Chương 17: Tri âm khó tìm
Tư Nặc Nguyên
22/11/2016
Trích dẫn: Tuyết rơi xuống nhiều tới tấp hết một đêm, lúc tờ mờ sáng, tuyết cũng ngừng rơi.
Trải qua giấc ngủ đầy đủ cả một đêm, sáng sớm lại uống ba chén sữa đậu nành lớn. Nam nhân mắt phượng hẹp dài đã có thể xuống đất đi lại.
Hạo Nhiên đã ra cửa bán đậu hũ. Hứa Hàn Phương đang quét dọn tuyến đọng ở sân nhà. Đem tuyết đọng chất thành một người tuyết, dùng củi gỗ đốt đen làm mắt, củi đốt có thể làm lỗ mũi và miệng. Hứa Hàn Phương đã nóng cả người toàn là mồ hôi , khuôn mặt đỏ bừng.
Hà hơi bắt đầu làm, lui về phía sau vài bước thưởng thức kiệt tác của mình, dương dương tự đắc. Khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thấy nam nhân mắt phượng, nhiệt tình chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành!”
Nam nhân mắt phượng sửng sốt một chút, rõ ràng Hứa Hàn Phương chào hỏi như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải, lễ phép trả lời: “À, ngươi khỏe!”
Thấy mắt phượng nam nhân vẫn ôm cái túi vải kia trong ngực, một tấc chẳng rời, Hứa Hàn Phương nhịn không được hỏi: “Đây là cái gì?”
Nam nhân mắt phượng nhìn túi vải, vẻ mặt say sưa, lấy tay vuốt nhẹ, giống như ở người yêu của mình, ôn hòa nói: “Đàn trúc.”
“Heo?” Đầu óc Hứa Hàn Phương suy nghĩ nhanh chóng, đã hiểu: “À! Là đàn trúc, một loại nhạc khí! Trong ấn tượng hiện đại hình như đã thất truyền. Người khảo cổ đối với đồ vật thất truyền đều vô cùng hứng thú, hỏi: “Có thể cho ta xem một chút không?”
Nam nhân mắt phượng giản lược phía dưới một chút, nhẹ nhàng lấy túi vải xuống, - bằng gỗ, cảnh tế kiên viên (cổ hẹp vai tròn), mười ba dây, đánh nhạc cụ dây. Đây là đàn trúc trong truyền thuyết? Nhìn thử trúc cũng không có gì đặc biệt, vì sao hắn đem làm bảo bối hình như đi, ngồi, ngủ đều ôm?
Nam nhân mắt phượng cầm thước trúc gõ khe khẽ, âm thanh leng keng đinh đông thanh thúy dễ nghe. Trong chốc lát, giai điệu du dương vang lên, trong du dương lộ ra tang thương và thê lương.
Người đánh trúc quên mình, lời ca xúc động.
Hứa Hàn Phương nghe như say như dại, say sưa trong đó, tinh thần buồn bã bi thương.
Người đánh trúc nhất định có cảnh ngộ chua xót, nếm trải hết nhân gian ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Bằng không tại sao lại hát tập trung tinh thần như vậy? Hứa Hàn Phương thở dài hỏi: “Ngươi tên là gì? Nghe lời ca của ngươi tràn ngập tang thương.”
Hứa Hàn Phương từ nhỏ là nuôi lớn ở trong âm nhạc, cổ điển, hiện đại, phổ biến, rock and roll hắn đều thích nghe. Khúc dương cầm, nhạc khúc vi-ô- lông, hòa âm cũng là loại âm nhạc phòng ngủ các nàng trong đại học phát nhiều nhất. Nhiều năm hun đúc, khiến nàng không phải sáng tác cũng sẽ nghe, thành nửa giám định và thưởng thức gia. Hơn nữa âm nhạc hiện đại so với cổ đại hai nghìn năm trước nội hàm có lẽ phong phú hơn.
Nam nhân mắt phượng nghe vậy ngẩn ra, nàng có thể nghe hiểu tiếng đàn của ta? Lẽ nào ta tìm được tri âm? Bằng hữu dễ có, tri âm khó tìm. Hắn có vẻ hơi kích động.
Nam nhân mắt phượng khẽ gật đầu, lễ độ trả lời: “Tệ nhân họ Cao, tên Tiệm Ly.”
Hứa Hàn Phương cười ha ha vui vẻ, lấy tay che miệng lại cười mà không ngừng. Cao Tiệm Ly? Cái Cao Tiệm Ly diễn tấu “Phong tiêu tiêu dịch thủy hàn” kia? Là một người sống vì âm nhạc? Thảo nào vô luận đi ngồi đều ôm trúc. Hắn coi như là nhà trình diễn nhạc nối danh nhất triều đại này chứ? nếu như ở hiện đại , so với Lý Tra Đức đến Lai Đức Man còn nổi danh hơn ấy chứ? Có thể nghe hắn diễn tấu, chuyến đi này cũng không tệ. Ha ha... Còn kèm theo một ít khổ sở cười chê, lại một người tới nữa! Lại thấy một danh nhân rồi.
Hứa Hàn Phương đem Cao Tiệm Ly cười mê mẩn, không rõ cho nên nhìn Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương lắc lắc đầu, nên đến sẽ đến giống như nên đi sẽ đi vậy. Những người này đều thành khách qua đường trong cuộc đời xuyên qua trở về của ta. Xem ra trong âm phủ tự có sắp xếp. Kìm lòng không đậu nghĩ tới Tần Dục, lúc nào hắn sẽ xuất hiện?
Đang nghĩ ngợi, Hạo Nhiên vào cửa.
Hứa Hàn Phương vội vàng đứng dậy tiếp nhận quang gánh trên vai Hạo Nhiên, giơ tay lên lau một chút mồ hôi trán cho hắn, quan tâm nói;”Mau đi vào nhà, trời rất lạnh, mồ hôi đừng xuất hiện nữa.”
Ba người vào nhà, ngồi xuống vây quanh lò lửa.
“Mới vừa rồi là ai tại đây đánh trúc. Rất êm tai.” Hạo Nhiên vừa sưởi ấm vừa hỏi.
Hứa Hàn Phương cố bĩu môi: “Trừ hắn ra còn có ai? Vẫn ôm cái đàn trúc không thả, ngày hôm qua đoạt đều không đoạt được ấy.”
“Êm tai! Ta chưa từng nghe êm tai như vậy!” Hạo Nhiên tự đáy lòng khen.
Cao Tiệm Ly mặt đỏ đến mang tai mà cúi đầu, rất xấu hổ.
“Đúng rồi Phương, ngày hôm qua chúng ta không ra quầy, thật nhiều người đều nhớ chúng ta đấy. Ngày hôm nay thật nhiều người hỏi ta, vì sao đậu hũ nhanh như vậy thì bán xong? Muốn chúng ta ngày mai làm nhiều chút đó.” Cách thức nói chuyện của Hạo Nhiên cũng bị Hứa Hàn Phương ảnh hưởng.
Hứa Hàn Phương suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, hớn hở nói: “Tốt! Thời cơ chín mùi.”
Hạo Nhiên mỉm cười, cũng không truy hỏi tiếp tục hơ tay, hắn biết Hứa Hàn Phương sẽ nói tiếp. Đoán không sai, chỉ nghe Hứa Hàn Phương nói tiếp: “Tiếng tăm đi ra bên ngoài, chúng ta thay đổi tiêu thụ không xác định thành tiêu thụ xác định địa điểm, gia tăng sản lượng tiêu thụ.”
Danh từ chuyên môn, Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly nghe được cũng hiểu không rõ.
