Chương 12
Công Tử Hoan Hỉ
20/10/2016
CHƯƠNG THỨ MƯỜI HAI
(http://dongphongthieu.files.wordpress.com/2014/03/images.jpg) (http://dongphongthieu.files.wordpress.com/2014/03/te1baa3i-xue1bb91ng.jpg)
Lúc Đường Vô Hoặc vừa tới, Diệp Thanh Vũ đang ngồi trong thư phòng họa tranh trên chiết phiến. Cỏ cây trong viện xanh um tươi tốt, tiếng cười hồn hậu của Thu bá còn chưa tan hết, thân hình khôi ngô vĩ ngạn của Đường Vô Hoặc đã xuất hiện trước mắt Diệp Thanh Vũ: “Cuối cùng hôm nay ngươi cũng ở nhà.” Mấy ngày liên tiếp, hắn đều tới thăm vài lần, Diệp Thanh Vũ lại luôn cùng Ôn Nhã Thần ra ngoài.
Diệp Thanh Vũ buông bút, mời hắn ngồi xuống: “Đường huynh gần đây có tốt không?”
“Tốt cũng không bằng ngươi.” Đường Vô Hoặc kéo ghế qua, ngồi xuống phía bên kia thư án, ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy mặt chiết phiến y đang vẽ dang dở, “Hoa lan? Nào có hợp vị Ôn thiếu kia?” Người như vậy, hắn có họa cỏ đuôi chó cũng đã là cất nhắc rồi.
Đường Vô Hoặc dù không nói ra nhưng nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán được phần nào. Diệp Thanh Vũ biết hắn không thích Ôn Nhã Thần, lại không nghĩ tới đã chán ghét đến mức này: “Là cho Ôn nhị tiểu thư.”
“A? Nhị tiểu thư nào? Chẳng lẽ là…” Nhị tiểu thư Ôn phủ không chịu lập gia đình đã sớm đồn đãi khắp nơi, người người đều biết, ngay cả Đường Vô Hoặc cũng từng nghe qua về vị tiểu thư tính tình cổ quái này. Người Ôn gia a, mỗi người đều không phải đèn cạn dầu. (a.k.a không phải người bình thường)
“Ừ.” Diệp Thanh Vũ quay đầu, ý bảo hắn nhìn nhành hoa bên tường. Bình gốm trắng noãn tinh tế cắm một bó hoa đào, màu sắc rực rỡ, diễm hồng lóa mắt, “Đáp lễ.”
Đường Vô Hoặc nhớ rõ, lần trước đến, trong bình chỉ có một cành nhỏ, tuy rằng hoa đã héo tàn ủ rũ, lại có phong vị riêng. Một bó trước mắt này, tuy nói có thanh thế kinh người, bừng bừng sức sống, nhưng luận ý cảnh lại kém xa. Nhất thời, trong lòng như có gương sáng, quay đầu lại cười nói: “Vị Ôn thiếu kia đúng thật là… Ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ta cứ nghĩ hắn phải có chút tiến bộ mới phải.”
“Đánh chết cái nết không chừa.” Trên mặt Diệp Thanh Vũ cũng mang ý cười, nhưng không phải là trào phúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính tình một người sao có thể nói đổi là đổi? “Thế nhưng, tâm tính hắn vẫn rất tốt.”
Nhành hoa đào lần trước Ôn Nhã Thần đưa tới Diệp Thanh Vũ cắm trong bình lâu thật lâu, tận đến khi hoa đều tàn hết, cành đều héo khô, vẫn luyến tiếc bỏ đi, mỗi ngày đều bày trên giá, mỗi ngày đều thay lần nước mới. Cho đến một ngày Ôn Nhã Thần vô tình nhìn thấy, chỉ vào bình hoa kinh ngạc nói: “Đây là hoa gì vậy? Sao lại không có lá?”
Diệp Thanh Vũ đứng ở phía sau, xa xa nhìn hắn, cảm thấy buồn cười lại có vài phần thất vọng: “Là hoa đào ngươi mang đến lần trước.”
“Thật không? Lúc nào vậy?” Ôn Nhã Thần ngẩn người, rồi thong dong mở chiết phiến, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Là lần trước? Ha hả, gần đây nhiều việc, ta bận tới hồ đồ rồi.”
Về sau, hắn tựa hồ quên đi việc này, trở lại bên cạnh thư án, lại là ngả chén châm trà, lại là tìm Thu bá ăn điểm tâm, còn đem tiểu miêu của Diệp Thanh Vũ từ dưới gầm bàn bế lên, ôm vào trong ngực, một người một miêu, chộp tới chộp lui, náo loạn cả một buổi chiều. Diệp Thanh Vũ thở dài cũng không biết phải nói hắn thế nào mới tốt.
Vài ngày sau, hắn ôm một bó hoa đào đứng trong tiểu viện: “Ngươi thích hoa đào? Sao không nói sớm? Mau bỏ cành khô kia đi, nhìn xem, bó này mới đẹp.” Đóa hoa hồng nhạt giăng kín đầu cành, sắc hồng diễm lệ như muốn chói lòa hai mắt.
Diệp Thanh Vũ đi đến trước mặt hắn, tìm thật lâu mới mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đôi mắt cong như nguyệt nha sau những cành đào, cùng với vui sướng chân thành thâm tình phát ra từ sâu trong đáy mắt.
Lúc này là đầu hạ, thời kì nở rộ của hoa đào đã qua, không nói kinh thành, chỉ sợ ở Giang Nam cũng chẳng còn hoa đào rực rỡ. Nghe nói phú gia thường xây nhà trồng hoa, dù hạ hay đông cũng có hoa nở rộ, trong những khu vườn như thế bốn mùa như xuân. Dù vậy, muốn gom đến cả một bó như thế này cũng không phải chuyện dễ dàng. Vô luận là tâm lực hay tài lực, đều hao phí không ít. Việc này Ôn thiếu… “Vô luận như thế nào, tâm vẫn là tốt.” Thấy Đường Vô Hoặc vẫn không cho là đúng, Diệp Thanh Vũ lại bổ sung một câu. Tục (nghĩa là tầm thường) liền tục đi, Ôn Nhã Thần ưa phồn hoa, thích xa lệ. Thanh tịnh u liên gì đó, Ôn thiếu thực sự không hiểu được.
Sau đấy, Ôn Nhã Thần cùng Diệp Thanh Vũ thân thiết, chuyện hoa đào, nhị tiểu thư Ôn Nhã Hâm cũng biết: “Nàng nói ta, nói ta thực tục! Mỗi ngày nên tặng ngươi một cành thôi. Một nhành hoa đào cắm trong bình sứ trắng mới là mỹ, nhiều quá thành xấu. Chậc chậc, ngươi nói xem nhị tỷ nhà ta có khác người không cơ chứ. Hoa ấy mà, tất nhiên là phải cả một bó mới đẹp, muôn hồng nghìn tía, trăm hoa khoe sắc.”
Diệp Thanh Vũ nghĩ, nửa sau câu Ôn Nhã Thần chắc còn chưa nói ra. Người cũng nên đến thật nhiều mới tốt, hoàn phì yến sầu, cảnh đẹp ý vui. Ôn Nhã Thần có tâm này, nhưng trước mặt Diệp Thanh Vũ, hắn còn không có can đảm nói ra. Nghĩ nghĩ lại nhớ tới, hoa đào đưa tới là nhị tiểu thư khởi đầu. Vì thế cần phải có vật đáp lễ.
“Hoa lan thanh u, chắc là phù hợp với sở thích của nhị tiểu thư.” Diệp Thanh Vũ không phải là Ôn Nhã Thần, loại sự tình như tặng lễ này, hơn nữa đối phương còn là nữ tử, thật sự là lần đầu tiên trong đời.
“Có lẽ hoa mai càng hợp hơn.” Đường Vô Hoặc suy nghĩ, nghiêm túc nói. Hoa lan mặc dù xuất chúng, nhưng luận về kiên quyết cứng cỏi vẫn là hoa mai đứng đầu. Ai cũng bảo nhị tiểu thư thích soi mói, thế nhưng nhìn lại những điều đã nghe, nhân gia cũng chỉ là có phần ngạo khí hơn người lại thích sự trắng trong mộc mạc mà thôi.
“Hoa mai?” Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn trang giấy, suy tư một lúc lâu, lập tức ngẩng đầu cười khẽ, “Quả thật hoa mai thích hợp hơn. Nói tới hoa mai, ta sao bằng Đường huynh.” Nét bút y quá mềm, tranh không có được vẻ ngông cuồng khi sương ngạo tuyết. (mặc sương mặc tuyết)
Diệp Thanh Vũ cười hì hì đưa bút lại, Đường Vô Hoặc cũng không chối từ, ngưng thần suy ngẫm, liền phác họa rõ ràng. Không tới một khắc, chỉ dùng mực đen tô điểm, đóa đóa hàn mai, cành cây mạnh mẽ, khí khái tung hoành.
Diệp Thanh Vũ vỗ tay tán thưởng: “Hảo họa!” Liền đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, cúi người nhìn kỹ hắn vẽ tranh.
Tương giao lâu ngày, xưa nay thường ở trong thư phòng Diệp Thanh Vũ đàm văn luận đạo, sớm đã ăn ý lẫn nhau. Đường Vô Hoặc một mạch hạ bút nhanh như rồng bay phượng múa, trên giấy dần dần hiện ra từng nét. Diệp Thanh Vũ lấy nghiên qua, chậm rãi thay hắn mài mực. Nhìn đến chỗ tinh diệu, Diệp Thanh Vũ nhịn không được kinh ngạc khen ngợi, Đường Vô Hoặc liền dừng bút, lấy ra trang giấy khác, tinh tế giải đáp cho y.
“Cao tướng đã không vào triều năm ngày rồi, nghe nói bị bệnh rất nặng.” Cổ tay khẽ động, họa ra một đóa mặc mai nở rộ cuối cùng trên giấy. Đường Vô Hoặc buông bút, cẩn thận nhìn một lần, thở phào một hơi.
“Ông ta dù sao cũng có tuổi rồi.” Diệp Thanh Vũ cũng trở về chỗ ngồi, uống một ngụm trà, suy tư xem có nên vẽ nốt bức hoa lan kia hay không, “Nguyên lão tam triều, cũng không dễ hạ.”
“Dù không dễ hạ, cũng không thể để thế được… Thân là thần tử thì vẫn là thần tử, muốn quản nhiều thứ không phải là việc tốt.” Hắn đối với Cao tướng không có bao nhiêu kính trọng, Đường gia cùng Tướng phủ cũng không có giao tình, “Muốn quản nhiều chuyện, tay sẽ càng duỗi càng dài.” Một kẻ thần tử, năng lực dù lớn đến đâu, tay có dài, cũng không nên động tới long ỷ. Nói như vậy, trong đáy lòng mỗi người ít nhiều đều có tâm tư này, chính là không có ai lại để lộ ra ngoài. Ở trước mặt Diệp Thanh Vũ, Đường Vô Hoặc có thể nói mà không cần phải kiêng kị điều gì.
Hảo hữu là nên đối đãi thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Diệp Thanh Vũ hỏi: “Vậy ngươi nhận định là Lâm Giang vương?”
Không phải là Cao tướng thì chính là Lâm Giang vương, tình thế hiện nay, không dành cho kẻ thứ ba. Toàn kinh thành đều biết, đương kim Thánh Thượng bệnh tình kéo dài không còn được bao lâu nữa. Hai năm trước, những nhóm thế gia quốc thích đều khôn khéo lặng lẽ quan sát kỳ biến. Từ khi Cố thị lang bị hạ ngục, lại mạc danh kỳ diệu mọc ra một Nghiêm Phượng Lâu, trong triều sóng ngầm mãnh liệt, đã đến mức vô cùng căng thẳng. Hiện tại nếu không xác định rõ lập trường, vô luận tương lai bên nào giành phần thắng, chỉ sợ đều sẽ không hay ho.
