Chương 86: Phó giám đốc Khương có đối tượng chưa?
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
25/09/2021
Mọi người chung quanh đông đúc, thanh âm ồn ào từ nơi xa truyền đến, đèn nê-ông đủ màu sắc lập loè.
Có mấy lời không cần nói quá rõ ràng nhưng cả hai bên đều hiểu rõ.
Khương Vân gắt gao ôm lấy Lục Niệm Chi, cứ vậy mà ở nơi công cộng ôm cô thật lâu.
Nàng là người nội liễm, luôn câu nệ này nọ không buông được, không biết nên biểu đạt cảm tình của mình như thế nào, nhưng lần này lại không giống vậy.
Không ít người tới lui trên đường nhìn về bên này, có chút tò mò nhìn hai nàng. . Truyện Teen Hay
Hai nàng không cố kỵ những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá đó, Lục Niệm Chi thậm chí còn nghiêng đầu hôn hôn tóc Khương Vân, vỗ về sau lưng nàng.
Thời gian đã tương đối trễ, đến lúc phải trở về khách sạn, ngày mai còn phải đi làm, không thể ở bên ngoài muộn quá được.
Chờ tới lúc vào đến bãi đỗ xe ngầm, đang muốn mở cửa xe bước ra ngoài trước thì Lục Niệm Chi nghiêng lại gần hôn Khương Vân, Khương Vân hé môi đáp lại người này.
Nụ hôn này cũng không kéo dài lâu lắm, chỉ như giải khát thôi, thực nhanh liền kết thúc. Hai người đều động tình, nếu không phải bởi vì còn phải đi làm thì đêm nay đã không trở về, nhưng không có biện pháp nào, ngày mai Khương Vân sáng sớm phải làm việc rồi, đêm nay không thể cùng nhau lăn lộn được đâu.
Lục Niệm Chi từ trên người Khương Vân tìm chút "lợi lộc", cọ tới cọ lui, sờ tới Khương Vân đều có biến hoá mới chịu buông tay. Vừa mới trải qua một phen biểu lộ cảm xúc, tầng giấy mỏng ngăn trở giữa hai người xem như hoàn toàn biến mất rồi, quan hệ tự nhiên sẽ càng trở nên chặt chẽ hơn, không thể coi như "bạn bè bình thường" được, hành vi cũng càng trở nên thân mật hơn.
Niệm tưởng trong lòng như lửa đốt nhưng không gian trong xe cũng không rộng rãi, các nàng không thể xằng bậy nên đành phải chịu đựng. Ai cũng không vội mà trở lại trên lầu, Khương Vân lại tiến đến hôn một hồi, một bên vuốt mặt Lục Niệm Chi, một bên đem người này ôm lấy.
Bãi đỗ xe còn có những chiếc xe khác được người lái đi, hai nàng cũng không tránh né nhưng bởi vì hoàn cảnh chung quanh tối tăm, những người khác cũng không phát hiện nơi này đang làm gì nha.
Cho đến khi lại tách nhau ra lần nữa, Lục Niệm Chi một bên giúp Khương Vân chỉnh lại quần áo, một bên nhẹ giọng hỏi: "Tối ngày mai em có phải làm việc không?"
Khương Vân biết đây là ý tứ gì, trả lời: "Chắc là có".
"Có thể ra ngoài không?", Lục Niệm Chi hỏi, hơi lạnh đầu ngón tay nàng ở trên vành tai Khương Vân như có như không sờ sờ.
Khương Vân cũng không tránh né, trực tiếp trả lời: "Có thể đi ra ngoài chỉ là muộn một chút mới đi được".
"Đến lúc đó chị tới đón em, chờ chị ở chỗ này", Lục Niệm Chi nói, tới gần hôn môi nàng thêm.
Khương Vân đồng ý.
Hai người khó khăn chia lìa, đêm này cả hai đều cảm giác mãnh liệt, muốn cùng đối phương ở bên nhau, cũng không phải là làm này nọ mà chính là không muốn tách ra, nhưng đáng tiếc không thể làm vậy.
Cảm xúc Khương Vân hôm nay biến động quá lớn, nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn hoàn hảo, tuy rằng trong lòng nàng có loại cảm thụ phức tạp khó tả trong một chốc cũng không thể tan hết, nhưng cũng không làm tâm trạng nàng bị kéo xuống, nói ra được thì dễ chịu hơn nhiều.
Không thể không quay trở lại phòng được, Khương Vân bước ra ngoài trước, lên lầu vào phòng lại nhắn cái tin cho Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi tối khuya mới trở về phòng, cô ngồi trong xe cả buổi vẫn luôn nhắn tin wechat với Khương Vân nói chuyện phiếm.
Nhân viên Bồi Thịnh không ai nghĩ gì về chuyện của hai người, chỉ có Đại Trí Sùng tới tìm Khương Vân một lần, bất quá không phải chuyện gì quá quan trọng, chỉ là tìm nàng nói chuyện công việc, nói nàng ngày mai giúp ông ấy đi tới chỗ ban tổ chức một chuyến.
Sau đó Khương Vân có tìm Đại Trí Sùng một lần rồi suốt đêm sửa sang lại tư liệu, rạng sáng gần một giờ mới lên giường ngủ.
Đêm nay nàng ngủ không tốt lắm, trong lòng có việc, lăn lộn tới nửa đêm, sau đó không biết ngủ từ lúc nào.
Ngày thứ hai cũng oi bức như cũ, mặt trời nóng rát chiếu rọi, nóng bức vô cùng.
Ngủ một giấc tỉnh lại cảm xúc của Khương Vân biến chuyển tốt đẹp hơn không ít. Dù sao đã nói ra được, cũng phát tiết rồi, tuy cũng còn hơi chút để ý nhưng có thể xem nhẹ cho qua. Nàng không để sự tình ngày hôm trước ảnh hưởng, tới bên sân vận động bên kia nàng lập tức toàn tâm toàn trí làm việc, nên làm gì thì làm đó.
Thiệu Thanh có tới gọi nàng đi qua một lần, bảo nàng trước tiên theo đồng nghiệp ở thành phố S giúp chút công việc gấp. Khương Vân nhân duyên với đồng nghiệp không tồi, mới không bao lâu đã cùng mấy đồng nghiệp đó hoà thuận vui vẻ, mọi người đều thích nàng, làm xong công tác sau đó cùng nhau đi tới phòng nghỉ ngơi chờ, tất cả mọi người đều thoải mái ở cùng một chỗ.
Nhanh tới giữa trưa, Khương Vân đi tới văn phòng ngày hôm qua, vốn dĩ nàng không muốn đi, định tìm một đồng nghiệp khác thay nhưng có một giám đốc ở đó muốn đi cùng nàng, nàng chỉ đành phải căng da đầu đi tới đó.
Khương Vân một chút cũng không muốn gặp lại Tần Chiêu, chính là không còn cách nào. Bất quá ngoài dự đoán là đẩy cửa văn phòng ra, người ngồi bên trong không phải Tần Chiêu mà là Trương tổng.
Sáng nay Tần Chiêu không tới. Vị giám đốc kia quen biết Tần Chiêu nên hỏi thăm. Trương tổng cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Quản lý Tần xin nghỉ phép, buổi chiều mới tới đây, nói là trong nhà có việc gấp".
Khương Vân đứng bên cạnh nghe không lên tiếng, chờ bọn họ nói đến không sai biệt lắm thì bắt đầu bàn tới công việc. Trương tổng làm người thằng thắn, làm việc dứt khoát lưu loát, trong chốc lát đã đem công việc làm xong.
Ra khỏi văn phòng, Khương Vân lập tức đi qua khu vực của Bồi Thịnh bên đó, nàng không bị Tần Chiêu quấy rầy thì sẽ càng không rối rắm chuyện Tần Chiêu có chuyện gì, nghĩ cũng không muốn nghĩ tới đối phương.
Trong lúc ăn cơm trưa, Lục Niệm Chi tới đây hai tiếng, người này cũng có việc làm ở đây lại còn mượn cớ mời mọi người ăn cơm mà đem theo cho Khương Vân không ít đồ này nọ. Cơm trưa là cơm hộp cùng canh được nhà hàng mang tới. Mỗi nhân viên của Bồi Thịnh đều có phần, phần của Khương Vân là đích thân Lục Niệm Chi đem qua, phía dưới cơm có giấu cá chình nướng, còn có con tôm đã được lột sẵn.
Lục Niệm Chi cứ vậy ở chỗ nghỉ ngơi cùng nàng ăn cơm, phần cơm của cô cũng như những người khác. Cô cứ tự nhiên mà ngồi cạnh Khương Vân, rõ ràng ăn mặc sang trọng như vậy lại bình dị đến không thể tưởng tượng được mà ngồi ăn cơm hộp cùng mọi người, trong lúc ăn còn trò chuyện cùng những nhân viên trong công ty.
Ban đầu mọi người có chút ngượng ngùng, sợ đắc tội đại tiểu thư phú nhị đại này, một đám người đều ăn nói thật cẩn thận, ngay cả lời cũng không dám nói nhiều nhưng dần dần phát hiện Lục Niệm Chi không khó ở chung nên tất cả mọi người cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Thời gian này ngày hôm qua, mọi người đều đã cơm nước xong, tranh thủ chạy đi nghỉ ngơi một chút, mà hôm nay đều vây quanh ở đây nói chuyện phiếm, ăn cơm cũng chậm.
Ban đầu mọi người đều làm bộ làm tịch bàn chuyện công tác, Lục Niệm Chi ở một bên nghe, thường thường len lén chạm vào Khương Vân, Khương Vân không có phản ứng gì nhiều, từ đầu đến cuối đều yên lặng, chỉ có lỗ tai hơi ửng đỏ.
Lục Niệm Chi liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt xẹt qua lỗ tai nàng, đè nặng thanh âm trầm thấp nói: "Đồ ăn bên dưới là chị làm đó".
Khương Vân dừng một chút, không dấu vết mà nhìn người bên cạnh sau đó nhẹ nhàng e hèm một tiếng. Đồng nghiệp chung quanh ngồi không cách nàng bao nhiêu, hai nàng có hơi hơi động liền sẽ bị phát hiện nên không thể làm gì quá.
Nàng đem cơm lùa qua một chút, Khương Vân lặng lẽ gắp khối cá chình nướng ăn, nhai kỹ nuốt chậm mà thưởng thức. Không ai chú ý tới bên dưới cơm của nàng còn giấu thức ăn ngon miệng không giống mọi người, nàng cũng cẩn thận ẩn dấu mà từ từ ăn từng chút một.
Các đồng nghiệp đang nói chuyện này nọ, không khí sinh động nhộn nhịp. Đột nhiên có người gọi tên Khương Vân, cười tủm tỉm hỏi: "Phó giám Khương xinh đẹp như vậy, chị có đối tượng chưa?"
Ngành sản xuất ô tô tính ra cũng không nhiều nữ lắm, toàn bộ phòng nghỉ ngơi cũng là nam chiếm đa số, trong đó bao gồm một ít người vẫn còn độc thân, đối phương hỏi như vậy khẳng định không chỉ là vì thoả mãn lòng hiếu kỳ.
Khương Vân vẫn luôn không tham gia câu chuyện của bọn họ, nhất thời có chút ngốc ra, bất quá nàng vẫn hiểu được, chậm rãi ngẩng đầu, trong lúc các đồng nghiệp đang nhìn chăm chú thì nàng không được tự nhiên gật gật đầu.
Người hỏi câu đó cũng ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, thức thời không lắm miệng nữa.
Lục Niệm Chi bên cạnh ý vị thâm trường mà nhìn lại đây, ánh mắt lưu luyến tựa như muốn đem tâm tư của nàng nhìn thấu triệt.
Có một nữ đồng nghiệp trêu chọc: "Phó giám Khương xinh đẹp lại có năng lực như vậy sao có thể còn độc thân nha, đại mỹ nữ khẳng định là đã có chủ rồi".
Những người khác nghe thấy cũng cười theo, mọi người đều không nghĩ gì nhiều.
Lục Niệm Chi ở dưới bàn khẽ chạm cẳng chân Khương Vân, làm bộ nghe không hiểu còn một bên cùng những người khác nói chuyện phiếm. Khương Vân nhìn mặt đối phương, bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng đá đá mũi chân Lục Niệm Chi.
Ăn đếm gần xong thì trò chuyện cũng dần ít lại, các đồng nghiệp từng người từng người ra ngoài bỏ hộp cơm, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi cũng không động đậy. Khương Vân còn chưa ăn xong, hộp cơm còn thừa rất nhiều đồ ăn, Lục Niệm Chi tự nhiên từ trong hộp của nàng gắp một miếng khoai tây, Khương Vân ngẩn người nhưng không cản, còn đem đồ ăn đẩy qua một chút cho cô.
Có người nhìn thấy Lục Niệm Chi như vậy thế nhưng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Lục Niệm Chi ăn không no nên khách khí mà nói vẫn còn đồ ăn chưa động tới trong hộp.
Lục Niệm Chi không muốn nên ăn cái của Khương Vân.
Cơm nước xong Khương Vân đi toilet, sửa soạn một chút liền tới thời gian vào làm việc.
Hôm nay Lục Niệm Chi rảnh rỗi nên ở lại nơi này, buổi chiều không có việc gì thì cô đi dạo đây đó một chút, cô sẽ không quấy rầy Khương Vân làm việc, ngẫu nhiên sẽ đi phòng nghỉ ngơi ngồi, mỗi lần tới đều đúng vào lúc Khương Vân đang ngồi nghỉ trong đó.
Thời gian nửa ngày trôi qua nhanh chóng cơ hồ nhoáng cái đã qua, Khương Vân bận rộn chạy tới chạy lui đến năm sáu giờ cũng chưa rảnh, Lục Niệm Chi ở phía sau chờ, nhàm chán chơi di động.
Khương Vân lại đi văn phòng một chuyến thấy vẫn là Trương tổng ngồi ở đó, Tần Chiêu hình như buổi chiều cũng không có tới đây, không biết là không rảnh hay bị làm sao, Khương Vân hoàn toàn không quan tâm cũng không chú ý tới.
Triển lãm ô tô ngày thứ hai không bận rộn mệt mỏi như ngày đầu tiên nhưng chuyện lặt vặt lại tương đối nhiều, Khương Vân tính làm xong công việc của mình thì sớm chút rời đi, kết quả Thiệu Thanh giữa chừng gọi nàng lưu lại tăng ca.
Lục Niệm Chi dự định đều uổng phí, cô vốn muốn đón Khương Vân ra ngoài tiêu khiển lại thành theo nàng lưu lại làm việc tới cuối cùng.
Sau khi trở lại khách sạn, Bồi Thịnh triệu tập các nhân viên tới mở cuộc họp, nói một chút công tác ngày mai cũng an bài công tác cho mọi người sau khi triển lãm kết thúc. Nhiệm vụ kế tiếp phải làm của Khương Vân cũng ít với nhẹ nhàng hơn, công việc khi kết thúc triển lãm không cần nàng tham dự, mấy ngày sau đó nàng chỉ cần đi chi nhánh công ty bên thành phố S hỗ trợ Thiệu Thanh là được, làm xong thì có thể quay về thành phố C.
Thời điểm mở cuộc họp Lục Niệm Chi cũng ở đó, người này chính là có ý đồ khác chứ không rảnh rỗi mà đi nghe mấy quản lý lải nhải này nọ. Khương Vân rõ ràng biết ý đồ người kia, buổi tối nàng cầm một phần văn kiện đi phòng trên lầu, lên xong không thấy đi xuống.
Hai nàng vẫn giống buổi tối hôm trước vậy, cũng tương đối khắc chế.
Triển lãm ô tô ngày thứ ba cũng là ngày cuối cùng, hết thảy đều tiến hành như dự định trong kế hoạch mà buổi sáng Tần Chiêu vẫn như cũ không tới đây, buổi chiều mới xuất hiện.
Khương Vân căn bản không chú ý tới điểm này, đi giao công tác cuối cùng không phải là nàng nên nàng không cần phải tiếp xúc Tần Chiêu.
Bởi vì là ngày cuối cùng nên lượng công việc lớn, Khương Vân rời đi tương đối trễ, Lục Niệm Chi ở khách sạn chờ hồi lâu cũng không thấy người tới, cuối cùng cô lái xe tới đây, đậu ở chỗ cách triển lãm không xa ngồi chờ.
Khương Vân đã nhận được tin của người nào đó, chờ lúc nàng rời khỏi nơi triển lãm thì trời đã tối.
Chỗ đỗ xe tương đối kín đáo, có cây cối mọc che chắn.
Cách xa xa một khoảng nàng liền nhìn thấy cửa xe sau mở ra nên không khỏi cười cười, nhanh chân bước tới.
Chỉ là trong lúc đi tới, cách đó không xa truyền tới tiếng tranh chấp kịch liệt.
Thanh âm kia rất quen thuộc nghe giống giọng Hứa Tri Ý, Khương Vân trong nháy mắt ngơ ngẩn ra, bước châm chậm lại.
Có mấy lời không cần nói quá rõ ràng nhưng cả hai bên đều hiểu rõ.
Khương Vân gắt gao ôm lấy Lục Niệm Chi, cứ vậy mà ở nơi công cộng ôm cô thật lâu.
Nàng là người nội liễm, luôn câu nệ này nọ không buông được, không biết nên biểu đạt cảm tình của mình như thế nào, nhưng lần này lại không giống vậy.
Không ít người tới lui trên đường nhìn về bên này, có chút tò mò nhìn hai nàng. . Truyện Teen Hay
Hai nàng không cố kỵ những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá đó, Lục Niệm Chi thậm chí còn nghiêng đầu hôn hôn tóc Khương Vân, vỗ về sau lưng nàng.
Thời gian đã tương đối trễ, đến lúc phải trở về khách sạn, ngày mai còn phải đi làm, không thể ở bên ngoài muộn quá được.
Chờ tới lúc vào đến bãi đỗ xe ngầm, đang muốn mở cửa xe bước ra ngoài trước thì Lục Niệm Chi nghiêng lại gần hôn Khương Vân, Khương Vân hé môi đáp lại người này.
Nụ hôn này cũng không kéo dài lâu lắm, chỉ như giải khát thôi, thực nhanh liền kết thúc. Hai người đều động tình, nếu không phải bởi vì còn phải đi làm thì đêm nay đã không trở về, nhưng không có biện pháp nào, ngày mai Khương Vân sáng sớm phải làm việc rồi, đêm nay không thể cùng nhau lăn lộn được đâu.
Lục Niệm Chi từ trên người Khương Vân tìm chút "lợi lộc", cọ tới cọ lui, sờ tới Khương Vân đều có biến hoá mới chịu buông tay. Vừa mới trải qua một phen biểu lộ cảm xúc, tầng giấy mỏng ngăn trở giữa hai người xem như hoàn toàn biến mất rồi, quan hệ tự nhiên sẽ càng trở nên chặt chẽ hơn, không thể coi như "bạn bè bình thường" được, hành vi cũng càng trở nên thân mật hơn.
Niệm tưởng trong lòng như lửa đốt nhưng không gian trong xe cũng không rộng rãi, các nàng không thể xằng bậy nên đành phải chịu đựng. Ai cũng không vội mà trở lại trên lầu, Khương Vân lại tiến đến hôn một hồi, một bên vuốt mặt Lục Niệm Chi, một bên đem người này ôm lấy.
Bãi đỗ xe còn có những chiếc xe khác được người lái đi, hai nàng cũng không tránh né nhưng bởi vì hoàn cảnh chung quanh tối tăm, những người khác cũng không phát hiện nơi này đang làm gì nha.
Cho đến khi lại tách nhau ra lần nữa, Lục Niệm Chi một bên giúp Khương Vân chỉnh lại quần áo, một bên nhẹ giọng hỏi: "Tối ngày mai em có phải làm việc không?"
Khương Vân biết đây là ý tứ gì, trả lời: "Chắc là có".
"Có thể ra ngoài không?", Lục Niệm Chi hỏi, hơi lạnh đầu ngón tay nàng ở trên vành tai Khương Vân như có như không sờ sờ.
Khương Vân cũng không tránh né, trực tiếp trả lời: "Có thể đi ra ngoài chỉ là muộn một chút mới đi được".
"Đến lúc đó chị tới đón em, chờ chị ở chỗ này", Lục Niệm Chi nói, tới gần hôn môi nàng thêm.
Khương Vân đồng ý.
Hai người khó khăn chia lìa, đêm này cả hai đều cảm giác mãnh liệt, muốn cùng đối phương ở bên nhau, cũng không phải là làm này nọ mà chính là không muốn tách ra, nhưng đáng tiếc không thể làm vậy.
Cảm xúc Khương Vân hôm nay biến động quá lớn, nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn hoàn hảo, tuy rằng trong lòng nàng có loại cảm thụ phức tạp khó tả trong một chốc cũng không thể tan hết, nhưng cũng không làm tâm trạng nàng bị kéo xuống, nói ra được thì dễ chịu hơn nhiều.
Không thể không quay trở lại phòng được, Khương Vân bước ra ngoài trước, lên lầu vào phòng lại nhắn cái tin cho Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi tối khuya mới trở về phòng, cô ngồi trong xe cả buổi vẫn luôn nhắn tin wechat với Khương Vân nói chuyện phiếm.
Nhân viên Bồi Thịnh không ai nghĩ gì về chuyện của hai người, chỉ có Đại Trí Sùng tới tìm Khương Vân một lần, bất quá không phải chuyện gì quá quan trọng, chỉ là tìm nàng nói chuyện công việc, nói nàng ngày mai giúp ông ấy đi tới chỗ ban tổ chức một chuyến.
Sau đó Khương Vân có tìm Đại Trí Sùng một lần rồi suốt đêm sửa sang lại tư liệu, rạng sáng gần một giờ mới lên giường ngủ.
Đêm nay nàng ngủ không tốt lắm, trong lòng có việc, lăn lộn tới nửa đêm, sau đó không biết ngủ từ lúc nào.
Ngày thứ hai cũng oi bức như cũ, mặt trời nóng rát chiếu rọi, nóng bức vô cùng.
Ngủ một giấc tỉnh lại cảm xúc của Khương Vân biến chuyển tốt đẹp hơn không ít. Dù sao đã nói ra được, cũng phát tiết rồi, tuy cũng còn hơi chút để ý nhưng có thể xem nhẹ cho qua. Nàng không để sự tình ngày hôm trước ảnh hưởng, tới bên sân vận động bên kia nàng lập tức toàn tâm toàn trí làm việc, nên làm gì thì làm đó.
Thiệu Thanh có tới gọi nàng đi qua một lần, bảo nàng trước tiên theo đồng nghiệp ở thành phố S giúp chút công việc gấp. Khương Vân nhân duyên với đồng nghiệp không tồi, mới không bao lâu đã cùng mấy đồng nghiệp đó hoà thuận vui vẻ, mọi người đều thích nàng, làm xong công tác sau đó cùng nhau đi tới phòng nghỉ ngơi chờ, tất cả mọi người đều thoải mái ở cùng một chỗ.
Nhanh tới giữa trưa, Khương Vân đi tới văn phòng ngày hôm qua, vốn dĩ nàng không muốn đi, định tìm một đồng nghiệp khác thay nhưng có một giám đốc ở đó muốn đi cùng nàng, nàng chỉ đành phải căng da đầu đi tới đó.
Khương Vân một chút cũng không muốn gặp lại Tần Chiêu, chính là không còn cách nào. Bất quá ngoài dự đoán là đẩy cửa văn phòng ra, người ngồi bên trong không phải Tần Chiêu mà là Trương tổng.
Sáng nay Tần Chiêu không tới. Vị giám đốc kia quen biết Tần Chiêu nên hỏi thăm. Trương tổng cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Quản lý Tần xin nghỉ phép, buổi chiều mới tới đây, nói là trong nhà có việc gấp".
Khương Vân đứng bên cạnh nghe không lên tiếng, chờ bọn họ nói đến không sai biệt lắm thì bắt đầu bàn tới công việc. Trương tổng làm người thằng thắn, làm việc dứt khoát lưu loát, trong chốc lát đã đem công việc làm xong.
Ra khỏi văn phòng, Khương Vân lập tức đi qua khu vực của Bồi Thịnh bên đó, nàng không bị Tần Chiêu quấy rầy thì sẽ càng không rối rắm chuyện Tần Chiêu có chuyện gì, nghĩ cũng không muốn nghĩ tới đối phương.
Trong lúc ăn cơm trưa, Lục Niệm Chi tới đây hai tiếng, người này cũng có việc làm ở đây lại còn mượn cớ mời mọi người ăn cơm mà đem theo cho Khương Vân không ít đồ này nọ. Cơm trưa là cơm hộp cùng canh được nhà hàng mang tới. Mỗi nhân viên của Bồi Thịnh đều có phần, phần của Khương Vân là đích thân Lục Niệm Chi đem qua, phía dưới cơm có giấu cá chình nướng, còn có con tôm đã được lột sẵn.
Lục Niệm Chi cứ vậy ở chỗ nghỉ ngơi cùng nàng ăn cơm, phần cơm của cô cũng như những người khác. Cô cứ tự nhiên mà ngồi cạnh Khương Vân, rõ ràng ăn mặc sang trọng như vậy lại bình dị đến không thể tưởng tượng được mà ngồi ăn cơm hộp cùng mọi người, trong lúc ăn còn trò chuyện cùng những nhân viên trong công ty.
Ban đầu mọi người có chút ngượng ngùng, sợ đắc tội đại tiểu thư phú nhị đại này, một đám người đều ăn nói thật cẩn thận, ngay cả lời cũng không dám nói nhiều nhưng dần dần phát hiện Lục Niệm Chi không khó ở chung nên tất cả mọi người cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Thời gian này ngày hôm qua, mọi người đều đã cơm nước xong, tranh thủ chạy đi nghỉ ngơi một chút, mà hôm nay đều vây quanh ở đây nói chuyện phiếm, ăn cơm cũng chậm.
Ban đầu mọi người đều làm bộ làm tịch bàn chuyện công tác, Lục Niệm Chi ở một bên nghe, thường thường len lén chạm vào Khương Vân, Khương Vân không có phản ứng gì nhiều, từ đầu đến cuối đều yên lặng, chỉ có lỗ tai hơi ửng đỏ.
Lục Niệm Chi liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt xẹt qua lỗ tai nàng, đè nặng thanh âm trầm thấp nói: "Đồ ăn bên dưới là chị làm đó".
Khương Vân dừng một chút, không dấu vết mà nhìn người bên cạnh sau đó nhẹ nhàng e hèm một tiếng. Đồng nghiệp chung quanh ngồi không cách nàng bao nhiêu, hai nàng có hơi hơi động liền sẽ bị phát hiện nên không thể làm gì quá.
Nàng đem cơm lùa qua một chút, Khương Vân lặng lẽ gắp khối cá chình nướng ăn, nhai kỹ nuốt chậm mà thưởng thức. Không ai chú ý tới bên dưới cơm của nàng còn giấu thức ăn ngon miệng không giống mọi người, nàng cũng cẩn thận ẩn dấu mà từ từ ăn từng chút một.
Các đồng nghiệp đang nói chuyện này nọ, không khí sinh động nhộn nhịp. Đột nhiên có người gọi tên Khương Vân, cười tủm tỉm hỏi: "Phó giám Khương xinh đẹp như vậy, chị có đối tượng chưa?"
Ngành sản xuất ô tô tính ra cũng không nhiều nữ lắm, toàn bộ phòng nghỉ ngơi cũng là nam chiếm đa số, trong đó bao gồm một ít người vẫn còn độc thân, đối phương hỏi như vậy khẳng định không chỉ là vì thoả mãn lòng hiếu kỳ.
Khương Vân vẫn luôn không tham gia câu chuyện của bọn họ, nhất thời có chút ngốc ra, bất quá nàng vẫn hiểu được, chậm rãi ngẩng đầu, trong lúc các đồng nghiệp đang nhìn chăm chú thì nàng không được tự nhiên gật gật đầu.
Người hỏi câu đó cũng ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, thức thời không lắm miệng nữa.
Lục Niệm Chi bên cạnh ý vị thâm trường mà nhìn lại đây, ánh mắt lưu luyến tựa như muốn đem tâm tư của nàng nhìn thấu triệt.
Có một nữ đồng nghiệp trêu chọc: "Phó giám Khương xinh đẹp lại có năng lực như vậy sao có thể còn độc thân nha, đại mỹ nữ khẳng định là đã có chủ rồi".
Những người khác nghe thấy cũng cười theo, mọi người đều không nghĩ gì nhiều.
Lục Niệm Chi ở dưới bàn khẽ chạm cẳng chân Khương Vân, làm bộ nghe không hiểu còn một bên cùng những người khác nói chuyện phiếm. Khương Vân nhìn mặt đối phương, bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng đá đá mũi chân Lục Niệm Chi.
Ăn đếm gần xong thì trò chuyện cũng dần ít lại, các đồng nghiệp từng người từng người ra ngoài bỏ hộp cơm, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi cũng không động đậy. Khương Vân còn chưa ăn xong, hộp cơm còn thừa rất nhiều đồ ăn, Lục Niệm Chi tự nhiên từ trong hộp của nàng gắp một miếng khoai tây, Khương Vân ngẩn người nhưng không cản, còn đem đồ ăn đẩy qua một chút cho cô.
Có người nhìn thấy Lục Niệm Chi như vậy thế nhưng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Lục Niệm Chi ăn không no nên khách khí mà nói vẫn còn đồ ăn chưa động tới trong hộp.
Lục Niệm Chi không muốn nên ăn cái của Khương Vân.
Cơm nước xong Khương Vân đi toilet, sửa soạn một chút liền tới thời gian vào làm việc.
Hôm nay Lục Niệm Chi rảnh rỗi nên ở lại nơi này, buổi chiều không có việc gì thì cô đi dạo đây đó một chút, cô sẽ không quấy rầy Khương Vân làm việc, ngẫu nhiên sẽ đi phòng nghỉ ngơi ngồi, mỗi lần tới đều đúng vào lúc Khương Vân đang ngồi nghỉ trong đó.
Thời gian nửa ngày trôi qua nhanh chóng cơ hồ nhoáng cái đã qua, Khương Vân bận rộn chạy tới chạy lui đến năm sáu giờ cũng chưa rảnh, Lục Niệm Chi ở phía sau chờ, nhàm chán chơi di động.
Khương Vân lại đi văn phòng một chuyến thấy vẫn là Trương tổng ngồi ở đó, Tần Chiêu hình như buổi chiều cũng không có tới đây, không biết là không rảnh hay bị làm sao, Khương Vân hoàn toàn không quan tâm cũng không chú ý tới.
Triển lãm ô tô ngày thứ hai không bận rộn mệt mỏi như ngày đầu tiên nhưng chuyện lặt vặt lại tương đối nhiều, Khương Vân tính làm xong công việc của mình thì sớm chút rời đi, kết quả Thiệu Thanh giữa chừng gọi nàng lưu lại tăng ca.
Lục Niệm Chi dự định đều uổng phí, cô vốn muốn đón Khương Vân ra ngoài tiêu khiển lại thành theo nàng lưu lại làm việc tới cuối cùng.
Sau khi trở lại khách sạn, Bồi Thịnh triệu tập các nhân viên tới mở cuộc họp, nói một chút công tác ngày mai cũng an bài công tác cho mọi người sau khi triển lãm kết thúc. Nhiệm vụ kế tiếp phải làm của Khương Vân cũng ít với nhẹ nhàng hơn, công việc khi kết thúc triển lãm không cần nàng tham dự, mấy ngày sau đó nàng chỉ cần đi chi nhánh công ty bên thành phố S hỗ trợ Thiệu Thanh là được, làm xong thì có thể quay về thành phố C.
Thời điểm mở cuộc họp Lục Niệm Chi cũng ở đó, người này chính là có ý đồ khác chứ không rảnh rỗi mà đi nghe mấy quản lý lải nhải này nọ. Khương Vân rõ ràng biết ý đồ người kia, buổi tối nàng cầm một phần văn kiện đi phòng trên lầu, lên xong không thấy đi xuống.
Hai nàng vẫn giống buổi tối hôm trước vậy, cũng tương đối khắc chế.
Triển lãm ô tô ngày thứ ba cũng là ngày cuối cùng, hết thảy đều tiến hành như dự định trong kế hoạch mà buổi sáng Tần Chiêu vẫn như cũ không tới đây, buổi chiều mới xuất hiện.
Khương Vân căn bản không chú ý tới điểm này, đi giao công tác cuối cùng không phải là nàng nên nàng không cần phải tiếp xúc Tần Chiêu.
Bởi vì là ngày cuối cùng nên lượng công việc lớn, Khương Vân rời đi tương đối trễ, Lục Niệm Chi ở khách sạn chờ hồi lâu cũng không thấy người tới, cuối cùng cô lái xe tới đây, đậu ở chỗ cách triển lãm không xa ngồi chờ.
Khương Vân đã nhận được tin của người nào đó, chờ lúc nàng rời khỏi nơi triển lãm thì trời đã tối.
Chỗ đỗ xe tương đối kín đáo, có cây cối mọc che chắn.
Cách xa xa một khoảng nàng liền nhìn thấy cửa xe sau mở ra nên không khỏi cười cười, nhanh chân bước tới.
Chỉ là trong lúc đi tới, cách đó không xa truyền tới tiếng tranh chấp kịch liệt.
Thanh âm kia rất quen thuộc nghe giống giọng Hứa Tri Ý, Khương Vân trong nháy mắt ngơ ngẩn ra, bước châm chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.