Quyển 1 - Chương 27: Vào phòng
Nghĩa Võ Đang
21/12/2013
Ở trong căn phòng tổng thống của khách sạn Hostelling International có một người thiếu nữ cỡ mười bảy tuổi. Cô nàng đang rất chú tâm vào chiếc Laptop trước mặt, mặc dù là cô đã nghe vụ náo động phía dưới.
Bỗng tiếng báo cáo vang lên từ một người cận vệ bên cạnh, cô gái giảm lại tốc độ chơi game để lắng nghe sự việc.
- Báo cáo đội trưởng, ba người mới tới có hai người vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi e rằng không thể đối phó được bất cứ người nào.
- Cậu biết mục đích của họ chưa? – Vị đội trưởng hỏi vặn lại.
- Vẫn chưa thưa đội trưởng! Nhưng theo tình hình là họ muốn thuê phòng nhưng lại bị cảnh vệ của ta ngăn cản. Hiện tại thì họ đã liên hệ với chủ khách sạn. – Người cảnh vệ nói.
- Hai cảnh vệ canh cửa sao rồi? – Đội trưởng hỏi tiếp.
- Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Hiện tại chúng tôi vẫn đứng một chỗ, chưa dám hành động lỗ mãng.
- Được rồi, các anh cứ canh chừng ở đó, tôi sẽ lập tức xuống dưới!
Vị cảnh trưởng nói xong, liền cúp máy. Hắn thực sự không ngờ người tới lại mạnh đến thế.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ và nói:
- Tiểu thư cứ ở yên nơi đây, tôi xuống dưới rồi lên ngay. Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- Tôi cũng muốn xuống xem náo nhiệt. – Cô gái vừa nói vừa đẩy mạnh chiếc ghế, khiến nó chạy ngược về phía sau.
- Không được, chuyện này quá nguy hiểm. – Vị cảnh trưởng vội khuyên.
- Anh nghĩ họ muốn giết tôi? – Cô gái hỏi.
- Có khả năng. – Vị cảnh trưởng tuy không nghĩ thế nhưng hắn không thể phủ nhận khả năng này.
- Nếu họ muốn giết tôi thì sẽ làm âm thầm, hoặc đã xông lên đây từ lâu. Không lý gì những tên cảnh vệ phía dưới còn có khả năng báo cáo.
- Cái này... cái này thì... – Vị cảnh trưởng ấp úng.
- Đi, tôi muốn xem thử đó là người nào!
Cô gái nói xong câu này liền lập tức bước xuống chiếc ghế. Tuy nhiên, trong lúc cô dự định đi thì âm thanh điện thoại trong người vị cảnh trưởng bỗng vang lên. Vị cảnh trưởng thấy thế, liền nhấc máy nghe.
- Alo.
- Chào ngài, tôi là David Lion, chủ tịch tập đoàn khách sạn Hostelling International, là con trai của David Mayer, một trong những người đầu lĩnh của gia tộc David. – Từ trong điện thoại, một âm thanh hơi lớn tuổi báo danh.
- Tôi biết, ông cứ nói. – Vị cảnh trưởng từ tốn nói.
- Chuyện là thế này, khách sạn Hostelling International của chúng tôi đang có một vị khách rất quan trọng ở bên dưới. Được biết thì người này đang gây xung đột với bên anh. Thế nên tôi gọi điện tới anh, thứ nhất là chân thành xin lỗi. Thứ hai ...!
Nói tới đây, ông Lion chợt dừng lại một chút, như tỏ ý thăm dò. Vị cảnh trưởng biết ý của vị chủ tịch nên liền hỏi lại.
- Có phải anh muốn chúng tôi để họ vào ở trong khách sạn?
- Vâng, đây chính là nguyện vọng của tôi. – Vị chủ tịch nói với giọng rất khổ sở.
- Ông không biết là tiểu thư của chúng tôi đang ở đây sao? Chúng tôi có nhiệm vụ phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tiểu thư. Chẳng lẽ ông muốn chống lại lệnh của quốc gia.
- Không, không, tôi không hề có ý đó. – Vị cảnh trưởng lau mồ hôi.
- Thế ý ông là gì? – Vị cảnh trưởng cả giận.
- Việc này, việc này... thật ra là những người này không hề có ý định xâm hại cho tiểu thư. Tôi xin lấy tính mạng ra đảm bảo.
- Tính mạng của ông quan trọng bằng sự an toàn của tiểu thư sao.? Ông đừng có đùa!
- Không , không... Tôi nói thật mà, xin các anh đừng làm khó tôi. Nếu cần thiết, tôi xin lấy tính mạng của cả gia tộc để đảm bảo. – Ông chủ tịch tiếp tục nói, giờ phút này ông đã bắt đầu lo lắng. Theo thông tin của bên đó thì họ không hề có ý định với những người trong khách sạn. Thế nhưng lỡ có thì ai mà biết được.
