Chương 52: Trầm luân
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
27/07/2021
Rất nhiều kí ức trong quá khứ xông tới, ở trong ý thức hỗn độn quay cuồng.
Vô biên vô tận bóng đêm lan tràn bao phủ lấy bầu trời. Chung quanh nhà cũ một mảng yên tĩnh, tiếng gió cũng không có. Nhiệt độ không khí cao, oi bức, Khương Vân nằm trên sô pha mà toàn thân đều ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng hồi ức lại là thời tiết rét lạnh.
Một đêm kia tất cả mọi người uống rượu xong, Tần Chiêu nắm chặt cổ tay nàng không buông, biểu tình trên mặt kỳ quái, nửa là để ý nửa là sinh khí mà xoa nhẹ mặt nàn: "Chị lại nhìn bên kia chằm chằm, đừng nhìn nữa, đều đi hết rồi".
Nàng không đáp lại, khóe miệng cong cong.
Sau lại ra khỏi quán bar, thời điểm đứng bên đường chờ xe, Tần Chiêu tới gần nàn, giúp nàng cản lại gió đêm thổi tới, thân mật hỏi: "Chị thích em không?"
Lúc ấy Tần Chiêu nắm lấy tay nàng sát sao tựa vào không chừa khoảng cách, hông cô cũng đụng tới nàng. Khương Vân không hiểu lắm đây là ý tứ gì, uống rượu xong có chút không thoải mái nên không hiểu nguyên nhân gì mà cô ấy hỏi vậy, nàng nhìn Tần Chiêu.
Thời gian cách đã lâu lắm rồi, nàng đều không nhớ được lời kế tiếp của Tần Chiêu, chỉ mơ hồ nhớ tới người kia giống như rất để ý chuyện ở Thanh ba. Tần Chiêu trong lời nói có ý khác: "Cô ấy thật sự rất được hoan nghênh".
Khương Vân biết cô ấy ghen nên làm bộ nghe không hiểu.
"Ai?"
Tần Chiêu lại không chịu theo bậc thang leo xuống, lập tức nói: "Lục Niệm Chi".
Khương Vân thành thật thẳng thắn mà nói: "Đừng nghĩ nhiều".
"Cô ấy lớn lên xinh đẹp, có tài năng, vẫn luôn thu hút nhiều cô gái". Tần Chiêu lại xoa xoa khuôn mặt Khương Vân, tay đặt ở huyệt thái dương nàng, chặn phạm vi tàm mắt hai bên.
Khương Vân không hiểu gì hết, không rõ đây là thế nào, chỉ ó thể như không có gì mà đáp: "Cũng tạm đi".
Tần Chiêu gần nàng thêm một chút, nghiêm túc hỏi: "Cô ấy tốt hay là em tốt?"
Khi đó Khương Vân quá mức thẳng thắn, một chút quanh co cũng không có, không nhìn thấu tâm tư Tần Chiêu, cảm thấy vấn đề này có chút kì quái, có chút không thích hợp liền theo bản năng buột miệng thốt ra: "Cái gì vậy a, em làm sao vậy, đêm nay đều luôn như vậy".
"Trả lời câu hỏi của em trước đã". Tần Chiêu khăng khăng nói.
Nàng căn bản không để bụng, không chút do dự mà nói: "Em tốt em tốt".
Tần Chiêu lúc này mới cười cười buông tay. Khương Vân sửa sửa lại tóc bị gió thổi tung, lại chính vào lúc này thấy người kia đứng cách nàn tầm hai ba mét.
Lục Niệm Chi đứng ở đó, không biết ra tới khi nào, c không nhìn phía bên này nhưng đem cuộc đối thoại của hai cnàng nghe không sót chữ nào. Khương Vân bị Tần Chiêu dùng tay chặn tầm nhìn không thể phát hiện c đứng ở đó.
