Tán Gái Sát Thủ

Quyển 1 - Chương 41: Lý Thiên

Nghĩa Võ Đang

28/04/2014

Người nổ súng về phía Đại Mạnh là Grace. Hắn ta là một người da đen, rất cao to và vạm vỡ. Sau khi thấy Đại Mạnh né tránh khỏi viên đạn, hắn thốt lên một tiếng, rồi chăm chăm nhìn về phía trước. Lúc này hắn không tiếp tục lỗ mãng nữa, bởi kẻ đến có thực lực rất cao. Điều này là do, trong khoảng khắc hắn nổ súng, đối phương vẫn đang suy nghĩ, ấy thế mà có thể lách người né đạn, bản năng phản ứng thật sự quá khủng bố.

Cả năm người đều nhìn về phía người lạ mặt.

Trong những kẻ đó, Anderson là người quan sát Đại Mạnh kỹ nhất. Ánh mắt hắn trừng trừng, hàng lông mày hắn nhíu nhíu. Dường như có việc không tốt sắp xảy ra.

Một thân ảnh bắn về phía nhóm người Ác Quỷ với tốc độ sấm sét.

- Đoàng!

Đại Mạnh không hề đánh cận chiến. Khi khoảng cách với đối phương còn khoảng 50 mét, hắn ta lập tức nổ súng. Vừa rồi, Đại Mạnh không nghĩ là đối phương nổ súng, nếu như bản năng của hắn không phản ứng chớp nhoáng thì e rằng hắn đã rời khỏi thế gian. Việc bây giờ hắn cần làm, chính là giết chết đối phương.

Đại Mạnh không biết là những kẻ này đã tạm dừng việc công kích. Hắn có thể đoán được nhưng hắn không đặt niềm tin vào cái đoán. Kết thúc càng nhanh, mọi việc càng đơn giản. Huống chi hắn cũng không thể nào tha thứ cho những kẻ có ý định giết hắn.

Ban đầu, Grace nổ súng là vì cho rằng đối phương muốn đánh lén hắn. Mà cho dù không đánh lén, hắn cũng không thích những con ruồi bu, nơi đây đang đấu súng, nếu không liên quan thì nhìn cái gì. Về sau, khi biết thực lực đối phương rất mạnh, Grace lập tức đặt tinh thần vào trạng thái đề phòng. Tất cả mọi người cũng thế, mục đích họ dừng lại là để muốn biết, kẻ đến muốn làm gì.

Chính vì cái ngập ngừng này, bốn người bên phía Ác Quỷ chậm đi một nhịp. Khi tiếng súng vang lên, một người đã ngã xuống, một lổ hổng trên đầu tràn máu ra. Người bị chết chính là Grace, đồng bọn của hắn không thể nào kịp tới cứu hắn, bởi vì họ vẫn tưởng đối phương muốn bắn mình. Riêng người thứ năm, mặc dù hắn cũng có phản ứng né tránh nhưng không lo lắng bao nhiêu. Đây không phải là do thực lực của hắn mạnh, mà là hắn đã sắp đến điểm cuối cùng của tuyệt lộ. Sự xuất hiện của kẻ lạ mặt có thể là một con đường mới.

- Đoàng!

Chưa tới giây kể từ phát súng đầu tiên thì phát súng thứ hai lại kế tục. Mục tiêu của nó là xoáy về phía Anderson, kẻ này vô cùng nguy hiểm, hắn ta đang có ý định bắn về phía Đại Mạnh.

Anderson xoay người một cái, thân thể bay qua bên phải, đồng thời miệng hắn cũng quát lớn.

- Giết hắn!

Hai người còn lại không hề làm theo lệnh của Anderson, bởi bản năng của họ đã nổ súng.

- Đoàng, Đoàng.

Hai phát súng liên tiếp vang lên. Thân thể Đại Mạnh phóng ếch về phía trước. Hai viên đạn như hai tia chớp, đục lỗ trên sa mạc, nếu như rút về phía trước hai cen-ti- mét thì chúng đã đâm vào bàn chân trái của Đại Mạnh.

Đại Mạnh xoay người lăn trên bờ cát, thân thể liên tục xoay vòng về phía bên trái.

- Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng...!

Đối phương tiếp tục bắn hai phát súng, Đại Mạnh cũng không hề yếu kém. Hắn ta vừa lăn vừa nả đạn.

Thời gian chớp qua một cái, tiếng súng đạn lướt qua một hồi, người chết chỉ có mỗi mình Grace. Vừa rồi, khi Đại Mạnh lách đạn và nổ súng, hai tên sát thủ cũng bắn người về phía sau. Ở hướng bên phải so với hai tên sát thủ, Anderson lập tức nhảy vọt dậy, trong khoảng khắc Đại Mạnh nổ hai phát súng, hắn cũng đã nhắm chuẩn đối phương.

- Đoàng, đoàng!

Tiếng súng từ tay của Anderson vang lên. Đáng tiếc là Đại Mạnh đã biến mất.



- Cẩn thận!

Anderson kêu thất thanh... Đáng tiếc là đã không còn kịp. Hắn ta vội vàng xông về phía đồng bọn.

Đại Mạnh đã lướt tới hai tên sát thủ, Anderson vẫn chưa tới kịp. Một thanh dao găm chém ra, một tên sát thủ ngã xuống, máu tươi từ cổ hắn phun ra dữ dội. Đại Mạnh không hề biết người này.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Đại Mạnh chụp lấy thân thể của đối phương, kéo về phía mình, nhằm che chắn những bộ vị hiểm yếu.

Máu tươi từ xác chết bắn xối xả vào thân thể Đại Mạnh.

- Đoàng. – Người nổ súng đầu tiên Collins. Viên đạn xuyên qua tim của tên đồng bọn đã chết, rồi đâm thằng vào ngực của Đại Mạnh, tiếc là viên đạn chỉ ghim vào một centimet, sau đó rớt xuống nền cát vàng.

- Đoàng. – Anderson là người nổ súng kế tiếp, khoảng cách thời gian chưa tới một giây so với phát đầu. Đáng tiếc là vị trí của hắn không đủ gần để đạn đâm xuyên xác chết. Nó cũng chỉ bắn vào người của đồng bọn mà thôi.

Đại Mạnh đạp xác chết về phía trước, trong nháy mắt, xác chết liền lao tới vị trí của Collins. Người này thấy thế liền nhảy sang bên trái. Mục đích của hắn không phải là né tránh xác chết, mà là sợ Đại Mạnh vứt xác, sau đó nổ súng bắn hắn.

Đúng như những gì Collins nghĩ, xác chết không đập vào người hắn, mà nó dùng để ngăn Anderson một giây.

Tuy nhiên Đại Mạnh không hề nổ súng. Hắn ta xông về trước, vặn người về phía bên phải, tức là trùng với vị trí mà Collins nhảy sang bên trái. Collins tỏ ra khá lúng túng, hắn không biết bắn súng hay rút dao. Chính vì cái điểm phân tâm này khiến hắn phải chầu diêm vương.

Tại trong khoảng khắc Collins đang chần chừ, chân phải của Đại Mạnh đã quét ngang đôi chân hắn. Cả cơ thể của Collins bật ngửa dưới mặt cát. Cũng trong giây phút hắn đang đổ người, Đại Mạnh xoay một vòng theo hướng quét chân. Bàn tay của hắn liền lướt hai lần. Lần thứ nhất khiến con dao cắt vào ngực của Collins, lần thứ hai chém vào cổ của hắn.

Đại Mạnh vẫn biết con một kẻ rất nguy hiểm, cho nên vội vàng lăn đi. Đúng như hắn tính toán, một tiếng “Đoàng” bắn vào chỗ hắn đã lăn. Viên đạn găm thẳng vào ngực của tên Collins đã chết.

Chỉ một phát, không hề có phát thứ hai. Dường như Anderson không muốn nổ súng nữa. Điều này quả thật không hợp logic, thế nhưng Anderson bắt buộc phải làm vậy. Lúc này Đại Mạnh đang nằm úp dưới mặt cát, súng của hắn đang chỉ vào trán của đối phương.

Đây có thể được coi là đấu súng. Bất kỳ người nào nổ súng trước đều sẽ khiến cuộc chiến lưỡng bại câu thương (cả hai đều thiệt thòi).

Mặc dù như thế, Anderson vẫn trong trạng thái thiệt thòi, bởi phía xa xa của hắn còn một người nữa. Mặc dù kẻ đó đang bị thương nhưng thực lực của hắn vẫn tương đương với sát thủ đỉnh cấp. Vì lẽ đó, tay Anderson chỉa súng về Đại Mạnh, chân của hắn di chuyển sang hướng bên trái và rẽ theo đường hình cung. Hăn muốn tránh kẻ đang đứng ngoài cuộc chiến.

Đại Mạnh cũng bất đắc dĩ đứng lên, rồi xoay người ngược với hướng của Anderson, bởi nếu không làm vậy, Anderson sẽ lập tức nổ súng. Khoảng cách giữa họ quá ngắn, cả hai không tin tưởng là mình có thể né được đạn. Mười giây sau đó, vị trí đứng của ba người sống sót dọc theo một đường thẳng. Đại Mạnh là người đứng chính giữa. Hắn đã lấp đi tâm mắt giữa Anderson và người thứ ba. Lúc này tinh thần Đại Mạnh vô cùng căng thẳng, nếu kẻ thứ ba biến thái như Grace thì e rằng Đại Mạnh không chết cũng mất một khúc xương.

- Cậu là đồng bọn của hắn. – Anderson cất tiếng hỏi.

- Đúng vậy! – Đại Mạnh thẳng thắn trả lời. Hắn bắt buộc phải nói dối, bởi như thế tính mạng của hắn sẽ bớt nguy hiểm. Mặc dù kẻ thứ ba đang bị thương trầm trọng, nhưng Đại Mạnh cũng không dám phớt lờ.

Anderson cảm thấy rất kỳ quái, nếu người này là đồng bọn, tại sao ban đầu không lập tức xông lên, mà lại đứng nhìn? Thế nhưng Anderson không tiếp tục truy hỏi. Bây giờ hắn đang trong trạng thái nguy hiểm, cho nên phải từ từ lùi về phía sau.

Đại Mạnh cũng không hề tiến theo. Hắn không đủ khả năng giữ Anderson lại. Không lẽ bây giờ hắn nói: “Chúng ta hãy bỏ súng, rồi đánh solo”. Nếu được như thế thì quá tốt. Đáng tiếc là sát thủ không có tinh thần ky sĩ, kẻ nào bỏ súng trước, kẻ đó sẽ chết trước.

Anderson càng lúc càng lùi xa. Lúc này, hắn ta cũng rất muốn nổ súng, tiêu diệt đối phương, nhưng khoảng cách đã khá xa, e rằng không có hiệu quả. Huống chi hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối. Nếu một chọi một, hắn còn chút hi vọng; một đánh hai, hắn không hề có khả năng.



Không gian bốn bề yên tĩnh lại, Đại Mạnh phủi cát bụi trên người. Tuy nhiên, những vết máu vẫn còn đọng y, không cách nào xử lý sạch. Đại Mạnh cũng không quá quan tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn kẻ còn sót lại, rồi mở miệng.

- Chào!

- Cậu là ai?

Người đứng đối diện với Đại Mạnh lập tức hỏi. Giọng nói của hắn vẫn không hề có một chút thân thiện. Từ khi Đại Mạnh chiến đấu với bốn tên sát thủ, hắn chỉ quan sát tình hình cuộc chiến, chứ không hề muốn tham gia. Việc này không phải thực lực của hắn yếu, vết thương hắn nặng, mà hắn không biết đối phương tới làm gì. Hắn cam đoan rằng, trong tổ chức của hắn không có người này, cho nên đối phương chắc chắn có mục đích riêng.

- Tôi là người cứu anh. – Đại Mạnh nói một câu ngắn gọn.

- Cảm ơn! – Người thành niên nghe thế liền thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần đối phương không giả danh thành người trong tổ chức là tốt rồi. Về đoạn đối thoại giữa người này và Anderson, hắn cũng không có hỏi lại. Hắn hiểu tại sao đối phương lại nói thế.

Đại Mạnh nhìn người thanh niên. Đây là một người phương Đông, ăn mặc một bộ đồ màu xám, đã bị rách nát trong quá trình chiến đấu, máu me thấm khắp cả người, nhìn vô cùng kinh dị. Tuổi của hắn ta cũng khoảng chừng hai lăm, không biết ăn cái gì mà thực lực cao đến thế. Nếu so sánh với kiếp trước, Đại Mạnh thua người này rất nhiều.

- Cậu là người của Ác Quỷ sao? – Đại Mạnh mở miệng hỏi. Hắn rất mong đối phương nói là phải.

- Đúng vậy.

Mặc dù câu trả lời khác với hi vọng của Đại Mạnh, thế nhưng hắn cũng không hề thất vọng. Bởi vì hai đáp án hoàn toàn giống nhau.

- Cậu phản bội Ác Quỷ, vậy không sợ họ kích hoạt chip sinh học sao? – Đại Mạnh có đôi chút tò mò.

Người thanh niên nghe vậy liền nhíu mày. Sau một phút trâm tư thì hắn nói.

- Không sao, tổ chức của tôi có người phá giải được nó.

“Ồ!” Đại Mạnh vô cùng ngạc nhiên. Hắn đột nhiên nghĩ tới vấn đề, nếu tổ chức của người này ở trung quốc, vậy thì người phá giải con chip có khả năng là giáo sư Bang.

- Cậu tên gì?

Đại Mạnh tiếp tục truy vấn. Người thanh niên có chút khó hiểu nhưng cũng không che giấu. Những vấn đề này chả có gì quan trọng cả.

- Tôi tên là Lý Thiên.

- Ồ, Cậu tên là Lý Thiên.

Xém chút nữa Đại Mạnh đã thốt lên. Điều này không phải đối phương có cái tên Trung Quốc, mà là do hắn biết sự tích của Lý Thiên. Vào năm mười ba tuổi, Lý Thiên được tổ chức Long Tổ cài vào trung tâm huấn luyện của Ác Quỷ. Đến năm hai tuổi, hắn ta trở thành một sát thủ đỉnh cấp, rồi tiến vào cao tầng của Ác Quỷ. Trong một đợt Ác Quỷ bắt cóc các vị khoa học gia, Long Tổ đưa cho Lý Thiên một nhiệm vụ: “Điều tra vị trí nhốt các nhà khoa học”. Ở lần làm nhiệm vụ đó, Long Tổ giải thoát rất nhiều con tin, thế nhưng thân phận gián điệp của Lý Thiên bị bại lộ, cho nên bị Ác Quỷ đuổi giết. Lúc đó Lý Thiên không nghĩ đã bị phát hiện nên vẫn ẩn nấu trong trung tâm huấn luyện. Chính nguyên nhân này đã khiến cho hắn không thể bỏ chạy kịp thời.

Lý Thiên bị bắt. Tại trung tâm Ác Quỷ, hắn bị tra tấn rất dã man. Nhưng cũng chính tại thời điểm này, hắn tạo nên một thần tích. Ở Trung Quốc, thực lực võ học được phân chia Hậu Thiên và Tiên Thiên. Nếu so sánh, Tiên Thiên sẽ có thực lực ngang với một sát thủ truyền thuyết. Lúc đó, Lý Thiên đang là cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong. Khi hắn bị người khác cắt gân mạch, phế võ công, tiếp nhận hàng trăm ngàn thống khổ thì bỗng nhiên tiến hóa.

Lý Thiên trở thành một Tự Nhiên Tiến Hóa Giả. Đây là việc xưa nay chưa từng có. Sau đẳng cấp Tiên Thiên là gì? Rất nhiều người không biết, nhưng họ quả quyết rằng, đó không phải là Tự Nhiên Tiến Hóa Giả. Đơn giản bởi vì, Tự Nhiên Tiến Hóa Giả mạnh hơn cấp bậc sau Tiên Thiên hàng chục lần.

Do quá trình xảy ra quá đột ngột nên tổ chức Ác Quỷ tổn thất vô cùng nặng nề. Hầu như trung tâm huấn luyện trên sa mạc Sahara bị phá hủy hoàn toàn. Năm sát thủ đỉnh cấp và một sát thủ truyền thuyết bị giết chết. Rất may người đứng đầu của Ác Quỷ đến kịp, hắn vận dụng thực lực của bản thân, đồng thời kết hợp với vũ khí khoa học, khiến cho Lý Thiên phải ngậm ngùi nơi chín suối. Mặc dù cuộc chiến thành công nhưng thân thể của người đứng đầu Ác Quỷ cũng bị trọng thương nặng, thực lực của hắn giảm xuống rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tán Gái Sát Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook