Chương 38:
SonSam
29/12/2022
Sáng tinh mơ, chưa gì mà đã bị con bé chạy sang làm ầm lên rồi. Một hai cứ bắt tôi dậy nhanh để đi. Ợ… bố mẹ tôi đang soạn sửa một số đồ đạc nên nó nhận lệnh lên thức tôi dậy. Mắt nhắm mắt mở, ngáp dài ngáp ngắn trệu trạo cả mồm lên rồi. Thôi dậy cho lành đời, ráng nằm thêm chút chắc thủng màng nhỉ vì con bé này luôn, lát đi xe rồi tranh thủ ngủ cũng được.
30 phút sau cả nhà bắt đầu lên đường. Con bé ngồi bên cạnh ôm khư khư con gấu bông, miệng hát lẩm bẩm điệu nhạc nào đấy tôi không rõ, tranh thủ ngủ chút, dù sao thì cũng còn lâu mới tới quê.
Đang mơ màng thì bị ngay tiếng kêu của cái Ngọc làm tỉnh giấc vàng. Nó lay người tôi ầm ầm lên:
– Anh Khánh, anh Khánh, dậy đi, mở mắt ra xem cái này này.
Dụi mắt cho tỉnh, nhìn qua cửa sổ thấy nguyên cả bãi ngô xanh rì… thì ra là đã về tới rồi à.
Đã 5 năm, kể từ lúc ông ngoại mất, tôi đã không còn trở về quê nữa. Nay thay đổi nhiều quá.
Con đường vào làng đổ bê tông sạch sẽ, cổng lành xây to, nhà cao tầng, nhà mái ngói. Nhà tranh lưa thưa vài cái…
Nhớ lại như in cái ngày trước, cũng tắm sông, cũng lội đầm bắt cá, cũng chăn trâu thả bò… mỗi bận về quê vui và nhiều kỷ niệm lắm. Lòng bỗng thấy dạt dào cảm xúc… bao nhiêu là năm rồi, người cũng thay đổi mà quê hương cũng đổi thay nhiều.
Chắc là có báo tin, cả nhà đứng ngóng từ đầu ngõ, thấy ô tô chạy tới, lũ con nít nhỏ bám đuôi xe chạy theo.
Gì dượng và mọi người đón chúng tôi trong nụ cười. Cảm giác như kiểu mình là sao í, con bé ngơ ngác nhìn xung quanh, nó cứ bám lấy áo tôi mà đi, chắc nó còn thấy bỡ ngỡ chưa quen với nhiều thứ. Nó cũng không nói chuyện hay thân mật gì với ai cả. Cái chứng bệnh trầm cảm là ngại tiếp xúc với người lạ lắm. Mà dân thành phố về quê cũng tương tự như hai lúa lên thành phố vậy đấy.
– Thằng Khánh, lớn mà đẹp trai ra nhiều đấy nhỉ – dượng tôi vỗ vai phùm phụp.
– Nhỏ này là con cái nhà ai thế chị? – dì tôi hỏi mẹ.
– À là con gái của một người bạn, vợ chồng nó bận đi công tác nên gửi qua chỗ nhà chị chơi vài bữa – mẹ tôi nói dối như siêu nhân ấy.
– Cứ tưởng là bạn gái thằng Khánh chứ…
– Thằng Dũng đâu hả dì?
Dũng là cái thằng con của dì dượng tôi, dì tôi khó sinh nên đẻ được mỗi mình nó. May mà cũng được một thằng củ chuối, nó bằng tuổi cái Ngọc, ngày xưa về nhà toàn chơi chung với nó, lâu lắm rồi không gặp, chắc nó lớn ra nhiều.
– Nó đi chăn trâu, chắc lát nữa nó về, nghe bảo con về nên nó mong lắm, lâu rồi không gặp con mà – dì tôi cười cười.
Vào rửa ráy qua loa, tôi đưa Khánh Ngọc đi ra vườn hái ổi, còn người lớn họ đi công chuyện gì của họ tôi chả quan tâm.
Mùa này ổi không nhiều nữa, nhưng nhà gì dượng tôi còn nguyên cả một vườn ổi nên còn đủ ăn mái thoải. Mới đu người được lên ngọn cây chưa kịp hái, thì nghe tiếng kêu ở đâu đằng trước vọng tới:
– Anh Khánh ơi, anh Khánh…
– Ơi – chắc là thằng Dũng về rồi.
– Anh ở đâu thế?
– Sau vườn ổi nhà mày ấy.
Một chút sau thấy nó song phi cước ra, chưa kịp chào tôi, thấy con bé ôm gấu bông đứng dưới gốc cây, cái mẹt nó nghệt ra, nhìn ngu vãi chưỡng.
– Êu Dũng… – tôi gọi nó từ trên cây xuống, hi vọng hồn nó còn nằm trong xác.
– Dạ? – nó ngước mặt lên cười toe với tôi – Anh bảo sao ạ?
– Mày làm gì nghệt mặt ra thế? Bộ chưa thấy con gái xinh bao giờ hả?
Nó cười cười gãi đầu:
– Ủa ai vậy anh?
– Bé hàng xóm, cạnh nhà anh. Bằng tuổi mày đấy.
– Chào bạn – nó cười tí tởn, con bé gương mắt tròn xoe nhìn thằng Dũng rồi cũng mỉm cười lại.
– Anh xuống đi, qua cây khác trèo, cây này không ngon.
– Sao mày không nói sớm – tôi nhăn nhó tụt xuống, đến được nửa cây bị vướng cành bị chặt bỏ, nhấc người lên phát sẩy tay rớt cái đệt xuống gốc ổi. Sém chút rách quần. Thằng Dũng ôm bụng cười lăn lộn, tôi đau ê ẩm cả mông. Con bé bụm miệng cười rồi qua đỡ tôi dậy.
– Tiên sư nhà mày – tôi gõ cái cốc lên đầu nó – Tao mới gãy chân xong đấy, cười cái đầu nhà mày mà cười.
– Ai kêu anh không biết trèo còn đu mà đua đòi.
Nó dẫn hai anh em tôi qua cây ổi khác, gần bờ ào nhà nó. Thằng Dũng bây giờ nó cao hơn trước bao nhiêu, tuy không đẹp trai bằng tôi nhưng mà nhìn nó thông minh và sáng sủa lắm. Hề hề. Da ngăm ngăm đen nhìn duyên trai phết.
Nó trèo lên vặt xuống bao nhiêu là ổi. Vừa bứt mồm nó luyên thuyên quảng cáo:
– Tháng trước em nghe bố mẹ bảo là sang tháng anh về, em không cho ai bứt cây này, dành cho anh thôi đấy.
– Ờ ờ… mày giỏi đấy – tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa gật gù.
– Anh về được lâu chưa?
– Được gần tiếng đồng hồ rồi. Mùa này có trò gì chơi hay không mày?
– Tối hội thằng Vượng béo, anh nhớ nó nữa không?
Lục lọi lại kí ức, cái thằng Vượng béo chính xác là cái thằng rất béo, hồi trước hình như có lần đánh nhau với nó, vì lí do gì thì không biết nữa.
– Nhớ rồi, làm sao?
– Hội nó rủ rê tối đi ăn trộm bắp về nướng – nó cười khà khà – Tối mai mới có trò hay để chơi.
– Cũng được, trò gì thế?
– Tối mai anh biết – nó làm ra bộ bí mật. Tụt trên ngọn cây xuống, xách một đống chiến lợi phẩm đi vào.
– Ủa, sao bạn ít nói vậy? – nó quay qua hỏi nhỏ Ngọc.
– Tại nó không thích mày thì nó không nói đấy – biết chắc con bé không muốn nói chuyện nên tôi đỡ lời dùm nó.
– Ơ, em có làm gì đâu – cái mặt nó nhìn ngu đến là tội – Nhưng mà bạn tên gì thế?
– Khánh Ngọc – tôi lại tiếp tục trả lời.
– Ủa, có hỏi anh đâu mà anh trả lời dùm hoài vậy?
– Kệ tao.
Con bé nó chỉ lặng thinh, im ỉm không nói gì, đôi lúc nó vẫn mỉm cười. Nó cứ bám lấy tôi không rời nữa bước chân. Chẳng biết nên làm cái gì nữa. Đợi cho thằng Dũng đi làm việc nhà, tôi mới nói chuyện với nó.
– Em chán lắm hả?
Nó lắc đầu.
– Sao em chẳng nói chẳng cười gì thế? Em làm vậy mọi người lại nghĩ em đang coi thường họ đấy. Ở quê ai cũng hòa đồng, thân thiện dễ mến lắm, em không phải sợ gì đâu.
– Em không có – nó thủ thỉ.