“Mỗi ngày ngươi đi ra ngoài tiêu thụ, chịu nơi chốn và số lượng hạn chế. Chúng ta đổi thành tiêu thụ ở nhà – à, cũng chính là bán đậu hũ. Chỉ cần chỉ dẫn khách hàng tới nơi này tiêu dùng – à, cũng chính là để cho mọi người biết nơi này bán đậu hũ. Chúng ta ngay lúc đó vừa làm vừa bán, không chỉ mới mẻ, hơn nữa có thể căn cứ vào khách hàng nhiều ít để làm. Như vậy cũng không dư lại, không lãng phí còn duy trì mới mẻ lâu dài. – Hạo Nhiên ngươi cũng có thể dùng khỏe ứng mệt không cần bôn ba qua lại. lúc cần thiết lại cho ra ngoài bán – cũng chính là giao hàng. Phương thức McDonald điển hình” Nói nửa cổ đại xen lẫn nửa hiện đại. Hạo Nhiên nghe được gật đầu liên tiếp.
Cao Tiệm Ly vẫn là nghe không hiểu nhiều, hỏi dò mà nhìn hai người.
Hạo Nhiên giống như phiên dịch vậy, đem lời nói lại trau chuốt nói lại một lần nữa cho Cao Tiệm Ly, Cao Tiệm Ly mới nghe hiểu. Cũng gật đầu liên tục.
Nhưng mà, làm thế nào có thể hấp dẫn người khác tới nơi này đây? Chỉ dựa vào người khác nói cho sao? Mọi người có thể ghi nhớ sao? Hứa Hàn Phương rơi vào trầm tư. Cũng không có báo chí , TV có thể làm quảng cáo.
“Ngươi nghĩ gì thế?” Hạo Nhiên hỏi.
“Ta đang nghĩ làm thế nào để cho tinh thần người nơi này đứng lên tụ họp – chính là mang người khác hấp dẫn tới nơi đây như thế nào.” Vốn là đã quên nói tiếng địa phương, rất kỳ quặc.
“Cái này, ta có thể thử một lần.” Cao Tiệm Ly một bên đột nhiên mở miệng.
“Ngươi?” Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên hai người trăm miệng một lời hỏi.
Cao Tiệm Ly gật đầu: “Trước kia ta chỉ cần ở trên đường cái đánh đàn trúc một lát, sẽ có nhiều người vây. Ta có thể thử đánh đàn trúc ở cửa các ngươi một chút.”
Hắc! một ý kiến hay như thế, cách thức thu hút khách hàng sớm nhất! nhưng trong lòng Hứa Hàn Phương cảm thấy không được hứng thú, bèo nước gặp nhau làm sao có thể sai khiến nguời ta, nói: “Ngươi là danh gia, sao để cho ngươi đàn hát đầu đường?”
Cao Tiệm Ly cười cay đắng: “Danh gia cái gì? Phiêu bạt tứ hải, không có chỗ ở cố định, vất vả nghèo túng ở đầu đường. Nếu không phải là các ngươi ngày hôm qua đã cứu ta, ta có thể đã bị mất mạng. Nếu như các ngươi không ngại. ta nguyện ý dùng hết sức lực non nớt.” Nhà âm nhạc nói vẻ nho nhã.
ở cổ đại nghệ nhân thực sự rất không có địa vị, danh gia như thế, lại bụng ăn không no. Dáng vẻ này giống như ngôi sao thời hiện đại hơi có một chút tiếng tăm, liền kiếm được đầy bồn đầy lọ. Trong lòng Hứa Hàn Phương cảm khái, ngoài miệng nói rằng: “Cầm nghệ của ngươi thiên hạ vô song, nhưng mọi người không biết được, không phải là ngươi khúc cao khó hòa hợp, là thế nhân không có khả năng quan sát, giám định và thưởng thức tài nghệ quá thấp.”
Cao Tiệm Ly mắt phượng lóe sáng: “Có thể tìm được tri âm là ngươi, là một thú vui lớn đời người! xin hỏi tên họ đại danh.”
Hứa Hàn Phương mỉm cười, Cao Tiệm Ly chất phác không nhìn ra ta là nữ sinh? Vui vẻ một hồi, vẫn chưa lên tiếng, Hạo Nhiên cướp lời nói: “Nàng gọi Hàn Phương. Ta là Hạo Nhiên.” Cùng Hứa Hàn Phương ở lâu, Hạo Nhiên cũng trở thành người vui vẻ nói lời sảng khoái, không hề giống như trước đây hào hoa phong nhã không hay nói. Lúc bán đâu hũ còn thường thường học Hứa Hàn Phương hô to vài tiếng.
Cao Tiệm Ly lễ độ đứng lên khom mình hành lễ: “Nhiên huynh hữu lễ, Phương huynh hữu lễ.” Giơ tay nhấc chân không mất phong phạm danh gia.
Hứa Hàn Phương cười hì hì đáp lễ, học ngữ khí trả lời của Cao Tiệm Ly: “Ly huynh hữu lễ.” Ha ha, cùng nhà âm nhạc nổi tiếng xưng huynh gọi đệ, có ý nghĩa!
Ở cửa treo một tấm biển đơn sơ : Phường đậu Hạnh Phúc. Hạo Nhiên lại tìm miếng ván gỗ viết một bố cáo, đặt ở chỗ lúc đầu bày sạp gợi ý mọi người.
Hứa Hàn Phương phát hiện mình quay về cổ đại thành người nửa mù chữ, một ít chữ còn có thể nhận biết, một ít chữ còn có thể đoán được, có thể có một ít chữ căn bản cùng hiện đại không giống nhau. Xem ra lúc rảnh rỗi còn phải học tập một chút văn hóa.
Tất cả chuẩn bị bố trí ổn thỏa, thuận lợi khai trương, bắt đầu buôn bán.
Cao Tiệm Lu tài nghệ cao siêu rất nhanh hấp dẫn rất nhiều người nghe, mỗi ngày đông như trẩy hội, dòng người nối liền không dứt. Người tới nhất cử lưỡng tiện, vừa mua đậu hũ vừa thưởng thức âm nhạc, người càng tụ càng nhiều.
Mỗi ngày đen Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên bận rộn kinh khủng, mặc dù như thế vẫn có thật nhiều người không mua đậu hũ về, tay không mà về.
Buổi tối sau khi đóng cửa, ba người lại vây quanh lò sưởi ấm, mùa đông năm nay hình như đặc biệt lạnh. Nhưng trong lòng mọi người đều ấm áp. Một chén sữa đậu nành xuống bụng, Hứa Hàn Phương lại hăng hái thêm, bắt đầu khiếu hài hước của nàng. Hỏi Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, nếu như chúng ta có tiền, ngươi muốn làm cái gì nhất?”
Hạo Nhiên đảo mắt suy nghĩ một lát: “Ngủ một giấc thật ngon, lại có một bữa cơm no đủ.” Sau đó lại sửa đúng: “Không! Trước có một bữa cơm no đủ, ăn no lại ngủ một giấc thật ngon.”
Hứa Hàn Phương vui vẻ nói: “Chỉ biết có ăn thôi! Đến lúc đó thỏa mãn ngươi.” Chỉ vì hắn gần đây quả thực chịu khổ không ít, cần phải đền bù một chút.
Ngược lại lại hỏi Cao Tiệm Ly: “Tiệm Ly, còn ngươi?”
Cao Tiệm Ly nhíu mày, suy tư chốc lát nói: “Chu du tứ hải, hát khắp thiên hạ!”
