Quyển 1 - Chương 31: Audi A8 Security
Nghĩa Võ Đang
21/12/2013
Vương Vô Quốc đứng đối diện với Đại Mạnh. Tình hình của hắn không được tốt cho lắm. Máu trên người đổ ra liên tục, ấy thế mà hắn không hề quan tâm. Mặc dù vừa rồi Đại Mạnh chỉ bắn vào bắp tay trái của hắn thế nhưng hắn biết bản thân khó thoát khỏi cái chết. Hắn biết Đại Mạnh sẽ giết hắn, bởi hắn cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng lớn. Nhưng vì lẽ gì mà hắn không có tinh thần chống cự. Đại Mạnh quá mạnh, hay là vì cái gì.
Hắn cam tâm tình nguyện sao?
- Tại sao cậu luôn muốn ngăn cản tôi. Trước giờ, tôi chưa hề gây cho cậu bất kỳ tổn thương nào. Tại sao, tại sao? – Vương Vô Quốc gằn giọng lên. Hắn cố gắng lắm mới to tiếng được như vậy.
- Vì sao? Bởi vì tôi không muốn? Tôi không muốn, ông hiểu không?
Đại Mạnh đáp lại. Chưa bao giờ mà hắn lại dài dòng nhưng hôm nay. Những câu hỏi của Vương Vô Quốc khiến hắn nhớ lại những cái xa xăm. Hắn cần cái gì? Đến bây giờ hắn mới hiểu, thì ra hắn cần một gia đình. Đến bây giờ hắn mới biết, hắn cố gắng sống lại cũng vì muốn cảm nhận cái gia đình. Thế mà tại sao? Càng nghĩ, thân thể của hắn càng xung động và run bần bật.
- Tôi không hiểu, tại sao lại thế? Tôi yêu Lan, tôi thật sự yêu Lan mà? Tôi chưa bao giờ quan tâm quá khứ của Lan, tôi luôn xem cậu là một người thân trong gia đình. Tại sao vậy? Tại vì cậu là thành viên của HCM sao?
Vương Vô Quốc quát lên dữ dội. Hắn mặc kệ cánh tay đang loang lỗ máu, mặc kệ nòng súng của Đại Mạn, rồi khụy cả cơ thế xuống nền.
- Dù cậu có là người của HCM thì tôi cũng xin cậu, tôi cũng van cậu. Tôi thật sự yêu Lan? – Nước mắt trong lòng Vương Vô Quốc chảy ra. Hắn đã buông bỏ tất cả sĩ diện chỉ vì một người đàn bà đã từng có chồng con. Hắn thật sự không hiểu tại sao lại phải làm như thế. Mục tiêu của hắn lớn lao lắm. Chả lẽ chỉ vì một người đàn bà thôi sao. Đây là cái gì, chẳng lẽ nó là tình yêu.
- Hai lần trước, ông tưởng tôi nói đùa sao? Ông tưởng tôi muốn ngăn cản là vì tôi là thành viên của HCM. Ông tưởng ông là thành viên của cái tổ chức phản động thì tôi phải ngăn cản? Ha ha, ông có tin, chỉ một cú nhấc tay thì tôi cũng có thể tiêu diệt toàn bộ cái tổ chức đó không?
- Tôi biết, cậu có thực lực đó, tôi biết là thế, nhưng tại sao cậu lại phải cản trở chúng tôi? Tại ... ọc ọ... – Vương Vô Quốc chưa kịp rống hết lời thì một bàn tay đã bóp chặt cổ của hắn và đưa hắn lên cao. Tiếp theo đó, cả thân thể của hắn bị đưa về phía lan can. Lúc nay, chỉ cần Đại Mạnh buông tay thì Vương Vô Quốc sẽ tan xác.
- Hãy nói cho chú biết.... vì sao? Hãy cho chú ... một lý do? Hộc... hộc? – Vương Vô Quốc sặc sụa nói. Lúc này hắn đã đổi hoàn toàn cách xưng hô, hắn dường như đã muốn buông bỏ tất cả.
- Các người sẽ không hiểu vì sao? – Bàn tay của Đại Mạnh riết chặt hơn một chút.
- Hãy chăm sóc mẹ con, hãy chăm sóc em con! – Vương Vô Quốc nhắm tất cả các khóe mắt.
