Chương 28: Không cần anh quan tâm
Alhn- Lan Anh
08/10/2023
Đang vui vẻ nói chuyện Hi Tuấn đột nhiên quay qua nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói : “ Vì sao cô lại nợ anh ta ? 7 tỷ không phải là con số ít ” .
Nghe anh nói động tác của anh lập tức dừng lại , nhưng cô quyết định im lặng chứ không trả lời , cô làm như chưa nghe anh nói mà hỏi ngược lại anh : “ Anh thấy màu này hợp không , hay muốn đổi màu khác ” .
“ Cô và anh ta có gì với nhau sao , hai người quen biết nhau sao ? ” .
“ Không liên quan đến anh , đừng hỏi nữa ” .
“ Tôi có thể giúp cô ” .
“ Anh có thể giúp tôi ” cô lập lại câu nói của anh nhưng vẫn không quăng lại cho anh một nụ cười khinh bỉ : “ Vậy được anh nói xem , anh giúp tôi được những gì ? ” cô đặt cây cọ vẽ xuống nhẹ nhàng đứng dạy đi đến cửa số tựa lưng vào nhìn anh hỏi .
“ Tôi sẽ … sẽ ” anh vì quá chớn mà không biết nên như thế nào .
“ Anh căn bản sẻ không bao giờ biết được giúp đỡ người khác là như thế nào . Anh vốn là người có tiền còn tôi thì ngược lại , nhưng tôi có tay có chân đầy đủ tôi sẻ không để bất cứ ai sỉ nhục tôi bằng tiền . Đối với tôi mà nói tiền không đổi lại được những thứ đã mất nên anh đừng dùng tiền sỉ nhục tôi ” cô một hơi nó ra văng vẳng từng chữ .
“ Tuyết Vy tôi không có ý đó chỉ là tôi muốn giúp cô mà thôi ” .
“ Không cần , tôi căn bản không cần đến nó anh hiểu không tôi vốn có thể tự làm được ” .
“ Nhưng số tiền đó quá lớn cô không thể trả hết được ” .
“ Thì tôi sẻ làm , dù có làm đến chết tôi cũng phải làm ” .
“ Nhưng làm bằng cách nào chứ , cô căn bản không thể được ” .
“ Cách nào cũng được , không cần anh quan tâm , tôi sẻ giao tranh vào tuần tới nên anh không cần phải tới đây thường xuyên để kiểm tra . Anh đi đi tôi còn việc phải làm ” .
Nghe cô nói vậy anh cũng không còn biết nói gì liền đứng dậy rời đi trước khi đi anh nhờ thư ký của mình đem một chiếc túi vào đưa cho cô trong chiếc túi tổng cộng có 2 tỷ . Nhưng thư ký không nói gì chỉ vào đặt nhẹ nhàng lên bàn rồi cuối đầu chào cô rồi quay lưng đi .
Sau khi thư ký rời đi cô mới tiến lại gần chiếc túi mở ra nhưng số tiền bên trong khiến cô không khỏi giật thoát tim nó nhiều hơn những gì cô nghĩ lúc này định gọi cho anh những trên màn hình một dãy số lạ gửi tới cho cô một tin nhắn ngắn gọn về mệnh giá số tiền . Trong túi tổng cộng là 2 tỷ sau khi vẽ xong cô cứ giao đến căn nhà số ba ở căn hộ trung tâm thương mại thành phố . Thấy vậy cô liền muốn gọi cho anh nhưng lại không còn gọi được , gọi vào số lạ khi nảy cũng không được cô loay hoay chả biết làm sao .
Cô đã suy nghỉ nửa ngày trời nhưng cũng không còn cách nào chỉ còn cách duy nhất là tìm đến Trân Trân khi Trân Trân đến cô kể toàn bộ câu chuyện khiến Trân Trân không khỏi há hốc mồm không còn cách nào khác cô đành nhờ Trân Trân đổi 2 tỷ thành tờ chi phiếu cô muốn trả nợ cho anh ta đây cũng coi như là động lực đầu tiên của cô . Bây giờ cô phải thật sự cố gắng hơn nưac để thoát ra khỏi cái địa ngục này .