Đêm đó trời thật tối, không trăng không sao, ánh đèn bên đường cũng ảm đạm. Lục Niệm Chi hai tay đút vào túi áo khoác màu xanh lá đậm, mặt không biểu tình mà nhìn đường phố trống rỗng đối diện, thân hình cô tịch. Từ đầu đến cuối không nói chữ nào, môi cũng không động một chút.
Khương Vân đã không còn nhớ được cảm nhận lúc ấy của nàng, là xấu hổ hay như thế nào, nàng không dám nhìn nhiều Lục Niệm Chi mà chỉ liếc mắt nhìn một cái. Trong lúc chờ xe tới nàng đều chỉ cúi đầu không nâng lên lấy một lần.
Sau khi lên xe, xe chạy về trước, nàng ngoái đầu lại nhìn. Lục Niệm Chi cúi đầu, một bàn tay cầm tai nghe, một tay đang nhấn điện thoại, không biết đang nói chuyện phiếm với ai. Thẳng tới lúc xe quẹo vào một con đường khác, hoàn toàn không nhìn thấy được nữa, người này cũng không có động tác gì khác, thân hình cao ngạo mà đứng bất động.
Trong trí nhớ Khương Vân, quan hệ hai cô chính là từ giây phút đó trở nên hoàn toàn ảm đạm xa cách. Đều quen biết lẫn nhau, thường thường có thể gặp nhau nhưng không ai chủ động, không chào hỏi, không trò chuyện, nhìn cũng không nhìn đối phương nhiều.
Bởi vì mỗi lần chạm mặt người này đều mang thái độ đạm mạc xa cách, có thời gian Khương Vân thậm chí cho rằng cô ấy chán ghét mình, đối với mình hoàn toàn coi thường trong mắt, chỉ là vì quan hệ bạn bè với Tần Chiêu nên mới không thể dứt khoát không nhìn mà thôi, cũng nể mặt hai phần.
Khi đó Khương Vân cảm thấy đuối lý, trong lòng hổ thẹn, biết được bản thân mình không đúng, không nên nói mấy lời đó trước mặt người ta, nhưng mà nàng cũng không thể xin lỗi hoặc làm gì khác, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục duy trì. Có khi nàng còn chủ động tránh xa chút, không muốn bản thân kẹp bên trong quan hệ này gây khó xử.
Tần Chiêu luôn ở giữa hòa giải nhưng không phải là giúp đỡ Lục Niệm Chi nói chuyện.
"Tính tình cô ấy là như vậy đó, quen thì được rồi"
"Cô ấy là cô ấy, em là em"
"Tuy là bạn bè nhưng em và cô ấy không giống nhau"
...
Khương Vân cuộn tròn trên sô pha, co co người.
Kí ức xưa như thủy triều kéo tới, một cái lại một cái, kí ức sôi nổi về Lục Niệm Chi ập tới, nhiều tới mức nàng không thể bình tĩnh. Giữa hai cô thật ra cũng chưa từng có giao thiệp gì quá sâu, kết giao bạn bè nhưng ít khi tiếp xúc, rất nhiều việc Khương Vân đã không còn nhớ rõ mà bây giờ nhớ lại, cảm thụ trong lòng thập phần phức tạp.
Khương Vân chỉ cảm thấy rất áp lực như có gì đó cứ vướng lại trong lòng, muốn bắt lấy lại không nắm tới được. Có một lần nhắc tới mấy chuyện này nhưng Lục Niệm Chi phủ nhận, nàng cũng tin là thật.
Mấy năm nay mọi người đều có sinh hoạt cá nhân, không liên quan nhau. Nếu không phải lần đó hoang đường không thể tin được, ái dục xen lẫn nhau thì khả năng quan hệ hai cô tới bây giờ đều sẽ không có tiến thêm bước nào.
Khương Vân mê mang đầu óc, trong lòng vắng vẻ, bị cảm xúc chi phối, hồi lâu mới bình ổn lại. Nàng có chút mệt cũng nóng bức, trước ngực sau lưng đều ẩm ướt mồ hôi, dính nhớp không thoải mái. Hồi lâu nàng cầm điều khiển từ xa đem điều hòa mở ra, thổi hai ba phút mới mơ hồ mà lấy chăn mỏng phủ trên người, cố sức đem giày đá ra khỏi chân sau đó quấn chăn mệt mỏi ngủ say.
Quanh người trở nên mát mẻ, không còn nóng bức như lúc nãy. Khương Vân ngủ thật sâu, không lại bị kí ức xưa nhiễu loạn.
Nhưng giấc ngủ này cũng không kéo dài lâu lắm, nàng tỉnh dậy thì mới rạng sáng hơn bốn giờ.
Ngõ An Hòa lúc này một mảng bình yên. Trên phố bên ngoài một chiếc xe cũng không có, từng nhà đều tắt đèn chỉ có đèn đường chiếu ngoài ngõ nhỏ. Bóng cây che phủ nhẹ nhàng lay động, vài chiếc lá theo gió thổi rơi xuống.
Khương Vân mở mắt ra, ấn màn hình di động xem thời gian rồi sau đó đem điện thoại đặt trên bàn trà, choáng váng tiếp tục nửa mộng nửa tỉnh. Tinh thần nàng không được tốt, tuy ngủ sâu như vậy nhưng suy nghĩ còn dừng lại ở những chuyện xa xưa khi đó, cũng suy nghĩ tới Lục Niệm Chi.
Luôn có chút chuyện cũ chôn sâu nhảy ra, một người thanh tỉnh lại bắt đầu tái hiện, không cho nàng cơ hội thở lấy. Khương Vân tận lực không thèm nghĩ tới mấy chuyện xưa lộn xộn đó, còn không nhịn được nhớ lại cảnh tượng ở biệt thự lần trước.
Thành phố C đầu hạ thời tiết luôn nóng bức làm người ta khó chịu không thôi muốn tìm đến gì đó để phóng thích. Đồng dạng đêm khuya thế này, nàng tách hai chân ngồi trên người Lục Niệm Chi, cùng nàng đối diện, còn giơ tay ôm lấy lưng người kia.
Hai cô chỉ là cùng ôm, cùng rúc vào nhau như vậy.
Cửa sổ đang mở, không bật đèn, Khương Vân trên người khoác áo ngủ của Lục Niệm Chi, mà Lục Niệm Chi lẳng lặng áp mặt vào ngực nàng. Tư thế như này hẳn là Lục Niệm Chi chiếm vị trí chủ động nhưng lúc đó người chủ động là Khương Vân. Khương Vân lên cơn thèm thuốc, muốn hút một điếu nhưng không từ trên người Lục Niệm Chi xuống mà vẫn duy trì tư thế này, một tay ôm lấy cô.
Có lẽ không khí quá nặng nề, thuốc hút một nửa thì Khương Vân giơ tay sờ sờ mặt Lục Niệm Chi, vỗ về cổ mẫn cảm của cô, thổi ra một ngụm khói trắng, trong chốc lát mới nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Lục Niệm Chi nhỏ giọng nói: "Cái gì cũng không nghĩ".
Bàn tay kẹp thuốc đưa lên sờ sờ cằm Lục Niệm Chi, hoàn toàn không tin lời cô nói.
"Cô thất thần rất nhiều lần".
Lục Niệm Chi mỉm cười, không lập tức trả lời, trước cúi đầu ở xương quai xanh của nàng hôn hôn. Môi răng người này ấm áp, mang theo tia ướt át. Khương Vân sợ không cẩn thận sẽ làm phỏng cô nên đem thuốc lấy ra, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống. Đêm tối quá mức âm trầm, Khương Vân nhìn không rõ biểu tình trên mặt cô, chỉ có thể từ một chút độ ấm tinh tế kia mà cảm thụ.
Thuốc vẫn tiếp tục cháy, chậm rãi đốt cháy thân thuốc, khói trắng lượn lờ vòng quanh.
Khương Vân đem ngón tay cài vào tóc đen dày của Lục Niệm Chi, ôm lấy ót cô, giật giật vòng eo thon gầy lại dựa gần thêm chút, một bên chầm chậm hút thuốc, một bên càng thêm thân mật mà ôm cô.
Không biết qua bao lâu, Lục Niệm Chi mới nói: "Cảm giác có chút thành thói quen..."
Khương Vân ngón tay búng búng tàn thuốc rơi trên sàn, không hút tiếp, nhìn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hỏi: "Thói quen gì cơ?"
Hai tay Lục Niệm Chi đều đặt trên eo nàng, ôm chặt thêm chút lại nhích lại gần khuôn mặt nàng, thành thật thẳng thắn nói: "Em".
Khương Vân ngẩn người, thật lâu không mở miệng.
Thời điểm thuốc tàn, nàng ném tàn thuốc trên mặt đất, ngón tay sờ khóe miệng Lục Niệm Chi, ấn ấn. Ở chung càng lâu, kết giao giữa hai cô càng chặt chẽ, cũng trực tiếp mà triền miên.
Chuyện xưa một cái lại một cái ùa về, gợi lên rất nhiều chi tiết mà nàng tưởng rằng đã lãng quên, Khương Vân nằm yên mắt nhìn trần nhà, trong đầu có điểm loạn.
Náng không tự chủ sờ sờ miệng mình, nháy mắt thất thần.
Nằm hơn mười phút, Khương Vân bọc chăn mỏng đứng dậy, cầm di động hướng lầu hai bước lên.
Nàng kéo ra tấm màn trong phòng, đến phòng tắm tắm rửa một cái. Ngày mai không có đi làm, không cần phải dậy sớm, có thể lăn lộn thỏa thích. Nước có chút nóng, Khương Vân đem điện thoại đặt trên bệ cửa sổ lõm vào, cởi quần áo, tùy tay túm tóc cột lên, đi đến dưới vòi sen, dùng nước ấm cọ rửa thân thể.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thân mình tựa vào vách tường, ngực no đủ phập phồng. Nước ấm tưới lên đầu vai nàng, đường cong lưng, xuống vhuat nữa là vòng eo một tay có thể ôm hết cùng hai chân trắng nõn thon dài...
Mùi ượu trên người nàng thật nặng lại trải qua hơn nửa buổi tối nên có chút khó ngửi. nước hơi nóng, thái dương nàng đều ra mồ hôi nhưng lại đặc biệt thoải mái, cả người cũng dần dần thanh tỉnh, trong đầu không còn loạn nữa.
Tắm đến không sai biệt lắm, đóng chốt, Khương Vân tùy ý bọc khăn tắm đi ra ngoài, chân trần hiển lộ, không mang dép lê, tay nàng ướt đẫm nước. Màn hình di động đột nhiên sáng lên, cầm lên thấy là một tin quảng cáo linh tinh.
Khương Vân liếc mắt, đi đến mép giường lung tung ném điện thoại lên trên rồi sau đó lấy khăn lau khô nước trên người, lại ngồi xuống. Hoàn toàn không có buồn ngủ, nàng cầm điện thoại mở wechat, lướt vòng bạn bè, ngủ không được nên nàng dứt khoát cầm điện thoại chơi giết thời gian.
Đến tầm năm giờ rưỡi, Lục Niệm Chi nhắn tin tới.
"Buổi chiều Lục Thời Tinh đến sân bay, tôi tới đón nó".
Khương Vân mở giao diện trò chuyện ra định phản hồi nhưng động tác ngừng lại.
Đêm hôm khuya khoắt người này sao còn chưa ngủ, không biết là đang làm gì. Lục Niệm Chi không biết nàng còn thức, không bao lâu lại nhắn tới.
"Nó đem đồ ăn theo cho em, là đặc sản địa phương".
Mới vừa tắm xong, tóc có chút ướt dính bên gáy, không quá thoải mái. Khương Vân vừa xem tin nhắn vừa giũ giũ tóc, cầm lấy một góc khăn tắm lau cổ này nọ.
Chờ nhìn lại màn hình di động thì đã nhiều thêm một tin.
"Đêm nay không ngủ được, nhớ em".
Vô biên vô tận bóng đêm lan tràn bao phủ lấy bầu trời. Chung quanh nhà cũ một mảng yên tĩnh, tiếng gió cũng không có. Nhiệt độ không khí cao, oi bức, Khương Vân nằm trên sô pha mà toàn thân đều ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng hồi ức lại là thời tiết rét lạnh.
Một đêm kia tất cả mọi người uống rượu xong, Tần Chiêu nắm chặt cổ tay nàng không buông, biểu tình trên mặt kỳ quái, nửa là để ý nửa là sinh khí mà xoa nhẹ mặt nàn: "Chị lại nhìn bên kia chằm chằm, đừng nhìn nữa, đều đi hết rồi".
Nàng không đáp lại, khóe miệng cong cong.
Sau lại ra khỏi quán bar, thời điểm đứng bên đường chờ xe, Tần Chiêu tới gần nàn, giúp nàng cản lại gió đêm thổi tới, thân mật hỏi: "Chị thích em không?"
Lúc ấy Tần Chiêu nắm lấy tay nàng sát sao tựa vào không chừa khoảng cách, hông cô cũng đụng tới nàng. Khương Vân không hiểu lắm đây là ý tứ gì, uống rượu xong có chút không thoải mái nên không hiểu nguyên nhân gì mà cô ấy hỏi vậy, nàng nhìn Tần Chiêu.
Thời gian cách đã lâu lắm rồi, nàng đều không nhớ được lời kế tiếp của Tần Chiêu, chỉ mơ hồ nhớ tới người kia giống như rất để ý chuyện ở Thanh ba. Tần Chiêu trong lời nói có ý khác: "Cô ấy thật sự rất được hoan nghênh".
Khương Vân biết cô ấy ghen nên làm bộ nghe không hiểu.
"Ai?"
Tần Chiêu lại không chịu theo bậc thang leo xuống, lập tức nói: "Lục Niệm Chi".
Khương Vân thành thật thẳng thắn mà nói: "Đừng nghĩ nhiều".
"Cô ấy lớn lên xinh đẹp, có tài năng, vẫn luôn thu hút nhiều cô gái". Tần Chiêu lại xoa xoa khuôn mặt Khương Vân, tay đặt ở huyệt thái dương nàng, chặn phạm vi tàm mắt hai bên.
Khương Vân không hiểu gì hết, không rõ đây là thế nào, chỉ ó thể như không có gì mà đáp: "Cũng tạm đi".
Tần Chiêu gần nàng thêm một chút, nghiêm túc hỏi: "Cô ấy tốt hay là em tốt?"
Khi đó Khương Vân quá mức thẳng thắn, một chút quanh co cũng không có, không nhìn thấu tâm tư Tần Chiêu, cảm thấy vấn đề này có chút kì quái, có chút không thích hợp liền theo bản năng buột miệng thốt ra: "Cái gì vậy a, em làm sao vậy, đêm nay đều luôn như vậy".
"Trả lời câu hỏi của em trước đã". Tần Chiêu khăng khăng nói.
Nàng căn bản không để bụng, không chút do dự mà nói: "Em tốt em tốt".
Tần Chiêu lúc này mới cười cười buông tay. Khương Vân sửa sửa lại tóc bị gió thổi tung, lại chính vào lúc này thấy người kia đứng cách nàn tầm hai ba mét.
Lục Niệm Chi đứng ở đó, không biết ra tới khi nào, c không nhìn phía bên này nhưng đem cuộc đối thoại của hai cnàng nghe không sót chữ nào. Khương Vân bị Tần Chiêu dùng tay chặn tầm nhìn không thể phát hiện c đứng ở đó.
Đêm đó trời thật tối, không trăng không sao, ánh đèn bên đường cũng ảm đạm. Lục Niệm Chi hai tay đút vào túi áo khoác màu xanh lá đậm, mặt không biểu tình mà nhìn đường phố trống rỗng đối diện, thân hình cô tịch. Từ đầu đến cuối không nói chữ nào, môi cũng không động một chút.
Khương Vân đã không còn nhớ được cảm nhận lúc ấy của nàng, là xấu hổ hay như thế nào, nàng không dám nhìn nhiều Lục Niệm Chi mà chỉ liếc mắt nhìn một cái. Trong lúc chờ xe tới nàng đều chỉ cúi đầu không nâng lên lấy một lần.
Sau khi lên xe, xe chạy về trước, nàng ngoái đầu lại nhìn. Lục Niệm Chi cúi đầu, một bàn tay cầm tai nghe, một tay đang nhấn điện thoại, không biết đang nói chuyện phiếm với ai. Thẳng tới lúc xe quẹo vào một con đường khác, hoàn toàn không nhìn thấy được nữa, người này cũng không có động tác gì khác, thân hình cao ngạo mà đứng bất động.
Trong trí nhớ Khương Vân, quan hệ hai cô chính là từ giây phút đó trở nên hoàn toàn ảm đạm xa cách. Đều quen biết lẫn nhau, thường thường có thể gặp nhau nhưng không ai chủ động, không chào hỏi, không trò chuyện, nhìn cũng không nhìn đối phương nhiều.
Bởi vì mỗi lần chạm mặt người này đều mang thái độ đạm mạc xa cách, có thời gian Khương Vân thậm chí cho rằng cô ấy chán ghét mình, đối với mình hoàn toàn coi thường trong mắt, chỉ là vì quan hệ bạn bè với Tần Chiêu nên mới không thể dứt khoát không nhìn mà thôi, cũng nể mặt hai phần.
Khi đó Khương Vân cảm thấy đuối lý, trong lòng hổ thẹn, biết được bản thân mình không đúng, không nên nói mấy lời đó trước mặt người ta, nhưng mà nàng cũng không thể xin lỗi hoặc làm gì khác, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục duy trì. Có khi nàng còn chủ động tránh xa chút, không muốn bản thân kẹp bên trong quan hệ này gây khó xử.
Tần Chiêu luôn ở giữa hòa giải nhưng không phải là giúp đỡ Lục Niệm Chi nói chuyện.
"Tính tình cô ấy là như vậy đó, quen thì được rồi"
"Cô ấy là cô ấy, em là em"
"Tuy là bạn bè nhưng em và cô ấy không giống nhau"
...
Khương Vân cuộn tròn trên sô pha, co co người.
Kí ức xưa như thủy triều kéo tới, một cái lại một cái, kí ức sôi nổi về Lục Niệm Chi ập tới, nhiều tới mức nàng không thể bình tĩnh. Giữa hai cô thật ra cũng chưa từng có giao thiệp gì quá sâu, kết giao bạn bè nhưng ít khi tiếp xúc, rất nhiều việc Khương Vân đã không còn nhớ rõ mà bây giờ nhớ lại, cảm thụ trong lòng thập phần phức tạp.
Khương Vân chỉ cảm thấy rất áp lực như có gì đó cứ vướng lại trong lòng, muốn bắt lấy lại không nắm tới được. Có một lần nhắc tới mấy chuyện này nhưng Lục Niệm Chi phủ nhận, nàng cũng tin là thật.
Mấy năm nay mọi người đều có sinh hoạt cá nhân, không liên quan nhau. Nếu không phải lần đó hoang đường không thể tin được, ái dục xen lẫn nhau thì khả năng quan hệ hai cô tới bây giờ đều sẽ không có tiến thêm bước nào.
Khương Vân mê mang đầu óc, trong lòng vắng vẻ, bị cảm xúc chi phối, hồi lâu mới bình ổn lại. Nàng có chút mệt cũng nóng bức, trước ngực sau lưng đều ẩm ướt mồ hôi, dính nhớp không thoải mái. Hồi lâu nàng cầm điều khiển từ xa đem điều hòa mở ra, thổi hai ba phút mới mơ hồ mà lấy chăn mỏng phủ trên người, cố sức đem giày đá ra khỏi chân sau đó quấn chăn mệt mỏi ngủ say.
Quanh người trở nên mát mẻ, không còn nóng bức như lúc nãy. Khương Vân ngủ thật sâu, không lại bị kí ức xưa nhiễu loạn.
Nhưng giấc ngủ này cũng không kéo dài lâu lắm, nàng tỉnh dậy thì mới rạng sáng hơn bốn giờ.
Ngõ An Hòa lúc này một mảng bình yên. Trên phố bên ngoài một chiếc xe cũng không có, từng nhà đều tắt đèn chỉ có đèn đường chiếu ngoài ngõ nhỏ. Bóng cây che phủ nhẹ nhàng lay động, vài chiếc lá theo gió thổi rơi xuống.
Khương Vân mở mắt ra, ấn màn hình di động xem thời gian rồi sau đó đem điện thoại đặt trên bàn trà, choáng váng tiếp tục nửa mộng nửa tỉnh. Tinh thần nàng không được tốt, tuy ngủ sâu như vậy nhưng suy nghĩ còn dừng lại ở những chuyện xa xưa khi đó, cũng suy nghĩ tới Lục Niệm Chi.
Luôn có chút chuyện cũ chôn sâu nhảy ra, một người thanh tỉnh lại bắt đầu tái hiện, không cho nàng cơ hội thở lấy. Khương Vân tận lực không thèm nghĩ tới mấy chuyện xưa lộn xộn đó, còn không nhịn được nhớ lại cảnh tượng ở biệt thự lần trước.
Thành phố C đầu hạ thời tiết luôn nóng bức làm người ta khó chịu không thôi muốn tìm đến gì đó để phóng thích. Đồng dạng đêm khuya thế này, nàng tách hai chân ngồi trên người Lục Niệm Chi, cùng nàng đối diện, còn giơ tay ôm lấy lưng người kia.
Hai cô chỉ là cùng ôm, cùng rúc vào nhau như vậy.
Cửa sổ đang mở, không bật đèn, Khương Vân trên người khoác áo ngủ của Lục Niệm Chi, mà Lục Niệm Chi lẳng lặng áp mặt vào ngực nàng. Tư thế như này hẳn là Lục Niệm Chi chiếm vị trí chủ động nhưng lúc đó người chủ động là Khương Vân. Khương Vân lên cơn thèm thuốc, muốn hút một điếu nhưng không từ trên người Lục Niệm Chi xuống mà vẫn duy trì tư thế này, một tay ôm lấy cô.
Có lẽ không khí quá nặng nề, thuốc hút một nửa thì Khương Vân giơ tay sờ sờ mặt Lục Niệm Chi, vỗ về cổ mẫn cảm của cô, thổi ra một ngụm khói trắng, trong chốc lát mới nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Lục Niệm Chi nhỏ giọng nói: "Cái gì cũng không nghĩ".
Bàn tay kẹp thuốc đưa lên sờ sờ cằm Lục Niệm Chi, hoàn toàn không tin lời cô nói.
"Cô thất thần rất nhiều lần".
Lục Niệm Chi mỉm cười, không lập tức trả lời, trước cúi đầu ở xương quai xanh của nàng hôn hôn. Môi răng người này ấm áp, mang theo tia ướt át. Khương Vân sợ không cẩn thận sẽ làm phỏng cô nên đem thuốc lấy ra, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống. Đêm tối quá mức âm trầm, Khương Vân nhìn không rõ biểu tình trên mặt cô, chỉ có thể từ một chút độ ấm tinh tế kia mà cảm thụ.
Thuốc vẫn tiếp tục cháy, chậm rãi đốt cháy thân thuốc, khói trắng lượn lờ vòng quanh.
Khương Vân đem ngón tay cài vào tóc đen dày của Lục Niệm Chi, ôm lấy ót cô, giật giật vòng eo thon gầy lại dựa gần thêm chút, một bên chầm chậm hút thuốc, một bên càng thêm thân mật mà ôm cô.
Không biết qua bao lâu, Lục Niệm Chi mới nói: "Cảm giác có chút thành thói quen..."
Khương Vân ngón tay búng búng tàn thuốc rơi trên sàn, không hút tiếp, nhìn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hỏi: "Thói quen gì cơ?"
Hai tay Lục Niệm Chi đều đặt trên eo nàng, ôm chặt thêm chút lại nhích lại gần khuôn mặt nàng, thành thật thẳng thắn nói: "Em".
Khương Vân ngẩn người, thật lâu không mở miệng.
Thời điểm thuốc tàn, nàng ném tàn thuốc trên mặt đất, ngón tay sờ khóe miệng Lục Niệm Chi, ấn ấn. Ở chung càng lâu, kết giao giữa hai cô càng chặt chẽ, cũng trực tiếp mà triền miên.
Chuyện xưa một cái lại một cái ùa về, gợi lên rất nhiều chi tiết mà nàng tưởng rằng đã lãng quên, Khương Vân nằm yên mắt nhìn trần nhà, trong đầu có điểm loạn.
Náng không tự chủ sờ sờ miệng mình, nháy mắt thất thần.
Nằm hơn mười phút, Khương Vân bọc chăn mỏng đứng dậy, cầm di động hướng lầu hai bước lên.
Nàng kéo ra tấm màn trong phòng, đến phòng tắm tắm rửa một cái. Ngày mai không có đi làm, không cần phải dậy sớm, có thể lăn lộn thỏa thích. Nước có chút nóng, Khương Vân đem điện thoại đặt trên bệ cửa sổ lõm vào, cởi quần áo, tùy tay túm tóc cột lên, đi đến dưới vòi sen, dùng nước ấm cọ rửa thân thể.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thân mình tựa vào vách tường, ngực no đủ phập phồng. Nước ấm tưới lên đầu vai nàng, đường cong lưng, xuống vhuat nữa là vòng eo một tay có thể ôm hết cùng hai chân trắng nõn thon dài...
Mùi ượu trên người nàng thật nặng lại trải qua hơn nửa buổi tối nên có chút khó ngửi. nước hơi nóng, thái dương nàng đều ra mồ hôi nhưng lại đặc biệt thoải mái, cả người cũng dần dần thanh tỉnh, trong đầu không còn loạn nữa.
Tắm đến không sai biệt lắm, đóng chốt, Khương Vân tùy ý bọc khăn tắm đi ra ngoài, chân trần hiển lộ, không mang dép lê, tay nàng ướt đẫm nước. Màn hình di động đột nhiên sáng lên, cầm lên thấy là một tin quảng cáo linh tinh.
Khương Vân liếc mắt, đi đến mép giường lung tung ném điện thoại lên trên rồi sau đó lấy khăn lau khô nước trên người, lại ngồi xuống. Hoàn toàn không có buồn ngủ, nàng cầm điện thoại mở wechat, lướt vòng bạn bè, ngủ không được nên nàng dứt khoát cầm điện thoại chơi giết thời gian.
Đến tầm năm giờ rưỡi, Lục Niệm Chi nhắn tin tới.
"Buổi chiều Lục Thời Tinh đến sân bay, tôi tới đón nó".
Khương Vân mở giao diện trò chuyện ra định phản hồi nhưng động tác ngừng lại.
Đêm hôm khuya khoắt người này sao còn chưa ngủ, không biết là đang làm gì. Lục Niệm Chi không biết nàng còn thức, không bao lâu lại nhắn tới.
"Nó đem đồ ăn theo cho em, là đặc sản địa phương".
Mới vừa tắm xong, tóc có chút ướt dính bên gáy, không quá thoải mái. Khương Vân vừa xem tin nhắn vừa giũ giũ tóc, cầm lấy một góc khăn tắm lau cổ này nọ.
Chờ nhìn lại màn hình di động thì đã nhiều thêm một tin.
"Đêm nay không ngủ được, nhớ em".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.