Đám bằng hữu của Ôn Nhã Thần mặc dù đều là đám công tử nhàn rỗi sinh nông nổi, trong tiệc rượu ít nhiều cũng nói tới chút sự tình trong phủ nhà mình gần đây. Diệp Thanh Vũ nghe xong, cảm thấy hiểu được hai ba phần.
Đường Vô Hoặc thần sắc có chút cổ quái, nhưng cũng nghiêm túc: “Nhà ta đại khái cũng là như thế.”
Cái này cũng không cần phải giấu diếm, nhà hắn tay cầm hùng binh trấn môn, lại là mấy đời công huân nối tiếp, nhiều thế hệ nguyện trung thành với hoàng gia, so với ngoại thích như Cao tướng, tự nhiên thân thiết hơn với Lâm Giang vương. Mặt khác trong nhóm đại thế gia kinh thành, đại để cũng đều vậy cả, nói như thế nào đi nữa hai vị hoàng tử đều là huynh đệ, thủ túc tương tàn dù có thảm thiết cũng là gia sự. Gia sự nhà người ta, thân là thúc phụ Lâm Giang vương có thể quản, kẻ khác họ như Cao tướng không nên xen vào.
“Cao tướng ở trong triều sừng sững nhiều năm không ngã như vậy, đã sớm căn thâm diệp mậu (sâu rễ tốt cây), muốn nhổ tận gốc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.” Diệp Thanh Vũ uống trà, nhẹ giọng phân tích.
Đường Vô Hoặc sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: “Tranh ngôi đoạt vị không phải là chuyện nhỏ, hiện tại dù sao Thánh thượng vẫn còn, các tộc biên cảnh tuy rằng như hổ rình mồi, nhưng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một khi… Đến lúc đó, hai bên tranh chấp chưa xong, dị tộc nhân cơ hội mà tấn công vào, thì sẽ là bất hạnh của vạn dân.”
“Chính là đạo lý này.” Diệp Thanh Vũ cũng là lo lắng chuyện này. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, thiên hạ này, từ trước đến nay vẫn là mơ ước của nhiều người.
Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng “meo meo” nho nhỏ, tiểu miêu tránh trái nhảy phải trên bồn hoa được cắt tỉa tỉ mỉ của Thu bá, hưng phấn mà vồ bươm bướm. Xuân qua, hạ tới, ánh mặt trời sau giờ ngọ sáng chói mắt, xuyên thấu qua tầng tầng lá cây, để lại trên mặt đất từng vệt lốm đốm. Bên trái tiểu viện, Thu bá trồng một giàn hoa, dây leo xanh biếc phủ đầy trên đỉnh. Ở phía dưới đặt một bàn cờ, Thu bá nói, buồn mãi trong phòng không tốt, đợi đến giữa hè, hai người bọn họ chơi cờ dưới giàn, nhất định là mát mẻ hơn.
Đại sự triều đình không phải là việc một kẻ vô danh tiểu tốt ở Chiếu Kính phường có thể nhúng tay vào. Lắc đầu thả lỏng tinh thần, Diệp Thanh Vũ chỉ vào giàn hoa trồng ngoài cửa sổ cười nói: “Bên trong có vài dây nho, chờ đến khi kết quả, ta mời ngươi ăn nho.”
Đường Vô Hoặc thế nhưng không cười, trên gương mặt đoan chính tuấn lãng, thần sắc cổ quái càng hiển hiện rõ ràng: “Thanh Vũ…”
“Ân?” Khẩu khí của hắn có chút quái dị, Diệp Thanh Vũ nháy mắt mấy cái, yên lặng chờ hắn nói tiếp.
“Nếu Sùng hoàng tử lên ngôi, như vậy về sau… Ngươi…”
“Ta?” Giống như không hiểu lời của hắn, Diệp Thanh Vũ nghi hoặc, “Ta có thể thế nào? Đương nhiên vẫn như thế này thôi.”
“Chính là…” Đường Vô Hoặc ấn đường nhíu càng sâu, muốn nói lại thôi.
Diệp Thanh Vũ trong mắt chợt lóe, lập tức đánh gãy lời của hắn: “Những cái đó cùng ta không quan hệ. Ta và ông ấy, chẳng hề quan hệ.” Từ lúc y vào ở Chiếu Kính phường, không, có lẽ còn sớm hơn, tại trong lòng mỗi người, hai người bọn họ đều không có bất cứ quan hệ nào.
Y vẫn luôn thực bình tĩnh, dù là biểu tình hay ngữ khí, liền ngay cả tươi cười nhàn nhạt nơi khóe môi cũng đều bình lặng trước sau như một. Tựa như khi họ vừa mới gặp, thanh niên một mình đứng giữa hạng khẩu (đầu ngõ) hôn ám hướng ra phía ngoài kia ồn ào náo nhiệt cũng là an tĩnh trầm mặc như lúc này, giống như hết thảy đắng cay ngọt bùi thăng trầm nơi trần thế đều không liên quan đến y.
Chính là, càng bình thản lại càng nhiều đè nén, càng đè nén lại càng khát vọng. Diệp Thanh Vũ chính là người như vậy.
Đường Vô Hoặc không nói tiếp về triều chính xã tắc nữa. Đề tài dần dần kéo ra, Diệp Thanh Vũ liền kể vài hiểu biết khi đi đổ phường cùng Ôn Nhã Thần. Đường Vô Hoặc trêu ghẹo y: “Tuổi như ngươi mới lần đầu tiên đến thanh lâu, trong kinh thành chắc chẳng có mấy ai.”
Diệp Thanh Vũ cong cong khóe mắt, khéo léo hỏi lại: “Hóa ra đại công tử trang nghiêm của Đường phủ cũng có tri kỉ tại phố hoa, quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm. Không biết là vị hoa khôi nào? Lần sau ta đi nhìn chút.”
Đường Vô Hoặc trêu chọc không thành, còn bị đùa lại sắc mặt đỏ bừng.
Nói nói cười cười, thoắt cái đã qua một buổi chiều. Bên tường cao nhuộm ánh nắng chiều hồng rực, bồn hoa trong tay Thu bá đã được tu bổ ra hình ra dáng, trù nương mướn tới đang bận rộn bên bếp lửa hồng. Diệp Thanh Vũ muốn lưu Đường Vô Hoặc lại dùng cơm. Đường Vô Hoặc lại xua tay từ chối: “Hôm nay trong nhà có khách, ta là trốn ra ngoài. Yến hội buổi tối nếu còn không đi, tính tình cha ta cũng không dễ chịu hơn Ôn tướng quân là bao.”
Diệp Thanh Vũ đứng dậy muốn tiễn hắn: “Vậy để lần sau đi.”
Hai người sóng vai cùng bước ra khỏi thư phòng liền thấy Ôn Nhã Thần đứng ngoài cửa. Một thân sặc sỡ cẩm y, trên đỉnh đầu là ngân quan bạch ngọc, sắc mặt âm trầm.
Ôn Nhã Thần đã tới từ lâu. Thu bá muốn giương giọng tiếp đón, Ôn Vinh lại nghịch ngợm xua tay, ý bảo ông đừng lộ ra.
Không biết tự khi nào, trước khi vào nhà, Ôn Nhã Thần lại thích đứng dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn ngắm. Diệp Thanh Vũ đang viết chữ, Diệp Thanh Vũ đang vẽ tranh, Diệp Thanh Vũ cúi đầu nhẩm tự, Diệp Thanh Vũ khi ngồi bên thư án có một loại khí chất yên tĩnh bình thản. Khi y chấp bút tư thế thực xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương phân minh. Cây bút thẳng tắp nắm trong tay, còn chưa đặt bút, đã đẹp như tranh.
Khi Diệp Thanh Vũ viết chữ sẽ mỉm cười, chính là một độ cong nhàn nhạt bên khóe môi, lông mi khẽ rủ, mày ngài khẽ cong, mi gian hàm chứa ôn nhuận nhu hòa, trái tim chợt rung động, chỉ cần một cái liếc mắt như vậy, Ôn Nhã Thần đã cảm thấy thoả mãn một đêm.
Khi ý văn bế tắc, y sẽ cau mày cắn bút; khi cần suy ngẫm, y sẽ không ngừng vân vê hoa văn trên chén trà; đọc sách đến chỗ cao hứng, y sẽ bất giác niệm ra thành tiếng, thanh âm thật thấp, mang theo âm cuối kéo dài… Mỗi lần tựa cửa nhìn y, mỗi lần sẽ lại có thêm phát hiện. Thanh Vũ của hắn, vẫn luôn khiến cho trước mắt hắn sáng ngời. Ôn Nhã Thần nhìn không biết mệt, Ôn Nhã Thần trầm mê như thế, Ôn Nhã Thần không thể tự kiềm chế.
Chính là lúc này đây, Ôn Nhã Thần nhìn thấy trong thư phòng còn có Đường Vô Hoặc. Đường Vô Hoặc kéo tay áo họa tranh trên giấy, Diệp Thanh Vũ đứng bên cạnh gã, một bên mài mực một bên nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau. Đường Vô Hoặc ngồi trên ghế thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Vũ phát hiện liền cúi thấp thắt lưng hơn. Vì thế sát lại càng gần, đầu ngón tay khẽ chạm, hô hấp giao hòa. Bọn họ đàm thiên thuyết địa, bọn họ diệu ngữ liên châu, ánh mắt chạm nhau liền sát ra tia lửa, sáng bừng lên gương mặt. (ý chỉ hợp chuyện ăn ý)
Ngoài cửa Ôn Nhã Thần yên lặng nhìn, dưới chân như bén rễ, chặt chẽ cố định hắn tại chỗ, một bước cũng không thể tiến thêm. Bên trong Diệp Thanh Vũ cùng Đường Vô Hoặc đều không hề hay biết, khi cười khi nói, có khi tranh luận, có khi chuyện trò. Ôn Nhã Thần nghiêng mặt đi, không muốn nhìn tiếp tình hình bên trong, ý cười hưng phấn khi nãy không còn một mảnh.
Đường Vô Hoặc bước qua bên người Ôn Nhã Thần, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái. Vị Ôn thiếu lần trước hướng hắn giương nanh múa vuốt ở ngoài viện lần này lại không phản ứng chút nào, ánh mắt thậm chí có vài phần đờ đẫn. Vì thế Đường Vô Hoặc lại thâm sâu nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói liền bước đi.
Lúc ăn cơm, Ôn Nhã Thần nói rất ít. Ngay cả tiểu miêu cọ cọ đảo quanh chân hắn, hắn cũng không cúi đầu liếc mắt lấy một cái. Phải lúc bình thường, hắn không đi trêu đùa tiểu miêu chính là vạn hạnh.
Diệp Thanh Vũ trong lòng đoán chừng hắn không phải bị bệnh đấy chứ, để đũa xuống, vươn tay sờ trán hắn: “Làm sao vậy?”
Hắn lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra thiệp mời của Chu gia: “Không có việc gì. Có chút mệt mỏi thôi.” Chu gia lão tam muốn nạp thiếp, ngay tại ngày mai, thỉnh mọi người tới dùng cơm nghe diễn.
Diệp Thanh Vũ nói: “Chu công tử thỉnh tới tất nhiên là đào kép có danh.” Có thể cùng một chỗ với Ôn thiếu, đương nhiên cũng không kém cạnh gì.
Ôn Nhã Thần nhìn thẳng vào y, ánh mắt nghiêm túc khác thường: “Ngươi muốn đi?”
Diệp Thanh Vũ khép lại thiệp mời đỏ thẫm, không để tâm nói: “Đi xem chút cũng tốt.”
Ôn Nhã Thần ngốc ngốc, nhìn mặt y không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Ngươi nếu nguyện ý, chúng ta sẽ đi.” Tươi cười hiện lên bên khóe môi, lại không có chút nào chiếu vào trong đáy mắt.
*Cỏ đuôi chó (thật ra trông cũng có ý vị đấy chứ nhỉ)
(http://dongphongthieu.files.wordpress.com/2014/03/website-frontend-e78b97e5b0bee5b7b4e88d89-11.jpg)
(http://dongphongthieu.files.wordpress.com/2014/03/images.jpg) (http://dongphongthieu.files.wordpress.com/2014/03/te1baa3i-xue1bb91ng.jpg)
Lúc Đường Vô Hoặc vừa tới, Diệp Thanh Vũ đang ngồi trong thư phòng họa tranh trên chiết phiến. Cỏ cây trong viện xanh um tươi tốt, tiếng cười hồn hậu của Thu bá còn chưa tan hết, thân hình khôi ngô vĩ ngạn của Đường Vô Hoặc đã xuất hiện trước mắt Diệp Thanh Vũ: “Cuối cùng hôm nay ngươi cũng ở nhà.” Mấy ngày liên tiếp, hắn đều tới thăm vài lần, Diệp Thanh Vũ lại luôn cùng Ôn Nhã Thần ra ngoài.
Diệp Thanh Vũ buông bút, mời hắn ngồi xuống: “Đường huynh gần đây có tốt không?”
“Tốt cũng không bằng ngươi.” Đường Vô Hoặc kéo ghế qua, ngồi xuống phía bên kia thư án, ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy mặt chiết phiến y đang vẽ dang dở, “Hoa lan? Nào có hợp vị Ôn thiếu kia?” Người như vậy, hắn có họa cỏ đuôi chó cũng đã là cất nhắc rồi.
Đường Vô Hoặc dù không nói ra nhưng nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán được phần nào. Diệp Thanh Vũ biết hắn không thích Ôn Nhã Thần, lại không nghĩ tới đã chán ghét đến mức này: “Là cho Ôn nhị tiểu thư.”
“A? Nhị tiểu thư nào? Chẳng lẽ là…” Nhị tiểu thư Ôn phủ không chịu lập gia đình đã sớm đồn đãi khắp nơi, người người đều biết, ngay cả Đường Vô Hoặc cũng từng nghe qua về vị tiểu thư tính tình cổ quái này. Người Ôn gia a, mỗi người đều không phải đèn cạn dầu. (a.k.a không phải người bình thường)
“Ừ.” Diệp Thanh Vũ quay đầu, ý bảo hắn nhìn nhành hoa bên tường. Bình gốm trắng noãn tinh tế cắm một bó hoa đào, màu sắc rực rỡ, diễm hồng lóa mắt, “Đáp lễ.”
Đường Vô Hoặc nhớ rõ, lần trước đến, trong bình chỉ có một cành nhỏ, tuy rằng hoa đã héo tàn ủ rũ, lại có phong vị riêng. Một bó trước mắt này, tuy nói có thanh thế kinh người, bừng bừng sức sống, nhưng luận ý cảnh lại kém xa. Nhất thời, trong lòng như có gương sáng, quay đầu lại cười nói: “Vị Ôn thiếu kia đúng thật là… Ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ta cứ nghĩ hắn phải có chút tiến bộ mới phải.”
“Đánh chết cái nết không chừa.” Trên mặt Diệp Thanh Vũ cũng mang ý cười, nhưng không phải là trào phúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính tình một người sao có thể nói đổi là đổi? “Thế nhưng, tâm tính hắn vẫn rất tốt.”
Nhành hoa đào lần trước Ôn Nhã Thần đưa tới Diệp Thanh Vũ cắm trong bình lâu thật lâu, tận đến khi hoa đều tàn hết, cành đều héo khô, vẫn luyến tiếc bỏ đi, mỗi ngày đều bày trên giá, mỗi ngày đều thay lần nước mới. Cho đến một ngày Ôn Nhã Thần vô tình nhìn thấy, chỉ vào bình hoa kinh ngạc nói: “Đây là hoa gì vậy? Sao lại không có lá?”
Diệp Thanh Vũ đứng ở phía sau, xa xa nhìn hắn, cảm thấy buồn cười lại có vài phần thất vọng: “Là hoa đào ngươi mang đến lần trước.”
“Thật không? Lúc nào vậy?” Ôn Nhã Thần ngẩn người, rồi thong dong mở chiết phiến, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Là lần trước? Ha hả, gần đây nhiều việc, ta bận tới hồ đồ rồi.”
Về sau, hắn tựa hồ quên đi việc này, trở lại bên cạnh thư án, lại là ngả chén châm trà, lại là tìm Thu bá ăn điểm tâm, còn đem tiểu miêu của Diệp Thanh Vũ từ dưới gầm bàn bế lên, ôm vào trong ngực, một người một miêu, chộp tới chộp lui, náo loạn cả một buổi chiều. Diệp Thanh Vũ thở dài cũng không biết phải nói hắn thế nào mới tốt.
Vài ngày sau, hắn ôm một bó hoa đào đứng trong tiểu viện: “Ngươi thích hoa đào? Sao không nói sớm? Mau bỏ cành khô kia đi, nhìn xem, bó này mới đẹp.” Đóa hoa hồng nhạt giăng kín đầu cành, sắc hồng diễm lệ như muốn chói lòa hai mắt.
Diệp Thanh Vũ đi đến trước mặt hắn, tìm thật lâu mới mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đôi mắt cong như nguyệt nha sau những cành đào, cùng với vui sướng chân thành thâm tình phát ra từ sâu trong đáy mắt.
Lúc này là đầu hạ, thời kì nở rộ của hoa đào đã qua, không nói kinh thành, chỉ sợ ở Giang Nam cũng chẳng còn hoa đào rực rỡ. Nghe nói phú gia thường xây nhà trồng hoa, dù hạ hay đông cũng có hoa nở rộ, trong những khu vườn như thế bốn mùa như xuân. Dù vậy, muốn gom đến cả một bó như thế này cũng không phải chuyện dễ dàng. Vô luận là tâm lực hay tài lực, đều hao phí không ít. Việc này Ôn thiếu… “Vô luận như thế nào, tâm vẫn là tốt.” Thấy Đường Vô Hoặc vẫn không cho là đúng, Diệp Thanh Vũ lại bổ sung một câu. Tục (nghĩa là tầm thường) liền tục đi, Ôn Nhã Thần ưa phồn hoa, thích xa lệ. Thanh tịnh u liên gì đó, Ôn thiếu thực sự không hiểu được.