Đại Mạnh trợn mắt vô cùng kinh tợn. Bàn tay của hắn càng lúc càng riết chặt, khuôn mặt của Vương Vô Quốc vì thể mà tái ngắt. Vương Vô Quốc cố ho ra nhưng lại không thành tiếng, các gân xanh trên tay của hắn cũng hằn lên dữ dội. Mắt của hắn bắt đầu trợn ngược. Một cảm giác khó thở dâng lên khiwan Vương Vô Quốc giãy dụa theo bản năng.
“Đoàng.” Tiếng súng Desert Eahle vang lên thấu trời cao. Cả thân thể của Vương Vô Quốc bất ngờ đổ ầm xuống nền sân thượng. Hắn ta bất động như thể không còn nhúc nhích. Đại Mạnh đã hoàn toàn biến mất, không gian chỉ văng vẳng lại một âm thâm lạnh thấu xương và ẩn chứa vô vàn sát khí.
- Đừng để tôi gặp ông, đừng để tôi thấy cái tổ chức của ông, nếu không tôi sẽ giết tất cả.
---------------------------
Cảnh sát đã bao bọc khắp khu khung cư, dường như không hề có bất kỳ một kẻ hở nào cả. Nhưng vị trí dày đặt cảnh sát nhất không phải khu vực chung cư mà chính là chiếc xe Audi.
Ở trong xe, Show vô cùng căm tức tiểu thư của mình. Khi thấy cảnh sát tới càng lúc càng đông thì hắn đã phát hiện ra chuyện gì đó không ổn. Đến khi thấy tất cả cảnh vệ đều bao bọc lấy vị trí của mình thì hắn liền xe lùi về vị trí an toàn nhất. Rồi ngay sau đó, hắn cưỡng chế lấy lại điện thoại và bộ đàm trên người tiểu thư.
Nhìn chiếc điện thoại với hơn một trăm lẽ tám cuộc gọi lỡ, đa số đều từ bộ quốc phòng, trong đó vài chục cuộc là của bộ trượng Ken, thì Show biết có một chuyện ghê gớm sắp xảy ra.
Nghe được lời cấp báo của những người cảnh vệ ngoài xe, Show cũng không còn thời gian để gọi điện cho bộ trưởng Ken. Hắn lập tức ra hiệu để mọi người nhường một con đường cho xe chạy. Tuy nhiên, không đợi hắn đi được bao xa thì hàng loạt tiếng súng đã nổ ra.
Đây không phải là tiếng súng thứ thứ tư từ khẩu Desert Eagle mà tiếng M16 của cảnh sát mỹ. Hiện tại, Show cũng chưa đoán được tất cả moi việc, nhưng xuất hiện một chuyện khiến cho tất cả lực lượng cảnh sát của bang Wasshington tập trung và nổ súng không e dè thì chỉ có thể liền quan tới tiểu thư San.
Thang máy của Đại Mạnh vừa điểm tới số 00, giờ phút này hắn không còn một chút tâm trạng nào về Vương Vô Quốc, bởi vì hắn cảm nhận một nguy cơ vô cùng lớn. Lúc ở sân thượng, Đại Mạnh trông thấy rất nhiều xe cảnh sát, trong số đó có cả xe của FBI và CIA, thế nên hắn đoán chắc là sự việc đã đi vượt qua dự tính. Thứ nhất, cảnh sát sẽ không vì một vài tiếng súng mà tập trung lực lượng tới đây. Thứ hai, Vương Vô Quốc chưa đủ tầm để kinh động cả tiểu bang Washington. Mà cho dù hắn ta có mạnh mẽ như vậy thì Đại Mạnh muốn giết là sẽ giết.
Đại Mạnh không giết là vì một nguyên nhân khác. Nguyên nhân đó là gì? Đến Đại Mạnh cũng không hiểu thì biết hỏi ai?
Đại Mạnh không muốn quan tâm đến những chuyện đó nữa. Việc hắn cần làm bây giờ là thoát khỏi ra khu vực này. Hắn không hiểu, tên điên nào đã ra lệnh vây bắt hắn.
Cửa thang máy vừa mở ra. Đúng như Đại Mạnh phán đoán, cảnh sát đã lập tức nổ súng mà chẳng hề cho hắn một cơ hội nào cả. Chỉ là khi tiếng súng M16 vang lên thì Đại Mạnh đã biến mất. Nói hắn biến mất là không phải, vì hắn đã nằm bệnh dưới sàn thang máy, sau đó nhanh chóng lăn ra ngoài. Khi hắn lăn ra khỏi vị trí bắn thì đá bay những tên cảnh sát gần nhất.
