Quyển 1 - Chương 21: Phía sau trận chiến
Nghĩa Võ Đang
21/12/2013
La La ngồi trong phòng giám thị. Hiện tại khuôn mặt của nàng chứa đầy sự lo âu và suy nghĩ. Nàng không biết xử lý tình huống này như thế nào cả. Suy nghĩ của nàng cứ như một mớ bòng bòng.
Tương phản với La La, Đại Mạnh cũng ngồi bên cạnh nàng nhưng lại không hề lộ một chút cảm xúc. Dường như chuyện này với hắn không có gì quan trọng cả.
La La nhìn Đại Mạnh, nàng hy vọng hắn sẽ lên tiếng, xua tan bầu không khí này.
Đứng đối diện với La La là thầy giám thị Dương. Từ khi tiết học thứ hai bắt đầu thì chỉ còn mỗi mình ông ta ở đây, chẳng có vị giáo viên nào đến đây để làm nhộn nhịp căn phòng cả. Có thể nói, tâm trạng bây giờ của ông ta giống y nguyên La La: “Chẳng hề biết xử trí sao cả”.
Đại Mạnh không hề có lỗi, nếu có lỗi thì phải là lũ người kia, hai mươi tám đánh một, tội ác này không thể nào tha thứ được. Ấy thế mà, bọn côn đồ đó vẫn không làm được gì cả. Mà cho dù là không làm được gì đi chăng nữa thì ít ra phải bình an vô sự.
Tất cả đều được đưa đi trạm xóa. Hơn một giờ rồi, nhưng chẳng nghe được tiến triển gì cả. Dường như thương thế không cho bọn chúng rời giường. Một đứa trẻ hạ đo ván hai mươi tám người. Ông trời ơi, ông có thiên lý không?
Càng nghĩ, thầy Dương càng sợ hãi. Nếu như là hắn, không biết là có đánh đấm nổi với hai tên không. Thật quá sức tưởng tượng. Không đúng, phải nói là hắn quá rung động.
Mặc dù biết là Đại Mạnh không sai nhưng chuyện này quá lớn. Hai mươi tám người bị trọng thương nặng, một giám thị như Dương không thể nào thụ lý nổi.
Thầy Dương đang chờ công an xã đến. Chỉ có họ mới có thể giải quyết triệt để được vấn đề này. Tuy nhiên, trong thời gian chờ đợi thì hắn phải làm tan bầu không khí này đã, Hắn không thể cứ thế này được.
Sau một lúc vắt óc suy nghĩ, hắn tìm ra được một chi tiết rất quan trọng. Hắn nói.
- Mạnh, em có biết là em sai rồi không?
Đại Mạnh ngước mắt nhìn vị giám khảo. Hắn không ngạc nhiên nhưng hắn không hiểu vị thầy này muốn nói cái gì.
Nhìn ánh mắt tươi trẻ của Đại Mạnh, không hiểu sao thầy Dương lại cảm thấy rùng mình một cái. Hắn đằng hắng hai tiếng, rồi tiếp tục nói.
- Trưa hôm thứ sáu, khi Vi gây sự với La, tại sao em không báo cáo với thầy cô mà lại đánh các bạn ấy. Em có biết, chính vì hành động của em nên mới gây ra chuyện như hôm nay không?
- Chuyện hôm nay? Nếu như em không đủ sức đối phó với hai tám người đó thì em sẽ ra sao? Thầy sẽ giải quyết như thế nào? Sao thầy không hỏi những người đó, mà lại trách phạt em? Nếu như em đang nằm trên bệnh viện thì thầy sẽ xử lý như thế nào.
- …!
Thầy Dương trợn mắt nhìn Đại Mạnh. Hắn không ngờ tình huống này. Hắn cứ nghĩ mình hỏi thì Đại Mạnh sẽ trả lời. Ai ngờ, Đại Mạnh lại hỏi ngược vấn đề. Thằng này quả không hổ danh là hạ đo ván hai mươi tám người.
“Mặc kệ!” Sau một hồi suy nghĩ, thầy Dương quyết định bỏ qua những câu hỏi khó trả lời này. Hắn bước chước Đại Mạnh, giả vờ đánh trống lãng .
- Chuyện đó đã qua rồi, em nên giải đáp vấn đề hiện tại. Thầy hỏi em, tại sao em lại đánh những bạn gái kia.
- Vì họ đánh La La!
Nghe câu trả lời cộc lốc của Đại Mạnh, La La nhìn Đại Mạnh, lòng ấm áp vô cùng.
Không bận tâm ánh mắt tình cảm của La La, thầy Dương tiếp tục đối đáp với Đại Mạnh.
- Vì sao em không báo cho thầy?
- Lúc đó thầy có mặt ở đấy không? Nếu em đi báo cáo thì ai sẽ bảo vệ La La?
- Này… này…! – Thầy Dương ấp úng.
Lúc đầu, thầy Dương cũng chỉ kiếm cớ. Nhưng càng về sau, hắn gần như đã lấy lại uy thế của một người giáo viên. Hiện tại, mục đích của hắn không chỉ là xua tan bầu không khí, hắn còn muốn khuyên bảo Đại Mạnh một trận.
Vấn đề là, hắn không biết phải nói sao nữa.
Sau một lúc ú ớ không thành lời, hắn tiếp tục luận chứng với Đại Mạnh, có lẽ nhờ vào kinh nghiệm làm giám thị dày dặn mà hắn dễ dàng đối phó với tình huống khó nhai này.
- Với khả năng em, chả lẽ em không thể ngăn bốn bạn nữ. Em đừng nói với thầy là em không đủ sức ngăn cản nhé.
- Cái này… cái này thì… - Đại Mạnh như thay thế vị trí ú ớ của thầy Dương.
“Muốn đấu với thầy hả em. Em còn non lắm.” Thầy Dương thấy Đại Mạnh hết chống chế thì thầm cười trong lòng.
Đại Mạnh nhìn vẻ tí tửng của thầy Dương, hắn cũng hiểu tâm trạng người người trước mặt một chút, thế nhưng hắn không bận tâm, cũng chẳng muốn đâm chọc vào. Hắn nói.
- Vậy giờ thầy muốn phạt em như thế nào?
- Ách…!
Thầy Dương trợn tròn mắt, vẻ mặt hoàn toàn lúng túng. Hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này. Hắn chỉ muốn khuyển bảo Đại Mạnh một lúc, coi như là thuyết pháp, khiến Đại Mạnh biết cách giải quyết vấn đề kiểu này. Hắn không hề có ý nghĩ “sẽ phạt Đại Mạnh”.
Hắn nhìn Đại Mạnh: “Phải phạt cái gì nhỉ?”
Nghĩ ngợi lung tung một thoáng, trong lòng hắn càng rối hơn. Không lâu sau đó, hắn đưa ra một ý định như thói quen: “Xử phạt Đại Mạnh như những học sinh ngỗ nghịch khác.”
- Em đứng lên, đi về phía trước, úp mặt vào bảng.
Không một chút chống cự hay phản bác, Đại Mạnh làm theo lệnh thầy.
- Nếu em đã nhận sai thì thầy phạt em năm roi. Nếu lần sau có xảy ra tình huống này thì em chỉ được phép ngăn cản, rồi báo cáo thầy cô. Không được phép tham gia ẩu đả, em hiểu không?
Đại Mạnh úp mặt vào chiếc bảng, không hề trả lời lại. Hắn có thể đồng ý, nói là hiểu, thế nhưng hắn không thích hứa một cái gì cả. Dù hắn có như bao người khác, hứa xong thì cũng chưa chắc đã thực hiện, thế nhưng hắn không muốn hứa. Đơn giản là thế.
- Sao em không trả lời thầy?
- Thầy phạt em đi.
- Em có nghe những gì thầy nói không? – Thầy Dương la lớn.
- Thầy có phạt không? – Đại Mạnh lạnh giọng xuống.
Không khí như lọt vào hầm băng. Thầy Dương giật mình, tỉnh táo trở lại. Nãy giờ, dường như hắn đi hơi quá. Hắn xem mình là người thầy, người có quyền dạy bảo học sinh, hắn đã quên mất khả năng “một chấp hai mươi tám” của Đại Mạnh. Nếu thằng bé này nổi điên lên thì không biết hắn sẽ ra sao nữa.
Thầy Dương khẽ lấy tay lau trán, mặc dù trán của hắn chẳng có giọt mồ hôi nào. (Nguồn: VipTruyen.Vn)
“Đánh Đại Mạnh!” Một ý nghĩ thôi thúc hắn đi lên.
Hắn nhìn về phía cô bé Vi.
- Giờ em muốn thầy đánh em hay là để Vi đánh em. – Thẩy Dương dường như bị lẩm cẩm nên mới phát ra câu này. Có lẽ hắn không muốn đánh Đại Mạnh. Chuyện này không những do hắn ngại uy thế của câu học trò, mà Đại Mạnh không đáng bị đánh.
Đại Mạnh nhìn về phía thầy Dương. Hắn quả thật không hiểu người này đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt của Đại Mạnh hướng về phía Vi.
