Chương 9: Tác giả của bức tranh là ai ?
Alhn- Lan Anh
23/09/2023
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm khi xuống dưới sảnh đã thấy anh đang ngồi đọc báo chờ cô .
Thấy cô xuống anh vội vàng đứng dậy , anh đưa cô ra xe trên có đoạn đường không ai nói với nhau một tiếng nào .
Khi tới nơi tổ chức buổi triễn lãm cô thấy tranh của mình được treo ở nơi nổi bật nhất cô rất vui mừng . Thấy cô như vậy Kun cũng mừng thay cho cô vì tâm trạng cô tốt lên rất nhiều .
“ Kun , anh thấy nên đặt tên cho bức tranh như thế nào thì hay nhỉ ” cô lay cánh tay của anh hỏi .
“ Cảm nhận của tác giả cô nói thử xem tôi sẽ duyệt ” anh cười rồi đáp lại cô .
“ Hmmm , tôi thấy nên gọi nó là " Đau Thương " anh thấy thế nào ? ” cô vừa nhìn bức ảnh vừa hỏi anh .
Ánh mắt anh đầy sự hoang mang : “ Vì sao lại gọi là " Đau Thương " ? ” .
“ Đau trong đau đớn , Thương trong bi thương ” cô giải thích với anh một cách đơn giản .
Sau đó lại quay sang nhìn anh .
“ Tôi đã dùng hết những đau đớn và bi thương của mình đặt vào nó mà , anh cũng thấy đúng chứ ” .
Anh không biết nói gì chỉ nhìn cô rồi gật đầu . Khi buổi triễn lãm bắt đầu anh đưa cô lên tầng ba của toà nhà để gặp các nhà nghệ thuật có tiếng ở nước P này .
Cùng lúc đó ở phía dưới Hàn Ẩn đã có mặt ở phòng triễn lãm , anh rất thích thú vì ở đây toàn những tác phẩm khiến con người ta trở nên say mê , cuốn hút một cách lạ kỳ . Dạo một vòng cuối cùng anh lại dừng lại ở bức tranh một người phụ nữ đang cố thu mình lại ở nơi tâm tối không hiểu vì sao khi nhìn bức tranh nó cho anh một cảm giác đau đớn đến lạ anh nhanh chóng rút điện thoại ra chụp lại .
Anh loay hoay một hồi thì một cô nhân viên đi ngang qua anh vội kéo cô lại hỏi : “ Cô có biết tác giả của bức tranh này là ai không ? ” .
“ Xin lỗi tiên sinh tôi không biết , mà hình như vẫn chưa được công bố tên tác giả ạ ” .
“ Được rồi cảm ơn cô , nhưng cô có thể cho tôi biết khi nào thì những bức tranh đó được bán ra không ” anh lại hỏi .
“ Thưa tiên sinh ngày mốt sẻ có buổi đấu giá nếu anh muốn mua hôm đó hãy đến nhé ” cô nhân viên nhẹ nhàng đáp lời anh rồi nhẹ cuối đầu chào anh một cái sau đó rời đi .
Chưa được vài bước anh lại kéo cô quay lại : “ À còn một vấn đề ” .
“ Vâng tiên sinh anh cứ việc hỏi ” cô lại nói .
“ Tôi có thể chụp lại nó được không ” anh hoang mang hỏi .
“ Xin lỗi tiên sinh không được ạ , chúng tôi có quy định riêng của mình ạ ” .
“ À thế cảm ơn cô ” .
“ Vâng nếu không còn gì tôi xin phép đi trước ạ ” .
Sau khi cô nhân viên rời đi anh đứng trầm ngâm một hồi lâu rồi rời đi . Cũng là lúc Kun và Tuyết Vy đi xuống cô lập tức nhận ra anh sắc mặt cô dần trở nên tái mét . Cô đứng chết trân tại chỗ , Kun đi xuống tới sảnh đột nhiên quay sang không thấy cô đâu khi nhìn lên anh mới hoảng hốt vì thấy sắc mặt bị biến đổi như người chết của cô . Anh vội vàng chạy tới cô .
“ Này , Tuyết Vy cô ổn chứ ” anh lo lắng hỏi .
“ Tôi ổn , nhưng Kun anh có thể đưa tôi về khách sạn không ? , ngay bây giờ ” giọng cô run run gương mặt cuối gầm xuống không dám ngầm lên vì sợ .
“ Được tôi lập tức đưa cô về ” anh lập tức diều cô đi một cách nhanh nhất có thể .
Về đến khách sạn cô nhốt mình trong phòng cả một đêm tuy Kun lo lắng nhưng anh cũng không thể làm gì .
Lúc này ở tầng cao nhất của một toà khách sạn kế bên Hàn Ẩn vừa về đến thấy Lê Minh đang tập trung vào sấp tài liệu anh không nói gì phóng thẳng lên giường nằm sải trên đó một cách thoải mái .
“ Sao thế , không thu thập được gì à ” anh hỏi một cách châm biếm .
“ Đúng vậy ” Hàn Ẩn thở dài đáp .
“ Phí thời gian ” anh nói .
“ Nhưng cậu biết không hôm nay cậu bỏ lỡ một cơ hội rồi đó Lê Minh ” Hàn Ẩn cười nhạt nói .
“ Ý gì ? ” vẻ mặt đa nghi anh lại hỏi .
“ Hôm nay lúc tôi đến nơi tổ chức triễn lãm đó , tôi xem qua rất nhiều bức tranh , nhưng có một bức tranh cuối cùng khi tôi đứng nhìn nó một cảm giác đau đớn lạ kì cứ dân lên trong lòng tôi , nó khiến tôi khó chịu chết đi được ” Hàn Ẩn nói một hơi không ngừng nghỉ .
“ Chỉ là tranh thôi cậu có cần phải như vậy không ” anh cười như không nói .
“ Không riêng mình tôi đâu ” Hàn Ẩn ngồi bật dậy nói .
“ Hàn thiếu ơi Hàn thiếu , tôi biết cậu yêu nghệ thuật như cậu không cần làm quá lên như vậy chứ ” anh vừa gấp tài liệu vừa nói .
“ Cậu không tin tôi sao , ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến đó xem ” Hàn Ẩn bực dọc nói .
“ Vừa hay ngày mai tôi không làm gì được Hàn thiếu tôi đi cùng cậu ” anh nhìn Hàn Ẩn cười nói .
“ Được thôi ” Hàn Ẩn chán nản nói .
Sau khi đôi co một hồi Hàn Ẩn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay anh vừa tắm ra thấy cậu ta như vậy chỉ biết lắc đầu . Anh lên giường nằm chằn chọc mãi mà chẳng thể ngủ được anh đành phải gọi Dương Thừa Tuấn giúp đỡ .
“ Thừa Tuấn giúp tôi mua một chai rượu ” anh khó nhọc nói .
“ Được tôi lặp tức mang qua ngay ” Dương Thừa Tuấn nhanh chóng đáp .
Sau khi Dương Thừa Tuấn đến anh uống không ngừng nghỉ , anh uống hết ly này đến ly khác khi đã uống mệt đến mức không thể ngồi vững nữa anh mới trở về giường . Khi anh trở về giường cũng là lúc trời hừng sáng .
Thấy cô xuống anh vội vàng đứng dậy , anh đưa cô ra xe trên có đoạn đường không ai nói với nhau một tiếng nào .
Khi tới nơi tổ chức buổi triễn lãm cô thấy tranh của mình được treo ở nơi nổi bật nhất cô rất vui mừng . Thấy cô như vậy Kun cũng mừng thay cho cô vì tâm trạng cô tốt lên rất nhiều .
“ Kun , anh thấy nên đặt tên cho bức tranh như thế nào thì hay nhỉ ” cô lay cánh tay của anh hỏi .
“ Cảm nhận của tác giả cô nói thử xem tôi sẽ duyệt ” anh cười rồi đáp lại cô .
“ Hmmm , tôi thấy nên gọi nó là " Đau Thương " anh thấy thế nào ? ” cô vừa nhìn bức ảnh vừa hỏi anh .
Ánh mắt anh đầy sự hoang mang : “ Vì sao lại gọi là " Đau Thương " ? ” .
“ Đau trong đau đớn , Thương trong bi thương ” cô giải thích với anh một cách đơn giản .
Sau đó lại quay sang nhìn anh .
“ Tôi đã dùng hết những đau đớn và bi thương của mình đặt vào nó mà , anh cũng thấy đúng chứ ” .
Anh không biết nói gì chỉ nhìn cô rồi gật đầu . Khi buổi triễn lãm bắt đầu anh đưa cô lên tầng ba của toà nhà để gặp các nhà nghệ thuật có tiếng ở nước P này .
Cùng lúc đó ở phía dưới Hàn Ẩn đã có mặt ở phòng triễn lãm , anh rất thích thú vì ở đây toàn những tác phẩm khiến con người ta trở nên say mê , cuốn hút một cách lạ kỳ . Dạo một vòng cuối cùng anh lại dừng lại ở bức tranh một người phụ nữ đang cố thu mình lại ở nơi tâm tối không hiểu vì sao khi nhìn bức tranh nó cho anh một cảm giác đau đớn đến lạ anh nhanh chóng rút điện thoại ra chụp lại .
Anh loay hoay một hồi thì một cô nhân viên đi ngang qua anh vội kéo cô lại hỏi : “ Cô có biết tác giả của bức tranh này là ai không ? ” .
