Quyển 2 - Chương 51: Chiêu thứ hai: "Phương pháp liều mạng"
Nghĩa Võ Đang
28/04/2014
“Phương pháp liều mạng
là một phương pháp tán gái vô cùng nguy hiểm. Thông thường nó dùng để
làm quen với một cô gái, đôi khi nó còn là yếu tố khiến tâm lý của đối
phương chấn động, hoảng loạn, sa vào chân giặc lúc nào chẳng hay. Chúng
ta nên kết hợp phương pháp liều mạng với những chiêu thức như ấn tượng
khó phai, mỹ nam, bá đạo chiêu, kế trong kế, đặc biệt là chết vì
tình...”
Trời vừa điểm tới vị trí sáu giờ, Đại Mạnh đã rời phòng trọ và đi bộ về hướng nam. Địa điểm mà hắn muốn đến là ngõ tư đèn đỏ, sát công viên Hội An. Đáng lẽ hắn phải đi về hướng tây bắc, bởi vì trường Nguyễn Trãi nằm gần miếu ông Cọp, cùng thuộc phường Tân An nhưng ngụ trên đường Nguyễn Công Trứ.
Khoảng 6h30 phút, một cô gái mặc áo dài, đạp xe đạp tiến về vị trí của Đại Mạnh. Trong khoảng khắc, Đại Mạnh đứng trên vỉa hè, bỗng nhiên chạy lùi xuống đường, mắt không hề chú ý tới cô gái lấy xe, miệng bô bô ba ba như đang gọi ai đó.
“Ầm!”
Chiếc xe của cô gái va vào người của Đại Mạnh, làm cả hai đồng thời té. May mắn là cô gái đã phanh kịp. Trong giây phút bất ngờ ấy, cô giữ được thăng bằng, khiến chiếc xe ngã dưới đất, chứ cú đụng không hề ảnh hưởng tới cô. Huống hồ cú tông này cũng không quá nặng và chiếc xe đạp không phải là xe mô tô.
Cô gái đưa ánh mắt về phía người bị tông. Đó là một chàng trai cao tầm một mét sáu mươi tư, so với cô thì thấp hơn một chút, bởi vì cô cao tới một mét sáu mươi tám.
- Bạn có sao không?
- Xin lỗi, mình không sao! À, bạn có bị gì không?
- Mình không sao!
Cô gái hỏi, Đại Mạnh trả lời. Đại Mạnh hỏi, cô gái liền trả lời.
Ở Việt Nam, khi xảy ra tông xe thì xe lớn thường chịu trách nhiệm. Chỉ là khi người nữ tông một người nam thì người nam phải là người mở miệng xin lỗi đầu tiên, tất nhiên trừ trường hợp gặp xấu nữ.
Hiện tại Đại Mạnh cũng phải làm như thế, bởi đây là một yếu tố theo phong cách trong chiêu thức Mỹ Nam. Huống chi, hắn đứng ở đây hơn hai mươi phút, việc chạy lùi và miệng bi bi ba ba đều năm trong thiết kế của hắn, chứ chẳng hề có một sự tình cờ nào cả.
Cô gái không hề biết những điều này, cho nên mở miệng nói tiếp.
- Bạn cho mình xin lỗi nhé! Mình không hề cố ý à! Tại bạn đột nhiên chạy lùi xuống đường khiến mình không phanh kịp á!
Lòng của Đại Mạnh nụ cười đểu đểu, nhưng miệng của hắn khẽ tạo một nụ cười thân thiện.
- Ừ, mình biết mà, không có gì đâu! Bạn dựng xe, rồi đi học kẻo trễ.
Đại Mạnh nói xong câu đó, liền quay người bước đi. Chỉ là bước chân của hắn khập khà khập khiễng.
Theo như cách làm quen thông thường, người ta sẽ mở miệng làm quen ở ngay trường hợp này. Đáng tiếc đây không phải là tình cờ. Theo kỹ xảo Mỹ Nam, người con trai phải luôn thể hiện mình là người cá tính, mạnh mẽ, mang chút lạnh..., nhằm tạo hảo cảm và khiến đối phương tò mò.
Cô gái dựng chiếc đạp đang nằm dưới đất và nhìn theo bóng dáng cà thọt của người con trai.
