Tần Gia Phụ Tử

Chương 39

Tạm Đao Gia Môn

08/11/2017

“Ba ba, còn bao lâu nữa mới đến a?” Tần Lãng ngồi ở trên giường hỏi to. Tần Tư Thanh đang tựa vào cửa sổ đầu bên kia, cậu thì đang chu mỏ ngóng nhìn ra hành lang bên này.

Trong chăn, hai đôi chân đang cọ xát cọ xát lẫn nhau, Tần Lãng ngủ đến nhàm chán đưa tay vói vào cào cào chân Tần Tư Thanh.

“Trời vừa sáng sẽ tới nơi, con nằm nghỉ thêm chút đi. Ba ba xem xong phần văn kiện này sẽ qua cùng con.”

“Không cho người xem nữa!” Tần Lãng lấy tay che trước màn hình máy tính, Tần Tư Thanh không còn biện pháp, đành phải gấp laptop lại.

Tần Lãng cầm hai trái quýt ném cho Tần Tư Thanh, “Ba ba, người mau giúp con bóc vỏ.”

Chơi đùa đến giữa đêm mười một giờ, Tần Lãng mới có chút buồn ngủ, cậu cùng Tần Tư Thanh chen chúc trên một cái giường, chỉ cần thoáng động thân, Tần Tư Thanh ngủ ở bên ngoài liền có khả năng ngã xuống sàn.

Tần Lãng cố gắng trợn tròn mắt nhìn Tần Tư Thanh, ánh mắt không chút chớp nháy, cậu ngẩng đầu nhìn người ở giường đối diện, sau khi xác định đối phương đã ngủ mới dám lấy tay sờ sờ mặt Tần Tư Thanh, nhỏ giọng hô một câu, “Ba ba.”

“Ngủ đi!” Tần Tư Thanh nhẹ nhàng cười, cắn cắn ngón tay đang duỗi tới của cậu.

Tần Lãng nằm trong lòng Tần Tư Thanh, đôi mắt chầm chậm khép khép mở mở, sau đó chìm vào giấc ngủ. Tần Tư Thanh cúi đầu ở trên mặt cậu hôn một cái, đợi Tần Lãng ngủ say, hắn mới thả chậm động tác, xuống giường đi WC.

Mà trước nhà vệ sinh, Lộ Diêu đang đứng ở một góc hút thuốc.

Lộ Diêu nhìn thấy Tần Tư Thanh đến, liền hất hất cằm về phía điếu thuốc hỏi: “Hút không?” Tần Tư Thanh lắc đầu, “Tôi không hút thuốc lá.”

Lộ Diêu lại móc ra một điếu thuốc khác châm lửa, nhìn phong cảnh đen như mực ngoài cửa sổ, “Lúc đến trạm, tôi muốn đi trước một bước, có thể là sẽ không cùng đi chơi với mọi người được.”

Tần Tư Thanh không hỏi nguyên nhân nhân là gì, chỉ thay cô đem vài sợi tóc rối trên mặt vén đến bên tai, “Chổ này gió lớn, cô cũng nên trở về ngủ đi.”

Lộ Diêu nhấc lên khóe miệng cười cười, một tay cắm vào trong túi quần, “Đã quyết định phải quên đi, nhưng sau khi lên tàu, tôi lại không khỏi ngăn mình nhớ tới người con gái mà tôi yêu cũng đang ở thành phố này, thôi thì đã đến đây rồi, tôi nghĩ cũng đã đến lúc gặp lại cô ấy một lần. Cũng đã một thời gian dài không gặp mặt, tôi đều sắp không thể nhớ nổi hình dáng khi trưởng thành của cô ấy.”

“Vậy thì liền mang cô ấy đi theo thôi.” Tần Tư Thanh nghiêm túc nói.

“Tôi không giống với anh.” Lộ Diêu lắc đầu, “Cô ấy sẽ không từ bỏ cuộc sống hiện tại cùng chồng mình.”

“Cô đã biết thế thì còn gặp lại cô ta để làm gì?”

Lộ Diêu suy nghĩ một hồi, nói: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nhìn cô ấy một chút thôi.”

Tần Tư Thanh trầm mặc.

Lộ Diêu đột nhiên vỗ vỗ vai hắn, “Anh đứng ở đây trò chuyện với tôi đi, tôi ngủ không được.”

Cuộc trò chuyện này liền kéo dài suốt một đêm. Hai người ngẫu nhiên nói giỡn vài câu, phần lớn thời gian Lộ Diêu đều tựa đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong ánh mắt kia giống như đang chờ mong một điều cái gì, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng. Tần Tư Thanh cũng muốn chen ngang hình ảnh tốt đẹp này.