- Ông nên tìm cách đưa họ ra đi. Tôi không muốn tính mạng của tiểu thư không được đảm bảo.
- Này, này, anh thật sự muốn làm khó tôi à!
- Tôi không muốn làm khó ông, nhưng hành trình của tiểu thư là hoàn toàn bí mật, chúng tôi có thể cho phép người thuê phòng ở đây trước, chứ không thể chấp nhận thêm bất cứ vị khách nào. – Vị cảnh trưởng nói với giọng rất cứng rắn. Thật ra hắn biết là đang làm khó, tuy nhiên hắn vẫn nghĩ vị chủ tịch này có thể đuổi họ đi. Nếu họ không đi mà muốn xông lên thì chỉ có một khả năng là liên quan tới người phe mình.
- Nếu anh đã nói vậy thì tôi không còn cách nào khác. Các anh hãy tự đối phó với họ đi.
- Ông định chống lệnh của quốc gia.
- Tôi... tôi...
Vị chủ tịch ấp úng không thành lời. Hắn không muốn chần chừ, càng chần chừ thì người khác càng dễ nóng và hắn càng dễ chết. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm thuyết phục bằng tiết lộ một chút thông tin khủng bố của bên kia. Tuy nhiên, khi hắn chưa kịp nói thì ở bên kia điện thoại đang xảy ra vụ tranh chấp.
Thật ra cũng không phải vụ tranh chấp mà là một vụ giành điện thoại. Người giành điện thoại chính là cô gái và tất nhiên người cảnh vệ cũng không dám giành trở lại.
- Có phải nếu ông không cho phép họ vào thì gia tộc của ông sẽ gặp nguy hiểm?
- Đúng, đúng, đúng. Chính vì thế nên tôi mới lấy cả gia tộc ra đảm bảo. – Vị chủ tịch vừa nói vừa gật đầu lia lịa.
- Vậy thì tôi đồng ý, nhưng ông phải cho tôi biết thông tin về họ.
“Tiểu thư, không được, lỡ như họ...” Người cảnh vệ trưởng đang ở bên cạnh nghe cô gái đồng ý thì vội lên tiếng cản.
“Anh muốn làm khó ông ta như thế nào nữa? Người ta đã đem cả gia tộc ra để đảm bao, chả lẽ anh muốn tự mình đi giải quyết họ, anh có tự tin thực lực của bản thân không?” Cô gái giận dỗi nói.
“Tôi... tôi...” Người cảnh trưởng ấp úng.
- Ông cứ nói cho tôi biết. Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ. – Cô gái lại quay trở lại chiếc điện thoại.
- Cái này thì... Thật ra tôi cũng không biết nhiều về họ. Chỉ biết là thế lực của họ rất lớn và vô cùng nguy hiểm. Tôi chắc chắn là họ chỉ cần một cái nhấc tay thì gia tộc của tôi sẽ đi đời nhà ma.
- Còn gì nữa...! – Cô gái tò mò.
- Ừm... Họ là người trong thế giới ngầm.
- Thế giới ngầm! – Cô gái lặp lại cụm từ này. Đây quả thật là những cụm từ mà cô đã nghe rất nhiều lần.
- -Đúng vậy, họ là người của thế giới ngầm. Họ rất nguy hiểm! – Vị chủ tịch nói.
- Còn gì nữa không? - Cô gái thúc giục.
- Tôi chỉ biết có thể.
- Như vậy là sao? – Cô gái giận dỗi.
Vị chủ tịch nghe tiếng hờn của cô gái thì cũng chỉ biết cười khổ. Thật ra hắn còn biết một số thứ khác, ví dụ như “sát thủ”, “tập đoàn khủng bố”, thế nhưng hắn không ngu gì mà nói ra. Bởi càng nói thì người ta càng đề phòng, càng đề phòng thì càng không muốn đồng ý.
Đang trong lúc cô gái đối thoại với chị chủ tịch Lion thì máy truyền âm lại phát ra tiếng.
- Báo cáo đội trưởng, giám đốc khách sạn đã liên lạc với họ. Có vẻ như họ sẽ được bố trí ở tại đây.
Nghe thấy âm thanh báo cáo, cô gái hừ lạnh tiếng, rồi quay sang điện thoại mắng.
- Có phải cho dù chúng tôi không đồng ý thì ông cũng sẽ chuẩn bị phòng cho họ.
- Tôi… tôi! Hai…! Mong tiểu thư thứ lỗi. Tôi cũng không dám để họ đợi lâu, cho nên ...
- Hừ! Ông dự định sẽ cho họ ở đâu?
- Vâng, tôi dự định cho họ ở phòng tổng thống, số 300, nó cũng nằm trên dãi phòng của tiểu thư. - Vị chủ tịch lí nhí nói.
- Ông điên à! Chẳng lẽ không còn phòng khác!
Vị cảnh trưởng tức giận quát lên. Lần này thì hắn đã tức giận thật rồi.
Ông Lion nghe thấy tiếng quát thì cứ như rùa thụt cổ. Ông toan định giải thích là “họ rất đặc biệt” thì cô gái đã ngắt kết nối.
- Anh cho người đặt máy nghe lén bên phòng đó. Tôi muốn biết họ đinh làm cái gì.
- Vâng, thưa tiểu thư! – Mặc dù khá bực bội, thế nhưng vị cảnh trưởng vẫn phải lui ra. Huống chi việc tiểu thư giao cũng rất bức thiết.
----------------
Khoảng vài phút sau đó, một nữ tiếp tân dẫn ba người Đại Mạnh lên dãy phòng tổng thống. Đám cảnh vệ thấy thế cũng từ từ lùi dần lên trên. Khi tới vị trí phòng của tiểu thư, thì cả bọn đều nghiêm túc đứng im một chỗ và đề phòng.
Millton, Rock, Đại Mạnh bước qua mười người cảnh vệ. Không ai lên tiếng chào hỏi hay làm náo động cả. Cả hai bên cứ thế mà đề phòng nhau.
Ở bên trong căn phòng, cô gái vẫn đang lặng lẽ quan sát màn hình laptop. Trong laptop của cô chính là khuôn mắt của ba người vừa đến. Cô nói.
- Anh đoán xem, trong ba người này thì người nào mạnh nhất.
- Người lớn tuổi nhất! – Vị cảnh vệ trả lời.
- Anh có khả năng đánh thắng hắn không?
- Có thể liều một phen, nhưng không dám chắc. Đến chín mươi phần trăm là thua. Nếu như người đàn ông thứ hai thì có thể thẳng.
- Ồ! Sao anh nghĩ là không đánh lại người mạnh nhất?
- Tôi cảm thấy sát khí của hắn rất khủng khiếp. Quá mạnh, mạnh nhất kể từ khi tôi làm cảnh vệ.
- Sát khí! Sao tôi không thấy nó? – Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
- Tiểu thư không phải là người luyện võ nên khó có thể cảm nhận được loại sát khí mà người ta đang ẩn giấu.
- Hay nhỉ! Thế anh nghĩ tên thấp nhất kia có thực lực như thế nào? – Cô gái tiếp tục hỏi.
- Tôi không nhận ra, hắn ta không phát ra một chút sát khí hay bất cứ loại khí thế nào. Trông hắn rất giống người bình thường.
- Người bình thường! Anh cảm thấy hắn là tên công tử bột đang hóa trang sao?
- Ồ! Giờ tôi mới đề ý! – Vị cảnh vệ vừa nói vừa chăm chút nhìn Đại Mạnh.
- Tôi rất tò mò về tên này. Sao hắn cứ giống như sếp của hai người kia vậy?
- Không thể nào? Những người kiểu này khó có thể phục tùng cho một cá nhân. Ít nhất là cả hai đang làm nhiệm vụ hộ tống, hoặc chỉ là đồng bọn, chứ không thể có chuyện sếp với cấp trên. Người này quả thật còn rất nhỏ.
- Có vẻ như anh khá hiểu về những loại người này. Có thể kể thêm cho tôi biết không?
Nghe cô gái yêu cầu, vị cảnh vệ đành phải câm bặt tiếng nói. Hắn không muốn nói những điều này bởi vì cấp trên yêu cầu “chưa tới lúc nói”.
-------------
Lọt qua vòng vây của mười người cảnh vệ, ba sát thủ tiếp tục tiến về phía căn phòng số 300. Khi tới nơi, không ai bảo ai, họ quan sát căn phong như một bản năng. Và đúng khi cô gái tiếp tân mở cửa phòng ra thì Rock liên lên tiếng.
- Hôm qua đến giờ, căn phòng này đã có người ở chưa? – Vừa nói, Rock vừa quay về phía đám cảnh vệ với vẻ rất khó chịu.
- Vâng, cách đây năm ngày thì đã có một vị khách ở căn phòng này. – Mặc dù khó hiểu nhưng cô tiếp tân vẫn lịch sử trả lời. Thật sư mà nói, cô chỉ muốn đi xuống phía dưới ngay và luôn. Cái không gian rờn rợn xung quanh khiến cô phải lập cà lập cập, trông cứ như có điều gì đó vô cùng đáng sợ .
- Được rồi, cô đi đi!
Rock nói một câu rồi tiến vào bên trong. Cô tiếp tân nghe vậy thì vui vẻ rời khỏi vị trí.
Ở bên căn phòng tổng thống khác, cô gái và vị cảnh vệ vẫn đang chú ý tới những âm thành mà máy nghe lén truyền tới. Họ quả thật muốn biết mục đích của kẻ mà họ muốn ngăn nhưng lại ngăn không được.
Tuy nhiên, một câu nói vang lên khiến họ hoàn toàn thất vọng.
- Các cậu có để ý thấy điều gì khác lạ không?
- Có người vừa mới đột nhập vào. Tôi nghe một mùi vị rất mới. – Đây là tiếng của Millton.
- Rất tốt, không ngờ giác quan của cậu lại tăng tiến mạnh như thế. Hai cậu kiểm tra thử, ở đây có cài máy nghe lén hay loại máy gì không? – Tiếng của Rock đáp trả.
Cũng không đợi cô gái và người cảnh vệ thất vọng lâu thì hai con chip nghe lén lập tức bay ra cửa sổ, rơi xuống tầng lầu. Tất cả chỉ còn tiếng rì rào, không ai biết là máy nghe lén hỏng hay là nó đang thu những âm thành bên dưới.
-------------
Trời đêm bắt đầu chuyển sang ngày mới.
Không gian vẫn toàn màu đen và màu sáng của ánh đèn. Đại Mạnh vẫn ngồi đó, Rock vẫn thức bên cạnh hắn, chỉ có Millton đã ngủ rồi. Tất nhiên hắn có ngủ hay không thì chẳng ai biết cả. Thật ra hắn cũng không muốn ngủ sớm như vậy, chẳng qua do bị Rock khiển trách một hồi vì hành động lỗ mãng thì hắn đành phải ngoan ngoãn nằm im.
- Cậu quyết định muốn giết hắn.
Âm thanh của Rock vang lên, cắt đi sự xem xét của Đại Mạnh. Thật ra Đại Mạnh cũng chỉ nhìn nhìn tấm bản đồ và một số thứ lặt vặt. Hắn muốn tiêu xài thời gian trong lúc không ngủ được. Khi nghe Rock hỏi, hắn trầm ngâm một chút rồi trả lời.
- Đúng vậy, chỉ cần hắn chết, mẹ tôi sẽ không thể đến với hắn. Và công việc của tôi là đưa mẹ tôi trở về.
- Tương lai, cậu sẽ là sát thủ, cậu đâu cần phải có người thân?
- Anh sai rồi, tôi không hề có ý định làm sát thủ!
Là sao? Chẳng lẽ Number Ten không muốn đào tạo cậu trở thành một sát thủ lừng danh.
Rock tỏ ra khó hiểu. Nếu như Number Ten không đào tạo Đại Mạnh thành người nối nghiệp thì ông ta đang muốn làm gì.
Đại Mạnh nghe câu hỏi của Rock thì tiếp tục cuối đầu xuống làm việc riêng. Hắn không thể nào trả lời, cũng không muốn trả lời, bởi càng trả lời thì sẽ càng lộ sơ hở.
- Tôi cũng không có ý định ngăn cản cậu. Thế nhưng tôi muốn cho cậu biết một tin tức.
- Tin tức gì? – Đại Mạnh hỏi vặn lại.
- Mẹ cậu đã có con với Vương Vô Quốc. – Rock nói. Hắn không muốn Đại Mạnh giết Vương Vô Quốc. Bởi điều đó sẽ khiến Đại Mạnh ở cùng với mẹ và làm một người bình thường. Hắn muốn kết giao với Đại Mạnh – một đệ tử của sát thủ truyện thuyết – có nghĩa là hắn không thích quen biết một người bình thường.
Đại Mạnh vẫn đang ngẩn ngơ. Chỉ một câu đơn giản của Rock nhưng đã khiến hắn tiếp thu một nguồn kiến thức vô cùng lớn. Thời gian lặng lẽ trồi qua, và một lát lâu sau đó, miệng hắn một lầm bẩm lên một chữ “gì?”
- Theo thông tin trong giấy tờ nhập cư của mẹ cậu thì bà ta đã mang thai. Cậu có thể xem những giấy tờ mà tôi đã mang đến. – Rock vẫn từ tốn nói, hắn không bận tâm sự ngơ ngác của Đại Mạnh và cũng không hề giận việc người ta ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới hỏi lại.
Đại Mạnh nhìn sang đống giấy tờ mà Rock chỉ. Đó là những cái mà hắn không để ý, bởi vì hắn chỉ quan tâm tới những tư liệu về Vương Vô Quốc và những cái cần thiết cho ngày mai.
Đại Mạnh biết là Rock không lừa hắn, nhưng với một niềm tin cuối cùng thì hắn vẫn cố gắng mở đống giấy tờ đó ra xem. Bàn tay của hắn như tựa ngàn cân. Hắn nhìn, hắn thấy, hắn xem, hắn trông, hắn coi và hắn im lặng.
Rock đã đi chỗ khác, không gian chỉ còn mỗi mình hắn.
Hắn thất vọng, hoàn toàn thất vọng. Mọi thứ chỉ là dối trá. Con người đúng là thứ dối trá. Hắn sẽ không bao giờ tin ai nữa.
Nước mắt của hắn từ từ chảy xuống. Đây là lần thứ ba mà hắn khóc!
Bỗng tiếng báo cáo vang lên từ một người cận vệ bên cạnh, cô gái giảm lại tốc độ chơi game để lắng nghe sự việc.
- Báo cáo đội trưởng, ba người mới tới có hai người vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi e rằng không thể đối phó được bất cứ người nào.
- Cậu biết mục đích của họ chưa? – Vị đội trưởng hỏi vặn lại.
- Vẫn chưa thưa đội trưởng! Nhưng theo tình hình là họ muốn thuê phòng nhưng lại bị cảnh vệ của ta ngăn cản. Hiện tại thì họ đã liên hệ với chủ khách sạn. – Người cảnh vệ nói.
- Hai cảnh vệ canh cửa sao rồi? – Đội trưởng hỏi tiếp.
- Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Hiện tại chúng tôi vẫn đứng một chỗ, chưa dám hành động lỗ mãng.
- Được rồi, các anh cứ canh chừng ở đó, tôi sẽ lập tức xuống dưới!
Vị cảnh trưởng nói xong, liền cúp máy. Hắn thực sự không ngờ người tới lại mạnh đến thế.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ và nói:
- Tiểu thư cứ ở yên nơi đây, tôi xuống dưới rồi lên ngay. Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- Tôi cũng muốn xuống xem náo nhiệt. – Cô gái vừa nói vừa đẩy mạnh chiếc ghế, khiến nó chạy ngược về phía sau.
- Không được, chuyện này quá nguy hiểm. – Vị cảnh trưởng vội khuyên.
- Anh nghĩ họ muốn giết tôi? – Cô gái hỏi.
- Có khả năng. – Vị cảnh trưởng tuy không nghĩ thế nhưng hắn không thể phủ nhận khả năng này.
- Nếu họ muốn giết tôi thì sẽ làm âm thầm, hoặc đã xông lên đây từ lâu. Không lý gì những tên cảnh vệ phía dưới còn có khả năng báo cáo.
- Cái này... cái này thì... – Vị cảnh trưởng ấp úng.
- Đi, tôi muốn xem thử đó là người nào!
Cô gái nói xong câu này liền lập tức bước xuống chiếc ghế. Tuy nhiên, trong lúc cô dự định đi thì âm thanh điện thoại trong người vị cảnh trưởng bỗng vang lên. Vị cảnh trưởng thấy thế, liền nhấc máy nghe.
- Alo.
- Chào ngài, tôi là David Lion, chủ tịch tập đoàn khách sạn Hostelling International, là con trai của David Mayer, một trong những người đầu lĩnh của gia tộc David. – Từ trong điện thoại, một âm thanh hơi lớn tuổi báo danh.
- Tôi biết, ông cứ nói. – Vị cảnh trưởng từ tốn nói.
- Chuyện là thế này, khách sạn Hostelling International của chúng tôi đang có một vị khách rất quan trọng ở bên dưới. Được biết thì người này đang gây xung đột với bên anh. Thế nên tôi gọi điện tới anh, thứ nhất là chân thành xin lỗi. Thứ hai ...!
Nói tới đây, ông Lion chợt dừng lại một chút, như tỏ ý thăm dò. Vị cảnh trưởng biết ý của vị chủ tịch nên liền hỏi lại.
- Có phải anh muốn chúng tôi để họ vào ở trong khách sạn?
- Vâng, đây chính là nguyện vọng của tôi. – Vị chủ tịch nói với giọng rất khổ sở.
- Ông không biết là tiểu thư của chúng tôi đang ở đây sao? Chúng tôi có nhiệm vụ phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tiểu thư. Chẳng lẽ ông muốn chống lại lệnh của quốc gia.
- Không, không, tôi không hề có ý đó. – Vị cảnh trưởng lau mồ hôi.
- Thế ý ông là gì? – Vị cảnh trưởng cả giận.
- Việc này, việc này... thật ra là những người này không hề có ý định xâm hại cho tiểu thư. Tôi xin lấy tính mạng ra đảm bảo.
- Tính mạng của ông quan trọng bằng sự an toàn của tiểu thư sao.? Ông đừng có đùa!
- Không , không... Tôi nói thật mà, xin các anh đừng làm khó tôi. Nếu cần thiết, tôi xin lấy tính mạng của cả gia tộc để đảm bảo. – Ông chủ tịch tiếp tục nói, giờ phút này ông đã bắt đầu lo lắng. Theo thông tin của bên đó thì họ không hề có ý định với những người trong khách sạn. Thế nhưng lỡ có thì ai mà biết được.
- Ông nên tìm cách đưa họ ra đi. Tôi không muốn tính mạng của tiểu thư không được đảm bảo.
- Này, này, anh thật sự muốn làm khó tôi à!
- Tôi không muốn làm khó ông, nhưng hành trình của tiểu thư là hoàn toàn bí mật, chúng tôi có thể cho phép người thuê phòng ở đây trước, chứ không thể chấp nhận thêm bất cứ vị khách nào. – Vị cảnh trưởng nói với giọng rất cứng rắn. Thật ra hắn biết là đang làm khó, tuy nhiên hắn vẫn nghĩ vị chủ tịch này có thể đuổi họ đi. Nếu họ không đi mà muốn xông lên thì chỉ có một khả năng là liên quan tới người phe mình.
- Nếu anh đã nói vậy thì tôi không còn cách nào khác. Các anh hãy tự đối phó với họ đi.
- Ông định chống lệnh của quốc gia.
- Tôi... tôi...
Vị chủ tịch ấp úng không thành lời. Hắn không muốn chần chừ, càng chần chừ thì người khác càng dễ nóng và hắn càng dễ chết. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm thuyết phục bằng tiết lộ một chút thông tin khủng bố của bên kia. Tuy nhiên, khi hắn chưa kịp nói thì ở bên kia điện thoại đang xảy ra vụ tranh chấp.
Thật ra cũng không phải vụ tranh chấp mà là một vụ giành điện thoại. Người giành điện thoại chính là cô gái và tất nhiên người cảnh vệ cũng không dám giành trở lại.
- Có phải nếu ông không cho phép họ vào thì gia tộc của ông sẽ gặp nguy hiểm?
- Đúng, đúng, đúng. Chính vì thế nên tôi mới lấy cả gia tộc ra đảm bảo. – Vị chủ tịch vừa nói vừa gật đầu lia lịa.
- Vậy thì tôi đồng ý, nhưng ông phải cho tôi biết thông tin về họ.
“Tiểu thư, không được, lỡ như họ...” Người cảnh vệ trưởng đang ở bên cạnh nghe cô gái đồng ý thì vội lên tiếng cản.
“Anh muốn làm khó ông ta như thế nào nữa? Người ta đã đem cả gia tộc ra để đảm bao, chả lẽ anh muốn tự mình đi giải quyết họ, anh có tự tin thực lực của bản thân không?” Cô gái giận dỗi nói.
“Tôi... tôi...” Người cảnh trưởng ấp úng.
- Ông cứ nói cho tôi biết. Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ. – Cô gái lại quay trở lại chiếc điện thoại.
- Cái này thì... Thật ra tôi cũng không biết nhiều về họ. Chỉ biết là thế lực của họ rất lớn và vô cùng nguy hiểm. Tôi chắc chắn là họ chỉ cần một cái nhấc tay thì gia tộc của tôi sẽ đi đời nhà ma.
- Còn gì nữa...! – Cô gái tò mò.
- Ừm... Họ là người trong thế giới ngầm.
- Thế giới ngầm! – Cô gái lặp lại cụm từ này. Đây quả thật là những cụm từ mà cô đã nghe rất nhiều lần.
- -Đúng vậy, họ là người của thế giới ngầm. Họ rất nguy hiểm! – Vị chủ tịch nói.
- Còn gì nữa không? - Cô gái thúc giục.
- Tôi chỉ biết có thể.
- Như vậy là sao? – Cô gái giận dỗi.
Vị chủ tịch nghe tiếng hờn của cô gái thì cũng chỉ biết cười khổ. Thật ra hắn còn biết một số thứ khác, ví dụ như “sát thủ”, “tập đoàn khủng bố”, thế nhưng hắn không ngu gì mà nói ra. Bởi càng nói thì người ta càng đề phòng, càng đề phòng thì càng không muốn đồng ý.
Đang trong lúc cô gái đối thoại với chị chủ tịch Lion thì máy truyền âm lại phát ra tiếng.
- Báo cáo đội trưởng, giám đốc khách sạn đã liên lạc với họ. Có vẻ như họ sẽ được bố trí ở tại đây.
Nghe thấy âm thanh báo cáo, cô gái hừ lạnh tiếng, rồi quay sang điện thoại mắng.
- Có phải cho dù chúng tôi không đồng ý thì ông cũng sẽ chuẩn bị phòng cho họ.
- Tôi… tôi! Hai…! Mong tiểu thư thứ lỗi. Tôi cũng không dám để họ đợi lâu, cho nên ...
- Hừ! Ông dự định sẽ cho họ ở đâu?
- Vâng, tôi dự định cho họ ở phòng tổng thống, số 300, nó cũng nằm trên dãi phòng của tiểu thư. - Vị chủ tịch lí nhí nói.
- Ông điên à! Chẳng lẽ không còn phòng khác!
Vị cảnh trưởng tức giận quát lên. Lần này thì hắn đã tức giận thật rồi.
Ông Lion nghe thấy tiếng quát thì cứ như rùa thụt cổ. Ông toan định giải thích là “họ rất đặc biệt” thì cô gái đã ngắt kết nối.
- Anh cho người đặt máy nghe lén bên phòng đó. Tôi muốn biết họ đinh làm cái gì.
- Vâng, thưa tiểu thư! – Mặc dù khá bực bội, thế nhưng vị cảnh trưởng vẫn phải lui ra. Huống chi việc tiểu thư giao cũng rất bức thiết.
----------------
Khoảng vài phút sau đó, một nữ tiếp tân dẫn ba người Đại Mạnh lên dãy phòng tổng thống. Đám cảnh vệ thấy thế cũng từ từ lùi dần lên trên. Khi tới vị trí phòng của tiểu thư, thì cả bọn đều nghiêm túc đứng im một chỗ và đề phòng.
Millton, Rock, Đại Mạnh bước qua mười người cảnh vệ. Không ai lên tiếng chào hỏi hay làm náo động cả. Cả hai bên cứ thế mà đề phòng nhau.
Ở bên trong căn phòng, cô gái vẫn đang lặng lẽ quan sát màn hình laptop. Trong laptop của cô chính là khuôn mắt của ba người vừa đến. Cô nói.
- Anh đoán xem, trong ba người này thì người nào mạnh nhất.
- Người lớn tuổi nhất! – Vị cảnh vệ trả lời.
- Anh có khả năng đánh thắng hắn không?
- Có thể liều một phen, nhưng không dám chắc. Đến chín mươi phần trăm là thua. Nếu như người đàn ông thứ hai thì có thể thẳng.
- Ồ! Sao anh nghĩ là không đánh lại người mạnh nhất?
- Tôi cảm thấy sát khí của hắn rất khủng khiếp. Quá mạnh, mạnh nhất kể từ khi tôi làm cảnh vệ.
- Sát khí! Sao tôi không thấy nó? – Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
- Tiểu thư không phải là người luyện võ nên khó có thể cảm nhận được loại sát khí mà người ta đang ẩn giấu.
- Hay nhỉ! Thế anh nghĩ tên thấp nhất kia có thực lực như thế nào? – Cô gái tiếp tục hỏi.
- Tôi không nhận ra, hắn ta không phát ra một chút sát khí hay bất cứ loại khí thế nào. Trông hắn rất giống người bình thường.
- Người bình thường! Anh cảm thấy hắn là tên công tử bột đang hóa trang sao?
- Ồ! Giờ tôi mới đề ý! – Vị cảnh vệ vừa nói vừa chăm chút nhìn Đại Mạnh.
- Tôi rất tò mò về tên này. Sao hắn cứ giống như sếp của hai người kia vậy?
- Không thể nào? Những người kiểu này khó có thể phục tùng cho một cá nhân. Ít nhất là cả hai đang làm nhiệm vụ hộ tống, hoặc chỉ là đồng bọn, chứ không thể có chuyện sếp với cấp trên. Người này quả thật còn rất nhỏ.
- Có vẻ như anh khá hiểu về những loại người này. Có thể kể thêm cho tôi biết không?
Nghe cô gái yêu cầu, vị cảnh vệ đành phải câm bặt tiếng nói. Hắn không muốn nói những điều này bởi vì cấp trên yêu cầu “chưa tới lúc nói”.
-------------
Lọt qua vòng vây của mười người cảnh vệ, ba sát thủ tiếp tục tiến về phía căn phòng số 300. Khi tới nơi, không ai bảo ai, họ quan sát căn phong như một bản năng. Và đúng khi cô gái tiếp tân mở cửa phòng ra thì Rock liên lên tiếng.
- Hôm qua đến giờ, căn phòng này đã có người ở chưa? – Vừa nói, Rock vừa quay về phía đám cảnh vệ với vẻ rất khó chịu.
- Vâng, cách đây năm ngày thì đã có một vị khách ở căn phòng này. – Mặc dù khó hiểu nhưng cô tiếp tân vẫn lịch sử trả lời. Thật sư mà nói, cô chỉ muốn đi xuống phía dưới ngay và luôn. Cái không gian rờn rợn xung quanh khiến cô phải lập cà lập cập, trông cứ như có điều gì đó vô cùng đáng sợ .
- Được rồi, cô đi đi!
Rock nói một câu rồi tiến vào bên trong. Cô tiếp tân nghe vậy thì vui vẻ rời khỏi vị trí.
Ở bên căn phòng tổng thống khác, cô gái và vị cảnh vệ vẫn đang chú ý tới những âm thành mà máy nghe lén truyền tới. Họ quả thật muốn biết mục đích của kẻ mà họ muốn ngăn nhưng lại ngăn không được.
Tuy nhiên, một câu nói vang lên khiến họ hoàn toàn thất vọng.
- Các cậu có để ý thấy điều gì khác lạ không?
- Có người vừa mới đột nhập vào. Tôi nghe một mùi vị rất mới. – Đây là tiếng của Millton.
- Rất tốt, không ngờ giác quan của cậu lại tăng tiến mạnh như thế. Hai cậu kiểm tra thử, ở đây có cài máy nghe lén hay loại máy gì không? – Tiếng của Rock đáp trả.
Cũng không đợi cô gái và người cảnh vệ thất vọng lâu thì hai con chip nghe lén lập tức bay ra cửa sổ, rơi xuống tầng lầu. Tất cả chỉ còn tiếng rì rào, không ai biết là máy nghe lén hỏng hay là nó đang thu những âm thành bên dưới.
-------------
Trời đêm bắt đầu chuyển sang ngày mới.
Không gian vẫn toàn màu đen và màu sáng của ánh đèn. Đại Mạnh vẫn ngồi đó, Rock vẫn thức bên cạnh hắn, chỉ có Millton đã ngủ rồi. Tất nhiên hắn có ngủ hay không thì chẳng ai biết cả. Thật ra hắn cũng không muốn ngủ sớm như vậy, chẳng qua do bị Rock khiển trách một hồi vì hành động lỗ mãng thì hắn đành phải ngoan ngoãn nằm im.
- Cậu quyết định muốn giết hắn.
Âm thanh của Rock vang lên, cắt đi sự xem xét của Đại Mạnh. Thật ra Đại Mạnh cũng chỉ nhìn nhìn tấm bản đồ và một số thứ lặt vặt. Hắn muốn tiêu xài thời gian trong lúc không ngủ được. Khi nghe Rock hỏi, hắn trầm ngâm một chút rồi trả lời.
- Đúng vậy, chỉ cần hắn chết, mẹ tôi sẽ không thể đến với hắn. Và công việc của tôi là đưa mẹ tôi trở về.
- Tương lai, cậu sẽ là sát thủ, cậu đâu cần phải có người thân?
- Anh sai rồi, tôi không hề có ý định làm sát thủ!
Là sao? Chẳng lẽ Number Ten không muốn đào tạo cậu trở thành một sát thủ lừng danh.
Rock tỏ ra khó hiểu. Nếu như Number Ten không đào tạo Đại Mạnh thành người nối nghiệp thì ông ta đang muốn làm gì.
Đại Mạnh nghe câu hỏi của Rock thì tiếp tục cuối đầu xuống làm việc riêng. Hắn không thể nào trả lời, cũng không muốn trả lời, bởi càng trả lời thì sẽ càng lộ sơ hở.
- Tôi cũng không có ý định ngăn cản cậu. Thế nhưng tôi muốn cho cậu biết một tin tức.
- Tin tức gì? – Đại Mạnh hỏi vặn lại.
- Mẹ cậu đã có con với Vương Vô Quốc. – Rock nói. Hắn không muốn Đại Mạnh giết Vương Vô Quốc. Bởi điều đó sẽ khiến Đại Mạnh ở cùng với mẹ và làm một người bình thường. Hắn muốn kết giao với Đại Mạnh – một đệ tử của sát thủ truyện thuyết – có nghĩa là hắn không thích quen biết một người bình thường.
Đại Mạnh vẫn đang ngẩn ngơ. Chỉ một câu đơn giản của Rock nhưng đã khiến hắn tiếp thu một nguồn kiến thức vô cùng lớn. Thời gian lặng lẽ trồi qua, và một lát lâu sau đó, miệng hắn một lầm bẩm lên một chữ “gì?”
- Theo thông tin trong giấy tờ nhập cư của mẹ cậu thì bà ta đã mang thai. Cậu có thể xem những giấy tờ mà tôi đã mang đến. – Rock vẫn từ tốn nói, hắn không bận tâm sự ngơ ngác của Đại Mạnh và cũng không hề giận việc người ta ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới hỏi lại.
Đại Mạnh nhìn sang đống giấy tờ mà Rock chỉ. Đó là những cái mà hắn không để ý, bởi vì hắn chỉ quan tâm tới những tư liệu về Vương Vô Quốc và những cái cần thiết cho ngày mai.
Đại Mạnh biết là Rock không lừa hắn, nhưng với một niềm tin cuối cùng thì hắn vẫn cố gắng mở đống giấy tờ đó ra xem. Bàn tay của hắn như tựa ngàn cân. Hắn nhìn, hắn thấy, hắn xem, hắn trông, hắn coi và hắn im lặng.
Rock đã đi chỗ khác, không gian chỉ còn mỗi mình hắn.
Hắn thất vọng, hoàn toàn thất vọng. Mọi thứ chỉ là dối trá. Con người đúng là thứ dối trá. Hắn sẽ không bao giờ tin ai nữa.
Nước mắt của hắn từ từ chảy xuống. Đây là lần thứ ba mà hắn khóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.