“Thật khó hiểu!”
Cô gái nghĩ không ra, tại sao người con trai này lại nói ít đến thế. Nếu trúng kẻ khác, họ đã tìm cách làm quen với cô rồi. Cô gái không biết rằng, ngay từ cái ngày khai giảng, Đại Mạnh đã nắm vững tư liệu của cô, tất nhiên cũng chỉ là vài thứ sơ lược.
Tên cô gái là Thương, đầy đủ là Nguyễn Thị Hoài Thương. Hiện cô đang học lớp 12c3, nhà nằm ở khu phố cổ, thuộc số 51 đường Bạch Đằng.
Khi Đại Mạnh đi được hơn năm mét, thì bỗng nhiên một tiếng gọi vang lên.
- Bạn ơi, bạn ơi!
Đại Mạnh dừng và quay đầu lại. Người lên tiếng đang đạp xe về phía hắn. Và không ai khác, đó chính là cô gái vừa rồi.
- Có gì không bạn? – Đại Mạnh cảm thấy có đôi chút khó hiểu. Tất nhiên đây chỉ là giả vờ, vì hắn đoán tình huống này sẽ xảy ra.
Cô gái thấy Đại Mạnh như con nai vàng ngơ ngác liền muốn bật cười. Chỉ là mặt của nàng vẫn thể hiện nét thục nữ đoan trang.
- Bạn lên xe, mình chở bạn tới bệnh viện, chứ để chân đi lọt thọt như vậy là không được đâu!
Đại Mạnh lắc đầu và nói.
- Không cần đâu bạn, mình còn phải tới trường nữa.
- Ồ! Bạn đi học à!
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi nãy giờ nàng không hề quan sát bộ đồng phục quần xanh áo trắng của Đại Mạnh, có lẽ tình huống lúc đó quá bất ngờ. Cô gái mở miệng hỏi theo quán tính.
- Bạn học ở trường nào vậy?
- Mình học ở Nguyễn Trãi, có gì không bạn? – Đại Mạnh trả lời.
- Ồ, mình cũng học ở Nguyễn Trãi, không nghĩ là chúng ta không cùng trường nha! À, thế bạn học lớp nào?
Đại Mạnh nghe cô gái hỏi tới chuyện lớp học liền cười khổ trong lòng. Chẳng lẽ bây giờ hắn nói: “Em mới vào lớp 10!”. “A, ha, thế thì chết con mẹ nó rồi!”. Vì điều này, Đại Mạnh đành phải đánh trống loãng.
- Ừ, mình cũng không nghĩ là chúng ta cùng trường. Thôi, mình phải đi đây, chứ không trễ mất!
Thương không nghe Đại Mạnh trả lời câu hỏi “học lớp mấy” thì cũng có đôi chút buồn bực, nhưng vì bản thân không phải là kẻ nhiều chuyện nên đành phải gật đầu, lặng câm. Thương cũng không hề liên tưởng tới việc Đại Mạnh đang tập tễnh vào cấp ba.
Nói thật, ai có thể nghĩ rằng: “Với chiều cao và khuôn mặt thành thục, Đại Mạnh lại đang trong độ tuổi mười lăm, mười sáu”.
Cô gái thấy người con trai đã đi về phía trước nên đành đạp xe. Khi tới vị trí song song với Đại Mạnh thì nàng toan định vượt qua. Chỉ là khi nàng nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Đại Mạnh thì lòng của nàng lại không nỡ. Thương mở miệng nói.
- Bạn lên xe đi, mình chở cho một khúc, dù gì thì chúng ta đều học cùng trường với nhau!
Đại Mạnh nhìn cô gái, vẻ ngượng ngùng, như muốn như không. Cô gái cảm thấy nét lúng túng thì lòng cũng lúng túng theo. “Ai nha, ta cũng là con gái!”
- Minh không ngại, bạn ngại cái gì! - Cô gái có đôi chút tức giận.
Tình huống đã đến nước này, Đại Mạnh không thể tỏ ra rụt rè nữa. Nếu không, người ta sẽ cho mình tự ti, hoặc vô cùng tự ngạo. Đôi khi người đời còn lấy từ “Chảnh” để diễn tả những kẻ như thế này.
“Con trai không được chảnh!” Bởi đây là yếu tố nắm giữ mỹ nhân.
Đại Mạnh ngượng ngùng, lẳng lặng ngồi lên xe. Cô gái cũng không nói gì, bởi lúc này mặt nàng đang rất đỏ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người vẫn đi và vẫn im như cái nhíp. Trong giây phút này, cô gái cảm thấy lòng của mình vô cùng xao động, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lung linh, đôi lúc tay chân của nàng còn bủn rủn vài nơi. May mắn là nàng đang đạp hục xì dầu nên cũng không thấy khó xử bao nhiêu. Cô gái đâu biết rằng, người con trai đang ngồi cười te toét ở phía sau.
“À há, mỹ nam lúng túng, mỹ nữ cũng phải lúng túng theo!”
------------------------
Chiếc xe đạp dừng tại cổng phụ trường Nguyễn Trãi, Đại Mạnh lập tức vọt xuống xe mà không cần ai lên tiếng nhắc nhở. Hắn ta nói.
- Cảm ơn bạn!
- Không có gì!
Cô gái mỉm cười rồi dắt xe vào bên trong. Đến giờ phút này, nàng cũng chưa biết tên của Đại Mạnh. “Đáng lẽ hắn phải lên tiếng làm quen chứ. Hừ, đúng là cái tên đại ngốc.”
Từ cổng phủ đi thẳng về cổng chính khoảng mười lăm mét. Đôi khi đa số học sinh đều vào cổng phụ, nhưng do nhà trường phân khu vực cổng phụ là đường tới vị trí gởi xe, cho nên ít ai đi vào cổng ấy.
Ở đằng xa xa, một cô gái nhỏ nhắn, lặng lẽ dõi theo tình huống của Đại Mạnh và dường như ánh mắt của nàng không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Càng nhìn, khuôn mặt của cô gái càng rưng rưng, mặc dù chưa rơi nước mắt nhưng lòng đã buồn thê buồn thảm.
“Từ trước đến giờ, anh ấy có bao giờ đi cùng với người con gái nào đâu.”
Cô gái vừa nghĩ, vừa buồn. Mãi cho đên khi cô gái nhìn thấy Đại Mạnh chuyển từ cái dáng lập cà lập cập sang bước đi mạnh mẽ, thẳng tưng tưng thì khuôn mặt nàng liền buồn bực, nóng rang rang vì tức cười.
“Hừ, cái tên lừa đảo!”
-----------------
Tiếng chuông trường vang lên, Đại Mạnh đã vào lớp học. Phòng học của hắn thuộc khu đối diện cổng chính, năm ở tầng hai, bên phía góc trái, cạnh lớp 10A2.
Đại Mạnh học lớp 10A1, nơi quy tụ những anh tài trẻ tuổi của trường bán công. Thật ra, những học sinh của lớp này chẳng có gì giỏi, so với trường Trần Quý Cáp thì kém xa. Nguyên nhân Đại Mạnh được lọt vào lớp này hẳn là do hắn chuyển từ trường Trần Quý Cáp.
Theo thời khóa biểu, tiết học đầu tiên là môn Văn Học. Nhưng do hôm nay là ngày đầu tiên sau khai giảng nên chắc học sinh sẽ được nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua, Đại Mạnh tham gia khai giảng và hội tụ với những bạn cùng lớp. Tại đó, hắn biết được giáo viên chủ nhiệm của mình là một mỹ nữ, tên là Phượng, dạy môn Toán và khoảng chừng hai mươi lăm.
Vào thời điểm ấy, Đại Mạnh bắt đầu thi triển kỹ xảo tán gái, thế nên hắn chờ đợi một cô gái xinh đẹp ngồi xuống bàn, rồi liền sáp vào ngay. Lúc ấy, cô gái đó cũng tỏ vẻ muốn rời đi, nhưng do Đại Mạnh nói: “Ngồi đỡ đi, đợi khi phân chia vị trí, rồi hãy tính tiếp” thì cô gái đành phải lặng thinh. Chắc lúc đó, nàng ta nghĩ: “Rời đi thì cũng không được lịch sự cho lắm.”
Phong cách này vô cùng bá đạo và nó cũng thuộc vào kỹ xảo thứ mười, tên gọi là Bá Đạo Chiêu. Đại Mạnh cũng không nghĩ là sẽ thành công. Bởi lúc ấy, hắn ta chỉ có ý định thử mà thôi.
Do thành công, Đại Mạnh đành phải đâm đầu vào chiêu thức thứ nhất, đó chính là Gởi Gạo Nấu Cơm. Năm xưa, Đại Mạnh đã áp dụng chiêu thức này với La La và thành công mỹ mãn. Thế nhưng suy nghĩ lúc ấy của hắn chỉ bất chợt hiện lên cuốn bí kíp, chứ không hề có ý định “dưỡng thành loly”. Có thể tình cảm giữa Đại Mạnh và La La là một cái duyên đáng quý. Cũng chính vì điều này, hắn không muốn hại đời La La.
Trong khoảng thời gian Đại Mạnh ngồi chung với cô gái, hắn mở miệng làm quen và biết được tên của cô gái này. Mỹ nữ tên gọi là Thu, họ thì không rõ. Đại Mạnh có thể hỏi thăm một cách bá đạo, nhưng hắn sợ cô gái xinh đẹp phản cảm với những người làm quen, cho nên hắn đành phải dừng việc tìm hiểu.
“Thời gian càng dài, cơ hội càng đông!” Đây chính là triết lý của chiêu thức Gởi Gạo Nấu Cơm. Tất nhiên, đây là phương hướng “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chứ không phải là cách thức dưỡng thành loly.
Ngày hôm ấy quả là vô cùng may mắn với Đại Mạnh. Hắn không ngờ là cô giáo Phượng bầu chọn hắn là cán bộ học tập của lớp 10A1, có lẽ cách phân chia tạm thời này đều dựa vào kết quả thi cử của học sinh. Từ đó, hắn nắm lấy cơ hội này, rồi chuyển sang mỹ nữ ngồi bên cạnh.
“Thưa cô, hoàn cảnh của em không được tốt, hơn nữa em không có nhiều thời gian nên không thể tiếp nhận vị trí này. Theo em biết, bạn Thu bên cạnh học rất giỏi nên em xin đề cử bạn ấy làm lớp phó học tập.” Thật ra, Đại Mạnh cũng không biết sức học của Thu như thế nào, nhưng theo hắn nghĩ, một cô gái xinh đẹp như thế này sẽ không kém bao nhiêu. Tất nhiên lời hắn nói thuộc vào phương pháo Đểu Ngôn. Đáng tiếc sức quan sát của Đại Mạnh chưa được chính xác lắm.
Mỹ nữ tên Thu không ngờ tới điều này. Lúc Đại Mạnh đề cử nàng làm lớp phó học thì nàng liền đứng lên từ chối. Thời điểm ấy, Thu cảm thấy rất vui, bởi vì đa số học sinh đều thích được khen học giỏi, huống gì Thu là một cô gái thích hư vinh. Đáng tiếc là hư vinh của nàng không được nhiều cho lắm, bởi kết quả thi của nàng không tốt. Nếu tốt hơn, nàng đã vào trường Trần Quí Cáp từ lâu.
Sau khi Thu và Đại Mạnh từ chối, cô giáo tìm người thay thế. Đáng tiếc tính tự lập của học sinh Việt Nam thua xa những nước khác. Dù học sinh muốn làm cán bộ lớp nhưng vì ngại, vì tự ti cho nên đành phải lựa chọn ru rú một nơi.
Thu cũng là một người như thế. Ban đầu nàng ta không muốn, nhưng sau khi cô gái xem kết quả học tập của Thu, thấy kết quả thi cử của nàng không tốt nhưng kết quả học tập ở khối Trung Học Cơ Sở rất giỏi nên đã ép Thu phải nhận vụ.
“Rất uất ức nhưng mà cũng có chút vui, ít nhất là nàng có thể khè với người thân!”
Từ những điểm đó, hảo cảm của Thu đối với Đại Mạnh tăng thêm một chút. Đặc biệt từ việc cô giáo đề cử Đại Mạnh làm lớp phó học tập nên nàng đoán được kết quả học tập của Đại Mạnh vô cùng tốt. Hơn nữa, việc nàng rớt vào Nguyễn Trãi khiến gia đình bất mãn, chửi mắng cả ngày nên nàng cảm thấy ngồi với Đại Mạnh cũng là một lựa chọn không sai.