“ Xin lỗi tiên sinh tôi không biết , mà hình như vẫn chưa được công bố tên tác giả ạ ” .
“ Được rồi cảm ơn cô , nhưng cô có thể cho tôi biết khi nào thì những bức tranh đó được bán ra không ” anh lại hỏi .
“ Thưa tiên sinh ngày mốt sẻ có buổi đấu giá nếu anh muốn mua hôm đó hãy đến nhé ” cô nhân viên nhẹ nhàng đáp lời anh rồi nhẹ cuối đầu chào anh một cái sau đó rời đi .
Chưa được vài bước anh lại kéo cô quay lại : “ À còn một vấn đề ” .
“ Vâng tiên sinh anh cứ việc hỏi ” cô lại nói .
“ Tôi có thể chụp lại nó được không ” anh hoang mang hỏi .
“ Xin lỗi tiên sinh không được ạ , chúng tôi có quy định riêng của mình ạ ” .
“ À thế cảm ơn cô ” .
“ Vâng nếu không còn gì tôi xin phép đi trước ạ ” .
Sau khi cô nhân viên rời đi anh đứng trầm ngâm một hồi lâu rồi rời đi . Cũng là lúc Kun và Tuyết Vy đi xuống cô lập tức nhận ra anh sắc mặt cô dần trở nên tái mét . Cô đứng chết trân tại chỗ , Kun đi xuống tới sảnh đột nhiên quay sang không thấy cô đâu khi nhìn lên anh mới hoảng hốt vì thấy sắc mặt bị biến đổi như người chết của cô . Anh vội vàng chạy tới cô .
“ Này , Tuyết Vy cô ổn chứ ” anh lo lắng hỏi .
“ Tôi ổn , nhưng Kun anh có thể đưa tôi về khách sạn không ? , ngay bây giờ ” giọng cô run run gương mặt cuối gầm xuống không dám ngầm lên vì sợ .
“ Được tôi lập tức đưa cô về ” anh lập tức diều cô đi một cách nhanh nhất có thể .
Về đến khách sạn cô nhốt mình trong phòng cả một đêm tuy Kun lo lắng nhưng anh cũng không thể làm gì .
Lúc này ở tầng cao nhất của một toà khách sạn kế bên Hàn Ẩn vừa về đến thấy Lê Minh đang tập trung vào sấp tài liệu anh không nói gì phóng thẳng lên giường nằm sải trên đó một cách thoải mái .
“ Sao thế , không thu thập được gì à ” anh hỏi một cách châm biếm .
“ Đúng vậy ” Hàn Ẩn thở dài đáp .
“ Phí thời gian ” anh nói .
“ Nhưng cậu biết không hôm nay cậu bỏ lỡ một cơ hội rồi đó Lê Minh ” Hàn Ẩn cười nhạt nói .
“ Ý gì ? ” vẻ mặt đa nghi anh lại hỏi .
“ Hôm nay lúc tôi đến nơi tổ chức triễn lãm đó , tôi xem qua rất nhiều bức tranh , nhưng có một bức tranh cuối cùng khi tôi đứng nhìn nó một cảm giác đau đớn lạ kì cứ dân lên trong lòng tôi , nó khiến tôi khó chịu chết đi được ” Hàn Ẩn nói một hơi không ngừng nghỉ .
“ Chỉ là tranh thôi cậu có cần phải như vậy không ” anh cười như không nói .
“ Không riêng mình tôi đâu ” Hàn Ẩn ngồi bật dậy nói .
“ Hàn thiếu ơi Hàn thiếu , tôi biết cậu yêu nghệ thuật như cậu không cần làm quá lên như vậy chứ ” anh vừa gấp tài liệu vừa nói .
“ Cậu không tin tôi sao , ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến đó xem ” Hàn Ẩn bực dọc nói .
“ Vừa hay ngày mai tôi không làm gì được Hàn thiếu tôi đi cùng cậu ” anh nhìn Hàn Ẩn cười nói .
“ Được thôi ” Hàn Ẩn chán nản nói .
Sau khi đôi co một hồi Hàn Ẩn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay anh vừa tắm ra thấy cậu ta như vậy chỉ biết lắc đầu . Anh lên giường nằm chằn chọc mãi mà chẳng thể ngủ được anh đành phải gọi Dương Thừa Tuấn giúp đỡ .
“ Thừa Tuấn giúp tôi mua một chai rượu ” anh khó nhọc nói .
“ Được tôi lặp tức mang qua ngay ” Dương Thừa Tuấn nhanh chóng đáp .
Sau khi Dương Thừa Tuấn đến anh uống không ngừng nghỉ , anh uống hết ly này đến ly khác khi đã uống mệt đến mức không thể ngồi vững nữa anh mới trở về giường . Khi anh trở về giường cũng là lúc trời hừng sáng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.