Hứa Hàn Phương gật đầu: “Ừ! Có chí hướng, ngươi nổi danh truyền đi tứ hải!” nhưng nghĩ đến kết cục cuối cùng của Cao Tiệm Ly, trong lòng không khỏi có chút thương cảm. Ai, có đôi khi biết kết quả của đời người, thực sự sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nhưng mà lịch sử dù sao vẫn là lịch sử, không có cách nào thay đổi. Cao Tiệm Ly có thể danh dương tứ hải đạt thành tâm nguyện, nghìn đời có một không hai, hắn có hay không cũng sẽ cảm thấy cuộc đời này không uổng phí?
Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly nói xong, nhìn Hứa Hàn Phương trăm miệng một lời mà nói: “Chúng ta nói xong rồi, tới lượt ngươi!” nói xong hai người còn cười với nhau, nhanh như vậy đã ăn ý.
Hứa Hàn Phương vui ha hả một chút, bưng sữa đậu nành lên con ngươi xoay động, nói: “Chí hướng của ta cũng lớn!”
Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly hai người nhìn chăm chú tập trung tinh thần lắng nghe.
Hứa Hàn Phương nhìn sửa đậu nành trong bát, trịnh trọng nói: “Chờ ta có tiền, ta muốn làm nhất chính là-” cố ý kéo dài thanh âm gắng sức treo một cái thắt gút nhử, thấy bộ dáng cấp thiết của Hạo Nhiên cười thầm, mới tiếp tục nói liền một mạch: “Uống sữa đậu nành! Ăn bánh quẩy! Muốn để đường trắng thì để đường trắng! Muốn để đường đỏ thì để đường đỏ! Cao hứng, ta uống một chén! Rót một chén!” Nói một hơi giả vờ nghiêm túc nhìn hai người.
“A? Còn uống sữa đậu nành?” Hạo Nhiên thét chói tai, tiện đà bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được, cười ha hả.
Hai người bị Hứa Hàn Phương khác loài hài hước chọc cho cười thành một đoàn, cười đến ngã trái ngã phải, ngửa tới ngửa lui. Cao Tiệm Ly còn cười dùng thước trúc đánh đàn phối hợp bầu không khí, hào phóng hào hiệp.
Trong phòng bầu không khí sôi nổi cùng giá lạnh ẩm ướt ngoài phòng trở nên đối lập rõ ràng, tiếng cười suýt xông lên nóc nhà. Ba người thanh niên ở giữa khốn cùng chán nản trôi qua vui sướng, tiêu sái, vô câu vô thúc (không gò bó, trói buộc).
Sinh ý hừng hực khí thế như trước. Không cần Cao Tiệm Ly đánh đàn trúc mời chào khách, cũng là sinh ý hưng thịnh.
Nhưng Cao Tiệm Ly càng tìm được lạc thú, bản thân đánh đàn trúc có người thưởng thức cớ sao mà không làm? Huống chi ở lúc hắn đánh đàn, trong lòng chỉ muốn đánh vì một người, đó chính là tri âm của hắn – Hàn Phương. Hắn đã biết nàng là nữ nhân, có thể có một hồng nhan tri kỷ nghe hiểu tiếng đàn của mình như vậy, thì là kích đến ba ngày ba đêm cũng không phiền hà.
Hứa Hàn Phương cầm một gậy gỗ tính toán trên mặt đất, oa! Nhịn ăn nhịn xài cuối cùng góp đủ tiền sửa nhà. Cao hứng muốn nhảy lên. Phương diện này ngọt bùi cay đắng cùng gian khổ chỉ có mình có thể lĩnh hội nhất.
Băng tuyết tan rã, vạn vật sống lại, bước chân của mùa xuân càng ngày càng gần.
Phòng ốc bị thiêu hủy rốt cục sửa chữa mới hoàn toàn. Ba người dời đến chỗ nhà mới. Cái tinh thần vui vẻ kia thì không cần nói ra.
Hôm nay dọn vào nhà mới. Hứa Hàn Phương tự mình xuống bếp làm thức ăn thịnh soạn. Thật nhiều món ăn Hạo Nhiên đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua. Ngạc nhiên liên tục kêu quái.
Hứa Hàn Phương âm thầm đắc ý, một thực đơn món ăn thường ngày tùy tiện ngươi có thể cũng chưa từng thấy qua.
Cao Tiệm Ly cầm ra hai vò rượu đặc trở về.
Rượu đặc và rượu gạo bây giờ có điểm giống nhau. Bên trong có một luồng mùi vị hoa quế nhàn nhạt.
Ba người chuẩn bị xong xuôi, liền mời hàng xóm đến. Không thể quên ở lúc khó khăn những người này không vụ lợi vươn tay giúp đỡ. Một mảnh gỗ tu sửa nhà còn là Doanh Đức mua giúp. Đầu năm nay mua một vài bó củi cũng không dễ dàng.
Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, chen lấn hết cả bên trong nhà. Lòng người cũng là ấm áp.
Mọi người vừa nói vừa cười, cực kỳ náo nhiệt. quá ba tuần rượu, món ăn qua năm vị. Doanh Bảo và Doanh Bối vây quanh Hứa Hàn Phương để cho nàng kể chuyện xưa. Hứa Hàn Phương vui vẻ đồng ý. Đã lâu không kể chuyện xưa cho mọi người rồi.
Tất cả mọi người giao tiếp trong lòng thích cái giả tiểu tử trước mặt này. Tập trung tinh thần chờ nàng kể chuyện xưa. Hứa Hàn Phương suy nghĩ một lát, nói chuyện xưa người mù treo đèn, đại ý chuyện xưa là như vậy:
Một đêm khuya tối thui, một người thấy ớ sâu trong đường tắt có ngọn đèn lồng nhỏ, thôn dân bên cạnh nói:”Người mù Tôn tới rồi.” Người này trăm nghĩ không hiểu được, hỏi người mù họ Tôn: “Ngươi đã cái gì cũng không nhìn thấy, vì sao khêu một ngọn đèn lồng làm gì?” Người mù nói: “Trong đêm tối, người khắp thế giới đều giống như ta là người mù. Cho nên, ta liền đốt một ngọn đèn.” Người này như có chỗ hiểu ra: “Thì ra là ngài vì người khác chiếu sáng nha?”, Người mù lại nói: “Không, cũng là ta vì bản thân mình! Tuy rằng ta là người mù, nhưng ta họn ngọn đèn lồng này, vừa vì chiếu sáng đường cho người khác, cũng để cho người khác thấy được ta mà có thể không va chạm đến ta.”
Sau khi nói xong sinh động như thật, Hứa Hàn Phương chân thành đứng lên, cúi mình vái chào với mọi người: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người cho tới nay giúp đỡ cho chúng ta, ta kiếp này cũng không quên được lúc khó khăn nhất mọi người trợ giúp cho chúng ta...” Vành mắt ửng đỏ, đã rất rất thích cái chỗ này. Nghĩ đến tương lai cuối cùng phải rời khỏi, dù sao trong lòng vẫn khó mà dứt bỏ.
Tất cả mọi người mỉm cười thân thiện,
Cao Tiệm Ly thoải mái đánh đàn trúc hát vang, đem bầu không khí thôi đẩy phát triển **. Mọi người nâng cốc hùa theo hát vang, không hề có ranh giới, không hề có khác nhà, chỉ có ấm áp và vui vẻ.
“Tri thức chính là tài phú, trí tuệ chính là lực lượng” những lời này không biết là ai nói, nhưng là hoàn toàn chính xác, Hứa Hàn Phương bằng vào tri thức và trí tuệ, sinh ý phường đậu Hạnh Phúc đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
Mọi người đang khuyên, mở rộng quy mô làm ăn lớn. Trên đất trống ở cửa cổng dựng một lều giản dị, người tới đây đều có thể ở dưới lều hoặc là bên trong sân vừa uống sữa đậu nành hoặc đậu hủ não vừa nghỉ ngơi, còn có thể không có việc gì tâm sự nói chuyện phiếm. Bộ dạng y hệt một quán trà.
