà nấu cho cô ít cháo, định mang lên cho cô dùng ở phòng thì cô đã xuống bếp .
" Không cần đâu ạ , cháu dùng ở phòng ăn là được " Tuyết Vy gượng cười nói với bà Hoà .
"Cô có cần thêm gì không ạ , chút nữa tôi đi mua cho cô tiểu thư ?" bà Hoà vừa dọn dẹp vừa hỏi cô .
"Không cần đâu ạ , cháu có thể tự đi được ạ " cô thờ ơ đáp .
Chiếc điện thoại của cô cùng hư mất rồi giờ cô chẳng khác nào người tự kỷ, vài ngày liền ăn xong ngồi lại ra vườn ngồi cứ như vậy mà giết thời gian. Mỗi ngày anh đều về ăn cơm với cô, nhưng dường như cô ngày càng ăn ít đi mỗi bữa ăn cô hầu như chỉ húp canh rồi ăn vài miếng cho qua , nhìn thoáng qua cũng biết cô gầy đi ít nhiều .
Sau bữa ăn cô lại ra vườn như bình thường, anh cũng vậy mà đi theo sau. Anh bước tới đưa cho cô một chiếc điện thoại .
"Nó có thể giúp em bớt nhàm chán" Lê Minh nói với cô .
"Những thứ này chẳng có ý nghĩa gì với tôi, nói đi anh còn định nhốt tôi trong bao lâu ?" cô khó chịu nhìn anh mà hỏi .
" Tôi không nhốt em, chỉ là muốn em không phải nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó vào trong mắt" anh trực tiếp nói với cô điều anh ghét .
"Thứ dơ bẩn không phải bọn họ, mà là người mỗi ngày tôi phải nhìn thấy trong bữa cơm, khiến tôi ăn không ngon mà chỉ buồn nôn, ghê tởm . Anh hiểu không" cô khinh thường mở lời đáp .
Anh như bị chọc trúng vào tim, liền tức giận quay người rời đi vì nếu chỉ cần đứng ở đó một phút nữa anh có thể bóp chết cô .
Hôm nay ông trời như nhìn thấu lòng cô, một cơ mưa lớn ập tới , trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ muốn bỏ trốn khỏi nơi âm trì địa ngục này . Mấy ngày liên tục ra vườn dạo, cô phát hiện ra có một cánh cổng ở phía sau không có ai canh gác khiến cô không khỏi mừng thầm . Cơn mưa đang bắt đầu lớn dần cô cũng bắt đầu hành động .
Đã mười một giờ hơn lúc này bà Hòà đã về phòng nghỉ ngơi , đám lính gác thì đã vào tầng hầm để nghỉ ngơi . Lúc này cô đi xuống tầng rồi nhẹ nhàng đi vào phòng đọc sách , vì phòng đọc sách là nơi gần cánh cổng phía sau vườn nhất, khi đi ngang cô thấy trên bàn có một con dao rọc giấy cô nhanh trí với tay lấy rồi chạy thật nhanh, tới cánh cổng phía sau cô mở chiếc ổ khoa không được khóa cẩn thận rồi lấy chớn chạy thật nhanh trong màn mưa .
" Thiếu gia , tiểu thư chạy ra từ cánh cổng phía sau vườn rồi " một tên thuộc hạ lập tức báo cáo .
"Ừm" anh nhận được cuộc điện thoại liền phóng xe đi .
Cô cứ chạy mãi chạy mãi không biết đã chạy trong bao lâu cơn mưa vẫn không ngớt cô vẫn cứ lao mình chạy về phía trước dù có mệt đứt hơi nhưng cô vẫn không muốn dừng lại . Cô thầm nghĩ dù có chết cũng không bao giờ muốn quay lại cái lồng giam cầm đó .
Bữa ăn kết thúc cũng đã gần tám giờ tối, cô trở về phòng đầy mệt mỏi, còn anh thì sau khi dặn dò bà Hòa vài câu rồi cũng nhanh chóng rời đi .
Cô từ lúc trở về phòng đến giờ như người không có linh hồn cứ nằm một chỗ ánh mặt xa xăm vô định bây giờ có khóc cũng khóc không nối , có làm gì cũng vô lực .