Thu không biết rằng, kể từ lúc này, nàng đã chính thức rơi vào tay giặc!
Trời vừa điểm tới vị trí sáu giờ, Đại Mạnh đã rời phòng trọ và đi bộ về hướng nam. Địa điểm mà hắn muốn đến là ngõ tư đèn đỏ, sát công viên Hội An. Đáng lẽ hắn phải đi về hướng tây bắc, bởi vì trường Nguyễn Trãi nằm gần miếu ông Cọp, cùng thuộc phường Tân An nhưng ngụ trên đường Nguyễn Công Trứ.
Khoảng 6h30 phút, một cô gái mặc áo dài, đạp xe đạp tiến về vị trí của Đại Mạnh. Trong khoảng khắc, Đại Mạnh đứng trên vỉa hè, bỗng nhiên chạy lùi xuống đường, mắt không hề chú ý tới cô gái lấy xe, miệng bô bô ba ba như đang gọi ai đó.
“Ầm!”
Chiếc xe của cô gái va vào người của Đại Mạnh, làm cả hai đồng thời té. May mắn là cô gái đã phanh kịp. Trong giây phút bất ngờ ấy, cô giữ được thăng bằng, khiến chiếc xe ngã dưới đất, chứ cú đụng không hề ảnh hưởng tới cô. Huống hồ cú tông này cũng không quá nặng và chiếc xe đạp không phải là xe mô tô.
Cô gái đưa ánh mắt về phía người bị tông. Đó là một chàng trai cao tầm một mét sáu mươi tư, so với cô thì thấp hơn một chút, bởi vì cô cao tới một mét sáu mươi tám.
- Bạn có sao không?
- Xin lỗi, mình không sao! À, bạn có bị gì không?
- Mình không sao!
Cô gái hỏi, Đại Mạnh trả lời. Đại Mạnh hỏi, cô gái liền trả lời.
Ở Việt Nam, khi xảy ra tông xe thì xe lớn thường chịu trách nhiệm. Chỉ là khi người nữ tông một người nam thì người nam phải là người mở miệng xin lỗi đầu tiên, tất nhiên trừ trường hợp gặp xấu nữ.
Hiện tại Đại Mạnh cũng phải làm như thế, bởi đây là một yếu tố theo phong cách trong chiêu thức Mỹ Nam. Huống chi, hắn đứng ở đây hơn hai mươi phút, việc chạy lùi và miệng bi bi ba ba đều năm trong thiết kế của hắn, chứ chẳng hề có một sự tình cờ nào cả.
Cô gái không hề biết những điều này, cho nên mở miệng nói tiếp.
- Bạn cho mình xin lỗi nhé! Mình không hề cố ý à! Tại bạn đột nhiên chạy lùi xuống đường khiến mình không phanh kịp á!
Lòng của Đại Mạnh nụ cười đểu đểu, nhưng miệng của hắn khẽ tạo một nụ cười thân thiện.
- Ừ, mình biết mà, không có gì đâu! Bạn dựng xe, rồi đi học kẻo trễ.
Đại Mạnh nói xong câu đó, liền quay người bước đi. Chỉ là bước chân của hắn khập khà khập khiễng.
Theo như cách làm quen thông thường, người ta sẽ mở miệng làm quen ở ngay trường hợp này. Đáng tiếc đây không phải là tình cờ. Theo kỹ xảo Mỹ Nam, người con trai phải luôn thể hiện mình là người cá tính, mạnh mẽ, mang chút lạnh..., nhằm tạo hảo cảm và khiến đối phương tò mò.
Cô gái dựng chiếc đạp đang nằm dưới đất và nhìn theo bóng dáng cà thọt của người con trai.
“Thật khó hiểu!”
Cô gái nghĩ không ra, tại sao người con trai này lại nói ít đến thế. Nếu trúng kẻ khác, họ đã tìm cách làm quen với cô rồi. Cô gái không biết rằng, ngay từ cái ngày khai giảng, Đại Mạnh đã nắm vững tư liệu của cô, tất nhiên cũng chỉ là vài thứ sơ lược.