Vi hoảng sợ, cúi rụp mặt xuống, giả vờ làm lơ, ra vẻ “cô chẳng nghe thấy cái gì cả.”. Quả thật, có cho tiền thì cô cũng không có cái dũng khí đó.
Đại Mạnh quay mặt trở lại tấm bảng đen.
- Thầy đánh em đi! – Đại Mạnh nói nhẹ nhàng nhưng cứ như một mệnh lệnh.
Thầy Dương lúng túng cầm cây thước. Nhưng nhờ kinh nghiệm làm thầy lâu năm, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cây thước vung lên.
“Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp!” Năm âm thanh từ mông phát ra. Không to cũng chẳng nhỏ, có lẽ là do thầy Dương đánh không mạnh cũng chẳng nhẹ.
Nhận xong trừng phạt, Đại Mạnh bước xuống. Hắn cũng chẳng đợi thầy Dương cho phép. Hình như, hắn có chút ngang tàng. Có lẽ là thế, hắn cũng không thể che lấp hết tất cả uy thế.
Thầy Dương nhìn Đại Mạnh đi về lại chỗ ngồi, hắn cũng không tỏ ý trách cứ.
Công an xã vẫn chưa đến, tiết học thứ hai vẫn chưa tan, hắn phải làm gì tiếp theo đây. Hay là bắt Đại Mạnh chép phạt mười đôi giấy. Cách này có vẻ không hay cho lắm.
Thầy Dương suy nghĩ lung tung một tháng. Một lát sau đó, hắn nhận ra mình rất ngu ngốc. Tại sao hắn lại phải phạt Đại Mạnh, chính điều này đã khiến cho bầu không khí trở nên ngạt thở. Nếu như hắn cởi mở hỏi thăm về Đại Mạnh thì tốt rồi.
Hắn muốn biết tại sao Đại Mạnh lại có thực lực kinh khủng đến vây? Muộn rồi, giờ hắn muốn hỏi nhưng chẳng biết phải mở miệng ra sao cả.
Bầu không khí trầm xuống, không ai còn tâm trạng lên tiếng cả.
Không lâu sau đó, hai chiếc xe “năm mươi” chạy vào. Đi đầu ông Diệp Đình Hưng, đã ngoài bốn mươi tuổi. Phía sau ông Hưng là ba vị lính, trong đó có một người là cấp dưới của ông Hưng, còn hai người kia thì chỉ là “công an thôn”, chắc là bu bánh xe lam.
Ông Hưng là trưởng công xã Duy Vinh, trước đây ông cũng chỉ là một cán bộ văn phong của xã, nhưng nhờ cần cù và sáng suốt nên được người ta đề cử lên vị trí công an Xã.
Công an xã, trong thế giới của Đại Mạnh chỉ là một con tép riu. Thế nhưng Đại Mạnh không bao giờ có những ý nghĩ so sánh này. Có nhiều lần, hắn ao ước cuộc sống “tép riu” này, chỉ là …. thật khó vô cùng.
Đại Mạnh ngước mặt nhìn ông trưởng công an xã. Ông Hưng cũng nhanh chóng đáp lại.
Ngoài sự đoán của Đại Mạnh, ông Hưng cười ha hả, niềm nở đón chào hắn.
- Là thằng này đây à! Má nó, thằng này lợi hại, quá lợi hại!
Nghe tiếng khen nức nở của ông Hưng, ba tên lính phái sau cũng bớt lúng túng. Họ không ngờ, ông Hưng sẽ nói kiểu đó. Ngay cả đến thầy Dương, hắn ta cũng phải trố mắt mà nhìn.
- Được lắm. Con được lắm! – Ông Hưng bước tới gần Đại Mạnh, rồi xoa đầu cu cậu.
Lúc ban đầu, Đại Mạnh cũng tưởng sẽ phải mệt mỏi đối phó với mấy người này nhưng không ngờ tình huống lại khả quan như thế này. Khái quát được sự hào sảng của ông Hưng, Đại Mạnh cũng mỉm cười trả lời.
- Con cũng chỉ tự vệ thôi!
- Tự vệ! Khà khà, tốt lắm!
Ông Hưng trầm trồ khen. Ông thật sự khâm phục thằng nhóc này. Phải nói là rất khâm phục. Ngay cả một người to con, có võ như ông cũng chưa thể lấy một chiến mười, huống gì là một thằng nhóc địch hai mươi tám.
- Chuyện như thế nào! Kể ta nghe một chút coi! – Biết Đại Mạnh là người làm đúng nên ông Hưng tò te tí tửng một chút.