Đến buổi sáng hơn sáu giờ, Lộ Diêu sắp sửa ở sẽ xuống tàu tại cửa này. Tần Tư Thanh hướng trong hành lang nhìn nhìn, Tần Lãng còn chưa có đi tìm hắn, phỏng chừng là còn đang ngủ rất say.

“Hảo, tôi phải đi rồi.” Lộ Diêu duỗi duỗi cái chân đã cứng ngắc của mình, đối Tần Tư Thanh cười, “Cảm ơn anh đã bồi tôi cả đêm qua. Trước khi đi, anh có thể ôm tôi một cái không?” Cô hỏi Tần Tư Thanh.

Tần Tư Thanh cúi lưng đem cô ôm vào trong ngực, nghe được Lộ Diêu nhẹ giọng nói: “Tôi sợ bản thân không có dũng khí xuống xe.”

“Đi sớm về sớm.” Tần Tư Thanh cũng chưa nói cái gì, đem cơ thể đã lạnh run của nữ nhân trước mặt ôm chặt.

Lúc Lộ Diêu cầm hành lý xuống xe, cô quay đầu nói với Tần Tư Thanh: “Trước ngày mọi người trở về một ngày, tôi sẽ đi tìm mọi người, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh sau.”

Cuối cùng cô nở một nụ cười thực khoa trương, trên gương mặt tiều tụy tràn đầy hạnh phúc.



Tần Tư Thanh trở lại xe lửa, đến bên giường đem kính mắt tháo xuống, xoa xoa mũi.

Tựa hồ cảm nhận được hơi thở của Tần Tư Thanh, Tần Lãng cũng lập tức tỉnh lại.

Tần Tư Thanh cúi người thay cậu đắp kín chăn, “Còn một giờ nữa mới tới.”

Đến lúc ăn sáng, Tần Lãng không ngừng hỏi tại sao không thấy Lộ Diêu. Tần Tư Thanh chỉ đơn giản giải thích, nói cô có chuyện gắp đã xuống xe ở trạm trước.

Biết Lộ Diêu sẽ không đi cùng bọn họ, Tần Lãng không khỏi ít đi vài phần hứng thú, nhưng nhớ tới nếu phải ngày ngày đối mặt với người đã biết rõ chuyện của mình cùng ba ba thì càng xấu hổ biết nhường nào, Tần Lãng bất chợt nghĩ đến như vậy.

Chỉ là Tần Lãng không biết, bất kể ai cũng không biết trước được, sau lần cách biệt này, người nữ nhân kia đã không bao giờ trở lại nữa.

Một giờ sau, bốn người cùng nhau xuống xe, Tần Tư Thanh một tay nắm chặt Tần Lãng một tay còn lại cầm hành lý, Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông đi phía sau không ngừng ầm ĩ, “Quê mùa! Bảo cậu đem khăn quàng cổ lại không chịu mang! Tôi không phải đã nói chổ này so với quê mình còn muốn lạnh hơn nhiều sao!?”

Tào Đông Đông xoa xoa tay, cúi đầu, “Tôi, tôi da dày, không sợ lạnh.”

“Không lạnh thì cậu cứ chà tay mãi thế làm gì?” Vừa mắng, Phó Tư Bác vừa đem khăn quàng cổ của mình tháo xuống, choàng quanh cổ Tào Đông Đông.

Đi vào trong khách sạn đã đặt từ trước, Phó Tư Bác lập tức quăng hành lý cho Tào Đông Đông, sau đó chạy vội đến phòng mình, “Tôi phải nhanh chóng tắm một cái, ngồi xe lửa bẩn muốn chết!”

Tào Đông Đông kéo theo hành lý ở phía sau, bất mãn lảm nhảm, “Đàn ông con trai mà yếu ớt như vậy......”

Hai cha con sau khi về tới phòng, Tần Tư Thanh trước tắm rửa một cái, tiếp đến thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm lên giường.

Lúc Tần Lãng tắm xong đi ra, Tần Tư Thanh đã muốn thiêm thiếp ngủ. Cậu ghé vào trên vai Tần Tư Thanh tỉ mỉ đánh giá, lúc vươn tay sờ sờ làn da Tần Tư Thanh, cậu không khỏi nhẹ giọng thốt ra: “Thật tốt......”