Hơn mười giờ tối cô đang trên đường về nhà thì nhận điện một cuộc gọi yêu cầu cô lập tức tới Yên Cảnh ngay đang định từ chối thì cô dừng lại cô cũng muốn trả số tiền đó cho anh ta . Cô bắt nhanh một chiếc taxi gần đó rồi đi đến Yên Cảnh khi cô đến nơi Yên Cảnh không một bóng người quang cảnh tĩnh lặng khiến cô rùng mình một cái bước vào trong cô mới phát hiện cánh cửa không hề được khoá vậy chẳng lẻ đã có người đến đây sao đẩy cửa vào cô không thấy một ai khiến cô càng trở nên lo lắng hơn nữa cô gắng trấn tĩnh bản thân . Một lúc lâu cô nghe tiếng xe đang tiếng vào trong cô vội đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy có hai người đàn ông đang dìu anh bước vào thấy cô một người lên tiếng .
“ Thưa phu nhân , chủ tịch đã say lắm rồi mong cô giúp chúng tôi chăm sóc ngài ấy ” .
“ Tôi không phải phu nhân của anh ta ” chưa kịp giải thích hết hai người đàn ông đã quay lưng rời đi .
Cô dìu anh vô ghế để anh nằm rồi di chuyển qua phía đối diện ngồi xuống đang trầm tư về Hi Tuấn một giọng nói âm trầm vang lên .
“ Anh ta trở về rồi nên cô vui mừng đến vậy sao ? ”.
“ Đừng nói xằng bậy , say rồi thì ngủ đi tôi về trước có gì mai nói sau ” .
Đứng dậy rời đi chưa được máy bước thì một lực tay kéo cô thật mạnh ném lên trên ghế sau đó dùng thân ảnh to lớn của mình đè lên trên từ trong túi rút ra một xấp ảnh ném lên người cô : “ Cô nói xem cô thiếu hơi đàn ông đến vậy à , chẳng lẻ cô giữ thân như ngọc là để cho anh ta sao ” .
“ Anh điên à , tránh ra đi ” .
Nghe cô nói anh càng ghì chặt tay cô hơn : “ Không vui sao , tôi nhắc đến anh ta khiến cô khó chịu đến vậy sao ” .
Cô dùng một lực thật mạnh đẩy anh ra : “ Say rồi thì ngủ đi đừng làm chuyện điên khùng nữa ” .
Cô đứng dạy đi nhanh về phía cửa vừa nắm vào tay vịn thì một lực mạnh phía sau đẩy mạnh cánh cửa đóng lại : “ Lẽ nào tôi nói đúng quá khiến cô trở nên như vậy sao ” .
Nói rồi anh xoay người cô lại bốn mắt nhìn nhau anh mắt đầy sự khiêu khích của cả hai khiến đối phương càng thêm chăm chọc .
Nghe anh nói động tác của anh lập tức dừng lại , nhưng cô quyết định im lặng chứ không trả lời , cô làm như chưa nghe anh nói mà hỏi ngược lại anh : “ Anh thấy màu này hợp không , hay muốn đổi màu khác ” .
“ Cô và anh ta có gì với nhau sao , hai người quen biết nhau sao ? ” .
“ Không liên quan đến anh , đừng hỏi nữa ” .
“ Tôi có thể giúp cô ” .
“ Anh có thể giúp tôi ” cô lập lại câu nói của anh nhưng vẫn không quăng lại cho anh một nụ cười khinh bỉ : “ Vậy được anh nói xem , anh giúp tôi được những gì ? ” cô đặt cây cọ vẽ xuống nhẹ nhàng đứng dạy đi đến cửa số tựa lưng vào nhìn anh hỏi .
“ Tôi sẽ … sẽ ” anh vì quá chớn mà không biết nên như thế nào .
“ Anh căn bản sẻ không bao giờ biết được giúp đỡ người khác là như thế nào . Anh vốn là người có tiền còn tôi thì ngược lại , nhưng tôi có tay có chân đầy đủ tôi sẻ không để bất cứ ai sỉ nhục tôi bằng tiền . Đối với tôi mà nói tiền không đổi lại được những thứ đã mất nên anh đừng dùng tiền sỉ nhục tôi ” cô một hơi nó ra văng vẳng từng chữ .
“ Tuyết Vy tôi không có ý đó chỉ là tôi muốn giúp cô mà thôi ” .
“ Không cần , tôi căn bản không cần đến nó anh hiểu không tôi vốn có thể tự làm được ” .
“ Nhưng số tiền đó quá lớn cô không thể trả hết được ” .
“ Thì tôi sẻ làm , dù có làm đến chết tôi cũng phải làm ” .
“ Nhưng làm bằng cách nào chứ , cô căn bản không thể được ” .
“ Cách nào cũng được , không cần anh quan tâm , tôi sẻ giao tranh vào tuần tới nên anh không cần phải tới đây thường xuyên để kiểm tra . Anh đi đi tôi còn việc phải làm ” .
Nghe cô nói vậy anh cũng không còn biết nói gì liền đứng dậy rời đi trước khi đi anh nhờ thư ký của mình đem một chiếc túi vào đưa cho cô trong chiếc túi tổng cộng có 2 tỷ . Nhưng thư ký không nói gì chỉ vào đặt nhẹ nhàng lên bàn rồi cuối đầu chào cô rồi quay lưng đi .
Sau khi thư ký rời đi cô mới tiến lại gần chiếc túi mở ra nhưng số tiền bên trong khiến cô không khỏi giật thoát tim nó nhiều hơn những gì cô nghĩ lúc này định gọi cho anh những trên màn hình một dãy số lạ gửi tới cho cô một tin nhắn ngắn gọn về mệnh giá số tiền . Trong túi tổng cộng là 2 tỷ sau khi vẽ xong cô cứ giao đến căn nhà số ba ở căn hộ trung tâm thương mại thành phố . Thấy vậy cô liền muốn gọi cho anh nhưng lại không còn gọi được , gọi vào số lạ khi nảy cũng không được cô loay hoay chả biết làm sao .
Cô đã suy nghỉ nửa ngày trời nhưng cũng không còn cách nào chỉ còn cách duy nhất là tìm đến Trân Trân khi Trân Trân đến cô kể toàn bộ câu chuyện khiến Trân Trân không khỏi há hốc mồm không còn cách nào khác cô đành nhờ Trân Trân đổi 2 tỷ thành tờ chi phiếu cô muốn trả nợ cho anh ta đây cũng coi như là động lực đầu tiên của cô . Bây giờ cô phải thật sự cố gắng hơn nưac để thoát ra khỏi cái địa ngục này .
Hơn mười giờ tối cô đang trên đường về nhà thì nhận điện một cuộc gọi yêu cầu cô lập tức tới Yên Cảnh ngay đang định từ chối thì cô dừng lại cô cũng muốn trả số tiền đó cho anh ta . Cô bắt nhanh một chiếc taxi gần đó rồi đi đến Yên Cảnh khi cô đến nơi Yên Cảnh không một bóng người quang cảnh tĩnh lặng khiến cô rùng mình một cái bước vào trong cô mới phát hiện cánh cửa không hề được khoá vậy chẳng lẻ đã có người đến đây sao đẩy cửa vào cô không thấy một ai khiến cô càng trở nên lo lắng hơn nữa cô gắng trấn tĩnh bản thân . Một lúc lâu cô nghe tiếng xe đang tiếng vào trong cô vội đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy có hai người đàn ông đang dìu anh bước vào thấy cô một người lên tiếng .
“ Thưa phu nhân , chủ tịch đã say lắm rồi mong cô giúp chúng tôi chăm sóc ngài ấy ” .
“ Tôi không phải phu nhân của anh ta ” chưa kịp giải thích hết hai người đàn ông đã quay lưng rời đi .
Cô dìu anh vô ghế để anh nằm rồi di chuyển qua phía đối diện ngồi xuống đang trầm tư về Hi Tuấn một giọng nói âm trầm vang lên .
“ Anh ta trở về rồi nên cô vui mừng đến vậy sao ? ”.
“ Đừng nói xằng bậy , say rồi thì ngủ đi tôi về trước có gì mai nói sau ” .
Đứng dậy rời đi chưa được máy bước thì một lực tay kéo cô thật mạnh ném lên trên ghế sau đó dùng thân ảnh to lớn của mình đè lên trên từ trong túi rút ra một xấp ảnh ném lên người cô : “ Cô nói xem cô thiếu hơi đàn ông đến vậy à , chẳng lẻ cô giữ thân như ngọc là để cho anh ta sao ” .
“ Anh điên à , tránh ra đi ” .
Nghe cô nói anh càng ghì chặt tay cô hơn : “ Không vui sao , tôi nhắc đến anh ta khiến cô khó chịu đến vậy sao ” .
Cô dùng một lực thật mạnh đẩy anh ra : “ Say rồi thì ngủ đi đừng làm chuyện điên khùng nữa ” .
Cô đứng dạy đi nhanh về phía cửa vừa nắm vào tay vịn thì một lực mạnh phía sau đẩy mạnh cánh cửa đóng lại : “ Lẽ nào tôi nói đúng quá khiến cô trở nên như vậy sao ” .
Nói rồi anh xoay người cô lại bốn mắt nhìn nhau anh mắt đầy sự khiêu khích của cả hai khiến đối phương càng thêm chăm chọc .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.