Tán Gái Sư Phạm

Chương 46:

SonSam

02/01/2023

Tôi vui vẻ đứng lại coi nồi canh, em nó đi làm việc khác. Nhỏ tới giờ chưa bao giờ vào bếp phụ giúp mẹ, hôm nay lại tí tởn chạy vào đây. Bản chất vốn thông minh từ bé nên cái gì cũng không thành vấn đề. Trông nồi canh thôi chứ gì? Quá đơn giản. Theo như kinh nghiệm truyền đạt lại thì nó chỉ là bỏ mắm muối vào, thấy vừa ăn là được. Có gì khó đâu mà đàn bà lúc nào cũng kêu than việc bếp núc khổ sở, thế này thế kia. Tôi thấy nó còn nhẹ nhàng hơn cả việc mấy thằng con trai đang đi nhậu mà xin phép lũ bạn đi về trước ấy. Có mỗi việc trông cho thức ăn chín mà suốt ngày cãi nhau tùm lum vậy đó.

Buồn buồn không có việc gì làm, lâu lâu lại mở cái nồi ra xem nó sôi chưa. Em nó dặn là đừng có mở vung ra nhiều nó bay mất chất dinh dưỡng. Ôi dào, dinh dưỡng còn nguyên cả nồi đấy, bay đi đâu mất mà lo.

Cuối cùng cũng sôi. Tôi cho 3 thìa muối trắng vào, cả nồi to bự bố thế này có 3 thìa muối chắc còn nhạt phèo, cho thêm thìa nữa. Sau đó xem nào, mẹ hay cho cả bột ngọt, hạt nêm, ít nước mắm cho ngọt canh nữa. Xong xuôi tắt bếp.

– Em, lấy cho anh cái bát múc canh, xong rồi – vênh cái mặt.

– Vậy hả? Em nếm xem thử mặn nhạt sao nào.

Hồi hộp chờ đợi em cho muỗng canh vào mồm. Thường thì những cảnh như thế này, một là em sẽ nhăn mặt vì mặn, đắng, cay… hay sao đó hai là em cười tươi và khen lấy khen để. Riêng tôi thì chắc chắn em sẽ cười tươi như hoa và bảo “anh nấu ngon quá” mà xem. Biết ngay mà… tôi nhiều khi cũng phải tự xem xét lại bản thân chứ người gì đâu mà hở tí là phát huy tài năng kiểu này có khi thành thiên tài lúc nào không biết ấy chứ. Vừa đẹp trai hào hoa phong nhã, đã thế còn biết nấu ăn ngon, đúng là người đàn ông của thời đại.

Nhưng mà sao khuôn mặt em nó chẳng biểu hiện một tí cảm xúc nào cả vậy? Cứ đơ đơ nhìn ngu ngu.

– Sao vậy em?

Em nó múc tiếp muỗng nữa bỏ vào mồm, nuốt cái ực.

– Làm sao thế?

– Anh bỏ đường vào nồi canh chi vậy?

Ớ… tôi quay lại lấy lọ muối vừa nêm vào nồi canh, rõ ràng là muối mà. Bỏ một ít vào miệng, thôi bỏ bu nữa rồi. Đường cái gì mà nó cứ trắng trắng, hạt li ti giống muối vậy? Ai sản xuất ra mấy cái loại này ngu bỏ mịa ra được. Có cần thiết trông phải giống nhau như thế không chứ lị. Tôi cười nhăn nhở cầu hòa:

– Anh tưởng muối trắng. Híc híc

Nhìn cái mặt nửa cười nửa khóc của em mà tôi muốn cạo đầu đi tu quá.

– Anh xin lỗi, anh ra chợ mua cái khác về nấu lại ha.

– Thôi để em thử xem cứu vớt được không.

Chẳng biết nàng làm cái gì, tôi chuồn ra phóng khách ngồi bàn chuyện thế giới với ông già nhà nàng chắc lành hơn nhiều. Đúng là bếp núc không đơn giản. Phụ nữ – họ thật là tuyệt vời…

Bữa cơm hôm đấy, cả nhà nàng đều thắc mắc sao hôm nay canh cứ có vị gì là lạ không giống mọi ngày, cay cay ngòn ngọt lại mặn mặn nữa. Nàng nhìn tôi cười nham hiểm. Tôi cắm cúi ăn không ý kiến gì nhiều.

Cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi lại ăn tráng miệng hoa quả. Đang nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên nàng thỏ thẻ với bố mẹ:

– Con với anh Khánh đang quen nhau bố mẹ ạ.



Đang cầm miếng hoa quả trên tay nghe em nói xong rớt cái bịch xuống nền nhà. Cả nhà em nhìn em như em vừa từ sao hỏa đáp xuống.

– Lâu chưa con? – mẹ em nhẹ nhàng hỏi

– Dạ cũng được kha khá rồi.

– Từ buổi tối ấy tới giờ hả? – còn bố điều tra.

– Dạ từ trước nữa.

– Thế mà cô dấu bố mẹ kỹ nhỉ?

– Dạ. (cười ngượng nghịu)

– Vậy chứ yêu thì yêu nhưng học hành cũng phải đàng hoàng, không được để ảnh hưởng tới việc học của nhau, với lại cũng không được làm gì bậy bạ nghe chưa? – bố nàng dặn.

Trời… bậy bạ của ông già nói đây là cái gì vậy ạ?

Tự nhiên bị sướng, chỉ muốn hét ầm lên cho đã thôi. Nhưng không dám, sợ ông bà tưởng con gái yêu nhầm thằng điên chưa tới kỳ trổ bệnh. Chỉ dám câm nín và mỉm cười duyên dáng e lệ như con gái mới về nhà chồng lần đầu tiên. Một mối quan hệ chính thức, vừa được em thừa nhận, vừa được bố mẹ em thừa nhận. Đời thăng hoa. Âu cũng do ăn ở cả thôi. Chả biết ông bà nàng nghĩ về tôi như nào, nhưng mà nói chung trước mặt thì như thế là tạm ổn. Lý lịch trích ngang cũng không có vết đen nào được phơi bày. Tạm thời là đang ổn định.

Nói chuyện tinh linh thêm chút nữa thì tôi xin phép đi về. Hôm nay hẹn hò kiểu gì mà chả được gần người yêu, chia tay về mà bịn rịn, thiếu mỗi nước mắt rơi nữa thôi. Nhớ chết đi nhưng chả nhẽ cứ ngồi hếch cái mỏ ở đấy không chịu đi về cho nhà người ta nghỉ ngơi. Muốn nháy mắt đưa nàng đi dạo chút mà không dám. Thế là đi về. Em tiễn tôi ra tới tận cổng, tranh thủ lúc vắng tanh vắng ngắt không thấy bóng ông bà già đâu, tôi nhõng nhẽo.

– Hôm nay không đi chơi đâu với người ta cả. Buồn chết đi.

– Thôi, mai gặp lại, đừng có nhõng nhẽo nữa.

– Ứ thích, tối qua đón em đi chơi nha?

– Cấm à nha, hôm nay gặp vậy được rồi.

– Nhưng mà về nhà nhớ lắm ấy.

– Mai gặp lại cơ mà.

– Mà lúc nãy, sao tự nhiên em nói với bố mẹ chi vậy? Anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, em toàn chơi trò đứng tim kiểu đấy có khi mất người yêu chứ chẳng đùa đâu.

– Xạo quá trời đi ông nội.

– Ông xã chứ ông nội hả?



– Í… nữa rồi đó.

– Hì… nhưng mà nói với bố mẹ rồi bố mẹ giữ con gái hơn đấy, không cho anh làm trò bậy bạ gì nữa cơ đấy. Với lại, không biết bố mẹ em nghĩ anh như thế nào nhỉ? Híc… sợ nhất mất điểm của phụ huynh, chứ mà cũng tốt, hoa đã có chủ, đố thằng nào đám sờ tới, bẻ gẫy tay.

– Thôi được rồi, đừng có ba hoa lá cành nữa. Làm mà về không lại muộn nữa.

– Về nhà có làm gì đâu, bố mẹ đi vắng, một mình một nhà… cứ đuổi người ta về quài.

Em mắng yêu, rồi đội nón bảo hiểm lên cho tôi, cài lại dây mũ chắc chắn. Cảm giác được quan tâm từng chút một thích thật ấy.

– Anh về cẩn thận nhé, về tới nhà nhớ gọi điện cho em nghe chưa?

– Dạ, nghe rồi.

– Bây giờ về luôn, cấm có la cà, đàn đúm cùng bạn nữa đấy, nhớ chưa?

– Dạ, nhớ rồi. Có gì nữa không?

– Nhiêu đó thôi. Hì hì

– Vậy cho hôn miếng về đỡ nhớ – ai yêu mà chả thế, cấm có cười à nha.

– Trời đất, đang đứng ngoài đường, người gì đâu chai mặt không biết xấu hổ gì cả. Không cho, đi về đi – em nó nhăn mặt.

– Ô hay, hôn người yêu mình có phải ai đâu mà xấu hổ với chả không xấu hổ. Cho không?

– Không cho.

– Không thật hả?

– Thật.

– Người ta dỗi đi về đó.

– Con nít mới làm vậy á, hở tí là dỗi thôi.

Tôi xị mặt xuống.

– Biết mà, có thương, có nhớ, có yêu gì người ta đâu… người ta về đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tán Gái Sư Phạm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook