Chương 27:
SonSam
29/12/2022
– Đâu? Cởi áo ra em coi – nó giương mặt thách thức.
– Đòi cởi áo con trai là xấu lắm à nha hê hê.
– Em kêu anh cởi ra em xem anh bị thương thật không chứ có tự cởi đâu mà xấu – nhỏ nhăn mặt chun môi lại nhìn yêu lắm.
Tìm một chỗ ghế trống nó giúp tôi ngồi xuống đó, nó vươn vai hít hà không khí của buổi chiều hoàng hôn.
Cảm giác như tránh xa khỏi thế giới bên ngoài, ở trong đây là một thế giới khác hoàn toàn tách biệt. Không ồn ào, tấp nập… mọi thứ bỗng trở nên yên lành, mát mẻ đến dễ chịu.
Con bé lại chơi cái trò đi trên bờ hồ, gió vờn tung mái tóc nó… tôi lại nhớ tới em… thèm cảm giác một lần được ngồi một chỗ và nhìn em nghịch thật lâu, sau đó em sẽ chạy đến bên cạnh và nép vào lòng mình thủ thỉ…
Bỗng nhiên con bé quay qua nhìn tôi hỏi:
– Anh đang nghĩ cái gì thế?
– Anh nghĩ linh tinh ấy mà…
– Anh này…
– Gì thế em?
– Từ mai, em sẽ bắt đầu tán anh đấy.
Nó khẽ khàng nhìn vào mắt tôi…
Chớp chớp cái mắt nhìn nó. 2 giây sau tôi cười há há, nó lườm tôi một cái thật dài:
– Cười cái gì mà cười cái đồ ngốc kia? – nó đi tới gõ một phát vào đầu tôi.
– Ô hay con bé này, cười cũng không được nữa hả?
– Người ta đang bảo thật. Anh cười cái gì?
– Con nít cấm có được tán zai nhé.
– Ứ biết, thích là phải nói chứ.
– Bộ em thích anh thật hả?
– Thật đấy.
– Tán anh khó lắm đấy – tôi nheo nheo mắt nhìn nó.
– Em sẽ luôn làm anh vui – mặt nó nhìn nghiêm trọng đến mức tôi buồn cười hơn là cố gắng nghiêm túc tin những gì nó nói.
– Mới quen anh lúc sáng mà đã muốn tán anh rồi hả? Em hư quá, nhỡ anh là người xấu thì làm sao? Em biết được cái gì về anh đâu?
– Em đã thích thì xấu tốt gì cũng thích hết.
– Nhưng anh thích người khác rồi mà – tôi nhún vai, nhìn cái thái độ của nó tôi không nghĩ là nó nói đùa đâu. Con nít thời nay mạnh dạn thật, chắc mình già rồi. Hờ.
– Nhưng chị ấy không thích anh, nghĩa là anh vẫn còn độc thân.
– Chứ mà anh không thích con nít đâu. Khó chiều lắm – tôi nhăn răng cười trừ, chả muốn làm tổn thương tới nó, vì nó mong manh và ngây thơ lắm.
– Thích thật đấy, không đùa đâu… – nó nhăn cái mặt, nhíu hàng lông mày.
– Thì anh có bảo em đùa đâu.
– Em biết được nhiều thứ lắm đấy, không ngốc đâu, đừng coi thường em.
– Vậy hả – tôi giả bộ ngạc nhiên, thôi thì mình người lớn, chiều con nít chút cũng được, đâu có sao đâu – Em biết được những cái gì kể anh nghe coi nào.
Nó chạy lại ngồi bên cạnh tôi vuốt vuốt mái tóc cho vào nếp, hạ thấp giọng xuống nó nói như một người lớn tuổi từng trải:
– Ngay xưa, bố em bảo, yêu một người, là phải luôn làm cho người đó hạnh phúc, luôn làm người đó cười, cho đi mà không cần phải nhận lại điều gì cả. Giống như lúc bố em yêu thương em vậy, bố luôn cho em những gì em muốn… còn em chả bao giờ nói rằng “con yêu bố” cho đến lúc một ngày bố đi xa… nhưng tình cảm nam nữ nó khác với tình cảm gia đình. Đúng không?
– Ừm… gia đình là tất cả mà.
– Nhưng em sẽ luôn coi anh là gia đình của em, vậy chịu không?
– Hờ, em đang thỏa thuận với anh đấy hả?
– Không phải thỏa thuận… hì… nói chung, em bị thích anh rồi đó. Ở đây lâu rồi, không có ai chơi cùng, em buồn lắm. Em tự mình vượt qua nổi đau, bệnh tật, nổi buồn và cô đơn. Nhưng mà hôm nay gặp anh, em vui lắm, lần đầu tiên em nói thích một người con trai đó. Bố dặn, khi đã thích một ai thật lòng và cảm thấy có thể làm người đó hạnh phúc bằng tình yêu của mình, thì phải nói ra chứ không nên giữ trong lòng. Cơ hội là tự mình dành lấy, không ai cho mình cơ hội và cũng không ai mang nó đến cho mình cả.
– Em nói nghe triết vậy nhóc?
– Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi. Gặp một người em thích thì em phải tự cho mình cơ hội chứ.
– Nhanh vậy hả?
– Vì em thấy anh là người em cần.
– Anh có gì tốt đâu?
– Có chứ, đấy là anh không nhận ra, nhưng em nhận ra đấy. Em không con nít như anh nghĩ đâu – nó nhìn tôi, nở một nụ cười hiền.
– Hóa ra em cũng cáo già đó hả?
– Cáo già thì em không dám nhận đâu, nhưng mà không phải là nai, sao ai cũng kêu em con nít hết vậy, rõ ràng là em nhận thức được hành động của mình rồi, nhưng mọi người còn nghĩ em ngây thơ, suy nghĩ non nớt. Hừ.
– Thì rõ ràng là như vậy mà – tôi nhăn răng cười chọc nó – Tán trai mà như em có mà con trai chạy mất dép ấy chứ.
Nó đứng dậy chạy tới bờ hồ đi qua đi lại. Chốc chốc nó ngẩn người nghĩ cái gì đó mông lung lắm, tôi thấy nó nhíu mày, rồi giãn ra.
– Em thích anh thật đấy…
– Em làm anh đau tim thật đấy Ngọc à – Tôi đấm thùm thụp vào ngực. Nó cứ cái kiểu đùa đùa thật thật, chả biết đường nào mà lần.
– Hứ – nó chạy lại cốc thêm một cái vào đầu tôi rồi chạy đi – Không chơi nữa, lát anh tự đi vào một mình.
Tôi mỉm cười lắc đầu nhìn nó chạy đi. Có một chút gì đó là lạ trong lòng… bỗng dưng nhớ lại cái buổi sáng nay gặp con bé đang đi đi lại lại trên thành bờ hồ, khuôn mặt chốc chốc nhíu lại như đang suy nghĩ ghê gớm lắm. Hình dạng thì là của một đứa con gái đang tuổi thiếu nữ, nhưng tâm hồn lại của một đứa con nít vừa mới bước vào đời. Nó cũng không làm tôi muốn xếp nó vào một dạng người nào hết, gái hư, gái ngoan, hay là sao sao đó mà bọn đàn ông con trai chúng tôi thường nhận xét về con gái. Vì sao ạ? Ở bên cạnh nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái, không phải lo lắng, suy nghĩ gì cả. Nó ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng, không phải là cái thứ giả tạo trước mặt người khác nhưng bản chất thì lọc lõi, ranh ma… nó là chính nó như thế và điều đấy khiến tôi dễ chịu vô cùng.
Nếu như với em, là cảm giác mong manh, dễ vỡ và muốn che chở, bảo vệ, thì với nhóc con này là cảm giác thân thiện, dễ gần và muốn được sẻ chia, được đồng cảm.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái sư phạm tại nguồn: http://truyensextv.me/tan-gai-su-pham/
Chiều hôm nay mẹ tới hơi muộn. Hôm qua đã dặn về mà muộn thì đừng có qua, thế mà vẫn qua xem tôi có ổn định không. Cứ bao bọc con cái mãi như thế, bảo sao không lớn được cũng đúng thôi, sao phải thắc mắc. Con cái mà cứ muốn nó trưởng thành là phải cho lăn lộn nhiều mới được. Dầm sương dãi nắng, cứ phải gọi là ngấm hết cái chất phong trần của đời mới dày dặn sương gió được…
Cái con nhóc hôm qua tới giờ cũng không thấy qua lại đây lần nào nữa, làm tôi ngồi buồn tênh tối qua tới giờ không biết chơi với ai cả. Chắc nó dỗi vụ hôm qua cũng nên, đúng là đồ con nít mà. Chắc đêm nằm về nó nghĩ lại thấy ngượng nên không dám qua gặp tôi nữa không chừng.
– Hôm nay mẹ lau người qua cho con nhé, trời vào thu rồi mà vẫn nắng gay gắt, không được tắm khó chịu lắm hả con?
– Người như con lợn đấy, bốc mùi rồi – mấy ngày rồi không được tắm rửa.
– Tại con thôi chứ tại ai… nào ngồi dậy mẹ lau qua người cho.
Bà đỡ tôi ngồi tựa lưng vào gối, tôi cởi chiếc áo đang bận trên người xuống cho mẹ tôi lau qua. Mấy hôm rồi ngứa ngáy không chịu được. Cả tháng cứ bó nguyên cục bột ở chân chắc ghẻ nó ăn vào tận xương tận tủy mất.
Vừa cho được cái khăn lên tay, đang mát thì điện thoại mẹ reo ầm lên.
– Đợi mẹ chút, bố con gọi.
– Đòi cởi áo con trai là xấu lắm à nha hê hê.
– Em kêu anh cởi ra em xem anh bị thương thật không chứ có tự cởi đâu mà xấu – nhỏ nhăn mặt chun môi lại nhìn yêu lắm.
Tìm một chỗ ghế trống nó giúp tôi ngồi xuống đó, nó vươn vai hít hà không khí của buổi chiều hoàng hôn.
Cảm giác như tránh xa khỏi thế giới bên ngoài, ở trong đây là một thế giới khác hoàn toàn tách biệt. Không ồn ào, tấp nập… mọi thứ bỗng trở nên yên lành, mát mẻ đến dễ chịu.
Con bé lại chơi cái trò đi trên bờ hồ, gió vờn tung mái tóc nó… tôi lại nhớ tới em… thèm cảm giác một lần được ngồi một chỗ và nhìn em nghịch thật lâu, sau đó em sẽ chạy đến bên cạnh và nép vào lòng mình thủ thỉ…
Bỗng nhiên con bé quay qua nhìn tôi hỏi:
– Anh đang nghĩ cái gì thế?
– Anh nghĩ linh tinh ấy mà…
– Anh này…
– Gì thế em?
– Từ mai, em sẽ bắt đầu tán anh đấy.
Nó khẽ khàng nhìn vào mắt tôi…
Chớp chớp cái mắt nhìn nó. 2 giây sau tôi cười há há, nó lườm tôi một cái thật dài:
– Cười cái gì mà cười cái đồ ngốc kia? – nó đi tới gõ một phát vào đầu tôi.
– Ô hay con bé này, cười cũng không được nữa hả?
– Người ta đang bảo thật. Anh cười cái gì?
– Con nít cấm có được tán zai nhé.
– Ứ biết, thích là phải nói chứ.
– Bộ em thích anh thật hả?
– Thật đấy.
– Tán anh khó lắm đấy – tôi nheo nheo mắt nhìn nó.
– Em sẽ luôn làm anh vui – mặt nó nhìn nghiêm trọng đến mức tôi buồn cười hơn là cố gắng nghiêm túc tin những gì nó nói.
– Mới quen anh lúc sáng mà đã muốn tán anh rồi hả? Em hư quá, nhỡ anh là người xấu thì làm sao? Em biết được cái gì về anh đâu?
– Em đã thích thì xấu tốt gì cũng thích hết.
– Nhưng anh thích người khác rồi mà – tôi nhún vai, nhìn cái thái độ của nó tôi không nghĩ là nó nói đùa đâu. Con nít thời nay mạnh dạn thật, chắc mình già rồi. Hờ.
– Nhưng chị ấy không thích anh, nghĩa là anh vẫn còn độc thân.
– Chứ mà anh không thích con nít đâu. Khó chiều lắm – tôi nhăn răng cười trừ, chả muốn làm tổn thương tới nó, vì nó mong manh và ngây thơ lắm.
– Thích thật đấy, không đùa đâu… – nó nhăn cái mặt, nhíu hàng lông mày.
– Thì anh có bảo em đùa đâu.
– Em biết được nhiều thứ lắm đấy, không ngốc đâu, đừng coi thường em.
– Vậy hả – tôi giả bộ ngạc nhiên, thôi thì mình người lớn, chiều con nít chút cũng được, đâu có sao đâu – Em biết được những cái gì kể anh nghe coi nào.
Nó chạy lại ngồi bên cạnh tôi vuốt vuốt mái tóc cho vào nếp, hạ thấp giọng xuống nó nói như một người lớn tuổi từng trải:
– Ngay xưa, bố em bảo, yêu một người, là phải luôn làm cho người đó hạnh phúc, luôn làm người đó cười, cho đi mà không cần phải nhận lại điều gì cả. Giống như lúc bố em yêu thương em vậy, bố luôn cho em những gì em muốn… còn em chả bao giờ nói rằng “con yêu bố” cho đến lúc một ngày bố đi xa… nhưng tình cảm nam nữ nó khác với tình cảm gia đình. Đúng không?
– Ừm… gia đình là tất cả mà.
– Nhưng em sẽ luôn coi anh là gia đình của em, vậy chịu không?
– Hờ, em đang thỏa thuận với anh đấy hả?
– Không phải thỏa thuận… hì… nói chung, em bị thích anh rồi đó. Ở đây lâu rồi, không có ai chơi cùng, em buồn lắm. Em tự mình vượt qua nổi đau, bệnh tật, nổi buồn và cô đơn. Nhưng mà hôm nay gặp anh, em vui lắm, lần đầu tiên em nói thích một người con trai đó. Bố dặn, khi đã thích một ai thật lòng và cảm thấy có thể làm người đó hạnh phúc bằng tình yêu của mình, thì phải nói ra chứ không nên giữ trong lòng. Cơ hội là tự mình dành lấy, không ai cho mình cơ hội và cũng không ai mang nó đến cho mình cả.
– Em nói nghe triết vậy nhóc?
– Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi. Gặp một người em thích thì em phải tự cho mình cơ hội chứ.
– Nhanh vậy hả?
– Vì em thấy anh là người em cần.
– Anh có gì tốt đâu?
– Có chứ, đấy là anh không nhận ra, nhưng em nhận ra đấy. Em không con nít như anh nghĩ đâu – nó nhìn tôi, nở một nụ cười hiền.
– Hóa ra em cũng cáo già đó hả?
– Cáo già thì em không dám nhận đâu, nhưng mà không phải là nai, sao ai cũng kêu em con nít hết vậy, rõ ràng là em nhận thức được hành động của mình rồi, nhưng mọi người còn nghĩ em ngây thơ, suy nghĩ non nớt. Hừ.
– Thì rõ ràng là như vậy mà – tôi nhăn răng cười chọc nó – Tán trai mà như em có mà con trai chạy mất dép ấy chứ.
Nó đứng dậy chạy tới bờ hồ đi qua đi lại. Chốc chốc nó ngẩn người nghĩ cái gì đó mông lung lắm, tôi thấy nó nhíu mày, rồi giãn ra.
– Em thích anh thật đấy…
– Em làm anh đau tim thật đấy Ngọc à – Tôi đấm thùm thụp vào ngực. Nó cứ cái kiểu đùa đùa thật thật, chả biết đường nào mà lần.
– Hứ – nó chạy lại cốc thêm một cái vào đầu tôi rồi chạy đi – Không chơi nữa, lát anh tự đi vào một mình.
Tôi mỉm cười lắc đầu nhìn nó chạy đi. Có một chút gì đó là lạ trong lòng… bỗng dưng nhớ lại cái buổi sáng nay gặp con bé đang đi đi lại lại trên thành bờ hồ, khuôn mặt chốc chốc nhíu lại như đang suy nghĩ ghê gớm lắm. Hình dạng thì là của một đứa con gái đang tuổi thiếu nữ, nhưng tâm hồn lại của một đứa con nít vừa mới bước vào đời. Nó cũng không làm tôi muốn xếp nó vào một dạng người nào hết, gái hư, gái ngoan, hay là sao sao đó mà bọn đàn ông con trai chúng tôi thường nhận xét về con gái. Vì sao ạ? Ở bên cạnh nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái, không phải lo lắng, suy nghĩ gì cả. Nó ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng, không phải là cái thứ giả tạo trước mặt người khác nhưng bản chất thì lọc lõi, ranh ma… nó là chính nó như thế và điều đấy khiến tôi dễ chịu vô cùng.
Nếu như với em, là cảm giác mong manh, dễ vỡ và muốn che chở, bảo vệ, thì với nhóc con này là cảm giác thân thiện, dễ gần và muốn được sẻ chia, được đồng cảm.
… Bạn đang đọc truyện Tán gái sư phạm tại nguồn: http://truyensextv.me/tan-gai-su-pham/
Chiều hôm nay mẹ tới hơi muộn. Hôm qua đã dặn về mà muộn thì đừng có qua, thế mà vẫn qua xem tôi có ổn định không. Cứ bao bọc con cái mãi như thế, bảo sao không lớn được cũng đúng thôi, sao phải thắc mắc. Con cái mà cứ muốn nó trưởng thành là phải cho lăn lộn nhiều mới được. Dầm sương dãi nắng, cứ phải gọi là ngấm hết cái chất phong trần của đời mới dày dặn sương gió được…
Cái con nhóc hôm qua tới giờ cũng không thấy qua lại đây lần nào nữa, làm tôi ngồi buồn tênh tối qua tới giờ không biết chơi với ai cả. Chắc nó dỗi vụ hôm qua cũng nên, đúng là đồ con nít mà. Chắc đêm nằm về nó nghĩ lại thấy ngượng nên không dám qua gặp tôi nữa không chừng.
– Hôm nay mẹ lau người qua cho con nhé, trời vào thu rồi mà vẫn nắng gay gắt, không được tắm khó chịu lắm hả con?
– Người như con lợn đấy, bốc mùi rồi – mấy ngày rồi không được tắm rửa.
– Tại con thôi chứ tại ai… nào ngồi dậy mẹ lau qua người cho.
Bà đỡ tôi ngồi tựa lưng vào gối, tôi cởi chiếc áo đang bận trên người xuống cho mẹ tôi lau qua. Mấy hôm rồi ngứa ngáy không chịu được. Cả tháng cứ bó nguyên cục bột ở chân chắc ghẻ nó ăn vào tận xương tận tủy mất.
Vừa cho được cái khăn lên tay, đang mát thì điện thoại mẹ reo ầm lên.
– Đợi mẹ chút, bố con gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.