Kể từ đó, người vùng lân cận vô cùng thích tiêu tốn một đồng tiền đến nơi đây, cần có một chén sữa đậu nành hoặc đậu hũ não ngồi lên giây lát, hàn huyên một chút thời tiết trời cao biển rộng. Cao hứng nhất là còn có thể nghe Cao Tiệm Ly đánh đàn một lát.
Hứa Hàn Phương tranh thủ lúc rãnh rỗi làm bộ quần áo cho Hạo Nhiên, nữ công của nàng không tốt, đường chỉ may quần áo cong cong quẹo quẹo như con giun, lúc dài lúc ngắn. Lúc Hạo Nhiên nhận lấy ý phục, mắt hồng hồng đem mặt kề vào y phục, lại không nỡ mặc, cẩn thận từng li từng tí để lên, cười nói: “Đây là bộ y phục thứ nhất ngươi tặng ta, ta không mặc để lên làm kỷ lưu làm kỷ niệm.” Thỏa mãn hạnh phúc tràn đầy trên mặt.
Hứa Hàn Phương cũng dụng tâm ướt át nhìn Hạo Nhiên, mặc kệ nó. Hai người cùng đi qua thời gian khó khăn nhất, khó quên nhất. Hai bên đã quen biết hiểu nhau. Trong lòng của nàng cũng tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy vui sướng.
Hóa ra hạnh phúc lại là đơn giản như thế?
Nói người này là bởi vì nàng đây ngồi xe ngựa mà đến. Khí trời đầu màu xuân vẫn rét mướt như cũ, nàng mặc áo choàng lông cáo màu trắng, đầu đội mũ che màu trắng, thấy không rõ mặt. Nhìn quần áo cũng biết là người thân phận cực cao.
Nữ nhân xuống xe ngựa đi thẳng tới phường đậu trong viện, ở một vị trí ngồi xuống. Tư thế bước đi ưu nhã cao quý, sau khi ngổi xổm đoan trang trang nhã. Vừa nhìn là một người có tu dưỡng. Những người khác trong viện đều thức thời lảng tránh. Ở thành Hàm Dương tùy thời có thế chạm mặt tới một người quyền quý, vẫn là né tránh xa xa không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Đi theo phía sau là một thị nữ. Thị nữ lớn lên có diện mạo đẹp, tư sắc thượng thừa. Thị nữ cao giọng nói: “Ai là Cao Tiệm Ly, mời Cao Tiệm Ly ra đây.”
Phàm là làm nghệ thuật, hoặc nhiều hoặc ít có chút tính ngông nghênh bướng bỉnh. Nghe thị nữ không khách khí hơn nữa không phải rất lễ phép. Cao Tiệm Ly ngồi khẽ động không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Nữ nhân đối với mỹ nữ đều đặc biệt cảm thấy hứng thú, Hứa Hàn Phương vô cùng hiếu kỳ loại khuôn mặt dáng hình dáng ra sao dưới cái khăn che mặt. Nàng đánh đánh Cao Tiệm Ly nói: “Này, nhân gia chỉ mặt gọi tên ngươi đấy, đi đi!”
Cao Tiệm Ly lúc này mới vô cùng không tình nguyện đi tới. Hắn thầm nghĩ ta đàn trúc chỉ vì tri âm, không đánh vì quyền quý. Ngươi quyền vị cao tới đâu, không hiểu được tiếng đàn của ta, ta cũng không đáng diễn tấu cho ngươi.
Nhìn ở mặt mũi của Hứa Hàn Phương, Cao Tiệm Ly đi tới trước mắt hơi thi lễ một cái nhàn nhạt nói: “Tệ nhân chính là Cao Tiệm Ly.”
Bạch y nữ nhân ngỗi xổm trên bồ đoàn, thân thể thẳng tắp, có vẻ rất hưng phấn, nói: “Nghe nói cầm nghệ tiên sinh cao siêu, có thể đánh cho ta một khúc hay không?” Thanh âm như sàn sàn lưu thủy (nước chảy róc rách), êm tai dễ nghe.
Cao Tiệm Ly hai cái tay chồng chéo lên nhau, đảo mắt nhìn bầu trời, từ chối cho ý kiến.
Thị nữ quát lên: “Phu nhân nhà ta nói với ngươi đó, ngươi không nghe được?”
Cao Tiệm Ly vẫn không nói, ngẩng đầu nhìn trời.
Hứa Hàn Phương vội vàng bưng chén sữa đậu nành đặt ở trước mặt bạch y nữ nhân hòa giải: “Phu nhân uống một chén sữa đậu nành trước, dưỡng nhan làm đẹp.” Dùng sức nháy mắt với Cao Tiệm Ly. Cao Tiệm Ly lại làm như không thấy.
Hứa Hàn Phương ngược lại không phải là sợ hãi quyền quý, chỉ là chẳng biết tại sao, bằng trực giác đối với bạch y nữ nhân có hảo cảm không nói ra lời.
Thị nữ đuổi Hứa Hàn Phương nói: “Đi đi đi, ngươi đem thứ gì đó bưng xuống phía dưới, chớ ô uế tay phu nhân chúng ta.”
Hứa Hàn Phương tức giận cấu vào lưng quần. Người nào đây, không biết phân biệt!
Cao Tiệm Ly nghe thị nữ nói tri âm của mình như thế - Hứa Hàn Phương, mặt mang vẻ giận dữ.
Thị nữ âm thanh cao hơn lời nói, bạch y nữ nhân nhẹ nhàng ngăn nàng lại: “Thúy nhi, không nên vô lý – Cao tiên sinh là người tao nhã, há có thể cho ngươi hô to gọi nhỏ? – Thỉnh Cao tiên sinh bỏ qua cho.” Ngôn từ thập phần lễ độ. Lại đem Hứa Hàn Phương gạt bỏ sang một bên.
Hứa Hàn Phương nắm thắt lưng nghỉ môt chút, lập tức thoải mái. Mình một thân trang phục nam nhân, đến đây tham gia náo nhiệt, tự nhiên không gọi người vui vẻ. Nàng là một người sẽ tự mình giảng giải người của chính mình. Hướng Cao Tiệm Ly cười nói: “Phu nhân mời đánh một khúc, ngươi liền tới đánh một khúc thôi. Mệt mỏi đã nửa ngày, ta cũng muốn nghe đó” nàng thích vô cùng lúc nhìn Cao Tiệm Ly đánh đàn phóng khoáng thoải mái, dáng vẻ say mê chìm đắm.
Cao Tiệm Ly vốn là đang vì Hứa Hàn Phương tỏ ra bất bình, đã thấy dáng vẻ như không có gì xảy ra của nàng nàng, còn khuyên hắn đánh đàn. Mắt phượng nhìn Hứa Hàn Phương, nhàn nhạt cười, giống như đang nói:Vậy ta đây liền đánh một khúc cho ngươi.
Hứa Hàn Phương thần giao cách cảm mà gật đầu một cái.
Cao Tiệm Ly tấu xong một khúc.
Bạch y nữ nhân gật đầu khen: “Tài nghệ Cao tiên sinh quả nhiên lô hỏa thuần thanh.” Đề tài câu chuyện chuyển một cái nói rằng: “Đáng tiếc khúc này tiên sinh không phải vì ta mà tấu, mà là vì vị cô nương này.”
Lời ra kinh người, không chỉ có nghe ra thử khúc vì ai mà tấu, hơn nữa nghe ra là vì nữ tử mà tấu. Chẳng lẽ lại là một tri âm?
Trải qua giấc ngủ đầy đủ cả một đêm, sáng sớm lại uống ba chén sữa đậu nành lớn. Nam nhân mắt phượng hẹp dài đã có thể xuống đất đi lại.
Hạo Nhiên đã ra cửa bán đậu hũ. Hứa Hàn Phương đang quét dọn tuyến đọng ở sân nhà. Đem tuyết đọng chất thành một người tuyết, dùng củi gỗ đốt đen làm mắt, củi đốt có thể làm lỗ mũi và miệng. Hứa Hàn Phương đã nóng cả người toàn là mồ hôi , khuôn mặt đỏ bừng.
Hà hơi bắt đầu làm, lui về phía sau vài bước thưởng thức kiệt tác của mình, dương dương tự đắc. Khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thấy nam nhân mắt phượng, nhiệt tình chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành!”
Nam nhân mắt phượng sửng sốt một chút, rõ ràng Hứa Hàn Phương chào hỏi như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải, lễ phép trả lời: “À, ngươi khỏe!”
Thấy mắt phượng nam nhân vẫn ôm cái túi vải kia trong ngực, một tấc chẳng rời, Hứa Hàn Phương nhịn không được hỏi: “Đây là cái gì?”
Nam nhân mắt phượng nhìn túi vải, vẻ mặt say sưa, lấy tay vuốt nhẹ, giống như ở người yêu của mình, ôn hòa nói: “Đàn trúc.”
“Heo?” Đầu óc Hứa Hàn Phương suy nghĩ nhanh chóng, đã hiểu: “À! Là đàn trúc, một loại nhạc khí! Trong ấn tượng hiện đại hình như đã thất truyền. Người khảo cổ đối với đồ vật thất truyền đều vô cùng hứng thú, hỏi: “Có thể cho ta xem một chút không?”
Nam nhân mắt phượng giản lược phía dưới một chút, nhẹ nhàng lấy túi vải xuống, - bằng gỗ, cảnh tế kiên viên (cổ hẹp vai tròn), mười ba dây, đánh nhạc cụ dây. Đây là đàn trúc trong truyền thuyết? Nhìn thử trúc cũng không có gì đặc biệt, vì sao hắn đem làm bảo bối hình như đi, ngồi, ngủ đều ôm?
Nam nhân mắt phượng cầm thước trúc gõ khe khẽ, âm thanh leng keng đinh đông thanh thúy dễ nghe. Trong chốc lát, giai điệu du dương vang lên, trong du dương lộ ra tang thương và thê lương.
Người đánh trúc quên mình, lời ca xúc động.
Hứa Hàn Phương nghe như say như dại, say sưa trong đó, tinh thần buồn bã bi thương.
Người đánh trúc nhất định có cảnh ngộ chua xót, nếm trải hết nhân gian ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Bằng không tại sao lại hát tập trung tinh thần như vậy? Hứa Hàn Phương thở dài hỏi: “Ngươi tên là gì? Nghe lời ca của ngươi tràn ngập tang thương.”
Hứa Hàn Phương từ nhỏ là nuôi lớn ở trong âm nhạc, cổ điển, hiện đại, phổ biến, rock and roll hắn đều thích nghe. Khúc dương cầm, nhạc khúc vi-ô- lông, hòa âm cũng là loại âm nhạc phòng ngủ các nàng trong đại học phát nhiều nhất. Nhiều năm hun đúc, khiến nàng không phải sáng tác cũng sẽ nghe, thành nửa giám định và thưởng thức gia. Hơn nữa âm nhạc hiện đại so với cổ đại hai nghìn năm trước nội hàm có lẽ phong phú hơn.
Nam nhân mắt phượng nghe vậy ngẩn ra, nàng có thể nghe hiểu tiếng đàn của ta? Lẽ nào ta tìm được tri âm? Bằng hữu dễ có, tri âm khó tìm. Hắn có vẻ hơi kích động.
Nam nhân mắt phượng khẽ gật đầu, lễ độ trả lời: “Tệ nhân họ Cao, tên Tiệm Ly.”
Hứa Hàn Phương cười ha ha vui vẻ, lấy tay che miệng lại cười mà không ngừng. Cao Tiệm Ly? Cái Cao Tiệm Ly diễn tấu “Phong tiêu tiêu dịch thủy hàn” kia? Là một người sống vì âm nhạc? Thảo nào vô luận đi ngồi đều ôm trúc. Hắn coi như là nhà trình diễn nhạc nối danh nhất triều đại này chứ? nếu như ở hiện đại , so với Lý Tra Đức đến Lai Đức Man còn nổi danh hơn ấy chứ? Có thể nghe hắn diễn tấu, chuyến đi này cũng không tệ. Ha ha... Còn kèm theo một ít khổ sở cười chê, lại một người tới nữa! Lại thấy một danh nhân rồi.
Hứa Hàn Phương đem Cao Tiệm Ly cười mê mẩn, không rõ cho nên nhìn Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương lắc lắc đầu, nên đến sẽ đến giống như nên đi sẽ đi vậy. Những người này đều thành khách qua đường trong cuộc đời xuyên qua trở về của ta. Xem ra trong âm phủ tự có sắp xếp. Kìm lòng không đậu nghĩ tới Tần Dục, lúc nào hắn sẽ xuất hiện?
Đang nghĩ ngợi, Hạo Nhiên vào cửa.
Hứa Hàn Phương vội vàng đứng dậy tiếp nhận quang gánh trên vai Hạo Nhiên, giơ tay lên lau một chút mồ hôi trán cho hắn, quan tâm nói;”Mau đi vào nhà, trời rất lạnh, mồ hôi đừng xuất hiện nữa.”
Ba người vào nhà, ngồi xuống vây quanh lò lửa.
“Mới vừa rồi là ai tại đây đánh trúc. Rất êm tai.” Hạo Nhiên vừa sưởi ấm vừa hỏi.
Hứa Hàn Phương cố bĩu môi: “Trừ hắn ra còn có ai? Vẫn ôm cái đàn trúc không thả, ngày hôm qua đoạt đều không đoạt được ấy.”
“Êm tai! Ta chưa từng nghe êm tai như vậy!” Hạo Nhiên tự đáy lòng khen.
Cao Tiệm Ly mặt đỏ đến mang tai mà cúi đầu, rất xấu hổ.
“Đúng rồi Phương, ngày hôm qua chúng ta không ra quầy, thật nhiều người đều nhớ chúng ta đấy. Ngày hôm nay thật nhiều người hỏi ta, vì sao đậu hũ nhanh như vậy thì bán xong? Muốn chúng ta ngày mai làm nhiều chút đó.” Cách thức nói chuyện của Hạo Nhiên cũng bị Hứa Hàn Phương ảnh hưởng.
Hứa Hàn Phương suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, hớn hở nói: “Tốt! Thời cơ chín mùi.”
Hạo Nhiên mỉm cười, cũng không truy hỏi tiếp tục hơ tay, hắn biết Hứa Hàn Phương sẽ nói tiếp. Đoán không sai, chỉ nghe Hứa Hàn Phương nói tiếp: “Tiếng tăm đi ra bên ngoài, chúng ta thay đổi tiêu thụ không xác định thành tiêu thụ xác định địa điểm, gia tăng sản lượng tiêu thụ.”
Danh từ chuyên môn, Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly nghe được cũng hiểu không rõ.
“Mỗi ngày ngươi đi ra ngoài tiêu thụ, chịu nơi chốn và số lượng hạn chế. Chúng ta đổi thành tiêu thụ ở nhà – à, cũng chính là bán đậu hũ. Chỉ cần chỉ dẫn khách hàng tới nơi này tiêu dùng – à, cũng chính là để cho mọi người biết nơi này bán đậu hũ. Chúng ta ngay lúc đó vừa làm vừa bán, không chỉ mới mẻ, hơn nữa có thể căn cứ vào khách hàng nhiều ít để làm. Như vậy cũng không dư lại, không lãng phí còn duy trì mới mẻ lâu dài. – Hạo Nhiên ngươi cũng có thể dùng khỏe ứng mệt không cần bôn ba qua lại. lúc cần thiết lại cho ra ngoài bán – cũng chính là giao hàng. Phương thức McDonald điển hình” Nói nửa cổ đại xen lẫn nửa hiện đại. Hạo Nhiên nghe được gật đầu liên tiếp.
Cao Tiệm Ly vẫn là nghe không hiểu nhiều, hỏi dò mà nhìn hai người.
Hạo Nhiên giống như phiên dịch vậy, đem lời nói lại trau chuốt nói lại một lần nữa cho Cao Tiệm Ly, Cao Tiệm Ly mới nghe hiểu. Cũng gật đầu liên tục.
Nhưng mà, làm thế nào có thể hấp dẫn người khác tới nơi này đây? Chỉ dựa vào người khác nói cho sao? Mọi người có thể ghi nhớ sao? Hứa Hàn Phương rơi vào trầm tư. Cũng không có báo chí , TV có thể làm quảng cáo.
“Ngươi nghĩ gì thế?” Hạo Nhiên hỏi.
“Ta đang nghĩ làm thế nào để cho tinh thần người nơi này đứng lên tụ họp – chính là mang người khác hấp dẫn tới nơi đây như thế nào.” Vốn là đã quên nói tiếng địa phương, rất kỳ quặc.
“Cái này, ta có thể thử một lần.” Cao Tiệm Ly một bên đột nhiên mở miệng.
“Ngươi?” Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên hai người trăm miệng một lời hỏi.
Cao Tiệm Ly gật đầu: “Trước kia ta chỉ cần ở trên đường cái đánh đàn trúc một lát, sẽ có nhiều người vây. Ta có thể thử đánh đàn trúc ở cửa các ngươi một chút.”
Hắc! một ý kiến hay như thế, cách thức thu hút khách hàng sớm nhất! nhưng trong lòng Hứa Hàn Phương cảm thấy không được hứng thú, bèo nước gặp nhau làm sao có thể sai khiến nguời ta, nói: “Ngươi là danh gia, sao để cho ngươi đàn hát đầu đường?”
Cao Tiệm Ly cười cay đắng: “Danh gia cái gì? Phiêu bạt tứ hải, không có chỗ ở cố định, vất vả nghèo túng ở đầu đường. Nếu không phải là các ngươi ngày hôm qua đã cứu ta, ta có thể đã bị mất mạng. Nếu như các ngươi không ngại. ta nguyện ý dùng hết sức lực non nớt.” Nhà âm nhạc nói vẻ nho nhã.
ở cổ đại nghệ nhân thực sự rất không có địa vị, danh gia như thế, lại bụng ăn không no. Dáng vẻ này giống như ngôi sao thời hiện đại hơi có một chút tiếng tăm, liền kiếm được đầy bồn đầy lọ. Trong lòng Hứa Hàn Phương cảm khái, ngoài miệng nói rằng: “Cầm nghệ của ngươi thiên hạ vô song, nhưng mọi người không biết được, không phải là ngươi khúc cao khó hòa hợp, là thế nhân không có khả năng quan sát, giám định và thưởng thức tài nghệ quá thấp.”
Cao Tiệm Ly mắt phượng lóe sáng: “Có thể tìm được tri âm là ngươi, là một thú vui lớn đời người! xin hỏi tên họ đại danh.”
Hứa Hàn Phương mỉm cười, Cao Tiệm Ly chất phác không nhìn ra ta là nữ sinh? Vui vẻ một hồi, vẫn chưa lên tiếng, Hạo Nhiên cướp lời nói: “Nàng gọi Hàn Phương. Ta là Hạo Nhiên.” Cùng Hứa Hàn Phương ở lâu, Hạo Nhiên cũng trở thành người vui vẻ nói lời sảng khoái, không hề giống như trước đây hào hoa phong nhã không hay nói. Lúc bán đâu hũ còn thường thường học Hứa Hàn Phương hô to vài tiếng.
Cao Tiệm Ly lễ độ đứng lên khom mình hành lễ: “Nhiên huynh hữu lễ, Phương huynh hữu lễ.” Giơ tay nhấc chân không mất phong phạm danh gia.
Hứa Hàn Phương cười hì hì đáp lễ, học ngữ khí trả lời của Cao Tiệm Ly: “Ly huynh hữu lễ.” Ha ha, cùng nhà âm nhạc nổi tiếng xưng huynh gọi đệ, có ý nghĩa!
Ở cửa treo một tấm biển đơn sơ : Phường đậu Hạnh Phúc. Hạo Nhiên lại tìm miếng ván gỗ viết một bố cáo, đặt ở chỗ lúc đầu bày sạp gợi ý mọi người.
Hứa Hàn Phương phát hiện mình quay về cổ đại thành người nửa mù chữ, một ít chữ còn có thể nhận biết, một ít chữ còn có thể đoán được, có thể có một ít chữ căn bản cùng hiện đại không giống nhau. Xem ra lúc rảnh rỗi còn phải học tập một chút văn hóa.
Tất cả chuẩn bị bố trí ổn thỏa, thuận lợi khai trương, bắt đầu buôn bán.
Cao Tiệm Lu tài nghệ cao siêu rất nhanh hấp dẫn rất nhiều người nghe, mỗi ngày đông như trẩy hội, dòng người nối liền không dứt. Người tới nhất cử lưỡng tiện, vừa mua đậu hũ vừa thưởng thức âm nhạc, người càng tụ càng nhiều.
Mỗi ngày đen Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên bận rộn kinh khủng, mặc dù như thế vẫn có thật nhiều người không mua đậu hũ về, tay không mà về.
Buổi tối sau khi đóng cửa, ba người lại vây quanh lò sưởi ấm, mùa đông năm nay hình như đặc biệt lạnh. Nhưng trong lòng mọi người đều ấm áp. Một chén sữa đậu nành xuống bụng, Hứa Hàn Phương lại hăng hái thêm, bắt đầu khiếu hài hước của nàng. Hỏi Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, nếu như chúng ta có tiền, ngươi muốn làm cái gì nhất?”
Hạo Nhiên đảo mắt suy nghĩ một lát: “Ngủ một giấc thật ngon, lại có một bữa cơm no đủ.” Sau đó lại sửa đúng: “Không! Trước có một bữa cơm no đủ, ăn no lại ngủ một giấc thật ngon.”
Hứa Hàn Phương vui vẻ nói: “Chỉ biết có ăn thôi! Đến lúc đó thỏa mãn ngươi.” Chỉ vì hắn gần đây quả thực chịu khổ không ít, cần phải đền bù một chút.
Ngược lại lại hỏi Cao Tiệm Ly: “Tiệm Ly, còn ngươi?”
Cao Tiệm Ly nhíu mày, suy tư chốc lát nói: “Chu du tứ hải, hát khắp thiên hạ!”