Sau đấy, Ôn Nhã Thần cùng Diệp Thanh Vũ thân thiết, chuyện hoa đào, nhị tiểu thư Ôn Nhã Hâm cũng biết: “Nàng nói ta, nói ta thực tục! Mỗi ngày nên tặng ngươi một cành thôi. Một nhành hoa đào cắm trong bình sứ trắng mới là mỹ, nhiều quá thành xấu. Chậc chậc, ngươi nói xem nhị tỷ nhà ta có khác người không cơ chứ. Hoa ấy mà, tất nhiên là phải cả một bó mới đẹp, muôn hồng nghìn tía, trăm hoa khoe sắc.”
Diệp Thanh Vũ nghĩ, nửa sau câu Ôn Nhã Thần chắc còn chưa nói ra. Người cũng nên đến thật nhiều mới tốt, hoàn phì yến sầu, cảnh đẹp ý vui. Ôn Nhã Thần có tâm này, nhưng trước mặt Diệp Thanh Vũ, hắn còn không có can đảm nói ra. Nghĩ nghĩ lại nhớ tới, hoa đào đưa tới là nhị tiểu thư khởi đầu. Vì thế cần phải có vật đáp lễ.
“Hoa lan thanh u, chắc là phù hợp với sở thích của nhị tiểu thư.” Diệp Thanh Vũ không phải là Ôn Nhã Thần, loại sự tình như tặng lễ này, hơn nữa đối phương còn là nữ tử, thật sự là lần đầu tiên trong đời.
“Có lẽ hoa mai càng hợp hơn.” Đường Vô Hoặc suy nghĩ, nghiêm túc nói. Hoa lan mặc dù xuất chúng, nhưng luận về kiên quyết cứng cỏi vẫn là hoa mai đứng đầu. Ai cũng bảo nhị tiểu thư thích soi mói, thế nhưng nhìn lại những điều đã nghe, nhân gia cũng chỉ là có phần ngạo khí hơn người lại thích sự trắng trong mộc mạc mà thôi.
“Hoa mai?” Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn trang giấy, suy tư một lúc lâu, lập tức ngẩng đầu cười khẽ, “Quả thật hoa mai thích hợp hơn. Nói tới hoa mai, ta sao bằng Đường huynh.” Nét bút y quá mềm, tranh không có được vẻ ngông cuồng khi sương ngạo tuyết. (mặc sương mặc tuyết)
Diệp Thanh Vũ cười hì hì đưa bút lại, Đường Vô Hoặc cũng không chối từ, ngưng thần suy ngẫm, liền phác họa rõ ràng. Không tới một khắc, chỉ dùng mực đen tô điểm, đóa đóa hàn mai, cành cây mạnh mẽ, khí khái tung hoành.
Diệp Thanh Vũ vỗ tay tán thưởng: “Hảo họa!” Liền đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, cúi người nhìn kỹ hắn vẽ tranh.
Tương giao lâu ngày, xưa nay thường ở trong thư phòng Diệp Thanh Vũ đàm văn luận đạo, sớm đã ăn ý lẫn nhau. Đường Vô Hoặc một mạch hạ bút nhanh như rồng bay phượng múa, trên giấy dần dần hiện ra từng nét. Diệp Thanh Vũ lấy nghiên qua, chậm rãi thay hắn mài mực. Nhìn đến chỗ tinh diệu, Diệp Thanh Vũ nhịn không được kinh ngạc khen ngợi, Đường Vô Hoặc liền dừng bút, lấy ra trang giấy khác, tinh tế giải đáp cho y.
“Cao tướng đã không vào triều năm ngày rồi, nghe nói bị bệnh rất nặng.” Cổ tay khẽ động, họa ra một đóa mặc mai nở rộ cuối cùng trên giấy. Đường Vô Hoặc buông bút, cẩn thận nhìn một lần, thở phào một hơi.
“Ông ta dù sao cũng có tuổi rồi.” Diệp Thanh Vũ cũng trở về chỗ ngồi, uống một ngụm trà, suy tư xem có nên vẽ nốt bức hoa lan kia hay không, “Nguyên lão tam triều, cũng không dễ hạ.”
“Dù không dễ hạ, cũng không thể để thế được… Thân là thần tử thì vẫn là thần tử, muốn quản nhiều thứ không phải là việc tốt.” Hắn đối với Cao tướng không có bao nhiêu kính trọng, Đường gia cùng Tướng phủ cũng không có giao tình, “Muốn quản nhiều chuyện, tay sẽ càng duỗi càng dài.” Một kẻ thần tử, năng lực dù lớn đến đâu, tay có dài, cũng không nên động tới long ỷ. Nói như vậy, trong đáy lòng mỗi người ít nhiều đều có tâm tư này, chính là không có ai lại để lộ ra ngoài. Ở trước mặt Diệp Thanh Vũ, Đường Vô Hoặc có thể nói mà không cần phải kiêng kị điều gì.
Hảo hữu là nên đối đãi thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Diệp Thanh Vũ hỏi: “Vậy ngươi nhận định là Lâm Giang vương?”
Không phải là Cao tướng thì chính là Lâm Giang vương, tình thế hiện nay, không dành cho kẻ thứ ba. Toàn kinh thành đều biết, đương kim Thánh Thượng bệnh tình kéo dài không còn được bao lâu nữa. Hai năm trước, những nhóm thế gia quốc thích đều khôn khéo lặng lẽ quan sát kỳ biến. Từ khi Cố thị lang bị hạ ngục, lại mạc danh kỳ diệu mọc ra một Nghiêm Phượng Lâu, trong triều sóng ngầm mãnh liệt, đã đến mức vô cùng căng thẳng. Hiện tại nếu không xác định rõ lập trường, vô luận tương lai bên nào giành phần thắng, chỉ sợ đều sẽ không hay ho.
Đám bằng hữu của Ôn Nhã Thần mặc dù đều là đám công tử nhàn rỗi sinh nông nổi, trong tiệc rượu ít nhiều cũng nói tới chút sự tình trong phủ nhà mình gần đây. Diệp Thanh Vũ nghe xong, cảm thấy hiểu được hai ba phần.
Đường Vô Hoặc thần sắc có chút cổ quái, nhưng cũng nghiêm túc: “Nhà ta đại khái cũng là như thế.”
Cái này cũng không cần phải giấu diếm, nhà hắn tay cầm hùng binh trấn môn, lại là mấy đời công huân nối tiếp, nhiều thế hệ nguyện trung thành với hoàng gia, so với ngoại thích như Cao tướng, tự nhiên thân thiết hơn với Lâm Giang vương. Mặt khác trong nhóm đại thế gia kinh thành, đại để cũng đều vậy cả, nói như thế nào đi nữa hai vị hoàng tử đều là huynh đệ, thủ túc tương tàn dù có thảm thiết cũng là gia sự. Gia sự nhà người ta, thân là thúc phụ Lâm Giang vương có thể quản, kẻ khác họ như Cao tướng không nên xen vào.
“Cao tướng ở trong triều sừng sững nhiều năm không ngã như vậy, đã sớm căn thâm diệp mậu (sâu rễ tốt cây), muốn nhổ tận gốc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.” Diệp Thanh Vũ uống trà, nhẹ giọng phân tích.
Đường Vô Hoặc sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: “Tranh ngôi đoạt vị không phải là chuyện nhỏ, hiện tại dù sao Thánh thượng vẫn còn, các tộc biên cảnh tuy rằng như hổ rình mồi, nhưng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một khi… Đến lúc đó, hai bên tranh chấp chưa xong, dị tộc nhân cơ hội mà tấn công vào, thì sẽ là bất hạnh của vạn dân.”
“Chính là đạo lý này.” Diệp Thanh Vũ cũng là lo lắng chuyện này. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, thiên hạ này, từ trước đến nay vẫn là mơ ước của nhiều người.
Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng “meo meo” nho nhỏ, tiểu miêu tránh trái nhảy phải trên bồn hoa được cắt tỉa tỉ mỉ của Thu bá, hưng phấn mà vồ bươm bướm. Xuân qua, hạ tới, ánh mặt trời sau giờ ngọ sáng chói mắt, xuyên thấu qua tầng tầng lá cây, để lại trên mặt đất từng vệt lốm đốm. Bên trái tiểu viện, Thu bá trồng một giàn hoa, dây leo xanh biếc phủ đầy trên đỉnh. Ở phía dưới đặt một bàn cờ, Thu bá nói, buồn mãi trong phòng không tốt, đợi đến giữa hè, hai người bọn họ chơi cờ dưới giàn, nhất định là mát mẻ hơn.
Đại sự triều đình không phải là việc một kẻ vô danh tiểu tốt ở Chiếu Kính phường có thể nhúng tay vào. Lắc đầu thả lỏng tinh thần, Diệp Thanh Vũ chỉ vào giàn hoa trồng ngoài cửa sổ cười nói: “Bên trong có vài dây nho, chờ đến khi kết quả, ta mời ngươi ăn nho.”
Đường Vô Hoặc thế nhưng không cười, trên gương mặt đoan chính tuấn lãng, thần sắc cổ quái càng hiển hiện rõ ràng: “Thanh Vũ…”
“Ân?” Khẩu khí của hắn có chút quái dị, Diệp Thanh Vũ nháy mắt mấy cái, yên lặng chờ hắn nói tiếp.
“Nếu Sùng hoàng tử lên ngôi, như vậy về sau… Ngươi…”
“Ta?” Giống như không hiểu lời của hắn, Diệp Thanh Vũ nghi hoặc, “Ta có thể thế nào? Đương nhiên vẫn như thế này thôi.”
“Chính là…” Đường Vô Hoặc ấn đường nhíu càng sâu, muốn nói lại thôi.
Diệp Thanh Vũ trong mắt chợt lóe, lập tức đánh gãy lời của hắn: “Những cái đó cùng ta không quan hệ. Ta và ông ấy, chẳng hề quan hệ.” Từ lúc y vào ở Chiếu Kính phường, không, có lẽ còn sớm hơn, tại trong lòng mỗi người, hai người bọn họ đều không có bất cứ quan hệ nào.
Y vẫn luôn thực bình tĩnh, dù là biểu tình hay ngữ khí, liền ngay cả tươi cười nhàn nhạt nơi khóe môi cũng đều bình lặng trước sau như một. Tựa như khi họ vừa mới gặp, thanh niên một mình đứng giữa hạng khẩu (đầu ngõ) hôn ám hướng ra phía ngoài kia ồn ào náo nhiệt cũng là an tĩnh trầm mặc như lúc này, giống như hết thảy đắng cay ngọt bùi thăng trầm nơi trần thế đều không liên quan đến y.
Chính là, càng bình thản lại càng nhiều đè nén, càng đè nén lại càng khát vọng. Diệp Thanh Vũ chính là người như vậy.
Đường Vô Hoặc không nói tiếp về triều chính xã tắc nữa. Đề tài dần dần kéo ra, Diệp Thanh Vũ liền kể vài hiểu biết khi đi đổ phường cùng Ôn Nhã Thần. Đường Vô Hoặc trêu ghẹo y: “Tuổi như ngươi mới lần đầu tiên đến thanh lâu, trong kinh thành chắc chẳng có mấy ai.”
Diệp Thanh Vũ cong cong khóe mắt, khéo léo hỏi lại: “Hóa ra đại công tử trang nghiêm của Đường phủ cũng có tri kỉ tại phố hoa, quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm. Không biết là vị hoa khôi nào? Lần sau ta đi nhìn chút.”
Đường Vô Hoặc trêu chọc không thành, còn bị đùa lại sắc mặt đỏ bừng.
Nói nói cười cười, thoắt cái đã qua một buổi chiều. Bên tường cao nhuộm ánh nắng chiều hồng rực, bồn hoa trong tay Thu bá đã được tu bổ ra hình ra dáng, trù nương mướn tới đang bận rộn bên bếp lửa hồng. Diệp Thanh Vũ muốn lưu Đường Vô Hoặc lại dùng cơm. Đường Vô Hoặc lại xua tay từ chối: “Hôm nay trong nhà có khách, ta là trốn ra ngoài. Yến hội buổi tối nếu còn không đi, tính tình cha ta cũng không dễ chịu hơn Ôn tướng quân là bao.”
Diệp Thanh Vũ đứng dậy muốn tiễn hắn: “Vậy để lần sau đi.”
Hai người sóng vai cùng bước ra khỏi thư phòng liền thấy Ôn Nhã Thần đứng ngoài cửa. Một thân sặc sỡ cẩm y, trên đỉnh đầu là ngân quan bạch ngọc, sắc mặt âm trầm.
Ôn Nhã Thần đã tới từ lâu. Thu bá muốn giương giọng tiếp đón, Ôn Vinh lại nghịch ngợm xua tay, ý bảo ông đừng lộ ra.
Không biết tự khi nào, trước khi vào nhà, Ôn Nhã Thần lại thích đứng dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn ngắm. Diệp Thanh Vũ đang viết chữ, Diệp Thanh Vũ đang vẽ tranh, Diệp Thanh Vũ cúi đầu nhẩm tự, Diệp Thanh Vũ khi ngồi bên thư án có một loại khí chất yên tĩnh bình thản. Khi y chấp bút tư thế thực xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương phân minh. Cây bút thẳng tắp nắm trong tay, còn chưa đặt bút, đã đẹp như tranh.
Khi Diệp Thanh Vũ viết chữ sẽ mỉm cười, chính là một độ cong nhàn nhạt bên khóe môi, lông mi khẽ rủ, mày ngài khẽ cong, mi gian hàm chứa ôn nhuận nhu hòa, trái tim chợt rung động, chỉ cần một cái liếc mắt như vậy, Ôn Nhã Thần đã cảm thấy thoả mãn một đêm.
Khi ý văn bế tắc, y sẽ cau mày cắn bút; khi cần suy ngẫm, y sẽ không ngừng vân vê hoa văn trên chén trà; đọc sách đến chỗ cao hứng, y sẽ bất giác niệm ra thành tiếng, thanh âm thật thấp, mang theo âm cuối kéo dài… Mỗi lần tựa cửa nhìn y, mỗi lần sẽ lại có thêm phát hiện. Thanh Vũ của hắn, vẫn luôn khiến cho trước mắt hắn sáng ngời. Ôn Nhã Thần nhìn không biết mệt, Ôn Nhã Thần trầm mê như thế, Ôn Nhã Thần không thể tự kiềm chế.
Chính là lúc này đây, Ôn Nhã Thần nhìn thấy trong thư phòng còn có Đường Vô Hoặc. Đường Vô Hoặc kéo tay áo họa tranh trên giấy, Diệp Thanh Vũ đứng bên cạnh gã, một bên mài mực một bên nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau. Đường Vô Hoặc ngồi trên ghế thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Vũ phát hiện liền cúi thấp thắt lưng hơn. Vì thế sát lại càng gần, đầu ngón tay khẽ chạm, hô hấp giao hòa. Bọn họ đàm thiên thuyết địa, bọn họ diệu ngữ liên châu, ánh mắt chạm nhau liền sát ra tia lửa, sáng bừng lên gương mặt. (ý chỉ hợp chuyện ăn ý)
Ngoài cửa Ôn Nhã Thần yên lặng nhìn, dưới chân như bén rễ, chặt chẽ cố định hắn tại chỗ, một bước cũng không thể tiến thêm. Bên trong Diệp Thanh Vũ cùng Đường Vô Hoặc đều không hề hay biết, khi cười khi nói, có khi tranh luận, có khi chuyện trò. Ôn Nhã Thần nghiêng mặt đi, không muốn nhìn tiếp tình hình bên trong, ý cười hưng phấn khi nãy không còn một mảnh.
Đường Vô Hoặc bước qua bên người Ôn Nhã Thần, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái. Vị Ôn thiếu lần trước hướng hắn giương nanh múa vuốt ở ngoài viện lần này lại không phản ứng chút nào, ánh mắt thậm chí có vài phần đờ đẫn. Vì thế Đường Vô Hoặc lại thâm sâu nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói liền bước đi.
Lúc ăn cơm, Ôn Nhã Thần nói rất ít. Ngay cả tiểu miêu cọ cọ đảo quanh chân hắn, hắn cũng không cúi đầu liếc mắt lấy một cái. Phải lúc bình thường, hắn không đi trêu đùa tiểu miêu chính là vạn hạnh.
Diệp Thanh Vũ trong lòng đoán chừng hắn không phải bị bệnh đấy chứ, để đũa xuống, vươn tay sờ trán hắn: “Làm sao vậy?”
Hắn lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra thiệp mời của Chu gia: “Không có việc gì. Có chút mệt mỏi thôi.” Chu gia lão tam muốn nạp thiếp, ngay tại ngày mai, thỉnh mọi người tới dùng cơm nghe diễn.
Diệp Thanh Vũ nói: “Chu công tử thỉnh tới tất nhiên là đào kép có danh.” Có thể cùng một chỗ với Ôn thiếu, đương nhiên cũng không kém cạnh gì.
Ôn Nhã Thần nhìn thẳng vào y, ánh mắt nghiêm túc khác thường: “Ngươi muốn đi?”
Diệp Thanh Vũ khép lại thiệp mời đỏ thẫm, không để tâm nói: “Đi xem chút cũng tốt.”
Ôn Nhã Thần ngốc ngốc, nhìn mặt y không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Ngươi nếu nguyện ý, chúng ta sẽ đi.” Tươi cười hiện lên bên khóe môi, lại không có chút nào chiếu vào trong đáy mắt.
*Cỏ đuôi chó (thật ra trông cũng có ý vị đấy chứ nhỉ)
(http://dongphongthieu.files.wordpress.com/2014/03/website-frontend-e78b97e5b0bee5b7b4e88d89-11.jpg)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.