Đại Mạnh cũng không tỏ vẻ gì nhiều, hắn từ tốn kể lại chuyện đã xảy ra. Tất nhiên hắn cũng không thể kể chi tiết được, đối với những người này, dù có nói đầy đủ thì họ cũng không hiểu, chỉ tổ tốn công giải thích thôi.
Đại Mạnh thừa nhận mình có tập võ, hơn nữa lại có khiếu về khía cạnh này. Hắn không thể chối bỏ điều này. Bởi sự giải thích hàm hồ này nên mọi người xung cũng đành phải tin. Tuy nhiên có một người vẫn luôn gườm gườm ánh mắt về phía Đại Mạnh, đó chính là La La.
Làm sao nàng có thể tin được cơ chứ. Từ trước giờ, hắn ta có đi tập võ đâu. Ngày đó, hắn phóng bay lon bia hơn năm trăm mét. Ở tuổi đó, hắn có thực lực kinh khủng vậy sao.
Cho nên, La La biết Đại Mạnh đang gạt mọi người và cũng đang lừa nàng.
“Thật là khó hiểu, tại sao Đại Mạnh lại có những khả năng biến thái vậy nhỉ?” La La trầm ngâm, đây là điều khiến nàng khó chịu. Đại Mạnh luôn úp úp mở mở, chả bao giờ giải thích cho nàng cả.
Không ai để ý tới vẻ mặt của La La. Mọi người đều tập trung vào câu chuyện. Một lúc lâu sau đó, ông Hưng lên tiếng.
- Vậy khi nào mấy tên đó tỉnh?
- Dạ, khoảng năm tiếng! – Đại Mạnh lịch sự trả lời.
- Năm tiếng? – Ông Hưng hỏi gặng lại. Điều này đã vượt qua nhận thức của ông.
Đại Mạnh không trả lời. Hắn biết năm tiếng là quá lâu nhưng hắn không thể làm gì được. Bởi đây là chiêu thức bị động. Lúc đó, hắn tự động phát chiêu, chứ không phải tự điều khiển theo ý mình; ở đây, cũng chẳng phải do đối thủ bị trọng thương nặng hay nhẹ. Nếu sau này, hắn không cần điều khiển gì trong chiêu thức bị đông những vẫn có thể làm cho người khác trọng thương theo ý mình. Còn bây giờ, thì hắn không thể làm được.
Đối thủ đã rớt sàn thi đấu.
- Chuyện này khó tưởng tượng quá. Rõ ràng là ta thấy bọn nó bị trật khớp thôi mà. – Thấy Đại Mạnh không trả lời nên ông Hưng đành phải nói theo ý của mình.
- Có thể là hai đến ba tiếng gì đó. Con cũng không biết nữa. – Đại Mạnh nói vu vơ.
- Được rồi, không sao đâu? Dù gì thì bọn nó cũng sai trước. Chuyện này cứ để cho ta lo.
- Con cảm ơn chú! – Đại Mạnh tỏ vẻ cảm ơn nhưng hắn có thật lòng cảm ơn hay không thì chẳng ai biết cả.
- Ha ha… không có gì! Thằng bé không ngờ vừa giỏi mà vừa hiểu chuyện! – Mặc dù Hưng chả biết Đại Mạnh hiểu chuyện chỗ nào nhưng ông vẫn cố gắng khen một câu.
- Dạ…! – Đại Mạnh ỡm ờ.
- Con không hổ là con thằng Hùng. Đúng là “nhứt Cư” mà, trong nhà đã nhứt, sinh con cũng nhứt, con cái đánh nhau cũng nhứt. Ha Ha…
Mặc dù ông Hưng có ý nói lái chữ “nhứt cư” nhưng Đại Mạnh cũng chẳng có cảm giác “muốn đùa” gì cả. Lòng hắn đột nhiên buồn rười rượi, câu nói của ông Hưng đã đánh mạnh vào tâm khảm của Đại Mạnh.
Đừng ai nhắc tới cha hắn. Nhắc tới cha hắn, thì hắn lại nghĩ tới mẹ hắn, nghĩ tới gia đình của hắn.
Đại Mạnh nhìn về phía sân trường. “Hầy…!” Hắn thở dài một tiếng.
Tuy thắc mặc tiếng thở dài của Đại Mạnh nhưng ông Hưng cũng không muốn nhiều chuyện. Ông phải xử lý vấn đề này cho xong đã. Chiều nay ông còn một số việc quan trọng nữa.
- Được rồi, con cứ viết một bản tường trình, viết xong thì trở về lớp học. Việc còn lại cứ để cho chú.
Đại Mạnh toan “dạ” một tiếng thì một thân ảnh đột ngột xuất hiện, khiến cho hắn im lặng dõi theo.