Mười giờ bà Hòà mang lên cho cô một ly sữa nóng khi mở cửa vào nhìn cô bà cảm giác như cô đã từ bỏ hy vọng sống, thấy cô như vậy bà chỉ thở dài lắc đầu rồi rời đi .
Sáng hôm sau bà Hòà nấu cho cô ít cháo, định mang lên cho cô dùng ở phòng thì cô đã xuống bếp .
" Không cần đâu ạ , cháu dùng ở phòng ăn là được " Tuyết Vy gượng cười nói với bà Hoà .
"Cô có cần thêm gì không ạ , chút nữa tôi đi mua cho cô tiểu thư ?" bà Hoà vừa dọn dẹp vừa hỏi cô .
"Không cần đâu ạ , cháu có thể tự đi được ạ " cô thờ ơ đáp .
Chiếc điện thoại của cô cùng hư mất rồi giờ cô chẳng khác nào người tự kỷ, vài ngày liền ăn xong ngồi lại ra vườn ngồi cứ như vậy mà giết thời gian. Mỗi ngày anh đều về ăn cơm với cô, nhưng dường như cô ngày càng ăn ít đi mỗi bữa ăn cô hầu như chỉ húp canh rồi ăn vài miếng cho qua , nhìn thoáng qua cũng biết cô gầy đi ít nhiều .
Sau bữa ăn cô lại ra vườn như bình thường, anh cũng vậy mà đi theo sau. Anh bước tới đưa cho cô một chiếc điện thoại .
"Nó có thể giúp em bớt nhàm chán" Lê Minh nói với cô .
"Những thứ này chẳng có ý nghĩa gì với tôi, nói đi anh còn định nhốt tôi trong bao lâu ?" cô khó chịu nhìn anh mà hỏi .
" Tôi không nhốt em, chỉ là muốn em không phải nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó vào trong mắt" anh trực tiếp nói với cô điều anh ghét .
"Thứ dơ bẩn không phải bọn họ, mà là người mỗi ngày tôi phải nhìn thấy trong bữa cơm, khiến tôi ăn không ngon mà chỉ buồn nôn, ghê tởm . Anh hiểu không" cô khinh thường mở lời đáp .
Anh như bị chọc trúng vào tim, liền tức giận quay người rời đi vì nếu chỉ cần đứng ở đó một phút nữa anh có thể bóp chết cô .
Hôm nay ông trời như nhìn thấu lòng cô, một cơ mưa lớn ập tới , trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ muốn bỏ trốn khỏi nơi âm trì địa ngục này . Mấy ngày liên tục ra vườn dạo, cô phát hiện ra có một cánh cổng ở phía sau không có ai canh gác khiến cô không khỏi mừng thầm . Cơn mưa đang bắt đầu lớn dần cô cũng bắt đầu hành động .
Đã mười một giờ hơn lúc này bà Hòà đã về phòng nghỉ ngơi , đám lính gác thì đã vào tầng hầm để nghỉ ngơi . Lúc này cô đi xuống tầng rồi nhẹ nhàng đi vào phòng đọc sách , vì phòng đọc sách là nơi gần cánh cổng phía sau vườn nhất, khi đi ngang cô thấy trên bàn có một con dao rọc giấy cô nhanh trí với tay lấy rồi chạy thật nhanh, tới cánh cổng phía sau cô mở chiếc ổ khoa không được khóa cẩn thận rồi lấy chớn chạy thật nhanh trong màn mưa .
" Thiếu gia , tiểu thư chạy ra từ cánh cổng phía sau vườn rồi " một tên thuộc hạ lập tức báo cáo .
"Ừm" anh nhận được cuộc điện thoại liền phóng xe đi .
Cô cứ chạy mãi chạy mãi không biết đã chạy trong bao lâu cơn mưa vẫn không ngớt cô vẫn cứ lao mình chạy về phía trước dù có mệt đứt hơi nhưng cô vẫn không muốn dừng lại . Cô thầm nghĩ dù có chết cũng không bao giờ muốn quay lại cái lồng giam cầm đó .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.