Chương 25:
SonSam
29/12/2022
– Đồng ý hai tay.
– Đập tay yeah phát nào – nó dơ hai bàn tay lên, con bé làm tôi thấy vừa thoải mái lại vừa tức cười, tôi dơ tay lên đập bộp vào tay nó.
– Vậy là xong – nó cười híp cả mắt – Bây giờ em đi về phòng, sắp đến giờ tái khám rồi, khi nào em buồn em chạy qua đây tìm anh nhé. Em đi đây, chào anh đẹp trai nhé?
Nói rồi nó chạy biến đi rất nhanh, vừa chạy vừa nhảy, một tay cầm theo con gấu nhỏ, tay kia đong đưa theo bước chân. Tôi ngừng nhìn nó cho tới khi nó tới chỗ ngã rẽ khuất dạng. Mỉm cười với cô bé mới quen, tự nhiên lại thấy cuộc sống vui trở lại. Giá như có thể ngây ngô và hồn nhiên như thế, thì cuộc sống sẽ đỡ phải suy nghĩ nhiều hơn. Có khi không biết lại hay hơn là biết quá nhiều điều. Đời người nghĩ thì cứ tưởng là dài nhưng hóa ra lại rất ngắn. Chả biết sống chết như thế nào. Nghĩ về những lời Khánh Ngọc nói, lại thấy đúng quá, sống như mình chỉ còn một ngày cuối cùng… Ngồi ngẫm thêm chút, tôi lại khó nhọc lê lết đi vào.
Đang cầm cốc nước chuẩn bị uống thuốc thì cửa phòng bật ra, làm tôi giật cả mình.
– Ten tèn tèn… anh đẹp trai.
– Ôi mèn ơi giật hết cả mình, em chơi kiểu vậy anh đau tim anh chết luôn đấy.
Con bé đứng chiễm chệ ở cửa, một tay nó cầm gấu bông, tay kia cầm theo một xấp giấy và hai cái bút bi xanh, đỏ, nó cười híp cả mắt.
– Em qua đây chơi chung với anh này – nó nói rồi bước lại ngồi lên giường tôi.
– Em không nghỉ trưa hả?
– Em không, anh đẹp trai ngủ trưa hả? Vậy em đi về anh ngủ, chiều em qua ha?
– Thôi, chơi cũng được, anh ngủ cả ngày cả đêm mà, có làm gì nữa đâu?
– Vậy thì chơi chung cùng em thôi – nó là đứa con gái hay cười nhất mà tôi từng biết từ trước tới giờ, bất kể lúc nào nó cũng cười được hay sao đó.
– Vậy chơi trò gì đây cô bé?
Nó dở giấy ra đặt trên chiếc bàn bắc ngang người tôi, đoạn quay sang tôi nó bảo:
– Anh biết chơi cờ ca rô hem?
– Trời, trò đó anh chơi hơi bị giỏi đấy, em chơi với anh chỉ có nước thua thôi. He he… nhưng mà đã chơi thắng thua phải có thưởng có phạt rõ ràng, anh không chơi cho vui đâu à nha.
– Được rồi, nếu thua bị tẹt mũi nha. Không thì búng tai… chịu không?
– Chịu.
– À cho anh cái này nè – nó lấy trong túi áo ra cho tôi một cây kẹo mút, đưa cho tôi nó bảo – Em thích ăn cái này lắm đó, ai em quý em mới cho, không thì không cho đâu.
– Ờ, anh cảm ơn – tôi nhận lấy tấm lòng của nó, định cất vào ngăn tủ thì nó ngăn.
– Không được, phải ăn luôn bây giờ ấy – nó giật lại cây kẹo mút rồi bóc ra đưa cho tôi, đoạn nó lấy thêm một cái trong túi ra bóc vỏ rồi cho vào mồm.
– Vừa ăn vừa chơi mới thích – nhỏ cười toe.
Chiều nó, tôi cho vào mồm, chứ thực tình chả thích ăn mấy cái đồ của con nít chút nào.
Nhỏ chơi gà vật vã. Ván nào cũng thua, bị tôi tét đỏ hết cả mũi rồi mà vẫn lì lợm không bỏ cuộc. Đúng là con nít hiếu động có khác. Thương nhỏ, tôi nhường nó một ván, nó mừng húm la ầm lên, tẹt được vào mũi tôi một phát nó phán:
– Thắng rồi, không chơi nữa, chơi trò khác.
Hơ hơ… lại còn cả cái thể loại ấy nữa cơ à?
– Được rồi nhóc, thế em thích chơi trò gì nữa?
– Chơi tìm số, anh biết chơi không?
– Ờ ờ, anh biết, nhưng em đánh số đi, anh lười ghi lắm.
Nó mím môi gật đầu rồi cặm cúi, hí hoáy viết…
Con bé mắt tinh phết, toàn thấy nó tìm được, tôi chả tìm được bao nhiêu. Nó cứ bĩu môi chê tôi ngốc. Cái con bé đáng ghét… nãy chơi cờ ca rô nó toàn thua thì không ai nói gì. Hự hự…
– Không chơi nữa, em chơi ăn gian.
– Ăn gian cái gì chớ? Chơi gần thua lại bỏ cuộc… vô lý à nha…
– Chứ em viết số, em nhớ hết vị trí nó nằm chỗ nào, sao anh đua đòi theo em được.
Nó gõ cái cốc lên đầu tôi, nheo mắt:
– Anh lại bị ngốc nữa rồi. Bộ anh nghĩ em nhớ được vị trí của 200 số hả?
– Nhưng em ghi theo một quy luật nào đó cũng được chứ sao?
– Vậy cho anh ghi theo quy luật nào đó đi, em chơi cũng được.
– Không thèm chơi nữa… hứ…
– Anh thật là, con nít quá đi mất.
– Cái gì chứ, anh mà là con nít hả?
– Có lớn tuổi mà đầu óc còn con nít không, đi ăn thua với em, chả chịu nhường nhịn chút nào cả.
– Cái gì á? Nãy chơi cờ ca rô anh nhường em thắng ván cuối không thì còn lâu em mới thắng được anh nhá.
– Èo ơi – em thè lưỡi – Lại nói dối rồi, cái đấy là em tự đánh đó nha.
– Không cãi nhau với em nữa, người lớn không chấp con nít.
– Vậy để con nít dẫn người lớn đi chơi ha?
– Coi bộ được đấy.
Nó thu gom lại mọi thứ cho gọn gàng, đoạn lấy nạng cho tôi. Nó đặt tay tôi vịn lên vai, còn một tay dùng nạng đi. Con bé tự nhiên như gì ấy, chẳng ái ngại gì cả. Vẫn không quên cầm theo con gấu bông.
Vừa ra được tới cửa, nó nắm tay cầm chuẩn bị mở thì có tiếng gõ cửa khẽ khàng. Nó vặn nắm cửa mở ra. Em đứng đấy.
Tôi sững sờ nhìn em. Em mím môi, nhìn tôi, rồi nhìn con bé một tay đang ôm con gấu bông, một tay đang vòng qua ôm lấy lưng tôi đỡ tôi đi. Tay tôi đang đặt lên vai nó. Em gật đầu:
– Anh…
– Làm sao mà em… – tôi bỏ lửng câu nói.
Con bé ngước mắt nhìn tôi rồi quay qua nhìn Phương Vy:
– Chị bạn anh hả?
Tôi gật đầu không trả lời.
– Vậy anh vào chơi với chị đi ha? Lúc khác mình lại đi chơi tiếp. Em chào chị – nó lại cười toe toét.
– Chào em… – em cũng mỉm cười đáp lại lịch sự.
Nhóc con đỡ tôi vào lại giường, em đi theo sau. Đợi tôi yên vị được trên cái giường, em kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh.
– Em về đây…
– Ừm… buồn thì qua chơi với anh nhé!
– Dạ rồi, chào anh đẹp trai, chào chị đẹp gái – nó cười hì hì rồi tung tăng chạy về phòng bệnh của nó, hoặc là nó lại ra hồ chơi linh tinh.
– Em… hôm nay không đi học à? – tôi quay sang em hỏi.
– Em học sáng thôi mà…
– Ừ nhỉ, anh lại ngớ ngẩn nữa rồi.
– Sao anh bị tai nạn, lại không nói gì với em hết vậy? – Mắt em buồn buồn. Cứ lúc nào muốn biết cảm xúc của em thế nào, cứ nhìn đôi mắt em là giống như thấu hết vậy.
– Em bảo anh đừng tìm em… mà cũng đâu có gì quan trọng đâu? – tôi nói giận dỗi
– Em nói vậy… nhưng mà, là một phần do em, có phải vậy không?
– Là do anh đi không cẩn thận thôi, có liên quan gì đến em đâu? Sao em lại nói thế? Nhưng sao em biết mà vào đây?
– Em lên face, thấy bạn anh viết trên tường nhà anh, em gọi cho anh Giang hỏi, lúc đầu anh chối, nhưng em bảo em biết chuyện rồi, thì anh kể hết. Anh cho em địa chỉ nữa.
– Đập tay yeah phát nào – nó dơ hai bàn tay lên, con bé làm tôi thấy vừa thoải mái lại vừa tức cười, tôi dơ tay lên đập bộp vào tay nó.
– Vậy là xong – nó cười híp cả mắt – Bây giờ em đi về phòng, sắp đến giờ tái khám rồi, khi nào em buồn em chạy qua đây tìm anh nhé. Em đi đây, chào anh đẹp trai nhé?
Nói rồi nó chạy biến đi rất nhanh, vừa chạy vừa nhảy, một tay cầm theo con gấu nhỏ, tay kia đong đưa theo bước chân. Tôi ngừng nhìn nó cho tới khi nó tới chỗ ngã rẽ khuất dạng. Mỉm cười với cô bé mới quen, tự nhiên lại thấy cuộc sống vui trở lại. Giá như có thể ngây ngô và hồn nhiên như thế, thì cuộc sống sẽ đỡ phải suy nghĩ nhiều hơn. Có khi không biết lại hay hơn là biết quá nhiều điều. Đời người nghĩ thì cứ tưởng là dài nhưng hóa ra lại rất ngắn. Chả biết sống chết như thế nào. Nghĩ về những lời Khánh Ngọc nói, lại thấy đúng quá, sống như mình chỉ còn một ngày cuối cùng… Ngồi ngẫm thêm chút, tôi lại khó nhọc lê lết đi vào.
Đang cầm cốc nước chuẩn bị uống thuốc thì cửa phòng bật ra, làm tôi giật cả mình.
– Ten tèn tèn… anh đẹp trai.
– Ôi mèn ơi giật hết cả mình, em chơi kiểu vậy anh đau tim anh chết luôn đấy.
Con bé đứng chiễm chệ ở cửa, một tay nó cầm gấu bông, tay kia cầm theo một xấp giấy và hai cái bút bi xanh, đỏ, nó cười híp cả mắt.
– Em qua đây chơi chung với anh này – nó nói rồi bước lại ngồi lên giường tôi.
– Em không nghỉ trưa hả?
– Em không, anh đẹp trai ngủ trưa hả? Vậy em đi về anh ngủ, chiều em qua ha?
– Thôi, chơi cũng được, anh ngủ cả ngày cả đêm mà, có làm gì nữa đâu?
– Vậy thì chơi chung cùng em thôi – nó là đứa con gái hay cười nhất mà tôi từng biết từ trước tới giờ, bất kể lúc nào nó cũng cười được hay sao đó.
– Vậy chơi trò gì đây cô bé?
Nó dở giấy ra đặt trên chiếc bàn bắc ngang người tôi, đoạn quay sang tôi nó bảo:
– Anh biết chơi cờ ca rô hem?
– Trời, trò đó anh chơi hơi bị giỏi đấy, em chơi với anh chỉ có nước thua thôi. He he… nhưng mà đã chơi thắng thua phải có thưởng có phạt rõ ràng, anh không chơi cho vui đâu à nha.
– Được rồi, nếu thua bị tẹt mũi nha. Không thì búng tai… chịu không?
– Chịu.
– À cho anh cái này nè – nó lấy trong túi áo ra cho tôi một cây kẹo mút, đưa cho tôi nó bảo – Em thích ăn cái này lắm đó, ai em quý em mới cho, không thì không cho đâu.
– Ờ, anh cảm ơn – tôi nhận lấy tấm lòng của nó, định cất vào ngăn tủ thì nó ngăn.
– Không được, phải ăn luôn bây giờ ấy – nó giật lại cây kẹo mút rồi bóc ra đưa cho tôi, đoạn nó lấy thêm một cái trong túi ra bóc vỏ rồi cho vào mồm.
– Vừa ăn vừa chơi mới thích – nhỏ cười toe.
Chiều nó, tôi cho vào mồm, chứ thực tình chả thích ăn mấy cái đồ của con nít chút nào.
Nhỏ chơi gà vật vã. Ván nào cũng thua, bị tôi tét đỏ hết cả mũi rồi mà vẫn lì lợm không bỏ cuộc. Đúng là con nít hiếu động có khác. Thương nhỏ, tôi nhường nó một ván, nó mừng húm la ầm lên, tẹt được vào mũi tôi một phát nó phán:
– Thắng rồi, không chơi nữa, chơi trò khác.
Hơ hơ… lại còn cả cái thể loại ấy nữa cơ à?
– Được rồi nhóc, thế em thích chơi trò gì nữa?
– Chơi tìm số, anh biết chơi không?
– Ờ ờ, anh biết, nhưng em đánh số đi, anh lười ghi lắm.
Nó mím môi gật đầu rồi cặm cúi, hí hoáy viết…
Con bé mắt tinh phết, toàn thấy nó tìm được, tôi chả tìm được bao nhiêu. Nó cứ bĩu môi chê tôi ngốc. Cái con bé đáng ghét… nãy chơi cờ ca rô nó toàn thua thì không ai nói gì. Hự hự…
– Không chơi nữa, em chơi ăn gian.
– Ăn gian cái gì chớ? Chơi gần thua lại bỏ cuộc… vô lý à nha…
– Chứ em viết số, em nhớ hết vị trí nó nằm chỗ nào, sao anh đua đòi theo em được.
Nó gõ cái cốc lên đầu tôi, nheo mắt:
– Anh lại bị ngốc nữa rồi. Bộ anh nghĩ em nhớ được vị trí của 200 số hả?
– Nhưng em ghi theo một quy luật nào đó cũng được chứ sao?
– Vậy cho anh ghi theo quy luật nào đó đi, em chơi cũng được.
– Không thèm chơi nữa… hứ…
– Anh thật là, con nít quá đi mất.
– Cái gì chứ, anh mà là con nít hả?
– Có lớn tuổi mà đầu óc còn con nít không, đi ăn thua với em, chả chịu nhường nhịn chút nào cả.
– Cái gì á? Nãy chơi cờ ca rô anh nhường em thắng ván cuối không thì còn lâu em mới thắng được anh nhá.
– Èo ơi – em thè lưỡi – Lại nói dối rồi, cái đấy là em tự đánh đó nha.
– Không cãi nhau với em nữa, người lớn không chấp con nít.
– Vậy để con nít dẫn người lớn đi chơi ha?
– Coi bộ được đấy.
Nó thu gom lại mọi thứ cho gọn gàng, đoạn lấy nạng cho tôi. Nó đặt tay tôi vịn lên vai, còn một tay dùng nạng đi. Con bé tự nhiên như gì ấy, chẳng ái ngại gì cả. Vẫn không quên cầm theo con gấu bông.
Vừa ra được tới cửa, nó nắm tay cầm chuẩn bị mở thì có tiếng gõ cửa khẽ khàng. Nó vặn nắm cửa mở ra. Em đứng đấy.
Tôi sững sờ nhìn em. Em mím môi, nhìn tôi, rồi nhìn con bé một tay đang ôm con gấu bông, một tay đang vòng qua ôm lấy lưng tôi đỡ tôi đi. Tay tôi đang đặt lên vai nó. Em gật đầu:
– Anh…
– Làm sao mà em… – tôi bỏ lửng câu nói.
Con bé ngước mắt nhìn tôi rồi quay qua nhìn Phương Vy:
– Chị bạn anh hả?
Tôi gật đầu không trả lời.
– Vậy anh vào chơi với chị đi ha? Lúc khác mình lại đi chơi tiếp. Em chào chị – nó lại cười toe toét.
– Chào em… – em cũng mỉm cười đáp lại lịch sự.
Nhóc con đỡ tôi vào lại giường, em đi theo sau. Đợi tôi yên vị được trên cái giường, em kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh.
– Em về đây…
– Ừm… buồn thì qua chơi với anh nhé!
– Dạ rồi, chào anh đẹp trai, chào chị đẹp gái – nó cười hì hì rồi tung tăng chạy về phòng bệnh của nó, hoặc là nó lại ra hồ chơi linh tinh.
– Em… hôm nay không đi học à? – tôi quay sang em hỏi.
– Em học sáng thôi mà…
– Ừ nhỉ, anh lại ngớ ngẩn nữa rồi.
– Sao anh bị tai nạn, lại không nói gì với em hết vậy? – Mắt em buồn buồn. Cứ lúc nào muốn biết cảm xúc của em thế nào, cứ nhìn đôi mắt em là giống như thấu hết vậy.
– Em bảo anh đừng tìm em… mà cũng đâu có gì quan trọng đâu? – tôi nói giận dỗi
– Em nói vậy… nhưng mà, là một phần do em, có phải vậy không?
– Là do anh đi không cẩn thận thôi, có liên quan gì đến em đâu? Sao em lại nói thế? Nhưng sao em biết mà vào đây?
– Em lên face, thấy bạn anh viết trên tường nhà anh, em gọi cho anh Giang hỏi, lúc đầu anh chối, nhưng em bảo em biết chuyện rồi, thì anh kể hết. Anh cho em địa chỉ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.