Mọi người đều đổ ánh mắt về phía trước cửa. Ông Hưng là người ngạc nhiên nhất, bởi ông là người đứng đầu ở đây.
Tương phản với La La, Đại Mạnh cũng ngồi bên cạnh nàng nhưng lại không hề lộ một chút cảm xúc. Dường như chuyện này với hắn không có gì quan trọng cả.
La La nhìn Đại Mạnh, nàng hy vọng hắn sẽ lên tiếng, xua tan bầu không khí này.
Đứng đối diện với La La là thầy giám thị Dương. Từ khi tiết học thứ hai bắt đầu thì chỉ còn mỗi mình ông ta ở đây, chẳng có vị giáo viên nào đến đây để làm nhộn nhịp căn phòng cả. Có thể nói, tâm trạng bây giờ của ông ta giống y nguyên La La: “Chẳng hề biết xử trí sao cả”.
Đại Mạnh không hề có lỗi, nếu có lỗi thì phải là lũ người kia, hai mươi tám đánh một, tội ác này không thể nào tha thứ được. Ấy thế mà, bọn côn đồ đó vẫn không làm được gì cả. Mà cho dù là không làm được gì đi chăng nữa thì ít ra phải bình an vô sự.
Tất cả đều được đưa đi trạm xóa. Hơn một giờ rồi, nhưng chẳng nghe được tiến triển gì cả. Dường như thương thế không cho bọn chúng rời giường. Một đứa trẻ hạ đo ván hai mươi tám người. Ông trời ơi, ông có thiên lý không?
Càng nghĩ, thầy Dương càng sợ hãi. Nếu như là hắn, không biết là có đánh đấm nổi với hai tên không. Thật quá sức tưởng tượng. Không đúng, phải nói là hắn quá rung động.
Mặc dù biết là Đại Mạnh không sai nhưng chuyện này quá lớn. Hai mươi tám người bị trọng thương nặng, một giám thị như Dương không thể nào thụ lý nổi.
Thầy Dương đang chờ công an xã đến. Chỉ có họ mới có thể giải quyết triệt để được vấn đề này. Tuy nhiên, trong thời gian chờ đợi thì hắn phải làm tan bầu không khí này đã, Hắn không thể cứ thế này được.
Sau một lúc vắt óc suy nghĩ, hắn tìm ra được một chi tiết rất quan trọng. Hắn nói.
- Mạnh, em có biết là em sai rồi không?
Đại Mạnh ngước mắt nhìn vị giám khảo. Hắn không ngạc nhiên nhưng hắn không hiểu vị thầy này muốn nói cái gì.
Nhìn ánh mắt tươi trẻ của Đại Mạnh, không hiểu sao thầy Dương lại cảm thấy rùng mình một cái. Hắn đằng hắng hai tiếng, rồi tiếp tục nói.
- Trưa hôm thứ sáu, khi Vi gây sự với La, tại sao em không báo cáo với thầy cô mà lại đánh các bạn ấy. Em có biết, chính vì hành động của em nên mới gây ra chuyện như hôm nay không?
- Chuyện hôm nay? Nếu như em không đủ sức đối phó với hai tám người đó thì em sẽ ra sao? Thầy sẽ giải quyết như thế nào? Sao thầy không hỏi những người đó, mà lại trách phạt em? Nếu như em đang nằm trên bệnh viện thì thầy sẽ xử lý như thế nào.
- …!
Thầy Dương trợn mắt nhìn Đại Mạnh. Hắn không ngờ tình huống này. Hắn cứ nghĩ mình hỏi thì Đại Mạnh sẽ trả lời. Ai ngờ, Đại Mạnh lại hỏi ngược vấn đề. Thằng này quả không hổ danh là hạ đo ván hai mươi tám người.
“Mặc kệ!” Sau một hồi suy nghĩ, thầy Dương quyết định bỏ qua những câu hỏi khó trả lời này. Hắn bước chước Đại Mạnh, giả vờ đánh trống lãng .
- Chuyện đó đã qua rồi, em nên giải đáp vấn đề hiện tại. Thầy hỏi em, tại sao em lại đánh những bạn gái kia.
- Vì họ đánh La La!
Nghe câu trả lời cộc lốc của Đại Mạnh, La La nhìn Đại Mạnh, lòng ấm áp vô cùng.
Không bận tâm ánh mắt tình cảm của La La, thầy Dương tiếp tục đối đáp với Đại Mạnh.
- Vì sao em không báo cho thầy?
- Lúc đó thầy có mặt ở đấy không? Nếu em đi báo cáo thì ai sẽ bảo vệ La La?