Trong lòng thấy ngưa ngứa, Tần Lãng cúi đầu, nhẹ nhàng há miệng cắn mũi Tần Tư Thanh một cái. Tần Tư Thanh nguyên bản đã rơi vào giấc nồng lại đột nhiên vươn tay trảo lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu, thanh âm khàn khàn nói: “Đừng nháo, để ba ngủ một chút, con đi tìm Phó Tư Bác đi, lúc ba ba tỉnh lại sẽ dẫn bọn con đi chơi.”

Tần Lãng ấn chuông thật nhiều lần, Phó Tư Bác mới chịu chạy ra mở cửa, còn đen mặt nhìn Tần Lãng, “Lúc nào đến không đến, lại tự nhiên chọn ngay lúc này.”

Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn để cho Tần Lãng vào phòng.

Tần Lãng vừa vào trong, liền nhìn thấy một đống quần áo của Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông nằm hỗn độn trên mặt đất, mà cả người Tào Đông Đông đều đã trốn vào trong ổ chăn.

Nhớ tới Tần Tư Thanh thường xuyên quang lõa nữa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm. Mà Tần Lãng đã ở chung với Tần Tư Thanh lâu như vậy, tự nhiên cũng liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mặc dù có chút xấu hổ, nhưng trên mặt lại vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi đây đi trước.”

Đợi Tần Lãng vừa ra khỏi phòng, Phó Tư Bác lập tức đem cửa sầm một cái đóng lại, âm thầm quyết chí lần này ai tới cũng không mở cửa.

Phó Tư Bác quay đầu lại quan sát, thấy Tào Đông Đông đã muốn lộ ra nữa cái đầu, hướng về phía hắn nhìn nhìn, sau đó từ trong chăn chui ra nữa thân người, vươn tay lấy quần áo. Phó Tư Bác lập tức chộp lại quần áo trong tay Tào Đông Đông ném xuống đất, ra lệnh: “Đi lên.”

Tào Đông Đông không biết làm sao, cứ cúi mặt nhìn dưới mặt đất, làm sao cũng không chịu ngẩng đầu nhìn Phó Tư Bác, rồi lắp bắp nói: “Tôi, tôi không muốn làm.”

“Cậu nói không muốn làm liền không làm sao?” Phó Tư Bác trên mặt biến đổi, đem Tào Đông Đông kéo qua, đặt ở trên giường, “Tôi cho cậu ăn nhiều như vậy, bộ đều là cho không hả?” (sao zống nuôi heo mần thịt thế lầy:]]])

“Đó là, đó là do cậu tự cho tui ăn chứ bộ!” Tào Đông Đông phản bác nói. (╥ω╥`)

“Cậu nói cái gì cũng đều vô dụng, tôi nói hôm nay phải làm thì nhất định phải làm. Không thì tôi sẽ lập tức nói cho mẹ biết chai nước hoa lần trước là do cậu làm bể.”

Phó Tư Bác hung tợn uy hiếp nói, Tào Đông Đông lập tức nhăn mặt lại.

Phó Tư Bác trong bụng nhịn không được cười đắc ý, hắn đối Tào Đông Đông có thể nói là đã rõ như lòng bàn tay, việc ăn và mẹ hắn là hai nhược điểm lớn nhất của Tào Đông Đông, đôi khi cậu ta có thể tỏ ra rất khí phách không ăn này nọ nhưng mà tuyệt đối sẽ không dám cãi lời mẹ hắn.

“Nhưng, nhưng mà tôi đau lắm......” Bộ dạng Tào Đông Đông như sắp sửa khóc ra tới nơi, Phó Tư Bác khẽ cắn môi, “Cậu có khóc ngay bây giờ thì cũng vô dụng, quay người lại!”

Đợi tới lúc Phó Tư Bác vừa mới tiến nhập vào thân thể Tào Đông Đông được một nửa, cậu chàng lập tức liền phát ra âm thanh như giết heo không bằng, Phó Tư Bác không khỏi vỗ vỗ mông Tào Đông Đông mấy cái, “Nào có đau như vậy, đã dùng dầu bôi trơn rồi cơ mà. Đừng giả bộ nữa.”



Nói xong Phó Tư Bác lại đỉnh thêm vào một chút, Tào Đông Đông lần này không kêu nữa, chỉ có thân mình không ngừng run rẩy.

Phó Tư Bác dừng lại, không khỏi có chút tin tưởng, “Thực sự đau như vậy sao?”

Tào Đông Đông không nói lời nào.

Lúc đem đầu của Tào Đông Đông quay lại, hai viền mắt của cậu đã đỏ ứng, môi cắn chặt đến sưng đỏ, nhìn thấy bộ dáng đáng thương này Phó Tư Bác nhất thời mềm lòng.

Sau khi rút ra khỏi thân thể Tào Đông Đông, Phó Tư Bác cầm lấy hộp giấy trên bàn, rút ra mấy tờ giúp cậu lau lau phía sau, “Hảo, không làm nữa. Coi như tôi sợ cậu đi.”

“Cậu sẽ nói với bác sao?......” Thanh âm Tào Đông Đông vừa nhỏ, vừa rầu rĩ.

Phó Tư Bác nghe xong mạc danh có chút xót xa, “Không nói.”

Mà bên kia, lúc Tần Lãng về tới phòng mình, Tần Tư Thanh vẫn còn đang ngủ. Thấy thế, cậu cũng trèo lên giường ngồi ở một bên xem TV, lúc này di động của Tần Tư Thanh đột nhiên vang lên.

Tần Lãng quay đầu tìm di động của hắn, thấy trên màn hình hiện tên Sở Hải, cậu không chút suy nghĩ liền cắt đứt.

Một thoáng sau, điện thoại lại vang lên, Tần Lãng lại nhấn nút tắt.

Tiếp tục điện, Tần Lãng tiếp tục ngắt.

Rốt cục, sau lần thứ năm Tần Lãng vô tình ngắt cuộc gọi, Sở Hải liền gửi một cái tin nhắn: bạn nhỏ Tần Lãng, em làm như vậy là không ngoan a, mau tiếp điện thoại đi.

Tại sao hắn lại biết là mình làm? Tần Lãng nghi hoặc, cũng hồi âm lại: không muốn tiếp.

Lần này, cách vài phút sau, Sở Hải mới nhắn qua lại, vừa nhìn đến nội dung tin nhắn, Tần Lãng nhất thời phát hỏa.

‘Được rồi, không nhận điện thoại cũng không sao, khoảng nữa tiếng nữa, anh sẽ tới chổ khách sạn em đang ở đó, nhớ chờ ca ca nhóe~’

Còn không đến nửa giờ, Sở Hải đã giống như âm hồn bất tán gọi điện lại, Tần Lãng lần này quyết định nhận cuộc gọi, tên kia lập tức nói, “Mở cửa đi, anh đang ở trước cửa này.”

“Tôi mới không mở đấy, thì sao!?” Tần Lãng kêu lên.

“Ai nha, em không muốn thấy anh cũng không sao, nhưng em không muốn gặp Sở Chinh luôn hả?” Sở Hải ở đầu bên kia, không ngừng thở dài, “Ai, Sở Chinh nhà chúng có một người bạn như em vậy, thật sự là..... Ai......”

Sở Chinh cũng đến đây? Tần Lãng có chút do dự, rồi treo điện thoại, đi ra mở cửa.

Đứng ở trước cửa thật đúng là tên Sở Hải phiền phức kia.

Sở Hải cười tủm tỉm nhìn Tần Lãng, đối cậu giơ giơ tay, “Hello.”

Tần Lãng nhìn nhìn phía sau hắn, không thấy bóng dáng Sở Chinh, lúc này cậu mới phát giác đã bị tên này lừa. Vừa định đem cửa đóng lại, Sở Hải đã đi trước một bước lấy tay chặn cửa, “Trước đừng nóng giận nha. Sở Chinh đang ở trong phòng thu xếp đồ đạc, em đi gặp nhóc ấy đi.”

Tâm tình Tần Lãng lúc này mới có chút tốt lên, vội vã muốn đi tìm Sở Chinh chơi cùng mình, nhưng thấy bộ dáng Sở Hải vẫn đứng lì trước cửa, không tính rời khỏi, Tần Lãng cũng lập tức không động nữa, ngữ khí không tốt hỏi: “Vậy anh đứng chổ này làm gì?”

“Mặc kệ là cái gì, chỉ là muốn chảo hỏi ba em tí thôi mà.” Sở Hải cười nói.

“Ba tôi đang ngủ, anh không được quấy rầy ba.” Tần Lãng đem tay đẩy thẳng hắn ra ngoài.

Rốt cuộc, Tần Lãng đã thành công đem Sở Hải đuổi ra ngoài, đồng thời cũng khiến hắn trở thành người dẫn đường cho cậu tới gặp Sở Chinh.

Nhìn tươi cười của Sở Hải, Tần Lãng liền hận không thể đem hắn cắn thành từng mãnh vụn ngay lập tức, dám đánh chủ ý lên ba ba của cậu, không có cửa đâu! (╰_╯)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tần Gia Phụ Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook