Quyển 1 - Chương 2: Đại mạnh lại ra đời
Nghĩa Võ Đang
21/12/2013
Khi mang thai và cũng tại trong bầu thai của một bất kỳ phụ nữ nào đều ẩn chứa một quá trình diễn hóa các luồng khí tiên thiên (khí trước) vô cùng kỳ ảo và huyền bí mà ngay cả khoa học vẫn chưa thể nào giải thích được. Nhưng nếu miêu tả một cách khách quan và khái quát thì vào thời kỳ đầu của các thai nhi, các chùm khí tiên thiên sẽ lượn lờ, bao bọc một sinh mệnh nhỏ, rồi chậm rãi xâm nhập vào tận trung tâm của sinh mệnh. Tiếp theo đó, các luồng khí sẽ từ từ nhỏ dần cho đến khi bị hòa tan hoàn toàn.
Nó hòa tan cốt yếu là để bồi bổ cho thân thể của sinh mệnh vào thời kỳ còn chưa định tính, định hình.
Tất nhiên, nếu như vào thời kỳ thai nghén thì ta không thể luyện hóa được loại khí tiên thiên này. Có lẽ đây là một quy luật của tự nhiên, có nghĩa là nó chỉ có thể tự thẩm thấu vào trong cơ thể, để rồi ngay lập tức sau đó, nó sẽ tự động chuyển hóa thành khí hậu thiên (khí sau).
Mà đã thành khí hậu thiên thì sẽ mãi mãi sẽ là hậu thiên. Dù sau này, người ta có cố gắng chuyển hóa thành tiên thiên như thế nào thì nó cũng sẽ không bao giờ tinh thuần như khí tiên thiên nguyên chất.
Đối với Nguyễn Đại Mạnh, hắn thực sự không thể hấp thụ luồng khí tiên thiên này được. Không phải là hắn không muốn, mà là linh hồn của hắn đã bị tác dụng phụ của Nghịch Trời Sống Lại Pháp Môn cưỡng chế. Hắn không thể tu luyện công pháp trong truyền thuyết được nữa.
Cho dù hắn có cố gắng và mài mò tìm cách hấp thu thế nào chăng nữa thì cũng không thể thực hiện được.
Mà thôi!
Hắn cũng chẳng muốn thở dài làm gì. Hắn tự nhủ, nếu đã đổi lấy kiếp sống này thì hắn đành phải chấp nhận thôi. Cứ coi như đây là một trò chơi, mà đã chơi thì ắt phải chịu.
Cũng không biết bao lâu, thân thể của hắn đã chậm rãi phát triển đầy đủ. Đương nhiên, quá trình này rất chậm rãi, chậm đến mức mà chính hắn cũng không thể cảm nhận được.
Làm một sinh mệnh trong bầu thai tối tăm và ẩm ướt này, thời gian đúng là một khái niệm mờ mịt thật. Hắn thật sự không biết mình đã ở trong này đã đúng chín tháng mười ngày chưa.
Thế nhưng một quá trình làm hắn cảm nhận được là mình sắp chào đời.
Rất đau!
Không biết trên đời này còn có người nào cảm nhận rõ ràng được quá trình chào đời như hắn không? Cũng có thể, hắn là người duy nhất.
Ù oe! Ù oe…!
Đau đến mức bật khóc ra?
Thật ra, hắn có thể nhịn được, cái đau này cũng chẳng đáng bao nhiêu ký lô cả. Hắn khóc chính là để mình giống như những đứa bé bình thường khác mà thôi. Hắn không muốn bị người ta vỗ mông rồi mới khóc.
Sát thủ! Loại người này chủ yếu là những thành phần tự ngược và biến thái. Hắn thừa nhận mình có chút biến thái, nhưng hắn quyết không bao giờ tự ngược.
Chợt! Ngay sau khi hắn vừa khóc vài tiếng chào đời thì liền bị một người đàn bà bế lên. Tất nhiên là hắn biết, người ta đem hắn đi lau chùi, do đó hắn im lặng, không hề khóc nữa.
- Lan! Em có sao không? Là trai hay gái?
Đó là giọng nói của một thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trông có vẻ cũng khá đẹp trai; có điều người này cũng không được phong độ cho lắm.
Nằm bên chiếc giường được che phủ bởi mùng màn, bốn bên nực mùi dầu chuỗi (dầu đẻ), một người con gái cố gắng mở miệng.
- Là con trai! Cô Thương và mẹ em đã đem nó đi lau chùi và làm vệ sinh cho nó rồi! Em mệt quá!
Mở lời xong, người con gái im lặng để hít thở.
Quá trình sinh con đẻ cái này rất chi là khổ, rất chi là đau đớn. Chỉ là đối với một người con gái Việt thì chuyện này cũng rất chi là bình thường.
Lần đầu tiên thì rất đau, còn những lần sau, tất nhiên cũng khá đau, nhưng rồi người ta cũng quen nó dần dần thôi.
Tuy thời đại này đã có kế hoạch hóa gia đình nhưng với một người phụ nữ ở thôn quê như nàng thì sinh dăm ba đứa là một chuyện chẳng có gì sai cả.
Đại Mạnh được bế vào, thân thể của hắn đã hoàn toàn sạch bóng, trơn trui, nhẵn nhụi. Lúc này hắn đã được chuyển cho người phụ nữ có vẻ hơi già, chắc cũng khoảng gần năm mươi rồi. Hắn đoán người này, có lẽ là bà ngoại của hắn.
Đứng bên cạnh người con gái, người đàn ông thấy thế, liền hấp tấp chạy lại. Sau đó hắn nhìn mẹ vợ của mình một chốc, tất nhiên cũng khá lúng túng nhưng rồi cũng lập tức nói.
- Mẹ cho con ẵm thằng bé một lát được không!
- Cái thằng này! Cái gì cũng phải từ từ chứ, mẹ cũng chỉ vừa mới ẵm nó có một chút.
Tuy là nói thế nhưng người phụ nữ này vẫn vui vẻ trao đứa bé cho người thanh niên.
Nhẹ nhàng ẵm đứa bé vào lòng, người thanh niên này cúi đầu xuống, hít hít khuôn mặt của con trai mình. Đồng thời tay của hắn cũng táy máy xăm soi trym của cu cậu.
- Ha ha! Thật sự là con trai. – Người thanh niên hớn hở nói.
“ Có trym không lẽ là con gái.” Đại Mạnh bực bội, mắng thầm trong bụng. Hắn có một chút gì đó khó chịu trong người. Có lẽ là do mấy cọng râu của người cha này cứ cọ cọ vào khuôn mặt của hắn, đáng ra thì cũng không sao, nhưng mà, vì người ta chỉ có vài sợi râu que nên làm hắn có cảm giác nhọt nhọt. Đặc biệt, hắn rất tức tối với hành động vuốt trym của cha mình.
Hắn thật sự không quen cái cảm giác này. Từ trước đến giờ, đây chính là điều khó hiểu nhất của hắn, nếu như rơi vào một trường hợp khác, thì chắc chắn, hắn sẽ rất tức giận, thế nhưng bây giờ thì hắn chỉ bực bội thôi.
Mới nhận được hơi ấm của cha mẹ thì ngay lập tức có mối liên hệ của chữ tình hay sao?
Mà thôi, hắn cũng không so đo việc này lắm.
Hắn chú ý nhìn thật kỹ khuôn mặt của cha mẹ mình. Thật ra, hắn cũng đã từng nhìn thấy họ rồi. Một người thì tên là Nguyễn Đại Hùng, còn một người thì tên Võ Thị Lan.
Hắn nhớ, năm mình hai mươi lăm tuổi, trong khi làm một nhiệm vụ, hắn thừa dịp rảnh rỗi mà quay trở lại Việt Nam để tìm kiếm cha mẹ của mình. Hắn cũng chỉ muốn biết, cha mẹ mình là người như thế nào thôi.