- Này… này…! – Thầy Dương ấp úng.
Lúc đầu, thầy Dương cũng chỉ kiếm cớ. Nhưng càng về sau, hắn gần như đã lấy lại uy thế của một người giáo viên. Hiện tại, mục đích của hắn không chỉ là xua tan bầu không khí, hắn còn muốn khuyên bảo Đại Mạnh một trận.
Vấn đề là, hắn không biết phải nói sao nữa.
Sau một lúc ú ớ không thành lời, hắn tiếp tục luận chứng với Đại Mạnh, có lẽ nhờ vào kinh nghiệm làm giám thị dày dặn mà hắn dễ dàng đối phó với tình huống khó nhai này.
- Với khả năng em, chả lẽ em không thể ngăn bốn bạn nữ. Em đừng nói với thầy là em không đủ sức ngăn cản nhé.
- Cái này… cái này thì… - Đại Mạnh như thay thế vị trí ú ớ của thầy Dương.
“Muốn đấu với thầy hả em. Em còn non lắm.” Thầy Dương thấy Đại Mạnh hết chống chế thì thầm cười trong lòng.
Đại Mạnh nhìn vẻ tí tửng của thầy Dương, hắn cũng hiểu tâm trạng người người trước mặt một chút, thế nhưng hắn không bận tâm, cũng chẳng muốn đâm chọc vào. Hắn nói.
- Vậy giờ thầy muốn phạt em như thế nào?
- Ách…!
Thầy Dương trợn tròn mắt, vẻ mặt hoàn toàn lúng túng. Hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này. Hắn chỉ muốn khuyển bảo Đại Mạnh một lúc, coi như là thuyết pháp, khiến Đại Mạnh biết cách giải quyết vấn đề kiểu này. Hắn không hề có ý nghĩ “sẽ phạt Đại Mạnh”.
Hắn nhìn Đại Mạnh: “Phải phạt cái gì nhỉ?”
Nghĩ ngợi lung tung một thoáng, trong lòng hắn càng rối hơn. Không lâu sau đó, hắn đưa ra một ý định như thói quen: “Xử phạt Đại Mạnh như những học sinh ngỗ nghịch khác.”
- Em đứng lên, đi về phía trước, úp mặt vào bảng.
Không một chút chống cự hay phản bác, Đại Mạnh làm theo lệnh thầy.
- Nếu em đã nhận sai thì thầy phạt em năm roi. Nếu lần sau có xảy ra tình huống này thì em chỉ được phép ngăn cản, rồi báo cáo thầy cô. Không được phép tham gia ẩu đả, em hiểu không?
Đại Mạnh úp mặt vào chiếc bảng, không hề trả lời lại. Hắn có thể đồng ý, nói là hiểu, thế nhưng hắn không thích hứa một cái gì cả. Dù hắn có như bao người khác, hứa xong thì cũng chưa chắc đã thực hiện, thế nhưng hắn không muốn hứa. Đơn giản là thế.
- Sao em không trả lời thầy?
- Thầy phạt em đi.
- Em có nghe những gì thầy nói không? – Thầy Dương la lớn.
- Thầy có phạt không? – Đại Mạnh lạnh giọng xuống.
Không khí như lọt vào hầm băng. Thầy Dương giật mình, tỉnh táo trở lại. Nãy giờ, dường như hắn đi hơi quá. Hắn xem mình là người thầy, người có quyền dạy bảo học sinh, hắn đã quên mất khả năng “một chấp hai mươi tám” của Đại Mạnh. Nếu thằng bé này nổi điên lên thì không biết hắn sẽ ra sao nữa.
Thầy Dương khẽ lấy tay lau trán, mặc dù trán của hắn chẳng có giọt mồ hôi nào. (Nguồn: VipTruyen.Vn)
“Đánh Đại Mạnh!” Một ý nghĩ thôi thúc hắn đi lên.
Hắn nhìn về phía cô bé Vi.
- Giờ em muốn thầy đánh em hay là để Vi đánh em. – Thẩy Dương dường như bị lẩm cẩm nên mới phát ra câu này. Có lẽ hắn không muốn đánh Đại Mạnh. Chuyện này không những do hắn ngại uy thế của câu học trò, mà Đại Mạnh không đáng bị đánh.
Đại Mạnh nhìn về phía thầy Dương. Hắn quả thật không hiểu người này đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt của Đại Mạnh hướng về phía Vi.
Vi hoảng sợ, cúi rụp mặt xuống, giả vờ làm lơ, ra vẻ “cô chẳng nghe thấy cái gì cả.”. Quả thật, có cho tiền thì cô cũng không có cái dũng khí đó.