Tên cô gái là Thương, đầy đủ là Nguyễn Thị Hoài Thương. Hiện cô đang học lớp 12c3, nhà nằm ở khu phố cổ, thuộc số 51 đường Bạch Đằng.
Khi Đại Mạnh đi được hơn năm mét, thì bỗng nhiên một tiếng gọi vang lên.
- Bạn ơi, bạn ơi!
Đại Mạnh dừng và quay đầu lại. Người lên tiếng đang đạp xe về phía hắn. Và không ai khác, đó chính là cô gái vừa rồi.
- Có gì không bạn? – Đại Mạnh cảm thấy có đôi chút khó hiểu. Tất nhiên đây chỉ là giả vờ, vì hắn đoán tình huống này sẽ xảy ra.
Cô gái thấy Đại Mạnh như con nai vàng ngơ ngác liền muốn bật cười. Chỉ là mặt của nàng vẫn thể hiện nét thục nữ đoan trang.
- Bạn lên xe, mình chở bạn tới bệnh viện, chứ để chân đi lọt thọt như vậy là không được đâu!
Đại Mạnh lắc đầu và nói.
- Không cần đâu bạn, mình còn phải tới trường nữa.
- Ồ! Bạn đi học à!
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi nãy giờ nàng không hề quan sát bộ đồng phục quần xanh áo trắng của Đại Mạnh, có lẽ tình huống lúc đó quá bất ngờ. Cô gái mở miệng hỏi theo quán tính.
- Bạn học ở trường nào vậy?
- Mình học ở Nguyễn Trãi, có gì không bạn? – Đại Mạnh trả lời.
- Ồ, mình cũng học ở Nguyễn Trãi, không nghĩ là chúng ta không cùng trường nha! À, thế bạn học lớp nào?
Đại Mạnh nghe cô gái hỏi tới chuyện lớp học liền cười khổ trong lòng. Chẳng lẽ bây giờ hắn nói: “Em mới vào lớp 10!”. “A, ha, thế thì chết con mẹ nó rồi!”. Vì điều này, Đại Mạnh đành phải đánh trống loãng.
- Ừ, mình cũng không nghĩ là chúng ta cùng trường. Thôi, mình phải đi đây, chứ không trễ mất!
Thương không nghe Đại Mạnh trả lời câu hỏi “học lớp mấy” thì cũng có đôi chút buồn bực, nhưng vì bản thân không phải là kẻ nhiều chuyện nên đành phải gật đầu, lặng câm. Thương cũng không hề liên tưởng tới việc Đại Mạnh đang tập tễnh vào cấp ba.
Nói thật, ai có thể nghĩ rằng: “Với chiều cao và khuôn mặt thành thục, Đại Mạnh lại đang trong độ tuổi mười lăm, mười sáu”.
Cô gái thấy người con trai đã đi về phía trước nên đành đạp xe. Khi tới vị trí song song với Đại Mạnh thì nàng toan định vượt qua. Chỉ là khi nàng nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Đại Mạnh thì lòng của nàng lại không nỡ. Thương mở miệng nói.
- Bạn lên xe đi, mình chở cho một khúc, dù gì thì chúng ta đều học cùng trường với nhau!
Đại Mạnh nhìn cô gái, vẻ ngượng ngùng, như muốn như không. Cô gái cảm thấy nét lúng túng thì lòng cũng lúng túng theo. “Ai nha, ta cũng là con gái!”
- Minh không ngại, bạn ngại cái gì! - Cô gái có đôi chút tức giận.
Tình huống đã đến nước này, Đại Mạnh không thể tỏ ra rụt rè nữa. Nếu không, người ta sẽ cho mình tự ti, hoặc vô cùng tự ngạo. Đôi khi người đời còn lấy từ “Chảnh” để diễn tả những kẻ như thế này.
“Con trai không được chảnh!” Bởi đây là yếu tố nắm giữ mỹ nhân.