Hắn hy vọng người ta vẫn nhớ đến hắn, chỉ một chút nhưng hắn đã lầm, không ai nhớ đến hắn cả. Cha mẹ hắn đã mỗi người một nơi. Người cha thì lấy vợ tại Tp. Hồ Chí Minh và làm ăn sinh sống tại đó luôn, tuy không được giàu có cho lắm nhưng cũng tạm gọi là khá giả.
Còn mẹ hắn, nghe đâu là cưới chồng Việt Kiều, đang định cư tại nước Mỹ, chuyện này thì sau khi về Việt Nam, hắn mới biết được. Mà bởi vì có rất nhiều nhiệm vụ tại nước Mỹ nên hắn cũng nhìn thấy mẹ của mình vài lần. Tất nhiên, hắn chỉ lặng lẽ quan sát thôi. Không phải là hắn sợ gò bó, sợ người ta dùng người thân để uy hiếp, mà chẳng qua là, hắn không muốn nhìn mặt họ.
Người ta đã sống hạnh phúc, ấm no, mọi thứ đều đầy đủ, họ đâu có còn nhớ đến một người con mà họ đã bỏ rơi. Thế thì tại sao hắn phải gặp mặt họ.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ thiếu nhận thức lúc đó thôi. Sống càng lâu thì hắn càng hiểu nhiều, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như hắn từng tưởng tượng.
Tại sao cha mẹ hắn ly hôn, hắn còn quá nhỏ để hiểu được chuyện đó, mà cho dù hiểu được chút gì đi nữa, thì sau này, những dòng ký ức đó cũng khá là mơ hồ.
Còn giờ đây mọi chuyện đã khác, hắn đã đánh đổi mọi thứ để làm lại từ đầu. Hắn không biết sẽ hiểu được bao nhiêu, nhưng hắn chắc chắn là sẽ hiểu được một số thứ. Hắn cũng không biết sẽ thay đổi được bao nhiêu nhưng chắc chắn là sẽ thay đổi rất nhiều.
Chẳng có gì ân hận cả, hắn cũng chỉ là kẻ mồ côi đáng thương mà thôi!
- Lan! Giờ chúng ta nên đặt tên con là gì đây? Anh nghĩ là đặt tên Dũng đi. Anh tên là Hùng, nó tên là Dũng, ghép lại là Hùng Dũng, có vẻ khá là hay.
Người con gái tên Lan nghe vậy mỉm cười, nhẹ nhàng nói lại.
- Hay là tên Điệp đi, Lan và Điệp có vẻ hay hơn.
- Hừ! Nó là con em, chứ có phải người yêu của em đâu mà đặt tên Điệp. Đặt tầm bậy, người ta cười thúi mũi đấy. – Hùng bực bội nói.
- Nhưng mà có sao đâu, con của em còn tốt hơn người yêu của em khối lần.
- Em đang nói đía anh đấy à! Anh…
Đứng bên cạnh, nghe con gái và con rể của mình tranh cãi, người phụ nữ - Võ Thị Hồng liền lên tiếng.
- Hai đứa con đừng có bá la bá lốp, việc đặt tên này phải bàn bạc kỹ với mọi người, phải xin keo của ông bà. Đặc biệt là chờ ông bà nội của thằng bé đến, rồi sau đó hẵng tính tiếp.
Lại là mấy cái tập tục này!
Hùng và Lan đành im lặng nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa. Nói thật, vì hai người cũng thuộc thành phần trí thức nên hai người cũng không mặn mà với mấy cái tập tục cổ lỗ hủ này cho lắm.
Nằm trong lòng của người mẹ, Đại Mạnh cũng yên lặng, không hồ nháo. Đối với hắn, tên gọi là gì cũng tốt, Hùng cũng được, Điệp cũng chẳng sao, tất cả cũng chỉ là cái tên gọi mà thôi.
Nhưng giờ đây, hắn đã biết, cái tên Mạnh này, không phải là do cha mẹ của mình đặt.