“Đoàng... Đoàng ...Đoàng...” Tiếng súng vang lên dữ dội, mọi cảnh sát đều dồn tới phương hướng mà Đại Mạnh vừa nhảy ra. Đại Mạnh không hề tỏ ra nao núng, hắn khống chế tên cảnh sát cao to, dùng hắn ta làm một tấm chắn.
“Pằng” “Pằng”, hai viên đạn găm ngay vào ngực tên cảnh sát. Mặc dù hắn ta chưa chết, thế nhưng thêm bốn phát “pằng pằng” lại bay tới, khiến cơ thể hắn cũng đơ luôn. Đại Mạnh biết, bọn cảnh sát bây giờ chỉ muốn tiêu diệt hắn, hầu như tất cả đã bị điên.
Đại Mạnh đang gặp một số chuyện bực bội nên trong lòng liền ầm ầm tức giận. Nếu như ngày bình thường, hắn e rằng đuổi cùng giết tận lũ khốn kiếp này. Thế nhưng giờ thì không được, tâm trạng của hắn chưa được giải tỏa. Hắn có thể đứng đây tàn sát tất cả, chỉ sợ sau đó sẽ bị cả bộ dị năng Mỹ bao vây.
“Giá như lúc nãy giết Vương Vô Quốc thì tốt rồi.” Đại Mạnh tự dưng nổi lên một sự hối hận nhỏ.
Trong lúc Đại mạnh đang cố gắng chạy về cánh cửa chính của khu chung cư, thì hơn chục cảnh sát ập tới, tất cả bọn chúng đều được trang bị đến tận răng và mang súng ống trên tay. Biết đối phương đã chặn tất cả ngõ rút nên Đại Mạnh cảm thấy không cần thiết phải bỏ gần tìm xa, mà xông về thằng về cánh cửa. Hắn xoay người lộn một vòng. Cùng lúc đó, bàn tay cầm súng kẽ bóp cò hai lần. Ngay lập tức, hai tiếng “Đoàng... Đoàng” khủng bố vang lên. Hai viên đạn bay thẳng về phía trước, tuy nhiên chúng không nhằm vào mười hai tên tên cảnh sát đang chặn cửa, mà ập tới hai tên lính bắn tỉa. Rất may, viên đạn chỉ làm vỡ ống nhòm trên thân súng, chứ chưa hề xuyên qua mắt. Có thể vị trí ngắm bắn cách Đại Mạnh hơi xa, cũng có thể bọn chúng có bản lĩnh tránh né.
Đại Mạnh nổi lên sát ý cuồn cuộn, hắn đã quyết định giết người. Mặc dù chưa giết được ai nhưng hắn sẵn sàng giết tất cả. Biết không còn mọi nguy hiểm từ súng bắn tỉa, Đại Mạnh vứt bỏ cây súng ngắn để rút chiếc dao găm bên hông. Hắn lướt về mười hai tên cảnh sát đang chặn cửa.
Biết không thể dùng súng khi Đại Mạnh áp sát, bọn cảnh sát lập tức thủ thế phòng bị. Nhưng không ngờ, đối phương cứ như một hồn ma, hắn ta bất ngờ xuất hiện dưới chân của mười hai ngườ, rồi tung một cú chém. Mười hai người như hàng domino không ngã theo quy tắc, mà ập người về phía trước. Cả bọn vẫn chưa có tên nào chết, thế nhưng một quả Rocket phóng tới khiến cả bọn hết hi vọng sống.
Đại Mạnh không hề líu lưỡi, mà lập tức bay ra xa. Hắn quả thật cảm phục sự độc ác của đối phương. Không ngờ rằng chỉ vì muốn giết hắn, mà tính mạng của những cảnh sát nơi đây thành rơm thành cỏ.
Xe Đại Mạnh vẫn nằm im ở vị trí cũ, thế nhưng Đại Mạnh không đi về đó. Hắn không phải thằng ngu. Bởi trên xe của hắn nhất định có bom. Sau một lúc quan sát, hắn hướng tới chiếc Audi A8 Security đang được cảnh sát bao bọc. Lúc này, hắn liền mường tượng được nguyên nhân.
Đại Mạnh không một chút chần chừ. Hắn xông thằng về vị trí chiếc xe. Cảnh sát ở đó lập tức nổ súng. Một cơn mưa đạn ào ạt bay tới, thế nhưng bóng dáng Đại Mạnh hiển hiện như lu mờ. Chính xác không phải là ảo ảnh, mà bởi vì tốc độ Đại Mạnh quá nhanh.
Show ở trong xe, âm thầm líu lưỡi. Thực lực của đối phương đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Chỉ là hắn không thể hiểu, người xông tới thuộc nhóm người tối hôm qua. Lúc đó cơ hội quá dễ dàng, tại sao họ không ra tay. Còn bây giờ dưới muôn trùng cảnh sát thì họ lại liều mạng tấn công tiểu thư.
“Pằng pằng... Đoàng... đoàng” Tiếng M16 chen lẫn tiếng súng ngắn vang lên dữ dội. Nhưng thân ảnh của Đại Mạnh đã hoàn toàn biến mất, không ai cảm nhận ra điều đó, chỉ có cảnh trưởng Show mới phán đoán được nguy cơ.
Xe của Show chạy cùng với bốn chiếc BMW mà đen, có thể đây là xe của FBI. Bởi do tốc độ còn quá thấp nên Show cố gắng tăng tốc độ thật nhanh. Chỉ là Show chửa kịp bức tốc, thì một bóng người đột ngột xuất hiện bên cánh cửa lái.
Đai Mạnh đưa chân phải về sau, hắn dùng tất cả sức lực, rồi dấn của xe một cước. Ở bên trong Show thấy thế, bỗng nở một nụ cười mỉa mai, vì đối phương cứ như muốn đùa. Đây là chiếc Audi bọc thép, trị giá tới một triệu đô, đặc biệt là được trang thêm tới mười triệu nữa. Lớp giáp của xe được cấu thành từ thép, titan và vật liệu Kevlar nên khiến nó chống được hỏa lực mạnh. Ngoài ra, xe còn được thiết kế để chống lại các vụ tấn công bằng lửa và hóa học, kể cả vũ khí hạt nhân. Ấy thế mà đối phương muốn phá cửa. Hóa ra đây là người điên muốn làm chuyện khùng.
Nụ cười của Show chưa được bao lâu, thì một tiếng “Bầm” dữ dội làm gãy chốt cửa. Show thấy thế liền biến sắc. Mặc dù thực lực đối phương đã ngoài sức tưởng tượng của hắn nhưng không nghờ là khó đỡ đến thế. Thất nhiên Show bần thần lâu, mà nhanh chóng tập trung. Lúc này, tay của hắn đã cầm một cây súng. Hắn ta đạp mạnh cánh cửa ra, với hi vọng khiến đối phương né tránh.
Đúng như Show dự tính, đối phương đã nhảy sang một bên né tránh, chỉ tiếc là không phải né tránh cánh cửa. Rồi vài tiếng liên tiếp vang lên, đến lúc này Show mới hiểu, đối phương muốn né tránh cái gì.
“Vút” “bập” và “bộp” từng tiếng. Show hoảng sợ nhìn nắm tay đang cầm súng. Cánh tay của hắn vẫn đang chỉa về phía trước nhưng máu bắt đầu chảy ra, cây súng thì rớt lúc nào chẳng hay. Trên bàn tay đẫm máu ấy, chỉ còn mỗi con dao, dường như nó được đối thủ phóng tới.
Trong lúc Show đang bỡ ngỡ, thì Đại Mạnh bất ngờ chụp lấy cánh tay của Show, rồi kéo mạnh hắn ra ngoài. Trong lúc bị kéo, hắn cảm giác thấy bàn tay của mình nhói đau. Thì ra đối phương đã rút chiếc dao găm trên tay, khiến ngón trỏ và ngón giữa của hắn rớt xuống. Show không để ý đến vết thương nhỏ này, hắn cố gắng giật đối phương vào xe, thế nhưng một nỗi thương cảm lóe lên trong đầu, Show biết mình còn quá yếu ớt.
Đại Mạnh vọt nhanh vào xe, rồi kéo mạnh cánh cửa vào. Mặc dù nó đã bị gãy chốt, thế nhưng vẫn có thể đóng được. Lúc nãy hắn ta phá cửa nhưng chỉ dồn trọng tâm lực để phá chốt.