Đại Mạnh quay mặt trở lại tấm bảng đen.
- Thầy đánh em đi! – Đại Mạnh nói nhẹ nhàng nhưng cứ như một mệnh lệnh.
Thầy Dương lúng túng cầm cây thước. Nhưng nhờ kinh nghiệm làm thầy lâu năm, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cây thước vung lên.
“Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp!” Năm âm thanh từ mông phát ra. Không to cũng chẳng nhỏ, có lẽ là do thầy Dương đánh không mạnh cũng chẳng nhẹ.
Nhận xong trừng phạt, Đại Mạnh bước xuống. Hắn cũng chẳng đợi thầy Dương cho phép. Hình như, hắn có chút ngang tàng. Có lẽ là thế, hắn cũng không thể che lấp hết tất cả uy thế.
Thầy Dương nhìn Đại Mạnh đi về lại chỗ ngồi, hắn cũng không tỏ ý trách cứ.
Công an xã vẫn chưa đến, tiết học thứ hai vẫn chưa tan, hắn phải làm gì tiếp theo đây. Hay là bắt Đại Mạnh chép phạt mười đôi giấy. Cách này có vẻ không hay cho lắm.
Thầy Dương suy nghĩ lung tung một tháng. Một lát sau đó, hắn nhận ra mình rất ngu ngốc. Tại sao hắn lại phải phạt Đại Mạnh, chính điều này đã khiến cho bầu không khí trở nên ngạt thở. Nếu như hắn cởi mở hỏi thăm về Đại Mạnh thì tốt rồi.
Hắn muốn biết tại sao Đại Mạnh lại có thực lực kinh khủng đến vây? Muộn rồi, giờ hắn muốn hỏi nhưng chẳng biết phải mở miệng ra sao cả.
Bầu không khí trầm xuống, không ai còn tâm trạng lên tiếng cả.
Không lâu sau đó, hai chiếc xe “năm mươi” chạy vào. Đi đầu ông Diệp Đình Hưng, đã ngoài bốn mươi tuổi. Phía sau ông Hưng là ba vị lính, trong đó có một người là cấp dưới của ông Hưng, còn hai người kia thì chỉ là “công an thôn”, chắc là bu bánh xe lam.
Ông Hưng là trưởng công xã Duy Vinh, trước đây ông cũng chỉ là một cán bộ văn phong của xã, nhưng nhờ cần cù và sáng suốt nên được người ta đề cử lên vị trí công an Xã.
Công an xã, trong thế giới của Đại Mạnh chỉ là một con tép riu. Thế nhưng Đại Mạnh không bao giờ có những ý nghĩ so sánh này. Có nhiều lần, hắn ao ước cuộc sống “tép riu” này, chỉ là …. thật khó vô cùng.
Đại Mạnh ngước mặt nhìn ông trưởng công an xã. Ông Hưng cũng nhanh chóng đáp lại.
Ngoài sự đoán của Đại Mạnh, ông Hưng cười ha hả, niềm nở đón chào hắn.
- Là thằng này đây à! Má nó, thằng này lợi hại, quá lợi hại!
Nghe tiếng khen nức nở của ông Hưng, ba tên lính phái sau cũng bớt lúng túng. Họ không ngờ, ông Hưng sẽ nói kiểu đó. Ngay cả đến thầy Dương, hắn ta cũng phải trố mắt mà nhìn.
- Được lắm. Con được lắm! – Ông Hưng bước tới gần Đại Mạnh, rồi xoa đầu cu cậu.
Lúc ban đầu, Đại Mạnh cũng tưởng sẽ phải mệt mỏi đối phó với mấy người này nhưng không ngờ tình huống lại khả quan như thế này. Khái quát được sự hào sảng của ông Hưng, Đại Mạnh cũng mỉm cười trả lời.
- Con cũng chỉ tự vệ thôi!
- Tự vệ! Khà khà, tốt lắm!
Ông Hưng trầm trồ khen. Ông thật sự khâm phục thằng nhóc này. Phải nói là rất khâm phục. Ngay cả một người to con, có võ như ông cũng chưa thể lấy một chiến mười, huống gì là một thằng nhóc địch hai mươi tám.
- Chuyện như thế nào! Kể ta nghe một chút coi! – Biết Đại Mạnh là người làm đúng nên ông Hưng tò te tí tửng một chút.
Đại Mạnh cũng không tỏ vẻ gì nhiều, hắn từ tốn kể lại chuyện đã xảy ra. Tất nhiên hắn cũng không thể kể chi tiết được, đối với những người này, dù có nói đầy đủ thì họ cũng không hiểu, chỉ tổ tốn công giải thích thôi.