Nếu vậy thì ai đã đặt tên cho hắn.
Mà thôi, điều này chẳng to tát gì cả, cứ đặt thoải mái, miễn đừng đặt tên hắn là Chó, là Cu…là được.
Tất nhiên, chỉ là suy nghĩ của hắn thôi. Bởi bây giờ, hắn làm sao có thể thay đổi lịch sử được.
Thế nên, Nguyễn Đại Mạnh là chắc chắn rồi.
Nó hòa tan cốt yếu là để bồi bổ cho thân thể của sinh mệnh vào thời kỳ còn chưa định tính, định hình.
Tất nhiên, nếu như vào thời kỳ thai nghén thì ta không thể luyện hóa được loại khí tiên thiên này. Có lẽ đây là một quy luật của tự nhiên, có nghĩa là nó chỉ có thể tự thẩm thấu vào trong cơ thể, để rồi ngay lập tức sau đó, nó sẽ tự động chuyển hóa thành khí hậu thiên (khí sau).
Mà đã thành khí hậu thiên thì sẽ mãi mãi sẽ là hậu thiên. Dù sau này, người ta có cố gắng chuyển hóa thành tiên thiên như thế nào thì nó cũng sẽ không bao giờ tinh thuần như khí tiên thiên nguyên chất.
Đối với Nguyễn Đại Mạnh, hắn thực sự không thể hấp thụ luồng khí tiên thiên này được. Không phải là hắn không muốn, mà là linh hồn của hắn đã bị tác dụng phụ của Nghịch Trời Sống Lại Pháp Môn cưỡng chế. Hắn không thể tu luyện công pháp trong truyền thuyết được nữa.
Cho dù hắn có cố gắng và mài mò tìm cách hấp thu thế nào chăng nữa thì cũng không thể thực hiện được.
Mà thôi!
Hắn cũng chẳng muốn thở dài làm gì. Hắn tự nhủ, nếu đã đổi lấy kiếp sống này thì hắn đành phải chấp nhận thôi. Cứ coi như đây là một trò chơi, mà đã chơi thì ắt phải chịu.
Cũng không biết bao lâu, thân thể của hắn đã chậm rãi phát triển đầy đủ. Đương nhiên, quá trình này rất chậm rãi, chậm đến mức mà chính hắn cũng không thể cảm nhận được.
Làm một sinh mệnh trong bầu thai tối tăm và ẩm ướt này, thời gian đúng là một khái niệm mờ mịt thật. Hắn thật sự không biết mình đã ở trong này đã đúng chín tháng mười ngày chưa.
Thế nhưng một quá trình làm hắn cảm nhận được là mình sắp chào đời.
Rất đau!
Không biết trên đời này còn có người nào cảm nhận rõ ràng được quá trình chào đời như hắn không? Cũng có thể, hắn là người duy nhất.
Ù oe! Ù oe…!
Đau đến mức bật khóc ra?
Thật ra, hắn có thể nhịn được, cái đau này cũng chẳng đáng bao nhiêu ký lô cả. Hắn khóc chính là để mình giống như những đứa bé bình thường khác mà thôi. Hắn không muốn bị người ta vỗ mông rồi mới khóc.
Sát thủ! Loại người này chủ yếu là những thành phần tự ngược và biến thái. Hắn thừa nhận mình có chút biến thái, nhưng hắn quyết không bao giờ tự ngược.
Chợt! Ngay sau khi hắn vừa khóc vài tiếng chào đời thì liền bị một người đàn bà bế lên. Tất nhiên là hắn biết, người ta đem hắn đi lau chùi, do đó hắn im lặng, không hề khóc nữa.
- Lan! Em có sao không? Là trai hay gái?
Đó là giọng nói của một thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trông có vẻ cũng khá đẹp trai; có điều người này cũng không được phong độ cho lắm.
Nằm bên chiếc giường được che phủ bởi mùng màn, bốn bên nực mùi dầu chuỗi (dầu đẻ), một người con gái cố gắng mở miệng.
- Là con trai! Cô Thương và mẹ em đã đem nó đi lau chùi và làm vệ sinh cho nó rồi! Em mệt quá!
Mở lời xong, người con gái im lặng để hít thở.
Quá trình sinh con đẻ cái này rất chi là khổ, rất chi là đau đớn. Chỉ là đối với một người con gái Việt thì chuyện này cũng rất chi là bình thường.
Lần đầu tiên thì rất đau, còn những lần sau, tất nhiên cũng khá đau, nhưng rồi người ta cũng quen nó dần dần thôi.
Tuy thời đại này đã có kế hoạch hóa gia đình nhưng với một người phụ nữ ở thôn quê như nàng thì sinh dăm ba đứa là một chuyện chẳng có gì sai cả.
Đại Mạnh được bế vào, thân thể của hắn đã hoàn toàn sạch bóng, trơn trui, nhẵn nhụi. Lúc này hắn đã được chuyển cho người phụ nữ có vẻ hơi già, chắc cũng khoảng gần năm mươi rồi. Hắn đoán người này, có lẽ là bà ngoại của hắn.
Đứng bên cạnh người con gái, người đàn ông thấy thế, liền hấp tấp chạy lại. Sau đó hắn nhìn mẹ vợ của mình một chốc, tất nhiên cũng khá lúng túng nhưng rồi cũng lập tức nói.
- Mẹ cho con ẵm thằng bé một lát được không!
- Cái thằng này! Cái gì cũng phải từ từ chứ, mẹ cũng chỉ vừa mới ẵm nó có một chút.
Tuy là nói thế nhưng người phụ nữ này vẫn vui vẻ trao đứa bé cho người thanh niên.
Nhẹ nhàng ẵm đứa bé vào lòng, người thanh niên này cúi đầu xuống, hít hít khuôn mặt của con trai mình. Đồng thời tay của hắn cũng táy máy xăm soi trym của cu cậu.
- Ha ha! Thật sự là con trai. – Người thanh niên hớn hở nói.
“ Có trym không lẽ là con gái.” Đại Mạnh bực bội, mắng thầm trong bụng. Hắn có một chút gì đó khó chịu trong người. Có lẽ là do mấy cọng râu của người cha này cứ cọ cọ vào khuôn mặt của hắn, đáng ra thì cũng không sao, nhưng mà, vì người ta chỉ có vài sợi râu que nên làm hắn có cảm giác nhọt nhọt. Đặc biệt, hắn rất tức tối với hành động vuốt trym của cha mình.
Hắn thật sự không quen cái cảm giác này. Từ trước đến giờ, đây chính là điều khó hiểu nhất của hắn, nếu như rơi vào một trường hợp khác, thì chắc chắn, hắn sẽ rất tức giận, thế nhưng bây giờ thì hắn chỉ bực bội thôi.
Mới nhận được hơi ấm của cha mẹ thì ngay lập tức có mối liên hệ của chữ tình hay sao?
Mà thôi, hắn cũng không so đo việc này lắm.
Hắn chú ý nhìn thật kỹ khuôn mặt của cha mẹ mình. Thật ra, hắn cũng đã từng nhìn thấy họ rồi. Một người thì tên là Nguyễn Đại Hùng, còn một người thì tên Võ Thị Lan.
Hắn nhớ, năm mình hai mươi lăm tuổi, trong khi làm một nhiệm vụ, hắn thừa dịp rảnh rỗi mà quay trở lại Việt Nam để tìm kiếm cha mẹ của mình. Hắn cũng chỉ muốn biết, cha mẹ mình là người như thế nào thôi.
Hắn hy vọng người ta vẫn nhớ đến hắn, chỉ một chút nhưng hắn đã lầm, không ai nhớ đến hắn cả. Cha mẹ hắn đã mỗi người một nơi. Người cha thì lấy vợ tại Tp. Hồ Chí Minh và làm ăn sinh sống tại đó luôn, tuy không được giàu có cho lắm nhưng cũng tạm gọi là khá giả.
Còn mẹ hắn, nghe đâu là cưới chồng Việt Kiều, đang định cư tại nước Mỹ, chuyện này thì sau khi về Việt Nam, hắn mới biết được. Mà bởi vì có rất nhiều nhiệm vụ tại nước Mỹ nên hắn cũng nhìn thấy mẹ của mình vài lần. Tất nhiên, hắn chỉ lặng lẽ quan sát thôi. Không phải là hắn sợ gò bó, sợ người ta dùng người thân để uy hiếp, mà chẳng qua là, hắn không muốn nhìn mặt họ.
Người ta đã sống hạnh phúc, ấm no, mọi thứ đều đầy đủ, họ đâu có còn nhớ đến một người con mà họ đã bỏ rơi. Thế thì tại sao hắn phải gặp mặt họ.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ thiếu nhận thức lúc đó thôi. Sống càng lâu thì hắn càng hiểu nhiều, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như hắn từng tưởng tượng.
Tại sao cha mẹ hắn ly hôn, hắn còn quá nhỏ để hiểu được chuyện đó, mà cho dù hiểu được chút gì đi nữa, thì sau này, những dòng ký ức đó cũng khá là mơ hồ.
Còn giờ đây mọi chuyện đã khác, hắn đã đánh đổi mọi thứ để làm lại từ đầu. Hắn không biết sẽ hiểu được bao nhiêu, nhưng hắn chắc chắn là sẽ hiểu được một số thứ. Hắn cũng không biết sẽ thay đổi được bao nhiêu nhưng chắc chắn là sẽ thay đổi rất nhiều.
Chẳng có gì ân hận cả, hắn cũng chỉ là kẻ mồ côi đáng thương mà thôi!
- Lan! Giờ chúng ta nên đặt tên con là gì đây? Anh nghĩ là đặt tên Dũng đi. Anh tên là Hùng, nó tên là Dũng, ghép lại là Hùng Dũng, có vẻ khá là hay.
Người con gái tên Lan nghe vậy mỉm cười, nhẹ nhàng nói lại.
- Hay là tên Điệp đi, Lan và Điệp có vẻ hay hơn.
- Hừ! Nó là con em, chứ có phải người yêu của em đâu mà đặt tên Điệp. Đặt tầm bậy, người ta cười thúi mũi đấy. – Hùng bực bội nói.
- Nhưng mà có sao đâu, con của em còn tốt hơn người yêu của em khối lần.
- Em đang nói đía anh đấy à! Anh…
Đứng bên cạnh, nghe con gái và con rể của mình tranh cãi, người phụ nữ - Võ Thị Hồng liền lên tiếng.
- Hai đứa con đừng có bá la bá lốp, việc đặt tên này phải bàn bạc kỹ với mọi người, phải xin keo của ông bà. Đặc biệt là chờ ông bà nội của thằng bé đến, rồi sau đó hẵng tính tiếp.
Lại là mấy cái tập tục này!
Hùng và Lan đành im lặng nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa. Nói thật, vì hai người cũng thuộc thành phần trí thức nên hai người cũng không mặn mà với mấy cái tập tục cổ lỗ hủ này cho lắm.
Nằm trong lòng của người mẹ, Đại Mạnh cũng yên lặng, không hồ nháo. Đối với hắn, tên gọi là gì cũng tốt, Hùng cũng được, Điệp cũng chẳng sao, tất cả cũng chỉ là cái tên gọi mà thôi.
Nhưng giờ đây, hắn đã biết, cái tên Mạnh này, không phải là do cha mẹ của mình đặt.
Nếu vậy thì ai đã đặt tên cho hắn.
Mà thôi, điều này chẳng to tát gì cả, cứ đặt thoải mái, miễn đừng đặt tên hắn là Chó, là Cu…là được.
Tất nhiên, chỉ là suy nghĩ của hắn thôi. Bởi bây giờ, hắn làm sao có thể thay đổi lịch sử được.
Thế nên, Nguyễn Đại Mạnh là chắc chắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.