Chiếc Audi rú lên một tiếng, chẳng ai nào bắn về chiếc xe, bởi họ biết nó đã được chống đan, huống gì tiểu thư San vẫn đang còn trên đó.
- Đuổi theo! Giết!
Đại Mạnh quát một câu đầy chết chóc, rồi phóng xe như chỗ không người.
Hắn cam tâm tình nguyện sao?
- Tại sao cậu luôn muốn ngăn cản tôi. Trước giờ, tôi chưa hề gây cho cậu bất kỳ tổn thương nào. Tại sao, tại sao? – Vương Vô Quốc gằn giọng lên. Hắn cố gắng lắm mới to tiếng được như vậy.
- Vì sao? Bởi vì tôi không muốn? Tôi không muốn, ông hiểu không?
Đại Mạnh đáp lại. Chưa bao giờ mà hắn lại dài dòng nhưng hôm nay. Những câu hỏi của Vương Vô Quốc khiến hắn nhớ lại những cái xa xăm. Hắn cần cái gì? Đến bây giờ hắn mới hiểu, thì ra hắn cần một gia đình. Đến bây giờ hắn mới biết, hắn cố gắng sống lại cũng vì muốn cảm nhận cái gia đình. Thế mà tại sao? Càng nghĩ, thân thể của hắn càng xung động và run bần bật.
- Tôi không hiểu, tại sao lại thế? Tôi yêu Lan, tôi thật sự yêu Lan mà? Tôi chưa bao giờ quan tâm quá khứ của Lan, tôi luôn xem cậu là một người thân trong gia đình. Tại sao vậy? Tại vì cậu là thành viên của HCM sao?
Vương Vô Quốc quát lên dữ dội. Hắn mặc kệ cánh tay đang loang lỗ máu, mặc kệ nòng súng của Đại Mạn, rồi khụy cả cơ thế xuống nền.
- Dù cậu có là người của HCM thì tôi cũng xin cậu, tôi cũng van cậu. Tôi thật sự yêu Lan? – Nước mắt trong lòng Vương Vô Quốc chảy ra. Hắn đã buông bỏ tất cả sĩ diện chỉ vì một người đàn bà đã từng có chồng con. Hắn thật sự không hiểu tại sao lại phải làm như thế. Mục tiêu của hắn lớn lao lắm. Chả lẽ chỉ vì một người đàn bà thôi sao. Đây là cái gì, chẳng lẽ nó là tình yêu.
- Hai lần trước, ông tưởng tôi nói đùa sao? Ông tưởng tôi muốn ngăn cản là vì tôi là thành viên của HCM. Ông tưởng ông là thành viên của cái tổ chức phản động thì tôi phải ngăn cản? Ha ha, ông có tin, chỉ một cú nhấc tay thì tôi cũng có thể tiêu diệt toàn bộ cái tổ chức đó không?
- Tôi biết, cậu có thực lực đó, tôi biết là thế, nhưng tại sao cậu lại phải cản trở chúng tôi? Tại ... ọc ọ... – Vương Vô Quốc chưa kịp rống hết lời thì một bàn tay đã bóp chặt cổ của hắn và đưa hắn lên cao. Tiếp theo đó, cả thân thể của hắn bị đưa về phía lan can. Lúc nay, chỉ cần Đại Mạnh buông tay thì Vương Vô Quốc sẽ tan xác.
- Hãy nói cho chú biết.... vì sao? Hãy cho chú ... một lý do? Hộc... hộc? – Vương Vô Quốc sặc sụa nói. Lúc này hắn đã đổi hoàn toàn cách xưng hô, hắn dường như đã muốn buông bỏ tất cả.
- Các người sẽ không hiểu vì sao? – Bàn tay của Đại Mạnh riết chặt hơn một chút.
- Hãy chăm sóc mẹ con, hãy chăm sóc em con! – Vương Vô Quốc nhắm tất cả các khóe mắt.
Đại Mạnh trợn mắt vô cùng kinh tợn. Bàn tay của hắn càng lúc càng riết chặt, khuôn mặt của Vương Vô Quốc vì thể mà tái ngắt. Vương Vô Quốc cố ho ra nhưng lại không thành tiếng, các gân xanh trên tay của hắn cũng hằn lên dữ dội. Mắt của hắn bắt đầu trợn ngược. Một cảm giác khó thở dâng lên khiwan Vương Vô Quốc giãy dụa theo bản năng.