Hứa Hàn Phương gật đầu: “Ừ! Có chí hướng, ngươi nổi danh truyền đi tứ hải!” nhưng nghĩ đến kết cục cuối cùng của Cao Tiệm Ly, trong lòng không khỏi có chút thương cảm. Ai, có đôi khi biết kết quả của đời người, thực sự sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nhưng mà lịch sử dù sao vẫn là lịch sử, không có cách nào thay đổi. Cao Tiệm Ly có thể danh dương tứ hải đạt thành tâm nguyện, nghìn đời có một không hai, hắn có hay không cũng sẽ cảm thấy cuộc đời này không uổng phí?
Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly nói xong, nhìn Hứa Hàn Phương trăm miệng một lời mà nói: “Chúng ta nói xong rồi, tới lượt ngươi!” nói xong hai người còn cười với nhau, nhanh như vậy đã ăn ý.
Hứa Hàn Phương vui ha hả một chút, bưng sữa đậu nành lên con ngươi xoay động, nói: “Chí hướng của ta cũng lớn!”
Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly hai người nhìn chăm chú tập trung tinh thần lắng nghe.
Hứa Hàn Phương nhìn sửa đậu nành trong bát, trịnh trọng nói: “Chờ ta có tiền, ta muốn làm nhất chính là-” cố ý kéo dài thanh âm gắng sức treo một cái thắt gút nhử, thấy bộ dáng cấp thiết của Hạo Nhiên cười thầm, mới tiếp tục nói liền một mạch: “Uống sữa đậu nành! Ăn bánh quẩy! Muốn để đường trắng thì để đường trắng! Muốn để đường đỏ thì để đường đỏ! Cao hứng, ta uống một chén! Rót một chén!” Nói một hơi giả vờ nghiêm túc nhìn hai người.
“A? Còn uống sữa đậu nành?” Hạo Nhiên thét chói tai, tiện đà bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được, cười ha hả.
Hai người bị Hứa Hàn Phương khác loài hài hước chọc cho cười thành một đoàn, cười đến ngã trái ngã phải, ngửa tới ngửa lui. Cao Tiệm Ly còn cười dùng thước trúc đánh đàn phối hợp bầu không khí, hào phóng hào hiệp.
Trong phòng bầu không khí sôi nổi cùng giá lạnh ẩm ướt ngoài phòng trở nên đối lập rõ ràng, tiếng cười suýt xông lên nóc nhà. Ba người thanh niên ở giữa khốn cùng chán nản trôi qua vui sướng, tiêu sái, vô câu vô thúc (không gò bó, trói buộc).
Sinh ý hừng hực khí thế như trước. Không cần Cao Tiệm Ly đánh đàn trúc mời chào khách, cũng là sinh ý hưng thịnh.
Nhưng Cao Tiệm Ly càng tìm được lạc thú, bản thân đánh đàn trúc có người thưởng thức cớ sao mà không làm? Huống chi ở lúc hắn đánh đàn, trong lòng chỉ muốn đánh vì một người, đó chính là tri âm của hắn – Hàn Phương. Hắn đã biết nàng là nữ nhân, có thể có một hồng nhan tri kỷ nghe hiểu tiếng đàn của mình như vậy, thì là kích đến ba ngày ba đêm cũng không phiền hà.
Hứa Hàn Phương cầm một gậy gỗ tính toán trên mặt đất, oa! Nhịn ăn nhịn xài cuối cùng góp đủ tiền sửa nhà. Cao hứng muốn nhảy lên. Phương diện này ngọt bùi cay đắng cùng gian khổ chỉ có mình có thể lĩnh hội nhất.
Băng tuyết tan rã, vạn vật sống lại, bước chân của mùa xuân càng ngày càng gần.
Phòng ốc bị thiêu hủy rốt cục sửa chữa mới hoàn toàn. Ba người dời đến chỗ nhà mới. Cái tinh thần vui vẻ kia thì không cần nói ra.
Hôm nay dọn vào nhà mới. Hứa Hàn Phương tự mình xuống bếp làm thức ăn thịnh soạn. Thật nhiều món ăn Hạo Nhiên đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua. Ngạc nhiên liên tục kêu quái.
Hứa Hàn Phương âm thầm đắc ý, một thực đơn món ăn thường ngày tùy tiện ngươi có thể cũng chưa từng thấy qua.
Cao Tiệm Ly cầm ra hai vò rượu đặc trở về.
Rượu đặc và rượu gạo bây giờ có điểm giống nhau. Bên trong có một luồng mùi vị hoa quế nhàn nhạt.
Ba người chuẩn bị xong xuôi, liền mời hàng xóm đến. Không thể quên ở lúc khó khăn những người này không vụ lợi vươn tay giúp đỡ. Một mảnh gỗ tu sửa nhà còn là Doanh Đức mua giúp. Đầu năm nay mua một vài bó củi cũng không dễ dàng.
Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, chen lấn hết cả bên trong nhà. Lòng người cũng là ấm áp.
Mọi người vừa nói vừa cười, cực kỳ náo nhiệt. quá ba tuần rượu, món ăn qua năm vị. Doanh Bảo và Doanh Bối vây quanh Hứa Hàn Phương để cho nàng kể chuyện xưa. Hứa Hàn Phương vui vẻ đồng ý. Đã lâu không kể chuyện xưa cho mọi người rồi.
Tất cả mọi người giao tiếp trong lòng thích cái giả tiểu tử trước mặt này. Tập trung tinh thần chờ nàng kể chuyện xưa. Hứa Hàn Phương suy nghĩ một lát, nói chuyện xưa người mù treo đèn, đại ý chuyện xưa là như vậy:
Một đêm khuya tối thui, một người thấy ớ sâu trong đường tắt có ngọn đèn lồng nhỏ, thôn dân bên cạnh nói:”Người mù Tôn tới rồi.” Người này trăm nghĩ không hiểu được, hỏi người mù họ Tôn: “Ngươi đã cái gì cũng không nhìn thấy, vì sao khêu một ngọn đèn lồng làm gì?” Người mù nói: “Trong đêm tối, người khắp thế giới đều giống như ta là người mù. Cho nên, ta liền đốt một ngọn đèn.” Người này như có chỗ hiểu ra: “Thì ra là ngài vì người khác chiếu sáng nha?”, Người mù lại nói: “Không, cũng là ta vì bản thân mình! Tuy rằng ta là người mù, nhưng ta họn ngọn đèn lồng này, vừa vì chiếu sáng đường cho người khác, cũng để cho người khác thấy được ta mà có thể không va chạm đến ta.”
Sau khi nói xong sinh động như thật, Hứa Hàn Phương chân thành đứng lên, cúi mình vái chào với mọi người: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người cho tới nay giúp đỡ cho chúng ta, ta kiếp này cũng không quên được lúc khó khăn nhất mọi người trợ giúp cho chúng ta...” Vành mắt ửng đỏ, đã rất rất thích cái chỗ này. Nghĩ đến tương lai cuối cùng phải rời khỏi, dù sao trong lòng vẫn khó mà dứt bỏ.
Tất cả mọi người mỉm cười thân thiện,
Cao Tiệm Ly thoải mái đánh đàn trúc hát vang, đem bầu không khí thôi đẩy phát triển **. Mọi người nâng cốc hùa theo hát vang, không hề có ranh giới, không hề có khác nhà, chỉ có ấm áp và vui vẻ.
“Tri thức chính là tài phú, trí tuệ chính là lực lượng” những lời này không biết là ai nói, nhưng là hoàn toàn chính xác, Hứa Hàn Phương bằng vào tri thức và trí tuệ, sinh ý phường đậu Hạnh Phúc đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
Mọi người đang khuyên, mở rộng quy mô làm ăn lớn. Trên đất trống ở cửa cổng dựng một lều giản dị, người tới đây đều có thể ở dưới lều hoặc là bên trong sân vừa uống sữa đậu nành hoặc đậu hủ não vừa nghỉ ngơi, còn có thể không có việc gì tâm sự nói chuyện phiếm. Bộ dạng y hệt một quán trà.
Kể từ đó, người vùng lân cận vô cùng thích tiêu tốn một đồng tiền đến nơi đây, cần có một chén sữa đậu nành hoặc đậu hũ não ngồi lên giây lát, hàn huyên một chút thời tiết trời cao biển rộng. Cao hứng nhất là còn có thể nghe Cao Tiệm Ly đánh đàn một lát.
Hứa Hàn Phương tranh thủ lúc rãnh rỗi làm bộ quần áo cho Hạo Nhiên, nữ công của nàng không tốt, đường chỉ may quần áo cong cong quẹo quẹo như con giun, lúc dài lúc ngắn. Lúc Hạo Nhiên nhận lấy ý phục, mắt hồng hồng đem mặt kề vào y phục, lại không nỡ mặc, cẩn thận từng li từng tí để lên, cười nói: “Đây là bộ y phục thứ nhất ngươi tặng ta, ta không mặc để lên làm kỷ lưu làm kỷ niệm.” Thỏa mãn hạnh phúc tràn đầy trên mặt.
Hứa Hàn Phương cũng dụng tâm ướt át nhìn Hạo Nhiên, mặc kệ nó. Hai người cùng đi qua thời gian khó khăn nhất, khó quên nhất. Hai bên đã quen biết hiểu nhau. Trong lòng của nàng cũng tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy vui sướng.
Hóa ra hạnh phúc lại là đơn giản như thế?
Nói người này là bởi vì nàng đây ngồi xe ngựa mà đến. Khí trời đầu màu xuân vẫn rét mướt như cũ, nàng mặc áo choàng lông cáo màu trắng, đầu đội mũ che màu trắng, thấy không rõ mặt. Nhìn quần áo cũng biết là người thân phận cực cao.
Nữ nhân xuống xe ngựa đi thẳng tới phường đậu trong viện, ở một vị trí ngồi xuống. Tư thế bước đi ưu nhã cao quý, sau khi ngổi xổm đoan trang trang nhã. Vừa nhìn là một người có tu dưỡng. Những người khác trong viện đều thức thời lảng tránh. Ở thành Hàm Dương tùy thời có thế chạm mặt tới một người quyền quý, vẫn là né tránh xa xa không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Đi theo phía sau là một thị nữ. Thị nữ lớn lên có diện mạo đẹp, tư sắc thượng thừa. Thị nữ cao giọng nói: “Ai là Cao Tiệm Ly, mời Cao Tiệm Ly ra đây.”
Phàm là làm nghệ thuật, hoặc nhiều hoặc ít có chút tính ngông nghênh bướng bỉnh. Nghe thị nữ không khách khí hơn nữa không phải rất lễ phép. Cao Tiệm Ly ngồi khẽ động không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Nữ nhân đối với mỹ nữ đều đặc biệt cảm thấy hứng thú, Hứa Hàn Phương vô cùng hiếu kỳ loại khuôn mặt dáng hình dáng ra sao dưới cái khăn che mặt. Nàng đánh đánh Cao Tiệm Ly nói: “Này, nhân gia chỉ mặt gọi tên ngươi đấy, đi đi!”
Cao Tiệm Ly lúc này mới vô cùng không tình nguyện đi tới. Hắn thầm nghĩ ta đàn trúc chỉ vì tri âm, không đánh vì quyền quý. Ngươi quyền vị cao tới đâu, không hiểu được tiếng đàn của ta, ta cũng không đáng diễn tấu cho ngươi.
Nhìn ở mặt mũi của Hứa Hàn Phương, Cao Tiệm Ly đi tới trước mắt hơi thi lễ một cái nhàn nhạt nói: “Tệ nhân chính là Cao Tiệm Ly.”
Bạch y nữ nhân ngỗi xổm trên bồ đoàn, thân thể thẳng tắp, có vẻ rất hưng phấn, nói: “Nghe nói cầm nghệ tiên sinh cao siêu, có thể đánh cho ta một khúc hay không?” Thanh âm như sàn sàn lưu thủy (nước chảy róc rách), êm tai dễ nghe.
Cao Tiệm Ly hai cái tay chồng chéo lên nhau, đảo mắt nhìn bầu trời, từ chối cho ý kiến.
Thị nữ quát lên: “Phu nhân nhà ta nói với ngươi đó, ngươi không nghe được?”
Cao Tiệm Ly vẫn không nói, ngẩng đầu nhìn trời.
Hứa Hàn Phương vội vàng bưng chén sữa đậu nành đặt ở trước mặt bạch y nữ nhân hòa giải: “Phu nhân uống một chén sữa đậu nành trước, dưỡng nhan làm đẹp.” Dùng sức nháy mắt với Cao Tiệm Ly. Cao Tiệm Ly lại làm như không thấy.
Hứa Hàn Phương ngược lại không phải là sợ hãi quyền quý, chỉ là chẳng biết tại sao, bằng trực giác đối với bạch y nữ nhân có hảo cảm không nói ra lời.
Thị nữ đuổi Hứa Hàn Phương nói: “Đi đi đi, ngươi đem thứ gì đó bưng xuống phía dưới, chớ ô uế tay phu nhân chúng ta.”
Hứa Hàn Phương tức giận cấu vào lưng quần. Người nào đây, không biết phân biệt!
Cao Tiệm Ly nghe thị nữ nói tri âm của mình như thế - Hứa Hàn Phương, mặt mang vẻ giận dữ.
Thị nữ âm thanh cao hơn lời nói, bạch y nữ nhân nhẹ nhàng ngăn nàng lại: “Thúy nhi, không nên vô lý – Cao tiên sinh là người tao nhã, há có thể cho ngươi hô to gọi nhỏ? – Thỉnh Cao tiên sinh bỏ qua cho.” Ngôn từ thập phần lễ độ. Lại đem Hứa Hàn Phương gạt bỏ sang một bên.
Hứa Hàn Phương nắm thắt lưng nghỉ môt chút, lập tức thoải mái. Mình một thân trang phục nam nhân, đến đây tham gia náo nhiệt, tự nhiên không gọi người vui vẻ. Nàng là một người sẽ tự mình giảng giải người của chính mình. Hướng Cao Tiệm Ly cười nói: “Phu nhân mời đánh một khúc, ngươi liền tới đánh một khúc thôi. Mệt mỏi đã nửa ngày, ta cũng muốn nghe đó” nàng thích vô cùng lúc nhìn Cao Tiệm Ly đánh đàn phóng khoáng thoải mái, dáng vẻ say mê chìm đắm.
Cao Tiệm Ly vốn là đang vì Hứa Hàn Phương tỏ ra bất bình, đã thấy dáng vẻ như không có gì xảy ra của nàng nàng, còn khuyên hắn đánh đàn. Mắt phượng nhìn Hứa Hàn Phương, nhàn nhạt cười, giống như đang nói:Vậy ta đây liền đánh một khúc cho ngươi.
Hứa Hàn Phương thần giao cách cảm mà gật đầu một cái.
Cao Tiệm Ly tấu xong một khúc.
Bạch y nữ nhân gật đầu khen: “Tài nghệ Cao tiên sinh quả nhiên lô hỏa thuần thanh.” Đề tài câu chuyện chuyển một cái nói rằng: “Đáng tiếc khúc này tiên sinh không phải vì ta mà tấu, mà là vì vị cô nương này.”
Lời ra kinh người, không chỉ có nghe ra thử khúc vì ai mà tấu, hơn nữa nghe ra là vì nữ tử mà tấu. Chẳng lẽ lại là một tri âm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.