Quyển 1 - Chương 34: Thẩm tra Vương Vô Quốc
Nghĩa Võ Đang
09/01/2014
Tại bệnh viên Seattle Indian Health Board, bang Washington, Vương Vô Quốc được đưa khẩn cấp vào khu vực cấp cứu. Mặc dù hắn ta bị thương không nghiêm trọng, chỉ cần lấy hai viên đạn trong tay ra là xong, thế nhưng do tính chất nghiêm trọng của vụ việc nên hắn ta được đưa vào phòng đặc biệt nhất và do các bác sĩ giỏi nhất điều trị.
Không bao lâu sau, Vương Vô Quốc đã được chữa trị xong. Người ta liền chuyển hắn tới một phòng Vip. Khi hắn ta chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu thì hàng loạt người đã ập tới. Đa số họ đều là FBI và CIA, cảnh sát thì có vài người, nhưng lại là người có cấp bậc rất cao. Vương Vô Quốc chưa kịp trả lời, thì một người xuất hiện khiến cho hắn ta líu lưỡi. Kẻ đó chính là sếp của hắn. Giám đốc sở mật vụ, trực thuộc bang Wasington.
Vương Vô Quốc biết là có chuyện lớn đã xảy ra. Trong lúc nhất thời, hắn cũng chưa nghĩ ra cái chuyện mà Đại Mạnh gây ra. Trước tiên, hắn cứ đối phó từng bước đã.
- Nói, chuyện gì đã xảy ra? – Một người thuộc cơ quan FBI lên tiếng. Hắn ta là Anderson Robert, chi huy trưởng của sở FBI, thành phố Seatle. Bởi sở trưởng FBI chưa thể xuất hiện kịp nên hắn ta phải đảm nhận nhiệm vụ thẩm tra.
- Có thể nói một chút chuyện xảy ra không. Đầu óc của tôi có chút choáng váng, tạm thời vẫn chưa thể sắp xếp lại mọi thứ.
Vương Vô Quốc nhanh nhảu tìm kiếm một chút thông tin. Robert toan định trả lời, thì một nhóm người đi vào, khiến hắn ta phải tránh sang một bên. Những kẻ này không phải là người có chức vụ cao, nhưng nhiệm vụ của họ rất quan trọng, đó là cài đặt thiết bị camera giám sát và máy truyền âm vào căn phòng này.
Khi nhóm người chưa cài đặt xong thì Robert quay lại nhìn Vương Vô Quốc. Hắn ta nói.
- Lát nữa bộ trưởng Ken sẽ thẩm tra anh. Anh phải khai ra toàn bộ sự việc. Hiện tại tiểu thư San đã bị một người lạ mặt bắt cóc. Mà người này lại đả thương anh, thế nên anh là người phải chịu trách nhiệm.
- Cái gì?
Vương Vô Quốc kinh hô một tiếng. Chỉ huy trưởng quá khốn nạn, tại sao hắn phải chịu trách nhiệm, đáng lẽ phải nói là hắn chỉ là người liên quan thôi. Tuy nhiên, Vương Vô Quốc không quan tâm điều này, điều hắn hoảng sợ nhất chính là việc Đại Mạnh bắt cóc tiểu thư San. Mặc dù không biết lai lịch của San, thế nhưng theo hắn biết thì San là con gái của một vị bộ trưởng. Chỉ là Đại Mạnh tới gặp hắn, đây đích xác là chuyện gia đình, liên quan gì tới San. Trong một chốc suy nghĩ, đầu óc của Vương Vô Quốc đã chuyển biến tới hàng chục vấn đề khó nhằn. Hắn muốn mở miệng hỏi thêm chi tiết nhưng sợ người khác sinh nghi nên đành phải thôi.
Khi thiết bị được lắp đặt xong thì nhóm người lập tức kết nối tới tư dinh của bộ trưởng Ken.
Thêm ba giây thời gian trôi qua thì một âm thanh vang vọng lên.
- Cậu là Vương Vô Quốc. – Bộ trưởng Ken lên tiếng.
Vương Vô Quốc nghe thế, liền đảo mắt nhìn camera, sau đó hướng về phía trước. Phía trước của hắn chỉ là một thiết bị truyền âm, chứ không phải là thiết bị truyền hình. Có lẽ hắn chưa đủ đẳng cấp để nhìn thấy khuôn mặt của bộ trưởng Ken.