“Đoàng.” Tiếng súng Desert Eahle vang lên thấu trời cao. Cả thân thể của Vương Vô Quốc bất ngờ đổ ầm xuống nền sân thượng. Hắn ta bất động như thể không còn nhúc nhích. Đại Mạnh đã hoàn toàn biến mất, không gian chỉ văng vẳng lại một âm thâm lạnh thấu xương và ẩn chứa vô vàn sát khí.
- Đừng để tôi gặp ông, đừng để tôi thấy cái tổ chức của ông, nếu không tôi sẽ giết tất cả.
---------------------------
Cảnh sát đã bao bọc khắp khu khung cư, dường như không hề có bất kỳ một kẻ hở nào cả. Nhưng vị trí dày đặt cảnh sát nhất không phải khu vực chung cư mà chính là chiếc xe Audi.
Ở trong xe, Show vô cùng căm tức tiểu thư của mình. Khi thấy cảnh sát tới càng lúc càng đông thì hắn đã phát hiện ra chuyện gì đó không ổn. Đến khi thấy tất cả cảnh vệ đều bao bọc lấy vị trí của mình thì hắn liền xe lùi về vị trí an toàn nhất. Rồi ngay sau đó, hắn cưỡng chế lấy lại điện thoại và bộ đàm trên người tiểu thư.
Nhìn chiếc điện thoại với hơn một trăm lẽ tám cuộc gọi lỡ, đa số đều từ bộ quốc phòng, trong đó vài chục cuộc là của bộ trượng Ken, thì Show biết có một chuyện ghê gớm sắp xảy ra.
Nghe được lời cấp báo của những người cảnh vệ ngoài xe, Show cũng không còn thời gian để gọi điện cho bộ trưởng Ken. Hắn lập tức ra hiệu để mọi người nhường một con đường cho xe chạy. Tuy nhiên, không đợi hắn đi được bao xa thì hàng loạt tiếng súng đã nổ ra.
Đây không phải là tiếng súng thứ thứ tư từ khẩu Desert Eagle mà tiếng M16 của cảnh sát mỹ. Hiện tại, Show cũng chưa đoán được tất cả moi việc, nhưng xuất hiện một chuyện khiến cho tất cả lực lượng cảnh sát của bang Wasshington tập trung và nổ súng không e dè thì chỉ có thể liền quan tới tiểu thư San.
Thang máy của Đại Mạnh vừa điểm tới số 00, giờ phút này hắn không còn một chút tâm trạng nào về Vương Vô Quốc, bởi vì hắn cảm nhận một nguy cơ vô cùng lớn. Lúc ở sân thượng, Đại Mạnh trông thấy rất nhiều xe cảnh sát, trong số đó có cả xe của FBI và CIA, thế nên hắn đoán chắc là sự việc đã đi vượt qua dự tính. Thứ nhất, cảnh sát sẽ không vì một vài tiếng súng mà tập trung lực lượng tới đây. Thứ hai, Vương Vô Quốc chưa đủ tầm để kinh động cả tiểu bang Washington. Mà cho dù hắn ta có mạnh mẽ như vậy thì Đại Mạnh muốn giết là sẽ giết.
Đại Mạnh không giết là vì một nguyên nhân khác. Nguyên nhân đó là gì? Đến Đại Mạnh cũng không hiểu thì biết hỏi ai?
Đại Mạnh không muốn quan tâm đến những chuyện đó nữa. Việc hắn cần làm bây giờ là thoát khỏi ra khu vực này. Hắn không hiểu, tên điên nào đã ra lệnh vây bắt hắn.
Cửa thang máy vừa mở ra. Đúng như Đại Mạnh phán đoán, cảnh sát đã lập tức nổ súng mà chẳng hề cho hắn một cơ hội nào cả. Chỉ là khi tiếng súng M16 vang lên thì Đại Mạnh đã biến mất. Nói hắn biến mất là không phải, vì hắn đã nằm bệnh dưới sàn thang máy, sau đó nhanh chóng lăn ra ngoài. Khi hắn lăn ra khỏi vị trí bắn thì đá bay những tên cảnh sát gần nhất.
“Đoàng... Đoàng ...Đoàng...” Tiếng súng vang lên dữ dội, mọi cảnh sát đều dồn tới phương hướng mà Đại Mạnh vừa nhảy ra. Đại Mạnh không hề tỏ ra nao núng, hắn khống chế tên cảnh sát cao to, dùng hắn ta làm một tấm chắn.
“Pằng” “Pằng”, hai viên đạn găm ngay vào ngực tên cảnh sát. Mặc dù hắn ta chưa chết, thế nhưng thêm bốn phát “pằng pằng” lại bay tới, khiến cơ thể hắn cũng đơ luôn. Đại Mạnh biết, bọn cảnh sát bây giờ chỉ muốn tiêu diệt hắn, hầu như tất cả đã bị điên.
Đại Mạnh đang gặp một số chuyện bực bội nên trong lòng liền ầm ầm tức giận. Nếu như ngày bình thường, hắn e rằng đuổi cùng giết tận lũ khốn kiếp này. Thế nhưng giờ thì không được, tâm trạng của hắn chưa được giải tỏa. Hắn có thể đứng đây tàn sát tất cả, chỉ sợ sau đó sẽ bị cả bộ dị năng Mỹ bao vây.
“Giá như lúc nãy giết Vương Vô Quốc thì tốt rồi.” Đại Mạnh tự dưng nổi lên một sự hối hận nhỏ.
Trong lúc Đại mạnh đang cố gắng chạy về cánh cửa chính của khu chung cư, thì hơn chục cảnh sát ập tới, tất cả bọn chúng đều được trang bị đến tận răng và mang súng ống trên tay. Biết đối phương đã chặn tất cả ngõ rút nên Đại Mạnh cảm thấy không cần thiết phải bỏ gần tìm xa, mà xông về thằng về cánh cửa. Hắn xoay người lộn một vòng. Cùng lúc đó, bàn tay cầm súng kẽ bóp cò hai lần. Ngay lập tức, hai tiếng “Đoàng... Đoàng” khủng bố vang lên. Hai viên đạn bay thẳng về phía trước, tuy nhiên chúng không nhằm vào mười hai tên tên cảnh sát đang chặn cửa, mà ập tới hai tên lính bắn tỉa. Rất may, viên đạn chỉ làm vỡ ống nhòm trên thân súng, chứ chưa hề xuyên qua mắt. Có thể vị trí ngắm bắn cách Đại Mạnh hơi xa, cũng có thể bọn chúng có bản lĩnh tránh né.
Đại Mạnh nổi lên sát ý cuồn cuộn, hắn đã quyết định giết người. Mặc dù chưa giết được ai nhưng hắn sẵn sàng giết tất cả. Biết không còn mọi nguy hiểm từ súng bắn tỉa, Đại Mạnh vứt bỏ cây súng ngắn để rút chiếc dao găm bên hông. Hắn lướt về mười hai tên cảnh sát đang chặn cửa.
Biết không thể dùng súng khi Đại Mạnh áp sát, bọn cảnh sát lập tức thủ thế phòng bị. Nhưng không ngờ, đối phương cứ như một hồn ma, hắn ta bất ngờ xuất hiện dưới chân của mười hai ngườ, rồi tung một cú chém. Mười hai người như hàng domino không ngã theo quy tắc, mà ập người về phía trước. Cả bọn vẫn chưa có tên nào chết, thế nhưng một quả Rocket phóng tới khiến cả bọn hết hi vọng sống.
Đại Mạnh không hề líu lưỡi, mà lập tức bay ra xa. Hắn quả thật cảm phục sự độc ác của đối phương. Không ngờ rằng chỉ vì muốn giết hắn, mà tính mạng của những cảnh sát nơi đây thành rơm thành cỏ.
Xe Đại Mạnh vẫn nằm im ở vị trí cũ, thế nhưng Đại Mạnh không đi về đó. Hắn không phải thằng ngu. Bởi trên xe của hắn nhất định có bom. Sau một lúc quan sát, hắn hướng tới chiếc Audi A8 Security đang được cảnh sát bao bọc. Lúc này, hắn liền mường tượng được nguyên nhân.
Đại Mạnh không một chút chần chừ. Hắn xông thằng về vị trí chiếc xe. Cảnh sát ở đó lập tức nổ súng. Một cơn mưa đạn ào ạt bay tới, thế nhưng bóng dáng Đại Mạnh hiển hiện như lu mờ. Chính xác không phải là ảo ảnh, mà bởi vì tốc độ Đại Mạnh quá nhanh.
Show ở trong xe, âm thầm líu lưỡi. Thực lực của đối phương đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Chỉ là hắn không thể hiểu, người xông tới thuộc nhóm người tối hôm qua. Lúc đó cơ hội quá dễ dàng, tại sao họ không ra tay. Còn bây giờ dưới muôn trùng cảnh sát thì họ lại liều mạng tấn công tiểu thư.
“Pằng pằng... Đoàng... đoàng” Tiếng M16 chen lẫn tiếng súng ngắn vang lên dữ dội. Nhưng thân ảnh của Đại Mạnh đã hoàn toàn biến mất, không ai cảm nhận ra điều đó, chỉ có cảnh trưởng Show mới phán đoán được nguy cơ.
Xe của Show chạy cùng với bốn chiếc BMW mà đen, có thể đây là xe của FBI. Bởi do tốc độ còn quá thấp nên Show cố gắng tăng tốc độ thật nhanh. Chỉ là Show chửa kịp bức tốc, thì một bóng người đột ngột xuất hiện bên cánh cửa lái.
Đai Mạnh đưa chân phải về sau, hắn dùng tất cả sức lực, rồi dấn của xe một cước. Ở bên trong Show thấy thế, bỗng nở một nụ cười mỉa mai, vì đối phương cứ như muốn đùa. Đây là chiếc Audi bọc thép, trị giá tới một triệu đô, đặc biệt là được trang thêm tới mười triệu nữa. Lớp giáp của xe được cấu thành từ thép, titan và vật liệu Kevlar nên khiến nó chống được hỏa lực mạnh. Ngoài ra, xe còn được thiết kế để chống lại các vụ tấn công bằng lửa và hóa học, kể cả vũ khí hạt nhân. Ấy thế mà đối phương muốn phá cửa. Hóa ra đây là người điên muốn làm chuyện khùng.
Nụ cười của Show chưa được bao lâu, thì một tiếng “Bầm” dữ dội làm gãy chốt cửa. Show thấy thế liền biến sắc. Mặc dù thực lực đối phương đã ngoài sức tưởng tượng của hắn nhưng không nghờ là khó đỡ đến thế. Thất nhiên Show bần thần lâu, mà nhanh chóng tập trung. Lúc này, tay của hắn đã cầm một cây súng. Hắn ta đạp mạnh cánh cửa ra, với hi vọng khiến đối phương né tránh.
Đúng như Show dự tính, đối phương đã nhảy sang một bên né tránh, chỉ tiếc là không phải né tránh cánh cửa. Rồi vài tiếng liên tiếp vang lên, đến lúc này Show mới hiểu, đối phương muốn né tránh cái gì.
“Vút” “bập” và “bộp” từng tiếng. Show hoảng sợ nhìn nắm tay đang cầm súng. Cánh tay của hắn vẫn đang chỉa về phía trước nhưng máu bắt đầu chảy ra, cây súng thì rớt lúc nào chẳng hay. Trên bàn tay đẫm máu ấy, chỉ còn mỗi con dao, dường như nó được đối thủ phóng tới.
Trong lúc Show đang bỡ ngỡ, thì Đại Mạnh bất ngờ chụp lấy cánh tay của Show, rồi kéo mạnh hắn ra ngoài. Trong lúc bị kéo, hắn cảm giác thấy bàn tay của mình nhói đau. Thì ra đối phương đã rút chiếc dao găm trên tay, khiến ngón trỏ và ngón giữa của hắn rớt xuống. Show không để ý đến vết thương nhỏ này, hắn cố gắng giật đối phương vào xe, thế nhưng một nỗi thương cảm lóe lên trong đầu, Show biết mình còn quá yếu ớt.
Đại Mạnh vọt nhanh vào xe, rồi kéo mạnh cánh cửa vào. Mặc dù nó đã bị gãy chốt, thế nhưng vẫn có thể đóng được. Lúc nãy hắn ta phá cửa nhưng chỉ dồn trọng tâm lực để phá chốt.
Chiếc Audi rú lên một tiếng, chẳng ai nào bắn về chiếc xe, bởi họ biết nó đã được chống đan, huống gì tiểu thư San vẫn đang còn trên đó.
- Đuổi theo! Giết!
Đại Mạnh quát một câu đầy chết chóc, rồi phóng xe như chỗ không người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.