Đại Mạnh thừa nhận mình có tập võ, hơn nữa lại có khiếu về khía cạnh này. Hắn không thể chối bỏ điều này. Bởi sự giải thích hàm hồ này nên mọi người xung cũng đành phải tin. Tuy nhiên có một người vẫn luôn gườm gườm ánh mắt về phía Đại Mạnh, đó chính là La La.
Làm sao nàng có thể tin được cơ chứ. Từ trước giờ, hắn ta có đi tập võ đâu. Ngày đó, hắn phóng bay lon bia hơn năm trăm mét. Ở tuổi đó, hắn có thực lực kinh khủng vậy sao.
Cho nên, La La biết Đại Mạnh đang gạt mọi người và cũng đang lừa nàng.
“Thật là khó hiểu, tại sao Đại Mạnh lại có những khả năng biến thái vậy nhỉ?” La La trầm ngâm, đây là điều khiến nàng khó chịu. Đại Mạnh luôn úp úp mở mở, chả bao giờ giải thích cho nàng cả.
Không ai để ý tới vẻ mặt của La La. Mọi người đều tập trung vào câu chuyện. Một lúc lâu sau đó, ông Hưng lên tiếng.
- Vậy khi nào mấy tên đó tỉnh?
- Dạ, khoảng năm tiếng! – Đại Mạnh lịch sự trả lời.
- Năm tiếng? – Ông Hưng hỏi gặng lại. Điều này đã vượt qua nhận thức của ông.
Đại Mạnh không trả lời. Hắn biết năm tiếng là quá lâu nhưng hắn không thể làm gì được. Bởi đây là chiêu thức bị động. Lúc đó, hắn tự động phát chiêu, chứ không phải tự điều khiển theo ý mình; ở đây, cũng chẳng phải do đối thủ bị trọng thương nặng hay nhẹ. Nếu sau này, hắn không cần điều khiển gì trong chiêu thức bị đông những vẫn có thể làm cho người khác trọng thương theo ý mình. Còn bây giờ, thì hắn không thể làm được.
Đối thủ đã rớt sàn thi đấu.
- Chuyện này khó tưởng tượng quá. Rõ ràng là ta thấy bọn nó bị trật khớp thôi mà. – Thấy Đại Mạnh không trả lời nên ông Hưng đành phải nói theo ý của mình.
- Có thể là hai đến ba tiếng gì đó. Con cũng không biết nữa. – Đại Mạnh nói vu vơ.
- Được rồi, không sao đâu? Dù gì thì bọn nó cũng sai trước. Chuyện này cứ để cho ta lo.
- Con cảm ơn chú! – Đại Mạnh tỏ vẻ cảm ơn nhưng hắn có thật lòng cảm ơn hay không thì chẳng ai biết cả.
- Ha ha… không có gì! Thằng bé không ngờ vừa giỏi mà vừa hiểu chuyện! – Mặc dù Hưng chả biết Đại Mạnh hiểu chuyện chỗ nào nhưng ông vẫn cố gắng khen một câu.
- Dạ…! – Đại Mạnh ỡm ờ.
- Con không hổ là con thằng Hùng. Đúng là “nhứt Cư” mà, trong nhà đã nhứt, sinh con cũng nhứt, con cái đánh nhau cũng nhứt. Ha Ha…
Mặc dù ông Hưng có ý nói lái chữ “nhứt cư” nhưng Đại Mạnh cũng chẳng có cảm giác “muốn đùa” gì cả. Lòng hắn đột nhiên buồn rười rượi, câu nói của ông Hưng đã đánh mạnh vào tâm khảm của Đại Mạnh.
Đừng ai nhắc tới cha hắn. Nhắc tới cha hắn, thì hắn lại nghĩ tới mẹ hắn, nghĩ tới gia đình của hắn.
Đại Mạnh nhìn về phía sân trường. “Hầy…!” Hắn thở dài một tiếng.
Tuy thắc mặc tiếng thở dài của Đại Mạnh nhưng ông Hưng cũng không muốn nhiều chuyện. Ông phải xử lý vấn đề này cho xong đã. Chiều nay ông còn một số việc quan trọng nữa.
- Được rồi, con cứ viết một bản tường trình, viết xong thì trở về lớp học. Việc còn lại cứ để cho chú.
Đại Mạnh toan “dạ” một tiếng thì một thân ảnh đột ngột xuất hiện, khiến cho hắn im lặng dõi theo.
Mọi người đều đổ ánh mắt về phía trước cửa. Ông Hưng là người ngạc nhiên nhất, bởi ông là người đứng đầu ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.