- Vâng, tôi là Vương Vô Quốc!
- Cậu kể lại tất cả sự việc. Kẻ đó là ai, mục đích của hắn là gì, tại sao con gái tôi lại đến đó? – Giọng bộ trưởng Ken vang lên.
Vương Vô Quốc vặn óc suy nghĩ. Hắn chú tâm nhất là cái câu hỏi “tại sao con gái tôi lại đến đó” của bộ trưởng.
- Cậu lập tức trả lời. Chỉ cần nhận thấy cậu có dấu hiệu dối trá, tôi sẽ cho người xử lý cậu.
Vương Vô Quốc cảm thấy cả người lạnh lẽo nhưng lại không dám nhíu mày. Mặc dù hắn chưa hiểu hết vấn đề, thế nhưng hắn không muốn tiết lộ chuyện của Đại Mạnh. Hắn không lo lắng cho Đại Mạnh, mà hắn chỉ lo lắng cho Lan và cuộc sống về sau của hắn. Hơn nữa Đại Mạnh đã buông tha hắn lần này, Vương Vô Quốc không muốn Đại Mạnh đe dọa tính mạng thêm bất kỳ lần nào nữa.
- Xin lỗi bộ trưởng. Đầu tôi bị đánh nên có chút choáng váng.
Vương Vô Quốc nói tới đó, rồi ngừng lại một giây, sau đó tiếp tục câu chuyện.
- Tôi là một mật vụ sống ở khu chung cư Hostelling International, mặc dù được giao nhiệm vụ âm thầm bảo vệ tiểu thư san nhưng thực chất là đứng xa quan sát và tìm kiếm những kẻ tình nghi. Vào lúc sáng và cũng như mọi hôm, tôi dùng ông nhòm để quan sát khu vực quanh khách sạn mà tiểu thư đang ở. Lúc đó, tôi phát hiện một chiếc xe lạ đi ra, cho nên...
Nói tới đây thì Vương Vô Quốc ngừng lại. Hắn ngừng lại không phải vì bí mà là đang lo lắng. Theo hắn nghĩ, tiểu thư San phải là người theo dõi Đại Mạnh, nếu không thì không thể nào chạy tới khu chung cư vào lúc sáng sớm. Mà đã theo dõi thì phải theo dõi từ trong ra ngoài, không thể nào theo dõi một người đang lái xe chạy ngoài. Chỉ là hắn không biết Đại Mạnh đi xe hay là đi bộ tới đây. Hắn đoán một thằng nhóc khủng bố như Đại Mạnh thì chắc biết lái xe. Nhưng nếu Đại Mạnh không lái xe tới thì hắn lại nguy to. Bỗng nhiên, Vương Vô Quốc nghĩ tới hai vấn đề: thứ nhất hôm nay trời rất lạnh, nếu đi bộ sẽ rất khó chịu; thứ hai là lúc hắn được đưa đi bênh viện thì hắn thấy rất nhiều cảnh sát đang bao vây một chiếc xe. Trong lúc lo lắng bất chợt, Vương Vô Quốc bắt đầu ngập ngừng không ra lời.
- Cho nên thế nào, nếu cậu cố tình suy nghĩ để nói dối thì đừng trách tôi độc ác. – Giọng bộ trưởng Ken trầm xuống, mặc dù hắn đoán Vương Vô Quốc sẽ không dám nói dối, thế nhưng hắn phải uy hiếp một chút để tránh việc không ngờ.
- Vâng, tôi biết thưa bộ trưởng. Tôi dừng lại là vì hôm nay tôi đã gọi điện xin phép nghỉ, thế nhưng vẫn cố ý quan sát tiểu thư.
- Không sao, cậu cứ nói tiếp, nếu cậu đã xin nghĩ mà vẫn quan tâm đến nhiệm vụ thì cũng rất tốt, tôi sẽ khen thưởng – Bộ trưởng Ken từ tốn nói. Hắn nói nhưng vẫn luôn chú tâm tới cử chỉ, ánh mắt, cũng như khuôn mặt của Vương Vô Quốc. Còn chuyện nghỉ phép, lát nữa cho người xác nhận là được.
Vương Vô Quốc nghe những lời bộ trưởng nói thì liền tỏ ra rất vui mừng. Nhưng chỉ hắn mới biết, đây hoàn toàn là giả bộ. Còn việc thằng chức gì gì đó, hắn không hề nghĩ tới, đây chẳng qua là những lời nói suôn của vị bộ trưởng.
- Tôi biết chiếc xe mới ra không thể nào là người trong khách sạn, bởi tôi đã xem tất cả những chiếc xe trong đó. Thế nên, tôi cố gắng nán thêm một chút để quan sát nó đi đâu. Một khoảng thời gian sau đó, tôi thấy xe của tiểu thư cũng chạy theo. Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng tôi vẫn cố gắng quan sát chiếc xe lạ, bởi vì tôi nghĩ người này rất quan trọng với tiểu thư. Khoảng 1 phút sau, kẻ lạ mặt lái xe vào một ngỏ hẻm. Hắn ta lấy ra một vật gì đó rất quan trọng, mặc dù tôi có ống nhòm nhưng vì hắn vẫn ở trong xe nên không thể thấy nó. Chỉ là, lúc này là lúc hắn đã phát hiện tôi đang theo dõi, thế nên hắn ta liếc nhìn tôi một cái, sau đó lái xe về khu chung cư. Tôi ở phía trên thấy thế thì không dám theo dõi nữa. Tôi biết người này muốn giết tôi, hắn ta rất nguy hiểm, thế nên tôi vội vàng ra ngoài.
- Rồi sao nữa? – Thấy Vương Vô Quốc ngừng lại, Bộ trưởng Ken hỏi. Hắn ta không nhận ra một sơ hở trong câu chuyện của Vương Vô Quốc. Nếu như thấy chuyện lạ, tại sao lại không gọi điện báo cáo cho cấp trên. Dù điện thoại của Show và tiểu thư đã tắt máy thế nhưng Vương Vô Quốc chắc chắn có số của những cảnh vệ khác.
- Đáng tiếc là sau khi tôi đến thang máy, thì kẻ đó đã xuất hiện, tôi không hiểu là tại sao hắn đến nhanh tới thế. Tiếp theo đó, hắn ta đưa tôi lên sân thượng và hỏi tôi tại sao lại theo dõi hắn. Hắn ta bắn tôi hai phát vào tay nên tôi phải thành thật trả lời. Chỉ là không hiểu tại sao xe cảnh xác liền vây tới. Hắn ta nhìn xuống bên dưới, có lẽ là đã hiểu chuyện gì xảy ra. Cuối cùng hắn ta bỏ đi.
- Khoan đã, tại sao hắn ta lại không giết cậu. Đừng nói là hắn chợt thấy cậu đáng thương nên không muốn nổ súng. – Bộ trưởng Ken nghi ngờ nói. Quả thật đây là điều vô cùng khó hiểu. Nếu bây giờ, Vương Vô Quốc không đưa ra lời giải thích thuyết phục thì câu chuyện vừa rồi sẽ hoàn toàn vô lý. Cái chết sẽ đến với hắn ta.
- Cái này thì tôi không biết nhiều. Lúc đó, hắn ta nói với tôi, chuyển câu chuyện này tới bộ trưởng. – Vương Vô Quốc thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng.
- Là sao? Cậu nói mà tôi không hiểu gì hết. – Bộ trưởng Ken nhíu mày.
- Tôi cũng không hoàn toàn đáng hết được ý của hắn. Thế nhưng, tôi nghĩ hắn muốn tôi kể hết toàn bộ sự việc là cho bộ trưởng biết, hắn ta không hề có ý định bắt cóc tiểu thư. Đây có lẽ là sự hiểu lầm. – Vương Vô Quốc tự dưng cảm thấy mình vô cùng thông minh. Hắn cảm thấy việc Đại Mạnh không có ý đồ với tiểu thư San là hoàn toàn đúng. Thứ nhất, nếu Đại Mạnh muốn làm thì đã làm trên đường, hoặc bắt cóc ở khách sạn, chứ ngu gì mà bắt cóc trong vòng vây cảnh sát. Thứ hai, hắn thấy Đại Mạnh đến đây là vì chuyện gia đình. Đây là vấn đề chất chứa bao lâu nay. Ánh mắt, tình cảm, tính cách của Đại Mạnh đã nói rõ điều đó. Chỉ là Vương Vô Quốc vẫn không hiểu, tại sao cảnh sát lại đến nhanh và đông đúc đến thế. Hắn chắc chắn là vì cảnh sát bao vây nên khiến Đại Mạnh phải bắt cóc tiểu thư San để bỏ trốn.
Nghe xong câu chuyện của Vương Vô Quốc, bộ trưởng Ken cũng cảm thấy có lý. Có lẽ đối phương không muốn bắt cóc San, dựa theo thực lực của họ, nếu họ muốn bắt thì đã bắt cóc ngay tại khách sạn, huống chi kẻ đó còn biết tên của hắn.
Vậy nguyên do là từ đâu? Bộ trưởng Ken càng nghĩ càng đau đầu, rồi một ý niệm khiến hắn nhức nhối thêm. “Chẳng lẽ là do cái dị năng của mình.” Nghĩ tới đây, bộ trưởng Ken như muốn đập đầu vào tường. Hắn thở dài một tiếng rồi cắt liên lạc với vùng Washington, tiếp theo đó, hắn hối thúc người của mình liên lạc lạc với Rock.
Vương Vô Quốc vẫn nằm ở đó, bên cạnh hắn cũng còn rất nhiều cảnh sát và sĩ quan cấp cao. Mặc dù họ vẫn còn nhiều việc muốn hỏi, nhưng thấy bộ trưởng Ken đã kết thúc cuộc trò chuyện nên họ cũng chỉ hỏi sơ sơ vài cái rồi rời đi.
Còn lại một mình Vương Vô Quốc, hắn ta suy nghĩ lại một số thứ. Có lẽ Đại Mạnh không giết hắn là đã buông xuôi chuyện này rồi. Giờ đây hắn đang nghĩ tới những lời Đại Mạnh nói. Thằng bé đó không muốn gặp lại hắn, nhưng tại sao lại ghét tổ chức của hắn. Phải chăng nó là thành viên trong HCM? Có lẽ thế, Vương Vô Quốc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định, Đại Mạnh đã buông thì hắn cũng nên buông. Từ nay, hắn nên rời tổ chức và sống cho cuộc sống của mình. Tổ chức đã cố găng hơn ba mươi năm rồi, cuối cùng có được gì đâu.
Vương Vô Quốc mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Hắn không hề nghĩ tới mình đã làm một chuyện rất nguy hiểm. Nếu như Đại Mạnh bị bắt thì hắn chắc chắn phải chết. Tại sao hắn lại làm thế, vì muốn bảo vệ Đại Mạnh hay là vì Lan. Vương Vô Quốc không hề biết điều đó, hắn chỉ làm việc theo cảm tính.
Không bao lâu sau, Vương Vô Quốc đã được chữa trị xong. Người ta liền chuyển hắn tới một phòng Vip. Khi hắn ta chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu thì hàng loạt người đã ập tới. Đa số họ đều là FBI và CIA, cảnh sát thì có vài người, nhưng lại là người có cấp bậc rất cao. Vương Vô Quốc chưa kịp trả lời, thì một người xuất hiện khiến cho hắn ta líu lưỡi. Kẻ đó chính là sếp của hắn. Giám đốc sở mật vụ, trực thuộc bang Wasington.
Vương Vô Quốc biết là có chuyện lớn đã xảy ra. Trong lúc nhất thời, hắn cũng chưa nghĩ ra cái chuyện mà Đại Mạnh gây ra. Trước tiên, hắn cứ đối phó từng bước đã.
- Nói, chuyện gì đã xảy ra? – Một người thuộc cơ quan FBI lên tiếng. Hắn ta là Anderson Robert, chi huy trưởng của sở FBI, thành phố Seatle. Bởi sở trưởng FBI chưa thể xuất hiện kịp nên hắn ta phải đảm nhận nhiệm vụ thẩm tra.
- Có thể nói một chút chuyện xảy ra không. Đầu óc của tôi có chút choáng váng, tạm thời vẫn chưa thể sắp xếp lại mọi thứ.
Vương Vô Quốc nhanh nhảu tìm kiếm một chút thông tin. Robert toan định trả lời, thì một nhóm người đi vào, khiến hắn ta phải tránh sang một bên. Những kẻ này không phải là người có chức vụ cao, nhưng nhiệm vụ của họ rất quan trọng, đó là cài đặt thiết bị camera giám sát và máy truyền âm vào căn phòng này.
Khi nhóm người chưa cài đặt xong thì Robert quay lại nhìn Vương Vô Quốc. Hắn ta nói.
- Lát nữa bộ trưởng Ken sẽ thẩm tra anh. Anh phải khai ra toàn bộ sự việc. Hiện tại tiểu thư San đã bị một người lạ mặt bắt cóc. Mà người này lại đả thương anh, thế nên anh là người phải chịu trách nhiệm.
- Cái gì?
Vương Vô Quốc kinh hô một tiếng. Chỉ huy trưởng quá khốn nạn, tại sao hắn phải chịu trách nhiệm, đáng lẽ phải nói là hắn chỉ là người liên quan thôi. Tuy nhiên, Vương Vô Quốc không quan tâm điều này, điều hắn hoảng sợ nhất chính là việc Đại Mạnh bắt cóc tiểu thư San. Mặc dù không biết lai lịch của San, thế nhưng theo hắn biết thì San là con gái của một vị bộ trưởng. Chỉ là Đại Mạnh tới gặp hắn, đây đích xác là chuyện gia đình, liên quan gì tới San. Trong một chốc suy nghĩ, đầu óc của Vương Vô Quốc đã chuyển biến tới hàng chục vấn đề khó nhằn. Hắn muốn mở miệng hỏi thêm chi tiết nhưng sợ người khác sinh nghi nên đành phải thôi.
Khi thiết bị được lắp đặt xong thì nhóm người lập tức kết nối tới tư dinh của bộ trưởng Ken.
Thêm ba giây thời gian trôi qua thì một âm thanh vang vọng lên.
- Cậu là Vương Vô Quốc. – Bộ trưởng Ken lên tiếng.
Vương Vô Quốc nghe thế, liền đảo mắt nhìn camera, sau đó hướng về phía trước. Phía trước của hắn chỉ là một thiết bị truyền âm, chứ không phải là thiết bị truyền hình. Có lẽ hắn chưa đủ đẳng cấp để nhìn thấy khuôn mặt của bộ trưởng Ken.
- Vâng, tôi là Vương Vô Quốc!
- Cậu kể lại tất cả sự việc. Kẻ đó là ai, mục đích của hắn là gì, tại sao con gái tôi lại đến đó? – Giọng bộ trưởng Ken vang lên.
Vương Vô Quốc vặn óc suy nghĩ. Hắn chú tâm nhất là cái câu hỏi “tại sao con gái tôi lại đến đó” của bộ trưởng.
- Cậu lập tức trả lời. Chỉ cần nhận thấy cậu có dấu hiệu dối trá, tôi sẽ cho người xử lý cậu.
Vương Vô Quốc cảm thấy cả người lạnh lẽo nhưng lại không dám nhíu mày. Mặc dù hắn chưa hiểu hết vấn đề, thế nhưng hắn không muốn tiết lộ chuyện của Đại Mạnh. Hắn không lo lắng cho Đại Mạnh, mà hắn chỉ lo lắng cho Lan và cuộc sống về sau của hắn. Hơn nữa Đại Mạnh đã buông tha hắn lần này, Vương Vô Quốc không muốn Đại Mạnh đe dọa tính mạng thêm bất kỳ lần nào nữa.
- Xin lỗi bộ trưởng. Đầu tôi bị đánh nên có chút choáng váng.
Vương Vô Quốc nói tới đó, rồi ngừng lại một giây, sau đó tiếp tục câu chuyện.
- Tôi là một mật vụ sống ở khu chung cư Hostelling International, mặc dù được giao nhiệm vụ âm thầm bảo vệ tiểu thư san nhưng thực chất là đứng xa quan sát và tìm kiếm những kẻ tình nghi. Vào lúc sáng và cũng như mọi hôm, tôi dùng ông nhòm để quan sát khu vực quanh khách sạn mà tiểu thư đang ở. Lúc đó, tôi phát hiện một chiếc xe lạ đi ra, cho nên...
Nói tới đây thì Vương Vô Quốc ngừng lại. Hắn ngừng lại không phải vì bí mà là đang lo lắng. Theo hắn nghĩ, tiểu thư San phải là người theo dõi Đại Mạnh, nếu không thì không thể nào chạy tới khu chung cư vào lúc sáng sớm. Mà đã theo dõi thì phải theo dõi từ trong ra ngoài, không thể nào theo dõi một người đang lái xe chạy ngoài. Chỉ là hắn không biết Đại Mạnh đi xe hay là đi bộ tới đây. Hắn đoán một thằng nhóc khủng bố như Đại Mạnh thì chắc biết lái xe. Nhưng nếu Đại Mạnh không lái xe tới thì hắn lại nguy to. Bỗng nhiên, Vương Vô Quốc nghĩ tới hai vấn đề: thứ nhất hôm nay trời rất lạnh, nếu đi bộ sẽ rất khó chịu; thứ hai là lúc hắn được đưa đi bênh viện thì hắn thấy rất nhiều cảnh sát đang bao vây một chiếc xe. Trong lúc lo lắng bất chợt, Vương Vô Quốc bắt đầu ngập ngừng không ra lời.
- Cho nên thế nào, nếu cậu cố tình suy nghĩ để nói dối thì đừng trách tôi độc ác. – Giọng bộ trưởng Ken trầm xuống, mặc dù hắn đoán Vương Vô Quốc sẽ không dám nói dối, thế nhưng hắn phải uy hiếp một chút để tránh việc không ngờ.
- Vâng, tôi biết thưa bộ trưởng. Tôi dừng lại là vì hôm nay tôi đã gọi điện xin phép nghỉ, thế nhưng vẫn cố ý quan sát tiểu thư.
- Không sao, cậu cứ nói tiếp, nếu cậu đã xin nghĩ mà vẫn quan tâm đến nhiệm vụ thì cũng rất tốt, tôi sẽ khen thưởng – Bộ trưởng Ken từ tốn nói. Hắn nói nhưng vẫn luôn chú tâm tới cử chỉ, ánh mắt, cũng như khuôn mặt của Vương Vô Quốc. Còn chuyện nghỉ phép, lát nữa cho người xác nhận là được.
Vương Vô Quốc nghe những lời bộ trưởng nói thì liền tỏ ra rất vui mừng. Nhưng chỉ hắn mới biết, đây hoàn toàn là giả bộ. Còn việc thằng chức gì gì đó, hắn không hề nghĩ tới, đây chẳng qua là những lời nói suôn của vị bộ trưởng.
- Tôi biết chiếc xe mới ra không thể nào là người trong khách sạn, bởi tôi đã xem tất cả những chiếc xe trong đó. Thế nên, tôi cố gắng nán thêm một chút để quan sát nó đi đâu. Một khoảng thời gian sau đó, tôi thấy xe của tiểu thư cũng chạy theo. Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng tôi vẫn cố gắng quan sát chiếc xe lạ, bởi vì tôi nghĩ người này rất quan trọng với tiểu thư. Khoảng 1 phút sau, kẻ lạ mặt lái xe vào một ngỏ hẻm. Hắn ta lấy ra một vật gì đó rất quan trọng, mặc dù tôi có ống nhòm nhưng vì hắn vẫn ở trong xe nên không thể thấy nó. Chỉ là, lúc này là lúc hắn đã phát hiện tôi đang theo dõi, thế nên hắn ta liếc nhìn tôi một cái, sau đó lái xe về khu chung cư. Tôi ở phía trên thấy thế thì không dám theo dõi nữa. Tôi biết người này muốn giết tôi, hắn ta rất nguy hiểm, thế nên tôi vội vàng ra ngoài.
- Rồi sao nữa? – Thấy Vương Vô Quốc ngừng lại, Bộ trưởng Ken hỏi. Hắn ta không nhận ra một sơ hở trong câu chuyện của Vương Vô Quốc. Nếu như thấy chuyện lạ, tại sao lại không gọi điện báo cáo cho cấp trên. Dù điện thoại của Show và tiểu thư đã tắt máy thế nhưng Vương Vô Quốc chắc chắn có số của những cảnh vệ khác.
- Đáng tiếc là sau khi tôi đến thang máy, thì kẻ đó đã xuất hiện, tôi không hiểu là tại sao hắn đến nhanh tới thế. Tiếp theo đó, hắn ta đưa tôi lên sân thượng và hỏi tôi tại sao lại theo dõi hắn. Hắn ta bắn tôi hai phát vào tay nên tôi phải thành thật trả lời. Chỉ là không hiểu tại sao xe cảnh xác liền vây tới. Hắn ta nhìn xuống bên dưới, có lẽ là đã hiểu chuyện gì xảy ra. Cuối cùng hắn ta bỏ đi.
- Khoan đã, tại sao hắn ta lại không giết cậu. Đừng nói là hắn chợt thấy cậu đáng thương nên không muốn nổ súng. – Bộ trưởng Ken nghi ngờ nói. Quả thật đây là điều vô cùng khó hiểu. Nếu bây giờ, Vương Vô Quốc không đưa ra lời giải thích thuyết phục thì câu chuyện vừa rồi sẽ hoàn toàn vô lý. Cái chết sẽ đến với hắn ta.
- Cái này thì tôi không biết nhiều. Lúc đó, hắn ta nói với tôi, chuyển câu chuyện này tới bộ trưởng. – Vương Vô Quốc thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng.
- Là sao? Cậu nói mà tôi không hiểu gì hết. – Bộ trưởng Ken nhíu mày.
- Tôi cũng không hoàn toàn đáng hết được ý của hắn. Thế nhưng, tôi nghĩ hắn muốn tôi kể hết toàn bộ sự việc là cho bộ trưởng biết, hắn ta không hề có ý định bắt cóc tiểu thư. Đây có lẽ là sự hiểu lầm. – Vương Vô Quốc tự dưng cảm thấy mình vô cùng thông minh. Hắn cảm thấy việc Đại Mạnh không có ý đồ với tiểu thư San là hoàn toàn đúng. Thứ nhất, nếu Đại Mạnh muốn làm thì đã làm trên đường, hoặc bắt cóc ở khách sạn, chứ ngu gì mà bắt cóc trong vòng vây cảnh sát. Thứ hai, hắn thấy Đại Mạnh đến đây là vì chuyện gia đình. Đây là vấn đề chất chứa bao lâu nay. Ánh mắt, tình cảm, tính cách của Đại Mạnh đã nói rõ điều đó. Chỉ là Vương Vô Quốc vẫn không hiểu, tại sao cảnh sát lại đến nhanh và đông đúc đến thế. Hắn chắc chắn là vì cảnh sát bao vây nên khiến Đại Mạnh phải bắt cóc tiểu thư San để bỏ trốn.
Nghe xong câu chuyện của Vương Vô Quốc, bộ trưởng Ken cũng cảm thấy có lý. Có lẽ đối phương không muốn bắt cóc San, dựa theo thực lực của họ, nếu họ muốn bắt thì đã bắt cóc ngay tại khách sạn, huống chi kẻ đó còn biết tên của hắn.
Vậy nguyên do là từ đâu? Bộ trưởng Ken càng nghĩ càng đau đầu, rồi một ý niệm khiến hắn nhức nhối thêm. “Chẳng lẽ là do cái dị năng của mình.” Nghĩ tới đây, bộ trưởng Ken như muốn đập đầu vào tường. Hắn thở dài một tiếng rồi cắt liên lạc với vùng Washington, tiếp theo đó, hắn hối thúc người của mình liên lạc lạc với Rock.
Vương Vô Quốc vẫn nằm ở đó, bên cạnh hắn cũng còn rất nhiều cảnh sát và sĩ quan cấp cao. Mặc dù họ vẫn còn nhiều việc muốn hỏi, nhưng thấy bộ trưởng Ken đã kết thúc cuộc trò chuyện nên họ cũng chỉ hỏi sơ sơ vài cái rồi rời đi.
Còn lại một mình Vương Vô Quốc, hắn ta suy nghĩ lại một số thứ. Có lẽ Đại Mạnh không giết hắn là đã buông xuôi chuyện này rồi. Giờ đây hắn đang nghĩ tới những lời Đại Mạnh nói. Thằng bé đó không muốn gặp lại hắn, nhưng tại sao lại ghét tổ chức của hắn. Phải chăng nó là thành viên trong HCM? Có lẽ thế, Vương Vô Quốc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định, Đại Mạnh đã buông thì hắn cũng nên buông. Từ nay, hắn nên rời tổ chức và sống cho cuộc sống của mình. Tổ chức đã cố găng hơn ba mươi năm rồi, cuối cùng có được gì đâu.
Vương Vô Quốc mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Hắn không hề nghĩ tới mình đã làm một chuyện rất nguy hiểm. Nếu như Đại Mạnh bị bắt thì hắn chắc chắn phải chết. Tại sao hắn lại làm thế, vì muốn bảo vệ Đại Mạnh hay là vì Lan. Vương Vô Quốc không hề biết điều đó, hắn chỉ làm việc theo cảm tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.