Đại Mạnh ngượng ngùng, lẳng lặng ngồi lên xe. Cô gái cũng không nói gì, bởi lúc này mặt nàng đang rất đỏ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người vẫn đi và vẫn im như cái nhíp. Trong giây phút này, cô gái cảm thấy lòng của mình vô cùng xao động, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lung linh, đôi lúc tay chân của nàng còn bủn rủn vài nơi. May mắn là nàng đang đạp hục xì dầu nên cũng không thấy khó xử bao nhiêu. Cô gái đâu biết rằng, người con trai đang ngồi cười te toét ở phía sau.
“À há, mỹ nam lúng túng, mỹ nữ cũng phải lúng túng theo!”
------------------------
Chiếc xe đạp dừng tại cổng phụ trường Nguyễn Trãi, Đại Mạnh lập tức vọt xuống xe mà không cần ai lên tiếng nhắc nhở. Hắn ta nói.
- Cảm ơn bạn!
- Không có gì!
Cô gái mỉm cười rồi dắt xe vào bên trong. Đến giờ phút này, nàng cũng chưa biết tên của Đại Mạnh. “Đáng lẽ hắn phải lên tiếng làm quen chứ. Hừ, đúng là cái tên đại ngốc.”
Từ cổng phủ đi thẳng về cổng chính khoảng mười lăm mét. Đôi khi đa số học sinh đều vào cổng phụ, nhưng do nhà trường phân khu vực cổng phụ là đường tới vị trí gởi xe, cho nên ít ai đi vào cổng ấy.
Ở đằng xa xa, một cô gái nhỏ nhắn, lặng lẽ dõi theo tình huống của Đại Mạnh và dường như ánh mắt của nàng không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Càng nhìn, khuôn mặt của cô gái càng rưng rưng, mặc dù chưa rơi nước mắt nhưng lòng đã buồn thê buồn thảm.
“Từ trước đến giờ, anh ấy có bao giờ đi cùng với người con gái nào đâu.”
Cô gái vừa nghĩ, vừa buồn. Mãi cho đên khi cô gái nhìn thấy Đại Mạnh chuyển từ cái dáng lập cà lập cập sang bước đi mạnh mẽ, thẳng tưng tưng thì khuôn mặt nàng liền buồn bực, nóng rang rang vì tức cười.
“Hừ, cái tên lừa đảo!”
-----------------
Tiếng chuông trường vang lên, Đại Mạnh đã vào lớp học. Phòng học của hắn thuộc khu đối diện cổng chính, năm ở tầng hai, bên phía góc trái, cạnh lớp 10A2.
Đại Mạnh học lớp 10A1, nơi quy tụ những anh tài trẻ tuổi của trường bán công. Thật ra, những học sinh của lớp này chẳng có gì giỏi, so với trường Trần Quý Cáp thì kém xa. Nguyên nhân Đại Mạnh được lọt vào lớp này hẳn là do hắn chuyển từ trường Trần Quý Cáp.
Theo thời khóa biểu, tiết học đầu tiên là môn Văn Học. Nhưng do hôm nay là ngày đầu tiên sau khai giảng nên chắc học sinh sẽ được nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua, Đại Mạnh tham gia khai giảng và hội tụ với những bạn cùng lớp. Tại đó, hắn biết được giáo viên chủ nhiệm của mình là một mỹ nữ, tên là Phượng, dạy môn Toán và khoảng chừng hai mươi lăm.
Vào thời điểm ấy, Đại Mạnh bắt đầu thi triển kỹ xảo tán gái, thế nên hắn chờ đợi một cô gái xinh đẹp ngồi xuống bàn, rồi liền sáp vào ngay. Lúc ấy, cô gái đó cũng tỏ vẻ muốn rời đi, nhưng do Đại Mạnh nói: “Ngồi đỡ đi, đợi khi phân chia vị trí, rồi hãy tính tiếp” thì cô gái đành phải lặng thinh. Chắc lúc đó, nàng ta nghĩ: “Rời đi thì cũng không được lịch sự cho lắm.”
Phong cách này vô cùng bá đạo và nó cũng thuộc vào kỹ xảo thứ mười, tên gọi là Bá Đạo Chiêu. Đại Mạnh cũng không nghĩ là sẽ thành công. Bởi lúc ấy, hắn ta chỉ có ý định thử mà thôi.
