Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất
Chương 6: Vũ Hi, cầm di động của cô ấy tới đây.
Mộc Nhược Hoa Tịch
01/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên chiếc Porsche màu bạc, chủ xe và chú nhỏ của mình vừa tham gia bữa tiệc của Bùi Vĩnh Hữu, lại đưa anh ta tới tham gia tiệc rượu khác ở nơi này.
Người cũng đưa đến rồi, đang định huýt sáo rời đi.
Đột nhiên bị tiếng kéo cửa xe làm cho khiếp sợ.
Vừa ngoài đầu nhìn lại lại thấy một cô gái đầu tóc rũ rượi bò lên xe, chủ xe cũng dại ra.
Ngập ngừng một chút, chờ đến khi nhìn thấy cô gái kia mơ màng cầm di động trong túi ra ấn trái ấn phải sau đó nói: “Lái xe, đến địa điểm này ở đường Hoa Thúy.” Anh ta chẳng hiểu ra làm sao rồi.
Cuối cùng, lúc cô gái kia vén tóc ngồi dựa vào ghế lộ ra cái trán trơn bóng, lúc này chủ xe Porsche thật suýt chút nữa ngã ngửa.
Đánh, đánh, đánh, đánh chết ai khiến xe anh ta giống xe taxi hả?
Quan trọng hơn là sao lại là cô gái đó?
Ngắn ngủi một ngày anh ta đã gặp phải ba lần rồi được chưa?
Cởi bỏ đai an toàn, Chủ xe Porsche phì phì xuống xe, chuẩn bị kéo Cố Tử Toàn xuống.
Nhưng vừa mới động người, hàng ghế sau truyền đến âm thanh.
“Vũ Hi, cầm di động của cô ấy tới đây.”
Trong nháy mắt, người được gọi là Vũ Hi ngẩn người.
Rất lâu sau đối mặt với cánh tay dài vươn tới, anh ta kinh ngạc: “Chú nhỏ, chú không định mang cô ta về nhà đấy chứ?”
Người ngồi ở hàng ghế sau không trả lời chỉ có thể thấy được dưới ánh đèn mờ tối trong xe, anh hơi mím môi.
Vũ Hi hoàn toàn hết lời: “…”
Dừng một chút, Vũ Hi không tình nguyện đưa điện thoại di động cho anh.
Nhưng lúc này anh ta thật sự muốn điên rồi.
Màn hình đen thui… không còn pin.
Vũ Hi giật mình mở hai mắt kinh ngạc nhìn người đằng sau.
Mà người đằng ghế sau lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn di động.
Vũ Hi tuyệt vọng lắc đầu: “Cháu cũng không biết đó là chỗ nào..”
...
Hai phút sau, xe khởi động rời khỏi bãi đậu xe Tuyết Phong Dạ Hoa.
Hàng ghế sau của chiếc Porsche, người đàn ông quét mắt ra ngoài cửa sổ nhìn chiếc BMW Z4 sau đó lại nhìn cô gái đang say khướt ở bên cạnh.
Hàng mi của cô dài cong vút, bởi vì xe quay đầu cho nên lúc này cô đang nghiêng người dựa đầu vào vai anh.
Mà lúc này, hàng mi dài đó đang run rẩy như cánh bướm, khóe mắt còn vương nước mắt.
Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt cô.
Càng soi rõ những giọt nước mắt khổ sở của cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, anh không đẩy cô ra mà quay đầu sang hướng khác.
...
Một đêm nay Cố Tử Toàn mê man không cách nào tỉnh lại.
Giống như có gì đó đau đớn, lại giống như đang bay lên tận trời sau đó lại có tiếng nước chảy…
Cuối cùng, toàn bộ đan chéo thành gương mặt Hách Khải Mặc cùng với Thẩm Gia Ni ném kết quả mang thai trước mặt cô, cười nhạo cô.
Sáng sớm mai, cô từ từ mở mắt.
Nghênh đó cô là chiếc lớn phong cách châu Âu và bức tường trắng, trông căn phòng rất có cảm giác ấm áp.
Phòng ngủ rất lớn, phòng khách trống trải làm cho người ta cảm giác lãnh phí xa hoa.
Trong phòng ngủ còn đặt một chiếc đàn piano 3 chân.
Trên đó đặt một chậu hoa Dạ Lan.
Căn phòng trang trí vô cùng độc đáo, là phong cách Địa Trung Hải, chỉ là vì sao cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cố Tử Toàn nhíu mày cố gắng ngồi dậy.
Chỉ là thân mình đau đớn không biết vì sao nữa.
Mà lúc này âm thanh của người đàn ông từ trong phòng vang lên: “Tỉnh rồi sao?”
Trên chiếc Porsche màu bạc, chủ xe và chú nhỏ của mình vừa tham gia bữa tiệc của Bùi Vĩnh Hữu, lại đưa anh ta tới tham gia tiệc rượu khác ở nơi này.
Người cũng đưa đến rồi, đang định huýt sáo rời đi.
Đột nhiên bị tiếng kéo cửa xe làm cho khiếp sợ.
Vừa ngoài đầu nhìn lại lại thấy một cô gái đầu tóc rũ rượi bò lên xe, chủ xe cũng dại ra.
Ngập ngừng một chút, chờ đến khi nhìn thấy cô gái kia mơ màng cầm di động trong túi ra ấn trái ấn phải sau đó nói: “Lái xe, đến địa điểm này ở đường Hoa Thúy.” Anh ta chẳng hiểu ra làm sao rồi.
Cuối cùng, lúc cô gái kia vén tóc ngồi dựa vào ghế lộ ra cái trán trơn bóng, lúc này chủ xe Porsche thật suýt chút nữa ngã ngửa.
Đánh, đánh, đánh, đánh chết ai khiến xe anh ta giống xe taxi hả?
Quan trọng hơn là sao lại là cô gái đó?
Ngắn ngủi một ngày anh ta đã gặp phải ba lần rồi được chưa?
Cởi bỏ đai an toàn, Chủ xe Porsche phì phì xuống xe, chuẩn bị kéo Cố Tử Toàn xuống.
Nhưng vừa mới động người, hàng ghế sau truyền đến âm thanh.
“Vũ Hi, cầm di động của cô ấy tới đây.”
Trong nháy mắt, người được gọi là Vũ Hi ngẩn người.
Rất lâu sau đối mặt với cánh tay dài vươn tới, anh ta kinh ngạc: “Chú nhỏ, chú không định mang cô ta về nhà đấy chứ?”
Người ngồi ở hàng ghế sau không trả lời chỉ có thể thấy được dưới ánh đèn mờ tối trong xe, anh hơi mím môi.
Vũ Hi hoàn toàn hết lời: “…”
Dừng một chút, Vũ Hi không tình nguyện đưa điện thoại di động cho anh.
Nhưng lúc này anh ta thật sự muốn điên rồi.
Màn hình đen thui… không còn pin.
Vũ Hi giật mình mở hai mắt kinh ngạc nhìn người đằng sau.
Mà người đằng ghế sau lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn di động.
Vũ Hi tuyệt vọng lắc đầu: “Cháu cũng không biết đó là chỗ nào..”
...
Hai phút sau, xe khởi động rời khỏi bãi đậu xe Tuyết Phong Dạ Hoa.
Hàng ghế sau của chiếc Porsche, người đàn ông quét mắt ra ngoài cửa sổ nhìn chiếc BMW Z4 sau đó lại nhìn cô gái đang say khướt ở bên cạnh.
Hàng mi của cô dài cong vút, bởi vì xe quay đầu cho nên lúc này cô đang nghiêng người dựa đầu vào vai anh.
Mà lúc này, hàng mi dài đó đang run rẩy như cánh bướm, khóe mắt còn vương nước mắt.
Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt cô.
Càng soi rõ những giọt nước mắt khổ sở của cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, anh không đẩy cô ra mà quay đầu sang hướng khác.
...
Một đêm nay Cố Tử Toàn mê man không cách nào tỉnh lại.
Giống như có gì đó đau đớn, lại giống như đang bay lên tận trời sau đó lại có tiếng nước chảy…
Cuối cùng, toàn bộ đan chéo thành gương mặt Hách Khải Mặc cùng với Thẩm Gia Ni ném kết quả mang thai trước mặt cô, cười nhạo cô.
Sáng sớm mai, cô từ từ mở mắt.
Nghênh đó cô là chiếc lớn phong cách châu Âu và bức tường trắng, trông căn phòng rất có cảm giác ấm áp.
Phòng ngủ rất lớn, phòng khách trống trải làm cho người ta cảm giác lãnh phí xa hoa.
Trong phòng ngủ còn đặt một chiếc đàn piano 3 chân.
Trên đó đặt một chậu hoa Dạ Lan.
Căn phòng trang trí vô cùng độc đáo, là phong cách Địa Trung Hải, chỉ là vì sao cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cố Tử Toàn nhíu mày cố gắng ngồi dậy.
Chỉ là thân mình đau đớn không biết vì sao nữa.
Mà lúc này âm thanh của người đàn ông từ trong phòng vang lên: “Tỉnh rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.