Chương 14: Mở rộng cửa lòng
Tư Nặc Nguyên
22/11/2016
Trong đám nhân công ở đó, có một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Hứa Hàn Phương ánh mắt không tin nhìn lại lần nữa, không phải là Hạo Nhiên thì là ai?
Chỉ thấy Hạo Nhiên mặc quần áo vải bố ngày đó mua từ thôn nông nào đó, ống tay áo vén thật cao, vất vả nâng lên một khối gỗ, lảo đảo lắc lư hướng công trường mà đi đến. Mặt trời chói chang nóng hừng hực phơi mặt Hạo Nhiên hồng hồng, toàn bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Miệng muốn kêu lại kêu không ra, cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, muốn nhấc chân lại thấy như bị đóng ở trên mặt đất, bước đi khó khăn. Hứa Hàn Phương nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Hạo Nhiên khiêng hết gốc này đến gốc khác, từ người bộ dáng đốc công hình như lĩnh từ nơi đó mấy đồng tiền, sau đó mệt mỏi rời khỏi công trường.
Hứa Hàn Phương ổn định tinh thần, lặng lẽ theo đuôi phía sau. Chỉ thấy bước chân Hạo Nhiên nặng nề, giống như mệt chết đi được. Bất chợt hiểu vì sao mấy ngày nay, Hạo Nhiên quay về ngã đầu liền ngủ, hơn nữa liền ngủ đến hừng đông. Hóa ra hắn đang làm những thứ này ban ngày.
Thấy Hạo Nhiên vào một căn phòng rách nhỏ, lặng lẽ đi theo vào. Có thể là Hạo Nhiên quá mệt mỏi, quá uể oải, căn bản là không có phát hiện còn có một người theo phía sau.
Hạo Nhiên không biết từ nơi nào lấy ra quần áo ngày thường mình hay mặc, bắt đầu thay quần áo. Động tác rất thong thả rất thong thả, giơ cánh tay lên hình như có vẻ rất phí sức. Khó nhọc cởi y phục xuống, Hứa Hàn Phương kinh sợ che miệng lại. Hai vai Hạo Nhiên toàn bộ đều là vết máu ứ. Chắc là do bị vật nặng dồn.
Hứa Hàn Phương nhẫn nhịn nước mắt không ngừng rơi như mưa. Hắn đến tột cùng đang làm cái gì. Nếu không phải ngày hôm nay ngoài ý muốn phát hiện, hắn còn muốn giấu diếm mình tới khi nào? Trực giác nói cho Hứa Hàn Phương: Nhất định là kinh tế trên đà nguy cơ!
Hạo Nhiên bắt đầu mặc y phục tơ tằm. Giơ cánh tay lên dường như rất khó khăn. Mặc vài lần cũng không mặc vào được. Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng đi tới phía sau Hạo Nhiên, chậm rãi cầm lấy y phục.
Hạo Nhiên cả kinh, chợt quay đầu lại nhìn thấy Hứa Hàn Phương, quẫn bách mà nhìn nàng.
Hứa Hàn Phương ngậm miệng cười cười, không nói gì, yên lặng thay Hạo Nhiên mặc quần áo tử tế, cột chắc vạt áo. Mới phát hiện ngọc đeo trên người Hạo Nhiên nãy giờ không thấy. Ở thời đại tôn trọng ngọc này, ngọc là đạo đức lễ nghi, tượng trưng của thân phận. “Quân tử vô cố bất ly kỳ ngọc’’, mà ngọc của hắn không thấy, là làm rơi ư? Chúng ta thật sự vất vả đến trình độ như vậy. Mà mình vẫn hoàn toàn không biết gì cả?
Hạo Nhiên chợt bị vạch trần, tay lúng túng, đỏ mặt không biết nói cái gì.
Hứa Hàn Phương mỉm cười, ôn hòa nói:’’Chúng ta về nhà đi.’’ Sau đó kéo tay của Hạo Nhiên, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng cái gì cũng không hỏi, còn phải hỏi sao? Nàng đã biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Lúc cơm tối, Hứa Hàn Phương vẫn mỉm cười nhìn Hạo Nhiên, nhưng ở trong lòng đã rơi lệ.
Hạo Nhiên lại như một hài tử làm chuyện sai, hơi có phần thấp thỏm bất an.
Sau buổi cơm tối, Hứa Hàn Phương sức lực hồi lâu, mới nấu được một chậu nước nóng, khói đặc làm cho hàng xóm tưởng cho rằng là cháy, đều qua tới cứu viện. Phát hiện là do Hứa Hàn Phương nấu nước, Doanh đại nương và Doanh Giai nhiệt tình ở lại giúp nàng nấu nước, làm cho Hứa Hàn Phương lần đầu tiên dùng bó củi nấu nước. Đây là một bản lĩnh nàng học được ở cổ đại nha.
Bưng nước nóng, ra lệnh Hạo Nhiên ngồi ở trên giường cởi quần áo, Hạo Nhiên rất biết điều, rất nghe lời.
Đứng ở phía sau Hạo Nhiên, nhìn bờ vai cao từ màu mận chín sưng lên biến thành màu đen sẫm, khiến Hứa Hàn Phương nhịn không được lại muốn rơi lệ, cố nhịn xuống. Dùng nước nóng đắp lại đắp, lại dùng vải bố bọc trứng gà nhẹ nhàng, chậm rãi làm tan máu ứ, đây là phương pháp thường dùng ở thế kỷ hai mốt.
“Phương, nàng tức giận ư?’’ Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.
“Ta vì sao tức giận?’’ Nói lời này thì Hứa Hàn Phương quả thật muốn khóc, nhưng mà cố nhịn xuống. Nuông chiều từ bé như hắn đang yên lặng cố gắng vì nàng, còn sợ nàng tức giận?
“Trước đó, ta đáp ứng nàng, muốn cho nàng trải qua cuộc sống thoải mái nhất.’’ Đầu Hạo Nhiên rủ xuống lại cúi đầu.
“Bây giờ ta cũng trôi qua rất thoải mái.’’ Hứa Hàn Phương vừa xoa máu ứ vừa nói.
“Ngươi đã nói ngươi phải dùng cẩm y ngọc thực, cuộc sống mặc kim mang ngọc (cuộc sống sung sướng, giàu sang). Nhưng là bây giờ...’’ Đầu Hạo Nhiên lại cúi thấp hơn.
Thì ra là nữ nhân gọi Hàn Phương kia là một người yêu thích hư vinh sao? Thật chẳng lẽ như Thanh nói, là tham mộ (tham lam + yêu thích) phú quý của Hạo Nhiên cùng hắn ở chung một chỗ sao? Nếu là như vậy, Hàn Phương kia căn bản không đáng giá để Hạo Nhiên yêu như vậy. Hứa Hàn Phương đổi chủ đề nói:’’Ngọc bội ngang hông ngươi đâu?’’
“Ta bán! Chẳng qua – ta đưa cho nàng này ta không có bán.’’ Bộ dạng Hạo Nhiên rất khẩn trương.
Hứa Hàn Phương nhất thời vẫn không rõ Hạo Nhiên đang nói cái gì. Chỉ thấy Hạo Nhiên cẩn thận từ trong bao quần áo lấy ra mấy cây trâm ngọc – là ngày đó ở tiệm ngọc vì nàng mua, không, có lẽ nói là vì nữ nhân gọi Hàn Phương kia mua. Mặt trên còn có khắc lời thề thiên hoang địa lão.
“Đưa cho nàng, ta sẽ không bán!’’ Hạo Nhiên đang cầm ngọc trâm nói nhẹ nhàng.
Hứa Hàn Phương cầm một cây ngọc trâm qua, trịnh trọng ôm vào lòng, mỉm cười nhìn Hạo Nhiên. Mặc dù lời thề này có thể không vì nàng mà khắc, nhưng mà đã không quan trọng nữa, sau này nhất định sẽ bảo quản thật tốt cây ngọc trâm này, trái tim này. Lại cầm lấy một cây bỏ vào trong tay Hạo Nhiên:’’Chúng ta một người cầm một cây, được không?’’
“Được!’’ Hạo Nhiên cười vui vẻ, giống như một đại hài tử. Chính là đại hài tử này lặng lẽ nỗ lực để mình yêu.
“Phương, nàng thực sự không giận ta?’’ Hạo Nhiên vẫn là không yên lòng:’’Người nhà ta không đồng ý với ta, ta vặn vẹo muốn tới. Phụ thân tức giận cùng ta đoạn tuyệt quan hệ. Sau này chúng ta không có nguồn sinh hoạt rồi, ta không cho nàng được cuộc sống tốt nhất, ta sợ nàng sẽ rời ta đi. Cho nên ta vẫn không dám nói với nàng.’’ Thần sắc ảm đạm.
Đột nhiên hiểu rõ vì sao ngày đầu tiên đến Hàm Dương Hạo Nhiên cười chua xót đến như vậy? Chính mình khơi dậy nguyên nhân, bằng không Hạo Nhiên sẽ không rơi xuống tình cảnh như thế. Nếu không phải mình đột nhiên xuất hiện, nói không chừng lúc này đang cùng Hàn Phương kia người hầu thành đàn, cuộc sống áo cơm không lo nữa. Hứa Hàn Phương thầm trách mình quan tâm Hạo Nhiên quá ít, đòi lấy phải nhiều lắm, thế cho nên hắn chịu áp lực lớn như vậy, không hề phát hiện. Đau lòng đem Hạo Nhiên ôm vào trong lòng:’’Đừng ngốc nữa, ngươi đã cho ta cuộc sống tốt nhất. Cảm ơn ngươi!’’ Nước mắt cuối cùng kìm nén không được sau đó chảy xuống khóe mắt.
Hạo Nhiên vẫn là lần đầu tiên ghé vào khuôn ngực ấm áp của Hứa Hàn Phương, nhắm mắt lại say mê hỏi:’’Phương, nàng nói là sự thật?’’
“Ừ! Thực sự.’’ Trả lời như đinh đóng cột.
Nhớ tới dáng vẻ khó nhọc lúc Hạo Nhiên khiêng gỗ, khó thở lại đau lòng, chả trách:’’Sau này ngươi không được có chuyện gì gạt ta! Ngươi nhớ kỹ, vui sướng hai người chia sẻ cùng nhau, lại trở thành hai phần vui sướng; hai người cùng nhau chia sẻ khó khăn, khó khăn lại thành nửa phần. Ta muốn cùng ngươi cùng nhau chia sẻ vui sướng, cùng nhau chia sẻ khó khăn.’’
Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hàn Phương, ánh mắt phức tạp. Trải qua những ngày ở cùng nhau này, Hạo Nhiên đã sớm phát hiện Hứa Hàn Phương có tư tưởng, hàng động riêng biệt. Nhưng mà thật không ngờ nàng lại như vậy. Hắn cho rằng khi nàng biết hắn hai bàn tay trắng, nàng sẽ không chút do dự rời khỏi. Lẽ nào Phương này thực sự không phải là Phương của trước đây kia?
Hạo Nhiên lần thứ hai xác định:’’Nàng nguyện ý cùng ta cùng nhau chịu khổ? Sau này ta không biết có thể cho nàng cuộc sống thế nào.’’ Nhớ tới tình trạng mấy ngày nay tinh thần sa sút:’’Mấy ngày nay, ta vẫn không tìm được công viêc, chỉ có môt chút sức lực, cho nên...’’
Hứa Hàn Phương mỉm cười, an ủi:’’Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hưu nhất thôn*. Huống cho tình trang của chúng ta còn chưa tới mức sơn cùng thủy tẫn. – Nói chung ta không muốn ngươi đi khiêng gỗ nữa.’’ Những lời phía sau giong nói có chút ra lệnh.
(*Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trời đất tận cùng tưởng rằng không thấy lối, thấp thoáng trong bóng liễu thấy có dáng hoa, lại thấy một thôn. Là môt dị bản của hai câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn.)
“Ừ, ta nghe lời nàng. Cái gì sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám minh hoa hựu nhất thôn? Ta thế nào không biết?’’ Hạo Nhiên thích cảm giác ở ở trong lòng của Hứa Hàn Phương, lại đem khuôn măt giấu tựa vào trên người nàng.
Không cẩn thận lai lấy cắp bản quyền thơ của người xưa, cũng không có lòng giải thích khuyên nhủ:’’Thời gian không còn sớm, ngủ đi. Ngày hôm nay ngươi nhất đinh mêt muốn chết rồi.’’
Hạo Nhiên theo lời nằm xuống, vẫn có chút lo lắng, lôi kéo tay của Hứa Hàn Phương, giống như sợ mình ngủ Hứa Hàn Phương lại chạy mất.
Nhìn Hạo Nhiên nằm xuống, Hứa Hàn Phương lôi tay của Hạo Nhiên, giơ tay lên vì hắn lau một ít mồ hôi trên trán:’’Ngươi đã nói nơi này là nhà, ta cũng là một thành viên trong nhà vậy, cũng nên ra phần sức lực. Chúng ta nương tựa lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau có được hay không?’’
Hạo Nhiên dùng sức gật đầu. Hứa Hàn Phương cười vui vẻ.
Hạo Nhiên ngủ say rất nhanh. Hứa Hàn Phương cũng không nhịn được nữa, đi đến trong sân rơi lệ khe khẽ. Mình là bực nào may mắn? Xuyên qua đến cái cổ đại này, ở thời đại này người con gái địa vị thấp, gặp một người đối xử thật tình với mình như vậy. Đổi lại những người khác, phải chăng sớm đem mình đi bán đổi lấy tiền rồi?
Một đêm không thể ngủ, kiên trì thức dậy sớm vận động buổi sáng. Tin chắc câu này “Thân thể chính là tiền vốn của cách mạng, sức khỏe chính là tài phú vô hình’’ lời lẽ chí lý.
Chạy một vòng ra một thân mồ hôi, vô cùng vui sướng. Trở về phát hiện Hạo Nhiên vẫn chưa rời giường. Hắn nhất định mệt muốn chết rồi! Hứa Hàn Phương ngồi xếp bằng ở trong viện đau khổ suy tư, vừa lưu ý ở trên đường cái, nên tìm việc làm ra sao đây?
Ở đây không có chợ nhân tài,cũng không có báo tạp chí, mình ở thế kỷ 21 là người tài đơn vị đổ xô đến cướp. Ở chỗ này, ngẫm lại, máy vi tính? Không dùng được; quản lý kinh tế? Không có đất dụng võ; khảo cổ? Hắc, đào mộ phần của người khác càng không thể nào. Ai! Tất cả học vấn mình có ở chỗ này như nhau đều dùng không được. Thực sự là trăm không dùng được là một thư sinh!
Hứa Hàn Phương đúng là một người càng gặp phải khó khăn, càng có thể dũng cảm ngẩng đầu (đương đầu khó khăn). Đứng lên chỉnh lại tóc, thả lỏng một chút, tự nói với mình: Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hứa Hàn Phương ngươi có thể!
Hạo Nhiên mơ mơ màng màng rời khỏi giường.
Hứa Hàn Phương vui vẻ hỏi:’’Thức dậy rồi?’’ Mặc dù trong lòng rất lo lắng, vẫn cố lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, lúc này nhất định phải giúp Hạo Nhiên giảm sức ép.
Hạo Nhiên sửng sốt, thấy nụ cười ngọt ngào của Hứa Hàn Phương, vui vẻ đáp:’’À, dậy rồi. Nàng lại đi chạy bộ sao?’’ Trong lòng đã không có áp lực, tinh thần tốt hơn nhiều.
“Đi rửa mặt lấy tinh thần một chút, ta có việc cùng ngươi thương lương.’’ Hứa Hàn Phương cười giục.
“Được rồi!’’ Thấy Hứa Hàn Phương vẫn còn thoải mái như vậy, Hạo Nhiên cũng vui vẻ mau đứng lên, thả lỏng rất nhiều.
Hứa Hàn Phương hiện tại nhất định phải hiểu rõ tình hình tài chính trong nhà. Đem toàn bộ số tiền còn lại lấy ra, xem còn có thể cầm cự bao nhiêu lâu. Sau đó quyết định bước tiếp theo làm thế nào.
Tình hình thực tế so với trong tưởng tượng còn gay go hơn. Hạo Nhiên mấy ngày trước đã ra ngoài đem bán vật đáng tiền trừ mấy cây trâm, trong tay cũng còn dư lại mười mấy đồng tiền khiêng gỗ kiếm được ngày hôm qua. Vẫn còn kém một chút.
Hứa Hàn Phương cắn móng tay lo lắng nên làm cái gì bây giờ?
Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn Hứa Hàn Phương một lát hỏi:’’Phương, nàng đang suy nghĩ gì đấy?’’
Vuốt vuốt đầu tóc dài thuận miệng đáp:’’Ta đang suy nghĩ gây dựng sự nghiệp như thế nào!’’
“Gây dựng sự nghiệp?’’ Hạo Nhiên lại bắt đầu vò đầu, vì sao Hứa Hàn Phương nói rất hay mình một lúc nghe cái hiểu cái không, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút vẫn có thể tiếp thu rõ ràng.
Lại trầm mặc một hồi, Hạo Nhiên lại hỏi:’’Nghĩ được chưa? Làm sao bắt đầu ... Nghiệp?’’ Từ ngữ xa lạ vẫn dùng không được tự nhiên
Hứa Hàn Phương không có chút đầu mối nào, mười mấy đồng tiền có thể làm cái gì? Lại không muốn Hạo Nhiên thất vọng, chợt nhớ tới lúc ở đại học, trong ký túc xá đã từng lưu hành một tác phẩm truyện cười kinh điển, trước thả lỏng tâm tình một chút vậy! Trêu đùa:’’Gây dựng sự nghiệp nào không nguy hiểm? Bán đậu hũ! Không cẩn thận làm nhão, đổi bán đậu hũ hoa; rất nhão, bán sữa đậu nành; làm chắc, đổi bán đậu phụ khô; đậu hũ bán không tốt, để vài ngày; đổi bán chao đậu hũ; vẫn bán không tốt, để cho nó sau khi thối hoàn toàn, đổi bán đậu nhự; cẩn thận không thành, hạt đậu nở ra rồi bán mầm đậu nha! Ha ha.’’ Mỗi lần trong phòng ngủ bọn tỷ muội vừa nhắc tới cái chuyện cười này cũng sẽ nhịn không được.
“Đậu hũ là cái gì?’’ Hạo Nhiên không hiểu ra sao, nói lầm bầm:’’Chưa từng có nghe nói qua.’’ Bởi vì không biết, cho nên một chút cũng không cảm thấy buồn cười.
Hứa Hàn Phương nghe được trước mắt sáng ngời, đúng rồi, còn nhớ mơ hồ đậu hũ hình như là Hán triều thì mới có, thời đại này hình như vẫn không có. Mình thật có thể khác người thử bán một ít đậu hũ. Đậu hũ là loại thực phẩm già trẻ đều thích hợp, dinh dưỡng phong phú, hết sức dễ được người khác tiếp nhận. Quản nó cái gì thay đổi với không thay đổi lịch sử, sửa lịch sử là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn. Cùng lắm thì không dạy cho mọi người phương pháp làm đậu hũ, làm một hồi, giải quyết nguy cơ sau thu dọn nhanh hậu quả. Để cho nó từ nay về sau mai danh ẩn tích.
Đúng! Cứ quyết định như vậy. Không nghĩ tới ở đại học là một truyện cười thuộc làu làu như nước chảy, xong thời điểm mấu chốt là pháp bảo cứu mạng người. Lẽ nào đây cũng là ý trời?
Chỉ thấy Hạo Nhiên mặc quần áo vải bố ngày đó mua từ thôn nông nào đó, ống tay áo vén thật cao, vất vả nâng lên một khối gỗ, lảo đảo lắc lư hướng công trường mà đi đến. Mặt trời chói chang nóng hừng hực phơi mặt Hạo Nhiên hồng hồng, toàn bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Miệng muốn kêu lại kêu không ra, cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, muốn nhấc chân lại thấy như bị đóng ở trên mặt đất, bước đi khó khăn. Hứa Hàn Phương nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Hạo Nhiên khiêng hết gốc này đến gốc khác, từ người bộ dáng đốc công hình như lĩnh từ nơi đó mấy đồng tiền, sau đó mệt mỏi rời khỏi công trường.
Hứa Hàn Phương ổn định tinh thần, lặng lẽ theo đuôi phía sau. Chỉ thấy bước chân Hạo Nhiên nặng nề, giống như mệt chết đi được. Bất chợt hiểu vì sao mấy ngày nay, Hạo Nhiên quay về ngã đầu liền ngủ, hơn nữa liền ngủ đến hừng đông. Hóa ra hắn đang làm những thứ này ban ngày.
Thấy Hạo Nhiên vào một căn phòng rách nhỏ, lặng lẽ đi theo vào. Có thể là Hạo Nhiên quá mệt mỏi, quá uể oải, căn bản là không có phát hiện còn có một người theo phía sau.
Hạo Nhiên không biết từ nơi nào lấy ra quần áo ngày thường mình hay mặc, bắt đầu thay quần áo. Động tác rất thong thả rất thong thả, giơ cánh tay lên hình như có vẻ rất phí sức. Khó nhọc cởi y phục xuống, Hứa Hàn Phương kinh sợ che miệng lại. Hai vai Hạo Nhiên toàn bộ đều là vết máu ứ. Chắc là do bị vật nặng dồn.
Hứa Hàn Phương nhẫn nhịn nước mắt không ngừng rơi như mưa. Hắn đến tột cùng đang làm cái gì. Nếu không phải ngày hôm nay ngoài ý muốn phát hiện, hắn còn muốn giấu diếm mình tới khi nào? Trực giác nói cho Hứa Hàn Phương: Nhất định là kinh tế trên đà nguy cơ!
Hạo Nhiên bắt đầu mặc y phục tơ tằm. Giơ cánh tay lên dường như rất khó khăn. Mặc vài lần cũng không mặc vào được. Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng đi tới phía sau Hạo Nhiên, chậm rãi cầm lấy y phục.
Hạo Nhiên cả kinh, chợt quay đầu lại nhìn thấy Hứa Hàn Phương, quẫn bách mà nhìn nàng.
Hứa Hàn Phương ngậm miệng cười cười, không nói gì, yên lặng thay Hạo Nhiên mặc quần áo tử tế, cột chắc vạt áo. Mới phát hiện ngọc đeo trên người Hạo Nhiên nãy giờ không thấy. Ở thời đại tôn trọng ngọc này, ngọc là đạo đức lễ nghi, tượng trưng của thân phận. “Quân tử vô cố bất ly kỳ ngọc’’, mà ngọc của hắn không thấy, là làm rơi ư? Chúng ta thật sự vất vả đến trình độ như vậy. Mà mình vẫn hoàn toàn không biết gì cả?
Hạo Nhiên chợt bị vạch trần, tay lúng túng, đỏ mặt không biết nói cái gì.
Hứa Hàn Phương mỉm cười, ôn hòa nói:’’Chúng ta về nhà đi.’’ Sau đó kéo tay của Hạo Nhiên, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng cái gì cũng không hỏi, còn phải hỏi sao? Nàng đã biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Lúc cơm tối, Hứa Hàn Phương vẫn mỉm cười nhìn Hạo Nhiên, nhưng ở trong lòng đã rơi lệ.
Hạo Nhiên lại như một hài tử làm chuyện sai, hơi có phần thấp thỏm bất an.
Sau buổi cơm tối, Hứa Hàn Phương sức lực hồi lâu, mới nấu được một chậu nước nóng, khói đặc làm cho hàng xóm tưởng cho rằng là cháy, đều qua tới cứu viện. Phát hiện là do Hứa Hàn Phương nấu nước, Doanh đại nương và Doanh Giai nhiệt tình ở lại giúp nàng nấu nước, làm cho Hứa Hàn Phương lần đầu tiên dùng bó củi nấu nước. Đây là một bản lĩnh nàng học được ở cổ đại nha.
Bưng nước nóng, ra lệnh Hạo Nhiên ngồi ở trên giường cởi quần áo, Hạo Nhiên rất biết điều, rất nghe lời.
Đứng ở phía sau Hạo Nhiên, nhìn bờ vai cao từ màu mận chín sưng lên biến thành màu đen sẫm, khiến Hứa Hàn Phương nhịn không được lại muốn rơi lệ, cố nhịn xuống. Dùng nước nóng đắp lại đắp, lại dùng vải bố bọc trứng gà nhẹ nhàng, chậm rãi làm tan máu ứ, đây là phương pháp thường dùng ở thế kỷ hai mốt.
“Phương, nàng tức giận ư?’’ Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.
“Ta vì sao tức giận?’’ Nói lời này thì Hứa Hàn Phương quả thật muốn khóc, nhưng mà cố nhịn xuống. Nuông chiều từ bé như hắn đang yên lặng cố gắng vì nàng, còn sợ nàng tức giận?
“Trước đó, ta đáp ứng nàng, muốn cho nàng trải qua cuộc sống thoải mái nhất.’’ Đầu Hạo Nhiên rủ xuống lại cúi đầu.
“Bây giờ ta cũng trôi qua rất thoải mái.’’ Hứa Hàn Phương vừa xoa máu ứ vừa nói.
“Ngươi đã nói ngươi phải dùng cẩm y ngọc thực, cuộc sống mặc kim mang ngọc (cuộc sống sung sướng, giàu sang). Nhưng là bây giờ...’’ Đầu Hạo Nhiên lại cúi thấp hơn.
Thì ra là nữ nhân gọi Hàn Phương kia là một người yêu thích hư vinh sao? Thật chẳng lẽ như Thanh nói, là tham mộ (tham lam + yêu thích) phú quý của Hạo Nhiên cùng hắn ở chung một chỗ sao? Nếu là như vậy, Hàn Phương kia căn bản không đáng giá để Hạo Nhiên yêu như vậy. Hứa Hàn Phương đổi chủ đề nói:’’Ngọc bội ngang hông ngươi đâu?’’
“Ta bán! Chẳng qua – ta đưa cho nàng này ta không có bán.’’ Bộ dạng Hạo Nhiên rất khẩn trương.
Hứa Hàn Phương nhất thời vẫn không rõ Hạo Nhiên đang nói cái gì. Chỉ thấy Hạo Nhiên cẩn thận từ trong bao quần áo lấy ra mấy cây trâm ngọc – là ngày đó ở tiệm ngọc vì nàng mua, không, có lẽ nói là vì nữ nhân gọi Hàn Phương kia mua. Mặt trên còn có khắc lời thề thiên hoang địa lão.
“Đưa cho nàng, ta sẽ không bán!’’ Hạo Nhiên đang cầm ngọc trâm nói nhẹ nhàng.
Hứa Hàn Phương cầm một cây ngọc trâm qua, trịnh trọng ôm vào lòng, mỉm cười nhìn Hạo Nhiên. Mặc dù lời thề này có thể không vì nàng mà khắc, nhưng mà đã không quan trọng nữa, sau này nhất định sẽ bảo quản thật tốt cây ngọc trâm này, trái tim này. Lại cầm lấy một cây bỏ vào trong tay Hạo Nhiên:’’Chúng ta một người cầm một cây, được không?’’
“Được!’’ Hạo Nhiên cười vui vẻ, giống như một đại hài tử. Chính là đại hài tử này lặng lẽ nỗ lực để mình yêu.
“Phương, nàng thực sự không giận ta?’’ Hạo Nhiên vẫn là không yên lòng:’’Người nhà ta không đồng ý với ta, ta vặn vẹo muốn tới. Phụ thân tức giận cùng ta đoạn tuyệt quan hệ. Sau này chúng ta không có nguồn sinh hoạt rồi, ta không cho nàng được cuộc sống tốt nhất, ta sợ nàng sẽ rời ta đi. Cho nên ta vẫn không dám nói với nàng.’’ Thần sắc ảm đạm.
Đột nhiên hiểu rõ vì sao ngày đầu tiên đến Hàm Dương Hạo Nhiên cười chua xót đến như vậy? Chính mình khơi dậy nguyên nhân, bằng không Hạo Nhiên sẽ không rơi xuống tình cảnh như thế. Nếu không phải mình đột nhiên xuất hiện, nói không chừng lúc này đang cùng Hàn Phương kia người hầu thành đàn, cuộc sống áo cơm không lo nữa. Hứa Hàn Phương thầm trách mình quan tâm Hạo Nhiên quá ít, đòi lấy phải nhiều lắm, thế cho nên hắn chịu áp lực lớn như vậy, không hề phát hiện. Đau lòng đem Hạo Nhiên ôm vào trong lòng:’’Đừng ngốc nữa, ngươi đã cho ta cuộc sống tốt nhất. Cảm ơn ngươi!’’ Nước mắt cuối cùng kìm nén không được sau đó chảy xuống khóe mắt.
Hạo Nhiên vẫn là lần đầu tiên ghé vào khuôn ngực ấm áp của Hứa Hàn Phương, nhắm mắt lại say mê hỏi:’’Phương, nàng nói là sự thật?’’
“Ừ! Thực sự.’’ Trả lời như đinh đóng cột.
Nhớ tới dáng vẻ khó nhọc lúc Hạo Nhiên khiêng gỗ, khó thở lại đau lòng, chả trách:’’Sau này ngươi không được có chuyện gì gạt ta! Ngươi nhớ kỹ, vui sướng hai người chia sẻ cùng nhau, lại trở thành hai phần vui sướng; hai người cùng nhau chia sẻ khó khăn, khó khăn lại thành nửa phần. Ta muốn cùng ngươi cùng nhau chia sẻ vui sướng, cùng nhau chia sẻ khó khăn.’’
Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hàn Phương, ánh mắt phức tạp. Trải qua những ngày ở cùng nhau này, Hạo Nhiên đã sớm phát hiện Hứa Hàn Phương có tư tưởng, hàng động riêng biệt. Nhưng mà thật không ngờ nàng lại như vậy. Hắn cho rằng khi nàng biết hắn hai bàn tay trắng, nàng sẽ không chút do dự rời khỏi. Lẽ nào Phương này thực sự không phải là Phương của trước đây kia?
Hạo Nhiên lần thứ hai xác định:’’Nàng nguyện ý cùng ta cùng nhau chịu khổ? Sau này ta không biết có thể cho nàng cuộc sống thế nào.’’ Nhớ tới tình trạng mấy ngày nay tinh thần sa sút:’’Mấy ngày nay, ta vẫn không tìm được công viêc, chỉ có môt chút sức lực, cho nên...’’
Hứa Hàn Phương mỉm cười, an ủi:’’Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hưu nhất thôn*. Huống cho tình trang của chúng ta còn chưa tới mức sơn cùng thủy tẫn. – Nói chung ta không muốn ngươi đi khiêng gỗ nữa.’’ Những lời phía sau giong nói có chút ra lệnh.
(*Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trời đất tận cùng tưởng rằng không thấy lối, thấp thoáng trong bóng liễu thấy có dáng hoa, lại thấy một thôn. Là môt dị bản của hai câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn.)
“Ừ, ta nghe lời nàng. Cái gì sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám minh hoa hựu nhất thôn? Ta thế nào không biết?’’ Hạo Nhiên thích cảm giác ở ở trong lòng của Hứa Hàn Phương, lại đem khuôn măt giấu tựa vào trên người nàng.
Không cẩn thận lai lấy cắp bản quyền thơ của người xưa, cũng không có lòng giải thích khuyên nhủ:’’Thời gian không còn sớm, ngủ đi. Ngày hôm nay ngươi nhất đinh mêt muốn chết rồi.’’
Hạo Nhiên theo lời nằm xuống, vẫn có chút lo lắng, lôi kéo tay của Hứa Hàn Phương, giống như sợ mình ngủ Hứa Hàn Phương lại chạy mất.
Nhìn Hạo Nhiên nằm xuống, Hứa Hàn Phương lôi tay của Hạo Nhiên, giơ tay lên vì hắn lau một ít mồ hôi trên trán:’’Ngươi đã nói nơi này là nhà, ta cũng là một thành viên trong nhà vậy, cũng nên ra phần sức lực. Chúng ta nương tựa lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau có được hay không?’’
Hạo Nhiên dùng sức gật đầu. Hứa Hàn Phương cười vui vẻ.
Hạo Nhiên ngủ say rất nhanh. Hứa Hàn Phương cũng không nhịn được nữa, đi đến trong sân rơi lệ khe khẽ. Mình là bực nào may mắn? Xuyên qua đến cái cổ đại này, ở thời đại này người con gái địa vị thấp, gặp một người đối xử thật tình với mình như vậy. Đổi lại những người khác, phải chăng sớm đem mình đi bán đổi lấy tiền rồi?
Một đêm không thể ngủ, kiên trì thức dậy sớm vận động buổi sáng. Tin chắc câu này “Thân thể chính là tiền vốn của cách mạng, sức khỏe chính là tài phú vô hình’’ lời lẽ chí lý.
Chạy một vòng ra một thân mồ hôi, vô cùng vui sướng. Trở về phát hiện Hạo Nhiên vẫn chưa rời giường. Hắn nhất định mệt muốn chết rồi! Hứa Hàn Phương ngồi xếp bằng ở trong viện đau khổ suy tư, vừa lưu ý ở trên đường cái, nên tìm việc làm ra sao đây?
Ở đây không có chợ nhân tài,cũng không có báo tạp chí, mình ở thế kỷ 21 là người tài đơn vị đổ xô đến cướp. Ở chỗ này, ngẫm lại, máy vi tính? Không dùng được; quản lý kinh tế? Không có đất dụng võ; khảo cổ? Hắc, đào mộ phần của người khác càng không thể nào. Ai! Tất cả học vấn mình có ở chỗ này như nhau đều dùng không được. Thực sự là trăm không dùng được là một thư sinh!
Hứa Hàn Phương đúng là một người càng gặp phải khó khăn, càng có thể dũng cảm ngẩng đầu (đương đầu khó khăn). Đứng lên chỉnh lại tóc, thả lỏng một chút, tự nói với mình: Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hứa Hàn Phương ngươi có thể!
Hạo Nhiên mơ mơ màng màng rời khỏi giường.
Hứa Hàn Phương vui vẻ hỏi:’’Thức dậy rồi?’’ Mặc dù trong lòng rất lo lắng, vẫn cố lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, lúc này nhất định phải giúp Hạo Nhiên giảm sức ép.
Hạo Nhiên sửng sốt, thấy nụ cười ngọt ngào của Hứa Hàn Phương, vui vẻ đáp:’’À, dậy rồi. Nàng lại đi chạy bộ sao?’’ Trong lòng đã không có áp lực, tinh thần tốt hơn nhiều.
“Đi rửa mặt lấy tinh thần một chút, ta có việc cùng ngươi thương lương.’’ Hứa Hàn Phương cười giục.
“Được rồi!’’ Thấy Hứa Hàn Phương vẫn còn thoải mái như vậy, Hạo Nhiên cũng vui vẻ mau đứng lên, thả lỏng rất nhiều.
Hứa Hàn Phương hiện tại nhất định phải hiểu rõ tình hình tài chính trong nhà. Đem toàn bộ số tiền còn lại lấy ra, xem còn có thể cầm cự bao nhiêu lâu. Sau đó quyết định bước tiếp theo làm thế nào.
Tình hình thực tế so với trong tưởng tượng còn gay go hơn. Hạo Nhiên mấy ngày trước đã ra ngoài đem bán vật đáng tiền trừ mấy cây trâm, trong tay cũng còn dư lại mười mấy đồng tiền khiêng gỗ kiếm được ngày hôm qua. Vẫn còn kém một chút.
Hứa Hàn Phương cắn móng tay lo lắng nên làm cái gì bây giờ?
Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn Hứa Hàn Phương một lát hỏi:’’Phương, nàng đang suy nghĩ gì đấy?’’
Vuốt vuốt đầu tóc dài thuận miệng đáp:’’Ta đang suy nghĩ gây dựng sự nghiệp như thế nào!’’
“Gây dựng sự nghiệp?’’ Hạo Nhiên lại bắt đầu vò đầu, vì sao Hứa Hàn Phương nói rất hay mình một lúc nghe cái hiểu cái không, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút vẫn có thể tiếp thu rõ ràng.
Lại trầm mặc một hồi, Hạo Nhiên lại hỏi:’’Nghĩ được chưa? Làm sao bắt đầu ... Nghiệp?’’ Từ ngữ xa lạ vẫn dùng không được tự nhiên
Hứa Hàn Phương không có chút đầu mối nào, mười mấy đồng tiền có thể làm cái gì? Lại không muốn Hạo Nhiên thất vọng, chợt nhớ tới lúc ở đại học, trong ký túc xá đã từng lưu hành một tác phẩm truyện cười kinh điển, trước thả lỏng tâm tình một chút vậy! Trêu đùa:’’Gây dựng sự nghiệp nào không nguy hiểm? Bán đậu hũ! Không cẩn thận làm nhão, đổi bán đậu hũ hoa; rất nhão, bán sữa đậu nành; làm chắc, đổi bán đậu phụ khô; đậu hũ bán không tốt, để vài ngày; đổi bán chao đậu hũ; vẫn bán không tốt, để cho nó sau khi thối hoàn toàn, đổi bán đậu nhự; cẩn thận không thành, hạt đậu nở ra rồi bán mầm đậu nha! Ha ha.’’ Mỗi lần trong phòng ngủ bọn tỷ muội vừa nhắc tới cái chuyện cười này cũng sẽ nhịn không được.
“Đậu hũ là cái gì?’’ Hạo Nhiên không hiểu ra sao, nói lầm bầm:’’Chưa từng có nghe nói qua.’’ Bởi vì không biết, cho nên một chút cũng không cảm thấy buồn cười.
Hứa Hàn Phương nghe được trước mắt sáng ngời, đúng rồi, còn nhớ mơ hồ đậu hũ hình như là Hán triều thì mới có, thời đại này hình như vẫn không có. Mình thật có thể khác người thử bán một ít đậu hũ. Đậu hũ là loại thực phẩm già trẻ đều thích hợp, dinh dưỡng phong phú, hết sức dễ được người khác tiếp nhận. Quản nó cái gì thay đổi với không thay đổi lịch sử, sửa lịch sử là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn. Cùng lắm thì không dạy cho mọi người phương pháp làm đậu hũ, làm một hồi, giải quyết nguy cơ sau thu dọn nhanh hậu quả. Để cho nó từ nay về sau mai danh ẩn tích.
Đúng! Cứ quyết định như vậy. Không nghĩ tới ở đại học là một truyện cười thuộc làu làu như nước chảy, xong thời điểm mấu chốt là pháp bảo cứu mạng người. Lẽ nào đây cũng là ý trời?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.