– Vậy thì em đừng có như vậy nữa, cứ chơi tự nhiên đi, nhé?
– Dạ.
Không biết nó suy nghĩ về lời tôi nói được bao nhiêu nhưng tự nhiên thấy nó chạy qua bên thằng Dũng… giúp nó nhặt rau. Vậy là tốt lắm rồi, chỉ sợ nó không thể hòa đồng nổi nữa.
Đang ngồi ngoài sân xem xét con gà chọi của thằng Dũng thì nghe tiếng con bé hét ầm lên trong nhà, tôi hoảng hốt chạy vào xem có chuyện gì xảy ra.
– Sao thế Ngọc? Em làm sao thế?
– Nó nó… – và nó chỉ vào góc nhà, một con gián đang bò qua bò lại ở đấy.
Thằng Dũng cười ầm lên như bệnh hoạn, tôi xụi lơ cũng hết nước với con bé này. Mỗi con gián mà nó làm như kiểu nó vừa thấy ma xong ấy. Thằng Dũng chạy qua lấy dép dẫm một phát nát nhừ con gián, đoạn nó cầm lấy cái râu đung đưa trước mặt:
– Không sao đâu, nó chết rồi, nó cũng không cắn cậu được đâu, chỉ là con gián thôi mà. Cậu sợ cái gì chứ? Lớn rồi còn sợ thế người ta cười cho đấy.
Có vẻ nó xấu hổ, buông áo tôi ra nó cúi gằm mặt nhặt rau tiếp. Mặc kệ nó đấy cho thằng em, tôi chạy ra xăm xoi con gà của nó.
– Anh Khánh ơi – lát thấy nó chạy ra thúc cùi chỏ vào người.
– Ơi? Sao em?
– Chiều đi cưỡi trâu thả diều đi.
– Ai kêu em đi đấy?
– Dũng… cậu ấy bảo vui lắm.
– Ừ, vậy thì chiều mình đi ha.
Dù sao thì mấy năm trời rồi không được về quê, thế thì cứ chơi cho thoải mái mấy trò trẻ trâu này xưa từng một thời đã chinh chiến.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà lên ngủ trưa chiều lại đi công chuyện tiếp. Tôi đang tính vác chõng tre ra gốc xoài nằm chút cho mát mẻ thì thấy thằng Dũng lon ton định đi đâu đó.
– Êu Dũng – tôi gọi
– Dạ?
– Mày đi đâu đấy?
– Đi ra ngõ cụ Ba chơi, anh đi không?
– Đi.
30 phút sau cả nhà bắt đầu lên đường. Con bé ngồi bên cạnh ôm khư khư con gấu bông, miệng hát lẩm bẩm điệu nhạc nào đấy tôi không rõ, tranh thủ ngủ chút, dù sao thì cũng còn lâu mới tới quê.
Đang mơ màng thì bị ngay tiếng kêu của cái Ngọc làm tỉnh giấc vàng. Nó lay người tôi ầm ầm lên:
– Anh Khánh, anh Khánh, dậy đi, mở mắt ra xem cái này này.
Dụi mắt cho tỉnh, nhìn qua cửa sổ thấy nguyên cả bãi ngô xanh rì… thì ra là đã về tới rồi à.
Đã 5 năm, kể từ lúc ông ngoại mất, tôi đã không còn trở về quê nữa. Nay thay đổi nhiều quá.
Con đường vào làng đổ bê tông sạch sẽ, cổng lành xây to, nhà cao tầng, nhà mái ngói. Nhà tranh lưa thưa vài cái…
Nhớ lại như in cái ngày trước, cũng tắm sông, cũng lội đầm bắt cá, cũng chăn trâu thả bò… mỗi bận về quê vui và nhiều kỷ niệm lắm. Lòng bỗng thấy dạt dào cảm xúc… bao nhiêu là năm rồi, người cũng thay đổi mà quê hương cũng đổi thay nhiều.
Chắc là có báo tin, cả nhà đứng ngóng từ đầu ngõ, thấy ô tô chạy tới, lũ con nít nhỏ bám đuôi xe chạy theo.
Gì dượng và mọi người đón chúng tôi trong nụ cười. Cảm giác như kiểu mình là sao í, con bé ngơ ngác nhìn xung quanh, nó cứ bám lấy áo tôi mà đi, chắc nó còn thấy bỡ ngỡ chưa quen với nhiều thứ. Nó cũng không nói chuyện hay thân mật gì với ai cả. Cái chứng bệnh trầm cảm là ngại tiếp xúc với người lạ lắm. Mà dân thành phố về quê cũng tương tự như hai lúa lên thành phố vậy đấy.
– Thằng Khánh, lớn mà đẹp trai ra nhiều đấy nhỉ – dượng tôi vỗ vai phùm phụp.
– Nhỏ này là con cái nhà ai thế chị? – dì tôi hỏi mẹ.
– À là con gái của một người bạn, vợ chồng nó bận đi công tác nên gửi qua chỗ nhà chị chơi vài bữa – mẹ tôi nói dối như siêu nhân ấy.
– Cứ tưởng là bạn gái thằng Khánh chứ…
– Thằng Dũng đâu hả dì?
Dũng là cái thằng con của dì dượng tôi, dì tôi khó sinh nên đẻ được mỗi mình nó. May mà cũng được một thằng củ chuối, nó bằng tuổi cái Ngọc, ngày xưa về nhà toàn chơi chung với nó, lâu lắm rồi không gặp, chắc nó lớn ra nhiều.
– Nó đi chăn trâu, chắc lát nữa nó về, nghe bảo con về nên nó mong lắm, lâu rồi không gặp con mà – dì tôi cười cười.
Vào rửa ráy qua loa, tôi đưa Khánh Ngọc đi ra vườn hái ổi, còn người lớn họ đi công chuyện gì của họ tôi chả quan tâm.
Mùa này ổi không nhiều nữa, nhưng nhà gì dượng tôi còn nguyên cả một vườn ổi nên còn đủ ăn mái thoải. Mới đu người được lên ngọn cây chưa kịp hái, thì nghe tiếng kêu ở đâu đằng trước vọng tới:
– Anh Khánh ơi, anh Khánh…
– Ơi – chắc là thằng Dũng về rồi.
– Anh ở đâu thế?
– Sau vườn ổi nhà mày ấy.
Một chút sau thấy nó song phi cước ra, chưa kịp chào tôi, thấy con bé ôm gấu bông đứng dưới gốc cây, cái mẹt nó nghệt ra, nhìn ngu vãi chưỡng.
– Êu Dũng… – tôi gọi nó từ trên cây xuống, hi vọng hồn nó còn nằm trong xác.
– Dạ? – nó ngước mặt lên cười toe với tôi – Anh bảo sao ạ?
– Mày làm gì nghệt mặt ra thế? Bộ chưa thấy con gái xinh bao giờ hả?
Nó cười cười gãi đầu:
– Ủa ai vậy anh?
– Bé hàng xóm, cạnh nhà anh. Bằng tuổi mày đấy.
– Chào bạn – nó cười tí tởn, con bé gương mắt tròn xoe nhìn thằng Dũng rồi cũng mỉm cười lại.
– Anh xuống đi, qua cây khác trèo, cây này không ngon.
– Sao mày không nói sớm – tôi nhăn nhó tụt xuống, đến được nửa cây bị vướng cành bị chặt bỏ, nhấc người lên phát sẩy tay rớt cái đệt xuống gốc ổi. Sém chút rách quần. Thằng Dũng ôm bụng cười lăn lộn, tôi đau ê ẩm cả mông. Con bé bụm miệng cười rồi qua đỡ tôi dậy.
– Tiên sư nhà mày – tôi gõ cái cốc lên đầu nó – Tao mới gãy chân xong đấy, cười cái đầu nhà mày mà cười.
– Ai kêu anh không biết trèo còn đu mà đua đòi.
Nó dẫn hai anh em tôi qua cây ổi khác, gần bờ ào nhà nó. Thằng Dũng bây giờ nó cao hơn trước bao nhiêu, tuy không đẹp trai bằng tôi nhưng mà nhìn nó thông minh và sáng sủa lắm. Hề hề. Da ngăm ngăm đen nhìn duyên trai phết.
Nó trèo lên vặt xuống bao nhiêu là ổi. Vừa bứt mồm nó luyên thuyên quảng cáo:
– Tháng trước em nghe bố mẹ bảo là sang tháng anh về, em không cho ai bứt cây này, dành cho anh thôi đấy.
– Ờ ờ… mày giỏi đấy – tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa gật gù.
– Anh về được lâu chưa?
– Được gần tiếng đồng hồ rồi. Mùa này có trò gì chơi hay không mày?
– Tối hội thằng Vượng béo, anh nhớ nó nữa không?
Lục lọi lại kí ức, cái thằng Vượng béo chính xác là cái thằng rất béo, hồi trước hình như có lần đánh nhau với nó, vì lí do gì thì không biết nữa.
– Nhớ rồi, làm sao?
– Hội nó rủ rê tối đi ăn trộm bắp về nướng – nó cười khà khà – Tối mai mới có trò hay để chơi.
– Cũng được, trò gì thế?
– Tối mai anh biết – nó làm ra bộ bí mật. Tụt trên ngọn cây xuống, xách một đống chiến lợi phẩm đi vào.
– Ủa, sao bạn ít nói vậy? – nó quay qua hỏi nhỏ Ngọc.
– Tại nó không thích mày thì nó không nói đấy – biết chắc con bé không muốn nói chuyện nên tôi đỡ lời dùm nó.
– Ơ, em có làm gì đâu – cái mặt nó nhìn ngu đến là tội – Nhưng mà bạn tên gì thế?
– Khánh Ngọc – tôi lại tiếp tục trả lời.
– Ủa, có hỏi anh đâu mà anh trả lời dùm hoài vậy?
– Kệ tao.
Con bé nó chỉ lặng thinh, im ỉm không nói gì, đôi lúc nó vẫn mỉm cười. Nó cứ bám lấy tôi không rời nữa bước chân. Chẳng biết nên làm cái gì nữa. Đợi cho thằng Dũng đi làm việc nhà, tôi mới nói chuyện với nó.
– Em chán lắm hả?
Nó lắc đầu.
– Sao em chẳng nói chẳng cười gì thế? Em làm vậy mọi người lại nghĩ em đang coi thường họ đấy. Ở quê ai cũng hòa đồng, thân thiện dễ mến lắm, em không phải sợ gì đâu.
– Em không có – nó thủ thỉ.
– Vậy thì em đừng có như vậy nữa, cứ chơi tự nhiên đi, nhé?
– Dạ.
Không biết nó suy nghĩ về lời tôi nói được bao nhiêu nhưng tự nhiên thấy nó chạy qua bên thằng Dũng… giúp nó nhặt rau. Vậy là tốt lắm rồi, chỉ sợ nó không thể hòa đồng nổi nữa.
Đang ngồi ngoài sân xem xét con gà chọi của thằng Dũng thì nghe tiếng con bé hét ầm lên trong nhà, tôi hoảng hốt chạy vào xem có chuyện gì xảy ra.
– Sao thế Ngọc? Em làm sao thế?
– Nó nó… – và nó chỉ vào góc nhà, một con gián đang bò qua bò lại ở đấy.
Thằng Dũng cười ầm lên như bệnh hoạn, tôi xụi lơ cũng hết nước với con bé này. Mỗi con gián mà nó làm như kiểu nó vừa thấy ma xong ấy. Thằng Dũng chạy qua lấy dép dẫm một phát nát nhừ con gián, đoạn nó cầm lấy cái râu đung đưa trước mặt:
– Không sao đâu, nó chết rồi, nó cũng không cắn cậu được đâu, chỉ là con gián thôi mà. Cậu sợ cái gì chứ? Lớn rồi còn sợ thế người ta cười cho đấy.
Có vẻ nó xấu hổ, buông áo tôi ra nó cúi gằm mặt nhặt rau tiếp. Mặc kệ nó đấy cho thằng em, tôi chạy ra xăm xoi con gà của nó.
– Anh Khánh ơi – lát thấy nó chạy ra thúc cùi chỏ vào người.
– Ơi? Sao em?
– Chiều đi cưỡi trâu thả diều đi.
– Ai kêu em đi đấy?
– Dũng… cậu ấy bảo vui lắm.
– Ừ, vậy thì chiều mình đi ha.
Dù sao thì mấy năm trời rồi không được về quê, thế thì cứ chơi cho thoải mái mấy trò trẻ trâu này xưa từng một thời đã chinh chiến.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà lên ngủ trưa chiều lại đi công chuyện tiếp. Tôi đang tính vác chõng tre ra gốc xoài nằm chút cho mát mẻ thì thấy thằng Dũng lon ton định đi đâu đó.
– Êu Dũng – tôi gọi
– Dạ?
– Mày đi đâu đấy?
– Đi ra ngõ cụ Ba chơi, anh đi không?
– Đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.