Do thành công, Đại Mạnh đành phải đâm đầu vào chiêu thức thứ nhất, đó chính là Gởi Gạo Nấu Cơm. Năm xưa, Đại Mạnh đã áp dụng chiêu thức này với La La và thành công mỹ mãn. Thế nhưng suy nghĩ lúc ấy của hắn chỉ bất chợt hiện lên cuốn bí kíp, chứ không hề có ý định “dưỡng thành loly”. Có thể tình cảm giữa Đại Mạnh và La La là một cái duyên đáng quý. Cũng chính vì điều này, hắn không muốn hại đời La La.
Trong khoảng thời gian Đại Mạnh ngồi chung với cô gái, hắn mở miệng làm quen và biết được tên của cô gái này. Mỹ nữ tên gọi là Thu, họ thì không rõ. Đại Mạnh có thể hỏi thăm một cách bá đạo, nhưng hắn sợ cô gái xinh đẹp phản cảm với những người làm quen, cho nên hắn đành phải dừng việc tìm hiểu.
“Thời gian càng dài, cơ hội càng đông!” Đây chính là triết lý của chiêu thức Gởi Gạo Nấu Cơm. Tất nhiên, đây là phương hướng “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chứ không phải là cách thức dưỡng thành loly.
Ngày hôm ấy quả là vô cùng may mắn với Đại Mạnh. Hắn không ngờ là cô giáo Phượng bầu chọn hắn là cán bộ học tập của lớp 10A1, có lẽ cách phân chia tạm thời này đều dựa vào kết quả thi cử của học sinh. Từ đó, hắn nắm lấy cơ hội này, rồi chuyển sang mỹ nữ ngồi bên cạnh.
“Thưa cô, hoàn cảnh của em không được tốt, hơn nữa em không có nhiều thời gian nên không thể tiếp nhận vị trí này. Theo em biết, bạn Thu bên cạnh học rất giỏi nên em xin đề cử bạn ấy làm lớp phó học tập.” Thật ra, Đại Mạnh cũng không biết sức học của Thu như thế nào, nhưng theo hắn nghĩ, một cô gái xinh đẹp như thế này sẽ không kém bao nhiêu. Tất nhiên lời hắn nói thuộc vào phương pháo Đểu Ngôn. Đáng tiếc sức quan sát của Đại Mạnh chưa được chính xác lắm.
Mỹ nữ tên Thu không ngờ tới điều này. Lúc Đại Mạnh đề cử nàng làm lớp phó học thì nàng liền đứng lên từ chối. Thời điểm ấy, Thu cảm thấy rất vui, bởi vì đa số học sinh đều thích được khen học giỏi, huống gì Thu là một cô gái thích hư vinh. Đáng tiếc là hư vinh của nàng không được nhiều cho lắm, bởi kết quả thi của nàng không tốt. Nếu tốt hơn, nàng đã vào trường Trần Quí Cáp từ lâu.
Sau khi Thu và Đại Mạnh từ chối, cô giáo tìm người thay thế. Đáng tiếc tính tự lập của học sinh Việt Nam thua xa những nước khác. Dù học sinh muốn làm cán bộ lớp nhưng vì ngại, vì tự ti cho nên đành phải lựa chọn ru rú một nơi.
Thu cũng là một người như thế. Ban đầu nàng ta không muốn, nhưng sau khi cô gái xem kết quả học tập của Thu, thấy kết quả thi cử của nàng không tốt nhưng kết quả học tập ở khối Trung Học Cơ Sở rất giỏi nên đã ép Thu phải nhận vụ.
“Rất uất ức nhưng mà cũng có chút vui, ít nhất là nàng có thể khè với người thân!”
Từ những điểm đó, hảo cảm của Thu đối với Đại Mạnh tăng thêm một chút. Đặc biệt từ việc cô giáo đề cử Đại Mạnh làm lớp phó học tập nên nàng đoán được kết quả học tập của Đại Mạnh vô cùng tốt. Hơn nữa, việc nàng rớt vào Nguyễn Trãi khiến gia đình bất mãn, chửi mắng cả ngày nên nàng cảm thấy ngồi với Đại Mạnh cũng là một lựa chọn không sai.
Thu không biết rằng, kể từ lúc này, nàng đã chính thức rơi vào tay giặc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.